Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng
Chương 71: Biệt Uyển Trong Gương Và Ngoài Bức Họa (5)
Dậu Thời Hỏa
24/02/2023
Edit: Ryal
Dương Ly Ngôn mỉm cười: "Vậy thì đi thôi".
Họ rời khỏi căn phòng, bối cảnh bên ngoài giống hệt lúc Ân Lưu Minh mới đến – trên tường cũng treo đầy tranh sơn dầu và gương, sự khác biệt duy nhất là đã bị đảo lộn trái phải.
Thậm chí vì cách sắp xếp bằng chằn chặn nên sự hoán đổi cũng không quá rõ ràng.
Chẳng cần Dương Ly Ngôn dẫn đường, Ân Lưu Minh đã tìm tới phòng của y và Lâm Tương Tương rồi gõ cửa một cái.
"Ai vậy?".
Lâm Tương Tương phờ phạc mở cửa, lúc thấy đó là Ân Lưu Minh thì rõ ràng hơi kinh ngạc: "Nhân Nhân? Không phải em đang ngủ trưa sao? Em ra ngoài từ bao giờ thế?".
Chợt cô phát hiện Dương Ly Ngôn đứng phía sau, nhíu mày với vẻ căm ghét: "Sao em lại đi cùng tên biến thái này".
Xem ra Lâm Tương Tương ở thế giới này cũng rất ghét Dương Ly Ngôn như Lâm Tương Tương ở phía bên kia.
Ân Lưu Minh còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của một cô gái khác vang lên từ phía sau Lâm Tương Tương: "Ai tới vậy?".
Lâm Tương Tương choáng váng, nhìn trước mặt Ân Lưu Minh rồi lại quay ra sau, hét lên một tiếng, vô thức muốn đóng cửa lại.
Ân Lưu Minh bèn xông thẳng vào.
Dương Ly Ngôn phía sau cũng định chen vào theo nhưng lại đâm sầm vào cánh cửa đang đóng lại, gã bịt mũi lùi về sau hai bước, đau đến mức buột miệng chửi thề: "Lâm Tương Tương, cô...".
Dĩ nhiên người bên trong không nghe được.
Ân Lưu Minh đứng ở cửa, nhìn cô gái trẻ măng mặc hoodie trắng phối với quần soóc đối diện mình.
Một hình tượng ngụy trang khác của y, Thẩm Nhân Nhân.
Lâm Tương Tương ngơ ngác đứng giữa, nhìn hai bên mà chẳng biết ai mới là thật: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?".
Thẩm Nhân Nhân cực kì bình tĩnh, ngoắc tay: "Theo tôi".
Dứt lời, cô quay người bước vào phòng.
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày, cất bước đi theo.
Cánh cửa đóng lại, một quầng sáng màu lam nhạt bay ra bên hông Thẩm Nhân Nhân, tụ lại thành hình dáng của Thẩm Lâu trên không trung.
Thẩm Lâu bên cạnh Ân Lưu Minh nheo mắt, bay tới trước mặt Thẩm Lâu phía đối diện.
Hai bóng mờ màu lam nhạt giống nhau như đúc đứng mặt đối mặt, động tác cũng gần như y hệt, thận trọng và cảnh giác đánh giá lẫn nhau.
Ân Lưu Minh ngẩng lên, hơi lườm họ, cất lời hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao?".
"Xem ra phạm vi thăm dò của bên kia không quá rộng". Thẩm Nhân Nhân ngồi xuống sô pha mềm trải lông dê, ra hiệu cho Ân Lưu Minh cũng ngồi xuống. "Tôi và Thẩm Lâu đã điều tra và phát hiện thực ra có tận hai trang viên, còn gương chính là cửa ra vào giữa hai thế giới song song".
Cô trỏ vào vị trí ban đầu của cái gương, chỉ còn móc treo, mặt gương đã biến mất.
"Lúc đầu tôi sợ người trong gương sẽ tìm cơ hội cướp thân phận phía bên này, nên đập gương đi rồi". Thẩm Nhân Nhân nói. "Nhưng sự thật đã chứng minh phía các cô dường như chẳng có ý đồ gì với phía bọn tôi cả".
Ân Lưu Minh bình tĩnh đáp: "Nhìn từ góc độ của chúng tôi, thế giới của các cô mới là trong gương".
"Chẳng khác gì nhau". Thẩm Nhân Nhân chỉ vào hai Thẩm Lâu vẫn đang nhìn nhau giữa không trung. "Với bọn tôi mà nói, các cô là hư ảo; với các cô mà nói, bọn tôi là hư ảo".
Ân Lưu Minh trầm ngâm chốc lát, bỗng hỏi: "Mục đích cô tới hành lang triển lãm tranh này là gì?".
Thẩm Nhân Nhân khẽ ngước mắt: "Đương nhiên là vì thù lao của Vệ Thiệu Nạp và cơ hội thăng tiến trong giới người mẫu. Chẳng lẽ cô thì không?".
"Cô ở chung với Lâm Tương Tương không thấy bất tiện à?".
Thẩm Nhân Nhân nhìn y, có vẻ hơi kinh ngạc.
Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày.
Xem ra... Người đối diện không phải "Ân Lưu Minh đóng vai Thẩm Nhân Nhân", mà là Thẩm Nhân Nhân thật.
Thiếu nữ vừa bước vào thế giới người mẫu hàng thật giá thật... chỉ là sau lưng có thêm một linh hồn Thẩm Lâu.
Ân Lưu Minh bước lại gần Thẩm Nhân Nhân, mặt đối mặt với cô.
Một lúc sau, y hỏi: "Chân tướng thế giới mà Dương Ly Ngôn đã nói là gì?".
Thẩm Nhân Nhân đáp: "Lừa anh ta thôi".
Ân Lưu Minh: "...".
"Anh ta nghi ngờ mình là người giả không tồn tại, chỉ là nhân vật trong giấc mơ của ai đó. Nên tôi nói cho anh ta biết thực ra anh ta mới là thật còn người trong gương là giả".
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày.
Chẳng trách Dương Ly Ngôn biết rõ việc mình thuận tay trái rất dễ phát hiện nhưng vẫn thoải mái đi lại ở thế giới bên kia, hóa ra gã cho rằng phía kia là hình phản chiếu giả tạo.
Thẩm Nhân Nhân lại nói: "Vậy, một tôi khác, cô tới đây với mục đích gì?".
"Tôi chỉ hơi ngạc nhiên với những gì Dương Ly Ngôn đã nói thôi". Ân Lưu Minh quan sát Thẩm Nhân Nhân. "Nhìn một "mình" khác thì thấy kì lạ thật".
Thẩm Nhân Nhân làm ra biểu cảm y hệt: "Tôi cũng thế... Thôi thì may là chúng ta đều có thế giới riêng, không quấy rầy lẫn nhau".
Ân Lưu Minh đưa tay ra: "Tôi muốn kiểm chứng một chuyện".
Thẩm Nhân Nhân nhíu mày, nhưng cũng đưa tay ra.
Y đặt sách minh họa lên bàn tay cô.
Không có bất kì phản ứng nào.
Nghĩa là Thẩm Nhân Nhân không phải quái vật mô phỏng y được sinh ra sau khi y bước vào giấc mơ, mà là NPC được sao chép từ khi giấc mơ bắt đầu.
Hơn nữa cô chỉ được phục chế về thiết lập tính cách bên ngoài, tới cả lớp ngụy trang của động vật thân mềm biển sâu cũng không bị đào xuyên qua.
Ân Lưu Minh rụt tay về, ngước lên nhìn Thẩm Lâu: "Nhìn đủ chưa?".
Thẩm Lâu dời mắt, bay về đứng sau lưng y: "Ổn rồi, dù sao nhan sắc của ta vẫn thừa tiêu chuẩn".
Ân Lưu Minh chẳng thèm để ý tới hắn.
Một Thẩm Lâu khác cũng bay ra sau lưng Thẩm Nhân Nhân, nhướng mày: "Hi vọng đây là lần cuối chúng ta gặp mặt".
Thẩm Lâu phía này nhếch môi: "Ồ?".
Thẩm Lâu phía kia đặt hai tay lên bả vai Thẩm Nhân Nhân, mỉm cười: "Ta khá nhỏ nhen, không muốn bạn gái ta có tận hai người bạn trai".
... Ha?
Thẩm Lâu: "...".
Ân Lưu Minh: "...".
Lần đầu tiên trong đời, vẻ mặt của Ân Lưu Minh như bị nứt toác.
Y ho khan một tiếng để cố bình tĩnh lại: "Hai người là người yêu?".
Thẩm Lâu phía kia nhìn Thẩm Lâu phía này, nhíu mày rồi hiểu ra, nở một nụ cười đầy cảm giác ưu việt: "Đương nhiên... Xem ra ta vẫn hữu dụng hơn một chút".
Thẩm Lâu phía này nheo mắt lại.
Thẩm Nhân Nhân nhìn Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu, chợt mỉm cười: "Thẩm Lâu, im nào".
Thẩm Lâu sau lưng cô làm động tác khéo khóa miệng.
Thẩm Nhân Nhân đặt tay lên bàn tay Thẩm Lâu, cười nhẹ: "Đừng để ý quá, mà cũng đừng chống cự. Thế giới trong gương và thế giới thực phản chiếu lẫn nhau, cả bên trong lẫn bề ngoài của chúng ta là cùng một thể tồn tại. Rồi cuối cùng cô và Thẩm Lâu cũng sẽ ở bên nhau".
Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật, cuối cùng chỉ đáp được bằng ba chữ: "Để sau đi".
Y bước ra ngoài, Thẩm Lâu cũng chỉ lẳng lặng theo sau.
Ân Lưu Minh nghiêm mặt đi đằng trước, giữa hai người lặng như tờ, không một tiếng động.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lâu bỗng mở lời: "Ta có một câu hỏi".
Ân Lưu Minh vẫn nhìn phía trước: "Hỏi đi".
"Tại sao một "ta" khác lại ngoan ngoãn thế?".
Thẩm Nhân Nhân nói gì là nghe lời răm rắp.
Ân Lưu Minh: "... Đây là trọng điểm à?".
"A, chẳng lẽ không phải?".
Y tỉnh táo nói: "Thế giới trong gương này chỉ được mô phỏng theo bề ngoài, anh nên hiểu rõ mới đúng".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Thế em tới đây làm gì?".
"Để xem bố cục của thế giới này". Ân Lưu Minh đi ra ngoài dọc theo hành lang, bước xuống cầu thang, tới đại sảnh ở tầng một.
Ngay chính giữa nơi ấy cũng có một bức tranh chân dung không mặt khổng lồ.
Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn nó, cảm thấy hơi khó chịu, cau mày suy tư chốc lát rồi bỗng phản ứng lại.
... Bức chân dung này không bị xoay ngược.
Ở thế giới ban đầu, tuy bức chân dung khổng lồ này không có mặt nhưng tư thế thì hơi nghiêng sang trái một chút;
Sau khi tới thế giới trong gương, mọi thứ đều bị đảo lộn trái phải, chỉ có bức chân dung này vẫn vẽ nhân vật ở tư thế hơi nghiêng sang trái.
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi tối lại.
Y chưa kịp ngẫm nghĩ đã thấy một người hầu vội vàng chạy tới: "Cô Thẩm ạ? Tốt quá, đúng lúc tôi đang tìm cô".
Người hầu đó còn khách sáo gật đầu với Thẩm Lâu đang bay giữa không trung: "Anh Thẩm cũng ở đây ạ".
Ân Lưu Minh bình tĩnh chỉnh lại tư thế, khoác lên khí chất thuộc về Thẩm Nhân Nhân: "Tìm tôi có chuyện gì không?".
Cô hầu gái mỉm cười: "Vệ tiên sinh trông thấy những tương tác ngọt ngào giữa anh Thẩm và cô Thẩm nên nảy ra chút linh cảm, hi vọng có thể mời hai người tới làm người mẫu để thử vẽ một bức tranh".
Tương tác... ngọt ngào.
Ân Lưu Minh vô thức liếc Thẩm Lâu một cái, cau mày.
Trong thế giới của y, Dương Ly Ngôn làm người mẫu cho Vệ Thiệu Nạp rồi bị phong ấn vào tranh sơn dầu, sau đó Dương Ly Ngôn ở thế giới bên kia sẽ bị người không mặt trong tranh sơn dầu tấn công.
Nếu y đến từ một thế giới khác nhưng lại làm người mẫu cho Vệ Thiệu Nạp trong bức tranh này thì sẽ có chuyện gì?
Trong lòng Ân Lưu Minh chợt lóe lên rất nhiều ý tưởng, cuối cùng y cố kìm lại, bình tĩnh đáp: "Đây là vinh dự của tôi".
Người hầu khom lưng nói cảm ơn, rồi dẫn y đến phòng vẽ.
Ân Lưu Minh tiện đường quan sát hành lang treo tranh sơn dầu.
Lúc trước y từng ôm Hạt Dẻ đi một vòng khắp biệt uyển, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ.
Ân Lưu Minh nhìn thật kĩ mới phát hiện ra một điều: Những bức tranh sơn dầu này cũng ở cùng hướng với thế giới của y.
Bước xuống cầu thang, y còn nhìn thấy chân dung của Dương Ly Ngôn và Hứa Thu Dung.
Bức tranh sơn dầu có phong ấn Dương Ly Ngôn ở thế giới gốc cũng xuất hiện ở thế giới này.
Nếu hai thế giới là hình ảnh phản chiếu của nhau, thì tranh sơn dầu chắc chắn thuộc phạm vi độc lập nằm ngoài đó.
Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Lúc trước y cho rằng gương và tranh sơn dầu có chung một hệ thống... Bây giờ ngẫm lại, có lẽ sai mất rồi.
Tranh sơn dầu và gương đại diện cho những thứ khác nhau mới phải.
Tới cửa phòng vẽ, hầu gái khom người: "Xin cô Thẩm đợi một chút".
Dứt lời, cô ta bước vào bên trong trước.
Người hầu vừa rời đi thì một tiếng gọi run rẩy bỗng vang lên từ trong góc: "Này!".
Ân Lưu Minh liếc sang, thấy một gương mặt hơi tái đi vì sợ hiện ra, cô nàng khẽ ngoắc tay một cái.
Y hơi nhíu mày bước tới, nhìn xung quanh: "Hứa Thu Dung?".
Người kia nín thở quan sát Ân Lưu Minh một hồi, bỗng thở hắt ra: "May quá, cô không thuận tay trái...".
Nhờ câu nói này, Ân Lưu Minh xác nhận được Hứa Thu Dung trước mắt hẳn là Hứa Thu Dung đang mất tích ở thế giới của họ.
Y nghĩ thoáng qua một chút, nhanh chóng tỏ vẻ rụt rè: "Chị Hứa ở đây làm gì vậy?".
Hứa Thu Dung chỉnh lại mái tóc hơi rối để bản thân tỉnh táo lại đôi chút, nhìn vẻ mặt của Ân Lưu Minh thì hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Cô... không phát hiện ra là phía bên này có gì kì lạ sao?".
Ân Lưu Minh để lộ biểu cảm khá ngơ ngác: "Hình như cũng có gì đó khá lạ, nhưng em nghĩ mãi không ra".
Hứa Thu Dung bất lực thở ra: "Sao lại là một đứa thế này cơ chứ".
"Dạ?".
"Không có gì". Hứa Thu Dung khẽ nghiến răng, thôi thì méo mó có hơn không. "Cô không phát hiện hành lang triển lãm tranh này đảo lộn hoàn toàn so với những gì chúng ta đã biết à?".
Ân Lưu Minh giật mình: "Dạ? Ôi chao, em chẳng biết gì hết".
Hứa Thu Dung: "...".
Cô nàng hỏi thẳng: "Cô tới đây bằng cách nào?".
"Chị không có mặt trong bữa sáng nên chị Tương Tương thấy hơi lo, bèn đến phòng chị để tìm. Em cũng vào bên trong một hồi mà vẫn không tìm được nên đi ra, sau đó một người hầu đến bảo cần tìm em làm người mẫu".
Hứa Thu Dung bật thốt: "Không được đi!".
"Tại sao ạ?".
Hứa Thu Dung mím môi: "Nếu Vệ Thiệu Nạp vẽ cô thì có thể cô sẽ gặp phải quỷ, thậm chí còn bị quỷ thay thế!".
Ân Lưu Minh tỏ ra kinh ngạc.
Thấy y có vẻ không tin, Hứa Thu Dung còn kéo y vào một góc rồi thấp giọng: "Cô còn nhớ Dương Ly Ngôn không?".
Ân Lưu Minh gật đầu.
"Cô không phát hiện hôm qua anh ta bỗng dưng thuận tay trái sao?".
Ân Lưu Minh nhớ lại: "Hình như cũng đúng ạ!".
"Vì anh ta bị quỷ thay thế rồi!". Hứa Thu Dung lo sợ tới mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi, thấp giọng nhắc nhở: "Tôi lơ mơ chạy đến thế giới trong gương này rồi trên tường có treo thêm bức vẽ có hình tôi, chắc chắn Vệ Thiệu Nạp đang theo dõi tôi, muốn tôi cũng bị ác quỷ thay thế!".
Ân Lưu Minh chớp mắt vài lần, nhất thời tỏ vẻ khá sợ sệt: "Vệ tiên sinh vừa bảo muốn vẽ tranh cho em...".
Hứa Thu Dung nói: "Chắc chắn hắn ta muốn hại cô! Chúng ta cùng đi trốn đi!".
"Chị Hứa tìm được con đường quay về rồi ạ?".
"Tôi tới đây bằng gương". Hứa Thu Dung sốt ruột cắn môi. "Nhưng lúc trước tôi không biết đây là thế giới trong gương nên cứ thế bước ra ngoài, kết quả là bị mấy con quái vật không mặt chặn cửa, giờ chẳng dám về nữa".
Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày.
Người không mặt chặn cửa Hứa Thu Dung?
Y trầm ngâm chốc lát, nở nụ cười đơn thuần: "Kỳ lạ quá, em nghĩ chúng ta nên hỏi Vệ tiên sinh xem sao!".
Khuôn mặt Hứa Thu Dung nhất thời trống rỗng.
"Vệ tiên sinh là chủ nhân của biệt uyển hành lang triển lãm tranh thì phải phụ trách an toàn trong biệt uyển chứ". Ân Lưu Minh đứng dậy. "Chị Hứa có muốn đi cùng em không?".
Hứa Thu Dung nhìn y như nhìn một kẻ ngốc, lắc đầu một cái theo bản năng.
Ân Lưu Minh nói với vẻ đầy chính nghĩa: "Không sao, để em hỏi rồi nói lại cho chị nghe cũng được".
Dứt lời, y quay lưng bước đến phòng vẽ trước mặt.
Hứa Thu Dung lo sốt vó, định kéo y về thì lại thấy người hầu đi ra, bèn vội vã rụt đầu lại.
Thấy Ân Lưu Minh thoải mái bước vào bên trong, Hứa Thu Dung chỉ đành mắng thầm một câu "Tự tìm đường chết". Cô nàng khẽ nghiến răng, nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định ở yên tại chỗ cổ vũ, ôm hi vọng nhìn cửa phòng vẽ.
Dù sao thì Thẩm Nhân Nhân cũng là người quen đầu tiên cô nàng gặp sau khi tới thế giới trong gương quái dị này, lỡ đâu Thẩm Nhân Nhân thực sự có thể sống sót bước ra...
Ân Lưu Minh ngồi trên ghế chuyên dụng dành cho người mẫu tranh, nhìn Vệ Thiệu Nạp phía đối diện – khi thì hắn cau mày, khi thì mừng như điên, trút những xúc cảm mãnh liệt vào trong bức họa.
Từ khi bước vào giấc mơ, suốt một khoảng thời gian dài, y đã coi thường vị chủ nhân của hành lang triển lãm tranh này.
Xét về mặt thân phận thì Vệ Thiệu Nạp là vị trí thích hợp nhất dành cho kẻ tạo giấc mơ, bởi nếu là chủ nhân của hành lang triển lãm tranh cũng có nghĩa hắn có thể sử dụng nhiều tài nguyên để đối phó với người chơi.
Nhưng từ đầu đến cuối Ân Lưu Minh luôn cảm thấy thân phận của hắn quá rõ rệt, ngược lại có thể chỉ là một đối tượng đánh lạc hướng.
Kẻ tạo giấc mơ lẫn vào mười ba người mẫu NPC để thăm dò, tính khả thi của trường hợp này lớn hơn một chút.
Đương nhiên, vì thế giới trong gương này xuất hiện nên số ứng cử viên khả nghi đã tăng lên gấp đôi.
Việc thế giới trong gương xuất hiện lại càng củng cố thêm niềm tin của Ân Lưu Minh vào phán đoán của chính mình.
Quy luật Vệ Thiệu Nạp chọn mẫu vẽ là ngẫu nhiên, kẻ tạo giấc mơ phải làm gì để đảm bảo mình sẽ không bị chọn?
Đáp án là sáng tạo ra một thế giới gương.
Sau khi Dương Ly Ngôn ở thế giới của họ bị phong ấn thì Dương Ly Ngôn ở thế giới trong gương mở được con đường nối giữa hai thế giới, nói theo nghĩa nào đó thì cũng coi như đã có được một lá bùa hộ mệnh.
Vì hai thế giới có chung bức tranh sơn dầu nên gã sẽ không bị phong ấn vào tranh thêm một lần nữa.
Cân nhắc trên góc độ này, nhất định kẻ tạo giấc mơ sẽ dùng một số thủ đoạn để khiến mình của một thế giới khác bị phong ấn trong tranh sơn dầu.
Không biết tính cách của kẻ tạo giấc mơ là cẩn thận hay quyết liệt. Ân Lưu Minh tạm thời không xác định được liệu Dương Ly Ngôn hay Hứa Thu Dung là kẻ tạo giấc mơ, hoặc giả kẻ tạo giấc mơ đang rất bình tĩnh, chỉ thả hai quả bom khói làm mồi.
Vậy nên y không tiếp xúc quá nhiều với Hứa Thu Dung.
Ân Lưu Minh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn khắp phòng vẽ.
Trong thế giới gương phản chiếu hình ảnh đảo ngược, phòng vẽ này lại hệt như tranh sơn dầu – hoàn toàn không bị xoay ngược lại.
Có lẽ phần liên thông giữa hai thế giới là phòng vẽ.
Vệ Thiệu Nạp vẽ rất nhanh, hắn xoay bức tranh lại: "Cô thấy thế nào?".
Ân Lưu Minh khẽ gật đầu: "Rất tuyệt".
Câu này là lời từ tận đáy lòng.
Vệ Thiệu Nạp vẽ rất tinh xảo, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã phác họa được một bức chân dung vô cùng sống động.
Nhưng điều quan trọng nhất là y nhìn thấy chính mình trong tranh.
Không phải Thẩm Nhân Nhân dưới lớp ngụy trang, mà là khí chất và cảm giác độc nhất vô nhị thuộc về Ân Lưu Minh.
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Y chỉ ngồi đây làm mẫu tranh, nhưng những nét bút của Vệ Thiệu Nạp lại có thể nắm bắt phần khí chất y để lộ ra trong một phút lơ đãng.
Cũng may hắn không phải kẻ tạo giấc mơ, bằng không chỉ cần vẽ cho mỗi người một bức là lộ tẩy cả rồi.
Dù chuyện đó cũng không còn xa vời bao nhiêu nữa – khi bức tranh này của Vệ Thiệu Nạp được treo lên thì tất cả mọi người ở hai thế giới đảo chiều đều có thể xem được, dù kẻ tạo giấc mơ ngụy trang thành ai cũng sẽ cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn.
Ân Lưu Minh cau mày nhìn Vệ Thiệu Nạp đưa tác phẩm cho người hầu, hắn sung sướng ra lệnh treo nó lên.
Y không ngờ Vệ Thiệu Nạp lại có năng lực thế này.
Chắc chắn đây cũng là nguyên nhân kẻ tạo giấc mơ thiết kế ra Vệ Thiệu Nạp.
Y im lặng thở dài.
... Còn phải kiểm chứng một chút về vấn đề của tranh sơn dầu nữa, tạm thời không cần cân nhắc đến nguy cơ thân phận bị bại lộ.
Nếu đúng như trường hợp của Dương Ly Ngôn và Hứa Thu Dung thì y sẽ bị phong ấn vào tranh sơn dầu.
Có Thẩm Lâu bên cạnh, Ân Lưu Minh tạm thời không quá lo về việc bị niêm phong rồi không thể thoát ra ngoài.
Nhưng Vệ Thiệu Nạp chỉ giao việc cho người hầu rồi cười ha ha: "Cô Thẩm vất vả rồi, giờ sắp tới bữa trưa, cô cũng nên quay về vị trí cũ đi thôi".
Hắn chỉ ra cửa.
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Y rời khỏi phòng vẽ, sau đó bỗng run lên.
Hành lang bên ngoài vẫn treo tranh sơn dầu và gương, hai bên bày biện màu xanh biếc.
Không phải phiên bản đối xứng đảo chiều trong gương, mà là cảnh tượng y đã gặp nhiều nhất từ khi tiến vào giấc mơ đến giờ.
Vệ Thiệu Nạp đã đuổi y về thế giới cũ.
Ánh mắt Ân Lưu Minh thoáng trầm xuống, lòng chợt nảy ra một suy đoán, bèn đi thẳng tới cầu thang.
Trên cầu thang dạng xoắn đã có thêm một bức chân dung mới – một cô gái trẻ tuổi nhuộm đuôi tóc màu đỏ thắm, mặc hoodie, như được dịu dàng ôm lấy bởi một hình bóng mờ mờ màu lam nhạt sau lưng.
Ân Lưu Minh chỉ cần nhìn một cái đã xác định được, người trong tranh không phải y mà là Thẩm Nhân Nhân ở thế giới trong gương.
Giọng Thẩm Lâu cũng vang lên: "Có vẻ không phải chúng ta".
Ân Lưu Minh cau mày: "Tranh sơn dầu không xét xem người mẫu là ai, mà chỉ xét xem nó được vẽ ở thế giới nào ư?".
Điều này mâu thuẫn với suy đoán rằng phòng vẽ và tranh sơn dầu là độc nhất.
Thẩm Lâu hỏi: "Thẩm Nhân Nhân và Thẩm Lâu ở bên kia đang bị phong ấn trong tranh sơn dầu à?".
Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn bức tranh.
Thấy bốn bề vắng lặng, Thẩm Lâu bèn bay ra, giơ tay vuốt nhẹ bề mặt bức tranh sơn dầu trong chốc lát rồi nhíu mày: "Ta cảm nhận được "ta" trong đó đang giãy giụa muốn thoát ra, nhưng chắc trong một khoảng thời gian ngắn thì không ra ngoài được".
Hắn cúi đầu nhìn Ân Lưu Minh: "Em cần giúp một tay không?".
Ân Lưu Minh trầm ngâm chốc lát, lắc đầu: "Để mai tính tiếp".
"Tại sao?".
"Đêm nay chúng ta sang kia xem thử đã". Y sờ cằm, tỉnh táo nói. "Lỡ đâu người bị phong ấn không phải Thẩm Nhân Nhân?".
Tối đến, tiếng hét lạ lẫm lại vang lên bên ngoài.
Lần này Lâm Tương Tương dùng ghế chặn cửa lại, cảnh cáo: "Chị không cho em chạy ra ngoài nữa đâu!".
Ân Lưu Minh ngoan ngoãn vâng một tiếng: "Thế em đi ngủ trước ạ".
Lúc này Lâm Tương Tương mới thở phào nhẹ nhõm.
Y về phòng, nhìn bức tranh treo trên đầu giường và tấm gương nằm phía đối diện.
Trong tranh sơn dầu vẫn là người không mặt, chứ không phải hình người như của Dương Ly Ngôn.
Tấm gương hơi sáng lên, chẳng khác nào một mặt nước không yên ả.
Ân Lưu Minh bước tới.
Trong gương không có hình bóng y.
Ân Lưu Minh tỉnh táo giơ tay.
Thẩm Lâu bỗng nhẹ nhàng kéo y lại, gương mặt điển trai thoáng hiện chút lo lắng: "Em nhất định phải vào đó hay sao? Ta có linh cảm không lành".
Ân Lưu Minh khẽ hỏi: "Anh biết dự đoán tương lai từ bao giờ thế?".
"Mới vừa nãy thôi".
"Chúng ta phải thăm dò chân tướng". Y bước lên trước, chẳng hề do dự. "Đi thôi".
Thẩm Lâu thở dài: "Nếu có chuyện thật thì đừng trách ta không nhắc em nhé".
Sau cơn chóng mặt quay cuồng, cuối cùng Ân Lưu Minh cũng cảm giác được mình đang đặt chân xuống nơi nào đó.
Y chưa kịp mở mắt đã thấy có thứ gì lạnh lẽo và sắc bén kề trên cổ.
Ân Lưu Minh không nhúc nhích, bình tĩnh mở mắt, đồng tử khẽ co lại.
Một thanh giáo dài thật sắc đang kề ngay cổ y.
Thanh niên cầm cây giáo ấy có gương mặt đẹp và biểu cảm lạnh lùng, một bàn tay cầm cuốn sách mỏng, đằng sau là một cái bóng trong suốt đứng khoanh tay.
Không phải Thẩm Nhân Nhân, mà là một Ân Lưu Minh khác.
Dương Ly Ngôn mỉm cười: "Vậy thì đi thôi".
Họ rời khỏi căn phòng, bối cảnh bên ngoài giống hệt lúc Ân Lưu Minh mới đến – trên tường cũng treo đầy tranh sơn dầu và gương, sự khác biệt duy nhất là đã bị đảo lộn trái phải.
Thậm chí vì cách sắp xếp bằng chằn chặn nên sự hoán đổi cũng không quá rõ ràng.
Chẳng cần Dương Ly Ngôn dẫn đường, Ân Lưu Minh đã tìm tới phòng của y và Lâm Tương Tương rồi gõ cửa một cái.
"Ai vậy?".
Lâm Tương Tương phờ phạc mở cửa, lúc thấy đó là Ân Lưu Minh thì rõ ràng hơi kinh ngạc: "Nhân Nhân? Không phải em đang ngủ trưa sao? Em ra ngoài từ bao giờ thế?".
Chợt cô phát hiện Dương Ly Ngôn đứng phía sau, nhíu mày với vẻ căm ghét: "Sao em lại đi cùng tên biến thái này".
Xem ra Lâm Tương Tương ở thế giới này cũng rất ghét Dương Ly Ngôn như Lâm Tương Tương ở phía bên kia.
Ân Lưu Minh còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của một cô gái khác vang lên từ phía sau Lâm Tương Tương: "Ai tới vậy?".
Lâm Tương Tương choáng váng, nhìn trước mặt Ân Lưu Minh rồi lại quay ra sau, hét lên một tiếng, vô thức muốn đóng cửa lại.
Ân Lưu Minh bèn xông thẳng vào.
Dương Ly Ngôn phía sau cũng định chen vào theo nhưng lại đâm sầm vào cánh cửa đang đóng lại, gã bịt mũi lùi về sau hai bước, đau đến mức buột miệng chửi thề: "Lâm Tương Tương, cô...".
Dĩ nhiên người bên trong không nghe được.
Ân Lưu Minh đứng ở cửa, nhìn cô gái trẻ măng mặc hoodie trắng phối với quần soóc đối diện mình.
Một hình tượng ngụy trang khác của y, Thẩm Nhân Nhân.
Lâm Tương Tương ngơ ngác đứng giữa, nhìn hai bên mà chẳng biết ai mới là thật: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?".
Thẩm Nhân Nhân cực kì bình tĩnh, ngoắc tay: "Theo tôi".
Dứt lời, cô quay người bước vào phòng.
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày, cất bước đi theo.
Cánh cửa đóng lại, một quầng sáng màu lam nhạt bay ra bên hông Thẩm Nhân Nhân, tụ lại thành hình dáng của Thẩm Lâu trên không trung.
Thẩm Lâu bên cạnh Ân Lưu Minh nheo mắt, bay tới trước mặt Thẩm Lâu phía đối diện.
Hai bóng mờ màu lam nhạt giống nhau như đúc đứng mặt đối mặt, động tác cũng gần như y hệt, thận trọng và cảnh giác đánh giá lẫn nhau.
Ân Lưu Minh ngẩng lên, hơi lườm họ, cất lời hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao?".
"Xem ra phạm vi thăm dò của bên kia không quá rộng". Thẩm Nhân Nhân ngồi xuống sô pha mềm trải lông dê, ra hiệu cho Ân Lưu Minh cũng ngồi xuống. "Tôi và Thẩm Lâu đã điều tra và phát hiện thực ra có tận hai trang viên, còn gương chính là cửa ra vào giữa hai thế giới song song".
Cô trỏ vào vị trí ban đầu của cái gương, chỉ còn móc treo, mặt gương đã biến mất.
"Lúc đầu tôi sợ người trong gương sẽ tìm cơ hội cướp thân phận phía bên này, nên đập gương đi rồi". Thẩm Nhân Nhân nói. "Nhưng sự thật đã chứng minh phía các cô dường như chẳng có ý đồ gì với phía bọn tôi cả".
Ân Lưu Minh bình tĩnh đáp: "Nhìn từ góc độ của chúng tôi, thế giới của các cô mới là trong gương".
"Chẳng khác gì nhau". Thẩm Nhân Nhân chỉ vào hai Thẩm Lâu vẫn đang nhìn nhau giữa không trung. "Với bọn tôi mà nói, các cô là hư ảo; với các cô mà nói, bọn tôi là hư ảo".
Ân Lưu Minh trầm ngâm chốc lát, bỗng hỏi: "Mục đích cô tới hành lang triển lãm tranh này là gì?".
Thẩm Nhân Nhân khẽ ngước mắt: "Đương nhiên là vì thù lao của Vệ Thiệu Nạp và cơ hội thăng tiến trong giới người mẫu. Chẳng lẽ cô thì không?".
"Cô ở chung với Lâm Tương Tương không thấy bất tiện à?".
Thẩm Nhân Nhân nhìn y, có vẻ hơi kinh ngạc.
Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày.
Xem ra... Người đối diện không phải "Ân Lưu Minh đóng vai Thẩm Nhân Nhân", mà là Thẩm Nhân Nhân thật.
Thiếu nữ vừa bước vào thế giới người mẫu hàng thật giá thật... chỉ là sau lưng có thêm một linh hồn Thẩm Lâu.
Ân Lưu Minh bước lại gần Thẩm Nhân Nhân, mặt đối mặt với cô.
Một lúc sau, y hỏi: "Chân tướng thế giới mà Dương Ly Ngôn đã nói là gì?".
Thẩm Nhân Nhân đáp: "Lừa anh ta thôi".
Ân Lưu Minh: "...".
"Anh ta nghi ngờ mình là người giả không tồn tại, chỉ là nhân vật trong giấc mơ của ai đó. Nên tôi nói cho anh ta biết thực ra anh ta mới là thật còn người trong gương là giả".
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày.
Chẳng trách Dương Ly Ngôn biết rõ việc mình thuận tay trái rất dễ phát hiện nhưng vẫn thoải mái đi lại ở thế giới bên kia, hóa ra gã cho rằng phía kia là hình phản chiếu giả tạo.
Thẩm Nhân Nhân lại nói: "Vậy, một tôi khác, cô tới đây với mục đích gì?".
"Tôi chỉ hơi ngạc nhiên với những gì Dương Ly Ngôn đã nói thôi". Ân Lưu Minh quan sát Thẩm Nhân Nhân. "Nhìn một "mình" khác thì thấy kì lạ thật".
Thẩm Nhân Nhân làm ra biểu cảm y hệt: "Tôi cũng thế... Thôi thì may là chúng ta đều có thế giới riêng, không quấy rầy lẫn nhau".
Ân Lưu Minh đưa tay ra: "Tôi muốn kiểm chứng một chuyện".
Thẩm Nhân Nhân nhíu mày, nhưng cũng đưa tay ra.
Y đặt sách minh họa lên bàn tay cô.
Không có bất kì phản ứng nào.
Nghĩa là Thẩm Nhân Nhân không phải quái vật mô phỏng y được sinh ra sau khi y bước vào giấc mơ, mà là NPC được sao chép từ khi giấc mơ bắt đầu.
Hơn nữa cô chỉ được phục chế về thiết lập tính cách bên ngoài, tới cả lớp ngụy trang của động vật thân mềm biển sâu cũng không bị đào xuyên qua.
Ân Lưu Minh rụt tay về, ngước lên nhìn Thẩm Lâu: "Nhìn đủ chưa?".
Thẩm Lâu dời mắt, bay về đứng sau lưng y: "Ổn rồi, dù sao nhan sắc của ta vẫn thừa tiêu chuẩn".
Ân Lưu Minh chẳng thèm để ý tới hắn.
Một Thẩm Lâu khác cũng bay ra sau lưng Thẩm Nhân Nhân, nhướng mày: "Hi vọng đây là lần cuối chúng ta gặp mặt".
Thẩm Lâu phía này nhếch môi: "Ồ?".
Thẩm Lâu phía kia đặt hai tay lên bả vai Thẩm Nhân Nhân, mỉm cười: "Ta khá nhỏ nhen, không muốn bạn gái ta có tận hai người bạn trai".
... Ha?
Thẩm Lâu: "...".
Ân Lưu Minh: "...".
Lần đầu tiên trong đời, vẻ mặt của Ân Lưu Minh như bị nứt toác.
Y ho khan một tiếng để cố bình tĩnh lại: "Hai người là người yêu?".
Thẩm Lâu phía kia nhìn Thẩm Lâu phía này, nhíu mày rồi hiểu ra, nở một nụ cười đầy cảm giác ưu việt: "Đương nhiên... Xem ra ta vẫn hữu dụng hơn một chút".
Thẩm Lâu phía này nheo mắt lại.
Thẩm Nhân Nhân nhìn Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu, chợt mỉm cười: "Thẩm Lâu, im nào".
Thẩm Lâu sau lưng cô làm động tác khéo khóa miệng.
Thẩm Nhân Nhân đặt tay lên bàn tay Thẩm Lâu, cười nhẹ: "Đừng để ý quá, mà cũng đừng chống cự. Thế giới trong gương và thế giới thực phản chiếu lẫn nhau, cả bên trong lẫn bề ngoài của chúng ta là cùng một thể tồn tại. Rồi cuối cùng cô và Thẩm Lâu cũng sẽ ở bên nhau".
Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật, cuối cùng chỉ đáp được bằng ba chữ: "Để sau đi".
Y bước ra ngoài, Thẩm Lâu cũng chỉ lẳng lặng theo sau.
Ân Lưu Minh nghiêm mặt đi đằng trước, giữa hai người lặng như tờ, không một tiếng động.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lâu bỗng mở lời: "Ta có một câu hỏi".
Ân Lưu Minh vẫn nhìn phía trước: "Hỏi đi".
"Tại sao một "ta" khác lại ngoan ngoãn thế?".
Thẩm Nhân Nhân nói gì là nghe lời răm rắp.
Ân Lưu Minh: "... Đây là trọng điểm à?".
"A, chẳng lẽ không phải?".
Y tỉnh táo nói: "Thế giới trong gương này chỉ được mô phỏng theo bề ngoài, anh nên hiểu rõ mới đúng".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Thế em tới đây làm gì?".
"Để xem bố cục của thế giới này". Ân Lưu Minh đi ra ngoài dọc theo hành lang, bước xuống cầu thang, tới đại sảnh ở tầng một.
Ngay chính giữa nơi ấy cũng có một bức tranh chân dung không mặt khổng lồ.
Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn nó, cảm thấy hơi khó chịu, cau mày suy tư chốc lát rồi bỗng phản ứng lại.
... Bức chân dung này không bị xoay ngược.
Ở thế giới ban đầu, tuy bức chân dung khổng lồ này không có mặt nhưng tư thế thì hơi nghiêng sang trái một chút;
Sau khi tới thế giới trong gương, mọi thứ đều bị đảo lộn trái phải, chỉ có bức chân dung này vẫn vẽ nhân vật ở tư thế hơi nghiêng sang trái.
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi tối lại.
Y chưa kịp ngẫm nghĩ đã thấy một người hầu vội vàng chạy tới: "Cô Thẩm ạ? Tốt quá, đúng lúc tôi đang tìm cô".
Người hầu đó còn khách sáo gật đầu với Thẩm Lâu đang bay giữa không trung: "Anh Thẩm cũng ở đây ạ".
Ân Lưu Minh bình tĩnh chỉnh lại tư thế, khoác lên khí chất thuộc về Thẩm Nhân Nhân: "Tìm tôi có chuyện gì không?".
Cô hầu gái mỉm cười: "Vệ tiên sinh trông thấy những tương tác ngọt ngào giữa anh Thẩm và cô Thẩm nên nảy ra chút linh cảm, hi vọng có thể mời hai người tới làm người mẫu để thử vẽ một bức tranh".
Tương tác... ngọt ngào.
Ân Lưu Minh vô thức liếc Thẩm Lâu một cái, cau mày.
Trong thế giới của y, Dương Ly Ngôn làm người mẫu cho Vệ Thiệu Nạp rồi bị phong ấn vào tranh sơn dầu, sau đó Dương Ly Ngôn ở thế giới bên kia sẽ bị người không mặt trong tranh sơn dầu tấn công.
Nếu y đến từ một thế giới khác nhưng lại làm người mẫu cho Vệ Thiệu Nạp trong bức tranh này thì sẽ có chuyện gì?
Trong lòng Ân Lưu Minh chợt lóe lên rất nhiều ý tưởng, cuối cùng y cố kìm lại, bình tĩnh đáp: "Đây là vinh dự của tôi".
Người hầu khom lưng nói cảm ơn, rồi dẫn y đến phòng vẽ.
Ân Lưu Minh tiện đường quan sát hành lang treo tranh sơn dầu.
Lúc trước y từng ôm Hạt Dẻ đi một vòng khắp biệt uyển, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ.
Ân Lưu Minh nhìn thật kĩ mới phát hiện ra một điều: Những bức tranh sơn dầu này cũng ở cùng hướng với thế giới của y.
Bước xuống cầu thang, y còn nhìn thấy chân dung của Dương Ly Ngôn và Hứa Thu Dung.
Bức tranh sơn dầu có phong ấn Dương Ly Ngôn ở thế giới gốc cũng xuất hiện ở thế giới này.
Nếu hai thế giới là hình ảnh phản chiếu của nhau, thì tranh sơn dầu chắc chắn thuộc phạm vi độc lập nằm ngoài đó.
Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Lúc trước y cho rằng gương và tranh sơn dầu có chung một hệ thống... Bây giờ ngẫm lại, có lẽ sai mất rồi.
Tranh sơn dầu và gương đại diện cho những thứ khác nhau mới phải.
Tới cửa phòng vẽ, hầu gái khom người: "Xin cô Thẩm đợi một chút".
Dứt lời, cô ta bước vào bên trong trước.
Người hầu vừa rời đi thì một tiếng gọi run rẩy bỗng vang lên từ trong góc: "Này!".
Ân Lưu Minh liếc sang, thấy một gương mặt hơi tái đi vì sợ hiện ra, cô nàng khẽ ngoắc tay một cái.
Y hơi nhíu mày bước tới, nhìn xung quanh: "Hứa Thu Dung?".
Người kia nín thở quan sát Ân Lưu Minh một hồi, bỗng thở hắt ra: "May quá, cô không thuận tay trái...".
Nhờ câu nói này, Ân Lưu Minh xác nhận được Hứa Thu Dung trước mắt hẳn là Hứa Thu Dung đang mất tích ở thế giới của họ.
Y nghĩ thoáng qua một chút, nhanh chóng tỏ vẻ rụt rè: "Chị Hứa ở đây làm gì vậy?".
Hứa Thu Dung chỉnh lại mái tóc hơi rối để bản thân tỉnh táo lại đôi chút, nhìn vẻ mặt của Ân Lưu Minh thì hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Cô... không phát hiện ra là phía bên này có gì kì lạ sao?".
Ân Lưu Minh để lộ biểu cảm khá ngơ ngác: "Hình như cũng có gì đó khá lạ, nhưng em nghĩ mãi không ra".
Hứa Thu Dung bất lực thở ra: "Sao lại là một đứa thế này cơ chứ".
"Dạ?".
"Không có gì". Hứa Thu Dung khẽ nghiến răng, thôi thì méo mó có hơn không. "Cô không phát hiện hành lang triển lãm tranh này đảo lộn hoàn toàn so với những gì chúng ta đã biết à?".
Ân Lưu Minh giật mình: "Dạ? Ôi chao, em chẳng biết gì hết".
Hứa Thu Dung: "...".
Cô nàng hỏi thẳng: "Cô tới đây bằng cách nào?".
"Chị không có mặt trong bữa sáng nên chị Tương Tương thấy hơi lo, bèn đến phòng chị để tìm. Em cũng vào bên trong một hồi mà vẫn không tìm được nên đi ra, sau đó một người hầu đến bảo cần tìm em làm người mẫu".
Hứa Thu Dung bật thốt: "Không được đi!".
"Tại sao ạ?".
Hứa Thu Dung mím môi: "Nếu Vệ Thiệu Nạp vẽ cô thì có thể cô sẽ gặp phải quỷ, thậm chí còn bị quỷ thay thế!".
Ân Lưu Minh tỏ ra kinh ngạc.
Thấy y có vẻ không tin, Hứa Thu Dung còn kéo y vào một góc rồi thấp giọng: "Cô còn nhớ Dương Ly Ngôn không?".
Ân Lưu Minh gật đầu.
"Cô không phát hiện hôm qua anh ta bỗng dưng thuận tay trái sao?".
Ân Lưu Minh nhớ lại: "Hình như cũng đúng ạ!".
"Vì anh ta bị quỷ thay thế rồi!". Hứa Thu Dung lo sợ tới mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi, thấp giọng nhắc nhở: "Tôi lơ mơ chạy đến thế giới trong gương này rồi trên tường có treo thêm bức vẽ có hình tôi, chắc chắn Vệ Thiệu Nạp đang theo dõi tôi, muốn tôi cũng bị ác quỷ thay thế!".
Ân Lưu Minh chớp mắt vài lần, nhất thời tỏ vẻ khá sợ sệt: "Vệ tiên sinh vừa bảo muốn vẽ tranh cho em...".
Hứa Thu Dung nói: "Chắc chắn hắn ta muốn hại cô! Chúng ta cùng đi trốn đi!".
"Chị Hứa tìm được con đường quay về rồi ạ?".
"Tôi tới đây bằng gương". Hứa Thu Dung sốt ruột cắn môi. "Nhưng lúc trước tôi không biết đây là thế giới trong gương nên cứ thế bước ra ngoài, kết quả là bị mấy con quái vật không mặt chặn cửa, giờ chẳng dám về nữa".
Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày.
Người không mặt chặn cửa Hứa Thu Dung?
Y trầm ngâm chốc lát, nở nụ cười đơn thuần: "Kỳ lạ quá, em nghĩ chúng ta nên hỏi Vệ tiên sinh xem sao!".
Khuôn mặt Hứa Thu Dung nhất thời trống rỗng.
"Vệ tiên sinh là chủ nhân của biệt uyển hành lang triển lãm tranh thì phải phụ trách an toàn trong biệt uyển chứ". Ân Lưu Minh đứng dậy. "Chị Hứa có muốn đi cùng em không?".
Hứa Thu Dung nhìn y như nhìn một kẻ ngốc, lắc đầu một cái theo bản năng.
Ân Lưu Minh nói với vẻ đầy chính nghĩa: "Không sao, để em hỏi rồi nói lại cho chị nghe cũng được".
Dứt lời, y quay lưng bước đến phòng vẽ trước mặt.
Hứa Thu Dung lo sốt vó, định kéo y về thì lại thấy người hầu đi ra, bèn vội vã rụt đầu lại.
Thấy Ân Lưu Minh thoải mái bước vào bên trong, Hứa Thu Dung chỉ đành mắng thầm một câu "Tự tìm đường chết". Cô nàng khẽ nghiến răng, nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định ở yên tại chỗ cổ vũ, ôm hi vọng nhìn cửa phòng vẽ.
Dù sao thì Thẩm Nhân Nhân cũng là người quen đầu tiên cô nàng gặp sau khi tới thế giới trong gương quái dị này, lỡ đâu Thẩm Nhân Nhân thực sự có thể sống sót bước ra...
Ân Lưu Minh ngồi trên ghế chuyên dụng dành cho người mẫu tranh, nhìn Vệ Thiệu Nạp phía đối diện – khi thì hắn cau mày, khi thì mừng như điên, trút những xúc cảm mãnh liệt vào trong bức họa.
Từ khi bước vào giấc mơ, suốt một khoảng thời gian dài, y đã coi thường vị chủ nhân của hành lang triển lãm tranh này.
Xét về mặt thân phận thì Vệ Thiệu Nạp là vị trí thích hợp nhất dành cho kẻ tạo giấc mơ, bởi nếu là chủ nhân của hành lang triển lãm tranh cũng có nghĩa hắn có thể sử dụng nhiều tài nguyên để đối phó với người chơi.
Nhưng từ đầu đến cuối Ân Lưu Minh luôn cảm thấy thân phận của hắn quá rõ rệt, ngược lại có thể chỉ là một đối tượng đánh lạc hướng.
Kẻ tạo giấc mơ lẫn vào mười ba người mẫu NPC để thăm dò, tính khả thi của trường hợp này lớn hơn một chút.
Đương nhiên, vì thế giới trong gương này xuất hiện nên số ứng cử viên khả nghi đã tăng lên gấp đôi.
Việc thế giới trong gương xuất hiện lại càng củng cố thêm niềm tin của Ân Lưu Minh vào phán đoán của chính mình.
Quy luật Vệ Thiệu Nạp chọn mẫu vẽ là ngẫu nhiên, kẻ tạo giấc mơ phải làm gì để đảm bảo mình sẽ không bị chọn?
Đáp án là sáng tạo ra một thế giới gương.
Sau khi Dương Ly Ngôn ở thế giới của họ bị phong ấn thì Dương Ly Ngôn ở thế giới trong gương mở được con đường nối giữa hai thế giới, nói theo nghĩa nào đó thì cũng coi như đã có được một lá bùa hộ mệnh.
Vì hai thế giới có chung bức tranh sơn dầu nên gã sẽ không bị phong ấn vào tranh thêm một lần nữa.
Cân nhắc trên góc độ này, nhất định kẻ tạo giấc mơ sẽ dùng một số thủ đoạn để khiến mình của một thế giới khác bị phong ấn trong tranh sơn dầu.
Không biết tính cách của kẻ tạo giấc mơ là cẩn thận hay quyết liệt. Ân Lưu Minh tạm thời không xác định được liệu Dương Ly Ngôn hay Hứa Thu Dung là kẻ tạo giấc mơ, hoặc giả kẻ tạo giấc mơ đang rất bình tĩnh, chỉ thả hai quả bom khói làm mồi.
Vậy nên y không tiếp xúc quá nhiều với Hứa Thu Dung.
Ân Lưu Minh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn khắp phòng vẽ.
Trong thế giới gương phản chiếu hình ảnh đảo ngược, phòng vẽ này lại hệt như tranh sơn dầu – hoàn toàn không bị xoay ngược lại.
Có lẽ phần liên thông giữa hai thế giới là phòng vẽ.
Vệ Thiệu Nạp vẽ rất nhanh, hắn xoay bức tranh lại: "Cô thấy thế nào?".
Ân Lưu Minh khẽ gật đầu: "Rất tuyệt".
Câu này là lời từ tận đáy lòng.
Vệ Thiệu Nạp vẽ rất tinh xảo, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã phác họa được một bức chân dung vô cùng sống động.
Nhưng điều quan trọng nhất là y nhìn thấy chính mình trong tranh.
Không phải Thẩm Nhân Nhân dưới lớp ngụy trang, mà là khí chất và cảm giác độc nhất vô nhị thuộc về Ân Lưu Minh.
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Y chỉ ngồi đây làm mẫu tranh, nhưng những nét bút của Vệ Thiệu Nạp lại có thể nắm bắt phần khí chất y để lộ ra trong một phút lơ đãng.
Cũng may hắn không phải kẻ tạo giấc mơ, bằng không chỉ cần vẽ cho mỗi người một bức là lộ tẩy cả rồi.
Dù chuyện đó cũng không còn xa vời bao nhiêu nữa – khi bức tranh này của Vệ Thiệu Nạp được treo lên thì tất cả mọi người ở hai thế giới đảo chiều đều có thể xem được, dù kẻ tạo giấc mơ ngụy trang thành ai cũng sẽ cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn.
Ân Lưu Minh cau mày nhìn Vệ Thiệu Nạp đưa tác phẩm cho người hầu, hắn sung sướng ra lệnh treo nó lên.
Y không ngờ Vệ Thiệu Nạp lại có năng lực thế này.
Chắc chắn đây cũng là nguyên nhân kẻ tạo giấc mơ thiết kế ra Vệ Thiệu Nạp.
Y im lặng thở dài.
... Còn phải kiểm chứng một chút về vấn đề của tranh sơn dầu nữa, tạm thời không cần cân nhắc đến nguy cơ thân phận bị bại lộ.
Nếu đúng như trường hợp của Dương Ly Ngôn và Hứa Thu Dung thì y sẽ bị phong ấn vào tranh sơn dầu.
Có Thẩm Lâu bên cạnh, Ân Lưu Minh tạm thời không quá lo về việc bị niêm phong rồi không thể thoát ra ngoài.
Nhưng Vệ Thiệu Nạp chỉ giao việc cho người hầu rồi cười ha ha: "Cô Thẩm vất vả rồi, giờ sắp tới bữa trưa, cô cũng nên quay về vị trí cũ đi thôi".
Hắn chỉ ra cửa.
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Y rời khỏi phòng vẽ, sau đó bỗng run lên.
Hành lang bên ngoài vẫn treo tranh sơn dầu và gương, hai bên bày biện màu xanh biếc.
Không phải phiên bản đối xứng đảo chiều trong gương, mà là cảnh tượng y đã gặp nhiều nhất từ khi tiến vào giấc mơ đến giờ.
Vệ Thiệu Nạp đã đuổi y về thế giới cũ.
Ánh mắt Ân Lưu Minh thoáng trầm xuống, lòng chợt nảy ra một suy đoán, bèn đi thẳng tới cầu thang.
Trên cầu thang dạng xoắn đã có thêm một bức chân dung mới – một cô gái trẻ tuổi nhuộm đuôi tóc màu đỏ thắm, mặc hoodie, như được dịu dàng ôm lấy bởi một hình bóng mờ mờ màu lam nhạt sau lưng.
Ân Lưu Minh chỉ cần nhìn một cái đã xác định được, người trong tranh không phải y mà là Thẩm Nhân Nhân ở thế giới trong gương.
Giọng Thẩm Lâu cũng vang lên: "Có vẻ không phải chúng ta".
Ân Lưu Minh cau mày: "Tranh sơn dầu không xét xem người mẫu là ai, mà chỉ xét xem nó được vẽ ở thế giới nào ư?".
Điều này mâu thuẫn với suy đoán rằng phòng vẽ và tranh sơn dầu là độc nhất.
Thẩm Lâu hỏi: "Thẩm Nhân Nhân và Thẩm Lâu ở bên kia đang bị phong ấn trong tranh sơn dầu à?".
Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn bức tranh.
Thấy bốn bề vắng lặng, Thẩm Lâu bèn bay ra, giơ tay vuốt nhẹ bề mặt bức tranh sơn dầu trong chốc lát rồi nhíu mày: "Ta cảm nhận được "ta" trong đó đang giãy giụa muốn thoát ra, nhưng chắc trong một khoảng thời gian ngắn thì không ra ngoài được".
Hắn cúi đầu nhìn Ân Lưu Minh: "Em cần giúp một tay không?".
Ân Lưu Minh trầm ngâm chốc lát, lắc đầu: "Để mai tính tiếp".
"Tại sao?".
"Đêm nay chúng ta sang kia xem thử đã". Y sờ cằm, tỉnh táo nói. "Lỡ đâu người bị phong ấn không phải Thẩm Nhân Nhân?".
Tối đến, tiếng hét lạ lẫm lại vang lên bên ngoài.
Lần này Lâm Tương Tương dùng ghế chặn cửa lại, cảnh cáo: "Chị không cho em chạy ra ngoài nữa đâu!".
Ân Lưu Minh ngoan ngoãn vâng một tiếng: "Thế em đi ngủ trước ạ".
Lúc này Lâm Tương Tương mới thở phào nhẹ nhõm.
Y về phòng, nhìn bức tranh treo trên đầu giường và tấm gương nằm phía đối diện.
Trong tranh sơn dầu vẫn là người không mặt, chứ không phải hình người như của Dương Ly Ngôn.
Tấm gương hơi sáng lên, chẳng khác nào một mặt nước không yên ả.
Ân Lưu Minh bước tới.
Trong gương không có hình bóng y.
Ân Lưu Minh tỉnh táo giơ tay.
Thẩm Lâu bỗng nhẹ nhàng kéo y lại, gương mặt điển trai thoáng hiện chút lo lắng: "Em nhất định phải vào đó hay sao? Ta có linh cảm không lành".
Ân Lưu Minh khẽ hỏi: "Anh biết dự đoán tương lai từ bao giờ thế?".
"Mới vừa nãy thôi".
"Chúng ta phải thăm dò chân tướng". Y bước lên trước, chẳng hề do dự. "Đi thôi".
Thẩm Lâu thở dài: "Nếu có chuyện thật thì đừng trách ta không nhắc em nhé".
Sau cơn chóng mặt quay cuồng, cuối cùng Ân Lưu Minh cũng cảm giác được mình đang đặt chân xuống nơi nào đó.
Y chưa kịp mở mắt đã thấy có thứ gì lạnh lẽo và sắc bén kề trên cổ.
Ân Lưu Minh không nhúc nhích, bình tĩnh mở mắt, đồng tử khẽ co lại.
Một thanh giáo dài thật sắc đang kề ngay cổ y.
Thanh niên cầm cây giáo ấy có gương mặt đẹp và biểu cảm lạnh lùng, một bàn tay cầm cuốn sách mỏng, đằng sau là một cái bóng trong suốt đứng khoanh tay.
Không phải Thẩm Nhân Nhân, mà là một Ân Lưu Minh khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.