Chương 123: Tên Côn Đồ
Thanh Không Tẩy Vũ
03/11/2022
Sau khi nhìn thấy đứa trẻ trong ngực người phụ nữ, hai tên còn lại cũng nhếch miệng cười.
"Còn có người dám đưa con mình rời khỏi lúc tối muộn như vậy? Các anh em, chúng ta đến dạy cho bọn chúng thế nào là quy củ ở khu ở chuột nào."
"Còn có một tên khác trông có vẻ không dễ đối phó. Chuẩn bị người đi."
“Yên tâm!"
Ba tên côn đồ thấp bé đứng dậy đi về phía hai người Lục Duyên.
Tên côn đồ đứng giữa đã nhét tay vào túi, nơi đó có một khối nhô ra.
Cả ba tiến lại gần, người phụ nữ gầy yếu liền nhận ra ngay.
Cả người nàng run lên một cái, ôm chặt đứa trẻ rồi trốn sau lưng Lục Duyên.
Ngay khi ba tên côn đồ đến gần.
Hai trong số đó đã thấy gen chiến văn trên cổ tay của Lục Duyên.
Con ngươi bọn chúng lập tức co rút, lộ vẻ kinh hãi.
Một tên côn đồ vạm vỡ khác không để ý đến cổ tay của Lục Duyên.
Hắn ta nhếch miệng đi đến trước mặt Lục Duyên:
"Nhóc em, cho mấy anh đây đây mượn mấy món đồ đi."
"Mượn cái gì?"
Tên nhóc to con kia chuẩn bị nói thì bị một trong số đồng bọn của hắn ta che miệng lại, còn tên đồng bọn đó lại nở một nụ cười hiền làn:
"Đại ca, mấy người chúng em muốn hút thuốc mà không có lửa, nên muốn đến mượn đại ca hộp quẹt lửa, ngươi xem có tiện không?”
Tên côn đồ cường tráng kia bị đồng bọn của hắn bịt miệng, đang bất mãn, chợt sửng sốt khi nghe thấy câu trả lời của tên kia.
"Ta không hút thuốc nên không có bật lửa."
"Là vậy sao, vậy chúng em quấy rầy rồi, đại ca, người đi khỏe nha."
Nụ cười trên tên côn đồ kia hết sức hiền lành, người không biết còn tưởng hắn ta là người tốt đẹp thế nào.
Họ kéo tên côn đồ đô con vẫn còn hơi đờ đẫn kia rời khỏi.
Sau khi đi được một đoạn, tên côn đồ đô con thoát khỏi sự lôi kéo của đồng bọn, bất mãn nói:
“Các ngươi lộn xộn cái gì?”
Tên côn đồ lúc trước bịt miệng hắn lúc này trán đã đầy mồ hôi, mặt đầy khiếp sợ thấp giọng mở miệng nói:
"Lão Nhị, ngươi nhất định phải mời hai người chúng ta một bữa cơm ngon đấy!"
"Cái gì? Các ngươi kéo ta còn muốn ta phải mời khách? !"
Tên côn đồ lập tức không vui.
"Ngươi thì biết cái gì, tên đàn ông kia chính là một chiến sĩ gen đấy! Ban nãy ngươi không nhìn thấy cổ tay hắn sao? ! Chúng ta vừa cứu ngươi một mạng đấy!"
Tên côn đồ to con kia sửng sốt một chút, liền quay đầu nhìn về phía sau.
Bóng lưng Lục Duyên đã đi khá xa, đã không thể thấy rõ.
Ánh mắt hắn còn mang vẻ khiếp sợ:
"Ngươi nói thật à?"
"Đương nhiên là thật rồi! Ta lừa ngươi làm gì? Nếu ngươi không tin ta thì hỏi Mặt rỗ."
Tên côn đồ đã hỏi mượn bật lửa của Lục Duyên gật đầu nói:
"Là thật đó, chẳng trách ban đêm họ còn dám ra đây. Hóa ra là chiến sĩ gen. Cũng may là chúng ta có đôi mắt tinh tường, nếu không e là bỏ mạng ở đó rồi.”
Nghe được hai tên đồng bọn nói vậy, tên côn đồ to con kia cũng có chút sợ hãi:
"Cũng may các ngươi thấy rõ, nếu không thì tiêu đời."
Khi ba tên côn đồ nhỏ con còn đang nói chuyện, trong một con hẻm cách họ không xa, trên đống rác đầu ngõ, hai con chó hoang đang kiếm thức ăn.
Đúng lúc này, trong ngõ hẻm xuất hiện một bóng đen, trong nháy mắt chui vào thân một con chó hoang màu đen đã rụng rất nhiều lông.
Con chó hoang màu đen kia đột nhiên cứng người, thân thể nó phả ra sương mù dày đặc.
Một con chó hoang khác lông tóc toàn thân dựng đứng, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào người bạn đồng hành cũ của nó, nhe răng và phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa.
Cạch cạch cạch…Xương của con chó hoang đen không ngừng phát ra tiếng động.
Cơ thể gầy yếu ban đầu của nó như ăn phải thuốc kích thích, nhanh chóng động đậy.
Phần lông màu đen trở nên dài và cứng, cơ bắp phát triển, cơ thể phình to, đôi mắt đen nhánh.
Ngay sau đó, con chó hoang màu đen kia ngừng biến hóa.
Vai nó cao đến một mét bảy.
Nhìn qua giống như một con quái vật khổng lồ.
Trên cơ thể của con chó hoang màu đen đột biến có một đám sương mù dày đặc bao quanh.
Nó quay lại liếc nhìn con chó hoang đang hơi cúi đầu gầm gừ.
Con chó hoang bị con chó hoang dị biến liếc nhìn, đột nhiên thút thít, cố gắng cụp đuôi chạy trốn.
Tuy nhiên, con chó hoang dị biến đã biến thành một bóng đen và xuất hiện trước mặt con chó kia trong tích tắc.
Những chiếc vuốt khổng lồ sắc nhọn của nó vỗ thẳng vào đầu con chó hoang.
Bùm!
Não con chó hoang bắn tung tóe, tứ chi co quắp ngã xuống đất.
Ba tên côn đồ ngoài ngõ sững sờ khi nghe tiếng động phát ra từ bên trong.
"m thanh gì vậy?"
Tên côn đồ to con thò đầu ra xem có gì trong ngõ.
Đúng lúc này, một đạo dư ảnh xẹt qua, lao ra ngoài ngõ.
Trước khi ba tên côn đồ nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ thể tên côn đồ to con kia đã bị móng vuốt tát bay ra ngoài.
Cơ thể hắn ta đập vào bức tường cách đó năm mét, trên bức tường lập tức xuất hiện những vết nứt.
"Còn có người dám đưa con mình rời khỏi lúc tối muộn như vậy? Các anh em, chúng ta đến dạy cho bọn chúng thế nào là quy củ ở khu ở chuột nào."
"Còn có một tên khác trông có vẻ không dễ đối phó. Chuẩn bị người đi."
“Yên tâm!"
Ba tên côn đồ thấp bé đứng dậy đi về phía hai người Lục Duyên.
Tên côn đồ đứng giữa đã nhét tay vào túi, nơi đó có một khối nhô ra.
Cả ba tiến lại gần, người phụ nữ gầy yếu liền nhận ra ngay.
Cả người nàng run lên một cái, ôm chặt đứa trẻ rồi trốn sau lưng Lục Duyên.
Ngay khi ba tên côn đồ đến gần.
Hai trong số đó đã thấy gen chiến văn trên cổ tay của Lục Duyên.
Con ngươi bọn chúng lập tức co rút, lộ vẻ kinh hãi.
Một tên côn đồ vạm vỡ khác không để ý đến cổ tay của Lục Duyên.
Hắn ta nhếch miệng đi đến trước mặt Lục Duyên:
"Nhóc em, cho mấy anh đây đây mượn mấy món đồ đi."
"Mượn cái gì?"
Tên nhóc to con kia chuẩn bị nói thì bị một trong số đồng bọn của hắn ta che miệng lại, còn tên đồng bọn đó lại nở một nụ cười hiền làn:
"Đại ca, mấy người chúng em muốn hút thuốc mà không có lửa, nên muốn đến mượn đại ca hộp quẹt lửa, ngươi xem có tiện không?”
Tên côn đồ cường tráng kia bị đồng bọn của hắn bịt miệng, đang bất mãn, chợt sửng sốt khi nghe thấy câu trả lời của tên kia.
"Ta không hút thuốc nên không có bật lửa."
"Là vậy sao, vậy chúng em quấy rầy rồi, đại ca, người đi khỏe nha."
Nụ cười trên tên côn đồ kia hết sức hiền lành, người không biết còn tưởng hắn ta là người tốt đẹp thế nào.
Họ kéo tên côn đồ đô con vẫn còn hơi đờ đẫn kia rời khỏi.
Sau khi đi được một đoạn, tên côn đồ đô con thoát khỏi sự lôi kéo của đồng bọn, bất mãn nói:
“Các ngươi lộn xộn cái gì?”
Tên côn đồ lúc trước bịt miệng hắn lúc này trán đã đầy mồ hôi, mặt đầy khiếp sợ thấp giọng mở miệng nói:
"Lão Nhị, ngươi nhất định phải mời hai người chúng ta một bữa cơm ngon đấy!"
"Cái gì? Các ngươi kéo ta còn muốn ta phải mời khách? !"
Tên côn đồ lập tức không vui.
"Ngươi thì biết cái gì, tên đàn ông kia chính là một chiến sĩ gen đấy! Ban nãy ngươi không nhìn thấy cổ tay hắn sao? ! Chúng ta vừa cứu ngươi một mạng đấy!"
Tên côn đồ to con kia sửng sốt một chút, liền quay đầu nhìn về phía sau.
Bóng lưng Lục Duyên đã đi khá xa, đã không thể thấy rõ.
Ánh mắt hắn còn mang vẻ khiếp sợ:
"Ngươi nói thật à?"
"Đương nhiên là thật rồi! Ta lừa ngươi làm gì? Nếu ngươi không tin ta thì hỏi Mặt rỗ."
Tên côn đồ đã hỏi mượn bật lửa của Lục Duyên gật đầu nói:
"Là thật đó, chẳng trách ban đêm họ còn dám ra đây. Hóa ra là chiến sĩ gen. Cũng may là chúng ta có đôi mắt tinh tường, nếu không e là bỏ mạng ở đó rồi.”
Nghe được hai tên đồng bọn nói vậy, tên côn đồ to con kia cũng có chút sợ hãi:
"Cũng may các ngươi thấy rõ, nếu không thì tiêu đời."
Khi ba tên côn đồ nhỏ con còn đang nói chuyện, trong một con hẻm cách họ không xa, trên đống rác đầu ngõ, hai con chó hoang đang kiếm thức ăn.
Đúng lúc này, trong ngõ hẻm xuất hiện một bóng đen, trong nháy mắt chui vào thân một con chó hoang màu đen đã rụng rất nhiều lông.
Con chó hoang màu đen kia đột nhiên cứng người, thân thể nó phả ra sương mù dày đặc.
Một con chó hoang khác lông tóc toàn thân dựng đứng, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào người bạn đồng hành cũ của nó, nhe răng và phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa.
Cạch cạch cạch…Xương của con chó hoang đen không ngừng phát ra tiếng động.
Cơ thể gầy yếu ban đầu của nó như ăn phải thuốc kích thích, nhanh chóng động đậy.
Phần lông màu đen trở nên dài và cứng, cơ bắp phát triển, cơ thể phình to, đôi mắt đen nhánh.
Ngay sau đó, con chó hoang màu đen kia ngừng biến hóa.
Vai nó cao đến một mét bảy.
Nhìn qua giống như một con quái vật khổng lồ.
Trên cơ thể của con chó hoang màu đen đột biến có một đám sương mù dày đặc bao quanh.
Nó quay lại liếc nhìn con chó hoang đang hơi cúi đầu gầm gừ.
Con chó hoang bị con chó hoang dị biến liếc nhìn, đột nhiên thút thít, cố gắng cụp đuôi chạy trốn.
Tuy nhiên, con chó hoang dị biến đã biến thành một bóng đen và xuất hiện trước mặt con chó kia trong tích tắc.
Những chiếc vuốt khổng lồ sắc nhọn của nó vỗ thẳng vào đầu con chó hoang.
Bùm!
Não con chó hoang bắn tung tóe, tứ chi co quắp ngã xuống đất.
Ba tên côn đồ ngoài ngõ sững sờ khi nghe tiếng động phát ra từ bên trong.
"m thanh gì vậy?"
Tên côn đồ to con thò đầu ra xem có gì trong ngõ.
Đúng lúc này, một đạo dư ảnh xẹt qua, lao ra ngoài ngõ.
Trước khi ba tên côn đồ nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ thể tên côn đồ to con kia đã bị móng vuốt tát bay ra ngoài.
Cơ thể hắn ta đập vào bức tường cách đó năm mét, trên bức tường lập tức xuất hiện những vết nứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.