Chương 182: Không Hề Khoa Trương
Thanh Không Tẩy Vũ
03/11/2022
Lục Duyên mỉm cười, việc này cũng không có gì khó nói, hắn lên tiếng:
“Cũng chỉ là một gen siêu phàm cấp tinh nhuệ thôi, và cả một vài vũ khí cấp tinh nhuệ khác.”
Bầu không khí im lặng một hồi, khóe miệng Trác Minh giật giật vài cái, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quái hẳn ra, biểu cảm vừa muốn khóc lại có chút chua xót:
“... Gen siêu phàm cấp tinh nhuệ? Vài món vũ khí cấp tinh nhuệ? Lại còn mà thôi? ! “
Chết tiệt, lại bị hắn ta khoe mẽ rồi!
Tiếng lòng mọi người giờ khắc này đều rất giống nhau.
Lưu Hỷ há miệng, nở một nụ cười hơi cay đắng:
“Người anh em Lục Duyên này, lúc đó ta đã cảm thấy rằng ngươi không phải là người bình thường. Lúc đó khi chúng ta tách ra, ta đã cảm thấy ngươi sẽ khiến ta kinh ngạc khi chúng ta gặp lại, không ngờ ngươi lại trực tiếp khiến ta kinh ngạc đến hoảng sợ thế này.”
Lục Duyên cười cười:
“Chủ quản Lưu khoa trương quá rồi.”
“Không hề khoa trương chút nào.”
Lưu Hỷ vẻ mặt nghiêm túc, sau đó cười nói:
“Nếu ngươi đã có chỗ ngồi riêng rồi, vậy thì ta không mời ngươi nữa.”
Mọi người cùng nói chuyện phiếm với nhau, chẳng mấy chốc dãy xếp hàng đã đến lượt họ.
Phía trước cổng lớn có một rô bốt đang canh giữ lấy, ánh sáng phát ra từ bàn tay của rô bốt đó chiếu qua chiến văn gen của họ, là đã có thể tra ra được linh tinh trong không gian chiến văn.
Vì rô bốt đại diện cho chính Khởi Nguyên Chi Địa, nên không ai lo lắng về việc bị tiết lộ quyền riêng tư.
Còn mấy người Lục Duyên và Cách Lâm là người chụp gửi, bọn họ thậm chí còn không cần xác minh số lượng linh tinh, cứ vậy mà trực tiếp đi vào.
Sau khi vào cổng, đi qua một đoạn đường dài là đã đến một khoảng không gian vô cùng trống trải.
Không gian này có diện tích khoảng vài kilomet, ở vị trí trung tâm là một bục cao màu đen, có lẽ chính là đài bán đấu giá.
Xung quanh đều là ghế ngồi.
Có vẻ như có khoảng hơn một trăm ngàn chỗ.
Đây là vị trí ở tầng một, bên trên còn có các lô ghế riêng nữa.
Từ hai bên lối đi là có thể trực tiếp đi lên cầu thang.
Bây giờ hàng ghế bên dưới đã có rất nhiều người ngồi, tiếng bàn luận ồn ào vang vọng trong nhà đấu giá.
“Chúng ta lên lầu đi, chỗ ngồi của ngươi đâu?”
Lưu Hỷ nhìn Lục Duyên.
Lục Duyên lấy ra một tấm thẻ màu đen:
“302.”
Lưu Hỷ nhìn thấy liền cười nói:
“Thật trùng hợp, ta là 301, ngay bên cạnh ngươi, chúng ta cùng nhau đi qua đó đi, ở ngay lầu ba rồi.”
Cả nhóm đi lên lầu, tìm thấy phòng riêng.
Lục Duyên và Cách Lâm vào phòng 302, Lưu Hỷ dẫn theo nhóm của hắn đi vào 301.
Mặt bên của phòng bao đối diện với bàn đấu giá được làm bằng kính trong suốt, có thể nhìn thấy trực tiếp các ghế bên dưới và bàn đấu giá ở vị trí trung tâm, tầm nhìn rất tốt.
Diện tích của phòng bao khoảng bốn mươi đến năm mưới mét vuông, chính giữa là một dãy ghế sofa màu nâu trông rất mềm mại.
Ngoài ra còn có một tủ lạnh ở bên cạnh, trên bàn còn có đồ ăn nhẹ và trái cây.
“Đãi ngộ của nơi này so với dưới kia đúng là một trời một vực! Quá mức xa xỉ rồi nhỉ?”
Trác Minh hào hứng quan sát xung quanh.
Hắn cười nói:
“Chỉ e Hương Hương tỷ và Tào Ngôn ca còn chưa từng vào phòng bao bao giờ đâu nhỉ? Để lát nữa sau khi ra ngoài, ta phải khoe khoang với họ mới được! Trác Minh ta đã vào phòng bao của cuộc bán đấu giá rồi!”
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Trác Minh, Lục Duyên không nói nên lời, mặc kệ hắn.
Mấy người khác cũng rất hào hứng, duy chỉ có Cách Lâm là bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng từ cái tay không ngừng sờ soạng trên ghế sô pha của hắn ta, có thể thấy trong lòng cũng có chút hưng phấn.
“Ngồi xuống cả đi, buổi đấu giá chắc là sắp bắt đầu rồi nhỉ?”
Mấy người ngồi xuống ghế sô pha, chờ đợi cuộc đấu giá bắt đầu.
Sau khoảng nửa giờ nữa, càng ngày càng có nhiều người ngồi ở hàng ghế bên dưới, ngay lúc này, một con rô bốt chậm rãi từ dưới đài cao vươn lên, đứng ở trên đài cao.
Nhìn thấy sự xuất hiện của rô bốt, mấy người Cách Lâm đều sốc.
“Bắt đầu rồi!”
Nghe vậy, Lục Duyên nheo mắt tò mò nhìn con rô bốt trên đài cao.
Đây là lần đầu tiên Lục Duyên tham gia đấu giá.
m thanh cơ học của rô bốt vang lên, đi thẳng vào chủ đề một cách đơn giản và thô sơ:
“Cuộc đấu giá sẽ bắt đầu ngay bây giờ, và bây giờ sẽ bắt đầu bán đấu giá sản phẩm đầu tiên.”
Khi âm thanh của rô bốt vừa dứt, một hình chiếu giả lập xuất hiện trong không trung.
Đó là một cây trọng kiếm màu đen, cây trọng kiếm đang quay giữa không trung, để có thể cho mọi người xem rõ các chi tiết.
Phía trước cây trọng kiếm còn có một tấm màn ánh sáng ảo, trên đó là những thông tin về cây trọng kiếm.
“Thiết Thạch trọng kiếm
Cấp bậc: Vũ khí kiến tập cấp tinh nhuệ (60% mức độ tôi luyện)
Nâng cấp chính: Phòng thủ vật lý
Nâng cấp thứ yếu: Sức mạnh bạo phá.”
Giọng nói của rô bốt lại vang lên:
“Vật phẩm đấu giá đầu tiên, giá khởi điểm là 6000 linh tinh, mỗi lần tăng giá không dưới 200 linh tinh, bây giờ tiến hành đấu giá.”
Ngay khi giọng nói của rô bốt vừa dứt, một tấm màn sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt Lục Duyên.
“Cũng chỉ là một gen siêu phàm cấp tinh nhuệ thôi, và cả một vài vũ khí cấp tinh nhuệ khác.”
Bầu không khí im lặng một hồi, khóe miệng Trác Minh giật giật vài cái, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quái hẳn ra, biểu cảm vừa muốn khóc lại có chút chua xót:
“... Gen siêu phàm cấp tinh nhuệ? Vài món vũ khí cấp tinh nhuệ? Lại còn mà thôi? ! “
Chết tiệt, lại bị hắn ta khoe mẽ rồi!
Tiếng lòng mọi người giờ khắc này đều rất giống nhau.
Lưu Hỷ há miệng, nở một nụ cười hơi cay đắng:
“Người anh em Lục Duyên này, lúc đó ta đã cảm thấy rằng ngươi không phải là người bình thường. Lúc đó khi chúng ta tách ra, ta đã cảm thấy ngươi sẽ khiến ta kinh ngạc khi chúng ta gặp lại, không ngờ ngươi lại trực tiếp khiến ta kinh ngạc đến hoảng sợ thế này.”
Lục Duyên cười cười:
“Chủ quản Lưu khoa trương quá rồi.”
“Không hề khoa trương chút nào.”
Lưu Hỷ vẻ mặt nghiêm túc, sau đó cười nói:
“Nếu ngươi đã có chỗ ngồi riêng rồi, vậy thì ta không mời ngươi nữa.”
Mọi người cùng nói chuyện phiếm với nhau, chẳng mấy chốc dãy xếp hàng đã đến lượt họ.
Phía trước cổng lớn có một rô bốt đang canh giữ lấy, ánh sáng phát ra từ bàn tay của rô bốt đó chiếu qua chiến văn gen của họ, là đã có thể tra ra được linh tinh trong không gian chiến văn.
Vì rô bốt đại diện cho chính Khởi Nguyên Chi Địa, nên không ai lo lắng về việc bị tiết lộ quyền riêng tư.
Còn mấy người Lục Duyên và Cách Lâm là người chụp gửi, bọn họ thậm chí còn không cần xác minh số lượng linh tinh, cứ vậy mà trực tiếp đi vào.
Sau khi vào cổng, đi qua một đoạn đường dài là đã đến một khoảng không gian vô cùng trống trải.
Không gian này có diện tích khoảng vài kilomet, ở vị trí trung tâm là một bục cao màu đen, có lẽ chính là đài bán đấu giá.
Xung quanh đều là ghế ngồi.
Có vẻ như có khoảng hơn một trăm ngàn chỗ.
Đây là vị trí ở tầng một, bên trên còn có các lô ghế riêng nữa.
Từ hai bên lối đi là có thể trực tiếp đi lên cầu thang.
Bây giờ hàng ghế bên dưới đã có rất nhiều người ngồi, tiếng bàn luận ồn ào vang vọng trong nhà đấu giá.
“Chúng ta lên lầu đi, chỗ ngồi của ngươi đâu?”
Lưu Hỷ nhìn Lục Duyên.
Lục Duyên lấy ra một tấm thẻ màu đen:
“302.”
Lưu Hỷ nhìn thấy liền cười nói:
“Thật trùng hợp, ta là 301, ngay bên cạnh ngươi, chúng ta cùng nhau đi qua đó đi, ở ngay lầu ba rồi.”
Cả nhóm đi lên lầu, tìm thấy phòng riêng.
Lục Duyên và Cách Lâm vào phòng 302, Lưu Hỷ dẫn theo nhóm của hắn đi vào 301.
Mặt bên của phòng bao đối diện với bàn đấu giá được làm bằng kính trong suốt, có thể nhìn thấy trực tiếp các ghế bên dưới và bàn đấu giá ở vị trí trung tâm, tầm nhìn rất tốt.
Diện tích của phòng bao khoảng bốn mươi đến năm mưới mét vuông, chính giữa là một dãy ghế sofa màu nâu trông rất mềm mại.
Ngoài ra còn có một tủ lạnh ở bên cạnh, trên bàn còn có đồ ăn nhẹ và trái cây.
“Đãi ngộ của nơi này so với dưới kia đúng là một trời một vực! Quá mức xa xỉ rồi nhỉ?”
Trác Minh hào hứng quan sát xung quanh.
Hắn cười nói:
“Chỉ e Hương Hương tỷ và Tào Ngôn ca còn chưa từng vào phòng bao bao giờ đâu nhỉ? Để lát nữa sau khi ra ngoài, ta phải khoe khoang với họ mới được! Trác Minh ta đã vào phòng bao của cuộc bán đấu giá rồi!”
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Trác Minh, Lục Duyên không nói nên lời, mặc kệ hắn.
Mấy người khác cũng rất hào hứng, duy chỉ có Cách Lâm là bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng từ cái tay không ngừng sờ soạng trên ghế sô pha của hắn ta, có thể thấy trong lòng cũng có chút hưng phấn.
“Ngồi xuống cả đi, buổi đấu giá chắc là sắp bắt đầu rồi nhỉ?”
Mấy người ngồi xuống ghế sô pha, chờ đợi cuộc đấu giá bắt đầu.
Sau khoảng nửa giờ nữa, càng ngày càng có nhiều người ngồi ở hàng ghế bên dưới, ngay lúc này, một con rô bốt chậm rãi từ dưới đài cao vươn lên, đứng ở trên đài cao.
Nhìn thấy sự xuất hiện của rô bốt, mấy người Cách Lâm đều sốc.
“Bắt đầu rồi!”
Nghe vậy, Lục Duyên nheo mắt tò mò nhìn con rô bốt trên đài cao.
Đây là lần đầu tiên Lục Duyên tham gia đấu giá.
m thanh cơ học của rô bốt vang lên, đi thẳng vào chủ đề một cách đơn giản và thô sơ:
“Cuộc đấu giá sẽ bắt đầu ngay bây giờ, và bây giờ sẽ bắt đầu bán đấu giá sản phẩm đầu tiên.”
Khi âm thanh của rô bốt vừa dứt, một hình chiếu giả lập xuất hiện trong không trung.
Đó là một cây trọng kiếm màu đen, cây trọng kiếm đang quay giữa không trung, để có thể cho mọi người xem rõ các chi tiết.
Phía trước cây trọng kiếm còn có một tấm màn ánh sáng ảo, trên đó là những thông tin về cây trọng kiếm.
“Thiết Thạch trọng kiếm
Cấp bậc: Vũ khí kiến tập cấp tinh nhuệ (60% mức độ tôi luyện)
Nâng cấp chính: Phòng thủ vật lý
Nâng cấp thứ yếu: Sức mạnh bạo phá.”
Giọng nói của rô bốt lại vang lên:
“Vật phẩm đấu giá đầu tiên, giá khởi điểm là 6000 linh tinh, mỗi lần tăng giá không dưới 200 linh tinh, bây giờ tiến hành đấu giá.”
Ngay khi giọng nói của rô bốt vừa dứt, một tấm màn sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt Lục Duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.