Chương 8:
Uyển Âm
08/10/2024
Cánh tay trắng nõn và đôi chân thẳng tắp của Giang Trĩ Ninh lộ ra, cũng không khỏi có chút lạnh.
Giang Trĩ Ninh không để ý, ngược lại cô liên tục nhìn về phía sân bóng rổ, tìm kiếm bóng dáng mà mình tâm tâm niệm niệm cả buổi chiều kia.
Ước chừng đợi nửa giờ còn không thấy người đến.
Cô không nhịn được hắt xì một cái.
Mà lúc này, người đang chơi bóng trên sân cũng ngừng lại, ôm bóng rổ đi tới, tươi cười xán lạn như nắng gắt: "Bạn học, em đang chờ người nào sao?"
Cánh môi Giang Trĩ Ninh khẽ mở, trên khuôn mặt trắng nõn nhuộm vài phần sắc hồng: "Đàn anh Từ... Từ Diệp Khiêm không tới sao?"
Lúc nói lời này, đáy lòng cô vẫn còn đang bồn chồn.
Lại mang theo vài phần chờ mong.
Người chơi bóng rổ là Lâm Tử Dịch, cũng là bạn cùng phòng của Từ Diệp Khiêm, bạn cùng đội bóng rổ.
Anh ta có ấn tượng với Giang Trĩ Ninh, nhưng không nghĩ tới nhìn cô gái nhỏ có vẻ yếu đuối lại đứng ở dưới gió lớn chờ lâu như vậy.
Không nghĩ tới Từ Diệp Khiêm lại có mị lực lớn như vậy.
Giang đại tiểu thư có loại nam sinh nào mà chưa từng thấy qua.
À, đến rồi.
Anh ta vừa dứt lời, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân như giẫm lên cành cây khô héo phát ra thanh âm thanh thúy, trầm ổn mà có lực.
Giang Trĩ Ninh hoảng hốt, vội vàng quay đầu liếc mắt nhìn.
Đêm tối đen kịt, dưới ánh trăng trong vắt, thân hình thiếu niên bị kéo rất dài, dáng người cao ngất như cây tùng xanh biếc, khuôn mặt lờ mờ càng lộ ra sự tinh xảo.
Anh hơi cụp mắt, chỉ là rất hời hợt nhìn thoáng qua nơi này, sau đó dời tầm mắt.
Trong một giây này, Giang Trĩ Ninh lại cứng ngắc.
Có chút xấu hổ, cũng không biết nói cái gì.
Vốn chính là nhất thời xúc động chạy tới.
Ừm, nhìn bộ dáng quả thật không quá thông minh.
Từ Diệp Khiêm nhíu nhíu mày, cũng không nói gì.
Xưa nay trí nhớ của anh rất tốt, anh nhớ rõ cô là thiếu nữ ban ngày thấy việc nghĩa lập tức hăng hái lao tới.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ chào hỏi.
Chỉ là... tại sao cô lại thân thiết với Lâm Tử Dịch như vậy.
Đến xem anh ta chơi bóng sao?
Hơn nữa vẻ mặt thả lỏng cùng với ý cười dịu dàng ban đầu, một giây kia khi nhìn thấy anh xuất hiện, biểu cảm đều biến thành miễn cưỡng cười vui.
Từ Diệp Khiêm bỏ qua suy nghĩ yếu ớt trong đầu, lập tức chạy tới sân bóng rổ.
Không nhìn về hướng này nữa.
Gió càng lúc càng mạnh, váy của Giang Trĩ Ninh cũng bị lay động vài phần, tuy nói không phải váy ngắn nhưng cũng có chút bất tiện.
Cô dùng tay đè lên, lại lưu luyến nhìn thoáng qua: "Đàn anh, em đi trước đây.”
Lâm Tử Dịch ngược lại rất nhiệt tình: "Cần tôi tiễn không?”
“Không cần không cần.”
Trong con ngươi đen nhánh của anh ta hiện lên ý cười: "Tôi bảo Từ Diệp Khiêm tiễn em?”
Lông mi của Giang Trĩ Ninh run lên mãnh liệt, nhưng lại ý thức được như vậy không tốt lắm, người ta vừa tới chơi bóng.
Cô vội vàng xua tay từ chối: "Không... Không cần, cám ơn.”
Nói xong lập tức chạy một mạch về phía ký túc xá.
Mà Lâm Tử Dịch cười cười đi qua, ném bóng cho anh: "Từ Diệp Khiêm, hình như em gái Giang... tới tìm cậu.”
Thiếu niên vẫn lạnh nhạt như tuyết, không có phản ứng gì, nhưng động tác rê bóng lại chậm vài phần.
"Này, tốt xấu gì người ta lớn lên cũng xinh đẹp như vậy, trong nhà lại có tiền, cậu thật sự không vừa mắt?"
Lâm Tử Dịch luôn miệng thở dài: "Tôi cũng muốn lớn lên giống như cậu vậy, trong mười người đẹp thì cũng có tới năm người thích cậu, vậy mà cậu còn có thể solo từ khi sinh ra tới giờ!"
Quả thực là phung phí của trời.
Từ Diệp Khiêm không giải thích, ngược lại nói sang chuyện khác: "Chơi một trận?”
“Được! Gần đây kỹ thuật chơi bóng của tôi tiến bộ rồi, thế nào cũng phải khiến cậu nhận thua!”
Trăng thanh gió mát, bóng người linh hoạt.
Sân bóng rổ cách ký túc xá viện Truyền thông Văn hoá cũng không quá xa, chỉ cần đi xuyên qua một con đường nhỏ, bình thường cũng không có người qua lại.
Giang Trĩ Ninh có chút hối hận khi trở về một mình.
Lá gan của cô xưa nay rất nhỏ, lại có chút sợ tối, hơn nữa tiếng gió gào thét càng tăng thêm vài phần bầu không khí khủng bố.
Cây cối âm u làm nổi bật những cái bóng khác nhau, đan xen vào nhau.
Mơ hồ giống như nhìn thấy hai bóng người, cô không kiềm chế được kêu lên: "Quỷ!”
Mà đôi chim cu đang thân mật trực tiếp bị dọa đến mức té ngã trên mặt đất.
Gọi là gì nhỉ?
Câm miệng cho ông đây!
Bầu không khí tốt đẹp hoàn toàn bị phá đám rồi.
Giang Trĩ Ninh run rẩy nói một tiếng xin lỗi: "Thật... Thật có lỗi!”
Một giây sau, cô chạy còn nhanh hơn chạy nước rút tám trăm mét.
Rõ ràng là phía sau có sói đang đuổi theo.
Cô hối hận.
Đáng lẽ cô nên trở về với Tống Dữu và Trì Phi.
Đáng giận, nam sắc hại người mà!
Nhưng điều này càng kích thích dục vọng khiêu chiến và lòng háo thắng của cô.
Tóm lấy Từ Diệp Khiêm.
Sau khi Giang Trĩ Ninh trở lại ký túc xá, cô thắp đèn đọc đêm viết ra một tờ kế hoạch.
Không phải là theo đuổi người khác thôi sao?
Ninh Ninh dũng cảm, không sợ khó khăn!
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ làm cho khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo kia có thêm một màu sắc khác.
Giang Trĩ Ninh không để ý, ngược lại cô liên tục nhìn về phía sân bóng rổ, tìm kiếm bóng dáng mà mình tâm tâm niệm niệm cả buổi chiều kia.
Ước chừng đợi nửa giờ còn không thấy người đến.
Cô không nhịn được hắt xì một cái.
Mà lúc này, người đang chơi bóng trên sân cũng ngừng lại, ôm bóng rổ đi tới, tươi cười xán lạn như nắng gắt: "Bạn học, em đang chờ người nào sao?"
Cánh môi Giang Trĩ Ninh khẽ mở, trên khuôn mặt trắng nõn nhuộm vài phần sắc hồng: "Đàn anh Từ... Từ Diệp Khiêm không tới sao?"
Lúc nói lời này, đáy lòng cô vẫn còn đang bồn chồn.
Lại mang theo vài phần chờ mong.
Người chơi bóng rổ là Lâm Tử Dịch, cũng là bạn cùng phòng của Từ Diệp Khiêm, bạn cùng đội bóng rổ.
Anh ta có ấn tượng với Giang Trĩ Ninh, nhưng không nghĩ tới nhìn cô gái nhỏ có vẻ yếu đuối lại đứng ở dưới gió lớn chờ lâu như vậy.
Không nghĩ tới Từ Diệp Khiêm lại có mị lực lớn như vậy.
Giang đại tiểu thư có loại nam sinh nào mà chưa từng thấy qua.
À, đến rồi.
Anh ta vừa dứt lời, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân như giẫm lên cành cây khô héo phát ra thanh âm thanh thúy, trầm ổn mà có lực.
Giang Trĩ Ninh hoảng hốt, vội vàng quay đầu liếc mắt nhìn.
Đêm tối đen kịt, dưới ánh trăng trong vắt, thân hình thiếu niên bị kéo rất dài, dáng người cao ngất như cây tùng xanh biếc, khuôn mặt lờ mờ càng lộ ra sự tinh xảo.
Anh hơi cụp mắt, chỉ là rất hời hợt nhìn thoáng qua nơi này, sau đó dời tầm mắt.
Trong một giây này, Giang Trĩ Ninh lại cứng ngắc.
Có chút xấu hổ, cũng không biết nói cái gì.
Vốn chính là nhất thời xúc động chạy tới.
Ừm, nhìn bộ dáng quả thật không quá thông minh.
Từ Diệp Khiêm nhíu nhíu mày, cũng không nói gì.
Xưa nay trí nhớ của anh rất tốt, anh nhớ rõ cô là thiếu nữ ban ngày thấy việc nghĩa lập tức hăng hái lao tới.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ chào hỏi.
Chỉ là... tại sao cô lại thân thiết với Lâm Tử Dịch như vậy.
Đến xem anh ta chơi bóng sao?
Hơn nữa vẻ mặt thả lỏng cùng với ý cười dịu dàng ban đầu, một giây kia khi nhìn thấy anh xuất hiện, biểu cảm đều biến thành miễn cưỡng cười vui.
Từ Diệp Khiêm bỏ qua suy nghĩ yếu ớt trong đầu, lập tức chạy tới sân bóng rổ.
Không nhìn về hướng này nữa.
Gió càng lúc càng mạnh, váy của Giang Trĩ Ninh cũng bị lay động vài phần, tuy nói không phải váy ngắn nhưng cũng có chút bất tiện.
Cô dùng tay đè lên, lại lưu luyến nhìn thoáng qua: "Đàn anh, em đi trước đây.”
Lâm Tử Dịch ngược lại rất nhiệt tình: "Cần tôi tiễn không?”
“Không cần không cần.”
Trong con ngươi đen nhánh của anh ta hiện lên ý cười: "Tôi bảo Từ Diệp Khiêm tiễn em?”
Lông mi của Giang Trĩ Ninh run lên mãnh liệt, nhưng lại ý thức được như vậy không tốt lắm, người ta vừa tới chơi bóng.
Cô vội vàng xua tay từ chối: "Không... Không cần, cám ơn.”
Nói xong lập tức chạy một mạch về phía ký túc xá.
Mà Lâm Tử Dịch cười cười đi qua, ném bóng cho anh: "Từ Diệp Khiêm, hình như em gái Giang... tới tìm cậu.”
Thiếu niên vẫn lạnh nhạt như tuyết, không có phản ứng gì, nhưng động tác rê bóng lại chậm vài phần.
"Này, tốt xấu gì người ta lớn lên cũng xinh đẹp như vậy, trong nhà lại có tiền, cậu thật sự không vừa mắt?"
Lâm Tử Dịch luôn miệng thở dài: "Tôi cũng muốn lớn lên giống như cậu vậy, trong mười người đẹp thì cũng có tới năm người thích cậu, vậy mà cậu còn có thể solo từ khi sinh ra tới giờ!"
Quả thực là phung phí của trời.
Từ Diệp Khiêm không giải thích, ngược lại nói sang chuyện khác: "Chơi một trận?”
“Được! Gần đây kỹ thuật chơi bóng của tôi tiến bộ rồi, thế nào cũng phải khiến cậu nhận thua!”
Trăng thanh gió mát, bóng người linh hoạt.
Sân bóng rổ cách ký túc xá viện Truyền thông Văn hoá cũng không quá xa, chỉ cần đi xuyên qua một con đường nhỏ, bình thường cũng không có người qua lại.
Giang Trĩ Ninh có chút hối hận khi trở về một mình.
Lá gan của cô xưa nay rất nhỏ, lại có chút sợ tối, hơn nữa tiếng gió gào thét càng tăng thêm vài phần bầu không khí khủng bố.
Cây cối âm u làm nổi bật những cái bóng khác nhau, đan xen vào nhau.
Mơ hồ giống như nhìn thấy hai bóng người, cô không kiềm chế được kêu lên: "Quỷ!”
Mà đôi chim cu đang thân mật trực tiếp bị dọa đến mức té ngã trên mặt đất.
Gọi là gì nhỉ?
Câm miệng cho ông đây!
Bầu không khí tốt đẹp hoàn toàn bị phá đám rồi.
Giang Trĩ Ninh run rẩy nói một tiếng xin lỗi: "Thật... Thật có lỗi!”
Một giây sau, cô chạy còn nhanh hơn chạy nước rút tám trăm mét.
Rõ ràng là phía sau có sói đang đuổi theo.
Cô hối hận.
Đáng lẽ cô nên trở về với Tống Dữu và Trì Phi.
Đáng giận, nam sắc hại người mà!
Nhưng điều này càng kích thích dục vọng khiêu chiến và lòng háo thắng của cô.
Tóm lấy Từ Diệp Khiêm.
Sau khi Giang Trĩ Ninh trở lại ký túc xá, cô thắp đèn đọc đêm viết ra một tờ kế hoạch.
Không phải là theo đuổi người khác thôi sao?
Ninh Ninh dũng cảm, không sợ khó khăn!
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ làm cho khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo kia có thêm một màu sắc khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.