Chương 64: Tay Không Tiếp Đạn
Thanh Không Tẩy Vũ
02/11/2022
Bản thân Lục Duyên chỉ mới ở đây một khoảng thời gian thôi, mặc dù bản thân hắn chưa từng gặp phải trường hợp như thế, nhưng mà cũng đã có nghe kể rất nhiều rồi.
Nếu như là lúc trước, hắn sẽ cảm thấy có chút sợ.
Nhưng mà hiện tại...
Trong mắt Lục Duyên lóe lên một tia lạnh lẽo, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Pater và hai gã côn đồ đang ở bên trong phòng khách, đang định tìm khiến thì đã nghe tiếng động, cả ba lập tức quay lại nhìn về phía Lục Duyên.
Sau khi nhìn thấy người kia, hai gã côn đồ đều theo bản năng trợn tròn hai mắt, bên trong ánh mắt cũng mang theo một vẻ khiếp sợ lo lắng.
Ở phía bên tay đã được lắp cánh tay máy dường như cũng có cảm giác đau đớn.
Gã côn đồ tóc đỏ vội vàng chỉ vào Lục Duyên, mở miệng nói:
"Đại ca Pater, chính là nó, chính là thằng nhóc đó!"
Lục Duyên nhìn thấy là hai gã côn đồ kia, lập tức không nhịn được mà nhíu này, thoáng nở nụ cười lạnh lùng:
"Là hai ngươi à? Xem ra lần trước buông tha cho hai ngươi, hai ngươi lại không biết quý trọng gì hết nhỉ?"
"Hứ, nhóc con, đừng tưởng rằng lần này chúng ta sẽ giống như lúc sáng nữa!"
"Ngươi tiêu đời rồi, chuẩn bị chịu chết đi, băng nhóm Hắc Thử chúng ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ một tên nào dám động tới người của chúng ta đâu."
Pater không để ý tới mấy lời đó của hai gã côn đồ kia, hắn giơ súng lên chĩa vào Lục Duyên mà lạnh lùng nói:
"Nhóc con, đi theo chúng ta một chuyến."
Lục Duyên thoáng nhìn qua khẩu súng lục trên tay của Pater, cười cười:
"Nếu như ta nói ta không đi thì sao?"
Pater nheo mắt lại:
"Đây là mệnh lệnh, không phải là lời thỉnh cầu. Ta biết ngươi là gen chiến sĩ, nhưng mà ngươi là vừa mới thức tỉnh lại đúng chứ? Đối với súng ống ngươi cũng không thể ngăn cản nổi đâu."
Lục Duyên mỉm cười.
Cơ thể của hắn lập tức di chuyển với tốc độ cực nhanh, mạnh mẽ mà xông về phía ba người của Pater.
Đồng tử của Pater co giãn, quyết định nhanh chóng bóp cò về phía Lục Duyên.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên xé màn đêm đen kịt.
Một giây sau đó, Pater trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Bàn tay hóa thành màu đen của Lục Duyên nắm chặt lấy nòng súng, sau khi tiếng súng vang lên, đạn cũng bị Lục Duyên chặn lại.
Giữa lúc Pater đang khiếp sợ, Lục Duyên ở phía này khẽ dùng sức bẻ nát nòng súng của hắn, khẩu sung lục hư ngay tại chỗ.
Lục Duyên rụt tay về, một viên đạn bị bẹp dí từ trong tay của hắn rơi xuống đất, vang lên một tiếng lảnh lót.
"Chuyện này không thể nào, vừa mới thức tỉnh làm sao có thể dùng tay không hứng đạn được?"
Pater mở to hai mắt, vẻ mặt ngập tràn ngơ ngác không thể tin nổi.
Lục Duyên thoáng nhìn qua tay của mình, lòng bàn tay bị xước da, chảy chút máu.
Nhưng mà cũng chỉ có thoi là vết thương ngoài da mà thôi.
Sức phòng ngự của cơ thể sắt thép này, trước giờ chưa từng khiến hắn phải thất vọng.
Lực sát thương của súng lục vốn dĩ có hạn, cho nên độ sát thương mà nó gây ra dĩ nhiên cũng không đáng là gì so với cơ thể sắt thép.
Lục Duyên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Pater, cười nói:
"Có gì mà không thể nào chứ, không phải là ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến rồi đó sao?"
Hắn thoáng nhìn qua Pater, sau lại nhìn sang hai gã côn đồ ở kia.
"Còn nhớ rõ lần trước ta có nói là về sau đừng để ta nhìn thấy các ngươi chứ?"
Hai gã côn đồ kia nghe thấy tiếng của Lục Duyên cũng từ kinh hãi mà hoàn hồn lại.
Họ vội vàng giơ súng trong tay chĩa về phía Lục Duyên:
"Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây!"
Lục Duyên nhanh chóng ra tay, chộp lấy súng lục trên tay hai gã người đó.
Hai người bên đây thấy thế, vẻ mặt cũng chuyển thành dữ tợn, liều lĩnh muốn nổ súng.
Nhưng mà tốc độc của Lục Duyên vốn dĩ nhanh hơn phản ứng của hai người bình thường là họ.
Hắn tóm lấy súng của cả hai, sau đó hướng lên trời.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng vang lên liên tục, toàn bộ đạn đều được bắn lên trên trần nhà.
Tiếng súng nhanh chóng kết thúc, hai gã côn đồ kia dùng sức bóp cò, lại phát hiện ra là đã không còn đạn nữa.
Lục Duyên dùng sức vào hai tay.
Tiếng kim loại ma sát vào nhau vang lên chói tai, nòng súng lục đều bị hắn bóp nát.
Hắn buông súng ra, nhoẻn miệng cười với hai gã côn đồ.
Cả hai người kia nhìn thấy Lục Duyên nở nụ cười, cơ thể bỗng run lên một cái, mặt đầy khiếp sợ.
Gã côn đồ tóc xanh dùng sức ném khẩu súng đã hư nòng về phía Lục Duyên, sau đó xoay người chạy đi.
Lục Duyên tiện tay chộp lấy được khẩu súng lục, ngay sau đó lại ném về phía người kia.
Hiện trường sau đó vang lên tiếng xương bị gãy, là khẩu súng lục khi nãy bay xuyên qua lớp da đầu mà ghim vào sau ót của gã côn đồ tóc xanh.
Người kia ngay lập tức bổ nhào về phía trước, cơ thể ngã trên mặt đất cũng không ngừng co giật.
Gã côn đồ tóc đỏ nhìn thấy thế, mặt đang sợ nay lại càng thêm khiếp đảm.
Đến ngay cả Pater bên này nhìn thấy cảnh tượng đó cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Pater nhanh chóng đưa ra quyết định, một phát tóm lấy gã tóc đỏ, sau đó đẩy mạnh về phía của Lục Duyên.
Còn bản thân mình thì vụt thẳng ra ngoài cửa số, cả người bay qua đập vỡ lớp kính cửa sổ, lọt ra khỏi phòng.
Nếu như là lúc trước, hắn sẽ cảm thấy có chút sợ.
Nhưng mà hiện tại...
Trong mắt Lục Duyên lóe lên một tia lạnh lẽo, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Pater và hai gã côn đồ đang ở bên trong phòng khách, đang định tìm khiến thì đã nghe tiếng động, cả ba lập tức quay lại nhìn về phía Lục Duyên.
Sau khi nhìn thấy người kia, hai gã côn đồ đều theo bản năng trợn tròn hai mắt, bên trong ánh mắt cũng mang theo một vẻ khiếp sợ lo lắng.
Ở phía bên tay đã được lắp cánh tay máy dường như cũng có cảm giác đau đớn.
Gã côn đồ tóc đỏ vội vàng chỉ vào Lục Duyên, mở miệng nói:
"Đại ca Pater, chính là nó, chính là thằng nhóc đó!"
Lục Duyên nhìn thấy là hai gã côn đồ kia, lập tức không nhịn được mà nhíu này, thoáng nở nụ cười lạnh lùng:
"Là hai ngươi à? Xem ra lần trước buông tha cho hai ngươi, hai ngươi lại không biết quý trọng gì hết nhỉ?"
"Hứ, nhóc con, đừng tưởng rằng lần này chúng ta sẽ giống như lúc sáng nữa!"
"Ngươi tiêu đời rồi, chuẩn bị chịu chết đi, băng nhóm Hắc Thử chúng ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ một tên nào dám động tới người của chúng ta đâu."
Pater không để ý tới mấy lời đó của hai gã côn đồ kia, hắn giơ súng lên chĩa vào Lục Duyên mà lạnh lùng nói:
"Nhóc con, đi theo chúng ta một chuyến."
Lục Duyên thoáng nhìn qua khẩu súng lục trên tay của Pater, cười cười:
"Nếu như ta nói ta không đi thì sao?"
Pater nheo mắt lại:
"Đây là mệnh lệnh, không phải là lời thỉnh cầu. Ta biết ngươi là gen chiến sĩ, nhưng mà ngươi là vừa mới thức tỉnh lại đúng chứ? Đối với súng ống ngươi cũng không thể ngăn cản nổi đâu."
Lục Duyên mỉm cười.
Cơ thể của hắn lập tức di chuyển với tốc độ cực nhanh, mạnh mẽ mà xông về phía ba người của Pater.
Đồng tử của Pater co giãn, quyết định nhanh chóng bóp cò về phía Lục Duyên.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên xé màn đêm đen kịt.
Một giây sau đó, Pater trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Bàn tay hóa thành màu đen của Lục Duyên nắm chặt lấy nòng súng, sau khi tiếng súng vang lên, đạn cũng bị Lục Duyên chặn lại.
Giữa lúc Pater đang khiếp sợ, Lục Duyên ở phía này khẽ dùng sức bẻ nát nòng súng của hắn, khẩu sung lục hư ngay tại chỗ.
Lục Duyên rụt tay về, một viên đạn bị bẹp dí từ trong tay của hắn rơi xuống đất, vang lên một tiếng lảnh lót.
"Chuyện này không thể nào, vừa mới thức tỉnh làm sao có thể dùng tay không hứng đạn được?"
Pater mở to hai mắt, vẻ mặt ngập tràn ngơ ngác không thể tin nổi.
Lục Duyên thoáng nhìn qua tay của mình, lòng bàn tay bị xước da, chảy chút máu.
Nhưng mà cũng chỉ có thoi là vết thương ngoài da mà thôi.
Sức phòng ngự của cơ thể sắt thép này, trước giờ chưa từng khiến hắn phải thất vọng.
Lực sát thương của súng lục vốn dĩ có hạn, cho nên độ sát thương mà nó gây ra dĩ nhiên cũng không đáng là gì so với cơ thể sắt thép.
Lục Duyên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Pater, cười nói:
"Có gì mà không thể nào chứ, không phải là ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến rồi đó sao?"
Hắn thoáng nhìn qua Pater, sau lại nhìn sang hai gã côn đồ ở kia.
"Còn nhớ rõ lần trước ta có nói là về sau đừng để ta nhìn thấy các ngươi chứ?"
Hai gã côn đồ kia nghe thấy tiếng của Lục Duyên cũng từ kinh hãi mà hoàn hồn lại.
Họ vội vàng giơ súng trong tay chĩa về phía Lục Duyên:
"Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây!"
Lục Duyên nhanh chóng ra tay, chộp lấy súng lục trên tay hai gã người đó.
Hai người bên đây thấy thế, vẻ mặt cũng chuyển thành dữ tợn, liều lĩnh muốn nổ súng.
Nhưng mà tốc độc của Lục Duyên vốn dĩ nhanh hơn phản ứng của hai người bình thường là họ.
Hắn tóm lấy súng của cả hai, sau đó hướng lên trời.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng vang lên liên tục, toàn bộ đạn đều được bắn lên trên trần nhà.
Tiếng súng nhanh chóng kết thúc, hai gã côn đồ kia dùng sức bóp cò, lại phát hiện ra là đã không còn đạn nữa.
Lục Duyên dùng sức vào hai tay.
Tiếng kim loại ma sát vào nhau vang lên chói tai, nòng súng lục đều bị hắn bóp nát.
Hắn buông súng ra, nhoẻn miệng cười với hai gã côn đồ.
Cả hai người kia nhìn thấy Lục Duyên nở nụ cười, cơ thể bỗng run lên một cái, mặt đầy khiếp sợ.
Gã côn đồ tóc xanh dùng sức ném khẩu súng đã hư nòng về phía Lục Duyên, sau đó xoay người chạy đi.
Lục Duyên tiện tay chộp lấy được khẩu súng lục, ngay sau đó lại ném về phía người kia.
Hiện trường sau đó vang lên tiếng xương bị gãy, là khẩu súng lục khi nãy bay xuyên qua lớp da đầu mà ghim vào sau ót của gã côn đồ tóc xanh.
Người kia ngay lập tức bổ nhào về phía trước, cơ thể ngã trên mặt đất cũng không ngừng co giật.
Gã côn đồ tóc đỏ nhìn thấy thế, mặt đang sợ nay lại càng thêm khiếp đảm.
Đến ngay cả Pater bên này nhìn thấy cảnh tượng đó cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Pater nhanh chóng đưa ra quyết định, một phát tóm lấy gã tóc đỏ, sau đó đẩy mạnh về phía của Lục Duyên.
Còn bản thân mình thì vụt thẳng ra ngoài cửa số, cả người bay qua đập vỡ lớp kính cửa sổ, lọt ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.