Chương 18:
Uyển Âm
09/10/2024
[Dễ thương không? Đẹp không?]
[Ảnh] [Ảnh]
Phản hồi của anh trai đến ngay lập tức: [Đây là cái khăn lau à?]
Giang Trĩ Ninh: [???]
[Anh yêu quý của em, anh nên đi kiểm tra mắt đi. (Cười chảy nước mắt)]
Chiếc khăn nhỏ trên ly hình thỏ dễ thương thế cơ mà!
"Ninh Ninh, cậu đang nhắn tin với ai đấy?" Tống Dữu bước tới, khuỷu tay chạm vào cô, vẻ mặt đầy tò mò.
"Chẳng lẽ là Từ Diệp Khiêm?"
Giang Trĩ Ninh: "Còn chưa kết bạn WeChat nữa, làm sao mà nhắn được."
"Là anh trai mình thôi."
Từ bé Tống Dữu đã mong muốn có một người anh trai cưng chiều em gái, tốt nhất là phải đẹp trai, lại được nhiều cô gái theo đuổi.
Như thế thì cô ấy có thể được các cô gái đó tặng nhiều đồ ăn vặt để nhờ giúp theo đuổi anh trai.
Cô ấy luôn ngưỡng mộ những ai có anh trai.
Giọng cô ấy hào hứng hỏi: "Anh cậu đẹp trai không?"
Giang Trĩ Ninh nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, ngón tay không ngừng chọc vào màn hình, bắn hàng loạt biểu cảm giận dỗi: "Giống như yêu quái Kappa ấy, xấu xí cực kỳ, cao có mét rưỡi!"
Tống Dữu: "?"
Cô ấy suýt ngã, phải dựa nửa người vào Trì Phi: "Cậu đùa phải không? Mình ngây thơ lắm đấy, đừng dọa mình, thật hay giả?"
Nói rồi cô ấy nhìn Giang Trĩ Ninh thêm vài lần, có vẻ nghi ngờ.
Đây có phải anh ruột không thế?
Giang Trĩ Ninh bình tĩnh trả lời: "Gen tốt của nhà mình đều nằm hết ở mình rồi."
Cô tiếp tục bịa chuyện, mặt không hề đổi sắc: "Anh mình hồi bé rất tự ti, vì thế hôm nhập học cũng không đến tiễn mình."
"Sợ mọi người cười nhạo anh ấy."
Cái lý do này, nghe có vẻ hợp lý.
Ánh mắt Trì Phi hiện lên vẻ đồng cảm: "Chắc anh ấy cũng buồn lắm nhỉ."
Giang Trĩ Ninh gật đầu mạnh: "Đúng thế, nên anh ấy chỉ biết vùi đầu vào công việc để quên đi thôi."
Một người cuồng công việc, đầu óc chỉ nghĩ đến sự nghiệp.
Tống Dữu tặc lưỡi, nhìn cô với ánh mắt thương cảm: "Chả trách cậu mê gương mặt của Từ Diệp Khiêm đến vậy, chị em à, ngày nào cũng phải nhìn anh trai thế này, cậu khổ rồi."
Giang Trĩ Ninh giả vờ đáp: "Cũng không đến nỗi nào, dù sao cũng là anh ruột, nhìn nhiều rồi cũng quen, mình không thấy chán ghét anh ấy lắm."
Cô đúng là một cô em gái nhỏ chu đáo và ấm áp.
Gió nổi lên mạnh hơn, trời có vẻ sắp mưa.
Ba người nhanh chóng bước nhanh hơn.
Quả nhiên, vừa về đến ký túc xá, nhìn từ cửa sổ ban công ra, tiếng mưa rơi lộp độp đã vang lên.
Mưa ngày càng lớn, đập xuống cành cây và mặt đất, cả nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống đôi chút.
Giang Trĩ Ninh rùng mình trước thời tiết bên ngoài: "Ước gì ngày mai trời vẫn mưa thế này."
Tống Dữu nằm uể oải trên ghế: "Vô ích thôi, mưa lớn thì họ sẽ chuyển huấn luyện quân sự vào trong nhà."
"Nhưng ít ra cũng không bị cháy nắng."
"... Cũng đúng."
Ký túc xá của đại học Giang Thành thuộc loại tốt nhất trong cả nước, không chỉ có giường tầng, bàn học riêng, phòng tắm và ban công riêng biệt mà còn có thẻ từ cao cấp, đầy đủ điều hòa, hệ thống sưởi.
Thậm chí còn có một phòng học nhỏ riêng, mỗi người đều có một chỗ để học hoặc làm bài tập hàng ngày.
Sau khi Giang Trĩ Ninh tắm xong trở về, cô nhìn xuống đôi chân đỏ ửng, vừa đau vừa mỏi, cau mày thở dài.
Kì quân sự còn phải kéo dài hai tuần nữa.
Cô soi gương nhìn kỹ mặt mình, dường như đã hơi đen đi một chút.
Lại càng buồn hơn.
Cô cầm điện thoại, gửi một tin nhắn vào nhóm chat gia đình [Gia đình yêu thương].
[Ảnh] [Ảnh]
Phản hồi của anh trai đến ngay lập tức: [Đây là cái khăn lau à?]
Giang Trĩ Ninh: [???]
[Anh yêu quý của em, anh nên đi kiểm tra mắt đi. (Cười chảy nước mắt)]
Chiếc khăn nhỏ trên ly hình thỏ dễ thương thế cơ mà!
"Ninh Ninh, cậu đang nhắn tin với ai đấy?" Tống Dữu bước tới, khuỷu tay chạm vào cô, vẻ mặt đầy tò mò.
"Chẳng lẽ là Từ Diệp Khiêm?"
Giang Trĩ Ninh: "Còn chưa kết bạn WeChat nữa, làm sao mà nhắn được."
"Là anh trai mình thôi."
Từ bé Tống Dữu đã mong muốn có một người anh trai cưng chiều em gái, tốt nhất là phải đẹp trai, lại được nhiều cô gái theo đuổi.
Như thế thì cô ấy có thể được các cô gái đó tặng nhiều đồ ăn vặt để nhờ giúp theo đuổi anh trai.
Cô ấy luôn ngưỡng mộ những ai có anh trai.
Giọng cô ấy hào hứng hỏi: "Anh cậu đẹp trai không?"
Giang Trĩ Ninh nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, ngón tay không ngừng chọc vào màn hình, bắn hàng loạt biểu cảm giận dỗi: "Giống như yêu quái Kappa ấy, xấu xí cực kỳ, cao có mét rưỡi!"
Tống Dữu: "?"
Cô ấy suýt ngã, phải dựa nửa người vào Trì Phi: "Cậu đùa phải không? Mình ngây thơ lắm đấy, đừng dọa mình, thật hay giả?"
Nói rồi cô ấy nhìn Giang Trĩ Ninh thêm vài lần, có vẻ nghi ngờ.
Đây có phải anh ruột không thế?
Giang Trĩ Ninh bình tĩnh trả lời: "Gen tốt của nhà mình đều nằm hết ở mình rồi."
Cô tiếp tục bịa chuyện, mặt không hề đổi sắc: "Anh mình hồi bé rất tự ti, vì thế hôm nhập học cũng không đến tiễn mình."
"Sợ mọi người cười nhạo anh ấy."
Cái lý do này, nghe có vẻ hợp lý.
Ánh mắt Trì Phi hiện lên vẻ đồng cảm: "Chắc anh ấy cũng buồn lắm nhỉ."
Giang Trĩ Ninh gật đầu mạnh: "Đúng thế, nên anh ấy chỉ biết vùi đầu vào công việc để quên đi thôi."
Một người cuồng công việc, đầu óc chỉ nghĩ đến sự nghiệp.
Tống Dữu tặc lưỡi, nhìn cô với ánh mắt thương cảm: "Chả trách cậu mê gương mặt của Từ Diệp Khiêm đến vậy, chị em à, ngày nào cũng phải nhìn anh trai thế này, cậu khổ rồi."
Giang Trĩ Ninh giả vờ đáp: "Cũng không đến nỗi nào, dù sao cũng là anh ruột, nhìn nhiều rồi cũng quen, mình không thấy chán ghét anh ấy lắm."
Cô đúng là một cô em gái nhỏ chu đáo và ấm áp.
Gió nổi lên mạnh hơn, trời có vẻ sắp mưa.
Ba người nhanh chóng bước nhanh hơn.
Quả nhiên, vừa về đến ký túc xá, nhìn từ cửa sổ ban công ra, tiếng mưa rơi lộp độp đã vang lên.
Mưa ngày càng lớn, đập xuống cành cây và mặt đất, cả nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống đôi chút.
Giang Trĩ Ninh rùng mình trước thời tiết bên ngoài: "Ước gì ngày mai trời vẫn mưa thế này."
Tống Dữu nằm uể oải trên ghế: "Vô ích thôi, mưa lớn thì họ sẽ chuyển huấn luyện quân sự vào trong nhà."
"Nhưng ít ra cũng không bị cháy nắng."
"... Cũng đúng."
Ký túc xá của đại học Giang Thành thuộc loại tốt nhất trong cả nước, không chỉ có giường tầng, bàn học riêng, phòng tắm và ban công riêng biệt mà còn có thẻ từ cao cấp, đầy đủ điều hòa, hệ thống sưởi.
Thậm chí còn có một phòng học nhỏ riêng, mỗi người đều có một chỗ để học hoặc làm bài tập hàng ngày.
Sau khi Giang Trĩ Ninh tắm xong trở về, cô nhìn xuống đôi chân đỏ ửng, vừa đau vừa mỏi, cau mày thở dài.
Kì quân sự còn phải kéo dài hai tuần nữa.
Cô soi gương nhìn kỹ mặt mình, dường như đã hơi đen đi một chút.
Lại càng buồn hơn.
Cô cầm điện thoại, gửi một tin nhắn vào nhóm chat gia đình [Gia đình yêu thương].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.