Chương 178: Vẫn Không Đủ
Thanh Không Tẩy Vũ
03/11/2022
Khu ổ chuột.
Trong bóng tối của con phố hẻo lánh, hình bóng Lý Thanh Hòa hiện lên.
“Đại nhân, ngươi đến rồi.”
Phất Lãng Minh ở một bên chờ tiến lên chào hỏi từ lâu.
Lý Thanh Hòa nhìn qua Phất Lãng Minh, từ từ lên tiếng:
“Tình hình bây giờ sao rồi ?”
“Đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, những người khác đều đã tách ra đi đến từng vùng cắm điểm rồi, nếu như có động tĩnh sẽ…”
Phất Lãng Minh còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng nổ vang xa.
Biểu hiện của hắn đứng lại, quay đầu nhìn hướng tiếng nổ truyền đến, xa xa còn có thể nhìn thấy ánh lửa.
Cùng lúc đó, trong tai nghe Phất Lãng Minh truyền đến bên tai âm thanh:
“Đội trưởng ! Có một vụ nổ ! Tiểu khu Minh Nguyệt !”
Sắc mặt Phất Lãng Minh khó coi, ngẩng đầu nhìn vể hướng Lý Thanh Hòa.
“Đại nhân ?”
Bóng dáng Lý Thanh Hòa đã ẩn lấp vào bóng đêm, giọng nói vang lên:
“Ta qua đó trước, ngươi tự mình qua đó. Khiến cho mọi người nhìn chằm chằm vào khu phố.”
Khi Phất Lãng Minh nhìn về phía bóng tối, đã không thấy không thấy bóng dáng Lý Thanh Hòa đâu nữa.
Hắn cũng không dừng lại, chạy theo hướng ánh lửa.
….
Ngoài tiểu khu Minh Nguyệt, một chàng trai tóc đen cao lớn nhìn ngọn lửa bắt đầu rực cháy trên lầu cao, sắc mặt khó coi.
Trong nháy mắt nổ tung vang lên, cư dân chung quanh đều bừng tỉnh, từng ngọn đèn sáng lên, bóng người ở bên cửa sổ chớp động.
“Chết rồi…Tiếng động này cũng quá lớn.”
Ngay lúc này, Lý Thanh Hòa chạy lại.
Chàng trai tóc đen vội vàng đứng thẳng người:
“Đại nhân ! ?
“Tình hình thế nào rồi ?”
“Đội phó đi vào hắn ta yêu cầu ta canh giữ ở đây.”
“Khu vực khác thì sao ?”
“Cũng có hai đồng chí canh giữ rồi. Ta cũng thông báo cho những người khác. Bọn họ lập tức tới.”
Lý Thanh Hòa gật đầu.
……….
Trong tầng hai mươi, quanh người Lâm Hoành có từng luồng gió nhẹ dịch chuyển, hình thành hộ thuẫn, hỏa diễm và khói dày đặc chắn ở bên ngoài.
Hắn nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày, biểu tình có chút cổ quái.
“Tại sao không có khí tức dị hóa ?”
Vật dị hóa khi sinh ra hiện tượng dị hóa, có khí tức độc đáo, loại khí tức này thậm chí có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người.
Có lẽ có một số vật dị hóa có thể che lấp, nhưng đã đến hiện trường cũng không cảm nhận được khí tức dị hóa, cái này rất kỳ quái.
Lâm Hoành đi qua phế tích, đi tới một không gian phá vỡ.
Hắn nhìn thoáng qua xung quanh bị phá hư dấu vết, thậm chí có một tia tinh hóa vết tích, lông mày càng nhíu sâu.
Sau khi im lặng một lúc, Lâm Hoành ấn vào tai nghe của mình:
“Đại Minh, có chút kì lạ, ở đây không có khí tức dị hóa.”
Lúc này đây Phất Lãng Minh đã chạy đến lầu dưới, vừa mới tới lầu dưới, hắn liền nhận được thông tin của Lâm Hoành, nhăn mày lại:
“Cái gì ? Không có khí tức dị hóa ? Sao có thể ?”
Lâm Hoành nhìn thoáng qua dấu vết tinh hóa bên tường, giọng điệu châm chước, hơi nghi hoặc nói:
“Đây dường như là dấu vết do nổ bom năng lượng tạo thành ?”
Phất Lãng Minh ngạc nhiên:
“Nổ bom ?”
Lý Thanh Hòa bên cạnh nghe thấy âm thanh, hơi nheo mắt lại.
Ngay lúc này, sắc mặt của nàng thay đổi, bỗng nhiên ngoảnh dầy nhìn ra bên ngoài.
Thấy động tác của Lý Thanh Hòa, Phất Lãng Minh và chàng trai tóc đen đều nhìn về hướng nàng.
“Đại nhân ? Sao thế ?”
Lý Thanh Hòa nheo mắt nói:
“Những người phía sau màn kịch không ở đây.”
Bóng dáng nàng chốc lát mất hút vào chỗ cũ.
Phất Lãng Minh mở to mắt, nhìn thoáng qua chàng trai tóc đen có chút mờ mịt.
Bên tai còn có giọng nói nghi hoặc của Lâm Hoành vọng đến:
“Đại Minh ? Xảy ra chuyện gì sao ?”
Sắc mặt Phất Lãng Minh khó coi:
“Mẹ kiếp, chúng ta đã bị lừa ! A Hồng, gọi người đi bên đại nhân, phía tây bắc.ta sẽ đi qua trước.”
……
Trước đó mấy phút, nổ bom vừa mới xảy ra không lâu.
Dưới bóng râm của một khu vực khác trong khu ổ chuột, bóng tối bao trùm, một bóng dáng cao lớn hiện lên.
Hắn mặc một giáp màu xám trắng, đeo một cái mặt nạ bạch kim.
Hắn liếc nhìn ánh lửa xa xăm, toàn thân có sương đen nồng đậm bao phủ, trong hai tay hắn, một hạt châu đen kịt ngưng tụ ra, từng đợt sương đen bốc lên trên hạt châu, bên trong có tiếng kêu thảm thiết quỷ dị vang lên.
Chàng trai mang mặt nạ bạch kim ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà cao tầng cách đó không xa, cười khẽ một tiếng, hiệu lực tràn vào trong hạt màu đen, sau một khắc, từng bóng đen từ trong hạt ngọc bay ra, hòa nhập vào bóng tối xung quanh biến mất không thấy.
Bên trong tòa nhà cao tầng cách đó không xa, sương đen không ngừng nhàn nhạt xuất hiện, mơ hồ có thể thấy trong sương đen có từng đợt bóng đen di động.
Không bao lâu, từng bóng đen lại từ trong bóng tối lúc trước bay ra, chui vào bên trong hạt châu màu đen.
Theo càng ngày càng nhiều bóng đen dung nhập vào hạt châu màu đen, tiếng kêu rên trong hạt châu màu đen càng thêm bén nhọn, sương đen bốc lên cũng càng thêm kịch liệt.
“Vẫn không đủ…vẫn không đủ…”
Chàng trai mang mặt nạ bạch kim nhìn hạt châu đen, nhẹ giọng lên tiếng.
Trong bóng tối của con phố hẻo lánh, hình bóng Lý Thanh Hòa hiện lên.
“Đại nhân, ngươi đến rồi.”
Phất Lãng Minh ở một bên chờ tiến lên chào hỏi từ lâu.
Lý Thanh Hòa nhìn qua Phất Lãng Minh, từ từ lên tiếng:
“Tình hình bây giờ sao rồi ?”
“Đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, những người khác đều đã tách ra đi đến từng vùng cắm điểm rồi, nếu như có động tĩnh sẽ…”
Phất Lãng Minh còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng nổ vang xa.
Biểu hiện của hắn đứng lại, quay đầu nhìn hướng tiếng nổ truyền đến, xa xa còn có thể nhìn thấy ánh lửa.
Cùng lúc đó, trong tai nghe Phất Lãng Minh truyền đến bên tai âm thanh:
“Đội trưởng ! Có một vụ nổ ! Tiểu khu Minh Nguyệt !”
Sắc mặt Phất Lãng Minh khó coi, ngẩng đầu nhìn vể hướng Lý Thanh Hòa.
“Đại nhân ?”
Bóng dáng Lý Thanh Hòa đã ẩn lấp vào bóng đêm, giọng nói vang lên:
“Ta qua đó trước, ngươi tự mình qua đó. Khiến cho mọi người nhìn chằm chằm vào khu phố.”
Khi Phất Lãng Minh nhìn về phía bóng tối, đã không thấy không thấy bóng dáng Lý Thanh Hòa đâu nữa.
Hắn cũng không dừng lại, chạy theo hướng ánh lửa.
….
Ngoài tiểu khu Minh Nguyệt, một chàng trai tóc đen cao lớn nhìn ngọn lửa bắt đầu rực cháy trên lầu cao, sắc mặt khó coi.
Trong nháy mắt nổ tung vang lên, cư dân chung quanh đều bừng tỉnh, từng ngọn đèn sáng lên, bóng người ở bên cửa sổ chớp động.
“Chết rồi…Tiếng động này cũng quá lớn.”
Ngay lúc này, Lý Thanh Hòa chạy lại.
Chàng trai tóc đen vội vàng đứng thẳng người:
“Đại nhân ! ?
“Tình hình thế nào rồi ?”
“Đội phó đi vào hắn ta yêu cầu ta canh giữ ở đây.”
“Khu vực khác thì sao ?”
“Cũng có hai đồng chí canh giữ rồi. Ta cũng thông báo cho những người khác. Bọn họ lập tức tới.”
Lý Thanh Hòa gật đầu.
……….
Trong tầng hai mươi, quanh người Lâm Hoành có từng luồng gió nhẹ dịch chuyển, hình thành hộ thuẫn, hỏa diễm và khói dày đặc chắn ở bên ngoài.
Hắn nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày, biểu tình có chút cổ quái.
“Tại sao không có khí tức dị hóa ?”
Vật dị hóa khi sinh ra hiện tượng dị hóa, có khí tức độc đáo, loại khí tức này thậm chí có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người.
Có lẽ có một số vật dị hóa có thể che lấp, nhưng đã đến hiện trường cũng không cảm nhận được khí tức dị hóa, cái này rất kỳ quái.
Lâm Hoành đi qua phế tích, đi tới một không gian phá vỡ.
Hắn nhìn thoáng qua xung quanh bị phá hư dấu vết, thậm chí có một tia tinh hóa vết tích, lông mày càng nhíu sâu.
Sau khi im lặng một lúc, Lâm Hoành ấn vào tai nghe của mình:
“Đại Minh, có chút kì lạ, ở đây không có khí tức dị hóa.”
Lúc này đây Phất Lãng Minh đã chạy đến lầu dưới, vừa mới tới lầu dưới, hắn liền nhận được thông tin của Lâm Hoành, nhăn mày lại:
“Cái gì ? Không có khí tức dị hóa ? Sao có thể ?”
Lâm Hoành nhìn thoáng qua dấu vết tinh hóa bên tường, giọng điệu châm chước, hơi nghi hoặc nói:
“Đây dường như là dấu vết do nổ bom năng lượng tạo thành ?”
Phất Lãng Minh ngạc nhiên:
“Nổ bom ?”
Lý Thanh Hòa bên cạnh nghe thấy âm thanh, hơi nheo mắt lại.
Ngay lúc này, sắc mặt của nàng thay đổi, bỗng nhiên ngoảnh dầy nhìn ra bên ngoài.
Thấy động tác của Lý Thanh Hòa, Phất Lãng Minh và chàng trai tóc đen đều nhìn về hướng nàng.
“Đại nhân ? Sao thế ?”
Lý Thanh Hòa nheo mắt nói:
“Những người phía sau màn kịch không ở đây.”
Bóng dáng nàng chốc lát mất hút vào chỗ cũ.
Phất Lãng Minh mở to mắt, nhìn thoáng qua chàng trai tóc đen có chút mờ mịt.
Bên tai còn có giọng nói nghi hoặc của Lâm Hoành vọng đến:
“Đại Minh ? Xảy ra chuyện gì sao ?”
Sắc mặt Phất Lãng Minh khó coi:
“Mẹ kiếp, chúng ta đã bị lừa ! A Hồng, gọi người đi bên đại nhân, phía tây bắc.ta sẽ đi qua trước.”
……
Trước đó mấy phút, nổ bom vừa mới xảy ra không lâu.
Dưới bóng râm của một khu vực khác trong khu ổ chuột, bóng tối bao trùm, một bóng dáng cao lớn hiện lên.
Hắn mặc một giáp màu xám trắng, đeo một cái mặt nạ bạch kim.
Hắn liếc nhìn ánh lửa xa xăm, toàn thân có sương đen nồng đậm bao phủ, trong hai tay hắn, một hạt châu đen kịt ngưng tụ ra, từng đợt sương đen bốc lên trên hạt châu, bên trong có tiếng kêu thảm thiết quỷ dị vang lên.
Chàng trai mang mặt nạ bạch kim ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà cao tầng cách đó không xa, cười khẽ một tiếng, hiệu lực tràn vào trong hạt màu đen, sau một khắc, từng bóng đen từ trong hạt ngọc bay ra, hòa nhập vào bóng tối xung quanh biến mất không thấy.
Bên trong tòa nhà cao tầng cách đó không xa, sương đen không ngừng nhàn nhạt xuất hiện, mơ hồ có thể thấy trong sương đen có từng đợt bóng đen di động.
Không bao lâu, từng bóng đen lại từ trong bóng tối lúc trước bay ra, chui vào bên trong hạt châu màu đen.
Theo càng ngày càng nhiều bóng đen dung nhập vào hạt châu màu đen, tiếng kêu rên trong hạt châu màu đen càng thêm bén nhọn, sương đen bốc lên cũng càng thêm kịch liệt.
“Vẫn không đủ…vẫn không đủ…”
Chàng trai mang mặt nạ bạch kim nhìn hạt châu đen, nhẹ giọng lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.