Chương 24:
Uyển Âm
11/10/2024
Chỉ có điều, chai sữa chua này trông khá đẹp.
Đúng vậy.
Giang Trĩ Ninh luôn chú ý đến vẻ ngoài đầu tiên khi nhận bất cứ thứ gì.
Con người cũng vậy.
Cô cứ nghĩ vẩn vơ, nhìn ngắm chai sữa chua hồi lâu, cuối cùng vẫn không uống mà nhét vào chiếc ba lô màu hồng của mình.
Suốt cả quá trình cô tỏ ra hoàn toàn tự nhiên, chỉ là khi đi ngang qua anh, đôi mắt chan chứa tình cảm lại liếc nhìn anh một cái, xen lẫn rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Rất dễ khiến người khác nghĩ ngợi.
Cô trở lại hàng ngũ, tiếp tục buổi huấn luyện quân sự. Sau khi kết thúc, cô đeo ba lô cùng bạn cùng phòng đi ăn tối.
Ánh nắng vàng nhạt vẫn còn đổ xuống mặt đất, không có dấu hiệu tắt nắng, nhưng nhiệt độ đã giảm đi đôi chút so với buổi trưa, thỉnh thoảng còn có những cơn gió nhẹ mát mẻ thổi qua.
"Ninh Ninh, mình thấy cậu nhét thứ gì đó vào ba lô! Nên anh Từ gọi cậu qua là để đưa đồ cho cậu à?"
Tống Dữu là người thích hóng hớt nhất, cô nàng gần như ngày nào cũng vào các diễn đàn của trường học. Vừa mới đến vài ngày, cô ấy đã biết gần như hết các tin tức trong trường.
Giang Trĩ Ninh chẳng còn tâm trạng gì, chỉ "ừm" một tiếng, "Một chai sữa chua, trả nợ ân tình."
Vừa nói cô vừa vẫy tay: "Mình hiểu rồi, anh ấy đúng là không dễ lay chuyển, rạch ròi rõ ràng."
Không thiết lập bất kỳ mối quan hệ nào với người lạ, dù chỉ là nhỏ nhặt.
Nhiều lúc trông có vẻ anh sẵn sàng trả lời câu hỏi, nhưng không bao giờ mắc nợ ai điều gì, cũng không lợi dụng ai.
Không hiểu sao, Giang Trĩ Ninh có cảm giác anh như đang đứng ngoài thế giới này.
Một mình cô độc bước đi.
Không ai thực sự có thể bước vào trái tim anh.
—
Những ngày tiếp theo, buổi huấn luyện quân sự diễn ra một cách trật tự, Giang Trĩ Ninh cũng dần quen với cường độ này. Mặc dù mỗi tối về ký túc xá lưng cô đau nhức khiến cô thường xuyên rên rỉ vài tiếng, nhưng nhìn chung vẫn chịu đựng được.
Khi chỉ còn hai, ba ngày nữa là kết thúc, mọi thứ vẫn không có tiến triển gì.
Tống Dữu, trong khi đang xem một bài viết về cách thu hút sự chú ý của nam giới, tình cờ nhìn thấy một lời khuyên. Đôi mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức: "Ninh Ninh, sao ngày mai cậu không thử giả vờ ngất xỉu khi anh ấy đi qua nhỉ?"
"Tiếp xúc cơ thể nhiều, có khi ôm vài lần là động lòng thôi."
Giang Trĩ Ninh suy nghĩ một lúc, lần đầu tiên lo lắng đến tính cách lạnh lùng của ai đó, có nửa phần do dự: "Nhỡ anh ấy không đỡ mình thì sao? Ngã mà hỏng mặt thì còn tệ hơn."
Từ Diệp Khiêm, không theo đuổi được cũng chẳng sao. Nhưng gương mặt trắng mịn hoàn hảo của cô thì không thể bị tổn hại.
Nhưng lời của Tống Dữu cũng mang đến cho cô một chút cảm hứng. Cô có thể kiểm soát được độ nghiêng khi ngã, nếu không có ai đỡ cô vẫn có thể kịp thời đứng vững lại.
Tối hôm đó nằm trên giường, Giang Trĩ Ninh càng nghĩ càng thấy chiến lược này quá tuyệt vời, cô thậm chí còn mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong khi đó, ở một nơi khác, có ai đó lại trằn trọc mãi không thể ngủ. Trong đầu Từ Diệp Khiêm không ngừng hiện lên hình ảnh đôi mắt đẫm lệ của cô gái, đầy tổn thương sau khi anh lạnh lùng từ chối.
Hình ảnh ấy cứ mãi quẩn quanh không dứt.
Liệu có phải... anh đã quá đáng? Nhưng không hợp là không hợp, dứt khoát giải quyết nhanh chóng vẫn tốt hơn là kéo dài, để người con gái ấy không phải chịu thêm tổn thương.
Đúng vậy.
Giang Trĩ Ninh luôn chú ý đến vẻ ngoài đầu tiên khi nhận bất cứ thứ gì.
Con người cũng vậy.
Cô cứ nghĩ vẩn vơ, nhìn ngắm chai sữa chua hồi lâu, cuối cùng vẫn không uống mà nhét vào chiếc ba lô màu hồng của mình.
Suốt cả quá trình cô tỏ ra hoàn toàn tự nhiên, chỉ là khi đi ngang qua anh, đôi mắt chan chứa tình cảm lại liếc nhìn anh một cái, xen lẫn rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Rất dễ khiến người khác nghĩ ngợi.
Cô trở lại hàng ngũ, tiếp tục buổi huấn luyện quân sự. Sau khi kết thúc, cô đeo ba lô cùng bạn cùng phòng đi ăn tối.
Ánh nắng vàng nhạt vẫn còn đổ xuống mặt đất, không có dấu hiệu tắt nắng, nhưng nhiệt độ đã giảm đi đôi chút so với buổi trưa, thỉnh thoảng còn có những cơn gió nhẹ mát mẻ thổi qua.
"Ninh Ninh, mình thấy cậu nhét thứ gì đó vào ba lô! Nên anh Từ gọi cậu qua là để đưa đồ cho cậu à?"
Tống Dữu là người thích hóng hớt nhất, cô nàng gần như ngày nào cũng vào các diễn đàn của trường học. Vừa mới đến vài ngày, cô ấy đã biết gần như hết các tin tức trong trường.
Giang Trĩ Ninh chẳng còn tâm trạng gì, chỉ "ừm" một tiếng, "Một chai sữa chua, trả nợ ân tình."
Vừa nói cô vừa vẫy tay: "Mình hiểu rồi, anh ấy đúng là không dễ lay chuyển, rạch ròi rõ ràng."
Không thiết lập bất kỳ mối quan hệ nào với người lạ, dù chỉ là nhỏ nhặt.
Nhiều lúc trông có vẻ anh sẵn sàng trả lời câu hỏi, nhưng không bao giờ mắc nợ ai điều gì, cũng không lợi dụng ai.
Không hiểu sao, Giang Trĩ Ninh có cảm giác anh như đang đứng ngoài thế giới này.
Một mình cô độc bước đi.
Không ai thực sự có thể bước vào trái tim anh.
—
Những ngày tiếp theo, buổi huấn luyện quân sự diễn ra một cách trật tự, Giang Trĩ Ninh cũng dần quen với cường độ này. Mặc dù mỗi tối về ký túc xá lưng cô đau nhức khiến cô thường xuyên rên rỉ vài tiếng, nhưng nhìn chung vẫn chịu đựng được.
Khi chỉ còn hai, ba ngày nữa là kết thúc, mọi thứ vẫn không có tiến triển gì.
Tống Dữu, trong khi đang xem một bài viết về cách thu hút sự chú ý của nam giới, tình cờ nhìn thấy một lời khuyên. Đôi mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức: "Ninh Ninh, sao ngày mai cậu không thử giả vờ ngất xỉu khi anh ấy đi qua nhỉ?"
"Tiếp xúc cơ thể nhiều, có khi ôm vài lần là động lòng thôi."
Giang Trĩ Ninh suy nghĩ một lúc, lần đầu tiên lo lắng đến tính cách lạnh lùng của ai đó, có nửa phần do dự: "Nhỡ anh ấy không đỡ mình thì sao? Ngã mà hỏng mặt thì còn tệ hơn."
Từ Diệp Khiêm, không theo đuổi được cũng chẳng sao. Nhưng gương mặt trắng mịn hoàn hảo của cô thì không thể bị tổn hại.
Nhưng lời của Tống Dữu cũng mang đến cho cô một chút cảm hứng. Cô có thể kiểm soát được độ nghiêng khi ngã, nếu không có ai đỡ cô vẫn có thể kịp thời đứng vững lại.
Tối hôm đó nằm trên giường, Giang Trĩ Ninh càng nghĩ càng thấy chiến lược này quá tuyệt vời, cô thậm chí còn mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong khi đó, ở một nơi khác, có ai đó lại trằn trọc mãi không thể ngủ. Trong đầu Từ Diệp Khiêm không ngừng hiện lên hình ảnh đôi mắt đẫm lệ của cô gái, đầy tổn thương sau khi anh lạnh lùng từ chối.
Hình ảnh ấy cứ mãi quẩn quanh không dứt.
Liệu có phải... anh đã quá đáng? Nhưng không hợp là không hợp, dứt khoát giải quyết nhanh chóng vẫn tốt hơn là kéo dài, để người con gái ấy không phải chịu thêm tổn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.