Chương 1: Tiếng kèn trong màn sương mù (1)
Lương Thiền
11/01/2024
Không đúng, không phải nơi này.
Tựa lưng vào cánh cửa mới vừa đóng lại, Dư Châu nín thở theo bản năng trước tình huống xảy ra trước mắt.
—— Đây vốn không phải là nhà của gia đình mà cậu đã cất công nghiên cứu địa hình vào nửa tháng trước.
Cậu đột nhập sai nhà rồi?
Dư Châu rất am hiểu lĩnh vực mở khóa cạy cửa.
Vốn từ nhỏ đã lăn lộn trong xã hội, gặp đủ loại người, vị trí của Dư Châu trong cái nghề đầu trộm đuôi cướp này được coi là có chút danh tiếng —— ra tay bách phát bách trúng, trong từ điển không tồn tại hai từ thất bại. Khu cư xá cũ kỹ này phần lớn đều là khóa kiểu phổ thông thường thấy, kỹ thuật của cậu thừa sức để ứng phó với mấy khối sắt phổ thông này.
Chỉ trách khu cư xá này kết cấu phức tạp, quá già quá cũ kỹ, đêm nay bởi vì bão lớn mà toàn bộ khu bị cúp điện. Dư Châu mò mẫm trong đêm tối, vì thế đi sai nhà rồi.
Căn phòng đen kịt, ngoài cửa sổ ánh đèn phía xa mờ ảo. Trong phòng trống rỗng, một vật dụng cũng không có.
Đây không phải là nhà của vị luật sư trẻ Dư Châu đã để mắt tới.
Dư Châu đã từng cùng vị này chạm mặt lúc cậu đang ngụy trang thành nhân viên chuyển phát nhanh. Nhà thanh niên tuy nhỏ nhưng nội thất trong nhà rất đầy đủ, từng cái từng cái đều thích hợp, mỗi lần đến ngày lễ còn có thể cùng bạn gái trang trí căn phòng, đứng bên cửa sổ sẽ thấy được ánh đèn ấm áp từ các nơi khác. Dư Châu dĩ nhiên không phải đố kị, nhưng cậu xác thực bản thân đối với việc này vẫn có chút để tâm.
Trước mắt hiện tại lại là căn phòng đầy nhạt nhẽo này, trông nó tựa hồ xưa nay chưa từng có hơi thở ấm áp nào tồn tại nơi đây. Giữa phòng khách bày một cái rương hành lý đang mở, bên trong chứa một vài đồ vật linh tinh.
Theo nguyên tắc một khi xuất trận tuyệt đối không tay trắng trở về - Dư Châu vội vã bật đèn pin đang cầm trên tay từ từ soi xét.
Bên trong rương có vài tờ tiền giấy, hai gói sandwich mua ở cửa hàng tiện lợi, còn có một quyển sổ ghi chép chất liệu bằng da. Dư Châu cầm quyển sổ lên lật qua lật lại nhưng những tờ giấy trong đó dính lấy nhau rất chặt không có cách nào mở ra được. Trong lòng khẽ thở dài, cậu ném quyển sổ đi, đem tiền giấy cùng gói sandwich bỏ vào trong ba lô của mình.
Chợt như có thứ gì rơi xuống đất, phát ra tiếng động rất nhỏ. Dư Châu lập tức quay đầu nhìn về phía căn phòng sâu phía trong nhà.
Cửa phòng ngủ được khép hờ, bên trong mơ hồ lộ ra chút ánh sáng. Tia sáng kia đang không ngừng chuyển động, lập lòe, phảng phất như muốn từ bên trong lao thẳng ra bên ngoài.
Không biết vì lý do gì nhưng nó lại khiến Dư Châu cả người tóc gáy dựng đứng.
Bên trong căn phòng như đang tồn tại thứ gì đó mang lại cảm giác đáng sợ, cậu hiện tại không biết nên làm thế nào để ứng phó với loại tình cảnh quỷ dị này liền theo bản năng nép mình trốn phía sau cánh cửa phòng ngủ.
Khi chạy đến dưới lầu, bầu trời vừa vặn vang lên một tiếng sét. Dư Châu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ tối đen, ẩn trong đêm mưa mang dáng vẻ hoàn toàn yên tĩnh.
Rời khỏi ngôi nhà kia, nhịp tim cậu vẫn đập loạn cào cào hồi lâu mới chậm rãi yên ổn. Chạy trốn quá nhanh, Dư Châu chỉ lo lắng bản thân để sót lại món đồ nào trong căn phòng kỳ quái kia liền kéo ba lô kiểm tra, đột nhiên nhận ra bên trong xuất hiện thêm quyển ghi chép bằng da vừa ném đi khi nãy.
Bên ngoài bìa màu nâu của quyển sổ đã cũ nát, thô ráp, tựa như có ai đó dùng keo dán lại xé mãi không ra. Dư Châu không biết mình đã mang theo quyển sổ này đi từ khi nào, khi đang đi ngang qua thùng rác liền tiện tay ném nó vào.
Mưa như trút nước chặt chẽ bao phủ, cả thành phố như chìm sâu vào trong màn mưa.
Trên đường về nhà Dư Châu có ghé qua cửa hàng mua bánh dâu tây cùng thuốc cảm cúm, cậu rụt đầu rụt cổ chạy xuyên qua màn mưa trong đêm tối, về đến căn phòng nhỏ của mình thì đã gần 12 giờ đêm.
Đèn dây thừng* đung đưa trong gió, cửa sổ còn chưa kịp sửa chữa lại bị mưa gió bên ngoài vùi dập vang lên tiếng rì rào. Dư Châu rón rén bước lại mở ngọn đèn nhỏ lên, em gái bị ánh đèn chiếu sáng mà tỉnh dậy, dụi dụi mắt duỗi hai tay về phái cậu.
* Đèn dây thừng ( toàn bộ hình ảnh tớ chèn vào đều lấy từ gg).
Dư Châu đem em gái nhỏ ôm vào trong ngực, hôn nhẹ lên gương mặt ửng hồng của cô bé.
"Cửu Cửu, đến đây chúng ta cùng đón sinh nhật nhé." Dư Châu đem một khối bánh nhỏ đưa đến trước mắt cô bé, hai tay cậu nâng lấy miếng bánh như đang tự tay hiến dâng một cống phẩm quý báu cho nàng công chúa, trên miếng bánh đang cắm một cây nến hình số "4".
Cửu Cửu cao hứng hai mắt chợt sáng như ánh sao, bỗng cô bé nhìn chung quanh, đột nhiên cất giọng hỏi: "Cái này cũng là trộm được sao?"
"Đương nhiên không phải." Dư Châu lỗ tai nóng lên, vội đem nửa trái dâu tây trên miếng bánh bỏ vào trong miệng Cửu Cửu -"Ăn ngon không?"
Ăn xong bánh ngọt cô bé liền uống thuốc, Cửu Cửu thích ý nhắm mắt đi ngủ, nhưng Dư Châu lại mất ngủ.
Căn phòng này gió lọt nước rỉ, ban đầu Cửu Cửu là dính phải cảm mạo sau đó lại phát sốt lên, mà nơi ở đơn sơ này vốn dĩ cũng không thuộc về bọn họ, vùng này từ lâu đã không ai sinh sống, nhà lầu cũng bị phá hủy hết một nửa, xung quanh đều là phế tích.
Tầng hầm là nơi cưu mang những người lang thang, vô gia cư, Trên mặt đất là căn phòng nhỏ bị gió mưa xâm nhập. Cửu Cửu không muốn ở lại nơi tầng hầm vì thế những người vô gia cư trong nhóm liền thu xếp cho hai anh em căn phòng nhỏ này, đồ dùng bên trong nhà dùng để ngồi, ngủ và sử dụng phần lớn đều là hai anh em họ tự kiếm về.
Dư Châu đang trên giường ngẩn người, vô tình liếc mắt nhìn phía cửa sổ. Bên ngoài tiếng sấm nổ vang, một cái bóng màu đen lướt qua khung cửa thủy tinh, nhưng lại trông giống như bóng cây.
Dư Châu xoa xoa hai mắt, mở điện thoại lên nghe chương trình phát thanh để giết thời gian.
Ngoài trời mưa gió sấm rền, tiếng phát thanh cũng đứt quãng không thành câu: "... Thành phố này... phần hố đất thứ tư... số người mất tích... bốn người... công tác cứu trợ vẫn đang được tiến hành..."
Ngày kế tiếp rốt cục cũng thấy được ánh mặt trời xán lạn, tiếng phát thanh vẫn không ngừng phát bản tin về tiến độ cứu trợ ngày hôm qua.
Dư Châu đối với những thứ này không hề có chút hứng thú, bèn mang Cửu Cửu hiện đã hạ sốt đến công viên chơi.
Trên sân cỏ đều là người nhà của những đứa trẻ đang mang chúng đi chơi, tiếng cười đùa huyên náo, những đứa trẻ tung tăng nô đùa như những chú chim nhỏ. Dư Châu ngồi yên một chỗ bên cạnh có chút muộn phiền: Cửu Cửu cần phải đi nhà trẻ, nhưng cậu lại không có tiền, Cửu Cửu cũng chẳng có hộ khẩu.
Bỗng có người đi tới, Dư Châu theo bản năng vội kéo mũ áo khoác che lên đầu. Không ngờ người kia chỉ vào bên cạnh cậu: "Đồ của cậu rơi kìa."
Dư Châu cúi đầu nhìn, bên chân là quyển sổ bìa màu nâu quen thuộc kia.
Bản năng sinh tồn đang nhắc nhở cậu: Đừng chạm vào nó, Dư Châu đưa mắt nhìn chung quanh, ngày hè công viên người tới thật náo nhiệt, không có bất kỳ thứ gì khác thường.
Cậu dùng mũi chân đem sổ ghi chép đá vào trong bụi cỏ, ngẫm nghĩ gì đó lại tiếp tục đá thêm một cước, sổ ghi chép chui tọt vào bụi cây, triệt để không nhìn thấy nữa.
Cửu Cửu từ xa chạy tới, giơ cái bình nhỏ trong tay." Cho anh!" Cô bé cười vui vẻ, trên mặt lấm tấm mồ hôi.
Bình thủy tinh màu đen mơ hồ có chút trong suốt, dưới ánh sáng có thể nhìn thấy thứ trong bình là chất lỏng tựa như nước, một đồ vật màu đen được ngâm bên trong chất lỏng không nhúc nhích trông vừa giống cá vừa giống con thạch sùng.
Dư Châu: " Ai đưa cho em thứ này thế?"
Thật lâu: " Chú."
Dư Châu: " Chú nào? "
Cửu Cửu chỉ tay về phía sau cậu: " Chú trước đây đưa chúng ta đi ăn khoai tây chiên ấy."
Phía sau Dư Châu là một con dốc trồng cỏ thấp, vài cây thông sinh trưởng mạnh mẽ. Dưới tán thông cách cậu xa nhất lờ mờ có một bóng người, hắn đang vẫy tay với Dư Châu.
Dư Châu toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ôm lấy Cửu Cửu bỏ chạy.
Người " chú " ấy chính là bạn trai cũ của Dư Châu, một năm trước đột nhiên mất tích, cho đến nay vẫn không có tin tức.
Vào thời điểm thành phố này bắt đầu liên tiếp xuất hiện thứ được gọi là "Hãm khoảng không" ( những hố đất sụt lún) cực đại, anh ta cũng biến mất sau đó. Tên của hắn cùng bức ảnh xuất hiện trong danh sách những người mất tích, Dư Châu từng nhìn thấy trong tivi khi đang đi dạo trên đường.
Cậu cũng là khi đó mới biết, người này đã dùng thân phận và tên giả để lui tới bên cậu.
Phần tình cảm này không thể nói là đặc biệt sâu đậm, Dư Châu chỉ là cảm thấy có chút phẫn nộ vì chính mình bị lừa gạt nhưng nghĩ tới việc người này đã chết rồi, sự phẫn nộ này vẫn là không có chỗ nào có thể trút xuống.
Dư Châu biết rõ không có người đứng đắn nào có thể nguyện ý cùng một kẻ trộm như cậu giao du nhưng đã là con người thì vẫn sẽ có lúc mù quáng đặt niềm tin vào vận may của bản thân, "Anh ta khác biệt với mình ", " Mình đặc biệt đối với anh ta ".
Người kia thích mặc âu phục và thắt cà vạt, phong cách ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, bóng người cậu nhìn thấy lúc nãy cùng với điểm này hoàn toàn giống nhau.
Chỉ là bóng người đứng ở dưới tán cây vừa vẫy tay với cậu lúc nãy nửa khuôn mặt đã bị thối rữa.
Dư Châu nhanh chóng chạy ra xa một đoạn, thở hồng hộc đem Cửu Cửu thả xuống. Cô bé không biết đã xảy ra chuyện gì, lay lay cánh tay của cậu: "Chạy thêm nữa đi ".
Dư Châu tức giận đáp: "Cửu Cửu nặng quá, anh chạy không nổi nữa ".
Hai anh em ngồi ở bờ sông ngẩn người, Cửu Cửu ngồi lâu đến phát chán, nhặt một tờ giấy ở bờ sông gấp thành một chiếc thuyền nhỏ.
Nước sông bị ô nhiễm, phủ đầy bọt nước. Rác thải nơi thượng lưu bị đẩy xuống kẹt lại ven bờ chất thành từng đống lớn, dưới ánh mặt trời nóng hừng hực chúng toả ra một mùi hôi thối. Dư Châu cùng Cửu Cửu gấp mấy chiếc thuyền giấy thả vào trong dòng nước. Thuyền nhỏ nửa nổi nửa chìm cùng đống rác thải trôi về phía hạ lưu.
"Chúng nó sẽ cùng trôi về đâu vậy anh?" Cửu Cửu hỏi.
"Biển lớn." Dư Châu nói, "Hoặc là cứ như thế biến mất."
Cửu Cửu lại hỏi: "Sẽ biến mất đi đâu?"
Dư Châu nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Biến mất chính là không tồn tại, không nhìn thấy."
Cửu Cửu không rõ: "Vậy sẽ có một nơi có thể đi đến?"
Dư Châu nghĩ thầm: Đồ vật không một tiếng động biến mất, thông thường đều sẽ là thứ mà ai cũng không cần đến. Không người cần thiết, tự nhiên cũng không có người sẽ để tâm điểm cuối cùng chúng đến.
Cậu dùng đuôi mắt quét qua, chợt phát hiện trong túi áo Cửu Cửu vẫn còn để chiếc bình nhỏ màu đen.
Dư Châu không tin vào quỷ thần cũng không tin tà ma, nhưng cuốn sổ kì lạ kia và chiếc bình nhỏ màu đen này, còn có người bạn trai cũ kia mặt đã sắp nát thành cháo vẫn còn có thể tự do đi lại càng làm cho tâm trí cậu trở nên mờ mịt.
"Mau ném vật này đi đi." Dư Châu nói.
Cửu Cửu nắm lấy góc áo của cậu. Thuận theo ánh mắt của cô bé cậu nhìn thấy một bóng người lung lay đang đứng trên cây cầu nhỏ. Da thịt người kia đã triệt để thối rữa, da thịt tràn ra đến biến dạng đang phấp phới đón gió.
Hắn giơ tay lên hướng về hai người vẫy vẫy tay, xương cánh tay trắng toát phản xạ dưới ánh nắng.
Dư Châu tuy rằng trong nhà chỉ có bốn bức tường ( nghèo rớt mồng tơi), vốn đã là một chuyện đáng sợ thế nhưng hiện tại đã có một thứ còn khiến cậu khẩn trương hơn.
Cậu vừa mệt lại sợ, đầu lưỡi run run mắng một tiếng lập tức ôm Cửu Cửu chạy đi. Cửu Cửu nằm trong lồng ngực của cậu lại mừng rỡ cười không ngừng, hướng về tàn ảnh trên cầu nhỏ vẫy tay tạm biệt.
Ở đây đã là vùng ngoại ô, dấu chân ít ỏi, chạy ra không bao lâu trời lại bắt đầu đổ mưa.
Thành phố này mùa thu nhiều mưa nhiều gió cũng nhiều việc phát sinh. Dư Châu dừng tại trạm xe đã ngưng hoạt động thả Cửu Cửu xuống, trên đường đi cũng không còn nhìn thấy bóng người kỳ quái kia nhưng trong lòng Dư Châu vẫn có chút hoài nghi, không có cách nào bình tĩnh.
Mưa to gió lớn, hai người bị mưa xối ướt như chuột lột. Cửu Cửu nằm trong lồng ngực của cậu vẫn luôn phát run, Dư Châu nhớ tới trong ba lô có áo khoác bèn mở túi ra tìm kiếm.
Trong ba lô thế nhưng rơi ra một món đồ nện thẳng xuống chân của Dư Châu.
Bìa da màu nâu, lại là quyển sổ kia.
Dư Châu ngẩn ra: Quyển sổ lần này lại mở ra được.
Trang giấy bị gió thổi tới, mấy hàng chữ viết nguệch ngoạc viết bằng loại mực màu đen hiện lên trên trang giấy cũ kĩ. Dư Châu quỳ gối trên mặt đất, hoàn toàn bị những chữ viết này hấp dẫn, theo bản năng cúi đầu không nhịn được xoa xoa đôi mắt đang đỏ lên.
Ánh sáng xung quanh đột nhiên tối đi.
Cậu phát hiện nước mưa ngưng tụ thành giọt đọng lại trên giấy, vừa vặn ngấm vào một chữ "Uyên" ( vực sâu).
"Cửu Cửu, em đã động tới quyển sổ này rồi sao?" Dư Châu hỏi.
Không người trả lời, trong gió có tiếng cười khẽ.
Dư Châu hoàn toàn đang để tâm vào việc nhận biết chữ trên giấy, tiện tay hướng đến bên cạnh định kéo lấy cô bé —— nhưng lại nắm trúng khoảng không.
Nơi chạm tới cũng không phải cái ghế tựa và mặt sàn xi măng trong trạm xe mà là bùn đất thô ráp, cỏ cây cùng đá tảng gồ ghề.
Dư Châu trong đầu trống rỗng: "Cửu Cửu?"
Cậu ngẩng đầu mới phát giác trước mắt là một mảnh sương mù dày đặc âm trầm, chính mình tự đưa thân vào vùng đất hắc ám này. Cuồng phong nổi lên quét qua tán thông, cuồn cuộn như sấm.
"——Cửu Cửu?!" Dư Châu hoảng loạn đến vỡ giọng.
Trong màn sương một ngọn đèn gió sáng lên xa xa có mấy bóng người đang đứng, dáng người như bị màn sương nuốt chửng, lay động lợi hại. Một người đang cầm ngọn đèn giơ tay lên vẫy vẫy gọi Dư Châu: "Cậu tới rồi."
Dư Châu còn chưa thấy rõ tình huống trước mắt, bỗng nhiên từ một góc độ ập đến một nắm đấm khiến cậu mất phương hướng ngã xuống đất, sau đó lại bị người nào đó dùng chân giẫm lên đầu.
"Người kế tiếp mà anh nói là cậu ta đúng không?" Kẻ đang khống chế cậu chính là một người đàn ông cao to, lớn tiếng, sức giẫm mạnh đến mức đầu Dư Châu căng đau, "Anh xác định sau khi giết cậu ta, chúng ta có thể thoát ra khỏi cái nơi chết tiệt này sao?"
- ------------------------------------------
* Lần dầu tiên đọc truyện nhân vật chính xuyên vào thế giới vô hạn lưu mà bị xu như anh này.
Tựa lưng vào cánh cửa mới vừa đóng lại, Dư Châu nín thở theo bản năng trước tình huống xảy ra trước mắt.
—— Đây vốn không phải là nhà của gia đình mà cậu đã cất công nghiên cứu địa hình vào nửa tháng trước.
Cậu đột nhập sai nhà rồi?
Dư Châu rất am hiểu lĩnh vực mở khóa cạy cửa.
Vốn từ nhỏ đã lăn lộn trong xã hội, gặp đủ loại người, vị trí của Dư Châu trong cái nghề đầu trộm đuôi cướp này được coi là có chút danh tiếng —— ra tay bách phát bách trúng, trong từ điển không tồn tại hai từ thất bại. Khu cư xá cũ kỹ này phần lớn đều là khóa kiểu phổ thông thường thấy, kỹ thuật của cậu thừa sức để ứng phó với mấy khối sắt phổ thông này.
Chỉ trách khu cư xá này kết cấu phức tạp, quá già quá cũ kỹ, đêm nay bởi vì bão lớn mà toàn bộ khu bị cúp điện. Dư Châu mò mẫm trong đêm tối, vì thế đi sai nhà rồi.
Căn phòng đen kịt, ngoài cửa sổ ánh đèn phía xa mờ ảo. Trong phòng trống rỗng, một vật dụng cũng không có.
Đây không phải là nhà của vị luật sư trẻ Dư Châu đã để mắt tới.
Dư Châu đã từng cùng vị này chạm mặt lúc cậu đang ngụy trang thành nhân viên chuyển phát nhanh. Nhà thanh niên tuy nhỏ nhưng nội thất trong nhà rất đầy đủ, từng cái từng cái đều thích hợp, mỗi lần đến ngày lễ còn có thể cùng bạn gái trang trí căn phòng, đứng bên cửa sổ sẽ thấy được ánh đèn ấm áp từ các nơi khác. Dư Châu dĩ nhiên không phải đố kị, nhưng cậu xác thực bản thân đối với việc này vẫn có chút để tâm.
Trước mắt hiện tại lại là căn phòng đầy nhạt nhẽo này, trông nó tựa hồ xưa nay chưa từng có hơi thở ấm áp nào tồn tại nơi đây. Giữa phòng khách bày một cái rương hành lý đang mở, bên trong chứa một vài đồ vật linh tinh.
Theo nguyên tắc một khi xuất trận tuyệt đối không tay trắng trở về - Dư Châu vội vã bật đèn pin đang cầm trên tay từ từ soi xét.
Bên trong rương có vài tờ tiền giấy, hai gói sandwich mua ở cửa hàng tiện lợi, còn có một quyển sổ ghi chép chất liệu bằng da. Dư Châu cầm quyển sổ lên lật qua lật lại nhưng những tờ giấy trong đó dính lấy nhau rất chặt không có cách nào mở ra được. Trong lòng khẽ thở dài, cậu ném quyển sổ đi, đem tiền giấy cùng gói sandwich bỏ vào trong ba lô của mình.
Chợt như có thứ gì rơi xuống đất, phát ra tiếng động rất nhỏ. Dư Châu lập tức quay đầu nhìn về phía căn phòng sâu phía trong nhà.
Cửa phòng ngủ được khép hờ, bên trong mơ hồ lộ ra chút ánh sáng. Tia sáng kia đang không ngừng chuyển động, lập lòe, phảng phất như muốn từ bên trong lao thẳng ra bên ngoài.
Không biết vì lý do gì nhưng nó lại khiến Dư Châu cả người tóc gáy dựng đứng.
Bên trong căn phòng như đang tồn tại thứ gì đó mang lại cảm giác đáng sợ, cậu hiện tại không biết nên làm thế nào để ứng phó với loại tình cảnh quỷ dị này liền theo bản năng nép mình trốn phía sau cánh cửa phòng ngủ.
Khi chạy đến dưới lầu, bầu trời vừa vặn vang lên một tiếng sét. Dư Châu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ tối đen, ẩn trong đêm mưa mang dáng vẻ hoàn toàn yên tĩnh.
Rời khỏi ngôi nhà kia, nhịp tim cậu vẫn đập loạn cào cào hồi lâu mới chậm rãi yên ổn. Chạy trốn quá nhanh, Dư Châu chỉ lo lắng bản thân để sót lại món đồ nào trong căn phòng kỳ quái kia liền kéo ba lô kiểm tra, đột nhiên nhận ra bên trong xuất hiện thêm quyển ghi chép bằng da vừa ném đi khi nãy.
Bên ngoài bìa màu nâu của quyển sổ đã cũ nát, thô ráp, tựa như có ai đó dùng keo dán lại xé mãi không ra. Dư Châu không biết mình đã mang theo quyển sổ này đi từ khi nào, khi đang đi ngang qua thùng rác liền tiện tay ném nó vào.
Mưa như trút nước chặt chẽ bao phủ, cả thành phố như chìm sâu vào trong màn mưa.
Trên đường về nhà Dư Châu có ghé qua cửa hàng mua bánh dâu tây cùng thuốc cảm cúm, cậu rụt đầu rụt cổ chạy xuyên qua màn mưa trong đêm tối, về đến căn phòng nhỏ của mình thì đã gần 12 giờ đêm.
Đèn dây thừng* đung đưa trong gió, cửa sổ còn chưa kịp sửa chữa lại bị mưa gió bên ngoài vùi dập vang lên tiếng rì rào. Dư Châu rón rén bước lại mở ngọn đèn nhỏ lên, em gái bị ánh đèn chiếu sáng mà tỉnh dậy, dụi dụi mắt duỗi hai tay về phái cậu.
* Đèn dây thừng ( toàn bộ hình ảnh tớ chèn vào đều lấy từ gg).
Dư Châu đem em gái nhỏ ôm vào trong ngực, hôn nhẹ lên gương mặt ửng hồng của cô bé.
"Cửu Cửu, đến đây chúng ta cùng đón sinh nhật nhé." Dư Châu đem một khối bánh nhỏ đưa đến trước mắt cô bé, hai tay cậu nâng lấy miếng bánh như đang tự tay hiến dâng một cống phẩm quý báu cho nàng công chúa, trên miếng bánh đang cắm một cây nến hình số "4".
Cửu Cửu cao hứng hai mắt chợt sáng như ánh sao, bỗng cô bé nhìn chung quanh, đột nhiên cất giọng hỏi: "Cái này cũng là trộm được sao?"
"Đương nhiên không phải." Dư Châu lỗ tai nóng lên, vội đem nửa trái dâu tây trên miếng bánh bỏ vào trong miệng Cửu Cửu -"Ăn ngon không?"
Ăn xong bánh ngọt cô bé liền uống thuốc, Cửu Cửu thích ý nhắm mắt đi ngủ, nhưng Dư Châu lại mất ngủ.
Căn phòng này gió lọt nước rỉ, ban đầu Cửu Cửu là dính phải cảm mạo sau đó lại phát sốt lên, mà nơi ở đơn sơ này vốn dĩ cũng không thuộc về bọn họ, vùng này từ lâu đã không ai sinh sống, nhà lầu cũng bị phá hủy hết một nửa, xung quanh đều là phế tích.
Tầng hầm là nơi cưu mang những người lang thang, vô gia cư, Trên mặt đất là căn phòng nhỏ bị gió mưa xâm nhập. Cửu Cửu không muốn ở lại nơi tầng hầm vì thế những người vô gia cư trong nhóm liền thu xếp cho hai anh em căn phòng nhỏ này, đồ dùng bên trong nhà dùng để ngồi, ngủ và sử dụng phần lớn đều là hai anh em họ tự kiếm về.
Dư Châu đang trên giường ngẩn người, vô tình liếc mắt nhìn phía cửa sổ. Bên ngoài tiếng sấm nổ vang, một cái bóng màu đen lướt qua khung cửa thủy tinh, nhưng lại trông giống như bóng cây.
Dư Châu xoa xoa hai mắt, mở điện thoại lên nghe chương trình phát thanh để giết thời gian.
Ngoài trời mưa gió sấm rền, tiếng phát thanh cũng đứt quãng không thành câu: "... Thành phố này... phần hố đất thứ tư... số người mất tích... bốn người... công tác cứu trợ vẫn đang được tiến hành..."
Ngày kế tiếp rốt cục cũng thấy được ánh mặt trời xán lạn, tiếng phát thanh vẫn không ngừng phát bản tin về tiến độ cứu trợ ngày hôm qua.
Dư Châu đối với những thứ này không hề có chút hứng thú, bèn mang Cửu Cửu hiện đã hạ sốt đến công viên chơi.
Trên sân cỏ đều là người nhà của những đứa trẻ đang mang chúng đi chơi, tiếng cười đùa huyên náo, những đứa trẻ tung tăng nô đùa như những chú chim nhỏ. Dư Châu ngồi yên một chỗ bên cạnh có chút muộn phiền: Cửu Cửu cần phải đi nhà trẻ, nhưng cậu lại không có tiền, Cửu Cửu cũng chẳng có hộ khẩu.
Bỗng có người đi tới, Dư Châu theo bản năng vội kéo mũ áo khoác che lên đầu. Không ngờ người kia chỉ vào bên cạnh cậu: "Đồ của cậu rơi kìa."
Dư Châu cúi đầu nhìn, bên chân là quyển sổ bìa màu nâu quen thuộc kia.
Bản năng sinh tồn đang nhắc nhở cậu: Đừng chạm vào nó, Dư Châu đưa mắt nhìn chung quanh, ngày hè công viên người tới thật náo nhiệt, không có bất kỳ thứ gì khác thường.
Cậu dùng mũi chân đem sổ ghi chép đá vào trong bụi cỏ, ngẫm nghĩ gì đó lại tiếp tục đá thêm một cước, sổ ghi chép chui tọt vào bụi cây, triệt để không nhìn thấy nữa.
Cửu Cửu từ xa chạy tới, giơ cái bình nhỏ trong tay." Cho anh!" Cô bé cười vui vẻ, trên mặt lấm tấm mồ hôi.
Bình thủy tinh màu đen mơ hồ có chút trong suốt, dưới ánh sáng có thể nhìn thấy thứ trong bình là chất lỏng tựa như nước, một đồ vật màu đen được ngâm bên trong chất lỏng không nhúc nhích trông vừa giống cá vừa giống con thạch sùng.
Dư Châu: " Ai đưa cho em thứ này thế?"
Thật lâu: " Chú."
Dư Châu: " Chú nào? "
Cửu Cửu chỉ tay về phía sau cậu: " Chú trước đây đưa chúng ta đi ăn khoai tây chiên ấy."
Phía sau Dư Châu là một con dốc trồng cỏ thấp, vài cây thông sinh trưởng mạnh mẽ. Dưới tán thông cách cậu xa nhất lờ mờ có một bóng người, hắn đang vẫy tay với Dư Châu.
Dư Châu toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ôm lấy Cửu Cửu bỏ chạy.
Người " chú " ấy chính là bạn trai cũ của Dư Châu, một năm trước đột nhiên mất tích, cho đến nay vẫn không có tin tức.
Vào thời điểm thành phố này bắt đầu liên tiếp xuất hiện thứ được gọi là "Hãm khoảng không" ( những hố đất sụt lún) cực đại, anh ta cũng biến mất sau đó. Tên của hắn cùng bức ảnh xuất hiện trong danh sách những người mất tích, Dư Châu từng nhìn thấy trong tivi khi đang đi dạo trên đường.
Cậu cũng là khi đó mới biết, người này đã dùng thân phận và tên giả để lui tới bên cậu.
Phần tình cảm này không thể nói là đặc biệt sâu đậm, Dư Châu chỉ là cảm thấy có chút phẫn nộ vì chính mình bị lừa gạt nhưng nghĩ tới việc người này đã chết rồi, sự phẫn nộ này vẫn là không có chỗ nào có thể trút xuống.
Dư Châu biết rõ không có người đứng đắn nào có thể nguyện ý cùng một kẻ trộm như cậu giao du nhưng đã là con người thì vẫn sẽ có lúc mù quáng đặt niềm tin vào vận may của bản thân, "Anh ta khác biệt với mình ", " Mình đặc biệt đối với anh ta ".
Người kia thích mặc âu phục và thắt cà vạt, phong cách ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, bóng người cậu nhìn thấy lúc nãy cùng với điểm này hoàn toàn giống nhau.
Chỉ là bóng người đứng ở dưới tán cây vừa vẫy tay với cậu lúc nãy nửa khuôn mặt đã bị thối rữa.
Dư Châu nhanh chóng chạy ra xa một đoạn, thở hồng hộc đem Cửu Cửu thả xuống. Cô bé không biết đã xảy ra chuyện gì, lay lay cánh tay của cậu: "Chạy thêm nữa đi ".
Dư Châu tức giận đáp: "Cửu Cửu nặng quá, anh chạy không nổi nữa ".
Hai anh em ngồi ở bờ sông ngẩn người, Cửu Cửu ngồi lâu đến phát chán, nhặt một tờ giấy ở bờ sông gấp thành một chiếc thuyền nhỏ.
Nước sông bị ô nhiễm, phủ đầy bọt nước. Rác thải nơi thượng lưu bị đẩy xuống kẹt lại ven bờ chất thành từng đống lớn, dưới ánh mặt trời nóng hừng hực chúng toả ra một mùi hôi thối. Dư Châu cùng Cửu Cửu gấp mấy chiếc thuyền giấy thả vào trong dòng nước. Thuyền nhỏ nửa nổi nửa chìm cùng đống rác thải trôi về phía hạ lưu.
"Chúng nó sẽ cùng trôi về đâu vậy anh?" Cửu Cửu hỏi.
"Biển lớn." Dư Châu nói, "Hoặc là cứ như thế biến mất."
Cửu Cửu lại hỏi: "Sẽ biến mất đi đâu?"
Dư Châu nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Biến mất chính là không tồn tại, không nhìn thấy."
Cửu Cửu không rõ: "Vậy sẽ có một nơi có thể đi đến?"
Dư Châu nghĩ thầm: Đồ vật không một tiếng động biến mất, thông thường đều sẽ là thứ mà ai cũng không cần đến. Không người cần thiết, tự nhiên cũng không có người sẽ để tâm điểm cuối cùng chúng đến.
Cậu dùng đuôi mắt quét qua, chợt phát hiện trong túi áo Cửu Cửu vẫn còn để chiếc bình nhỏ màu đen.
Dư Châu không tin vào quỷ thần cũng không tin tà ma, nhưng cuốn sổ kì lạ kia và chiếc bình nhỏ màu đen này, còn có người bạn trai cũ kia mặt đã sắp nát thành cháo vẫn còn có thể tự do đi lại càng làm cho tâm trí cậu trở nên mờ mịt.
"Mau ném vật này đi đi." Dư Châu nói.
Cửu Cửu nắm lấy góc áo của cậu. Thuận theo ánh mắt của cô bé cậu nhìn thấy một bóng người lung lay đang đứng trên cây cầu nhỏ. Da thịt người kia đã triệt để thối rữa, da thịt tràn ra đến biến dạng đang phấp phới đón gió.
Hắn giơ tay lên hướng về hai người vẫy vẫy tay, xương cánh tay trắng toát phản xạ dưới ánh nắng.
Dư Châu tuy rằng trong nhà chỉ có bốn bức tường ( nghèo rớt mồng tơi), vốn đã là một chuyện đáng sợ thế nhưng hiện tại đã có một thứ còn khiến cậu khẩn trương hơn.
Cậu vừa mệt lại sợ, đầu lưỡi run run mắng một tiếng lập tức ôm Cửu Cửu chạy đi. Cửu Cửu nằm trong lồng ngực của cậu lại mừng rỡ cười không ngừng, hướng về tàn ảnh trên cầu nhỏ vẫy tay tạm biệt.
Ở đây đã là vùng ngoại ô, dấu chân ít ỏi, chạy ra không bao lâu trời lại bắt đầu đổ mưa.
Thành phố này mùa thu nhiều mưa nhiều gió cũng nhiều việc phát sinh. Dư Châu dừng tại trạm xe đã ngưng hoạt động thả Cửu Cửu xuống, trên đường đi cũng không còn nhìn thấy bóng người kỳ quái kia nhưng trong lòng Dư Châu vẫn có chút hoài nghi, không có cách nào bình tĩnh.
Mưa to gió lớn, hai người bị mưa xối ướt như chuột lột. Cửu Cửu nằm trong lồng ngực của cậu vẫn luôn phát run, Dư Châu nhớ tới trong ba lô có áo khoác bèn mở túi ra tìm kiếm.
Trong ba lô thế nhưng rơi ra một món đồ nện thẳng xuống chân của Dư Châu.
Bìa da màu nâu, lại là quyển sổ kia.
Dư Châu ngẩn ra: Quyển sổ lần này lại mở ra được.
Trang giấy bị gió thổi tới, mấy hàng chữ viết nguệch ngoạc viết bằng loại mực màu đen hiện lên trên trang giấy cũ kĩ. Dư Châu quỳ gối trên mặt đất, hoàn toàn bị những chữ viết này hấp dẫn, theo bản năng cúi đầu không nhịn được xoa xoa đôi mắt đang đỏ lên.
Ánh sáng xung quanh đột nhiên tối đi.
Cậu phát hiện nước mưa ngưng tụ thành giọt đọng lại trên giấy, vừa vặn ngấm vào một chữ "Uyên" ( vực sâu).
"Cửu Cửu, em đã động tới quyển sổ này rồi sao?" Dư Châu hỏi.
Không người trả lời, trong gió có tiếng cười khẽ.
Dư Châu hoàn toàn đang để tâm vào việc nhận biết chữ trên giấy, tiện tay hướng đến bên cạnh định kéo lấy cô bé —— nhưng lại nắm trúng khoảng không.
Nơi chạm tới cũng không phải cái ghế tựa và mặt sàn xi măng trong trạm xe mà là bùn đất thô ráp, cỏ cây cùng đá tảng gồ ghề.
Dư Châu trong đầu trống rỗng: "Cửu Cửu?"
Cậu ngẩng đầu mới phát giác trước mắt là một mảnh sương mù dày đặc âm trầm, chính mình tự đưa thân vào vùng đất hắc ám này. Cuồng phong nổi lên quét qua tán thông, cuồn cuộn như sấm.
"——Cửu Cửu?!" Dư Châu hoảng loạn đến vỡ giọng.
Trong màn sương một ngọn đèn gió sáng lên xa xa có mấy bóng người đang đứng, dáng người như bị màn sương nuốt chửng, lay động lợi hại. Một người đang cầm ngọn đèn giơ tay lên vẫy vẫy gọi Dư Châu: "Cậu tới rồi."
Dư Châu còn chưa thấy rõ tình huống trước mắt, bỗng nhiên từ một góc độ ập đến một nắm đấm khiến cậu mất phương hướng ngã xuống đất, sau đó lại bị người nào đó dùng chân giẫm lên đầu.
"Người kế tiếp mà anh nói là cậu ta đúng không?" Kẻ đang khống chế cậu chính là một người đàn ông cao to, lớn tiếng, sức giẫm mạnh đến mức đầu Dư Châu căng đau, "Anh xác định sau khi giết cậu ta, chúng ta có thể thoát ra khỏi cái nơi chết tiệt này sao?"
- ------------------------------------------
* Lần dầu tiên đọc truyện nhân vật chính xuyên vào thế giới vô hạn lưu mà bị xu như anh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.