Gen Mê Luyến

Chương 1:

Diễm Sơn Khương

09/04/2023

Năm mười tám tuổi, Trần Tùng Ngu đã làm ra một điều sai trái duy nhất trong cuộc đời cô.

Đứng trong phòng thí nghiệm trống rỗng, trước máy đo lường, cô len lén mở một phần của bản báo cáo gen chưa từng được ai nhìn thấy.

"Trần Tùng Ngu xứng đôi với đối tượng Trì Yến".

"Mức độ xứng đôi: 100%".

Ánh sáng lờ mờ từ màn hình chiếu rõ khuôn mặt non nớt của cô gái trẻ. Khóe miệng cô hơi cong lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt, trong mắt tràn đầy vẻ lãnh đạm không hề hợp với độ tuổi của cô gái.

Cô xóa bỏ bản báo cáo này đi.

"Vui lòng xác nhận: Sau khi báo cáo bị xóa, dữ liệu không thể phục hồi được và các kết quả phù hợp về đối tượng xứng đôi sẽ bị xóa vĩnh viễn khỏi cơ sở dữ liệu."

Cô nhấn "Xác nhận" không chút do dự.

Đây là bí mật lớn nhất đời cô.

Đối tượng kết hôn hoàn mỹ đó chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời cô.

Cô chỉ muốn một lòng làm phim.

*

Ở tuổi 26, Tùng Ngu đã là một đạo diễn xuất sắc.

Cô đã thực hiện tổng cộng năm bộ phim điện ảnh. Tác phẩm đầu tay được đề cử giải Diễn viên mới của liên hoan phim Interstellar, kể từ đó, ba tác phẩm liên tiếp được đón nhận nồng nhiệt, lọt vào top mười phim nội địa có doanh thu phòng vé cao nhất trong năm.

Nhưng vậy thì đã sao?

Bộ phim cuối cùng bị bay màu, ngay lập tức cô lại trở về cuộc sống bi thảm của người lao động.



Ngày nghỉ còn bị ông chủ gọi đi làm thêm giờ, ngồi phi thuyền đến S Star và quay một bộ phim tài liệu cho một ban nhạc tân binh mà không ai quan tâm.

Ban đầu, người phụ trách quay phim là nữ đồng nghiệp A Xuân, nhưng sau đó đột nhiên từ chức và trở về kết hôn.

Càng tức giận hơn chính là, A Xuân, cô ta lâm thời bỏ gánh mà vẫn có thể tỏ ra bản thân mình đúng tình hợp lý.

“Tôi và anh ấy có 75% gen giống nhau!” Cô ta ra vẻ khoe khoang, “Cần gì phải lãng phí thanh xuân của mình cho cái công ty điện ảnh rác rưởi này?”

75% thực sự là một con số có giá trị rất cao.

Theo báo cáo hàng năm của trung tâm xét nghiệm gen, mức độ phù hợp về gen trung bình của các công dân Thủ Đô Tinh chỉ có 66,67%.

Những người khác trong văn phòng cũng ghen tị với A Xuân vì đã tìm được một người bạn đồng hành tuyệt vời như vậy.

Chỉ có Tùng Ngu không bao giờ tham gia thảo luận về chủ đề này.

*

Trần Tùng Ngu được gọi đến phim trường trong lúc gấp gáp, nên khi vội vã đến hiện trường quay phim S Star, một đồng nghiệp khác đã hỗ trợ dỡ máy móc.

Đó là một nữ thực tập trẻ tên Quý Văn.

Tùng Ngu đứng phía sau cô ta không xa, nhìn cô ta tay chân luống cuống một mình, đang muốn qua giúp đỡ, lại phát hiện Quý Văn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Quý Văn đeo một cặp kính thông minh có thông tin hình ảnh và thì thầm:

"Vâng, mẹ, mẹ biết Trần Tùng Ngu đúng không? Đúng rồi, đó là nữ đạo diễn rất nổi tiếng, cô ta cũng ở công ty chúng con. Ồ, ban đầu cô ta rất mạnh mẽ, kết quả bởi vì bộ phim mới hai năm trước, nhìn cô ta bây giờ, cô ta không những không được quay phim mà còn không có quyền phát biểu gì cả, chỉ có thể thay đồng nghiệp dọn dẹp đống lộn xộn…”

Tùng Ngu dựa vào tường không phát ra tiếng động.

Trong tấm kính phản chiếu của hành lang, cô nhìn thấy bóng dáng của chính mình.



Vẫn lưng thẳng, mỏng giống như tờ giấy.

Tuy nhiên, ánh nắng mờ ảo lại chia cô thành vô số hư ảnh không thấy rõ trên bầu trời xanh mây trắng.

Mãi cho đến khi Quý Văn lảm nhảm nói mấy chuyện tầm phào không liên quan với mẹ, Tùng Ngu mới nhẹ nhàng cong khớp ngón tay, gõ lên tường.

Âm thanh nặng nề vang lên từ mặt kính thủy tinh.

Quý Văn ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng ngay lập tức nở một nụ cười tỏa nắng với Tùng Ngu: "Trần lão sư, chị đến rồi!".

Quay người lại bấm kính, "Mẹ, con cúp máy trước, thần tượng của mẹ tới, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ xin chữ ký cho mẹ!".

Sau khi cúp điện thoại, cô a lè lưỡi với Tùng Ngu: "Trần lão sư, mẹ em là fan của chị đó."

Tùng Ngu cười nửa miệng nhìn cô ta, biết Quý Văn đang cố ý dò xét mình, xem thử rốt cuộc vừa rồi cô đã nghe được bao nhiêu.

Nhưng cô cũng lười so đo với tiểu cô nương mưu kế này, thậm chí không thèm đáp lại lời của cô ta, chẳng qua nhàn nhạt nói: "Ừ, chúng ta bắt đầu đi."

Quý Văn xấu hổ chỉ vào đống đồ lộn xộn trước mặt: "A, Trần lão sư, chị có thể lắp ráp không?"

Đây là chiếc máy ảnh đời cũ cô ta đem từ tận Thủ đô Tinh tới, vì quá cồng kềnh và nặng nên chỉ có thể lắp ráp tại chỗ.

Trên thực tế, hiện nay công nghệ đã được cải tiến, hầu hết các thiết bị quay phim đều được thiết kế vô cùng nhẹ và tinh vi. Trước đây, Quý Văn chưa bao giờ nhìn thấy loại máy cổ này, càng không nghĩ tới ông chủ sẽ sử dụng loại đồ vật này — đủ để thấy ông ta đối với lần quay này không coi trọng như thế nào.

Tùng Ngu thở dài: "Sớm biết các người dùng cái này để quay, tôi đã tự mang máy đến đây rồi."

Quý Văn rất thông minh, ngay lập tức thừa nhận sai lầm của mình: "Em xin lỗi, Trần lão sư, em đã không ghi rõ phương án quay phim ... Không viết kích cỡ của thiết bị máy quay."

Tùng Ngu: "Quên đi."

Cô dứt khoát ngồi xổm người xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Mê Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook