Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 42:
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
13/08/2024
Cô thoát khỏi game, tìm WeChat của Phó Cẩn Chi và bắt đầu gọi video cho anh.
Bên kia, Phó Cẩn Chi đang ăn tối cùng người khác tại nhà hàng, nhận được cuộc gọi video, đôi mắt hoa đào hơi híp lại.
Ngày hôm đó nhận được chiếc mũ xanh xong, anh đã đi công tác.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Dao không liên lạc với anh lần nào, giống như một quả phụ.
Không có việc gì thì không đến điện Tam Bảo, lần này lại có chiêu trò gì nữa?
Trên môi anh nở một nụ cười lịch sự, khách sáo nói với hai người trước mặt: “Không phiền nếu tôi nhận một cuộc điện thoại chứ?”
Đối diện là một người đàn ông trẻ tuổi uốn tóc xoăn gật đầu, nói: “Tổng giám đốc Phó cứ tự nhiên.”
“Ôn Dao…”
Vừa kết nối video, Phó Cẩn Chi ngạc nhiên, mặc dù phía sau không có ai nhưng anh vẫn theo phản xạ che điện thoại lại.
Ôn Dao trong video mặc váy ngủ lụa đỏ, cổ chữ V khoét rất sâu, váy hai dây mỏng manh chỉ lỏng lẻo treo trên vai, có thể tuột xuống bất cứ lúc nào.
Chiếc váy làm tôn lên làn da trắng nõn như ngọc của cô, quyến rũ mà vẫn giữ được vẻ thuần khiết, đẹp đến kinh ngạc — nhưng dù sao đi nữa, bộ trang phục này cũng không thể để người khác nhìn thấy.
“Cô đợi chút.” Phó Cẩn Chi làm sao cũng không yên tâm, đặt điện thoại vào túi, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Dao chỉ thấy một màu tối đen: ...
Vài phút sau, Phó Cẩn Chi dựa vào tường, xác định không ai nhìn thấy màn hình điện thoại của mình mới tiếp tục gọi video với Ôn Dao.
Tai anh hơi đỏ: “Sao cô lại ăn mặc như vậy?”
“Thế tôi mặc áo bông nhé?” Khóe môi Ôn Dao khẽ giật.
Váy ngủ không mặc ra ngoài, tất nhiên phải mặc sao cho thoải mái nhất rồi. Sau khi phát hiện ra váy lụa của nguyên chủ rất thoải mái, Ôn Dao cũng nghiện mặc kiểu này.
“Đừng đánh trống lảng.” Ôn Dao nghiêm mặt, đôi mắt mèo mở to quan sát anh ở đầu bên kia, lo lắng sợ bỏ lỡ bất cứ manh mối nào: “Muộn vậy rồi, anh đang ăn tối với ai?”
“Sao, mợ Phó gọi tới kiểm tra chồng à?” Phó Cẩn Chi thấy buồn cười, một tia sáng nhẹ lướt qua trong ánh mắt.
“Đúng vậy, đây là đặc quyền của tôi với tư cách là vợ hợp pháp của anh.” Ôn Dao nghiêm trang đáp lại.
“Cậu chủ nhỏ của một công ty giải trí mời, hẹn vài lần, đúng lúc tôi rảnh nên đồng ý.”
“Chỉ có hai người, không có khách nữ sao?” Ôn Dao không tin, hệ thống đã cảnh báo rồi, chẳng lẽ nữ chính tình cờ là phục vụ tại nhà hàng này sao?
Tình tiết ngôn tình kiểu này quá xưa rồi!
“Thực ra còn có một cô gái.” Phó Cẩn Chi ngón tay gõ nhẹ lên tường phía sau: “Nhưng là do cậu chủ nhỏ kia đưa đến.”
Ôn Dao vốn không quan tâm đến chuyện của anh mà nay lại hỏi chuyện này? Ai khiến cô có cảm giác nguy cơ sao?
“Thật sao? Tôi không tin, anh để tôi xem.” Ôn Dao cứng đầu ngang ngược.
Không ngờ Phó Cẩn Chi thật sự đồng ý, anh quay lại bàn ăn, bất đắc dĩ nói với hai người trước mặt: “Vợ tôi kiểm tra, muốn xem tôi đang ăn tối với ai, cậu Triệu và cô An đây có thể giúp tôi, để cho cô ấy nhìn một chút được không?”
An Nhu Nhu cúi đầu giấu đi cảm xúc trong mắt, nụ cười trên môi cứng đờ: “Tôi không phiền.”
Cậu chủ Triệu lại tò mò, chưa bao giờ gặp trường hợp kiểm tra chồng như thế này trong giới.
Cậu ta chỉnh trang lại một chút, chuẩn bị xem thử vợ của Phó Cẩn Chi là tiên nữ chốn nào mà khiến tổng giám đốc Phó cưng chiều như vậy.
Theo lễ nghi xã giao bình thường, Phó Cẩn Chi nên đưa điện thoại của mình ra để ba người chào hỏi qua video.
Nhưng Phó Cẩn Chi không hề có ý định đưa điện thoại, chỉ đơn giản là hướng điện thoại về phía hai người trước mặt, sau đó nhấn nút xoay camera.
Cậu chủ Triệu bị camera đen thui quay vào: Tên Phó Cẩn Chi này có bệnh sao?
Cảm thấy thỏa mãn khi nhìn thấy An Nhu Nhu trong ống kính, Ôn Dao yên tâm: “Ông xã vất vả rồi, ăn cơm ngon nhé.”
Bên kia, Phó Cẩn Chi đang ăn tối cùng người khác tại nhà hàng, nhận được cuộc gọi video, đôi mắt hoa đào hơi híp lại.
Ngày hôm đó nhận được chiếc mũ xanh xong, anh đã đi công tác.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Dao không liên lạc với anh lần nào, giống như một quả phụ.
Không có việc gì thì không đến điện Tam Bảo, lần này lại có chiêu trò gì nữa?
Trên môi anh nở một nụ cười lịch sự, khách sáo nói với hai người trước mặt: “Không phiền nếu tôi nhận một cuộc điện thoại chứ?”
Đối diện là một người đàn ông trẻ tuổi uốn tóc xoăn gật đầu, nói: “Tổng giám đốc Phó cứ tự nhiên.”
“Ôn Dao…”
Vừa kết nối video, Phó Cẩn Chi ngạc nhiên, mặc dù phía sau không có ai nhưng anh vẫn theo phản xạ che điện thoại lại.
Ôn Dao trong video mặc váy ngủ lụa đỏ, cổ chữ V khoét rất sâu, váy hai dây mỏng manh chỉ lỏng lẻo treo trên vai, có thể tuột xuống bất cứ lúc nào.
Chiếc váy làm tôn lên làn da trắng nõn như ngọc của cô, quyến rũ mà vẫn giữ được vẻ thuần khiết, đẹp đến kinh ngạc — nhưng dù sao đi nữa, bộ trang phục này cũng không thể để người khác nhìn thấy.
“Cô đợi chút.” Phó Cẩn Chi làm sao cũng không yên tâm, đặt điện thoại vào túi, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Dao chỉ thấy một màu tối đen: ...
Vài phút sau, Phó Cẩn Chi dựa vào tường, xác định không ai nhìn thấy màn hình điện thoại của mình mới tiếp tục gọi video với Ôn Dao.
Tai anh hơi đỏ: “Sao cô lại ăn mặc như vậy?”
“Thế tôi mặc áo bông nhé?” Khóe môi Ôn Dao khẽ giật.
Váy ngủ không mặc ra ngoài, tất nhiên phải mặc sao cho thoải mái nhất rồi. Sau khi phát hiện ra váy lụa của nguyên chủ rất thoải mái, Ôn Dao cũng nghiện mặc kiểu này.
“Đừng đánh trống lảng.” Ôn Dao nghiêm mặt, đôi mắt mèo mở to quan sát anh ở đầu bên kia, lo lắng sợ bỏ lỡ bất cứ manh mối nào: “Muộn vậy rồi, anh đang ăn tối với ai?”
“Sao, mợ Phó gọi tới kiểm tra chồng à?” Phó Cẩn Chi thấy buồn cười, một tia sáng nhẹ lướt qua trong ánh mắt.
“Đúng vậy, đây là đặc quyền của tôi với tư cách là vợ hợp pháp của anh.” Ôn Dao nghiêm trang đáp lại.
“Cậu chủ nhỏ của một công ty giải trí mời, hẹn vài lần, đúng lúc tôi rảnh nên đồng ý.”
“Chỉ có hai người, không có khách nữ sao?” Ôn Dao không tin, hệ thống đã cảnh báo rồi, chẳng lẽ nữ chính tình cờ là phục vụ tại nhà hàng này sao?
Tình tiết ngôn tình kiểu này quá xưa rồi!
“Thực ra còn có một cô gái.” Phó Cẩn Chi ngón tay gõ nhẹ lên tường phía sau: “Nhưng là do cậu chủ nhỏ kia đưa đến.”
Ôn Dao vốn không quan tâm đến chuyện của anh mà nay lại hỏi chuyện này? Ai khiến cô có cảm giác nguy cơ sao?
“Thật sao? Tôi không tin, anh để tôi xem.” Ôn Dao cứng đầu ngang ngược.
Không ngờ Phó Cẩn Chi thật sự đồng ý, anh quay lại bàn ăn, bất đắc dĩ nói với hai người trước mặt: “Vợ tôi kiểm tra, muốn xem tôi đang ăn tối với ai, cậu Triệu và cô An đây có thể giúp tôi, để cho cô ấy nhìn một chút được không?”
An Nhu Nhu cúi đầu giấu đi cảm xúc trong mắt, nụ cười trên môi cứng đờ: “Tôi không phiền.”
Cậu chủ Triệu lại tò mò, chưa bao giờ gặp trường hợp kiểm tra chồng như thế này trong giới.
Cậu ta chỉnh trang lại một chút, chuẩn bị xem thử vợ của Phó Cẩn Chi là tiên nữ chốn nào mà khiến tổng giám đốc Phó cưng chiều như vậy.
Theo lễ nghi xã giao bình thường, Phó Cẩn Chi nên đưa điện thoại của mình ra để ba người chào hỏi qua video.
Nhưng Phó Cẩn Chi không hề có ý định đưa điện thoại, chỉ đơn giản là hướng điện thoại về phía hai người trước mặt, sau đó nhấn nút xoay camera.
Cậu chủ Triệu bị camera đen thui quay vào: Tên Phó Cẩn Chi này có bệnh sao?
Cảm thấy thỏa mãn khi nhìn thấy An Nhu Nhu trong ống kính, Ôn Dao yên tâm: “Ông xã vất vả rồi, ăn cơm ngon nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.