Chương 27:
Diễm Sơn Khương
10/04/2023
Tuy nhiên, một bàn tay lướt qua đầu Tùng Ngu và ấn vào cửa mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
“Trần tiểu thư, hình như chúng ta còn chưa nói chuyện xong phải không?” Trì Yến cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại mang theo uy hiếp.
Cơ thể Tùng Ngu đông cứng lại. Lại nghe thấy giọng hắn trầm thấp ở trên đỉnh đầu, thuận miệng hỏi Dương Ỷ Xuyên: "Ba cậu có ở nhà không?"
"Hình như nói rằng tối nay sẽ trở về ăn tối..."
Trong giây tiếp theo, đôi mắt của Dương Ỷ Xuyên sáng lên.
Cậu ấy vui vẻ đề nghị: "Được! Mọi người đến nhà tôi ăn tối đi, Trần tiểu thư cũng tới đi! Cùng nhau giúp tôi thuyết phục ba nhé!"
Sắc mặt Tùng Ngu trở nên khó coi, mở miệng cự tuyệt: "Không cần, ta. . ."
Tuy nhiên, một bàn tay lạnh lẽo siết chặt cổ tay gầy guộc của cô không chút dấu vết.
Thắt chặt một chút. Nó giống như điều khiển một con chim sẻ trong lồng.
Những ngón tay hắn lạnh băng. Lồng ngực Tùng Ngu đông cứng lại vì lạnh, điều cô muốn nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Mà Trì Yến mỉm cười liếc nhìn Tùng Ngu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên và nói với Dương Ỷ Xuyên:
"Được, chúng ta tới ngay."
Trong giọng nói có chút uể oải.
Chỉ có Tùng Ngu mới biết ánh mắt của người đàn ông này đáng sợ như thế nào. Giống như thợ săn đang đợi con thỏ, ánh mắt vô cùng âm trầm nặng nề, hung ác nhìn chằm chằm chính mình.
Lúc này, mồ hôi lạnh của cô liền túa ra.
*
Máy bay từ từ lái vào dinh thự của Công tước.
Còn Tùng Ngu trên tay vẫn đeo chiếc Patek Philippe kia.
Dưới con mắt cảnh giác của đối phương, căn bản không thể cởi nó ra. Như chiếc xiềng vàng nặng nề, áp chế đôi cánh mong manh.
Thật khó để bay với đôi cánh.
Tùng Ngu thầm nghĩ, sở dĩ Chase muốn dụ cô đến phủ Công tước là để kiểm tra thêm bản thân và quan sát mối quan hệ giữa cô và Dương Ỷ Xuyên.
Sau đó, hắn thực sự đã phạm sai lầm trong nước đi này.
Có lẽ do men rượu nên trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng rất táo bạo:
Tại sao không tận dụng tối nay để nói rõ ràng với Công tước tại bàn ăn rằng người đàn ông này đã lừa dối gia đình họ như thế nào.
Đây là cơ hội tốt nhất.
Cô lén gõ bản thảo trong khi thản nhiên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nhưng tình hình trong dinh thự của Công tước khiến cô giật mình.
Căn bản không hề nghĩ rằng, đằng sau bức tường cao được bảo vệ nghiêm ngặt là một khoảng sân thơ mộng ở thời trung cổ của châu Âu. Những cung điện đậm chất Gothic, những viên gạch hoa văn Hồi giáo tinh tế, phức tạp… dù trong bóng tối vẫn rực rỡ, tráng lệ.
Điều này đột nhiên khiến cô có chút khó hiểu, Công tước là người như thế nào.
Ông ta đã nuôi nấng một đứa con trai ngây thơ như Dương Ỷ Xuyên, và thiết kế dinh thự của mình thật cổ điển và lộng lẫy, như thể ông ta hoàn toàn không thuộc về thời đại lạnh giá công nghệ cao này.
Trì Yến cũng không buông tha nét ngạc nhiên trên khuôn mặt của Tùng Ngu.
Hắn đứng trước mặt cô, vòng tay ôm lấy cô, tự mình mở cửa máy bay cho cô. Lòng bàn tay còn đang giơ lên khung cửa không thể thân mật hơn.
Đáng tiếc tư thế này vẫn còn quá phóng túng.
“Thích không?” Khi hai người lướt qua nhau, hắn cúi đầu ghé vào tai cô hỏi: “Lần đầu tiên tới sao?”
Sắc mặt Tùng Ngu đột nhiên trầm xuống.
Hắn dường như nhìn thấu những gì cô đang nghĩ, cũng dường như đang cố tình chế giễu cô.
Cô chưa bao giờ đến Dinh thự của Công tước. Mà hắn đã là khách của nơi ở của Dương chủ.
Rõ ràng trong nháy mắt liền biết ai có tình bạn tốt hơn với gia đình này và ai có cơ hội chiến thắng cao hơn.
Trì Yến thậm chí còn cố tình đi trước Tùng Ngu, khéo léo dẫn cô đi qua những mái vòm cổ điển, đài phun nước và những cây cọ đung đưa.
Mà cô cũng không chịu thua kém, nhìn phía sau xe đẩy, cô thản nhiên cười: "Đúng vậy, làm phiền anh làm hướng dẫn viên cho tôi."
Hắn dừng lại, quay lại và cười một cách uể oải.
"Thật hân hạnh."
Khu vườn lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đi vòng quanh mãi cuối cùng cũng nhìn thấy Dương Ỷ Xuyên. Cậu ấy ôm Garfield và vui vẻ vẫy tay với họ: "Các người đến rồi!"
Quản gia cũng cung kính nói: "Bữa tối đã chuẩn bị xong, khách mời đi theo tôi."
Tùng Ngu hít một hơi thật sâu.
Cô thậm chí còn cảm thấy hơi lo lắng về cuộc gặp mặt sắp tới.
Mặc dù cô đã gặp nhiều tên tuổi lớn trong những năm qua, nhưng hầu hết họ đều chỉ giới hạn trong lĩnh vực điện ảnh. Rốt cuộc thì những người như công tước, chính trị gia và quý tộc hoàng gia hiếm khi giao dịch với nhau.
Quản gia dẫn bọn họ tới nhà ăn, dọc đường người hầu gật đầu chào bọn họ. Mà phủ bên trong Công tước quả thực càng thêm hoa lệ, mỗi bước một cảnh, phong thái phương nam cường hãn, nước ao trong xanh như ngọc ẩn giấu những ngọn đuốc sâu thẳm.
Garfield uể oải vẫy đuôi bên bể bơi.
Đôi mắt của Tùng Ngu đông cứng lại.
Bởi vì trên bàn chỉ có ba bộ đồ ăn.
Dương Ỷ Xuyên gãi gãi đầu: "Cha tôi hôm nay tạm thời có việc phải xử lý, không trở về."
Nhịp tim của cô chợt lỡ một nhịp.
Sao lại trùng hợp như vậy?
*Vô công bất thụ lộc là câu tục ngữ Hán Việt mang ý nghĩa Không có công thì không dám nhận thưởng.
“Trần tiểu thư, hình như chúng ta còn chưa nói chuyện xong phải không?” Trì Yến cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại mang theo uy hiếp.
Cơ thể Tùng Ngu đông cứng lại. Lại nghe thấy giọng hắn trầm thấp ở trên đỉnh đầu, thuận miệng hỏi Dương Ỷ Xuyên: "Ba cậu có ở nhà không?"
"Hình như nói rằng tối nay sẽ trở về ăn tối..."
Trong giây tiếp theo, đôi mắt của Dương Ỷ Xuyên sáng lên.
Cậu ấy vui vẻ đề nghị: "Được! Mọi người đến nhà tôi ăn tối đi, Trần tiểu thư cũng tới đi! Cùng nhau giúp tôi thuyết phục ba nhé!"
Sắc mặt Tùng Ngu trở nên khó coi, mở miệng cự tuyệt: "Không cần, ta. . ."
Tuy nhiên, một bàn tay lạnh lẽo siết chặt cổ tay gầy guộc của cô không chút dấu vết.
Thắt chặt một chút. Nó giống như điều khiển một con chim sẻ trong lồng.
Những ngón tay hắn lạnh băng. Lồng ngực Tùng Ngu đông cứng lại vì lạnh, điều cô muốn nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Mà Trì Yến mỉm cười liếc nhìn Tùng Ngu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên và nói với Dương Ỷ Xuyên:
"Được, chúng ta tới ngay."
Trong giọng nói có chút uể oải.
Chỉ có Tùng Ngu mới biết ánh mắt của người đàn ông này đáng sợ như thế nào. Giống như thợ săn đang đợi con thỏ, ánh mắt vô cùng âm trầm nặng nề, hung ác nhìn chằm chằm chính mình.
Lúc này, mồ hôi lạnh của cô liền túa ra.
*
Máy bay từ từ lái vào dinh thự của Công tước.
Còn Tùng Ngu trên tay vẫn đeo chiếc Patek Philippe kia.
Dưới con mắt cảnh giác của đối phương, căn bản không thể cởi nó ra. Như chiếc xiềng vàng nặng nề, áp chế đôi cánh mong manh.
Thật khó để bay với đôi cánh.
Tùng Ngu thầm nghĩ, sở dĩ Chase muốn dụ cô đến phủ Công tước là để kiểm tra thêm bản thân và quan sát mối quan hệ giữa cô và Dương Ỷ Xuyên.
Sau đó, hắn thực sự đã phạm sai lầm trong nước đi này.
Có lẽ do men rượu nên trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng rất táo bạo:
Tại sao không tận dụng tối nay để nói rõ ràng với Công tước tại bàn ăn rằng người đàn ông này đã lừa dối gia đình họ như thế nào.
Đây là cơ hội tốt nhất.
Cô lén gõ bản thảo trong khi thản nhiên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nhưng tình hình trong dinh thự của Công tước khiến cô giật mình.
Căn bản không hề nghĩ rằng, đằng sau bức tường cao được bảo vệ nghiêm ngặt là một khoảng sân thơ mộng ở thời trung cổ của châu Âu. Những cung điện đậm chất Gothic, những viên gạch hoa văn Hồi giáo tinh tế, phức tạp… dù trong bóng tối vẫn rực rỡ, tráng lệ.
Điều này đột nhiên khiến cô có chút khó hiểu, Công tước là người như thế nào.
Ông ta đã nuôi nấng một đứa con trai ngây thơ như Dương Ỷ Xuyên, và thiết kế dinh thự của mình thật cổ điển và lộng lẫy, như thể ông ta hoàn toàn không thuộc về thời đại lạnh giá công nghệ cao này.
Trì Yến cũng không buông tha nét ngạc nhiên trên khuôn mặt của Tùng Ngu.
Hắn đứng trước mặt cô, vòng tay ôm lấy cô, tự mình mở cửa máy bay cho cô. Lòng bàn tay còn đang giơ lên khung cửa không thể thân mật hơn.
Đáng tiếc tư thế này vẫn còn quá phóng túng.
“Thích không?” Khi hai người lướt qua nhau, hắn cúi đầu ghé vào tai cô hỏi: “Lần đầu tiên tới sao?”
Sắc mặt Tùng Ngu đột nhiên trầm xuống.
Hắn dường như nhìn thấu những gì cô đang nghĩ, cũng dường như đang cố tình chế giễu cô.
Cô chưa bao giờ đến Dinh thự của Công tước. Mà hắn đã là khách của nơi ở của Dương chủ.
Rõ ràng trong nháy mắt liền biết ai có tình bạn tốt hơn với gia đình này và ai có cơ hội chiến thắng cao hơn.
Trì Yến thậm chí còn cố tình đi trước Tùng Ngu, khéo léo dẫn cô đi qua những mái vòm cổ điển, đài phun nước và những cây cọ đung đưa.
Mà cô cũng không chịu thua kém, nhìn phía sau xe đẩy, cô thản nhiên cười: "Đúng vậy, làm phiền anh làm hướng dẫn viên cho tôi."
Hắn dừng lại, quay lại và cười một cách uể oải.
"Thật hân hạnh."
Khu vườn lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đi vòng quanh mãi cuối cùng cũng nhìn thấy Dương Ỷ Xuyên. Cậu ấy ôm Garfield và vui vẻ vẫy tay với họ: "Các người đến rồi!"
Quản gia cũng cung kính nói: "Bữa tối đã chuẩn bị xong, khách mời đi theo tôi."
Tùng Ngu hít một hơi thật sâu.
Cô thậm chí còn cảm thấy hơi lo lắng về cuộc gặp mặt sắp tới.
Mặc dù cô đã gặp nhiều tên tuổi lớn trong những năm qua, nhưng hầu hết họ đều chỉ giới hạn trong lĩnh vực điện ảnh. Rốt cuộc thì những người như công tước, chính trị gia và quý tộc hoàng gia hiếm khi giao dịch với nhau.
Quản gia dẫn bọn họ tới nhà ăn, dọc đường người hầu gật đầu chào bọn họ. Mà phủ bên trong Công tước quả thực càng thêm hoa lệ, mỗi bước một cảnh, phong thái phương nam cường hãn, nước ao trong xanh như ngọc ẩn giấu những ngọn đuốc sâu thẳm.
Garfield uể oải vẫy đuôi bên bể bơi.
Đôi mắt của Tùng Ngu đông cứng lại.
Bởi vì trên bàn chỉ có ba bộ đồ ăn.
Dương Ỷ Xuyên gãi gãi đầu: "Cha tôi hôm nay tạm thời có việc phải xử lý, không trở về."
Nhịp tim của cô chợt lỡ một nhịp.
Sao lại trùng hợp như vậy?
*Vô công bất thụ lộc là câu tục ngữ Hán Việt mang ý nghĩa Không có công thì không dám nhận thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.