Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 18:
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
07/08/2024
“Xinh đẹp thật tốt, mặc cái gì cũng đẹp, cô thật sự là “móc áo” trời sinh đó.”
Nhân viên bán hàng rất dẻo miệng. Chưa kể việc Ôn Dao vốn đã xinh đẹp chói mắt, nhưng nếu mua nhiều quần áo như vậy thì dù cô có trông như khỉ, cô ta cũng có thể khen thành đóa hoa.
"Cảm ơn, cô cũng rất xinh đẹp." Ôn Dao nháy mắt mấy cái với nhân viên bán hàng, quẹt thẻ xong bèn chuẩn bị rời đi, đồ đạc đều do vệ sĩ im lặng đi theo xách.
“Ồ, là cô cả Ôn à, đã lâu không thấy cô ra ngoài, còn tưởng rằng cô ngại gặp người chứ.”
Giọng điệu châm chọc mỉa mai, Ôn Dao nghe mà nhướng mày, cô xoay người nhìn cô gái bỗng dưng xuất hiện kia, mặc âu phục, tóc ngắn, môi đỏ mọng xinh đẹp.
Nhìn sơ qua thì là người không quen biết.
Thế là Ôn Dao nghiêng đầu, giọng điệu nghi ngờ: "Xin lỗi, cô là ai?”
Nghe thấy lời của Ôn Dao, cô gái tóc ngắn đột nhiên tức giận, giọng cô ta the thé: "Giả vờ cái gì chứ hả Ôn Dao? Làm chuyện xấu xong muốn giả vờ mất trí nhớ à?”
"Trong giới có nhiều người biết như vậy, cô lại giả vờ không quen biết một ai à?”
“Ha, cho dù cô giả vờ không biết chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không quên cô.”
Cạch cạch cạch…
Lại có người chạy chậm tới bên cạnh cô gái tóc ngắn: "Sao đột nhiên lại chạy nhanh như vậy..."
Sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Dao, sắc mặt thay đổi: "Ôn Dao?”
Hay lắm, lại thêm một người không quen biết.
Ôn Dao phiền muộn: "8848, có sức hấp dẫn quá cũng khổ, không ngờ lại có nhiều người lặng lẽ chú ý đến tôi như vậy.”
“Chắc hẳn là đồng nghiệp trước kia của cô – đám bia đỡ đạn, xem ra là tới gây chuyện.” 8848 ngày càng có khả năng phớt lờ những lời nói kỳ lạ của Ôn Dao.
Cô gái tóc xoăn mới tới lý trí hơn cô gái tóc ngắn một chút, cô ta đẩy tóc về phía sau, cười xã giao với Ôn Dao: "Đã lâu không gặp, cùng nhau uống một ly ôn lại chuyện cũ nhé?"
Đúng lúc Ôn Dao đi dạo mệt mỏi, đang định tìm một chỗ ngồi, nghe vậy cô nhìn về phía cô gái tóc xoăn với vẻ chân thành, hỏi: "Ai mời vậy?"
Nụ cười của cô gái tóc xoăn cứng đờ, đều là những cô chủ có gia thế tốt, không ai để ý chút tiền nhỏ này, cô ta chỉ cho rằng Ôn Dao cố ý làm cô ta mất mặt: "Tôi mời, được chứ?”
“Được.” Ôn Dao sảng khoái chấp nhận lời mời, cô thật sự không muốn mời những người trông đã thấy rất đáng ghét đi ăn uống, cô cũng không phải loại người coi tiền như rác.
Không lâu sau, ba người ngồi xuống một quán cà phê, lúc cô gái tóc ngắn và cô gái tóc xoăn gọi món, Ôn Dao ra hiệu cho anh vệ sĩ đi ngồi ở bàn bên cạnh.
“Anh trai, anh muốn uống gì thì uống đi, tôi mời.”
"Cô!” Cô gái tóc ngắn tức đến muốn đập bàn, không muốn mời bọn họ nhưng lại đi mời một vệ sĩ, đây không phải sỉ nhục thì là cái gì?
Nếu Ôn Dao biết suy nghĩ của cô ta, nhất định sẽ trả lời: Đây là biết chi tiêu hợp lý, cái gì nên tiết kiệm thì tiết kiệm, không lãng phí một đồng cho người khác.
“Cô đã thay đổi rất nhiều.” Cô gái tóc xoăn đè cánh tay cô gái tóc ngắn lại, trước kia Ôn Dao luôn khinh thường việc chơi cùng bọn họ, tính tình lạnh lùng kiêu ngạo. Bây giờ như thể biến thành một người khác vậy…
Nói sao nhỉ? Hình như còn ngứa đòn hơn cả dáng vẻ khinh thường người khác của lúc trước.
“Có thể là do đã làm vợ người khác nên khí chất thay đổi.” Ôn Dao bình tĩnh trả lời.
Nhìn thấy biểu cảm của hai người đột nhiên thay đổi, trong lòng Ôn Dao đã biết, sự thù địch của bọn họ đối với cô quá nửa là đến từ Phó Cẩn Chi.
Cô gái tóc xoăn không nhịn được nữa, cô ta miễn cưỡng nhếch khóe miệng, ánh mắt như dao đâm thẳng vào người Ôn Dao: "Sếp Phó được săn đón như vậy, thế mà cô vẫn có cách để câu được người chồng giàu có này về nhà. Thật đáng ngưỡng mộ. Sao tôi lại không thể hạ thấp bản thân giống như cô được nhỉ?”
Nhân viên bán hàng rất dẻo miệng. Chưa kể việc Ôn Dao vốn đã xinh đẹp chói mắt, nhưng nếu mua nhiều quần áo như vậy thì dù cô có trông như khỉ, cô ta cũng có thể khen thành đóa hoa.
"Cảm ơn, cô cũng rất xinh đẹp." Ôn Dao nháy mắt mấy cái với nhân viên bán hàng, quẹt thẻ xong bèn chuẩn bị rời đi, đồ đạc đều do vệ sĩ im lặng đi theo xách.
“Ồ, là cô cả Ôn à, đã lâu không thấy cô ra ngoài, còn tưởng rằng cô ngại gặp người chứ.”
Giọng điệu châm chọc mỉa mai, Ôn Dao nghe mà nhướng mày, cô xoay người nhìn cô gái bỗng dưng xuất hiện kia, mặc âu phục, tóc ngắn, môi đỏ mọng xinh đẹp.
Nhìn sơ qua thì là người không quen biết.
Thế là Ôn Dao nghiêng đầu, giọng điệu nghi ngờ: "Xin lỗi, cô là ai?”
Nghe thấy lời của Ôn Dao, cô gái tóc ngắn đột nhiên tức giận, giọng cô ta the thé: "Giả vờ cái gì chứ hả Ôn Dao? Làm chuyện xấu xong muốn giả vờ mất trí nhớ à?”
"Trong giới có nhiều người biết như vậy, cô lại giả vờ không quen biết một ai à?”
“Ha, cho dù cô giả vờ không biết chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không quên cô.”
Cạch cạch cạch…
Lại có người chạy chậm tới bên cạnh cô gái tóc ngắn: "Sao đột nhiên lại chạy nhanh như vậy..."
Sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Dao, sắc mặt thay đổi: "Ôn Dao?”
Hay lắm, lại thêm một người không quen biết.
Ôn Dao phiền muộn: "8848, có sức hấp dẫn quá cũng khổ, không ngờ lại có nhiều người lặng lẽ chú ý đến tôi như vậy.”
“Chắc hẳn là đồng nghiệp trước kia của cô – đám bia đỡ đạn, xem ra là tới gây chuyện.” 8848 ngày càng có khả năng phớt lờ những lời nói kỳ lạ của Ôn Dao.
Cô gái tóc xoăn mới tới lý trí hơn cô gái tóc ngắn một chút, cô ta đẩy tóc về phía sau, cười xã giao với Ôn Dao: "Đã lâu không gặp, cùng nhau uống một ly ôn lại chuyện cũ nhé?"
Đúng lúc Ôn Dao đi dạo mệt mỏi, đang định tìm một chỗ ngồi, nghe vậy cô nhìn về phía cô gái tóc xoăn với vẻ chân thành, hỏi: "Ai mời vậy?"
Nụ cười của cô gái tóc xoăn cứng đờ, đều là những cô chủ có gia thế tốt, không ai để ý chút tiền nhỏ này, cô ta chỉ cho rằng Ôn Dao cố ý làm cô ta mất mặt: "Tôi mời, được chứ?”
“Được.” Ôn Dao sảng khoái chấp nhận lời mời, cô thật sự không muốn mời những người trông đã thấy rất đáng ghét đi ăn uống, cô cũng không phải loại người coi tiền như rác.
Không lâu sau, ba người ngồi xuống một quán cà phê, lúc cô gái tóc ngắn và cô gái tóc xoăn gọi món, Ôn Dao ra hiệu cho anh vệ sĩ đi ngồi ở bàn bên cạnh.
“Anh trai, anh muốn uống gì thì uống đi, tôi mời.”
"Cô!” Cô gái tóc ngắn tức đến muốn đập bàn, không muốn mời bọn họ nhưng lại đi mời một vệ sĩ, đây không phải sỉ nhục thì là cái gì?
Nếu Ôn Dao biết suy nghĩ của cô ta, nhất định sẽ trả lời: Đây là biết chi tiêu hợp lý, cái gì nên tiết kiệm thì tiết kiệm, không lãng phí một đồng cho người khác.
“Cô đã thay đổi rất nhiều.” Cô gái tóc xoăn đè cánh tay cô gái tóc ngắn lại, trước kia Ôn Dao luôn khinh thường việc chơi cùng bọn họ, tính tình lạnh lùng kiêu ngạo. Bây giờ như thể biến thành một người khác vậy…
Nói sao nhỉ? Hình như còn ngứa đòn hơn cả dáng vẻ khinh thường người khác của lúc trước.
“Có thể là do đã làm vợ người khác nên khí chất thay đổi.” Ôn Dao bình tĩnh trả lời.
Nhìn thấy biểu cảm của hai người đột nhiên thay đổi, trong lòng Ôn Dao đã biết, sự thù địch của bọn họ đối với cô quá nửa là đến từ Phó Cẩn Chi.
Cô gái tóc xoăn không nhịn được nữa, cô ta miễn cưỡng nhếch khóe miệng, ánh mắt như dao đâm thẳng vào người Ôn Dao: "Sếp Phó được săn đón như vậy, thế mà cô vẫn có cách để câu được người chồng giàu có này về nhà. Thật đáng ngưỡng mộ. Sao tôi lại không thể hạ thấp bản thân giống như cô được nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.