Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng
Chương 79: Số Không
Dậu Thời Hỏa
24/02/2023
Edit: Ryal
Khi mở mắt ra lần nữa, Ân Lưu Minh đã quay lại không gian hệ thống đầy quen thuộc.
[Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa biến mất, kẻ tạo giấc mơ: Lôi Anh Triết, Vệ Thiệu Nạp (giả)].
[Người chơi Ân Lưu Minh qua ải "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa", cho điểm S, phá ải thưởng 1000 điểm].
[Người chơi Ân Lưu Minh khiêu chiến thành công, bước vào vị trí thứ bảy mươi tám trên bảng xếp hạng].
[Đã mở khóa toàn bộ quyền hạn của người chơi].
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày: "Hơn một vạn điểm mà chỉ có hạng bảy mươi tám thôi ư?".
Thẩm Lâu bay ra, nheo mắt cười: "Em nghĩ trò chơi Ác Mộng đã tồn tại được bao lâu? Hạng bảy mươi tám đã là không tệ rồi".
Ân Lưu Minh liếc hắn.
Thẩm Lâu nói: "Nếu em đã được mở quyền hạn dành cho người chơi trên bảng xếp hạng thì ta sẽ trả lời mà em muốn biết khi trước... Trò chơi Ác Mộng có cơ chế phòng vệ hay không? Dĩ nhiên là có, chính là hiệp hội quan sát viên".
"Công đoàn ư?".
"Không phải công đoàn". Thẩm Lâu lắc đầu. "Hiệp hội quan sát viên được tạo thành từ số ít những người chơi trên bảng xếp hạng được Ác Mộng chỉ định, nắm giữ một phần quyền hạn của hệ thống, khi xuất hiện tình huống có khả năng gây tổn hại đến trò chơi thì họ sẽ tiến hành cử người đi kiểm tra và xử lí".
Cuối cùng, hắn chốt lại bằng một câu: "Neo Chìm nói hiệp hội quan sát viên là do Số Không thành lập, nhưng cái này thì phải xác nhận đã".
Ân Lưu Minh hỏi: "Liên hệ với họ bằng cách nào?".
"Hiệp hội quan sát viên sẽ được cấp thông tin về giao diện của người chơi trên bảng xếp hạng, nhưng em đừng vội". Thẩm Lâu sờ cằm, biểu cảm nghiêm túc hơn hẳn. "Có chuyện này tương đối đáng sợ hơn... Bùi Du Triều là một thành viên trong số đó".
Ân Lưu Minh cau mày.
Mục đích của Neo Chìm là chia cắt thế giới thực và trò chơi Ác Mộng, hiệp hội quan sát viên lại có trách nhiệm đảm bảo cơ cấu của trò chơi Ác Mộng được vận hành trơn tru.
Hội phó của công đoàn Neo Chìm có thể trà trộn vào hiệp hội quan sát viên ư?
"Hiệp hội quan sát viên có bao nhiêu người?".
"Tối đa là bảy".
"Những ứng cử viên muốn tham gia hiệp hội quan sát viên thì không cần xét duyệt hay sao?".
"Hẳn là có". Thẩm Lâu ho khan. "Chẳng biết mấy tên khốn kia làm ăn kiểu gì mà để kẻ địch trà trộn vào trong".
Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Lâu, cứ thấy thái độ hắn là lạ.
Giọng điệu ấy... Như thể đang coi hiệp hội quan sát viên như thuộc hạ của mình, tiếc cho họ rèn sắt không thành thép.
Ngược lại, với Neo Chìm tự dưng là do hắn sáng lập thì Thẩm Lâu lại đối xử như kẻ thù.
Ân Lưu Minh hỏi thẳng: "Anh có quan hệ gì với hiệp hội quan sát viên?".
Thẩm Lâu hơi khựng lại: "Hiệp hội quan sát viên xuất hiện sau khi ta bị phong ấn, về lí thuyết thì chẳng có quan hệ gì... Nhưng không hiểu tại sao ta lại có cảm giác muốn quan tâm họ, và không hiểu tại sao ta lại biết về họ".
Ân Lưu Minh nheo mắt nhìn hắn một hồi lâu, bỗng hỏi: "Anh chính là Số Không?".
Thẩm Lâu vẫn luôn tỏ ra rất quen thuộc với hệ thống, nghe nói Số Không cực kì "trân trọng" hiệp hội quan sát viên, hắn còn bị Mễ An Bồi cho là phân thân của hệ thống.
Không biết chừng Thẩm Lâu chính là "Số Không", từng ngăn cản người chơi ước hủy diệt thế giới rồi bị phong ấn vào sách minh họa.
Thẩm Lâu ngạc nhiên nhìn y, một lúc lâu sau mới nở nụ cười: "Trí tưởng tượng của em phong phú thật... Nhưng ta biết chắc ta không phải người đó".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Thẩm Lâu nói: "Nếu ta là Số Không, thì chẳng lẽ Neo Chìm đón ta về để tự tìm đường chết?".
"Có lẽ chúng muốn nhổ cỏ tận gốc".
"Không đâu, ta sẽ không chết trong trò chơi Ác Mộng này".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Thẩm Lâu xòe tay: "Trò chơi Ác Mộng không biến mất thì ta sẽ không phải chết. Suốt cuộc đời Số Không đều muốn giết ta, nhưng tiếc là người đó chưa thành công bao giờ".
Ân Lưu Minh hơi thất vọng, quay lại chủ đề chính: "Có thể liên lạc với những người khác trong hiệp hội quan sát viên không?".
"Người chơi chọn một thành viên bất kì để liên hệ là được". Gương mặt Thẩm Lâu có vẻ nghiêm túc hơn một chút. "Bùi Du Triều tiết lộ thân phận thành viên hiệp hội trước mặt chúng ta mà chẳng chút kiêng dè, cũng có nghĩa gã không sợ chúng ta báo cáo với họ".
Ánh mắt Ân Lưu Minh tối lại.
Đây không phải tin tốt.
Hoặc hiệp hội quan sát viên đã bị Neo Chìm thâm nhập lỗ chỗ, hoặc... những người khác đều đã chết thảm.
Y quay đầu hỏi hệ thống: "Bây giờ các thành viên của hiệp hội quan sát viên đang ở đâu?".
Thẩm Lâu khẽ cười: "Thứ hệ thống thiểu năng trí tuệ này chỉ biết trả lời quyền hạn không đủ thôi...".
[Thành viên số 1 đến số 6 đều đang vượt ải, chỉ có số 7 còn online].
Thẩm Lâu: "...".
Hắn hỏi: "Thành viên số 1 đến số 6 đang ở trong giấc mơ nào?".
[Quyền hạn không đủ, không thể trả lời].
Thẩm Lâu: "...".
Hắn nổi giận: "Mi bug rồi à, cần ta sửa giúp không?".
Ân Lưu Minh khoanh tay, nhướng mày.
Đương nhiên hệ thống sẽ không trả lời câu hỏi vừa rồi của Thẩm Lâu.
Y hỏi: "Họ đang ở trong giấc mơ nào?".
[Các thành viên số 1, 4, 6 đang ở giấc mơ số 199548251, các thành viên số 2, 3, 5 đang ở giấc mơ số 199548209].
Thẩm Lâu nhìn Ân Lưu Minh, cau mày: "Quyền hạn của người chơi trên bảng xếp hạng lẽ ra không cao đến thế".
Dĩ nhiên Ân Lưu Minh cũng biết.
Y suy tư một chốc, vẫn mở miệng nói thẳng: "Tôi nghi ngờ tôi từng vào trò chơi Ác Mộng từ trước".
Thẩm Lâu liếc nhìn y.
Ân Lưu Minh ho khan một tiếng, tự nói mấy lời này đúng là chẳng dễ chịu gì: "Dạo gần đây, khi trò chuyện với anh, tôi thường có cảm giác rất quen thuộc. Như thể tôi đã từng nói với anh bằng giọng điệu hệt như thế từ rất lâu về trước".
Thẩm Lâu cũng cau mày: "Cảm giác quen thuộc xuất hiện cũng là chuyện thường tình. Rất có thể chỉ là cảnh tượng quen thuộc gây nên cảm giác déjà vu, chưa hẳn em đã từng trải qua những chuyện tương tự".
"Đúng thế". Ân Lưu Minh gật đầu. "Nhưng tôi cảm thấy không phải ảo giác".
Thẩm Lâu nhíu mày: "Cảm thấy?".
Ân Lưu Minh lạnh nhạt gật đầu.
Thẩm Lâu không coi lời y nói như trò cười, đôi mày cau chặt hơn, nhìn y một hồi lâu với vẻ kì lạ: "Khi còn là người chơi hẳn ta đã quen biết nhiều người, nhưng giờ nhớ lại thì chẳng có kí ức nào về em".
"Thời điểm anh mang thân phận người chơi là hai mươi lăm năm trước". Ân Lưu Minh thử tính. "Cũng rơi vào khoảng thời gian tôi ra đời".
Lông mày Thẩm Lâu nhíu thật chặt.
Ân Lưu Minh quay đầu nhìn không gian hệ thống, im lặng một hồi bèn bất chợt hỏi: "Anh biết tên thật của Số Không chứ?".
Thẩm Lâu ngẩn người, vô thức bật thốt một cái tên: "Khải Hải".
Gần như cùng lúc, Ân Lưu Minh cũng tự trả lời: "Khải Hải".
Hai người nhìn nhau.
Ân Lưu Minh cất lời: "Lần đầu tiên tôi cảm thấy quen thuộc là khi nghe cái tên Khải Hải".
Thẩm Lâu hỏi: "Em muốn nói... em cảm thấy em chính là Số Không?".
Ân Lưu Minh im lặng.
Thẩm Lâu đột nhiên bay tới chỗ y, gần như mặt đối mặt, những đường nét tuấn tú màu lam đậm hiện đầy vẻ nghi ngờ và khiếp sợ.
Ân Lưu Minh bình tĩnh hỏi: "Anh hoảng lắm à?".
Thẩm Lâu bỗng mỉm cười: "Không, ta chỉ thấy em rất đẹp, khiến ta mê đắm".
Ân Lưu Minh không chịu nổi mà nghiêng đầu sang phía khác.
Chốc lát sau, y mới nói: "Khả năng là thế này... Hai mươi lăm năm trước anh từng chiến đấu với Số Không, sau đó anh thua và bị phong ấn vào sách minh họa. Còn y, dù sắp chết nhưng chưa hoàn toàn kiệt quệ, cuối cùng được chuyển sinh đến thế giới thực".
Thẩm Lâu sờ cằm: "A, chắc em không biết... Số Không có lén chuẩn bị cho chính mình một cơ thể con người, để sau khi giết ta thì sẽ đến thế giới thực".
Ân Lưu Minh ngước mắt: "Thế thì chẳng phải...".
Thẩm Lâu chợt chỉ vào mình: "Đó chính là cơ thể này".
Ân Lưu Minh ngẩn ra.
"Theo một mặt nghĩa nào đó, Neo Chìm và Mễ An Bồi cũng không sai". Hắn nói. "Ta vừa là một phần của hệ thống mà cũng vừa là người chơi. Trong lúc chiến đấu, ta phát hiện Số Không đã tự chuẩn bị một cơ thể dự phòng nên nhanh tay cướp lấy rồi mới trở thành người chơi, bắt đầu quá trình vượt ải".
Thẩm Lâu chỉ vào trán mình. "Nói ra thì chắc em sẽ không tin, phân nửa tính cách của ta hiện giờ được hình thành trong cơ thể Số Không".
Ân Lưu Minh nhìn hắn.
Bảo sao y cứ có cảm giác tính cách của Thẩm Lâu không giống hệ thống cứng nhắc và NPC hư ảo trong trò chơi Ác Mộng, thậm chí còn giống người hơn cả y.
Thẩm Lâu nhún vai: "Lúc Số Không ra đời thì Địa Phủ còn chưa tồn tại, người đó cũng chẳng có mặt trong danh sách chuyển thế của Địa Phủ, muốn trở thành con người thì nhất định phải có một cơ thể mới được".
"Với quyền hạn của Số Không trong hệ thống thì chế tạo một cơ thể chắc cũng không khó gì".
Thẩm Lâu lắc đầu: "Nhưng chế tạo cơ thể có khả năng chứa đựng Số Không lại chẳng dễ tới vậy... Người đó là loài người của thời thần thoại, chất lượng linh hồn không thể so với con người trong thời hiện đại. Huống chi người đó gần như đã đồng hóa với trò chơi Ác Mộng sau một thời gian dài, không thể thích ứng với hiện thực đã thay đổi quá nhiều quy tắc, rất khó để rời khỏi đây".
"Hơn nữa, còn một chuyện rất quan trọng... Số Không có giấc mơ. Số Không là một kẻ lạnh lùng và lí trí tới nỗi gần như không có cảm tình, cũng như Tạ Kỳ Trúc, người đó có thể hoàn toàn khống chế giấc mơ của mình để thực hiện rất nhiều thứ trong mơ. Mô hình không gian cá nhân của người chơi hiện nay cũng là phỏng theo giấc mơ của Số Không khi trước".
"Anh từng tới giấc mơ của y?".
Thẩm Lâu hạ tay: "Đã bảo hai ta là kẻ thù không đội trời chung rồi mà, dĩ nhiên ta chưa tới".
Ân Lưu Minh im lặng một lúc lâu, cuối cùng đáp: "Những điều này vẫn chưa thể thuyết phục tôi được".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Ta cũng không định thuyết phục em – những điều này là do ta phân tích dựa trên trí nhớ hiện giờ, chỉ mang tính chất tham khảo; hơn nữa...".
Hắn hơi dừng lại, tiếp tục bay tới gần, khẽ chớp mắt vài cái: "Dù em có phải Số Không hay không thì mối quan hệ giữa chúng ta cũng không bị ảnh hưởng".
Ân Lưu Minh cụp mắt.
Thẩm Lâu nhướng mày trái: "Này, em đừng bảo em nghĩ mình là Số Không nên phải hoàn thành công việc còn dang dở là làm thịt bạn trai của em bây giờ đấy nhé".
Ân Lưu Minh cạn lời: "Anh thành bạn trai tôi từ bao giờ thế?".
Thẩm Lâu à một tiếng: "Hiểu hiểu, người ta hay gọi đây là rút chim vô tình đúng không? Lúc trước em còn nói phải quản ta thật chặt cơ mà?".
Ân Lưu Minh: "...".
Thẩm Lâu ra vẻ ấm ức: "Em còn nói em muốn thử, chẳng lẽ đó chỉ là lời nói vô tình?".
Ân Lưu Minh: "... Thôi, nghe anh hết".
Chẳng phải họ đang bàn luận về một đề tài rất nghiêm túc ư, sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Thẩm Lâu chợt giơ hai ngón tay, khẽ nâng cằm y lên.
Y nhìn hắn, khẽ nheo mắt.
Thẩm Lâu cong môi, giọng cũng vương ý cười: "Nếu em thực sự có cảm giác em là Số Không thì chúng ta có thể đi tìm chứng cứ".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Em tưởng anh sẽ phản đối".
Thẩm Lâu cũng nhíu mày: "Nếu em nghĩ ta sẽ phản đối thì sao lại nói với ta?".
Ân Lưu Minh vừa định đáp, hắn đã ngắt lời: "Ta thấy em rất thích dùng cách nói phủ định để tỏ ý khẳng định với ta nhỉ".
Thẩm Lâu hơi dừng lại, nhìn khuôn mặt y rồi cười: "Đương nhiên ta không hề ghét điều đó".
Ân Lưu Minh quay mặt đi: "Ai thèm quan tâm anh có ghét hay không".
Thẩm Lâu buông tay, lại trôi nổi giữa không trung: "Quay lại chủ đề ban nãy... Đang có sáu người của hiệp hội quan sát viên ở trong mơ, số lượng rất trùng hợp".
Ân Lưu Minh điều chỉnh lại tâm trạng: "Có lẽ kẻ đang không ở trong mơ chính là Bùi Du Triều".
Với công việc đặc thù của hiệp hội quan sát viên thì hẳn họ không vượt ải vì điểm thưởng, mà thiên về hướng đi giải quyết vấn đề hơn.
Nhưng hai vấn đề lớn lại trùng hợp xuất hiện ngay lúc này ư?
Tám phần mười là do Neo Chìm giở trò để hiệp hội quan sát viên chỉ còn lại mình Bùi Du Triết.
"Những người khác đang mắc kẹt trong giấc mơ nào đó?".
Thẩm Lâu lắc đầu: "Họ không mắc kẹt được đâu".
Ân Lưu Minh nói như có điều suy nghĩ: "Chúng ta có thể tới chỗ họ".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Em chắc chứ? Những giấc mơ cần hiệp hội quan sát viên ra mặt sẽ có độ khó rất cao".
Ân Lưu Minh liếc nhìn hắn: "Anh có ý tưởng nào khác không?".
Thẩm Lâu đáp: "Nếu chỉ là vì bùa ước nguyện thì đúng là ta có một cách... Bùa ước nguyện của Neo Chìm vốn là hàng phục chế của thứ mà ta đã sáng tạo lúc trước, chỉ cần lấy được nó thì ta có thể khống chế ngược lại những lá bùa ước nguyện".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Dễ thế ư?".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Đương nhiên, chẳng lẽ em cảm thấy ta sẽ không để lại phương án dự phòng nào?".
"Nhưng chắc chắn bùa ước nguyện bản đầu tiên đang nằm trong tay hội trưởng của Neo Chìm".
Thẩm Lâu hỏi: "Em thấy kế phản gián thế nào?".
Ân Lưu Minh nhìn hắn chằm chằm: "Anh định cắt đứt khế ước với em rồi trà trộn vào Neo Chìm?".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Có vẻ em không đồng ý".
"Đương nhiên".
Hắn giơ tay, một quầng sáng xanh bay ra từ trong cơ thể, ngưng tụ lại thành một Thẩm Lâu khác rồi mỉm cười: "Nếu ta nói ta có thể dùng phân thân thì sao?".
Ân Lưu Minh ngạc nhiên: "Anh có năng lực này từ bao giờ thế?".
"Ngay trong giấc mơ vừa qua". Thẩm Lâu vỗ tay. "Giấc mơ đó đã sao chép rất nhiều phiên bản của ta, tuy ta không định quấy rầy họ nhưng không thể tha cho những kẻ có ý đồ bất lợi với chúng ta được. Sau khi thủ tiêu hai tên, ta gom một phần năng lượng tạo ra chúng lại rồi ngưng tụ thành phân thân này".
Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày.
"Ta có thể thao túng phân thân này sao cho giống hệt chính ta, không lo bị phát hiện đâu". Thẩm Lâu nheo mắt cười. "An toàn tuyệt đối".
Ân Lưu Minh trầm ngâm một chốc: "Chuyện này không hề mâu thuẫn với chuyện chúng ta đi tìm hiệp hội quan sát viên, tiến hành cùng lúc cũng được".
Nụ cười trên mặt Thẩm Lâu tắt ngấm: "Quá nguy hiểm".
Ân Lưu Minh ồ một tiếng: "Nguy hiểm hơn cả việc anh lẻn vào sào huyệt kẻ thù rồi có thể bị chèo kéo luôn cơ à?".
Thẩm Lâu khẽ nhướng mày nhìn y.
Ân Lưu Minh cũng nhìn lại hắn.
Hai người chẳng ai chịu nhường ai, Thẩm Lâu thở dài: "Tuy ta rất vui vì em nảy sinh dục vọng chiếm hữu với ta, nhưng em thực sự không có lòng tin dành cho ta hay sao?".
Ân Lưu Minh đáp: "Trả lại nguyên câu này cho anh đấy".
Thẩm Lâu nhún vai: "Xem ra chúng ta chưa thể nhất trí ngay được".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
"Nếu đã vậy...". Thẩm Lâu dài giọng. "Thì tính sau, giờ về du thuyền trước đã".
Quay lại không gian cá nhân, Ân Lưu Minh thấy Diệp Thanh Thanh đang chăm trẻ.
Cô nàng ngồi trên sô pha, ân cần bưng một đĩa hoa quả: "Em bé ăn táo không? Hay là quýt?".
Tinh linh tranh ngồi ở phía đối diện, khiếp đảm nhìn Diệp Thanh Thanh, co lại thành một cục mà chẳng dám nhúc nhích.
Diệp Thanh Thanh quay đầu lại, trông thấy Ân Lưu Minh: "Thầy Ân về rồi ạ?".
Ân Lưu Minh nhìn cái vẻ tội nghiệp của tinh linh tranh, thở dài: "Tinh linh tranh sợ người lạ, em đừng trêu nhóc ấy".
"Chứng ngại giao tiếp ư?". Diệp Thanh Thanh thả quả quýt trong tay xuống. "Chẳng mấy khi có người nhỏ tuổi hơn em... Em định làm thân với bé thôi mà".
Ân Lưu Minh ngồi xuống, tinh linh tranh im lặng nhích ra xa một chút.
Diệp Thanh Thanh chuyển sự hứng thú sang y: "Thầy Ân có thắng không ạ?".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Thắng".
"Em biết ngay thầy Ân là giỏi nhất mà!". Diệp Thanh Thanh vui sướng vỗ tay. "Thế thầy có mở khóa được cái gì hay hay không?".
"Cũng nhiều đấy...". Ân Lưu Minh kéo âm cuối thật dài. "Nhưng không thể nói cho em được".
Diệp Thanh Thanh ỉu xìu.
Ân Lưu Minh nghĩ ngợi đôi chút rồi liên lạc với Hàn Triệt.
Gã đang không vượt ải nên tới rất nhanh. Vừa nhìn thấy Ân Lưu Minh là Hàn Triệt hiểu ngay rằng y đã thắng lần khiêu chiến này, gật đầu: "Tốt lắm".
Ân Lưu Minh đáp: "Lần này tôi điều tra được vài chuyện khá thú vị".
Y thuật lại những thông tin liên quan tới Neo Chìm và hiệp hội quan sát viên trong "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa".
Nghe xong, một Hàn Triệt vốn lạnh nhạt cũng phải cau mày: "Bùi Du Triều thuộc hiệp hội quan sát viên?".
Thẩm Lâu bưng tách cà phê, chầm chậm đi tới: "Trong những năm qua hiệp hội quan sát viên có biến cố nào không?".
Hàn Triệt đáp: "Người chơi bình thường gần như không hề tiếp xúc với hiệp hội quan sát viên... Để tôi hỏi người khác xem sao".
Gã đã tham gia trò chơi Ác Mộng nhiều năm, tất nhiên cũng quen biết nhiều người.
Hàn Triệt gửi tin dò hỏi rồi tổng kết lại: "Mấy năm gần đây, dấu vết hoạt động của hiệp hội quan sát viên tăng lên đột ngột. Nhiều người chơi đã gặp thành viên của họ tới giải quyết vấn đề trong mơ".
Ân Lưu Minh hỏi: "Vấn đề gì?".
Hàn Triệt hơi khựng lại, rồi nói ra đáp án: "Giấc mơ năm sao".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
"Thông thường mà nói, giấc mơ năm sao rất hiếm khi xuất hiện". Hàn Triệt giải thích. "Thậm chí, có thể nói giấc mơ của một người bình thường không thể trở thành cấp năm sao. Theo một trường nghĩa nào đó thì giấc mơ năm sao đã không còn được coi là một giấc mơ, chúng là tai nạn giữa thế giới thực và trò chơi Ác Mộng, không chỉ ảnh hưởng tới giấc mơ mà thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới hiện thực".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Dựa theo những phần kí ức đã được khôi phục của ta... thì từ khi trò chơi Ác Mộng xuất hiện tới nay, số lượng giấc mơ năm sao không hơn một trăm cái".
Ân Lưu Minh hỏi: "Dạo gần đây có nhiều giấc mơ năm sao xuất hiện lắm ư?".
"Không nhiều, chỉ hai cái thôi". Hàn Triệt lắc đầu. "Nhưng hai cái là đủ để ghìm chân toàn bộ thành viên của hiệp hội. Bây giờ chỉ còn một người ở lại để xử lí công việc thường ngày, những kẻ khác đã tới giấc mơ năm sao cả rồi".
Thẩm Lâu nhíu mày: "Xem ra hai giấc mơ này không thể không liên quan tới Neo Chìm".
Ân Lưu Minh hỏi: "Thành viên của hiệp hội có thể bị giam giữ hay không?".
Hàn Triệt lắc đầu: "Theo những gì tôi biết thì không, họ có một số đặc quyền nhất định với hệ thống, dù giấc mơ có khủng khiếp đến đâu thì họ cũng có thể quay lại trò chơi Ác Mộng bất cứ lúc nào".
Ân Lưu Minh gật đầu.
Chẳng trách Bùi Du Triều có thể trốn khỏi "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa" dễ như bỡn.
Hàn Triệt nhìn Ân Lưu Minh: "Cậu định đi tìm người của hiệp hội quan sát viên?".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Không, bọn ta chưa thống nhất chuyện này".
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày: "Em thấy chẳng có mâu thuẫn gì hết".
Hàn Triệt nhìn cả hai, giơ tay cầm quýt trên bàn, chậm rãi lột vỏ.
Diệp Thanh Thanh nhỏ giọng: "Ngọt không anh Hàn Triệt ơi?".
Hàn Triệt chia cho cô nàng một múi, rồi cũng rất đỗi tự nhiên mà chia một múi khác cho tinh linh tranh: "Ngọt".
Tinh linh tranh ngơ ngác nhìn gã, dè dặt nhận múi quýt, cắn một miếng. Hai mắt nhóc sáng rực lên, bắt đầu gặm quýt như một chú chuột đồng.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu cùng ăn ý dừng cuộc tranh cãi.
Thẩm Lâu vỗ tay một cái thật nhẹ.
Diệp Thanh Thanh nhanh chóng nhè múi quýt trong miệng ra: "Óe! Sao tự dưng chua quá vậy!".
Thẩm Lâu híp mắt cười: "Còn ngọt không?".
Hàn Triệt nuốt xuống, chẳng hề biến sắc: "Ngọt".
Gã uống một ngụm nước rồi nói tiếp: "Nếu cậu muốn tìm người của hiệp hội quan sát viên thì tốt nhất hãy tìm hội trưởng".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Tại sao?".
"Hội trưởng của hiệp hội quan sát viên đã có mặt trong trò chơi Ác Mộng hơn năm mươi năm, là người ủng hộ trung thành nhất của trò chơi, tuyệt đối không thể phản bội nó. Đồng thời anh ta cũng là người chơi mạnh nhất, sức chiến đấu rất đáng tin cậy". Hàn Triệt giải thích. "Vấn đề duy nhất là tôi không biết cách vào giấc mơ năm sao. Trò chơi Ác Mộng đã phong tỏa lối vào để tránh việc người chơi hi sinh vô ích".
Ân Lưu Minh nói: "Tới đó thì đơn giản".
Y giơ tay, một đống bùa ước nguyện đủ kiểu dáng xuất hiện: "Neo Chìm tặng không cho tôi rất nhiều".
Chỉ cần ước với trò chơi Ác Mộng là được.
Thẩm Lâu nhẹ nhàng vỗ tay: "Thế còn đề nghị của ta?".
Hàn Triệt đã hiểu đại khái mâu thuẫn giữa hai người, gã đột ngột đưa ra câu hỏi: "Sao không thực hiện cùng lúc?".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu cùng nhìn gã.
"Nếu Neo Chìm muốn duy trì mộng cảnh năm sao để giữ chân hiệp hội quan sát viên thì tất nhiên phải cử thành viên vào đó". Hàn Triệt nói. "Hai người hoàn toan có thể hành động cùng lúc".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu liếc nhau.
Nhờ đặc quyền không biết do hệ thống hay Thẩm Lâu cung cấp, Ân Lưu Minh tra được giấc mơ nơi hội trưởng hiệp hội quan sát viên và hội trưởng Neo Chìm đang có mặt.
Họ ở trong cùng một giấc mơ.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu lại liếc nhau.
Thẩm Lâu sờ cằm: "Hội trưởng Neo Chìm... Chúng ta sẽ gặp Boss lớn sớm tới vậy sao?".
Ân Lưu Minh hỏi: "Anh còn gì muốn nói nữa không?".
Thẩm Lâu bật cười: "Chỉ một câu thôi".
Ân Lưu Minh nhướng mày.
Thẩm Lâu đột nhiên bay tới, dùng một ngón tay thon dài ấn nhẹ vào môi dưới y, trầm giọng: "Chú ý an toàn".
Ân Lưu Minh dời mắt: "Chưa vội, em phải về thế giới thực xử lí vài chuyện đã".
Khi mở mắt ra lần nữa, Ân Lưu Minh đã quay lại không gian hệ thống đầy quen thuộc.
[Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa biến mất, kẻ tạo giấc mơ: Lôi Anh Triết, Vệ Thiệu Nạp (giả)].
[Người chơi Ân Lưu Minh qua ải "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa", cho điểm S, phá ải thưởng 1000 điểm].
[Người chơi Ân Lưu Minh khiêu chiến thành công, bước vào vị trí thứ bảy mươi tám trên bảng xếp hạng].
[Đã mở khóa toàn bộ quyền hạn của người chơi].
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày: "Hơn một vạn điểm mà chỉ có hạng bảy mươi tám thôi ư?".
Thẩm Lâu bay ra, nheo mắt cười: "Em nghĩ trò chơi Ác Mộng đã tồn tại được bao lâu? Hạng bảy mươi tám đã là không tệ rồi".
Ân Lưu Minh liếc hắn.
Thẩm Lâu nói: "Nếu em đã được mở quyền hạn dành cho người chơi trên bảng xếp hạng thì ta sẽ trả lời mà em muốn biết khi trước... Trò chơi Ác Mộng có cơ chế phòng vệ hay không? Dĩ nhiên là có, chính là hiệp hội quan sát viên".
"Công đoàn ư?".
"Không phải công đoàn". Thẩm Lâu lắc đầu. "Hiệp hội quan sát viên được tạo thành từ số ít những người chơi trên bảng xếp hạng được Ác Mộng chỉ định, nắm giữ một phần quyền hạn của hệ thống, khi xuất hiện tình huống có khả năng gây tổn hại đến trò chơi thì họ sẽ tiến hành cử người đi kiểm tra và xử lí".
Cuối cùng, hắn chốt lại bằng một câu: "Neo Chìm nói hiệp hội quan sát viên là do Số Không thành lập, nhưng cái này thì phải xác nhận đã".
Ân Lưu Minh hỏi: "Liên hệ với họ bằng cách nào?".
"Hiệp hội quan sát viên sẽ được cấp thông tin về giao diện của người chơi trên bảng xếp hạng, nhưng em đừng vội". Thẩm Lâu sờ cằm, biểu cảm nghiêm túc hơn hẳn. "Có chuyện này tương đối đáng sợ hơn... Bùi Du Triều là một thành viên trong số đó".
Ân Lưu Minh cau mày.
Mục đích của Neo Chìm là chia cắt thế giới thực và trò chơi Ác Mộng, hiệp hội quan sát viên lại có trách nhiệm đảm bảo cơ cấu của trò chơi Ác Mộng được vận hành trơn tru.
Hội phó của công đoàn Neo Chìm có thể trà trộn vào hiệp hội quan sát viên ư?
"Hiệp hội quan sát viên có bao nhiêu người?".
"Tối đa là bảy".
"Những ứng cử viên muốn tham gia hiệp hội quan sát viên thì không cần xét duyệt hay sao?".
"Hẳn là có". Thẩm Lâu ho khan. "Chẳng biết mấy tên khốn kia làm ăn kiểu gì mà để kẻ địch trà trộn vào trong".
Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Lâu, cứ thấy thái độ hắn là lạ.
Giọng điệu ấy... Như thể đang coi hiệp hội quan sát viên như thuộc hạ của mình, tiếc cho họ rèn sắt không thành thép.
Ngược lại, với Neo Chìm tự dưng là do hắn sáng lập thì Thẩm Lâu lại đối xử như kẻ thù.
Ân Lưu Minh hỏi thẳng: "Anh có quan hệ gì với hiệp hội quan sát viên?".
Thẩm Lâu hơi khựng lại: "Hiệp hội quan sát viên xuất hiện sau khi ta bị phong ấn, về lí thuyết thì chẳng có quan hệ gì... Nhưng không hiểu tại sao ta lại có cảm giác muốn quan tâm họ, và không hiểu tại sao ta lại biết về họ".
Ân Lưu Minh nheo mắt nhìn hắn một hồi lâu, bỗng hỏi: "Anh chính là Số Không?".
Thẩm Lâu vẫn luôn tỏ ra rất quen thuộc với hệ thống, nghe nói Số Không cực kì "trân trọng" hiệp hội quan sát viên, hắn còn bị Mễ An Bồi cho là phân thân của hệ thống.
Không biết chừng Thẩm Lâu chính là "Số Không", từng ngăn cản người chơi ước hủy diệt thế giới rồi bị phong ấn vào sách minh họa.
Thẩm Lâu ngạc nhiên nhìn y, một lúc lâu sau mới nở nụ cười: "Trí tưởng tượng của em phong phú thật... Nhưng ta biết chắc ta không phải người đó".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Thẩm Lâu nói: "Nếu ta là Số Không, thì chẳng lẽ Neo Chìm đón ta về để tự tìm đường chết?".
"Có lẽ chúng muốn nhổ cỏ tận gốc".
"Không đâu, ta sẽ không chết trong trò chơi Ác Mộng này".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Thẩm Lâu xòe tay: "Trò chơi Ác Mộng không biến mất thì ta sẽ không phải chết. Suốt cuộc đời Số Không đều muốn giết ta, nhưng tiếc là người đó chưa thành công bao giờ".
Ân Lưu Minh hơi thất vọng, quay lại chủ đề chính: "Có thể liên lạc với những người khác trong hiệp hội quan sát viên không?".
"Người chơi chọn một thành viên bất kì để liên hệ là được". Gương mặt Thẩm Lâu có vẻ nghiêm túc hơn một chút. "Bùi Du Triều tiết lộ thân phận thành viên hiệp hội trước mặt chúng ta mà chẳng chút kiêng dè, cũng có nghĩa gã không sợ chúng ta báo cáo với họ".
Ánh mắt Ân Lưu Minh tối lại.
Đây không phải tin tốt.
Hoặc hiệp hội quan sát viên đã bị Neo Chìm thâm nhập lỗ chỗ, hoặc... những người khác đều đã chết thảm.
Y quay đầu hỏi hệ thống: "Bây giờ các thành viên của hiệp hội quan sát viên đang ở đâu?".
Thẩm Lâu khẽ cười: "Thứ hệ thống thiểu năng trí tuệ này chỉ biết trả lời quyền hạn không đủ thôi...".
[Thành viên số 1 đến số 6 đều đang vượt ải, chỉ có số 7 còn online].
Thẩm Lâu: "...".
Hắn hỏi: "Thành viên số 1 đến số 6 đang ở trong giấc mơ nào?".
[Quyền hạn không đủ, không thể trả lời].
Thẩm Lâu: "...".
Hắn nổi giận: "Mi bug rồi à, cần ta sửa giúp không?".
Ân Lưu Minh khoanh tay, nhướng mày.
Đương nhiên hệ thống sẽ không trả lời câu hỏi vừa rồi của Thẩm Lâu.
Y hỏi: "Họ đang ở trong giấc mơ nào?".
[Các thành viên số 1, 4, 6 đang ở giấc mơ số 199548251, các thành viên số 2, 3, 5 đang ở giấc mơ số 199548209].
Thẩm Lâu nhìn Ân Lưu Minh, cau mày: "Quyền hạn của người chơi trên bảng xếp hạng lẽ ra không cao đến thế".
Dĩ nhiên Ân Lưu Minh cũng biết.
Y suy tư một chốc, vẫn mở miệng nói thẳng: "Tôi nghi ngờ tôi từng vào trò chơi Ác Mộng từ trước".
Thẩm Lâu liếc nhìn y.
Ân Lưu Minh ho khan một tiếng, tự nói mấy lời này đúng là chẳng dễ chịu gì: "Dạo gần đây, khi trò chuyện với anh, tôi thường có cảm giác rất quen thuộc. Như thể tôi đã từng nói với anh bằng giọng điệu hệt như thế từ rất lâu về trước".
Thẩm Lâu cũng cau mày: "Cảm giác quen thuộc xuất hiện cũng là chuyện thường tình. Rất có thể chỉ là cảnh tượng quen thuộc gây nên cảm giác déjà vu, chưa hẳn em đã từng trải qua những chuyện tương tự".
"Đúng thế". Ân Lưu Minh gật đầu. "Nhưng tôi cảm thấy không phải ảo giác".
Thẩm Lâu nhíu mày: "Cảm thấy?".
Ân Lưu Minh lạnh nhạt gật đầu.
Thẩm Lâu không coi lời y nói như trò cười, đôi mày cau chặt hơn, nhìn y một hồi lâu với vẻ kì lạ: "Khi còn là người chơi hẳn ta đã quen biết nhiều người, nhưng giờ nhớ lại thì chẳng có kí ức nào về em".
"Thời điểm anh mang thân phận người chơi là hai mươi lăm năm trước". Ân Lưu Minh thử tính. "Cũng rơi vào khoảng thời gian tôi ra đời".
Lông mày Thẩm Lâu nhíu thật chặt.
Ân Lưu Minh quay đầu nhìn không gian hệ thống, im lặng một hồi bèn bất chợt hỏi: "Anh biết tên thật của Số Không chứ?".
Thẩm Lâu ngẩn người, vô thức bật thốt một cái tên: "Khải Hải".
Gần như cùng lúc, Ân Lưu Minh cũng tự trả lời: "Khải Hải".
Hai người nhìn nhau.
Ân Lưu Minh cất lời: "Lần đầu tiên tôi cảm thấy quen thuộc là khi nghe cái tên Khải Hải".
Thẩm Lâu hỏi: "Em muốn nói... em cảm thấy em chính là Số Không?".
Ân Lưu Minh im lặng.
Thẩm Lâu đột nhiên bay tới chỗ y, gần như mặt đối mặt, những đường nét tuấn tú màu lam đậm hiện đầy vẻ nghi ngờ và khiếp sợ.
Ân Lưu Minh bình tĩnh hỏi: "Anh hoảng lắm à?".
Thẩm Lâu bỗng mỉm cười: "Không, ta chỉ thấy em rất đẹp, khiến ta mê đắm".
Ân Lưu Minh không chịu nổi mà nghiêng đầu sang phía khác.
Chốc lát sau, y mới nói: "Khả năng là thế này... Hai mươi lăm năm trước anh từng chiến đấu với Số Không, sau đó anh thua và bị phong ấn vào sách minh họa. Còn y, dù sắp chết nhưng chưa hoàn toàn kiệt quệ, cuối cùng được chuyển sinh đến thế giới thực".
Thẩm Lâu sờ cằm: "A, chắc em không biết... Số Không có lén chuẩn bị cho chính mình một cơ thể con người, để sau khi giết ta thì sẽ đến thế giới thực".
Ân Lưu Minh ngước mắt: "Thế thì chẳng phải...".
Thẩm Lâu chợt chỉ vào mình: "Đó chính là cơ thể này".
Ân Lưu Minh ngẩn ra.
"Theo một mặt nghĩa nào đó, Neo Chìm và Mễ An Bồi cũng không sai". Hắn nói. "Ta vừa là một phần của hệ thống mà cũng vừa là người chơi. Trong lúc chiến đấu, ta phát hiện Số Không đã tự chuẩn bị một cơ thể dự phòng nên nhanh tay cướp lấy rồi mới trở thành người chơi, bắt đầu quá trình vượt ải".
Thẩm Lâu chỉ vào trán mình. "Nói ra thì chắc em sẽ không tin, phân nửa tính cách của ta hiện giờ được hình thành trong cơ thể Số Không".
Ân Lưu Minh nhìn hắn.
Bảo sao y cứ có cảm giác tính cách của Thẩm Lâu không giống hệ thống cứng nhắc và NPC hư ảo trong trò chơi Ác Mộng, thậm chí còn giống người hơn cả y.
Thẩm Lâu nhún vai: "Lúc Số Không ra đời thì Địa Phủ còn chưa tồn tại, người đó cũng chẳng có mặt trong danh sách chuyển thế của Địa Phủ, muốn trở thành con người thì nhất định phải có một cơ thể mới được".
"Với quyền hạn của Số Không trong hệ thống thì chế tạo một cơ thể chắc cũng không khó gì".
Thẩm Lâu lắc đầu: "Nhưng chế tạo cơ thể có khả năng chứa đựng Số Không lại chẳng dễ tới vậy... Người đó là loài người của thời thần thoại, chất lượng linh hồn không thể so với con người trong thời hiện đại. Huống chi người đó gần như đã đồng hóa với trò chơi Ác Mộng sau một thời gian dài, không thể thích ứng với hiện thực đã thay đổi quá nhiều quy tắc, rất khó để rời khỏi đây".
"Hơn nữa, còn một chuyện rất quan trọng... Số Không có giấc mơ. Số Không là một kẻ lạnh lùng và lí trí tới nỗi gần như không có cảm tình, cũng như Tạ Kỳ Trúc, người đó có thể hoàn toàn khống chế giấc mơ của mình để thực hiện rất nhiều thứ trong mơ. Mô hình không gian cá nhân của người chơi hiện nay cũng là phỏng theo giấc mơ của Số Không khi trước".
"Anh từng tới giấc mơ của y?".
Thẩm Lâu hạ tay: "Đã bảo hai ta là kẻ thù không đội trời chung rồi mà, dĩ nhiên ta chưa tới".
Ân Lưu Minh im lặng một lúc lâu, cuối cùng đáp: "Những điều này vẫn chưa thể thuyết phục tôi được".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Ta cũng không định thuyết phục em – những điều này là do ta phân tích dựa trên trí nhớ hiện giờ, chỉ mang tính chất tham khảo; hơn nữa...".
Hắn hơi dừng lại, tiếp tục bay tới gần, khẽ chớp mắt vài cái: "Dù em có phải Số Không hay không thì mối quan hệ giữa chúng ta cũng không bị ảnh hưởng".
Ân Lưu Minh cụp mắt.
Thẩm Lâu nhướng mày trái: "Này, em đừng bảo em nghĩ mình là Số Không nên phải hoàn thành công việc còn dang dở là làm thịt bạn trai của em bây giờ đấy nhé".
Ân Lưu Minh cạn lời: "Anh thành bạn trai tôi từ bao giờ thế?".
Thẩm Lâu à một tiếng: "Hiểu hiểu, người ta hay gọi đây là rút chim vô tình đúng không? Lúc trước em còn nói phải quản ta thật chặt cơ mà?".
Ân Lưu Minh: "...".
Thẩm Lâu ra vẻ ấm ức: "Em còn nói em muốn thử, chẳng lẽ đó chỉ là lời nói vô tình?".
Ân Lưu Minh: "... Thôi, nghe anh hết".
Chẳng phải họ đang bàn luận về một đề tài rất nghiêm túc ư, sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Thẩm Lâu chợt giơ hai ngón tay, khẽ nâng cằm y lên.
Y nhìn hắn, khẽ nheo mắt.
Thẩm Lâu cong môi, giọng cũng vương ý cười: "Nếu em thực sự có cảm giác em là Số Không thì chúng ta có thể đi tìm chứng cứ".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Em tưởng anh sẽ phản đối".
Thẩm Lâu cũng nhíu mày: "Nếu em nghĩ ta sẽ phản đối thì sao lại nói với ta?".
Ân Lưu Minh vừa định đáp, hắn đã ngắt lời: "Ta thấy em rất thích dùng cách nói phủ định để tỏ ý khẳng định với ta nhỉ".
Thẩm Lâu hơi dừng lại, nhìn khuôn mặt y rồi cười: "Đương nhiên ta không hề ghét điều đó".
Ân Lưu Minh quay mặt đi: "Ai thèm quan tâm anh có ghét hay không".
Thẩm Lâu buông tay, lại trôi nổi giữa không trung: "Quay lại chủ đề ban nãy... Đang có sáu người của hiệp hội quan sát viên ở trong mơ, số lượng rất trùng hợp".
Ân Lưu Minh điều chỉnh lại tâm trạng: "Có lẽ kẻ đang không ở trong mơ chính là Bùi Du Triều".
Với công việc đặc thù của hiệp hội quan sát viên thì hẳn họ không vượt ải vì điểm thưởng, mà thiên về hướng đi giải quyết vấn đề hơn.
Nhưng hai vấn đề lớn lại trùng hợp xuất hiện ngay lúc này ư?
Tám phần mười là do Neo Chìm giở trò để hiệp hội quan sát viên chỉ còn lại mình Bùi Du Triết.
"Những người khác đang mắc kẹt trong giấc mơ nào đó?".
Thẩm Lâu lắc đầu: "Họ không mắc kẹt được đâu".
Ân Lưu Minh nói như có điều suy nghĩ: "Chúng ta có thể tới chỗ họ".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Em chắc chứ? Những giấc mơ cần hiệp hội quan sát viên ra mặt sẽ có độ khó rất cao".
Ân Lưu Minh liếc nhìn hắn: "Anh có ý tưởng nào khác không?".
Thẩm Lâu đáp: "Nếu chỉ là vì bùa ước nguyện thì đúng là ta có một cách... Bùa ước nguyện của Neo Chìm vốn là hàng phục chế của thứ mà ta đã sáng tạo lúc trước, chỉ cần lấy được nó thì ta có thể khống chế ngược lại những lá bùa ước nguyện".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Dễ thế ư?".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Đương nhiên, chẳng lẽ em cảm thấy ta sẽ không để lại phương án dự phòng nào?".
"Nhưng chắc chắn bùa ước nguyện bản đầu tiên đang nằm trong tay hội trưởng của Neo Chìm".
Thẩm Lâu hỏi: "Em thấy kế phản gián thế nào?".
Ân Lưu Minh nhìn hắn chằm chằm: "Anh định cắt đứt khế ước với em rồi trà trộn vào Neo Chìm?".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Có vẻ em không đồng ý".
"Đương nhiên".
Hắn giơ tay, một quầng sáng xanh bay ra từ trong cơ thể, ngưng tụ lại thành một Thẩm Lâu khác rồi mỉm cười: "Nếu ta nói ta có thể dùng phân thân thì sao?".
Ân Lưu Minh ngạc nhiên: "Anh có năng lực này từ bao giờ thế?".
"Ngay trong giấc mơ vừa qua". Thẩm Lâu vỗ tay. "Giấc mơ đó đã sao chép rất nhiều phiên bản của ta, tuy ta không định quấy rầy họ nhưng không thể tha cho những kẻ có ý đồ bất lợi với chúng ta được. Sau khi thủ tiêu hai tên, ta gom một phần năng lượng tạo ra chúng lại rồi ngưng tụ thành phân thân này".
Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày.
"Ta có thể thao túng phân thân này sao cho giống hệt chính ta, không lo bị phát hiện đâu". Thẩm Lâu nheo mắt cười. "An toàn tuyệt đối".
Ân Lưu Minh trầm ngâm một chốc: "Chuyện này không hề mâu thuẫn với chuyện chúng ta đi tìm hiệp hội quan sát viên, tiến hành cùng lúc cũng được".
Nụ cười trên mặt Thẩm Lâu tắt ngấm: "Quá nguy hiểm".
Ân Lưu Minh ồ một tiếng: "Nguy hiểm hơn cả việc anh lẻn vào sào huyệt kẻ thù rồi có thể bị chèo kéo luôn cơ à?".
Thẩm Lâu khẽ nhướng mày nhìn y.
Ân Lưu Minh cũng nhìn lại hắn.
Hai người chẳng ai chịu nhường ai, Thẩm Lâu thở dài: "Tuy ta rất vui vì em nảy sinh dục vọng chiếm hữu với ta, nhưng em thực sự không có lòng tin dành cho ta hay sao?".
Ân Lưu Minh đáp: "Trả lại nguyên câu này cho anh đấy".
Thẩm Lâu nhún vai: "Xem ra chúng ta chưa thể nhất trí ngay được".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
"Nếu đã vậy...". Thẩm Lâu dài giọng. "Thì tính sau, giờ về du thuyền trước đã".
Quay lại không gian cá nhân, Ân Lưu Minh thấy Diệp Thanh Thanh đang chăm trẻ.
Cô nàng ngồi trên sô pha, ân cần bưng một đĩa hoa quả: "Em bé ăn táo không? Hay là quýt?".
Tinh linh tranh ngồi ở phía đối diện, khiếp đảm nhìn Diệp Thanh Thanh, co lại thành một cục mà chẳng dám nhúc nhích.
Diệp Thanh Thanh quay đầu lại, trông thấy Ân Lưu Minh: "Thầy Ân về rồi ạ?".
Ân Lưu Minh nhìn cái vẻ tội nghiệp của tinh linh tranh, thở dài: "Tinh linh tranh sợ người lạ, em đừng trêu nhóc ấy".
"Chứng ngại giao tiếp ư?". Diệp Thanh Thanh thả quả quýt trong tay xuống. "Chẳng mấy khi có người nhỏ tuổi hơn em... Em định làm thân với bé thôi mà".
Ân Lưu Minh ngồi xuống, tinh linh tranh im lặng nhích ra xa một chút.
Diệp Thanh Thanh chuyển sự hứng thú sang y: "Thầy Ân có thắng không ạ?".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Thắng".
"Em biết ngay thầy Ân là giỏi nhất mà!". Diệp Thanh Thanh vui sướng vỗ tay. "Thế thầy có mở khóa được cái gì hay hay không?".
"Cũng nhiều đấy...". Ân Lưu Minh kéo âm cuối thật dài. "Nhưng không thể nói cho em được".
Diệp Thanh Thanh ỉu xìu.
Ân Lưu Minh nghĩ ngợi đôi chút rồi liên lạc với Hàn Triệt.
Gã đang không vượt ải nên tới rất nhanh. Vừa nhìn thấy Ân Lưu Minh là Hàn Triệt hiểu ngay rằng y đã thắng lần khiêu chiến này, gật đầu: "Tốt lắm".
Ân Lưu Minh đáp: "Lần này tôi điều tra được vài chuyện khá thú vị".
Y thuật lại những thông tin liên quan tới Neo Chìm và hiệp hội quan sát viên trong "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa".
Nghe xong, một Hàn Triệt vốn lạnh nhạt cũng phải cau mày: "Bùi Du Triều thuộc hiệp hội quan sát viên?".
Thẩm Lâu bưng tách cà phê, chầm chậm đi tới: "Trong những năm qua hiệp hội quan sát viên có biến cố nào không?".
Hàn Triệt đáp: "Người chơi bình thường gần như không hề tiếp xúc với hiệp hội quan sát viên... Để tôi hỏi người khác xem sao".
Gã đã tham gia trò chơi Ác Mộng nhiều năm, tất nhiên cũng quen biết nhiều người.
Hàn Triệt gửi tin dò hỏi rồi tổng kết lại: "Mấy năm gần đây, dấu vết hoạt động của hiệp hội quan sát viên tăng lên đột ngột. Nhiều người chơi đã gặp thành viên của họ tới giải quyết vấn đề trong mơ".
Ân Lưu Minh hỏi: "Vấn đề gì?".
Hàn Triệt hơi khựng lại, rồi nói ra đáp án: "Giấc mơ năm sao".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
"Thông thường mà nói, giấc mơ năm sao rất hiếm khi xuất hiện". Hàn Triệt giải thích. "Thậm chí, có thể nói giấc mơ của một người bình thường không thể trở thành cấp năm sao. Theo một trường nghĩa nào đó thì giấc mơ năm sao đã không còn được coi là một giấc mơ, chúng là tai nạn giữa thế giới thực và trò chơi Ác Mộng, không chỉ ảnh hưởng tới giấc mơ mà thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới hiện thực".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Dựa theo những phần kí ức đã được khôi phục của ta... thì từ khi trò chơi Ác Mộng xuất hiện tới nay, số lượng giấc mơ năm sao không hơn một trăm cái".
Ân Lưu Minh hỏi: "Dạo gần đây có nhiều giấc mơ năm sao xuất hiện lắm ư?".
"Không nhiều, chỉ hai cái thôi". Hàn Triệt lắc đầu. "Nhưng hai cái là đủ để ghìm chân toàn bộ thành viên của hiệp hội. Bây giờ chỉ còn một người ở lại để xử lí công việc thường ngày, những kẻ khác đã tới giấc mơ năm sao cả rồi".
Thẩm Lâu nhíu mày: "Xem ra hai giấc mơ này không thể không liên quan tới Neo Chìm".
Ân Lưu Minh hỏi: "Thành viên của hiệp hội có thể bị giam giữ hay không?".
Hàn Triệt lắc đầu: "Theo những gì tôi biết thì không, họ có một số đặc quyền nhất định với hệ thống, dù giấc mơ có khủng khiếp đến đâu thì họ cũng có thể quay lại trò chơi Ác Mộng bất cứ lúc nào".
Ân Lưu Minh gật đầu.
Chẳng trách Bùi Du Triều có thể trốn khỏi "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa" dễ như bỡn.
Hàn Triệt nhìn Ân Lưu Minh: "Cậu định đi tìm người của hiệp hội quan sát viên?".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Không, bọn ta chưa thống nhất chuyện này".
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày: "Em thấy chẳng có mâu thuẫn gì hết".
Hàn Triệt nhìn cả hai, giơ tay cầm quýt trên bàn, chậm rãi lột vỏ.
Diệp Thanh Thanh nhỏ giọng: "Ngọt không anh Hàn Triệt ơi?".
Hàn Triệt chia cho cô nàng một múi, rồi cũng rất đỗi tự nhiên mà chia một múi khác cho tinh linh tranh: "Ngọt".
Tinh linh tranh ngơ ngác nhìn gã, dè dặt nhận múi quýt, cắn một miếng. Hai mắt nhóc sáng rực lên, bắt đầu gặm quýt như một chú chuột đồng.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu cùng ăn ý dừng cuộc tranh cãi.
Thẩm Lâu vỗ tay một cái thật nhẹ.
Diệp Thanh Thanh nhanh chóng nhè múi quýt trong miệng ra: "Óe! Sao tự dưng chua quá vậy!".
Thẩm Lâu híp mắt cười: "Còn ngọt không?".
Hàn Triệt nuốt xuống, chẳng hề biến sắc: "Ngọt".
Gã uống một ngụm nước rồi nói tiếp: "Nếu cậu muốn tìm người của hiệp hội quan sát viên thì tốt nhất hãy tìm hội trưởng".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Tại sao?".
"Hội trưởng của hiệp hội quan sát viên đã có mặt trong trò chơi Ác Mộng hơn năm mươi năm, là người ủng hộ trung thành nhất của trò chơi, tuyệt đối không thể phản bội nó. Đồng thời anh ta cũng là người chơi mạnh nhất, sức chiến đấu rất đáng tin cậy". Hàn Triệt giải thích. "Vấn đề duy nhất là tôi không biết cách vào giấc mơ năm sao. Trò chơi Ác Mộng đã phong tỏa lối vào để tránh việc người chơi hi sinh vô ích".
Ân Lưu Minh nói: "Tới đó thì đơn giản".
Y giơ tay, một đống bùa ước nguyện đủ kiểu dáng xuất hiện: "Neo Chìm tặng không cho tôi rất nhiều".
Chỉ cần ước với trò chơi Ác Mộng là được.
Thẩm Lâu nhẹ nhàng vỗ tay: "Thế còn đề nghị của ta?".
Hàn Triệt đã hiểu đại khái mâu thuẫn giữa hai người, gã đột ngột đưa ra câu hỏi: "Sao không thực hiện cùng lúc?".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu cùng nhìn gã.
"Nếu Neo Chìm muốn duy trì mộng cảnh năm sao để giữ chân hiệp hội quan sát viên thì tất nhiên phải cử thành viên vào đó". Hàn Triệt nói. "Hai người hoàn toan có thể hành động cùng lúc".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu liếc nhau.
Nhờ đặc quyền không biết do hệ thống hay Thẩm Lâu cung cấp, Ân Lưu Minh tra được giấc mơ nơi hội trưởng hiệp hội quan sát viên và hội trưởng Neo Chìm đang có mặt.
Họ ở trong cùng một giấc mơ.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu lại liếc nhau.
Thẩm Lâu sờ cằm: "Hội trưởng Neo Chìm... Chúng ta sẽ gặp Boss lớn sớm tới vậy sao?".
Ân Lưu Minh hỏi: "Anh còn gì muốn nói nữa không?".
Thẩm Lâu bật cười: "Chỉ một câu thôi".
Ân Lưu Minh nhướng mày.
Thẩm Lâu đột nhiên bay tới, dùng một ngón tay thon dài ấn nhẹ vào môi dưới y, trầm giọng: "Chú ý an toàn".
Ân Lưu Minh dời mắt: "Chưa vội, em phải về thế giới thực xử lí vài chuyện đã".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.