Chương 147: Miêu Nữ
Thanh Không Tẩy Vũ
03/11/2022
Lục Duyên lấy ra vỉ nướng thịt, lại lấy ra một ít thịt của cá sấu, định sẽ nướng thịt con hung thú cấp mục đầu này để ăn.
Hắn tìm lấy một chỗ rồi ngồi xuống, bắt đầu nướng thịt.
Ngọn lửa bốc lên, sau khi thêm gia vị vào máu thịt nhanh chóng chuyển sang màu vàng, từng giọt dầu không ngừng nhỏ giọt rơi vào trong ngọn lửa, phát ra tiếng xèo xèo, một mùi hương kỳ lạ tỏa ra phả thẳng vào mặt, khiến Lục Duyên không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Trước đây từng nghe nói rằng máu thịt của thú cấp mục đầu ăn rất ngon, thật không ngờ lại thơm đến vậy!
Kỹ năng nấu nướng của hắn rất cẩu thả mà vẫn có thể nướng nó ngon như vậy, đó hoàn toàn là nhờ vào độ ngon của nguyên liệu.
Ngay khi Lục Duyên đang đợi thịt nướng chín thì một giọng nói hờ hững vang lên bên cạnh hắn:
"Được chưa?"
Lục Duyên nghe thấy giọng nói thì sửng sốt một hồi, sau đó mồ hôi lạnh toát ra, cả người sởn cả tóc gáy.
Cái quái gì vậy? !
Mọe nó bên cạnh đang có người? ?
Hắn dùng hết sức mình, cả người lao sang một bên với tốc độ nhanh nhất chưa từng có trong lịch sử, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Sau đó, hắn ta nhìn thấy một miêu nhân đang ngồi xổm ở rìa của vị trí cũ của hắn ta, đôi mắt dán chặt vào món thịt nướng màu vàng.
Mái tóc đen dài óng ánh buông sau lưng, đôi tai mèo màu đen khẽ giật, đuôi đen khẽ vung vẫy, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết kia là không chút biểu cảm.
Dưới ánh hoàng hôn, miêu nữ xinh đẹp này trông giống như một con yêu tinh màu đen.
Tuy nhiên, trong lòng Lục Duyên lại dâng lên một cảm giác ớn lạnh.
Miêu nữ này, má nó chứ còn không phải là miêu nữ mà lần trước hắn nhìn thấy trong sa mạc sao, chính là miêu nữ đuổi theo con cá sấu mục đầu ấy? !
Đó là chiến binh gen mạnh mẽ lợi hại nhất mà Lục Duyên từng thấy, ấn tượng của hắn là vô cùng sâu sắc.
Có điều miêu nữ này đến ốc đảo Cổ Hải khi nào vậy?
Vả lại cô ta xuất hiện bên cạnh mình từ khi nào thế? !
Hắn thế mà lại không cảm nhận được chút gì?
Trên lưng Lục Duyên đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu như vừa rồi miêu nữ này tấn công hắn, chỉ e bây giờ hắn đã chết luôn rồi.
Mặc dù hắn vẫn luôn cảnh giác, vẫn luôn mở Hắc Thiết chi khu, nhưng hắn không nghĩ rằng cách phòng thủ của mình có thể hiệu quả trước một con quái vật có thể khiến con quái vật cấp mục đầu bỏ chạy.
Bây giờ mình có cần phải chạy không?
Dựa theo tốc độ của miêu nữ này mà lần trước hắn thấy, hình như mình chạy không thoát được đâu?
Sao bây giờ?
Lần này thu hoạch lớn như vậy, lẽ nào lại thành ra may giá y cho người ta?
Lục Duyên nhìn miêu nữ kia, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Ngay khi Lục Duyên còn đang suy nghĩ thì miêu nữ quay đầu lại nhìn Lục Duyên, đôi mắt đen thẳng đứng của cô ấy phẳng lặng.
"Nó cháy rồi kìa."
Lục Duyên:
"?"
Lục Duyên nghe thấy tiếng của miêu nữ thì ngẩn ra. Miêu nữ lại nhắc nhở hắn:
“Không lật là nó cháy bây giờ.”
Lục Duyên hồi thần, nhìn về phía thịt nướng, thấy khói bốc lên từ miếng thịt, lâu không giở, dễ bị cháy. Nhưng mà...
Ngươi là ai thế? !
Ta quen ngươi à? !
Sao ngươi lại nhắc ta giở thịt chứ? !
Lục Duyên nhẫn nhịn cảm giác muốn mắng người, khóe miệng giật giật, cảnh giác nói:
“Vị tiểu thư... miêu nhân này, cô có vấn đề gì sao?”
Miêu nữ giơ ngón tay chỉ vào miếng thịt:
“Ăn cá nướng.”
Lục Duyên:
“...”
Nàng tới đây là muốn ăn cá?
Thật hay giả vậy?
Lục Duyên hơi không tin. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cá sấu là loài lưỡng cư, cũng không tính là cá? Hắn âm thầm đánh giá miêu nữ này, có chút do dự, không dám qua đó. Nhỡ tới đó nàng vồ chết thì làm thế nào?
Miêu nữ nói:
“Sắp cháy rồi kìa.”
Nàng càng ngoáy đuôi nhiều hơn, như kiểu tâm trạng không bình tĩnh lắm.
“Ò ò, ta nướng tiếp.”
Lục Duyên nhìn cái đuôi đang ngoáy kia, nhẹ bước đi về, tiếp tục nướng. Hắn cảm thấy bản thân hơi nhát gan. Miêu nữ này thực lực mạnh hơn hắn. Hắn lại không phát giác ra miêu nữ này đã xuất hiện bên cạnh hắn từ lúc nào. Nếu chạy thì chắc chắn không chạy thoát rồi. Nhìn thái độ của nàng hình như không có ác ý. Nếu nàng muốn giết hắn thật, vừa rồi chắc đã động thủ rồi, thế thì hắn không thể phản ứng kịp.
Lục Duyên nghĩ nghĩ, vẫn nên thận trọng với nàng hơn, tránh gây phiền phức. Xem chừng như vậy mới có cơ hội sống?
Lục Duyên im lặng nướng thịt, đôi lúc lén nhìn miêu nữ kia. Nàng hình như không nhận ra ánh nhìn của Lục Duyên, vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt cá sấu vàng óng kia. Thậm chí, Lục Duyên còn thấy nàng nuốt nước miếng.
“...”
Nàng miêu nhân này chỉ muốn ăn cá thật sao?
Cho dù là vậy, Lục Duyên vẫn không thể buông lỏng cảnh giác, đang suy nghĩ cách thoát thân. Mặc dù đã uống thuốc tăng tốc độ nhưng mà tốc độ của hắn vẫn sẽ chậm hơn miêu nữ kia nhiều, bỏ chạy thì không phải ý hay. Không thì thử cách đánh tập kích xem sao? Nhưng mà khi nghĩ tới cô nàng này thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh hắn, hắn lại do dự. Ngộ nhỡ đánh tập kích không thành công, vậy thì hắn chết chắc rồi. Còn cách khác không?
Hắn tìm lấy một chỗ rồi ngồi xuống, bắt đầu nướng thịt.
Ngọn lửa bốc lên, sau khi thêm gia vị vào máu thịt nhanh chóng chuyển sang màu vàng, từng giọt dầu không ngừng nhỏ giọt rơi vào trong ngọn lửa, phát ra tiếng xèo xèo, một mùi hương kỳ lạ tỏa ra phả thẳng vào mặt, khiến Lục Duyên không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Trước đây từng nghe nói rằng máu thịt của thú cấp mục đầu ăn rất ngon, thật không ngờ lại thơm đến vậy!
Kỹ năng nấu nướng của hắn rất cẩu thả mà vẫn có thể nướng nó ngon như vậy, đó hoàn toàn là nhờ vào độ ngon của nguyên liệu.
Ngay khi Lục Duyên đang đợi thịt nướng chín thì một giọng nói hờ hững vang lên bên cạnh hắn:
"Được chưa?"
Lục Duyên nghe thấy giọng nói thì sửng sốt một hồi, sau đó mồ hôi lạnh toát ra, cả người sởn cả tóc gáy.
Cái quái gì vậy? !
Mọe nó bên cạnh đang có người? ?
Hắn dùng hết sức mình, cả người lao sang một bên với tốc độ nhanh nhất chưa từng có trong lịch sử, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Sau đó, hắn ta nhìn thấy một miêu nhân đang ngồi xổm ở rìa của vị trí cũ của hắn ta, đôi mắt dán chặt vào món thịt nướng màu vàng.
Mái tóc đen dài óng ánh buông sau lưng, đôi tai mèo màu đen khẽ giật, đuôi đen khẽ vung vẫy, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết kia là không chút biểu cảm.
Dưới ánh hoàng hôn, miêu nữ xinh đẹp này trông giống như một con yêu tinh màu đen.
Tuy nhiên, trong lòng Lục Duyên lại dâng lên một cảm giác ớn lạnh.
Miêu nữ này, má nó chứ còn không phải là miêu nữ mà lần trước hắn nhìn thấy trong sa mạc sao, chính là miêu nữ đuổi theo con cá sấu mục đầu ấy? !
Đó là chiến binh gen mạnh mẽ lợi hại nhất mà Lục Duyên từng thấy, ấn tượng của hắn là vô cùng sâu sắc.
Có điều miêu nữ này đến ốc đảo Cổ Hải khi nào vậy?
Vả lại cô ta xuất hiện bên cạnh mình từ khi nào thế? !
Hắn thế mà lại không cảm nhận được chút gì?
Trên lưng Lục Duyên đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu như vừa rồi miêu nữ này tấn công hắn, chỉ e bây giờ hắn đã chết luôn rồi.
Mặc dù hắn vẫn luôn cảnh giác, vẫn luôn mở Hắc Thiết chi khu, nhưng hắn không nghĩ rằng cách phòng thủ của mình có thể hiệu quả trước một con quái vật có thể khiến con quái vật cấp mục đầu bỏ chạy.
Bây giờ mình có cần phải chạy không?
Dựa theo tốc độ của miêu nữ này mà lần trước hắn thấy, hình như mình chạy không thoát được đâu?
Sao bây giờ?
Lần này thu hoạch lớn như vậy, lẽ nào lại thành ra may giá y cho người ta?
Lục Duyên nhìn miêu nữ kia, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Ngay khi Lục Duyên còn đang suy nghĩ thì miêu nữ quay đầu lại nhìn Lục Duyên, đôi mắt đen thẳng đứng của cô ấy phẳng lặng.
"Nó cháy rồi kìa."
Lục Duyên:
"?"
Lục Duyên nghe thấy tiếng của miêu nữ thì ngẩn ra. Miêu nữ lại nhắc nhở hắn:
“Không lật là nó cháy bây giờ.”
Lục Duyên hồi thần, nhìn về phía thịt nướng, thấy khói bốc lên từ miếng thịt, lâu không giở, dễ bị cháy. Nhưng mà...
Ngươi là ai thế? !
Ta quen ngươi à? !
Sao ngươi lại nhắc ta giở thịt chứ? !
Lục Duyên nhẫn nhịn cảm giác muốn mắng người, khóe miệng giật giật, cảnh giác nói:
“Vị tiểu thư... miêu nhân này, cô có vấn đề gì sao?”
Miêu nữ giơ ngón tay chỉ vào miếng thịt:
“Ăn cá nướng.”
Lục Duyên:
“...”
Nàng tới đây là muốn ăn cá?
Thật hay giả vậy?
Lục Duyên hơi không tin. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cá sấu là loài lưỡng cư, cũng không tính là cá? Hắn âm thầm đánh giá miêu nữ này, có chút do dự, không dám qua đó. Nhỡ tới đó nàng vồ chết thì làm thế nào?
Miêu nữ nói:
“Sắp cháy rồi kìa.”
Nàng càng ngoáy đuôi nhiều hơn, như kiểu tâm trạng không bình tĩnh lắm.
“Ò ò, ta nướng tiếp.”
Lục Duyên nhìn cái đuôi đang ngoáy kia, nhẹ bước đi về, tiếp tục nướng. Hắn cảm thấy bản thân hơi nhát gan. Miêu nữ này thực lực mạnh hơn hắn. Hắn lại không phát giác ra miêu nữ này đã xuất hiện bên cạnh hắn từ lúc nào. Nếu chạy thì chắc chắn không chạy thoát rồi. Nhìn thái độ của nàng hình như không có ác ý. Nếu nàng muốn giết hắn thật, vừa rồi chắc đã động thủ rồi, thế thì hắn không thể phản ứng kịp.
Lục Duyên nghĩ nghĩ, vẫn nên thận trọng với nàng hơn, tránh gây phiền phức. Xem chừng như vậy mới có cơ hội sống?
Lục Duyên im lặng nướng thịt, đôi lúc lén nhìn miêu nữ kia. Nàng hình như không nhận ra ánh nhìn của Lục Duyên, vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt cá sấu vàng óng kia. Thậm chí, Lục Duyên còn thấy nàng nuốt nước miếng.
“...”
Nàng miêu nhân này chỉ muốn ăn cá thật sao?
Cho dù là vậy, Lục Duyên vẫn không thể buông lỏng cảnh giác, đang suy nghĩ cách thoát thân. Mặc dù đã uống thuốc tăng tốc độ nhưng mà tốc độ của hắn vẫn sẽ chậm hơn miêu nữ kia nhiều, bỏ chạy thì không phải ý hay. Không thì thử cách đánh tập kích xem sao? Nhưng mà khi nghĩ tới cô nàng này thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh hắn, hắn lại do dự. Ngộ nhỡ đánh tập kích không thành công, vậy thì hắn chết chắc rồi. Còn cách khác không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.