Gì? Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi
Chương 61: Đầu đỏ chăm chỉ
Dẫn Mê Đồ
26/11/2021
Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Lúc ba người nhìn thấy Phó Dương, ấn tượng đầu tiên hắn cho người ta chính là nghèo, ấn tượng cho Hoàng Thừa lại là vừa nghèo vừa tham vừa thủ đoạn. Nhưng mà sau khi nghe những gì Phó Nhị Hữu nói, nó không ngừng thay đổi cái nhìn, dù sao hắn kiên cường trong nghịch cảnh quả thực làm người khác đau lòng.
Phó Dương hiện nay mới mười bảy tuổi, chỉ nhỏ hơn Trình Ương ba tuổi. Tuổi này là tuổi dậy thì không buồn không lo, nhưng nó đã mang quá nhiều khó khăn mà lẽ ra hắn không nên chịu đựng.
Cha mẹ Phó Dương đều là nông dân, mấy năm trước cha hắn bỏ lại ruộng đất và vợ con cùng đám bạn xấu ra ngoài làm công. Tiền không kiếm được bao nhiêu, luôn để nhà gửi tiền lên, lại còn dính vào cờ bạc, bình thường ăn chơi lêu lổng rảnh rỗi là thích đi đánh bài, tối nào cũng không về nhà. Nợ nần chồng chất không nói, còn thích trộm gà trộm chó, thua bài không có tiền thì bán ruộng bán đất trả nợ, đến cuối vẫn thua luôn căn nhà của bọn họ.
Mẹ hắn giận, liền mỗi ngày ầm ĩ với cha hắn, kết quả quậy một trận quậy ra án mạng. Cha Phó Dương ngày hôm đó vừa hay có uống chút rượu, cộng thêm đánh bài thua tâm trạng không tốt, bị vợ ầm ĩ một trận liền làm ầm lên, còn ra tay đập phá đồ đạc. Kết quả ra tay không biết nặng nhẹ đập đồ đập lên người gây ra chuyện lớn. Ông ta vừa ăn năn vừa sợ hãi, sợ ngồi tù, sợ bị người trong thôn đâm chọt chỉ trỏ, dứt khoát ở bên xác vợ uống thuốc trừ sâu tự sát.
Lúc ấy đang là mùa hè, Phó Dương lúc đó vẫn đang học cấp hai, thứ sáu từ huyện về nhà, thi thể hai người đã mơ hồ bốc mùi.
Phó Dương mới hơn mười tuổi nào chịu được đả kích này, liền ngã bệnh tại chỗ.
Bình thường tiếng tăm của cha hắn cũng rất xấu, còn thiếu tiền không ít người, bây giờ có mang tiếng hung thủ giết người, cho dù uống thuốc tự sát cũng bị chỉ chỏ mắng. Hai thi thể nằm trong nhà cũng không ai muốn tới giúp đỡ, chỉ có Phó Nhị Hữu sau khi biết tin vội vàng chạy tới nghĩ cách. Phó Dương lúc đó còn sinh bệnh, ông cũng không nhờ vả người khác, vác cuốc đi đào một cái hố, ông âm thầm lấy hết tiền còn sót lại trong nhà cho mẹ hắn một cái quan tài, lấy chiếu lạnh tanh trong nhà bọc thi thể cha hắn lại. Hai người chôn chung một chỗ, đốt chút giấy tiền vàng mã coi như là xong chuyện.
Hai người nhắm mắt chân đạp một cái ra đi sạch sẽ, để lại Phó Dương mười bốn tuổi không nơi nương tựa, nhà cũng bị chủ nợ lấy đi. Phó Nhị Hữu vốn định đón Phó Dương về nhà cũng không được. thứ nhất bởi vì không làm chủ được vợ, bị người ta lấy chuyện li dị ra uy hiếp mấy lần; thứ hai là tính tình Phó Dương lầm lì, cũng không chịu ở nhà ông. Phó Nhị Hữu đành lén móc chút tiền cho hắn, giúp hắn dựng cái lều ở dưới chân núi.
Phó Dương không căn cước công dân không kinh nghiệm ra ngoài đi làm, lại thêm trấn trên không ai đồng ý thu hắn làm việc, hắn chỉ có thể mỗi ngày ở trấn trên nhặt chai, giấy vụn, nilon sống qua ngày. Chỉ khi sắp đến tiết thanh minh, hắn mới tìm Phó Nhị Hữu giúp hắn nghĩ cách kiếm chút tiền mua chút đồ cúng cho mẹ hắn. Vì vậy Phó Nhị Hữu sẽ để cho hắn đi lặt lá hương thung non, hái rau củ dại, lúc này mới có chuyện nhét nhánh cây vào trong lá hương thung.
Ba người nghe xong thổn thức không thôi, tuy rằng cuộc sống của mỗi người đều không dễ dàng, nhưng cuộc sống của Phó Dương thật sự rất khó khăn.
Ba người bọn họ trừ Liễu Sùng đến nay vẫn còn một cha, còn lại đều không cha không mẹ. Lúc này lập tức bị cảm động lây, rối rít cảm thấy thương Phó Dương, còn Hoàng Thừa bởi vì hành động lúc nãy áy náy không thôi, rối rít nói xin lỗi với Phó Nhị Hữu, đồng thời còn bảo sẽ đi chịu tội trước mặt hắn. Phó Nhị Hữu qua loa đáp mấy câu, xong liền thay đổi chủ đề, nhưng ai mà nghĩ chuyện này lại thành một cái gai trong lòng Hoàng Thừa.
Ngược lại, Trình Ương với Liễu Sùng hết sức thực tế, biết Phó Dương sẽ không vô duyên vô cớ chịu ơn bọn họ, liền để cho Phó Nhị Hữu giúp đỡ nhiều một chút, thường lúc nhận hàng sẽ kêu thêm hắn tới hỗ trợ, đến lúc đó tính tiền công cho hắn. Phó Nhị Hữu thấy hai người có lòng giúp cháu mình như vậy, tất nhiên là vô cùng vui vẻ, liên tục đồng ý không ngừng.
Từ ngày đó lái xe quay về nội thành, Hoàng Thừa dần dần trẫm tĩnh, mà cũng không hẳn là trầm tĩnh, nói đúng hơn thì phải là trưởng thành. Không ồn ào gào thét vô tội vạ nữa, ngược lại khiến hai người Liễu Sùng có chút giật mình.
Càng làm Trình Ương giật mình là, người vốn không thích dùng Wechat thêm bạn, cũng không thích liên lạc những người cung cấp kia như Hoàng Thừa, lại chủ động hỏi cậu xin Wechat cùng với số điện thoại di động của Phó Dương. Cậu chỉ có mỗi phương thức liên lạc của Phó Nhị Hữu, hai người liên hệ với vấn đề mấy ngày trước dĩ nhiên cũng ngửi ra được chút gì đó. Nhưng mà chờ khi Trình Ương nói gần nói xa với Phó Nhi Hữu, phát hiện Hoàng Thừa căn bản không có liên lạc với ông, thì lại có chút nghĩ không ra.
Mắt nhìn Hoàng Thừa mỗi ngày càng lúc càng im lặng khác thường mà lại không tìm ra nguyên nhân, Liễu Sùng ít nhiều có chút lo lắng, chỉ sợ nó có phải gặp chuyện như trước lại không chịu nói với bọn họ. Vì vậy lúc tránh mặt Hoàng Thừa, Liễu Sùng sẽ luôn hỏi Trình Ương tình huống Hoàng Thừa gần đây. Dù sao hai người cũng cùng làm việc với nhau một thời gian dài, có khác thường gì Trình Ương dễ dàng phát hiện nhất, tránh có người này gặp rắc rối lại im lặng không nói tự mình đi đối mặt.
Nhưng hỏi một hồi thì lại không có chuyện gì xảy ra, hai người nghĩ một hồi lâu cũng không cho ra được kết luận. Cho đến khi trước tiết thanh minh một ngày, Hoàng Thừa đột nhiên nói ngày mai đi về nông thôn một chuyến, nói muốn đi xem đậu tằm có đủ không, hành cọng non hay không, cải thìa có già không, còn có các loại chuyện rau dại có thể bán này nọ nữa. Liên hệ trước sau thì hai người rốt cuộc cũng có thể xác định được nguyên nhân Hoàng Thừa khác thường.
Nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều, hết sức thoải mái cho nó đi.
Thời tiết trước tiết thanh minh tương đối xấu, mưa phùn, đến hôm tiết thanh minh thì trời rất quang đãng, bởi vì nông dân bận đi tảo mộ không có thời gian xuống ruộng cày cấy, Trình Ương cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một ngày, hai người mua một ít giấy tiền vàng bạc đốt theo phong tục, sau đó dẫn Màn Thầu đến công viên trò chơi chơi. Còn Hoàng Thừa gửi mấy hình ảnh báo cáo tình hình rau củ thì sau đó không liên lạc được nữa.
Bọn họ không yên lòng lo lắng một ngày, nhưng sau khi về đến nhà thì phát hiện tên này đang ở trong nhà vui vẻ chơi điện thoại.
Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu thấy Hoàng Thừa vui vẻ như vậy, hai người rốt cuộc cũng yên tâm. Liễu Sùng một bên đổi giày một bên không nhịn được trêu: “Ơ kìa, về rồi sao không gọi điện thoại báo một tiếng, anh còn tính gọi điện thoại báo cảnh sát đó.”
Hoàng Thừa vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, không có nghe thấy.
Tình huống này là lần đầu tiên, Liễu Sùng với Trình Ương ngạc nhiên hai mắt nhìn nhau, rối rít cảm thấy không thể tin được cái sự ‘lãng tai’ này của Hoàng Thừa. Người sau bế Màn Thầu đi tới để Màn Thầu vỗ lên đầu Hoàng Thừa một cái, lúc này tên này mới cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Màn Thầu thì cất điện thoại vào, cười híp mắt đứng dậy ôm nhóc.
Trình Ương mặc cho nó ôm Màn Thầu đi, vẫn không quên hiếu kỳ hỏi: “Chơi cái gì mà em tâm vậy.”
Hoàng Thừa nắm tay nhóc con đung đưa, thuận miệng đáp: “Đấu địa chủ, trễ như vậy sao mấy anh mới về, ăn cơm chưa, em đi nấu.”
“Chú làm?” Liễu Sùng đúng lúc đi tới trêu chọc: “Hoàng Nhi, chú lúc nào chủ động yêu cầu nấu cơm, hôm nay tích cực như vậy. Chẳng lẽ chú có chuyện vui tinh thần thoải mái à?”
“Chuyện vui cái gì chứ.” Hoàng Thừa kịp phản ứng, mặt đầy mờ mịt nhìn bọn họ.
“Đó cũng tự chú biết rõ.” Liễu Sùng hàm hồ nói, cũng không làm khó nó, chủ động nói sang chuyện khác: “Đi xem thế nào rồi, rau có thể đưa ra thị trường không.”
Hoàng Thừa: “Đậu tằm còn phải chăm mấy ngày nữa, hành cọng cùng với cải thìa ngày mai chú Phó sẽ gửi một chút lên cho chúng ta.” Nghĩ một chút lại ôm Màn Thầu đi tới cửa bếp, nói với Trình Ương: “Anh Trình, lúc nào chúng ta có thể mở tiệm vậy.”
Trình Ương đang hâm sữa bò nóng cho Màn Thầu, trầm tư một lúc thì nghiêm túc nói: “Tiền mở tiệm thì đủ rồi, nhưng mà anh lo lắng lưu lượng không đủ. Chờ Wechat anh thêm nhiều người quảng cáo rồi nói sau, em thêm được bao nhiêu rồi.”
“Hơn ba trăm, anh thì sao.”
“Sắp một ngàn rưỡi rồi.”
“Ồ.” Hoàng Thừa yên tĩnh một lúc lại hỏi: “Thời gian trước không phải có người hỏi bảo chúng ta giao hàng sao, lúc nào chúng ta mở dịch vụ này. Dù gì cũng có thể chạy nhiều dịch vụ mà.”
Trình Ương nghe nó hỏi lung tung cái này cái kia đã sớm nghe ra đầu mối, còn hỏi cậu về chuyện mở rộng bộ phận. Đương nhiên chuyện mở rộng là phải tuyển thêm người, vừa đi nông thôn một chuyến về bắt đầu chú ý đến chuyện này, Trình Ương cũng đoán được đại khái bảy tám phần. Nhưng cậu không nói toạc ra, mà đáp: “Đoán chừng phải đợi cỡ mấy tháng nữa, cần nhiều người, thì chúng ta nên tìm người giao hàng dùm, nếu không sẽ rất bận rộn.”
Hoàng Thừa như có suy nghĩ gật đầu môt cái, không hỏi thêm nữa, ôm Màn Thầu rời đi.
Ngày hôm sau hành đưa tới, Hoàng Thừa hết sức tích cực sửa sang lại hàng hoá, sau khi Liễu Sùng chụp hình đăng lên vòng bạn bè thì bắt đầu bận rộn trả lời khách, sau khi hoàn thành thì đi ngủ. Trình Ương tiện tay làm mới lượn trên vòng bạn bè, thế mà phát hiện Hoàng Thừa chưa bao giờ đăng bài trên vòng bạn bè lại chuyển tiếp bài giới thiệu của mình về rau cải, lại còn thêm một đoạn văn dài ca ngợi rau cải, càng ngày càng giống dân kinh doanh nghiêm túc.
Trình Ương đưa điện thoại cho Liễu Sùng xem: “Hơi có chút ngoài ý muốn.”
Còn Liễu Sùng thì khen: “Không sai, xem ra rốt cuộc nó cũng có động lực rồi. Kệ nó đi, để nó hăng hái một thời gian đi.”
Một người khi tích cực lên quả thật rất đáng sợ, Trình Ương phát hiện gần đây đuổi kịp chợ sáng xong Hoàng Thừa cũng không chịu về nhà, mà là nói với bọn họ đến quán net chơi game, nhưng mấy ngày liên tiếp đều như vậy khó tránh khỏi khơi dậy sự tò mò của đám Trình Ương. Vì vậy một ngày nào đó lén theo sau nó một quãng đường, thì phát hiện Hoàng Thừa đi thẳng đến một chỗ trong công viên, cầm điện thoại chạy vào trong đám người già đang tập dưỡng sinh, quẹt quẹt điện thoại cho mấy ông già nhìn. Cũng không biết nó đang nói gì nhưng nhìn tình huống trước, hai người trong nháy mắt biết hành động của nó là gì.
Nó đang nghĩ biện pháp thêm bạn, là thêm những khách hàng cần thiết.
Liễu Sùng khoan thoai nói: “Xem ra quyết tâm của nó rất rõ ràng nha.”
Trình Ương cười bảo: “Vậy thì chờ em ấy chạy một thời gian, số lương tăng lên, thành toàn cho em ấy thôi.”
Liễu Sùng lại nói: “Không vội, anh cảm thấy đây là một cơ hội, vừa hay nhân dịp sự nhiệt tình của nó tranh thủ thêm khách hàng.”
“Anh cảm thấy bao nhiêu là thích hợp.”
“Đến khi trên Wechat nó mỗi ngày có hai ba chục đơn thì có thể xem xét.”
Trình Ương nhìn Hoàng Thừa cách đó không xa như có điều suy nghĩ gật đầu, coi như thầm chấp nhận.
Hoàng Thừa lần này quả thật rảnh tay rảnh chân, vừa rảnh rỗi một cái là bắt đầu suy nghĩ linh tinh như thêm khách hàng cần thiết như thế nào, mỗi ngày lại còn bận hơn Trình Ương. Trên Wechat mỗi ngày cũng nhận được không ít đơn, là một khởi đầu rất tốt.
Beta by anh Cún
______________________________
Lúc ba người nhìn thấy Phó Dương, ấn tượng đầu tiên hắn cho người ta chính là nghèo, ấn tượng cho Hoàng Thừa lại là vừa nghèo vừa tham vừa thủ đoạn. Nhưng mà sau khi nghe những gì Phó Nhị Hữu nói, nó không ngừng thay đổi cái nhìn, dù sao hắn kiên cường trong nghịch cảnh quả thực làm người khác đau lòng.
Phó Dương hiện nay mới mười bảy tuổi, chỉ nhỏ hơn Trình Ương ba tuổi. Tuổi này là tuổi dậy thì không buồn không lo, nhưng nó đã mang quá nhiều khó khăn mà lẽ ra hắn không nên chịu đựng.
Cha mẹ Phó Dương đều là nông dân, mấy năm trước cha hắn bỏ lại ruộng đất và vợ con cùng đám bạn xấu ra ngoài làm công. Tiền không kiếm được bao nhiêu, luôn để nhà gửi tiền lên, lại còn dính vào cờ bạc, bình thường ăn chơi lêu lổng rảnh rỗi là thích đi đánh bài, tối nào cũng không về nhà. Nợ nần chồng chất không nói, còn thích trộm gà trộm chó, thua bài không có tiền thì bán ruộng bán đất trả nợ, đến cuối vẫn thua luôn căn nhà của bọn họ.
Mẹ hắn giận, liền mỗi ngày ầm ĩ với cha hắn, kết quả quậy một trận quậy ra án mạng. Cha Phó Dương ngày hôm đó vừa hay có uống chút rượu, cộng thêm đánh bài thua tâm trạng không tốt, bị vợ ầm ĩ một trận liền làm ầm lên, còn ra tay đập phá đồ đạc. Kết quả ra tay không biết nặng nhẹ đập đồ đập lên người gây ra chuyện lớn. Ông ta vừa ăn năn vừa sợ hãi, sợ ngồi tù, sợ bị người trong thôn đâm chọt chỉ trỏ, dứt khoát ở bên xác vợ uống thuốc trừ sâu tự sát.
Lúc ấy đang là mùa hè, Phó Dương lúc đó vẫn đang học cấp hai, thứ sáu từ huyện về nhà, thi thể hai người đã mơ hồ bốc mùi.
Phó Dương mới hơn mười tuổi nào chịu được đả kích này, liền ngã bệnh tại chỗ.
Bình thường tiếng tăm của cha hắn cũng rất xấu, còn thiếu tiền không ít người, bây giờ có mang tiếng hung thủ giết người, cho dù uống thuốc tự sát cũng bị chỉ chỏ mắng. Hai thi thể nằm trong nhà cũng không ai muốn tới giúp đỡ, chỉ có Phó Nhị Hữu sau khi biết tin vội vàng chạy tới nghĩ cách. Phó Dương lúc đó còn sinh bệnh, ông cũng không nhờ vả người khác, vác cuốc đi đào một cái hố, ông âm thầm lấy hết tiền còn sót lại trong nhà cho mẹ hắn một cái quan tài, lấy chiếu lạnh tanh trong nhà bọc thi thể cha hắn lại. Hai người chôn chung một chỗ, đốt chút giấy tiền vàng mã coi như là xong chuyện.
Hai người nhắm mắt chân đạp một cái ra đi sạch sẽ, để lại Phó Dương mười bốn tuổi không nơi nương tựa, nhà cũng bị chủ nợ lấy đi. Phó Nhị Hữu vốn định đón Phó Dương về nhà cũng không được. thứ nhất bởi vì không làm chủ được vợ, bị người ta lấy chuyện li dị ra uy hiếp mấy lần; thứ hai là tính tình Phó Dương lầm lì, cũng không chịu ở nhà ông. Phó Nhị Hữu đành lén móc chút tiền cho hắn, giúp hắn dựng cái lều ở dưới chân núi.
Phó Dương không căn cước công dân không kinh nghiệm ra ngoài đi làm, lại thêm trấn trên không ai đồng ý thu hắn làm việc, hắn chỉ có thể mỗi ngày ở trấn trên nhặt chai, giấy vụn, nilon sống qua ngày. Chỉ khi sắp đến tiết thanh minh, hắn mới tìm Phó Nhị Hữu giúp hắn nghĩ cách kiếm chút tiền mua chút đồ cúng cho mẹ hắn. Vì vậy Phó Nhị Hữu sẽ để cho hắn đi lặt lá hương thung non, hái rau củ dại, lúc này mới có chuyện nhét nhánh cây vào trong lá hương thung.
Ba người nghe xong thổn thức không thôi, tuy rằng cuộc sống của mỗi người đều không dễ dàng, nhưng cuộc sống của Phó Dương thật sự rất khó khăn.
Ba người bọn họ trừ Liễu Sùng đến nay vẫn còn một cha, còn lại đều không cha không mẹ. Lúc này lập tức bị cảm động lây, rối rít cảm thấy thương Phó Dương, còn Hoàng Thừa bởi vì hành động lúc nãy áy náy không thôi, rối rít nói xin lỗi với Phó Nhị Hữu, đồng thời còn bảo sẽ đi chịu tội trước mặt hắn. Phó Nhị Hữu qua loa đáp mấy câu, xong liền thay đổi chủ đề, nhưng ai mà nghĩ chuyện này lại thành một cái gai trong lòng Hoàng Thừa.
Ngược lại, Trình Ương với Liễu Sùng hết sức thực tế, biết Phó Dương sẽ không vô duyên vô cớ chịu ơn bọn họ, liền để cho Phó Nhị Hữu giúp đỡ nhiều một chút, thường lúc nhận hàng sẽ kêu thêm hắn tới hỗ trợ, đến lúc đó tính tiền công cho hắn. Phó Nhị Hữu thấy hai người có lòng giúp cháu mình như vậy, tất nhiên là vô cùng vui vẻ, liên tục đồng ý không ngừng.
Từ ngày đó lái xe quay về nội thành, Hoàng Thừa dần dần trẫm tĩnh, mà cũng không hẳn là trầm tĩnh, nói đúng hơn thì phải là trưởng thành. Không ồn ào gào thét vô tội vạ nữa, ngược lại khiến hai người Liễu Sùng có chút giật mình.
Càng làm Trình Ương giật mình là, người vốn không thích dùng Wechat thêm bạn, cũng không thích liên lạc những người cung cấp kia như Hoàng Thừa, lại chủ động hỏi cậu xin Wechat cùng với số điện thoại di động của Phó Dương. Cậu chỉ có mỗi phương thức liên lạc của Phó Nhị Hữu, hai người liên hệ với vấn đề mấy ngày trước dĩ nhiên cũng ngửi ra được chút gì đó. Nhưng mà chờ khi Trình Ương nói gần nói xa với Phó Nhi Hữu, phát hiện Hoàng Thừa căn bản không có liên lạc với ông, thì lại có chút nghĩ không ra.
Mắt nhìn Hoàng Thừa mỗi ngày càng lúc càng im lặng khác thường mà lại không tìm ra nguyên nhân, Liễu Sùng ít nhiều có chút lo lắng, chỉ sợ nó có phải gặp chuyện như trước lại không chịu nói với bọn họ. Vì vậy lúc tránh mặt Hoàng Thừa, Liễu Sùng sẽ luôn hỏi Trình Ương tình huống Hoàng Thừa gần đây. Dù sao hai người cũng cùng làm việc với nhau một thời gian dài, có khác thường gì Trình Ương dễ dàng phát hiện nhất, tránh có người này gặp rắc rối lại im lặng không nói tự mình đi đối mặt.
Nhưng hỏi một hồi thì lại không có chuyện gì xảy ra, hai người nghĩ một hồi lâu cũng không cho ra được kết luận. Cho đến khi trước tiết thanh minh một ngày, Hoàng Thừa đột nhiên nói ngày mai đi về nông thôn một chuyến, nói muốn đi xem đậu tằm có đủ không, hành cọng non hay không, cải thìa có già không, còn có các loại chuyện rau dại có thể bán này nọ nữa. Liên hệ trước sau thì hai người rốt cuộc cũng có thể xác định được nguyên nhân Hoàng Thừa khác thường.
Nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều, hết sức thoải mái cho nó đi.
Thời tiết trước tiết thanh minh tương đối xấu, mưa phùn, đến hôm tiết thanh minh thì trời rất quang đãng, bởi vì nông dân bận đi tảo mộ không có thời gian xuống ruộng cày cấy, Trình Ương cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một ngày, hai người mua một ít giấy tiền vàng bạc đốt theo phong tục, sau đó dẫn Màn Thầu đến công viên trò chơi chơi. Còn Hoàng Thừa gửi mấy hình ảnh báo cáo tình hình rau củ thì sau đó không liên lạc được nữa.
Bọn họ không yên lòng lo lắng một ngày, nhưng sau khi về đến nhà thì phát hiện tên này đang ở trong nhà vui vẻ chơi điện thoại.
Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu thấy Hoàng Thừa vui vẻ như vậy, hai người rốt cuộc cũng yên tâm. Liễu Sùng một bên đổi giày một bên không nhịn được trêu: “Ơ kìa, về rồi sao không gọi điện thoại báo một tiếng, anh còn tính gọi điện thoại báo cảnh sát đó.”
Hoàng Thừa vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, không có nghe thấy.
Tình huống này là lần đầu tiên, Liễu Sùng với Trình Ương ngạc nhiên hai mắt nhìn nhau, rối rít cảm thấy không thể tin được cái sự ‘lãng tai’ này của Hoàng Thừa. Người sau bế Màn Thầu đi tới để Màn Thầu vỗ lên đầu Hoàng Thừa một cái, lúc này tên này mới cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Màn Thầu thì cất điện thoại vào, cười híp mắt đứng dậy ôm nhóc.
Trình Ương mặc cho nó ôm Màn Thầu đi, vẫn không quên hiếu kỳ hỏi: “Chơi cái gì mà em tâm vậy.”
Hoàng Thừa nắm tay nhóc con đung đưa, thuận miệng đáp: “Đấu địa chủ, trễ như vậy sao mấy anh mới về, ăn cơm chưa, em đi nấu.”
“Chú làm?” Liễu Sùng đúng lúc đi tới trêu chọc: “Hoàng Nhi, chú lúc nào chủ động yêu cầu nấu cơm, hôm nay tích cực như vậy. Chẳng lẽ chú có chuyện vui tinh thần thoải mái à?”
“Chuyện vui cái gì chứ.” Hoàng Thừa kịp phản ứng, mặt đầy mờ mịt nhìn bọn họ.
“Đó cũng tự chú biết rõ.” Liễu Sùng hàm hồ nói, cũng không làm khó nó, chủ động nói sang chuyện khác: “Đi xem thế nào rồi, rau có thể đưa ra thị trường không.”
Hoàng Thừa: “Đậu tằm còn phải chăm mấy ngày nữa, hành cọng cùng với cải thìa ngày mai chú Phó sẽ gửi một chút lên cho chúng ta.” Nghĩ một chút lại ôm Màn Thầu đi tới cửa bếp, nói với Trình Ương: “Anh Trình, lúc nào chúng ta có thể mở tiệm vậy.”
Trình Ương đang hâm sữa bò nóng cho Màn Thầu, trầm tư một lúc thì nghiêm túc nói: “Tiền mở tiệm thì đủ rồi, nhưng mà anh lo lắng lưu lượng không đủ. Chờ Wechat anh thêm nhiều người quảng cáo rồi nói sau, em thêm được bao nhiêu rồi.”
“Hơn ba trăm, anh thì sao.”
“Sắp một ngàn rưỡi rồi.”
“Ồ.” Hoàng Thừa yên tĩnh một lúc lại hỏi: “Thời gian trước không phải có người hỏi bảo chúng ta giao hàng sao, lúc nào chúng ta mở dịch vụ này. Dù gì cũng có thể chạy nhiều dịch vụ mà.”
Trình Ương nghe nó hỏi lung tung cái này cái kia đã sớm nghe ra đầu mối, còn hỏi cậu về chuyện mở rộng bộ phận. Đương nhiên chuyện mở rộng là phải tuyển thêm người, vừa đi nông thôn một chuyến về bắt đầu chú ý đến chuyện này, Trình Ương cũng đoán được đại khái bảy tám phần. Nhưng cậu không nói toạc ra, mà đáp: “Đoán chừng phải đợi cỡ mấy tháng nữa, cần nhiều người, thì chúng ta nên tìm người giao hàng dùm, nếu không sẽ rất bận rộn.”
Hoàng Thừa như có suy nghĩ gật đầu môt cái, không hỏi thêm nữa, ôm Màn Thầu rời đi.
Ngày hôm sau hành đưa tới, Hoàng Thừa hết sức tích cực sửa sang lại hàng hoá, sau khi Liễu Sùng chụp hình đăng lên vòng bạn bè thì bắt đầu bận rộn trả lời khách, sau khi hoàn thành thì đi ngủ. Trình Ương tiện tay làm mới lượn trên vòng bạn bè, thế mà phát hiện Hoàng Thừa chưa bao giờ đăng bài trên vòng bạn bè lại chuyển tiếp bài giới thiệu của mình về rau cải, lại còn thêm một đoạn văn dài ca ngợi rau cải, càng ngày càng giống dân kinh doanh nghiêm túc.
Trình Ương đưa điện thoại cho Liễu Sùng xem: “Hơi có chút ngoài ý muốn.”
Còn Liễu Sùng thì khen: “Không sai, xem ra rốt cuộc nó cũng có động lực rồi. Kệ nó đi, để nó hăng hái một thời gian đi.”
Một người khi tích cực lên quả thật rất đáng sợ, Trình Ương phát hiện gần đây đuổi kịp chợ sáng xong Hoàng Thừa cũng không chịu về nhà, mà là nói với bọn họ đến quán net chơi game, nhưng mấy ngày liên tiếp đều như vậy khó tránh khỏi khơi dậy sự tò mò của đám Trình Ương. Vì vậy một ngày nào đó lén theo sau nó một quãng đường, thì phát hiện Hoàng Thừa đi thẳng đến một chỗ trong công viên, cầm điện thoại chạy vào trong đám người già đang tập dưỡng sinh, quẹt quẹt điện thoại cho mấy ông già nhìn. Cũng không biết nó đang nói gì nhưng nhìn tình huống trước, hai người trong nháy mắt biết hành động của nó là gì.
Nó đang nghĩ biện pháp thêm bạn, là thêm những khách hàng cần thiết.
Liễu Sùng khoan thoai nói: “Xem ra quyết tâm của nó rất rõ ràng nha.”
Trình Ương cười bảo: “Vậy thì chờ em ấy chạy một thời gian, số lương tăng lên, thành toàn cho em ấy thôi.”
Liễu Sùng lại nói: “Không vội, anh cảm thấy đây là một cơ hội, vừa hay nhân dịp sự nhiệt tình của nó tranh thủ thêm khách hàng.”
“Anh cảm thấy bao nhiêu là thích hợp.”
“Đến khi trên Wechat nó mỗi ngày có hai ba chục đơn thì có thể xem xét.”
Trình Ương nhìn Hoàng Thừa cách đó không xa như có điều suy nghĩ gật đầu, coi như thầm chấp nhận.
Hoàng Thừa lần này quả thật rảnh tay rảnh chân, vừa rảnh rỗi một cái là bắt đầu suy nghĩ linh tinh như thêm khách hàng cần thiết như thế nào, mỗi ngày lại còn bận hơn Trình Ương. Trên Wechat mỗi ngày cũng nhận được không ít đơn, là một khởi đầu rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.