Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng
Chương 88: Lễ Hội Hóa Trang Dịu Dàng Mà Đẫm Máu (8)
Dậu Thời Hỏa
24/02/2023
Edit: Summer
Beta: Ryal
Thẩm Lâu nhướng mày nhìn Cố Huy với vẻ ngạc nhiên.
Thành thật mà nói, khi Chu Tử Kỳ đưa ra điều kiện, hắn đã thấy rất tiếc vì có lẽ sẽ phải thay đổi kế hoạch lần này.
Dù sau này có thể khôi phục hay không thì kí ức về Ân Lưu Minh vẫn là thứ hắn tuyệt đối không thể đánh mất.
Nhưng theo tiêu chí "không lấy thì uổng", hắn vẫn nên cướp món đạo cụ này về.
Còn việc hắn nên chọn đánh vỡ bức tường thủy tinh này bằng bạo lực hay lặng lẽ chuồn êm rồi đi điều tra thì còn phải suy nghĩ thêm.
Không ngờ Cố Huy lại đột ngột nói ra câu này.
Trong giọng Thẩm Lâu vẫn còn xen vẻ khinh thường: "Đổi cách lừa gạt ta à?".
Cố Huy lạnh lùng đáp: "Thế thì tao giết mày ngay bây giờ cũng được".
Thẩm Lâu nhìn con mắt duy nhất còn sót lại của gã ta trong chốc lát, bỗng nheo mắt lại: "Làm vậy thì ngươi được lợi gì?".
Gương mặt Cố Huy co rúm: "Không liên quan đến mày".
Thẩm Lâu cũng không gấp gáp gì, hắn nhẹ nhàng quăng món đạo cụ trong tay xuống mà hỏi với vẻ hứng thú: "Ngươi thích Chu Tử Kỳ?".
Cố Huy lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn, cảnh cáo: "Tốt nhất mày đừng có tự đâm đầu vào chỗ chết".
Thẩm Lâu lại búng tay một cái.
Cố Huy nhảy ra sau hai bước, đưa tay sờ cổ.
Thẩm Lâu nhìn gã ta, chế giễu: "Gan bé tí thế kia mà cũng dám uy hiếp ta?".
Trán Cố Huy nảy gân xanh, gã ta giơ tay cầm lấy thứ thiết bị lúc trước.
Thẩm Lâu nhàn nhã bay trên không trung, nhìn gã ta làm bộ như muốn ấn nút khởi động.
Cố Huy đặt tay lên công tắc một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhắm mắt dằn lòng.
Thẩm Lâu ung dung cất lời: "Giờ thì nói về chuyện tình yêu giữa các ngươi xem nào?".
Cố Huy tự trấn tĩnh mình một hồi, cứng cỏi đáp: "Không có chuyện tình yêu".
Thẩm Lâu nhướng mày.
"Khi mới vào trò chơi Ác Mộng, tao từng được Chu Tử Kỳ cứu vài lần". Cố Huy sầm mặt: "Tao chỉ không muốn anh ta cứ mãi đắm chìm vào một thứ đã không còn tồn tại, thậm chí giả tạo tới mức không còn chút tình cảm nào mà thôi".
Thẩm Lâu nheo mắt hỏi: "Chu Tử Kỳ nhớ tới ai?".
Cố Huy lạnh lùng nhìn hắn một.
Thẩm Lâu kinh ngạc sờ cằm: "Ngươi đùa à?".
"Đương nhiên không phải thứ vô dụng như mày của hiện tại". Cố Huy tỏ vẻ khinh thường: "Người anh ấy thích là một kẻ không gì không làm được, là hệ thống có thể thực hiện bất kì nguyện vọng nào của anh ấy... Nên bây giờ, dù có thấy mày tình chàng ý thiếp với người chơi kia thì anh ấy cũng không quá ghen tị. Anh ấy nghĩ mày của hiện tại không cùng đẳng cấp với kẻ anh ấy thích, chỉ khi mày quay lại hạt nhân của hệ thống thì mày mới trở thành kẻ đó".
Thẩm Lâu áng chừng món đạo cụ trong tay, dường như đang suy nghĩ: "Vậy nên hắn ta muốn lấy đi kí ức và tình cảm của ta với Ân Lưu Minh".
Cố Huy lạnh lùng nói: "Mày vẫn còn chút tác dụng với Neo Chìm, giết mày đi thì bọn tao cũng không được lợi. Nhưng nếu mày mất đi tình cảm và kí ức về Ân Lưu Minh thì nhất định Chu Tử Kỳ sẽ vô thức dựa dẫm vào mày. Khi trò chơi Ác Mộng tách khỏi hiện thực, chắc chắn anh ấy sẽ ở lại trò chơi".
Thẩm Lâu hiểu ra, khẽ nhướng mày: "Ta cũng chẳng ngại trao đổi với ngươi... Nhưng ngươi có thể làm giả quá khứ được hay sao?".
Cố Huy đáp: "Đương nhiên... Tao sẽ thêm kí ức giả vào".
Gã ta lấy trong ngực ra một tấm thẻ trông như thẻ sim điện thoại, ném cho hắn.
Thẩm Lâu cắm thẻ vào đạo cụ, những hình ảnh trong quá khứ giữa hắn và Ân Lưu Minh bắt đầu xuất hiện, mọi chuyện khởi nguồn từ khi hắn được Ân Lưu Minh đánh thức trong cuốn sách minh họa – giống hệt với những kí ức thật của hắn.
Nhưng phần kí ức này chỉ dừng lại ở khoảng thời gian trước giấc mơ "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa".
Thẩm Lâu khẽ nhướng mày như đã hiểu.
Trong giấc mơ trước, hắn và Ân Lưu Minh vừa đặt chân vào giấc mơ chưa được bao lâu đã bị tách ra, bên người hắn có Bùi Du Triều ngụy trang thành Ân Lưu Minh, bên người Ân Lưu Minh có một Thẩm Lâu giả bị Lôi Anh Triết khống chế.
Từ lúc ấy Thẩm Lâu đã thấy lạ. Rõ ràng đó là bản sao của hắn, nhưng sao kẻ kia lại có thể làm ma trành [1] để giúp Lôi Anh Triết hại Ân Lưu Minh mà chẳng hề nương tay chút nào?
[1] Ma trành: nạn nhân bị cọp giết nhưng bị cọp bắt hồn về uy hiếp để giúp nó hại kẻ xấu số khác, thường khiến con người lú lẫn mơ hồ và tự cởi quần áo để cọp ăn thịt dễ hơn.
Giờ thì xem ra tên "Thẩm Lâu" kia đã bị rút sạch tình cảm. Bên cạnh Ân Lưu Minh giả do Lôi Anh Triết đóng vai cũng có một Thẩm Lâu khác, kẻ đó thì bị rút sạch kí ức nên Ân Lưu Minh thật không thể phát giác ra.
Cố Huy nói bằng giọng lạnh lùng: "Mày đừng nghĩ tới chuyện lợi dụng tình cảm của Chu Tử Kỳ với hệ thống, anh ấy còn nhận thức rõ mày của hiện tại và hệ thống ngày xưa hơn cả bản thân mày".
Thẩm Lâu cất món đạo cụ, khẽ cười nhạo: "Ngươi có cầu xin thì ta cũng chẳng rảnh mà làm thế... Nếu bạn trai dễ thương của ta hiểu lầm thì đúng là mất nhiều hơn được".
"Bạn trai dễ thương" đã mặc lại đồng phục nhân viên, dùng kĩ năng ngụy trang của động vật thân mềm biển sâu để giả làm Tần Bảo, thoải mái hoạt động ở thiên đường mèo ban ngày.
Trong căn phòng vừa rồi, y cũng bỏ lại một phân thân từ kĩ năng của động vật thân mềm biển sâu để gây nhiễu cho thành viên của Neo Chìm đang theo dõi họ.
Đại sảnh là địa bàn của mấy con mèo già, đâu đâu cũng thấy chó mèo nằm rải rác và nhìn Ân Lưu Minh với ánh mắt lạnh nhạt.
Y thả thả Hạt Dẻ xuống để nó đi ngoại giao.
Hạt Dẻ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi được bao quanh bởi một bầy mèo.
Ân Lưu Minh đành kệ cho nó lười, quay sang tìm nhân viên lễ tân: "Cậu có biết văn phòng của ông chủ ở đâu không?".
Tên nhân viên đó ngạc nhiên nhìn y: "Anh tìm ông chủ làm gì?".
Ân Lưu Minh mỉm cười nói: "Làm trọng tài lao động".
Tên nhân viên: "...".
"Mục tăng ca và nghỉ ngơi trong bản hợp đồng này có điểm khác với Luật lao động đang được thi hành hiện nay". Ân Lưu Minh lôi hợp đồng ra: "Tôi cần nói chuyện với ông chủ".
Tân nhân viên ngẩn ra, một lúc lâu sau mới vô thức đáp: "Để tôi dẫn cậu đi".
Văn phòng ông chủ ở tầng cao nhất. Nhờ khuôn mặt của Tần Bảo và nhân viên phục vụ dẫn đường, Ân Lưu Minh thành công vượt qua những nhân viên bảo vệ trong hình dạng người đầu trâu với cách làm việc vô cùng cố chấp.
Tần Phấn Tiến mặc đồ tây, chân đi giày da, ngồi trên chiếc ghế da cao cấp mà nở nụ cười rất ôn hòa: "Tần Bảo đấy à, có chuyện gì thế?".
Gã ta ôm một con mèo nhỏ trong lòng, một con mèo béo khác đang nằm lười trên giá sách bên cạnh.
Ân Lưu Minh đã biết được vài thông tin từ Tần Bảo. Dù Tần Phấn Tiến có cho hắn ta chút ưu đãi nhưng cũng chẳng thân thiết là bao, gã ta chỉ coi hắn ta là họ hàng nghèo từ quê lên tống tiền mình.
Đúng là Tần Phấn Tiến chỉ coi Tần Bảo như một cấp dưới thông thường.
Nhưng lại có vấn đề khác nảy sinh... Tần Phấn Tiến thật đã bị lột da và đang nằm trên cái giường bằng nhôm dưới tầng ngầm, thế thì Tần Phấn Tiến trước mặt y là ai?
Ân Lưu Minh suy nghĩ chốc lát rồi tỏ vẻ sợ hãi: "Chú ơi, cháu mơ thấy ác mộng".
Vẻ ôn hòa trên mặt Tần Phấn Tiến thoáng nhạt đi, gã ta nhẹ nhàng xoa đầu con mèo mình đang ôm: "Ta đã nói rồi, ở quán thì phải gọi ta là ông chủ".
Gã ta hơi dừng lại, rồi nhíu mày: "Mơ thấy ác mộng thì tìm ta làm gi?".
"Cháu mơ thấy quán mình bị trả thù, cả cháu, ông chủ, thím và em họ đều bị lột da". Mặt Ân Lưu Minh tái đi, giọng nói đầy nỗi sợ. "Cơn ác mộng đó thật lắm, đáng sợ lắm!".
Tần Phấn Tiến chẳng hề biến sắc nhưng con mèo con trong lòng gã ta chợt ré lên một tiếng rất chói tai, nó nhảy ra ngoài, hoảng hồn leo lên giá sách rồi chui vào lòng con mèo lớn kia.
Con mèo lớn vỗ đầu mèo con rồi liếm lông cho nó như muốn trấn an dỗ dành.
Tần Phấn Tiến ngẩng đầu nhìn hai con mèo, nghiêm mặt quở trách Ân Lưu Minh: "Có mỗi cơn ác mộng cỏn con mà cũng phải tìm ta kể lể! Đến Manh Manh còn chẳng sợ ác mộng, cháu đã bao lớn rồi!".
Ân Lưu Minh cũng nhìn chúng.
Y chỉ muốn tới đây để xem ai là kẻ đang đội lốt Tần Phấn Tiến... Vì gã ta mà bao nhiêu oan hồn được sinh ra, hẳn chúng đều hận gã ta thấu xương.
Linh hồn mang oán hận sâu sắc nhất có thể chính là con mèo đang đội lốt gã ta, con mèo đang khống chế toàn bộ giấc mơ này.
Nhưng kì lạ thay, Tần Phấn Tiến không hề có biểu hiện khác thường.
Ân Lưu Minh lặng lẽ quan sát khắp căn phòng.
Căn phòng được bày trí rất tao nhã, gần giống với phong cách dưới đại sảnh, trên vách tường hay góc phòng đều có nhà cây và đồ chơi thú cưng.
Như thể Tần Phấn Tiến là kẻ rất thương yêu thú cưng vậy.
Trên tường và bàn làm việc đều có ảnh chụp Tần Phấn Tiến cùng một người phụ nữ xinh đẹp đang nắm tay một bé gái dễ thương, cô bé còn ôm một con mèo Ragdoll trắng muốt trong lòng.
Những món đồ ấy khiến căn phòng này trở nên không giống phòng làm việc, mà hệt như một căn nhà nhỏ ấm áp.
Chỉ là con mèo trong ảnh thuộc giống Ragdoll, nhưng hai con mèo trong văn phòng của Tần Phấn Tiến bây giờ lại là mèo Anh chân ngắn.
Chúng...
Ân Lưu Minh khẽ nheo mắt.
Y thử thăm dò: "Ông chủ ơi, hồi còn ở quê thì mỗi lần gặp ác mộng cháu phải ôm Tiểu Hoa mới ngủ được. Đêm nay cháu ôm mèo trong quán mình được không?".
Tần Phấn Tấn bưng tách trà lên thổi nhẹ: "Tùy cháu".
Ân Lưu Minh nhìn cái tách gần như không tỏa nhiệt, mỉm cười đầy nịnh nọt: "Vậy cháu ôm bé mèo của ông chủ ở đây nhé?".
"Cạch!".
Tần Phấn Tấn bỗng đặt tách trà xuống, lạnh giọng: "Không được".
"Tại... Tại sao?".
"Mèo của ta và mèo trong quán khác nhau". Tần Phấn Tiến lạnh lùng nói. "Muốn chơi với mèo hay muốn ôm mèo thì cứ đến cửa hàng tìm, cứ nghịch cho chết luôn cũng được, nhưng mèo của ta thì không được làm động tay đến dù chỉ là một sợi lông".
Một ông chủ cửa tiệm ngược đãi mèo mà lại nói ra những lời này, thực sự vừa tiêu chuẩn kép vừa nực cười.
Đôi mắt Ân Lưu Minh thoáng hiện nét suy tư, y gật đầu: "Vậy cháu xin phép ra ngoài trước".
"Đi đi". Rõ ràng Tần Phấn Tiến đã có vẻ hơi bực. "Lần sau đừng tìm ta chỉ vì những chuyện cỏn con này nữa".
Ân Lưu Minh khom lưng chào, rời đi.
Ra khỏi văn phòng của Tần Phấn Tiến, y lại đi tìm Tần Bảo: "Gia đình Tần Phấn Tiến có bao nhiêu người?".
Tần Bảo nghe lời y mà trốn trong căn phòng hắn ta dùng để giấu mẹ mình và con mèo mướp, thấy y hỏi thế thì ngớ ra một lúc rồi mới trả lời: "Chỉ còn hai người khác là thím tôi và em họ tôi tên Tần Manh Manh".
Ân Lưu Minh lại hỏi: "Có nuôi thú cưng gì không?".
"Có một con mèo". Tần Bảo ngẫm nghĩ: "Chú không thích người ngoài nên chưa bao giờ để nhân viên tới nhà, có lần tôi gặp Manh Manh ở ven đường, lúc đưa cô bé về nhà mới được nghe kể lại".
"Tần Phấn Tiến đối xử rất tốt với con mèo kia sao?".
Tần Bảo hơi ngập ngừng: "Tôi không biết nữa. Với những việc chú đã làm thì hẳn ông ấy không ưa gì mèo đâu".
"Nhưng cậu cũng từng nói Tần Phấn Tiến là một người rất nghiêm túc trong các mối quan hệ cá nhân". Ân Lưu Minh trầm giọng. "Chỉ cần có mặt trong một vòng tròn được gã khoanh vùng lại thì gã sẽ rất trân trọng. Có lẽ con mèo kia cũng thế".
Nếu là mèo gã ta nuôi thì gã ta sẽ thương yêu chiều chuộng; nếu không phải là mèo gã ta nuôi thì có bị lột da, bị ngược đãi, bị phanh thây cũng chẳng sá gì.
Tần Bảo lại ngớ ra rồi cười khổ: "Cậu nói đúng... Nhưng tôi khó mà tưởng tượng được. Chẳng lẽ khi thấy những con mèo bị ngược đãi, chú không hề liên tưởng tới mèo của bản thân ông ấy hay sao?".
Ân Lưu Minh nhạt giọng: "Không phải ai cũng biết đồng cảm".
Tần Phấn Tiến chính là kiểu người như thế. Khả năng đồng cảm và đạo đức của gã ta đều vô cùng rẻ mạt, gã ta ích kỉ và lạnh nhạt với mọi thứ mình coi là ở "ngoài vòng tròn", dù là cháu trai từ dưới quê lên nhờ vả hay những "món hàng" động vật – kể cả bị mua về và bị trộm về – thì cũng chỉ được coi như công cụ kiếm tiền mà thôi.
Tần Bảo không hiểu tại sao Ân Lưu Minh lại đột nhiên để tâm tới Tần Phấn Tiến đến mức này, hắn ta nhỏ giọng hỏi: "Cậu đã tìm được cách đưa bà cụ nhà tôi ra ngoài chưa?".
Ân Lưu Minh nhìn kĩ Tần Bảo thêm một lần nữa.
Khả năng cao "người" đang đội lốt Tần Bảo chính là con mèo đã bị Tần Bảo thật lột da.
Sau khi khoác lên mình lớp da của Tần Bảo, con mèo ấy đã thực sự coi mình là hắn ta. Nhưng ánh mắt không biết nói dối, nó thực lòng lo cho mẹ của Tần Bảo và con mèo Tiểu Hoa.
Nó thực sự hi vọng bà lão bệnh tật và con mèo mướp bầu bạn bên bà không bị cuốn vào tiết mục trả thù đẫm máu này.
Có những kẻ mang danh con người mà còn không bằng một con mèo.
Ân Lưu Minh cụp mắt, khẽ thở dài rồi ngước lên: "Có rồi, anh đợi chút".
Hai mắt Tần Bảo sáng rực.
"Cậu tìm được điểm mấu chốt để phá ải rồi à?".
Thanh Diễm không mấy ngạc nhiên, cắn cây kẹo mút: "Làm sao để phá ải?".
"Trước đây tôi đã lầm, tôi cho rằng nỗi oán hận của giấc mơ này bắt nguồn từ những con mèo bị ngược đãi và chúng muốn trả thù những kẻ đã ngược đãi mình". Ân Lưu Minh thả con mèo nâu trong lòng xuống đất. "Nhưng giờ xem ra ít nhất con mèo đóng vai trò trung tâm của giấc mơ này không chết trong tay Tần Phấn Tiến".
Thanh Diễm rất hứng thú: "Tại sao?".
"Động vật có tư duy khá đơn giản. Lẽ ra oán khí của chúng phải tan biến ngay từ ngày đầu tiên chúng hành hạ con người đến chết, dù giấc mơ này có nhiều động vật tới đâu thì chúng cũng sẽ nguôi nỗi oán hận mà đầu thai chuyển kiếp sau nhiều vòng luân hồi. Nhưng trái lại, oán khí động vật ngày càng được tích tụ mạnh mẽ, giấc mơ cũng càng lúc càng được khuếch trương".
Thanh Diễm gật đầu: "Đây cũng là nghi vấn của tôi từ trước đến nay".
Ân Lưu Minh tiếp tục nói: "Tên của giấc mơ này là "Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu", đẫm máu và lễ hội hóa trang đều có rồi, còn dịu dàng thì sao?".
Thanh Diễm nhìn Ân Lưu Minh, im lặng đợi y giải thích.
"Lễ hội hóa trang là sự kiện mà Tần Phấn Tiến muốn tổ chức, đẫm máu là thái độ của gã với thiên đường mèo do chính tay gã xây nên, vậy hẳn dịu dàng cũng là thái độ của gã với vật gì đó hoặc ai đó".
Thanh Diễm đã tra rõ mọi tư liệu về Tần Phấn Tiến từ lâu: "Vợ và con gái của Tần Phấn Tiến?".
Ân Lưu Minh nói thêm: "Còn cả con thú cưng gã nuôi nữa".
Thanh Diễm giật mình: "Chẳng lẽ gã đối xử rất dịu dàng với thú cưng?".
"Trong mắt gã thì người ngoài còn chẳng có địa vị cao bằng thú cưng nhà nuôi".
Thanh Diễm nhíu mày.
Cô nàng chưa từng nghĩ tới góc độ này.
"Vậy nên một kẻ tạo giấc mơ là Tần Phấn Tiến, một kẻ tạo giấc mơ khác là con mèo gã nuôi?".
Ân Lưu Minh gật đầu.
Thanh Diễm nảy số rất nhanh: "Kẻ đang đội lốt Tần Phấn Tiến chính là thú cưng của gã?".
"Vẫn có một điểm mấu chốt để liên kết hai giấc mơ lại với nhau, ngược đãi mèo". Ân Lưu Minh nói. "Tôi đã tới văn phòng của Tần Phấn Tiến, trong đó có rất nhiều đồ chơi thú cưng và hai con mèo. Ta có quyền phỏng đoán thi thoảng gã sẽ đưa mèo nhà mình tới thiên đường mèo trong hiện thực".
Nếu không nhắc tới những hoạt động ngầm, thì thiên đường mèo đúng là nơi nuôi dưỡng và chăm sóc mèo tốt hơn ở nhà.
Thanh Diễm ngẫm nghĩ: "Chưa chắc nhân viên trong thiên đường mèo đã biết con mèo đó là của Tần Phấn Tiến".
"Đúng vậy. Có lẽ nó đã bị lầm thành mèo của thiên đường mèo, bị nhốt vào trong chuồng". Ân Lưu Minh vén tay áo. "Sau đó...".
Con mèo Tần Phấn Tiến nuôi rất đẹp, có lẽ đến đêm nó đã bị chọn bởi một vị khách với sở thích đặc thù nào đó.
Bi kịch đẫm máu xảy ra.
Tần Phấn Tiến không tìm thấy mèo thì chắc chắn sẽ nghĩ tới trường hợp này, nhưng tất cả đều đã muộn.
Vì thế gã ta ôm lòng oán hận với nhân viên đã nhận sai mèo và vị khách đã hành hạ con mèo đến chết.
Nỗi oán hận của Tần Phấn Tiến mới là khởi nguồn của giấc mơ này.
Thanh Diễm nhìn Tần Phấn Tiến trong phòng, gương mặt bé nhỏ đầy vẻ căm ghét: "Tôi ghét nhất là những người tiêu chuẩn kép".
Rõ ràng Tần Phấn Tiến tự xây nên một nơi tra tấn động vật để tìm niềm vui. Nhưng gã ta chỉ biết oán hận nhân viên và khách hàng, chứ không hề suy xét tới việc mình cũng sai.
Tuy vậy, hành vi này rất phù hợp với những kẻ có thiên hướng chia thế giới thành "trong vòng tròn" và "ngoài vòng tròn" như Tần Phấn Tiến.
"Hẳn Tần Phấn Tiến là kẻ khởi nguồn việc kéo nhân viên và khách hàng vào trong mơ để trả thù". Ân Lưu Minh nói. "Chắc chắn trong quá trình đó có Neo Chìm nhúng tay. Chúng đặt chân vào giấc mơ này, hoặc có thể dụ dỗ Tần Phấn Tiến trong hiện thực từ trước, khiến gã thay đổi hình thức của giấc mơ, sau đó sử dụng bùa ước nguyện và những đạo cụ có chức năng tương đương để kéo nhân viên, khách hàng, thậm chí là cả những con vật chết vì bị ngược đãi ở thiên đường mèo vào đây".
Nhưng khi giấc mơ chính thức hình thành, quyền khống chế nó đã rơi vào trong tay thành viên của Neo Chìm.
Neo Chìm không cần một kẻ tạo giấc mơ có lí trí riêng, vì thế Tần Phấn Tiến trở thành vật tế cho chính giấc mơ – gã bị lột da, để con mèo dễ khống chế hơn khoác lớp da ấy và trở thành một Tần Phấn Tiến mới.
Nếu Thanh Diễm không đưa Tần Phấn Tiến đi, có lẽ kết cục của gã ta cũng chẳng khác nào những người đang bị ngược đãi kia là bị tra tấn trong giấc mơ này mãi mãi.
Sự tra tấn ấy lại gia tăng nỗi oán hận của gã ta, cuối cùng trở thành suối nguồn oán khí để khuếch đại giấc mơ.
Kẻ nào càng ích kỉ thì lại càng không chịu nhận sai khi khổ sở và đau đớn, ngược lại, họ có xu hướng đổ lỗi cho người khác.
Chỉ mỗi lột da thôi thì chưa đủ. Để nỗi oán hận của Tần Phấn Tiến ngày càng mạnh hơn, Neo Chìm kéo hai người gã ta quan tâm nhất vào trong mơ.
Vợ và con gái của gã ta.
Tần Phấn Tiến mất sạch lí trí vì vợ con chết thảm, hoàn toàn biến thành một cỗ máy sản sinh nỗi oán hận cho giấc mơ.
Thanh Diễm càng nghĩ lại càng thấy ghét, nhổ ra một cái.
Cô nàng đã tham gia trò chơi Ác Mộng biết bao nhiêu năm, đã thấy nhiều người cố chấp và ích kỉ, nhưng cái hạng ích kỉ tới mức như Tần Phấn Tiến thì chưa gặp bao giờ.
Thanh Diễm nhanh chóng bình tĩnh lại: "Nếu đã tìm được điểm mấu chốt thì chuyện phá ải cũng sẽ dễ hơn. Chúng ta không thể thỏa mãn chấp niệm của Tần Phấn Tiến, nhưng có thể ra tay từ chỗ con mèo kia".
Tần Phấn Tiến chỉ muốn tất thảy những người đã hại gia đình gã ta phải chết, nhưng giờ thì đến cả người vô tội cũng bị liên lụy theo.
Còn con mèo kia...
Ân Lưu Minh nói: "Văn phòng của Tần Phấn Tiến có rất nhiều ảnh chụp, gồm gia đình gã và một con mèo. Ngoài ra trong căn phòng ấy cũng có một con mèo lớn và một con mèo con".
Thanh Diễm nhíu mày.
"Cá nhân tôi nghi ngờ... Hai con mèo đó chính là vợ và con gái của Tần Phấn Tiến".
"Tại sao?".
"Con mèo của Tần Phấn Tiến cũng là một kẻ tạo giấc mơ, dù tư duy đơn giản nhưng nó cũng có ý thức chủ quan của riêng mình. Gia đình Tần Phấn Tiến đã nuôi nó rất lâu nên hẳn nó cũng có tình cảm với họ".
Sau khi vợ con Tần Phấn Tiến chết, nó vô thức thay đổi một phần quy tắc của giấc mơ, biến họ thành mèo rồi nuôi trong văn phòng.
Họ sẽ được che chở, rất an toàn, không bị tra tấn hành hạ nữa.
Thanh Diễm nhíu mày: "Vậy thì hẳn chấp niệm của con mèo rất dễ phá giải... Nó muốn quay lại quá khứ, quay về cuộc sống gia đình bình yên".
Nhưng chuyện này cũng rất khó thực hiện.
Tần Phấn Tiến dùng dịch vụ ngược đãi mèo làm mánh lới thu hút những kẻ có tiền và ham muốn bạo lực, dùng máu tanh để xây nên một gia đình ấm áp.
Có lẽ con mèo kia cũng hiểu. Vì thế nó vẫn duy trì việc tra tấn con người trong mơ, chỉ bảo vệ bà chủ và cô chủ vô tội, thậm chí còn chẳng can thiệp vào chuyện Tần Phấn Tiến bị tra tấn.
Họ không thể không thừa nhận, Neo Chìm đã chọn được một giấc mơ rất tốt.
Thanh Diễm bất đắc dĩ thở dài: "Thế thì chỉ còn cách phá ải bằng bạo lực".
Ân Lưu Minh nhướng mày: "Cô làm được à?".
"Dĩ nhiên tôi đủ sức rồi".
"Vậy sao cô không làm từ trước?".
"Nếu phá ải bằng bạo lực thì những linh hồn vô tội bị liên lụy kia cũng sẽ biến mất". Thanh Diễm quơ tay, có vẻ vô cùng bất đắc dĩ. "Thế nên tôi luôn nghiên cứu cầu nối giữa giấc mơ này và hiện thực, tôi muốn cứu họ ra ngoài trước rồi mới dùng đến bạo lực".
Ân Lưu Minh bỗng bật cười.
Thanh Diễm nhìn y, như hiểu như không: "Cậu cười cái gì?".
Y bỗng đổi chủ đề: "Hàn Triệt đi đâu rồi?".
Thanh Diễm chẳng hiểu được Ân Lưu Minh đang úp úp mở mở ra làm sao, nhưng cô nàng vẫn đáp: "Một điểm nào đó trong tầng ngầm có dấu hiệu bất thường nên tôi bảo cậu ta đi xem rồi. Có khả năng là người chơi mới xuất hiện hoặc người trên mặt đất bị ném xuống đây, nếu cứu được thì nên cứu chứ".
Đúng lúc đó, cánh cửa sắt bỗng mở ra.
Một bóng người hưng phấn vọt vào: "Surprise! Anh Ân! Tôi nhớ anh lắm đó! Cuối cùng anh cũng nhớ đến tôi rồi à?".
Cậu chàng nhìn thấy Thanh Diễm bé nhỏ thì huýt sáo: "Ui chao, mới một thời gian không gặp mặt mà sao anh Ân đã có con riêng rồi?".
Cô nàng kinh ngạc nhìn kẻ vừa xuất hiện, rồi lại nhìn Ân Lưu Minh.
Y mỉm cười: "Vấn đề liên quan tới linh hồn thì phải nhờ người chuyên nghiệp giải quyết".
Beta: Ryal
Thẩm Lâu nhướng mày nhìn Cố Huy với vẻ ngạc nhiên.
Thành thật mà nói, khi Chu Tử Kỳ đưa ra điều kiện, hắn đã thấy rất tiếc vì có lẽ sẽ phải thay đổi kế hoạch lần này.
Dù sau này có thể khôi phục hay không thì kí ức về Ân Lưu Minh vẫn là thứ hắn tuyệt đối không thể đánh mất.
Nhưng theo tiêu chí "không lấy thì uổng", hắn vẫn nên cướp món đạo cụ này về.
Còn việc hắn nên chọn đánh vỡ bức tường thủy tinh này bằng bạo lực hay lặng lẽ chuồn êm rồi đi điều tra thì còn phải suy nghĩ thêm.
Không ngờ Cố Huy lại đột ngột nói ra câu này.
Trong giọng Thẩm Lâu vẫn còn xen vẻ khinh thường: "Đổi cách lừa gạt ta à?".
Cố Huy lạnh lùng đáp: "Thế thì tao giết mày ngay bây giờ cũng được".
Thẩm Lâu nhìn con mắt duy nhất còn sót lại của gã ta trong chốc lát, bỗng nheo mắt lại: "Làm vậy thì ngươi được lợi gì?".
Gương mặt Cố Huy co rúm: "Không liên quan đến mày".
Thẩm Lâu cũng không gấp gáp gì, hắn nhẹ nhàng quăng món đạo cụ trong tay xuống mà hỏi với vẻ hứng thú: "Ngươi thích Chu Tử Kỳ?".
Cố Huy lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn, cảnh cáo: "Tốt nhất mày đừng có tự đâm đầu vào chỗ chết".
Thẩm Lâu lại búng tay một cái.
Cố Huy nhảy ra sau hai bước, đưa tay sờ cổ.
Thẩm Lâu nhìn gã ta, chế giễu: "Gan bé tí thế kia mà cũng dám uy hiếp ta?".
Trán Cố Huy nảy gân xanh, gã ta giơ tay cầm lấy thứ thiết bị lúc trước.
Thẩm Lâu nhàn nhã bay trên không trung, nhìn gã ta làm bộ như muốn ấn nút khởi động.
Cố Huy đặt tay lên công tắc một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhắm mắt dằn lòng.
Thẩm Lâu ung dung cất lời: "Giờ thì nói về chuyện tình yêu giữa các ngươi xem nào?".
Cố Huy tự trấn tĩnh mình một hồi, cứng cỏi đáp: "Không có chuyện tình yêu".
Thẩm Lâu nhướng mày.
"Khi mới vào trò chơi Ác Mộng, tao từng được Chu Tử Kỳ cứu vài lần". Cố Huy sầm mặt: "Tao chỉ không muốn anh ta cứ mãi đắm chìm vào một thứ đã không còn tồn tại, thậm chí giả tạo tới mức không còn chút tình cảm nào mà thôi".
Thẩm Lâu nheo mắt hỏi: "Chu Tử Kỳ nhớ tới ai?".
Cố Huy lạnh lùng nhìn hắn một.
Thẩm Lâu kinh ngạc sờ cằm: "Ngươi đùa à?".
"Đương nhiên không phải thứ vô dụng như mày của hiện tại". Cố Huy tỏ vẻ khinh thường: "Người anh ấy thích là một kẻ không gì không làm được, là hệ thống có thể thực hiện bất kì nguyện vọng nào của anh ấy... Nên bây giờ, dù có thấy mày tình chàng ý thiếp với người chơi kia thì anh ấy cũng không quá ghen tị. Anh ấy nghĩ mày của hiện tại không cùng đẳng cấp với kẻ anh ấy thích, chỉ khi mày quay lại hạt nhân của hệ thống thì mày mới trở thành kẻ đó".
Thẩm Lâu áng chừng món đạo cụ trong tay, dường như đang suy nghĩ: "Vậy nên hắn ta muốn lấy đi kí ức và tình cảm của ta với Ân Lưu Minh".
Cố Huy lạnh lùng nói: "Mày vẫn còn chút tác dụng với Neo Chìm, giết mày đi thì bọn tao cũng không được lợi. Nhưng nếu mày mất đi tình cảm và kí ức về Ân Lưu Minh thì nhất định Chu Tử Kỳ sẽ vô thức dựa dẫm vào mày. Khi trò chơi Ác Mộng tách khỏi hiện thực, chắc chắn anh ấy sẽ ở lại trò chơi".
Thẩm Lâu hiểu ra, khẽ nhướng mày: "Ta cũng chẳng ngại trao đổi với ngươi... Nhưng ngươi có thể làm giả quá khứ được hay sao?".
Cố Huy đáp: "Đương nhiên... Tao sẽ thêm kí ức giả vào".
Gã ta lấy trong ngực ra một tấm thẻ trông như thẻ sim điện thoại, ném cho hắn.
Thẩm Lâu cắm thẻ vào đạo cụ, những hình ảnh trong quá khứ giữa hắn và Ân Lưu Minh bắt đầu xuất hiện, mọi chuyện khởi nguồn từ khi hắn được Ân Lưu Minh đánh thức trong cuốn sách minh họa – giống hệt với những kí ức thật của hắn.
Nhưng phần kí ức này chỉ dừng lại ở khoảng thời gian trước giấc mơ "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa".
Thẩm Lâu khẽ nhướng mày như đã hiểu.
Trong giấc mơ trước, hắn và Ân Lưu Minh vừa đặt chân vào giấc mơ chưa được bao lâu đã bị tách ra, bên người hắn có Bùi Du Triều ngụy trang thành Ân Lưu Minh, bên người Ân Lưu Minh có một Thẩm Lâu giả bị Lôi Anh Triết khống chế.
Từ lúc ấy Thẩm Lâu đã thấy lạ. Rõ ràng đó là bản sao của hắn, nhưng sao kẻ kia lại có thể làm ma trành [1] để giúp Lôi Anh Triết hại Ân Lưu Minh mà chẳng hề nương tay chút nào?
[1] Ma trành: nạn nhân bị cọp giết nhưng bị cọp bắt hồn về uy hiếp để giúp nó hại kẻ xấu số khác, thường khiến con người lú lẫn mơ hồ và tự cởi quần áo để cọp ăn thịt dễ hơn.
Giờ thì xem ra tên "Thẩm Lâu" kia đã bị rút sạch tình cảm. Bên cạnh Ân Lưu Minh giả do Lôi Anh Triết đóng vai cũng có một Thẩm Lâu khác, kẻ đó thì bị rút sạch kí ức nên Ân Lưu Minh thật không thể phát giác ra.
Cố Huy nói bằng giọng lạnh lùng: "Mày đừng nghĩ tới chuyện lợi dụng tình cảm của Chu Tử Kỳ với hệ thống, anh ấy còn nhận thức rõ mày của hiện tại và hệ thống ngày xưa hơn cả bản thân mày".
Thẩm Lâu cất món đạo cụ, khẽ cười nhạo: "Ngươi có cầu xin thì ta cũng chẳng rảnh mà làm thế... Nếu bạn trai dễ thương của ta hiểu lầm thì đúng là mất nhiều hơn được".
"Bạn trai dễ thương" đã mặc lại đồng phục nhân viên, dùng kĩ năng ngụy trang của động vật thân mềm biển sâu để giả làm Tần Bảo, thoải mái hoạt động ở thiên đường mèo ban ngày.
Trong căn phòng vừa rồi, y cũng bỏ lại một phân thân từ kĩ năng của động vật thân mềm biển sâu để gây nhiễu cho thành viên của Neo Chìm đang theo dõi họ.
Đại sảnh là địa bàn của mấy con mèo già, đâu đâu cũng thấy chó mèo nằm rải rác và nhìn Ân Lưu Minh với ánh mắt lạnh nhạt.
Y thả thả Hạt Dẻ xuống để nó đi ngoại giao.
Hạt Dẻ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi được bao quanh bởi một bầy mèo.
Ân Lưu Minh đành kệ cho nó lười, quay sang tìm nhân viên lễ tân: "Cậu có biết văn phòng của ông chủ ở đâu không?".
Tên nhân viên đó ngạc nhiên nhìn y: "Anh tìm ông chủ làm gì?".
Ân Lưu Minh mỉm cười nói: "Làm trọng tài lao động".
Tên nhân viên: "...".
"Mục tăng ca và nghỉ ngơi trong bản hợp đồng này có điểm khác với Luật lao động đang được thi hành hiện nay". Ân Lưu Minh lôi hợp đồng ra: "Tôi cần nói chuyện với ông chủ".
Tân nhân viên ngẩn ra, một lúc lâu sau mới vô thức đáp: "Để tôi dẫn cậu đi".
Văn phòng ông chủ ở tầng cao nhất. Nhờ khuôn mặt của Tần Bảo và nhân viên phục vụ dẫn đường, Ân Lưu Minh thành công vượt qua những nhân viên bảo vệ trong hình dạng người đầu trâu với cách làm việc vô cùng cố chấp.
Tần Phấn Tiến mặc đồ tây, chân đi giày da, ngồi trên chiếc ghế da cao cấp mà nở nụ cười rất ôn hòa: "Tần Bảo đấy à, có chuyện gì thế?".
Gã ta ôm một con mèo nhỏ trong lòng, một con mèo béo khác đang nằm lười trên giá sách bên cạnh.
Ân Lưu Minh đã biết được vài thông tin từ Tần Bảo. Dù Tần Phấn Tiến có cho hắn ta chút ưu đãi nhưng cũng chẳng thân thiết là bao, gã ta chỉ coi hắn ta là họ hàng nghèo từ quê lên tống tiền mình.
Đúng là Tần Phấn Tiến chỉ coi Tần Bảo như một cấp dưới thông thường.
Nhưng lại có vấn đề khác nảy sinh... Tần Phấn Tiến thật đã bị lột da và đang nằm trên cái giường bằng nhôm dưới tầng ngầm, thế thì Tần Phấn Tiến trước mặt y là ai?
Ân Lưu Minh suy nghĩ chốc lát rồi tỏ vẻ sợ hãi: "Chú ơi, cháu mơ thấy ác mộng".
Vẻ ôn hòa trên mặt Tần Phấn Tiến thoáng nhạt đi, gã ta nhẹ nhàng xoa đầu con mèo mình đang ôm: "Ta đã nói rồi, ở quán thì phải gọi ta là ông chủ".
Gã ta hơi dừng lại, rồi nhíu mày: "Mơ thấy ác mộng thì tìm ta làm gi?".
"Cháu mơ thấy quán mình bị trả thù, cả cháu, ông chủ, thím và em họ đều bị lột da". Mặt Ân Lưu Minh tái đi, giọng nói đầy nỗi sợ. "Cơn ác mộng đó thật lắm, đáng sợ lắm!".
Tần Phấn Tiến chẳng hề biến sắc nhưng con mèo con trong lòng gã ta chợt ré lên một tiếng rất chói tai, nó nhảy ra ngoài, hoảng hồn leo lên giá sách rồi chui vào lòng con mèo lớn kia.
Con mèo lớn vỗ đầu mèo con rồi liếm lông cho nó như muốn trấn an dỗ dành.
Tần Phấn Tiến ngẩng đầu nhìn hai con mèo, nghiêm mặt quở trách Ân Lưu Minh: "Có mỗi cơn ác mộng cỏn con mà cũng phải tìm ta kể lể! Đến Manh Manh còn chẳng sợ ác mộng, cháu đã bao lớn rồi!".
Ân Lưu Minh cũng nhìn chúng.
Y chỉ muốn tới đây để xem ai là kẻ đang đội lốt Tần Phấn Tiến... Vì gã ta mà bao nhiêu oan hồn được sinh ra, hẳn chúng đều hận gã ta thấu xương.
Linh hồn mang oán hận sâu sắc nhất có thể chính là con mèo đang đội lốt gã ta, con mèo đang khống chế toàn bộ giấc mơ này.
Nhưng kì lạ thay, Tần Phấn Tiến không hề có biểu hiện khác thường.
Ân Lưu Minh lặng lẽ quan sát khắp căn phòng.
Căn phòng được bày trí rất tao nhã, gần giống với phong cách dưới đại sảnh, trên vách tường hay góc phòng đều có nhà cây và đồ chơi thú cưng.
Như thể Tần Phấn Tiến là kẻ rất thương yêu thú cưng vậy.
Trên tường và bàn làm việc đều có ảnh chụp Tần Phấn Tiến cùng một người phụ nữ xinh đẹp đang nắm tay một bé gái dễ thương, cô bé còn ôm một con mèo Ragdoll trắng muốt trong lòng.
Những món đồ ấy khiến căn phòng này trở nên không giống phòng làm việc, mà hệt như một căn nhà nhỏ ấm áp.
Chỉ là con mèo trong ảnh thuộc giống Ragdoll, nhưng hai con mèo trong văn phòng của Tần Phấn Tiến bây giờ lại là mèo Anh chân ngắn.
Chúng...
Ân Lưu Minh khẽ nheo mắt.
Y thử thăm dò: "Ông chủ ơi, hồi còn ở quê thì mỗi lần gặp ác mộng cháu phải ôm Tiểu Hoa mới ngủ được. Đêm nay cháu ôm mèo trong quán mình được không?".
Tần Phấn Tấn bưng tách trà lên thổi nhẹ: "Tùy cháu".
Ân Lưu Minh nhìn cái tách gần như không tỏa nhiệt, mỉm cười đầy nịnh nọt: "Vậy cháu ôm bé mèo của ông chủ ở đây nhé?".
"Cạch!".
Tần Phấn Tấn bỗng đặt tách trà xuống, lạnh giọng: "Không được".
"Tại... Tại sao?".
"Mèo của ta và mèo trong quán khác nhau". Tần Phấn Tiến lạnh lùng nói. "Muốn chơi với mèo hay muốn ôm mèo thì cứ đến cửa hàng tìm, cứ nghịch cho chết luôn cũng được, nhưng mèo của ta thì không được làm động tay đến dù chỉ là một sợi lông".
Một ông chủ cửa tiệm ngược đãi mèo mà lại nói ra những lời này, thực sự vừa tiêu chuẩn kép vừa nực cười.
Đôi mắt Ân Lưu Minh thoáng hiện nét suy tư, y gật đầu: "Vậy cháu xin phép ra ngoài trước".
"Đi đi". Rõ ràng Tần Phấn Tiến đã có vẻ hơi bực. "Lần sau đừng tìm ta chỉ vì những chuyện cỏn con này nữa".
Ân Lưu Minh khom lưng chào, rời đi.
Ra khỏi văn phòng của Tần Phấn Tiến, y lại đi tìm Tần Bảo: "Gia đình Tần Phấn Tiến có bao nhiêu người?".
Tần Bảo nghe lời y mà trốn trong căn phòng hắn ta dùng để giấu mẹ mình và con mèo mướp, thấy y hỏi thế thì ngớ ra một lúc rồi mới trả lời: "Chỉ còn hai người khác là thím tôi và em họ tôi tên Tần Manh Manh".
Ân Lưu Minh lại hỏi: "Có nuôi thú cưng gì không?".
"Có một con mèo". Tần Bảo ngẫm nghĩ: "Chú không thích người ngoài nên chưa bao giờ để nhân viên tới nhà, có lần tôi gặp Manh Manh ở ven đường, lúc đưa cô bé về nhà mới được nghe kể lại".
"Tần Phấn Tiến đối xử rất tốt với con mèo kia sao?".
Tần Bảo hơi ngập ngừng: "Tôi không biết nữa. Với những việc chú đã làm thì hẳn ông ấy không ưa gì mèo đâu".
"Nhưng cậu cũng từng nói Tần Phấn Tiến là một người rất nghiêm túc trong các mối quan hệ cá nhân". Ân Lưu Minh trầm giọng. "Chỉ cần có mặt trong một vòng tròn được gã khoanh vùng lại thì gã sẽ rất trân trọng. Có lẽ con mèo kia cũng thế".
Nếu là mèo gã ta nuôi thì gã ta sẽ thương yêu chiều chuộng; nếu không phải là mèo gã ta nuôi thì có bị lột da, bị ngược đãi, bị phanh thây cũng chẳng sá gì.
Tần Bảo lại ngớ ra rồi cười khổ: "Cậu nói đúng... Nhưng tôi khó mà tưởng tượng được. Chẳng lẽ khi thấy những con mèo bị ngược đãi, chú không hề liên tưởng tới mèo của bản thân ông ấy hay sao?".
Ân Lưu Minh nhạt giọng: "Không phải ai cũng biết đồng cảm".
Tần Phấn Tiến chính là kiểu người như thế. Khả năng đồng cảm và đạo đức của gã ta đều vô cùng rẻ mạt, gã ta ích kỉ và lạnh nhạt với mọi thứ mình coi là ở "ngoài vòng tròn", dù là cháu trai từ dưới quê lên nhờ vả hay những "món hàng" động vật – kể cả bị mua về và bị trộm về – thì cũng chỉ được coi như công cụ kiếm tiền mà thôi.
Tần Bảo không hiểu tại sao Ân Lưu Minh lại đột nhiên để tâm tới Tần Phấn Tiến đến mức này, hắn ta nhỏ giọng hỏi: "Cậu đã tìm được cách đưa bà cụ nhà tôi ra ngoài chưa?".
Ân Lưu Minh nhìn kĩ Tần Bảo thêm một lần nữa.
Khả năng cao "người" đang đội lốt Tần Bảo chính là con mèo đã bị Tần Bảo thật lột da.
Sau khi khoác lên mình lớp da của Tần Bảo, con mèo ấy đã thực sự coi mình là hắn ta. Nhưng ánh mắt không biết nói dối, nó thực lòng lo cho mẹ của Tần Bảo và con mèo Tiểu Hoa.
Nó thực sự hi vọng bà lão bệnh tật và con mèo mướp bầu bạn bên bà không bị cuốn vào tiết mục trả thù đẫm máu này.
Có những kẻ mang danh con người mà còn không bằng một con mèo.
Ân Lưu Minh cụp mắt, khẽ thở dài rồi ngước lên: "Có rồi, anh đợi chút".
Hai mắt Tần Bảo sáng rực.
"Cậu tìm được điểm mấu chốt để phá ải rồi à?".
Thanh Diễm không mấy ngạc nhiên, cắn cây kẹo mút: "Làm sao để phá ải?".
"Trước đây tôi đã lầm, tôi cho rằng nỗi oán hận của giấc mơ này bắt nguồn từ những con mèo bị ngược đãi và chúng muốn trả thù những kẻ đã ngược đãi mình". Ân Lưu Minh thả con mèo nâu trong lòng xuống đất. "Nhưng giờ xem ra ít nhất con mèo đóng vai trò trung tâm của giấc mơ này không chết trong tay Tần Phấn Tiến".
Thanh Diễm rất hứng thú: "Tại sao?".
"Động vật có tư duy khá đơn giản. Lẽ ra oán khí của chúng phải tan biến ngay từ ngày đầu tiên chúng hành hạ con người đến chết, dù giấc mơ này có nhiều động vật tới đâu thì chúng cũng sẽ nguôi nỗi oán hận mà đầu thai chuyển kiếp sau nhiều vòng luân hồi. Nhưng trái lại, oán khí động vật ngày càng được tích tụ mạnh mẽ, giấc mơ cũng càng lúc càng được khuếch trương".
Thanh Diễm gật đầu: "Đây cũng là nghi vấn của tôi từ trước đến nay".
Ân Lưu Minh tiếp tục nói: "Tên của giấc mơ này là "Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu", đẫm máu và lễ hội hóa trang đều có rồi, còn dịu dàng thì sao?".
Thanh Diễm nhìn Ân Lưu Minh, im lặng đợi y giải thích.
"Lễ hội hóa trang là sự kiện mà Tần Phấn Tiến muốn tổ chức, đẫm máu là thái độ của gã với thiên đường mèo do chính tay gã xây nên, vậy hẳn dịu dàng cũng là thái độ của gã với vật gì đó hoặc ai đó".
Thanh Diễm đã tra rõ mọi tư liệu về Tần Phấn Tiến từ lâu: "Vợ và con gái của Tần Phấn Tiến?".
Ân Lưu Minh nói thêm: "Còn cả con thú cưng gã nuôi nữa".
Thanh Diễm giật mình: "Chẳng lẽ gã đối xử rất dịu dàng với thú cưng?".
"Trong mắt gã thì người ngoài còn chẳng có địa vị cao bằng thú cưng nhà nuôi".
Thanh Diễm nhíu mày.
Cô nàng chưa từng nghĩ tới góc độ này.
"Vậy nên một kẻ tạo giấc mơ là Tần Phấn Tiến, một kẻ tạo giấc mơ khác là con mèo gã nuôi?".
Ân Lưu Minh gật đầu.
Thanh Diễm nảy số rất nhanh: "Kẻ đang đội lốt Tần Phấn Tiến chính là thú cưng của gã?".
"Vẫn có một điểm mấu chốt để liên kết hai giấc mơ lại với nhau, ngược đãi mèo". Ân Lưu Minh nói. "Tôi đã tới văn phòng của Tần Phấn Tiến, trong đó có rất nhiều đồ chơi thú cưng và hai con mèo. Ta có quyền phỏng đoán thi thoảng gã sẽ đưa mèo nhà mình tới thiên đường mèo trong hiện thực".
Nếu không nhắc tới những hoạt động ngầm, thì thiên đường mèo đúng là nơi nuôi dưỡng và chăm sóc mèo tốt hơn ở nhà.
Thanh Diễm ngẫm nghĩ: "Chưa chắc nhân viên trong thiên đường mèo đã biết con mèo đó là của Tần Phấn Tiến".
"Đúng vậy. Có lẽ nó đã bị lầm thành mèo của thiên đường mèo, bị nhốt vào trong chuồng". Ân Lưu Minh vén tay áo. "Sau đó...".
Con mèo Tần Phấn Tiến nuôi rất đẹp, có lẽ đến đêm nó đã bị chọn bởi một vị khách với sở thích đặc thù nào đó.
Bi kịch đẫm máu xảy ra.
Tần Phấn Tiến không tìm thấy mèo thì chắc chắn sẽ nghĩ tới trường hợp này, nhưng tất cả đều đã muộn.
Vì thế gã ta ôm lòng oán hận với nhân viên đã nhận sai mèo và vị khách đã hành hạ con mèo đến chết.
Nỗi oán hận của Tần Phấn Tiến mới là khởi nguồn của giấc mơ này.
Thanh Diễm nhìn Tần Phấn Tiến trong phòng, gương mặt bé nhỏ đầy vẻ căm ghét: "Tôi ghét nhất là những người tiêu chuẩn kép".
Rõ ràng Tần Phấn Tiến tự xây nên một nơi tra tấn động vật để tìm niềm vui. Nhưng gã ta chỉ biết oán hận nhân viên và khách hàng, chứ không hề suy xét tới việc mình cũng sai.
Tuy vậy, hành vi này rất phù hợp với những kẻ có thiên hướng chia thế giới thành "trong vòng tròn" và "ngoài vòng tròn" như Tần Phấn Tiến.
"Hẳn Tần Phấn Tiến là kẻ khởi nguồn việc kéo nhân viên và khách hàng vào trong mơ để trả thù". Ân Lưu Minh nói. "Chắc chắn trong quá trình đó có Neo Chìm nhúng tay. Chúng đặt chân vào giấc mơ này, hoặc có thể dụ dỗ Tần Phấn Tiến trong hiện thực từ trước, khiến gã thay đổi hình thức của giấc mơ, sau đó sử dụng bùa ước nguyện và những đạo cụ có chức năng tương đương để kéo nhân viên, khách hàng, thậm chí là cả những con vật chết vì bị ngược đãi ở thiên đường mèo vào đây".
Nhưng khi giấc mơ chính thức hình thành, quyền khống chế nó đã rơi vào trong tay thành viên của Neo Chìm.
Neo Chìm không cần một kẻ tạo giấc mơ có lí trí riêng, vì thế Tần Phấn Tiến trở thành vật tế cho chính giấc mơ – gã bị lột da, để con mèo dễ khống chế hơn khoác lớp da ấy và trở thành một Tần Phấn Tiến mới.
Nếu Thanh Diễm không đưa Tần Phấn Tiến đi, có lẽ kết cục của gã ta cũng chẳng khác nào những người đang bị ngược đãi kia là bị tra tấn trong giấc mơ này mãi mãi.
Sự tra tấn ấy lại gia tăng nỗi oán hận của gã ta, cuối cùng trở thành suối nguồn oán khí để khuếch đại giấc mơ.
Kẻ nào càng ích kỉ thì lại càng không chịu nhận sai khi khổ sở và đau đớn, ngược lại, họ có xu hướng đổ lỗi cho người khác.
Chỉ mỗi lột da thôi thì chưa đủ. Để nỗi oán hận của Tần Phấn Tiến ngày càng mạnh hơn, Neo Chìm kéo hai người gã ta quan tâm nhất vào trong mơ.
Vợ và con gái của gã ta.
Tần Phấn Tiến mất sạch lí trí vì vợ con chết thảm, hoàn toàn biến thành một cỗ máy sản sinh nỗi oán hận cho giấc mơ.
Thanh Diễm càng nghĩ lại càng thấy ghét, nhổ ra một cái.
Cô nàng đã tham gia trò chơi Ác Mộng biết bao nhiêu năm, đã thấy nhiều người cố chấp và ích kỉ, nhưng cái hạng ích kỉ tới mức như Tần Phấn Tiến thì chưa gặp bao giờ.
Thanh Diễm nhanh chóng bình tĩnh lại: "Nếu đã tìm được điểm mấu chốt thì chuyện phá ải cũng sẽ dễ hơn. Chúng ta không thể thỏa mãn chấp niệm của Tần Phấn Tiến, nhưng có thể ra tay từ chỗ con mèo kia".
Tần Phấn Tiến chỉ muốn tất thảy những người đã hại gia đình gã ta phải chết, nhưng giờ thì đến cả người vô tội cũng bị liên lụy theo.
Còn con mèo kia...
Ân Lưu Minh nói: "Văn phòng của Tần Phấn Tiến có rất nhiều ảnh chụp, gồm gia đình gã và một con mèo. Ngoài ra trong căn phòng ấy cũng có một con mèo lớn và một con mèo con".
Thanh Diễm nhíu mày.
"Cá nhân tôi nghi ngờ... Hai con mèo đó chính là vợ và con gái của Tần Phấn Tiến".
"Tại sao?".
"Con mèo của Tần Phấn Tiến cũng là một kẻ tạo giấc mơ, dù tư duy đơn giản nhưng nó cũng có ý thức chủ quan của riêng mình. Gia đình Tần Phấn Tiến đã nuôi nó rất lâu nên hẳn nó cũng có tình cảm với họ".
Sau khi vợ con Tần Phấn Tiến chết, nó vô thức thay đổi một phần quy tắc của giấc mơ, biến họ thành mèo rồi nuôi trong văn phòng.
Họ sẽ được che chở, rất an toàn, không bị tra tấn hành hạ nữa.
Thanh Diễm nhíu mày: "Vậy thì hẳn chấp niệm của con mèo rất dễ phá giải... Nó muốn quay lại quá khứ, quay về cuộc sống gia đình bình yên".
Nhưng chuyện này cũng rất khó thực hiện.
Tần Phấn Tiến dùng dịch vụ ngược đãi mèo làm mánh lới thu hút những kẻ có tiền và ham muốn bạo lực, dùng máu tanh để xây nên một gia đình ấm áp.
Có lẽ con mèo kia cũng hiểu. Vì thế nó vẫn duy trì việc tra tấn con người trong mơ, chỉ bảo vệ bà chủ và cô chủ vô tội, thậm chí còn chẳng can thiệp vào chuyện Tần Phấn Tiến bị tra tấn.
Họ không thể không thừa nhận, Neo Chìm đã chọn được một giấc mơ rất tốt.
Thanh Diễm bất đắc dĩ thở dài: "Thế thì chỉ còn cách phá ải bằng bạo lực".
Ân Lưu Minh nhướng mày: "Cô làm được à?".
"Dĩ nhiên tôi đủ sức rồi".
"Vậy sao cô không làm từ trước?".
"Nếu phá ải bằng bạo lực thì những linh hồn vô tội bị liên lụy kia cũng sẽ biến mất". Thanh Diễm quơ tay, có vẻ vô cùng bất đắc dĩ. "Thế nên tôi luôn nghiên cứu cầu nối giữa giấc mơ này và hiện thực, tôi muốn cứu họ ra ngoài trước rồi mới dùng đến bạo lực".
Ân Lưu Minh bỗng bật cười.
Thanh Diễm nhìn y, như hiểu như không: "Cậu cười cái gì?".
Y bỗng đổi chủ đề: "Hàn Triệt đi đâu rồi?".
Thanh Diễm chẳng hiểu được Ân Lưu Minh đang úp úp mở mở ra làm sao, nhưng cô nàng vẫn đáp: "Một điểm nào đó trong tầng ngầm có dấu hiệu bất thường nên tôi bảo cậu ta đi xem rồi. Có khả năng là người chơi mới xuất hiện hoặc người trên mặt đất bị ném xuống đây, nếu cứu được thì nên cứu chứ".
Đúng lúc đó, cánh cửa sắt bỗng mở ra.
Một bóng người hưng phấn vọt vào: "Surprise! Anh Ân! Tôi nhớ anh lắm đó! Cuối cùng anh cũng nhớ đến tôi rồi à?".
Cậu chàng nhìn thấy Thanh Diễm bé nhỏ thì huýt sáo: "Ui chao, mới một thời gian không gặp mặt mà sao anh Ân đã có con riêng rồi?".
Cô nàng kinh ngạc nhìn kẻ vừa xuất hiện, rồi lại nhìn Ân Lưu Minh.
Y mỉm cười: "Vấn đề liên quan tới linh hồn thì phải nhờ người chuyên nghiệp giải quyết".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.