Chương 44: Trả Giá
Thanh Không Tẩy Vũ
02/11/2022
Người thanh niên dừng động tác lại, lần nữa ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá Lục Duyên một chút rồi cất điện thoại đi.
"Ngươi là một chiến binh gien?"
Lục Duyên gật đầu:
"Ừm, nhận vật liệu không?"
"Huuu, được đấy, nói đi, bán cái gì?"
Lục Duyên lấy ra một đống bộ giáp bằng đá màu xám.
Rầm rầm rầm...
Bộ giáp màu xám bị ném trên quầy, phát ra âm thanh lạch cạch, quầy bị đè lên phát ra tiếng rắc rắc.
"F* ck... mẹ nó ngươi đặt xuống dưới đất đi! Quầy của ta nát lắm rồi đấy!"
Người thanh niên nhanh chóng đứng dậy, ném toàn bộ bộ giáp bằng đá xám xuống đất.
Sau đó hắn nhìn nó:
"Thạch giáp màu xám? Nguyên liệu làm bọ đá xám, nguyên liệu cấp thấp chất lượng bình thường, một cái một trăm năm mươi, giá cả tuyệt đối công bằng. Không chịu mặc cả!"
Lục Duyên đã tìm hiểu về giá cả trên mạng trước khi đến đây rồi.
Giá một trăm năm mươi quả là rất công bằng.
Hắn gật gật đầu:
"Cũng được, ngươi đếm xem được bao nhiêu, ta bán hết."
"Ôhooo ooho, gâu gâu gâu!"
Lục Duyên: "?"
Hắn nhìn người thanh niên đột nhiên phát ra tiếng không biết là sói tru hay chó sủa, trong đầu là một loạt những chấm hỏi.
Người này e là có vấn đề gì lớn lắm rồi?
Người thanh niên cũng sững người một lúc.
Lục Duyên và người thanh niên nhìn nhau qua kính râm, bầu không khí có chút khó xử.
Sau một lúc im lặng, người thanh niên ho khan một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra:
"Khụ, để ta đếm xem được bao nhiêu, uhuu gâu gâu! !"
Lục Duyên:
"..."
Hắn cân nhắc lại giọng điệu của mình, lịch sự nhắc nhở:
"Người anh em này, ngươi có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?"
Người thanh niên im lặng một lúc rồi nói:
"Đây là tác dụng phụ của việc lưu trữ gien, chứng bệnh cũ thôi, không sao không sao."
Nghe thấy giọng điệu chua xót của thanh niên, Lục Duyên im lặng.
Hắn có hơi ngạc nhiên.
Hóa ra là vậy, việc lưu trữ gien nếu không hoàn toàn lưu trữ, thực sự sẽ sinh ra tác dụng phụ với các đặc điểm sinh học phi thường.
Lục Duyên vừa nghĩ đến việc người thanh niên này đang nói chuyện với con người rồi đột nhiên đi học tiếng chó sủa, liền cảm thấy ngại giùm hắn ta.
Nó khiến hắn cảm thấy khá đồng cảm với người thanh niên này.
Hắn rất tò mò không biết người này đã lưu trữ được loại gien siêu phàm nào?
Tiếng kêu thốt ra nghe vừa giống tiếng chó sủa vừa giống tiếng sói tru.
Có điều hắn cũng không lên tiếng hỏi.
Đối với những chiến binh gien không thân thiết, họ thường không cho biết gien mà họ đã lưu trữ lại là gì.
Không cho người khác biết về kỹ năng chiến đấu của mình chính là một trong những lá bài ngửa.
Hai người không tiếp tục nói nhiều về chủ đề này, người thanh niên nhanh chóng đếm xong số lượng:
"Tổng cộng 102 tấm, ta sẽ giảm giá cho ngươi, tính 100 tấm được rồi, tổng cộng là mười lăm nghìn."
Lục Duyên:
"Ngươi giảm là giảm cái rắm đúng không? Bốn bỏ làm năm, hai mươi ngàn."
Người thanh niên đẩy cặp kính râm lên, nụ cười bao dung thân thiết:
"Khụ... chỉ là con số lẻ thôi mà, quên đi. Nói tóm lại là ngươi có thể tiếp tục đi săn được rồi."
Lục Duyên cũng nở một nụ cười thân thiện:
"Tên khốn."
Mẹ nó chứ người này thật chó, không phải có quan hệ gì đó với gen siêu phàm chứ?
Người thanh niên thở dài:
"Thôi được rồi, mười lăm nghìn ba trăm."
"Đưa tiền."
Người thanh niên chuyển tiền cho Lục Duyên.
Nhìn thấy mười lăm nghìn ba trăm mới nhận được, Lục Duyên đột nhiên lại có chút cảm động.
Bố mẹ à, con trai của bố mẹ đã thành công rồi, cuối cùng cũng là kẻ có tiền rồi.
Gã thanh niên không cho Lục Duyên thời gian cảm động thừa thãi, cười nói: “Tiền hàng hai bên rõ ràng, lần sau có hàng thì cứ tìm ta! Bảo đảm không hại ngươi.”
“Nếu ngươi đã nói như vậy, lần sau có hàng ta lại tìm ngươi.”
Lục Duyên cười.
Hắn cảm thấy ông chủ nghe một lời không hợp là sủa tiếng chó này rất buồn cười hài hước, thành công thu hút sự chú ý của hắn.
Lần sau lại tìm ông chủ này cũng không tệ.
Sau khi từ cửa hàng nguyên vật liệu Cuồng Lang đi ra, Lục Duyên lại đến trung tâm thương mại, mua bù lại đầy đủ những vật phẩm cần thiết mà lần trước đã dùng hết.
Nếu không phải là những thứ như dầu đốt và dây thừng, Lục Duyên cũng không thể mở được chiếc hòm bảo bối đó.
Những vật phẩm cần thiết thực sự rất có tác dụng vào những lúc nhất định.
Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ có thể sử dụng được với những đối thủ cấp thấp, đối mặt với hung thú cấp cao, những thứ này cũng khó mà phát huy tác dụng.
Ngoại trừ mua bù đầy đủ những vật phẩm cần thiết đã sử dụng hết, Lục Duyên còn mua những vật phẩm mới, ví dụ như lều bạt, túi ngủ…
Thời gian ở lại Khởi Nguyên Chi Địa có liên quan đến thực lực bản thân.
Lần thứ nhất, vì mọi người đều vừa thức tỉnh, thời gian ở lại là hai mươi tư tiếng.
Nhưng lần thứ hai thì được quyết định theo thực lực của bản thân.
Với thực lực hiện tại của Lục Duyên, ở lại mấy ngày cũng không vấn đề gì, có lẽ đến lúc đó phải qua đêm ở bên ngoài nơi hoang dã.
"Ngươi là một chiến binh gien?"
Lục Duyên gật đầu:
"Ừm, nhận vật liệu không?"
"Huuu, được đấy, nói đi, bán cái gì?"
Lục Duyên lấy ra một đống bộ giáp bằng đá màu xám.
Rầm rầm rầm...
Bộ giáp màu xám bị ném trên quầy, phát ra âm thanh lạch cạch, quầy bị đè lên phát ra tiếng rắc rắc.
"F* ck... mẹ nó ngươi đặt xuống dưới đất đi! Quầy của ta nát lắm rồi đấy!"
Người thanh niên nhanh chóng đứng dậy, ném toàn bộ bộ giáp bằng đá xám xuống đất.
Sau đó hắn nhìn nó:
"Thạch giáp màu xám? Nguyên liệu làm bọ đá xám, nguyên liệu cấp thấp chất lượng bình thường, một cái một trăm năm mươi, giá cả tuyệt đối công bằng. Không chịu mặc cả!"
Lục Duyên đã tìm hiểu về giá cả trên mạng trước khi đến đây rồi.
Giá một trăm năm mươi quả là rất công bằng.
Hắn gật gật đầu:
"Cũng được, ngươi đếm xem được bao nhiêu, ta bán hết."
"Ôhooo ooho, gâu gâu gâu!"
Lục Duyên: "?"
Hắn nhìn người thanh niên đột nhiên phát ra tiếng không biết là sói tru hay chó sủa, trong đầu là một loạt những chấm hỏi.
Người này e là có vấn đề gì lớn lắm rồi?
Người thanh niên cũng sững người một lúc.
Lục Duyên và người thanh niên nhìn nhau qua kính râm, bầu không khí có chút khó xử.
Sau một lúc im lặng, người thanh niên ho khan một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra:
"Khụ, để ta đếm xem được bao nhiêu, uhuu gâu gâu! !"
Lục Duyên:
"..."
Hắn cân nhắc lại giọng điệu của mình, lịch sự nhắc nhở:
"Người anh em này, ngươi có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?"
Người thanh niên im lặng một lúc rồi nói:
"Đây là tác dụng phụ của việc lưu trữ gien, chứng bệnh cũ thôi, không sao không sao."
Nghe thấy giọng điệu chua xót của thanh niên, Lục Duyên im lặng.
Hắn có hơi ngạc nhiên.
Hóa ra là vậy, việc lưu trữ gien nếu không hoàn toàn lưu trữ, thực sự sẽ sinh ra tác dụng phụ với các đặc điểm sinh học phi thường.
Lục Duyên vừa nghĩ đến việc người thanh niên này đang nói chuyện với con người rồi đột nhiên đi học tiếng chó sủa, liền cảm thấy ngại giùm hắn ta.
Nó khiến hắn cảm thấy khá đồng cảm với người thanh niên này.
Hắn rất tò mò không biết người này đã lưu trữ được loại gien siêu phàm nào?
Tiếng kêu thốt ra nghe vừa giống tiếng chó sủa vừa giống tiếng sói tru.
Có điều hắn cũng không lên tiếng hỏi.
Đối với những chiến binh gien không thân thiết, họ thường không cho biết gien mà họ đã lưu trữ lại là gì.
Không cho người khác biết về kỹ năng chiến đấu của mình chính là một trong những lá bài ngửa.
Hai người không tiếp tục nói nhiều về chủ đề này, người thanh niên nhanh chóng đếm xong số lượng:
"Tổng cộng 102 tấm, ta sẽ giảm giá cho ngươi, tính 100 tấm được rồi, tổng cộng là mười lăm nghìn."
Lục Duyên:
"Ngươi giảm là giảm cái rắm đúng không? Bốn bỏ làm năm, hai mươi ngàn."
Người thanh niên đẩy cặp kính râm lên, nụ cười bao dung thân thiết:
"Khụ... chỉ là con số lẻ thôi mà, quên đi. Nói tóm lại là ngươi có thể tiếp tục đi săn được rồi."
Lục Duyên cũng nở một nụ cười thân thiện:
"Tên khốn."
Mẹ nó chứ người này thật chó, không phải có quan hệ gì đó với gen siêu phàm chứ?
Người thanh niên thở dài:
"Thôi được rồi, mười lăm nghìn ba trăm."
"Đưa tiền."
Người thanh niên chuyển tiền cho Lục Duyên.
Nhìn thấy mười lăm nghìn ba trăm mới nhận được, Lục Duyên đột nhiên lại có chút cảm động.
Bố mẹ à, con trai của bố mẹ đã thành công rồi, cuối cùng cũng là kẻ có tiền rồi.
Gã thanh niên không cho Lục Duyên thời gian cảm động thừa thãi, cười nói: “Tiền hàng hai bên rõ ràng, lần sau có hàng thì cứ tìm ta! Bảo đảm không hại ngươi.”
“Nếu ngươi đã nói như vậy, lần sau có hàng ta lại tìm ngươi.”
Lục Duyên cười.
Hắn cảm thấy ông chủ nghe một lời không hợp là sủa tiếng chó này rất buồn cười hài hước, thành công thu hút sự chú ý của hắn.
Lần sau lại tìm ông chủ này cũng không tệ.
Sau khi từ cửa hàng nguyên vật liệu Cuồng Lang đi ra, Lục Duyên lại đến trung tâm thương mại, mua bù lại đầy đủ những vật phẩm cần thiết mà lần trước đã dùng hết.
Nếu không phải là những thứ như dầu đốt và dây thừng, Lục Duyên cũng không thể mở được chiếc hòm bảo bối đó.
Những vật phẩm cần thiết thực sự rất có tác dụng vào những lúc nhất định.
Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ có thể sử dụng được với những đối thủ cấp thấp, đối mặt với hung thú cấp cao, những thứ này cũng khó mà phát huy tác dụng.
Ngoại trừ mua bù đầy đủ những vật phẩm cần thiết đã sử dụng hết, Lục Duyên còn mua những vật phẩm mới, ví dụ như lều bạt, túi ngủ…
Thời gian ở lại Khởi Nguyên Chi Địa có liên quan đến thực lực bản thân.
Lần thứ nhất, vì mọi người đều vừa thức tỉnh, thời gian ở lại là hai mươi tư tiếng.
Nhưng lần thứ hai thì được quyết định theo thực lực của bản thân.
Với thực lực hiện tại của Lục Duyên, ở lại mấy ngày cũng không vấn đề gì, có lẽ đến lúc đó phải qua đêm ở bên ngoài nơi hoang dã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.