Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 36:
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
10/08/2024
Nhân cách, gia thế, ngoại hình của Phó Nghiên vượt xa Liễu Phiêu Nhi. Dù cùng theo đuổi hình tượng trong sáng nhưng Liễu Phiêu Nhi lại quá nhạt nhòa, cùng lắm là phiên bản giá rẻ của Phó Nghiên.
Chờ thêm một lúc, Phó Nghiên được thông báo vào thử vai.
Vừa vào chưa được bao lâu, Ôn Dao nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, như có ai đang đánh nhau.
Ôn Dao và Nhâm Kỷ Kinh liếc nhìn nhau, có linh cảm không tốt, vội chạy vào phòng.
Trong phòng, Phó Nghiên đang dùng một tay túm cổ áo đạo diễn, tay kia cầm chai nước ép trái cây đạo cụ mà đập mạnh vào mặt ông ta.
Ba bốn người tiến tới ngăn Phó Nghiên, người kéo tay người kéo tóc, trên cánh tay mảnh mai của cô ta xuất hiện vài vết xước.
Ôn Dao nhìn thấy mà dây thần kinh căng lên, vội rút điện thoại ra: “Dừng lại hết, không tôi báo cảnh sát đấy!”
Khó khăn lắm mới thoát khỏi tay Phó Nghiên, gã đạo diễn mặt mày méo mó đỏ bừng, mắt bừng bừng lửa giận, bao nhiêu năm rồi không ai dám đối xử với ông ta như vậy: “Được lắm, báo cảnh sát đi! Ông đây nhất định sẽ bắt con đĩ thối này quỳ xuống nói xin lỗi!”
“Một người không có tiếng tăm cũng dám làm giá trước mặt tôi!”
“Tiểu Nghiên, xảy ra chuyện gì vậy?” Không thèm để ý đến đạo diễn, Ôn Dao kéo Phó Nghiên ra phía sau.
“Tên đạo diễn này đúng là đồ cầm thú, em vừa vào, ông ta nhìn vào bảng thông tin của em thì nói em già quá không hợp quay quảng cáo này.”
“Sau đó, ông ta còn sờ mông em, nói em có thể đi đường tắt.” Phó Nghiên tức giận nghiến răng.
Hừ, Ôn Dao nghe xong vô cùng tức giận, cười khẩy.
Cô nhìn gã đạo diễn bị đánh bầm dập: “Ông là loại cóc ghẻ nào mà đòi chơi quy tắc ngầm? Không có gương thì không biết lấy nước tiểu ra mà soi, xem mình là cái thứ gì.”
“Một cô gái 24 tuổi đã bị gọi là già, vậy với cái bộ dạng này của ông không phải nên vào hòm rồi sao? Đứa nào lôi ông từ trong quan tài ra vậy? Có cần tôi đưa ông về lại không!”
Gã đạo diễn bị chửi đến mặt mày xanh lét, ông ta nhổ một bãi nước bọt: “Giả vờ cao quý cái gì, trong giới này thiếu gì người đến lấy lòng tôi, không có hậu thuẫn mà lại không muốn hy sinh, thì sớm cuốn xéo đi!”
“Mợ chủ!”
Trước khi vào phòng, Ôn Dao đã thông báo cho hai vệ sĩ bên dưới nhanh chóng lên đây, lúc này họ đã đến nơi.
Phó Nghiên vẫn chưa bình tĩnh lại, thở dốc kịch liệt, Ôn Dao còn lo cô ta sẽ bị suy hô hấp.
Chờ thêm một lúc, Phó Nghiên được thông báo vào thử vai.
Vừa vào chưa được bao lâu, Ôn Dao nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, như có ai đang đánh nhau.
Ôn Dao và Nhâm Kỷ Kinh liếc nhìn nhau, có linh cảm không tốt, vội chạy vào phòng.
Trong phòng, Phó Nghiên đang dùng một tay túm cổ áo đạo diễn, tay kia cầm chai nước ép trái cây đạo cụ mà đập mạnh vào mặt ông ta.
Ba bốn người tiến tới ngăn Phó Nghiên, người kéo tay người kéo tóc, trên cánh tay mảnh mai của cô ta xuất hiện vài vết xước.
Ôn Dao nhìn thấy mà dây thần kinh căng lên, vội rút điện thoại ra: “Dừng lại hết, không tôi báo cảnh sát đấy!”
Khó khăn lắm mới thoát khỏi tay Phó Nghiên, gã đạo diễn mặt mày méo mó đỏ bừng, mắt bừng bừng lửa giận, bao nhiêu năm rồi không ai dám đối xử với ông ta như vậy: “Được lắm, báo cảnh sát đi! Ông đây nhất định sẽ bắt con đĩ thối này quỳ xuống nói xin lỗi!”
“Một người không có tiếng tăm cũng dám làm giá trước mặt tôi!”
“Tiểu Nghiên, xảy ra chuyện gì vậy?” Không thèm để ý đến đạo diễn, Ôn Dao kéo Phó Nghiên ra phía sau.
“Tên đạo diễn này đúng là đồ cầm thú, em vừa vào, ông ta nhìn vào bảng thông tin của em thì nói em già quá không hợp quay quảng cáo này.”
“Sau đó, ông ta còn sờ mông em, nói em có thể đi đường tắt.” Phó Nghiên tức giận nghiến răng.
Hừ, Ôn Dao nghe xong vô cùng tức giận, cười khẩy.
Cô nhìn gã đạo diễn bị đánh bầm dập: “Ông là loại cóc ghẻ nào mà đòi chơi quy tắc ngầm? Không có gương thì không biết lấy nước tiểu ra mà soi, xem mình là cái thứ gì.”
“Một cô gái 24 tuổi đã bị gọi là già, vậy với cái bộ dạng này của ông không phải nên vào hòm rồi sao? Đứa nào lôi ông từ trong quan tài ra vậy? Có cần tôi đưa ông về lại không!”
Gã đạo diễn bị chửi đến mặt mày xanh lét, ông ta nhổ một bãi nước bọt: “Giả vờ cao quý cái gì, trong giới này thiếu gì người đến lấy lòng tôi, không có hậu thuẫn mà lại không muốn hy sinh, thì sớm cuốn xéo đi!”
“Mợ chủ!”
Trước khi vào phòng, Ôn Dao đã thông báo cho hai vệ sĩ bên dưới nhanh chóng lên đây, lúc này họ đã đến nơi.
Phó Nghiên vẫn chưa bình tĩnh lại, thở dốc kịch liệt, Ôn Dao còn lo cô ta sẽ bị suy hô hấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.