Chương 121: Giúp Người
Thanh Không Tẩy Vũ
03/11/2022
Vương Hương Hương cười toe toét:
"Đừng gấp gáp mà, vẫn còn thời gian, nói không chừng nếu may mắn sẽ lấy được viên đá thô ngay lập tức đấy. Khi đó muốn mở khóa gen không phải dễ dàng sao."
Tào Ngôn lắc đầu với một nụ cười ảo não.
"Quên đi, quay về thôi."
Mấy người đi xuống cầu thang, Lục Duyên thanh toán hóa đơn.
Tổng cộng là 692 tệ.
Nếu là Lục Duyên của trước đây, cũng gần một tháng tiền sinh hoạt của hắn ta rồi.
Nhưng đối với Lục Duyên hiện tại, mức giá này hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Dù sao thì hắn cũng có hàng triệu tiền tiết kiệm.
Sau khi thanh toán hóa đơn xong, mọi người rời khỏi nhà hàng.
Vương Hương Hương cười hihi, vỗ vai Lục Duyên nói:
"Lục Duyên, cảm ơn bữa cơm ngươi mời hôm nay nhé, hy vọng ngươi cũng có thể mở khóa gen càng sớm càng tốt. Hẹn gặp lại ngươi ở thành phố Hồng Phong!"
Lục Duyên cười gật đầu:
"Có khi ta sẽ nhanh hơn ngươi tưởng đấy."
"Xùy, đừng tưởng rằng ngươi là thiên tài thì ghê gớm nhé, còn ối người thiên tài hơn ngươi đấy."
Lục Duyên mỉm cười, cũng không lên tiếng phản bác.
Dù sao thì, mức độ tôi luyện của hắn bây giờ đã đạt tới 80% rồi.
Có gì mà phải phản bác nữa.
Tào Ngôn cũng cười nói:
"Lục Duyên, hôm nay cảm ơn ngươi rất nhiều, lần sau ta sẽ mời lại, mọi người cùng tụ tập nhé. Khoảng thời gian này hãy thật cố gắng, hi vọng có thể đạt được kết quả tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới.
"Được, vậy nhanh trở về thôi."
Mọi người sống ở những nơi khác nhau, mỗi người mỗi ngã tách nhau ra.
Lục Duyên là người duy nhất đi về phía khu ổ chuột, tất nhiên là không thuận đường.
Hắn cũng không bắt taxi mà đi chầm chậm trên con đường dẫn đến khu ổ chuột.
Thành thật mà nói thì, cảnh đêm của thành phố, trong trí nhớ của Lục Duyên trước, chỉ có thể nhìn thấy những cảnh tượng kỳ dị mà thôi.
Lúc người thân ở nhà qua đời, ký ức của người trước đó về cơ bản chỉ toàn là xám xịt.
Sau khi hắn xuyên không đến đây cũng không hề ghé thăm nơi đây vào ban đêm.
Thả bước trên đường, dọc hai bên đường là những nam nam nữ nữ ăn mặc thời thượng, dưới ánh đèn neon trông tràn đầy sức sống.
Một đoàn người đi ngang qua Lục Duyên, có hai cô gái xinh đẹp quay đầu lại nhìn Lục Duyên.
Lục Duyên cười với họ, hai người ngượng ngùng quay đầu lại.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc thời trang bước đến, cười nói:
"Anh chàng đẹp trai, có thể thêm thông tin liên lạc của mình được không? Vừa rồi ta đã thua cá cược với em gái."
Cô ấy chỉ ra phía sau, hai cô gái xinh đẹp đang lén cười nhìn qua đây.
Lục Duyên nở nụ cười:
"Thực xin lỗi, ta không có điện thoại di động."
Người đẹp còn đang sững sờ, Lục Duyên đã đi qua cô rồi.
Trên đường đi, Lục Duyên gặp phải vài người tiến lại tiếp cận, nhưng hắn đều phớt lờ họ.
Chẳng mấy chốc, những con phố sôi động bắt đầu trở nên vắng vẻ.
Số lượng đèn neon bên đường cũng giảm dần, đèn đường phát ra ánh sáng trắng vàng dịu nhạt.
Khung cảnh đã thay đổi.
Sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố không bao giờ ngủ dần trôi xa, hắn đã đi đến một địa điểm gần khu ổ chuột.
Những con phố vốn luôn sạch sẽ bây giờ có rất nhiều lon, chai nhựa và ngổn ngang các loại rác khác.
Hai con mèo hoang màu đen đi ngang qua dưới ánh đèn, quay đầu nhìn lại Lục Duyên, kêu lên một tiếng thật chói tai rồi lại nhanh chóng rời đi.
Người đi bộ ở bên đường cũng không còn thong thả như trước, bước chân gấp gáp.
Khi đi sâu hơn vào các khu ổ chuột, số người đi bộ trên đường ngày càng ít đi, và môi trường cũng ngày càng yên tĩnh.
Đúng ngay lúc này, Lục Duyên nghe thấy một tiếng hét thất thanh.
"Buông con ta ra! Ngươi mau buông ra!"
Lục Duyên nhìn lên, ngoài con hẻm phía xa xa, hai người đàn ông mặc quần áo da đen, đầu tóc sặc sỡ đang ôm một đứa trẻ tầm một tuổi, còn tên kia đang kéo lê một người phụ nữ gầy gò.
Người phụ nữ trông rất gầy nhưng lúc này lại đang ôm chặt lấy đứa trẻ không chịu buông tay.
Đứa trẻ bị hai người kia lôi kéo, không ngừng khóc lóc.
"Ai đó giúp ta với! Xin hãy giúp ta!"
Người phụ nữ quay lại nhìn bốn xung quanh.
Có bốn năm người gì đó đang bước đi trên đường phố.
Nhưng mà, người đi đường liếc mắt nhìn bên này đều cúi đầu vội vàng rời đi.
"Chết tiệt! Buông ra!"
Người đàn ông đang ôm đứa trẻ bày ra vẻ mặt dữ tợn, hắn ta càng kéo mạnh hơn.
Ngay lập tức, khuôn mặt của đứa trẻ đỏ bừng, nó bật khóc thật to.
"Không!"
Người phụ nữ gầy gò liên tục lắc đầu, vẻ mặt tuyệt vọng.
Trong mắt người đàn ông đang kéo người phụ nữ xẹt qua một tia lạnh lẽo:
"Ngươi tìm chết à!"
Hắn sờ mó trong túi quần, thứ hắn rút ra chính là một con dao gấp nhỏ.
Hắn ta mở con dao, định đâm người phụ nữ.
Đúng lúc này, một bóng đen xẹt qua.
Lục Duyên xuất hiện bên cạnh tên đàn ông kia, sắc mặt lạnh lùng, đá mạnh vào eo hắn.
Thắt lưng của người đàn ông vặn vẹo bất thường, phát ra âm thanh rắc rắc.
Cơ thể hắn ta bay về phía sau và đập vào bức tường bên con hẻm.
"Đừng gấp gáp mà, vẫn còn thời gian, nói không chừng nếu may mắn sẽ lấy được viên đá thô ngay lập tức đấy. Khi đó muốn mở khóa gen không phải dễ dàng sao."
Tào Ngôn lắc đầu với một nụ cười ảo não.
"Quên đi, quay về thôi."
Mấy người đi xuống cầu thang, Lục Duyên thanh toán hóa đơn.
Tổng cộng là 692 tệ.
Nếu là Lục Duyên của trước đây, cũng gần một tháng tiền sinh hoạt của hắn ta rồi.
Nhưng đối với Lục Duyên hiện tại, mức giá này hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Dù sao thì hắn cũng có hàng triệu tiền tiết kiệm.
Sau khi thanh toán hóa đơn xong, mọi người rời khỏi nhà hàng.
Vương Hương Hương cười hihi, vỗ vai Lục Duyên nói:
"Lục Duyên, cảm ơn bữa cơm ngươi mời hôm nay nhé, hy vọng ngươi cũng có thể mở khóa gen càng sớm càng tốt. Hẹn gặp lại ngươi ở thành phố Hồng Phong!"
Lục Duyên cười gật đầu:
"Có khi ta sẽ nhanh hơn ngươi tưởng đấy."
"Xùy, đừng tưởng rằng ngươi là thiên tài thì ghê gớm nhé, còn ối người thiên tài hơn ngươi đấy."
Lục Duyên mỉm cười, cũng không lên tiếng phản bác.
Dù sao thì, mức độ tôi luyện của hắn bây giờ đã đạt tới 80% rồi.
Có gì mà phải phản bác nữa.
Tào Ngôn cũng cười nói:
"Lục Duyên, hôm nay cảm ơn ngươi rất nhiều, lần sau ta sẽ mời lại, mọi người cùng tụ tập nhé. Khoảng thời gian này hãy thật cố gắng, hi vọng có thể đạt được kết quả tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới.
"Được, vậy nhanh trở về thôi."
Mọi người sống ở những nơi khác nhau, mỗi người mỗi ngã tách nhau ra.
Lục Duyên là người duy nhất đi về phía khu ổ chuột, tất nhiên là không thuận đường.
Hắn cũng không bắt taxi mà đi chầm chậm trên con đường dẫn đến khu ổ chuột.
Thành thật mà nói thì, cảnh đêm của thành phố, trong trí nhớ của Lục Duyên trước, chỉ có thể nhìn thấy những cảnh tượng kỳ dị mà thôi.
Lúc người thân ở nhà qua đời, ký ức của người trước đó về cơ bản chỉ toàn là xám xịt.
Sau khi hắn xuyên không đến đây cũng không hề ghé thăm nơi đây vào ban đêm.
Thả bước trên đường, dọc hai bên đường là những nam nam nữ nữ ăn mặc thời thượng, dưới ánh đèn neon trông tràn đầy sức sống.
Một đoàn người đi ngang qua Lục Duyên, có hai cô gái xinh đẹp quay đầu lại nhìn Lục Duyên.
Lục Duyên cười với họ, hai người ngượng ngùng quay đầu lại.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc thời trang bước đến, cười nói:
"Anh chàng đẹp trai, có thể thêm thông tin liên lạc của mình được không? Vừa rồi ta đã thua cá cược với em gái."
Cô ấy chỉ ra phía sau, hai cô gái xinh đẹp đang lén cười nhìn qua đây.
Lục Duyên nở nụ cười:
"Thực xin lỗi, ta không có điện thoại di động."
Người đẹp còn đang sững sờ, Lục Duyên đã đi qua cô rồi.
Trên đường đi, Lục Duyên gặp phải vài người tiến lại tiếp cận, nhưng hắn đều phớt lờ họ.
Chẳng mấy chốc, những con phố sôi động bắt đầu trở nên vắng vẻ.
Số lượng đèn neon bên đường cũng giảm dần, đèn đường phát ra ánh sáng trắng vàng dịu nhạt.
Khung cảnh đã thay đổi.
Sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố không bao giờ ngủ dần trôi xa, hắn đã đi đến một địa điểm gần khu ổ chuột.
Những con phố vốn luôn sạch sẽ bây giờ có rất nhiều lon, chai nhựa và ngổn ngang các loại rác khác.
Hai con mèo hoang màu đen đi ngang qua dưới ánh đèn, quay đầu nhìn lại Lục Duyên, kêu lên một tiếng thật chói tai rồi lại nhanh chóng rời đi.
Người đi bộ ở bên đường cũng không còn thong thả như trước, bước chân gấp gáp.
Khi đi sâu hơn vào các khu ổ chuột, số người đi bộ trên đường ngày càng ít đi, và môi trường cũng ngày càng yên tĩnh.
Đúng ngay lúc này, Lục Duyên nghe thấy một tiếng hét thất thanh.
"Buông con ta ra! Ngươi mau buông ra!"
Lục Duyên nhìn lên, ngoài con hẻm phía xa xa, hai người đàn ông mặc quần áo da đen, đầu tóc sặc sỡ đang ôm một đứa trẻ tầm một tuổi, còn tên kia đang kéo lê một người phụ nữ gầy gò.
Người phụ nữ trông rất gầy nhưng lúc này lại đang ôm chặt lấy đứa trẻ không chịu buông tay.
Đứa trẻ bị hai người kia lôi kéo, không ngừng khóc lóc.
"Ai đó giúp ta với! Xin hãy giúp ta!"
Người phụ nữ quay lại nhìn bốn xung quanh.
Có bốn năm người gì đó đang bước đi trên đường phố.
Nhưng mà, người đi đường liếc mắt nhìn bên này đều cúi đầu vội vàng rời đi.
"Chết tiệt! Buông ra!"
Người đàn ông đang ôm đứa trẻ bày ra vẻ mặt dữ tợn, hắn ta càng kéo mạnh hơn.
Ngay lập tức, khuôn mặt của đứa trẻ đỏ bừng, nó bật khóc thật to.
"Không!"
Người phụ nữ gầy gò liên tục lắc đầu, vẻ mặt tuyệt vọng.
Trong mắt người đàn ông đang kéo người phụ nữ xẹt qua một tia lạnh lẽo:
"Ngươi tìm chết à!"
Hắn sờ mó trong túi quần, thứ hắn rút ra chính là một con dao gấp nhỏ.
Hắn ta mở con dao, định đâm người phụ nữ.
Đúng lúc này, một bóng đen xẹt qua.
Lục Duyên xuất hiện bên cạnh tên đàn ông kia, sắc mặt lạnh lùng, đá mạnh vào eo hắn.
Thắt lưng của người đàn ông vặn vẹo bất thường, phát ra âm thanh rắc rắc.
Cơ thể hắn ta bay về phía sau và đập vào bức tường bên con hẻm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.