Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 21:
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
07/08/2024
“Cô đang làm gì vậy?” Biểu cảm của Phó Cần Chi có chút bất lực.
Ôn Dao chỉ vào màn hình điện thoại, ra hiệu cho Phó Cẩn Chi phối hợp chụp ảnh với mình.
Phó Cẩn Chi thật sự xoay người lại, khoác tay lên vai cô, một bức ảnh có vẻ thân mật đã ra đời.
Ôn Dao có được thứ mình muốn, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình trái tim để cảm ơn Phó Cẩn Chi.
“Bị câm rồi à, sao không nói chuyện?” Phó Cẩn Chi thấy buồn cười.
Ôn Dao vẫn còn nhớ câu “Còn nói thêm một chữ nữa, lão già đây đi rồi sẽ mang theo cô đi cùng” của anh.
Rất thành thật lắc đầu: “Tôi sợ anh mang tôi đi cùng.”
Phó Cẩn Chi cảm thấy như mình đã trút được hết giận dữ trong suốt một năm rồi, bây giờ chỉ thấy buồn cười, anh gõ nhẹ vào đầu của Ôn Dao rồi tiếp tục công việc của mình.
Ôn Dao bắt đầu kiếm chuyện, đánh vào tâm lí của Triệu Tâm Đình.
Chuyên trị những loại người không phục: Ảnh.jpg.
Chuyên trị những loại người không phục: Ai nói mãi mãi không thay thế vị trí đó được vậy? Tôi không chỉ thay thế được mà còn vô cùng thân mật nữa này.
Chuyên trị những loại người không phục: An Nhược Nhược sống mãi trong tim của Phó Cẩn Chi? Ok, dù sao thì bây giờ Phó Cẩn Chi cũng sống trên giường của tôi.
Chuyên trị những loại người không phục: Lạ thật đấy, bản thân An Nhược Nhược vẫn chưa nói gì, mà sao bạn thân của cô ta đã vội vàng thúc giục tôi ly hôn vậy?
Chuyên trị những loại người không phục: A, không phải là cô cũng nhớ thương đến người đàn ông của bạn thân mình đấy chứ?
Sau khi nhận được những tin nhắn này, Triệu Tâm Đình vô cùng tức giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn, cô ta quăng điện thoại thật mạnh.
“Con khốn!!!”
Cô gái tóc xoăn ngồi bên cạnh tỏ ra lo lắng, nghiêng người qua hỏi: “Chị họ, có chuyện gì vậy?”
Triệu Tâm Đình nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: “Hề Nhi, Ôn Dao và Phó Cẩn Chi bắt đầu có tình cảm với nhau rồi, cô ta nói rằng đã sớm thay thế được vị trí của Nhược Nhược.”
“Còn bảo, chị tìm cô ta là vì nhớ thương Phó Cẩn Chi! Sao có thể chứ, chị làm sao có thể cướp người đàn ông của bạn thân được chứ!”
Cô ta không hề nhận ra khi nghe câu nói cuối cùng của cô ta, ánh mắt của cô gái tóc xoăn Triệu Hề Nhi ngồi bên cạnh chợt thay đổi.
Thật hiếm khi Phó Cẩn Chi tan làm vào lúc năm giờ. Anh nói với thư ký một tiếng rồi dẫn theo Ôn Dao vẫn đang cười tinh nghịch ra khỏi công ty.
“Nói cho anh biết, không có nhiều người thấy tôi đâu.”
Ôn Dao mải lảm nhảm với Phó Cẩn Chi về việc cô thông minh như thế nào khi liên hệ trước với thư ký, cũng như cách cô lén lút đi thang máy riêng vào văn phòng của anh mà không ai biết.
“Sao phải thần bí như vậy?” Ánh mắt Phó Cẩn Chi tràn đầy ý cười. Theo anh thấy thì những hành động này của Ôn Dao chẳng có ý nghĩa gì cả.
Dù là lễ tân công ty hay là những nhân viên tình cờ thấy cô đi thang máy riêng, họ đều sẽ đoán được thân phận của cô.
“Ờ thì, bí mật làm nên sự quyến rũ của người phụ nữ mà.” Ôn Dao ngừng một chút, tùy tiện nói một câu để đối phó.
Cô làm vậy chính là vì Phó Cẩn Chi. Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ rồi ly hôn, Phó Cẩn Chi có thể ít phải chịu những lời bàn tán hơn, ít nhất thì vẫn giữ được sự uy nghiêm trong công ty.
Nhà của Phó Nghiên cách tập đoàn Phó Thị không xa, lái xe khoảng 40 phút là tới nơi.
Bây giờ cô ta không ở nhà họ Phó. Ngay sau khi tốt nghiệp, cô ta đã ký hợp đồng với một công ty quản lý và chuẩn bị phát triển trong giới giải trí.
Một mặt, cô ta không muốn dựa vào nguồn tài nguyên của gia đình. Nhưng mặt khác, cô ta lại không thể chịu được áp lực công việc.
Hiện tại, một năm cũng chẳng nhận được mấy công việc, chủ yếu là làm người mẫu chụp ảnh quảng cáo.
Điều kiện của căn nhà mà cô ta thuê hiển nhiên kém hơn nhiều so với nhà họ Phó, nhưng tính bảo mật thì rất cao.
Ôn Dao chỉ vào màn hình điện thoại, ra hiệu cho Phó Cẩn Chi phối hợp chụp ảnh với mình.
Phó Cẩn Chi thật sự xoay người lại, khoác tay lên vai cô, một bức ảnh có vẻ thân mật đã ra đời.
Ôn Dao có được thứ mình muốn, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình trái tim để cảm ơn Phó Cẩn Chi.
“Bị câm rồi à, sao không nói chuyện?” Phó Cẩn Chi thấy buồn cười.
Ôn Dao vẫn còn nhớ câu “Còn nói thêm một chữ nữa, lão già đây đi rồi sẽ mang theo cô đi cùng” của anh.
Rất thành thật lắc đầu: “Tôi sợ anh mang tôi đi cùng.”
Phó Cẩn Chi cảm thấy như mình đã trút được hết giận dữ trong suốt một năm rồi, bây giờ chỉ thấy buồn cười, anh gõ nhẹ vào đầu của Ôn Dao rồi tiếp tục công việc của mình.
Ôn Dao bắt đầu kiếm chuyện, đánh vào tâm lí của Triệu Tâm Đình.
Chuyên trị những loại người không phục: Ảnh.jpg.
Chuyên trị những loại người không phục: Ai nói mãi mãi không thay thế vị trí đó được vậy? Tôi không chỉ thay thế được mà còn vô cùng thân mật nữa này.
Chuyên trị những loại người không phục: An Nhược Nhược sống mãi trong tim của Phó Cẩn Chi? Ok, dù sao thì bây giờ Phó Cẩn Chi cũng sống trên giường của tôi.
Chuyên trị những loại người không phục: Lạ thật đấy, bản thân An Nhược Nhược vẫn chưa nói gì, mà sao bạn thân của cô ta đã vội vàng thúc giục tôi ly hôn vậy?
Chuyên trị những loại người không phục: A, không phải là cô cũng nhớ thương đến người đàn ông của bạn thân mình đấy chứ?
Sau khi nhận được những tin nhắn này, Triệu Tâm Đình vô cùng tức giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn, cô ta quăng điện thoại thật mạnh.
“Con khốn!!!”
Cô gái tóc xoăn ngồi bên cạnh tỏ ra lo lắng, nghiêng người qua hỏi: “Chị họ, có chuyện gì vậy?”
Triệu Tâm Đình nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: “Hề Nhi, Ôn Dao và Phó Cẩn Chi bắt đầu có tình cảm với nhau rồi, cô ta nói rằng đã sớm thay thế được vị trí của Nhược Nhược.”
“Còn bảo, chị tìm cô ta là vì nhớ thương Phó Cẩn Chi! Sao có thể chứ, chị làm sao có thể cướp người đàn ông của bạn thân được chứ!”
Cô ta không hề nhận ra khi nghe câu nói cuối cùng của cô ta, ánh mắt của cô gái tóc xoăn Triệu Hề Nhi ngồi bên cạnh chợt thay đổi.
Thật hiếm khi Phó Cẩn Chi tan làm vào lúc năm giờ. Anh nói với thư ký một tiếng rồi dẫn theo Ôn Dao vẫn đang cười tinh nghịch ra khỏi công ty.
“Nói cho anh biết, không có nhiều người thấy tôi đâu.”
Ôn Dao mải lảm nhảm với Phó Cẩn Chi về việc cô thông minh như thế nào khi liên hệ trước với thư ký, cũng như cách cô lén lút đi thang máy riêng vào văn phòng của anh mà không ai biết.
“Sao phải thần bí như vậy?” Ánh mắt Phó Cẩn Chi tràn đầy ý cười. Theo anh thấy thì những hành động này của Ôn Dao chẳng có ý nghĩa gì cả.
Dù là lễ tân công ty hay là những nhân viên tình cờ thấy cô đi thang máy riêng, họ đều sẽ đoán được thân phận của cô.
“Ờ thì, bí mật làm nên sự quyến rũ của người phụ nữ mà.” Ôn Dao ngừng một chút, tùy tiện nói một câu để đối phó.
Cô làm vậy chính là vì Phó Cẩn Chi. Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ rồi ly hôn, Phó Cẩn Chi có thể ít phải chịu những lời bàn tán hơn, ít nhất thì vẫn giữ được sự uy nghiêm trong công ty.
Nhà của Phó Nghiên cách tập đoàn Phó Thị không xa, lái xe khoảng 40 phút là tới nơi.
Bây giờ cô ta không ở nhà họ Phó. Ngay sau khi tốt nghiệp, cô ta đã ký hợp đồng với một công ty quản lý và chuẩn bị phát triển trong giới giải trí.
Một mặt, cô ta không muốn dựa vào nguồn tài nguyên của gia đình. Nhưng mặt khác, cô ta lại không thể chịu được áp lực công việc.
Hiện tại, một năm cũng chẳng nhận được mấy công việc, chủ yếu là làm người mẫu chụp ảnh quảng cáo.
Điều kiện của căn nhà mà cô ta thuê hiển nhiên kém hơn nhiều so với nhà họ Phó, nhưng tính bảo mật thì rất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.