Gen Mê Luyến

Chương 17:

Diễm Sơn Khương

10/04/2023

Tối nay Dương thiếu gia không hề hấn gì, nhưng rất sợ hãi. Sau khi ra khỏi bệnh viện và ổn định một lúc, cậu ấy thậm chí còn không có thời gian để gặp Trì Yến, cậu ấy đã vội vã quay trở lại Thủ đô Tinh. Đủ thấy phụ thân Công tước tôn quý của hắn đối với luật lệ của S Star có bao nhiêu bất mãn.

Cậu ấy một lần nữa xin lỗi Trì Yến trong tin nhắn và hứa sẽ trực tiếp cảm ơn hắn vào lần sau.

- Đúng là một công tử ngốc. Bị bán còn muốn giúp người ta đếm tiền.

Trì Yến nhàn nhạt cười, đáp lại bằng vài từ lịch sự phù hợp.

Một ân huệ khác, hắn đã sắp xếp cho phi thuyền riêng của Dương Ỷ Xuyên đi qua kênh tốc hành VIP.

Sự việc đến đây là kết thúc, hắn vừa vặn nghe thấy Từ Dương tiếp tục chất vấn chủ khách sạn: “Không phải ngươi lắp camera sao?”

Người chủ run rẩy nói: "Nào, nào dám. Trong công việc kinh doanh của chúng tôi, người biết càng ít càng tốt cho bản thân..."

Trì Yến cắt ngang cuộc trò chuyện: "Gọi kẻ vô gia cư vào."

Người đàn ông trung niên lôi thôi lếch thếch ngay lập tức bị đưa vào, đá vào lưng và nằm trên tấm thảm mốc meo. Ông ta lén lút nhìn Trì Yến từ giữa những ngón tay của mình, khi chạm đến đến ánh mắt sắc bén đối phương, lại lập tức cả kinh cúi đầu.

Từ Dương: "Ngươi nhìn thấy nữ nhân kia rời đi khách sạn sao?"

Người đàn ông vô gia cư vùi đầu vào tấm thảm và phát ra một tiếng cười buồn tẻ, kỳ cục.

Thuộc hạ lại hung hăng đá ông ta một lần nữa.

Ông ta đau đớn nói đứt quãng: “Cô ấy, cô ấy được máy bay đến đón—“

Từ Dương nghe vậy, sắc mặt khẽ biến: "Cái gì máy bay?"

Dù sao thì kẻ lang thang cũng không thể nói gì thêm, anh ta chỉ nằm trên mặt đất và do dự.



Từ Dương nháy mắt với thuộc hạ: "Đi lên kiểm tra từng gian phòng, coi như tạm thời kiểm tra an ninh."

Một vài người chen vào, tiếng kêu kẽo kẹt từ những bậc cầu thang cũ kỹ phát ra. Ngay sau đó có tiếng gõ cửa trên lầu, một người phụ nữ la hét, âm thanh đồ đạc bị đập vỡ——

Đây là S Star.

Hỗn loạn, nguy hiểm, không hề trật tự.

Bất cứ ai có nắm đấm và súng đều có thể làm bất cứ điều gì họ muốn.

Âm thanh khiến kẻ lang thang run sợ. Ông ta không còn dám giấu nữa, run run nói:

"Là một chiếc máy bay màu đen. Trước khi đi, người phụ nữ đó còn đặc biệt đưa cho tôi một khoản tiền, nói rằng nếu có ai hỏi, tôi sẽ giúp cô ấy một việc nhỏ. Cô ấy chỉ nói rằng cô ấy đã vào nhà nghỉ! Không có gì khác!"

Nói cách khác, Trần Tùng Ngu đã lường trước được vấn đề của người đàn ông vô gia cư.

Thậm chí còn cố ý bày bài cho họ.

Từ Dương sắc mặt càng thêm khó coi: "Máy bay màu đen..."

Ở S Star, đây là biểu tượng cho thân phận.

Điều này có nghĩa là người đến đón Trần Tùng Ngu hoặc người giàu có hoặc quyền quý, điều đó cũng có nghĩa là họ sẽ càng khó tìm được người hơn - nhưng Trần Tùng Ngu không quen thuộc với nơi này, vậy làm thế nào cô vẫn có thể có những liên hệ như vậy?

Trì Yến, cầm một điếu thuốc, liếc xéo người đàn ông vô gia cư và cười nhẹ nói: “Lấy tiền làm việc, ngươi làm không tồi.”

Đối phương không rõ nội tình, thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta không hề nhìn thấy Trì Yến đang từ từ xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cổ tay gầy guộc. Sau đó, hắn chộp lấy một chiếc ghế kim loại bên cạnh, nhắm vào đầu ông ta và đập mạnh.

"...Thật không may, tôi không thích người nói dối tôi."



Mục tiêu rất tốt.

Ông ta bị đập thành từng mảnh, trước khi ông ta có thể kêu lên đau đớn, đã trực tiếp ngất đi.

Một bông hoa máu nở rộ trên tấm thảm tồi tàn, mạn đà la đã phai màu đang dần bị nhuộm đỏ tươi.

Tuy nhiên, ngay cả khi làm những hành động bạo lực như vậy, vẻ mặt của Trì Yến vẫn lạnh lùng và bình tĩnh. Hắn hơi nghiêng đầu: "Nhật ký liên lạc đâu? Còn chưa tìm được sao?"

Một thuộc hạ vội vàng chạy tới: "Tra, tra được rồi. Cô ấy bấm dãy số này—"

Trì Yến thản nhiên nhận lấy. Đầu ngón tay nhuốm đầy máu, trên màn hình điện tử hiện lên một vệt máu mờ mịt.

Ánh mắt hắn dần thay đổi.

Hắn nhìn chằm chằm vào dãy số và khẽ cười.

Chỉ là tiếng cười vô cùng u ám, ngột ngạt, lạnh sống lưng.

"Không cần phải tìm nữa." Hắn nói.

Trì Yến không xa lạ gì với con số này. Vài phút trước, họ vừa mới liên lạc.

Đây là số cá nhân của Dương Ỷ Xuyên.

Cứ như vậy, biết rất rõ ai là người tới đón cô.

Trần Tùng Ngu hẳn đang ngồi trên máy bay tư nhân hướng đến Thủ đô Tinh vào lúc này, vẫn là do đích thân hắn – vì cô - bật đèn xanh.

"...Cô ấy đã rời khỏi Star S.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Mê Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook