Chương 6:
Diễm Sơn Khương
10/04/2023
Hắn quả nhiên đã nghe thấy tất cả.
Bị một người lạ nghe lỏm được việc bị cấp trên mắng chửi hẳn là một điều xấu hổ đối với hầu hết mọi người.
Nhưng Tùng Ngu chỉ khẽ nhíu mày: "Nghe đủ chưa? Nghe đủ rồi thì cút."
Giọng cô lạnh lùng và có chút mất kiên nhẫn.
Thông thường cô không nói năng quá mạnh mẽ, ngay cả với một người lạ. Nhưng giờ khắc này, cô thô bạo đến mức không giống cô thường ngày một chút nào.
Người lạ kia cũng không hề tức giận.
Hắn chẳng qua chỉ khẽ cười một tiếng: "Tôi nói không đúng sao?"
Ồ. Tùng Ngu thầm nghĩ, đúng là kiểu giọng điệu của cấp trên.
Khinh thường, nguội lạnh, ngạo nghễ.
Cô không khỏi cười lạnh: “Đàn ông thích giáo dục phụ nữ đến thế sao?”
Nụ cười của hắn càng sâu hơn.
Tiếng cười trầm thấp, mập mờ và khàn đặc.
"Đừng so sánh tôi với ông chủ của cô."
“Anh đúng là không thể so sánh được.” Cô kéo khóe môi, “Ít nhất anh ta còn phải trả công cho tôi.”
"Tôi có thể đánh giá cô khi tôi trả công cho cô sao?"
“Tôi sẽ coi người đó như không khí.” Cô lãnh đạm nói: “Anh ta trả tiền, tôi quay phim, mọi người chỉ là công cụ của nhau mà thôi.”
"Cô thực sự nghĩ như vậy sao." Hắn chế nhạo nói.
Tấm biển quảng cáo đối diện bên ngoài cửa sổ hướng ra đường không biết từ lúc nào đã sáng lên, trong bóng tối, một nửa đường nét của Tùng Ngu được nhuộm một màu đỏ vàng nhạt. Khuôn mặt cô rất trầm tĩnh, chỉ có tia sáng trong mắt cô chói lọi đến mức khiến lòng người rung động.
Cô chợt hỏi hắn: "Còn thuốc lá không?"
Hắn cười nhẹ.
"Bụp" một tiếng.
Một hộp thuốc lá bẹp dúm và một chiếc bật lửa màu đen rơi xuống chân cô.
Tùng Ngu: "Cảm ơn."
Trong bóng tối, cô dựa vào tường, co một chân lên, đặt hộp thuốc lá lên đùi, khéo léo rút một điếu.
Một bông hoa cam nở trên môi.
Thật ra cô rất hiếm khi hút thuốc. Nhưng làm đạo diễn thì khó mà không nghiện thuốc lá được, bởi khi đến phim trường, áp lực công việc quá lớn, thức khuya, hút thuốc thậm chí uống rượu quá nhiều, đủ thứ thói hư tật xấu ập đến. Có lẽ con người luôn có xu hướng tự hủy hoại bản thân, chỉ có hành hạ thể xác mới có thể rèn luyện được ý chí kiên cường.
Nhưng khi không đóng phim, Tùng Ngu sống một cuộc sống lành mạnh, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, ăn uống thanh đạm và tập thể dục ít nhất bốn lần một tuần.
Và cô đã không ở trong tổ hơn hai năm.
Cô cắn mẩu thuốc mảnh mai trên môi, tay kia nghịch chiếc bật lửa nhỏ. Chất liệu men đen, đường nét uyển chuyển, nhẹ nhàng mà sang trọng. Những ngón tay mảnh khảnh trượt trên hàng chữ dưới cùng một cách quen thuộc.
Cartier.
Người lạ kia quả thực giàu có.
Ngày nay, hầu hết mọi người không thực sự hút thuốc lá. Thuốc lá điện tử hoặc miếng dán nicotin đã được điều chỉnh rẻ hơn nhiều. Thay vào đó, thuốc lá, loại thuốc lá khô được cắt nhỏ cuộn trong giấy, đã trở thành một thứ xa xỉ hoàn toàn.
Chưa kể đây là một chiếc bật lửa phiên bản giới hạn. Nhưng hắn thản nhiên ném xuống chân cô như tàn thuốc bỏ đi.
Cô không khỏi trêu chọc nói: "Cartier cũng muốn vứt đi à?"
"Cô thích?"
"Không hẳn là thích. Chỉ là trước đây khi quay phim đã từng dùng qua." Giọng Tùng Ngu ám chỉ sự hoài niệm. Khuôn mặt được ánh lửa chiếu rọi cuối cùng cũng lộ ra một chút ấm áp.
Sự yên lặng bao trùm trong chốc lát.
Hắn hỏi cô: "Cô tên gì?"
Câu hỏi này quá đột ngột.
Tùng Ngu không nói, tim đập lỡ một nhịp.
Rồi cô nghe thấy tiếng lách cách của một chiếc bật lửa khác ở tầng trên.
Một chút mùi thuốc lá ngào ngạt, dọc theo bậc thang đi xuống, uốn éo tiến về phía cô.
Cô không khỏi thầm nghĩ, đây đúng là người hút thuốc. Thực sự không biết hắn mang theo bao nhiêu chiếc bật lửa khi ra ngoài mỗi ngày.
"Tôi có thể giúp cô." Hắn tiếp tục.
Giọng nói trở nên hơi nghèn nghẹn, có lẽ là do hút một điếu thuốc.
“Giúp tôi?” Tùng Ngu ngẩn ra, “Có ý gì?”
"Cô thiếu cái gì? Tiền? Tài nguyên? Hay là phim điện ảnh mới?"
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại hắn: "Tại sao?"
"Bởi vì hôm nay tâm tình của tôi rất tốt, muốn làm việc thiện." Hắn nhàn nhạt nói: "Hơn nữa... Tôi đã nói rồi, Trần tiểu thư, giọng cô rất êm tai."
Tùng Ngu: "Anh biết tôi họ Trần."
Tất nhiên, Lý Tùng vừa gọi cô là Tiểu Trần.
Hắn thờ ơ cười: "Cái này rất đơn giản. Hai mươi sáu tuổi, nữ đạo diễn, họ Trần. Chỉ cần một cuộc điện thoại là tôi có thể biết được cô là ai."
Tùng Ngu cũng cười nói: "Quý ngài đã lợi hại như vậy, một cuộc điện thoại đã biết, vậy thì cần gì phải hỏi tôi?"
"Bởi vì tôi muốn nghe chính cô nói điều đó. Bằng giọng nói của cô."
Dường như có một sự dụ dỗ không thể nhận ra trong giọng trầm. Lẫn trong mùi thuốc lá, nó giống như một cái móc cắn vào xương, phải móc ra linh hồn của người đó.
Hắn chậm rãi lặp lại: “Nói cho tôi biết tên của cô."
Trái tim của Tùng Ngu rung động. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, não nóng lên và cảm giác đập rộn ràng kỳ lạ quay trở lại.
Nhưng trong giây tiếp theo, đầu ngón tay như cảm thấy một trận đau nhói.
Thì ra ngón tay bị tàn thuốc lá đốt cháy.
Bị một người lạ nghe lỏm được việc bị cấp trên mắng chửi hẳn là một điều xấu hổ đối với hầu hết mọi người.
Nhưng Tùng Ngu chỉ khẽ nhíu mày: "Nghe đủ chưa? Nghe đủ rồi thì cút."
Giọng cô lạnh lùng và có chút mất kiên nhẫn.
Thông thường cô không nói năng quá mạnh mẽ, ngay cả với một người lạ. Nhưng giờ khắc này, cô thô bạo đến mức không giống cô thường ngày một chút nào.
Người lạ kia cũng không hề tức giận.
Hắn chẳng qua chỉ khẽ cười một tiếng: "Tôi nói không đúng sao?"
Ồ. Tùng Ngu thầm nghĩ, đúng là kiểu giọng điệu của cấp trên.
Khinh thường, nguội lạnh, ngạo nghễ.
Cô không khỏi cười lạnh: “Đàn ông thích giáo dục phụ nữ đến thế sao?”
Nụ cười của hắn càng sâu hơn.
Tiếng cười trầm thấp, mập mờ và khàn đặc.
"Đừng so sánh tôi với ông chủ của cô."
“Anh đúng là không thể so sánh được.” Cô kéo khóe môi, “Ít nhất anh ta còn phải trả công cho tôi.”
"Tôi có thể đánh giá cô khi tôi trả công cho cô sao?"
“Tôi sẽ coi người đó như không khí.” Cô lãnh đạm nói: “Anh ta trả tiền, tôi quay phim, mọi người chỉ là công cụ của nhau mà thôi.”
"Cô thực sự nghĩ như vậy sao." Hắn chế nhạo nói.
Tấm biển quảng cáo đối diện bên ngoài cửa sổ hướng ra đường không biết từ lúc nào đã sáng lên, trong bóng tối, một nửa đường nét của Tùng Ngu được nhuộm một màu đỏ vàng nhạt. Khuôn mặt cô rất trầm tĩnh, chỉ có tia sáng trong mắt cô chói lọi đến mức khiến lòng người rung động.
Cô chợt hỏi hắn: "Còn thuốc lá không?"
Hắn cười nhẹ.
"Bụp" một tiếng.
Một hộp thuốc lá bẹp dúm và một chiếc bật lửa màu đen rơi xuống chân cô.
Tùng Ngu: "Cảm ơn."
Trong bóng tối, cô dựa vào tường, co một chân lên, đặt hộp thuốc lá lên đùi, khéo léo rút một điếu.
Một bông hoa cam nở trên môi.
Thật ra cô rất hiếm khi hút thuốc. Nhưng làm đạo diễn thì khó mà không nghiện thuốc lá được, bởi khi đến phim trường, áp lực công việc quá lớn, thức khuya, hút thuốc thậm chí uống rượu quá nhiều, đủ thứ thói hư tật xấu ập đến. Có lẽ con người luôn có xu hướng tự hủy hoại bản thân, chỉ có hành hạ thể xác mới có thể rèn luyện được ý chí kiên cường.
Nhưng khi không đóng phim, Tùng Ngu sống một cuộc sống lành mạnh, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, ăn uống thanh đạm và tập thể dục ít nhất bốn lần một tuần.
Và cô đã không ở trong tổ hơn hai năm.
Cô cắn mẩu thuốc mảnh mai trên môi, tay kia nghịch chiếc bật lửa nhỏ. Chất liệu men đen, đường nét uyển chuyển, nhẹ nhàng mà sang trọng. Những ngón tay mảnh khảnh trượt trên hàng chữ dưới cùng một cách quen thuộc.
Cartier.
Người lạ kia quả thực giàu có.
Ngày nay, hầu hết mọi người không thực sự hút thuốc lá. Thuốc lá điện tử hoặc miếng dán nicotin đã được điều chỉnh rẻ hơn nhiều. Thay vào đó, thuốc lá, loại thuốc lá khô được cắt nhỏ cuộn trong giấy, đã trở thành một thứ xa xỉ hoàn toàn.
Chưa kể đây là một chiếc bật lửa phiên bản giới hạn. Nhưng hắn thản nhiên ném xuống chân cô như tàn thuốc bỏ đi.
Cô không khỏi trêu chọc nói: "Cartier cũng muốn vứt đi à?"
"Cô thích?"
"Không hẳn là thích. Chỉ là trước đây khi quay phim đã từng dùng qua." Giọng Tùng Ngu ám chỉ sự hoài niệm. Khuôn mặt được ánh lửa chiếu rọi cuối cùng cũng lộ ra một chút ấm áp.
Sự yên lặng bao trùm trong chốc lát.
Hắn hỏi cô: "Cô tên gì?"
Câu hỏi này quá đột ngột.
Tùng Ngu không nói, tim đập lỡ một nhịp.
Rồi cô nghe thấy tiếng lách cách của một chiếc bật lửa khác ở tầng trên.
Một chút mùi thuốc lá ngào ngạt, dọc theo bậc thang đi xuống, uốn éo tiến về phía cô.
Cô không khỏi thầm nghĩ, đây đúng là người hút thuốc. Thực sự không biết hắn mang theo bao nhiêu chiếc bật lửa khi ra ngoài mỗi ngày.
"Tôi có thể giúp cô." Hắn tiếp tục.
Giọng nói trở nên hơi nghèn nghẹn, có lẽ là do hút một điếu thuốc.
“Giúp tôi?” Tùng Ngu ngẩn ra, “Có ý gì?”
"Cô thiếu cái gì? Tiền? Tài nguyên? Hay là phim điện ảnh mới?"
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại hắn: "Tại sao?"
"Bởi vì hôm nay tâm tình của tôi rất tốt, muốn làm việc thiện." Hắn nhàn nhạt nói: "Hơn nữa... Tôi đã nói rồi, Trần tiểu thư, giọng cô rất êm tai."
Tùng Ngu: "Anh biết tôi họ Trần."
Tất nhiên, Lý Tùng vừa gọi cô là Tiểu Trần.
Hắn thờ ơ cười: "Cái này rất đơn giản. Hai mươi sáu tuổi, nữ đạo diễn, họ Trần. Chỉ cần một cuộc điện thoại là tôi có thể biết được cô là ai."
Tùng Ngu cũng cười nói: "Quý ngài đã lợi hại như vậy, một cuộc điện thoại đã biết, vậy thì cần gì phải hỏi tôi?"
"Bởi vì tôi muốn nghe chính cô nói điều đó. Bằng giọng nói của cô."
Dường như có một sự dụ dỗ không thể nhận ra trong giọng trầm. Lẫn trong mùi thuốc lá, nó giống như một cái móc cắn vào xương, phải móc ra linh hồn của người đó.
Hắn chậm rãi lặp lại: “Nói cho tôi biết tên của cô."
Trái tim của Tùng Ngu rung động. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, não nóng lên và cảm giác đập rộn ràng kỳ lạ quay trở lại.
Nhưng trong giây tiếp theo, đầu ngón tay như cảm thấy một trận đau nhói.
Thì ra ngón tay bị tàn thuốc lá đốt cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.