Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 47:
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
13/08/2024
Giọng cô run rẩy, không thể kiểm soát nổi hơi thở: “Cút cút cút, hai người đều cút đi!”
Rầm một tiếng cô cúp điện thoại, cầm một chiếc gối đầu giường ném về phía Phó Nghiên.
Phó Nghiên chạy nhanh đến mức chân trái đá chân phải, lảo đảo ngã ra khỏi phòng Ôn Dao.
Xong rồi xong rồi, chẳng phải cô ta sắp chết rồi sao?
Nhưng cô ta làm sao biết được anh hai và chị dâu lại chơi qua video chứ!
Quan trọng là Ôn Dao lại không đóng cửa, chẳng lẽ thế này sẽ càng kích thích hơn?
Hơn nửa tháng trước, cô ta đã biết hai vợ chồng này chơi rất lớn nhưng không ngờ cô ta đã đánh giá thấp hai người họ.
Mặt Phó Nghiên lúc xanh lúc đỏ, cô ta chạy về phòng mình co rúm lại thành một đống, chờ đợi phán quyết của số phận.
Từ nhỏ cô ta đã sợ anh hai, thứ nhất là lúc nhỏ anh hai sống với ông nội, thời gian bọn họ ở chung không nhiều; thứ hai là anh hai không giống cha mẹ và anh cả, họ đều chiều chuộng cô ta mà anh hai dạy dỗ cô rất nghiêm khắc.
Hồi cô ta còn nhỏ từng có thời gian rất nghịch ngợm, con mèo nhỏ ở nhà ông nội luôn không cho cô ta động vào, luôn muốn chạy trốn, cô ta quấn chặt con mèo vào chăn giữ bên mình, suýt chút nữa làm mèo ngạt thở đến chết.
Anh hai biết chuyện này, đã mang cô vào phòng, cuộn chặt cô ta vào chăn từ trưa đến tối, ai đến xin cũng không thả ra, mặc kệ cô ta khóc lóc ầm ĩ.
"Ai yai yai, I'm your little butterfly. Green black and blue make..."
Tiếng chuông điện thoại như tiếng kèn đòi mạng vang lên, Phó Nghiên rùng mình.
Cứu mạng, là anh hai!
Nghe máy hay không là cả một vấn đề.
Nghe thì có thể bị mắng tơi tả nhưng không nghe thì bị giết như chơi.
Suy đi tính lại, Phó Nghiên nghe điện thoại, giọng rụt rè: “Anh hai...”
Vừa mở miệng thì Phó Cẩn Chi đã cười lạnh rồi cắt ngang ngay lập tức: “Mở cửa đi chị dâu, em là anh trai đây?”
“Đùa chút thôi mà, em là em gái chứ có phải em trai anh đâu!” Phó Nghiên cãi lý.
Giọng Phó Cẩn Chi trầm ấm nhưng lời nói lại làm Phó Nghiên tối sầm mặt mũi: “Sau khi chia tay, từ năm ba đại học đến giờ em không yêu ai, khả năng bị đàn ông tổn thương nên thay đổi xu hướng tính dục cũng không phải là không thể.”
“Vậy anh 26 tuổi đầu mới đi chơi trò cưới trước yêu sau, chẳng lẽ do trước đó anh thích đàn ông?!” Phó Nghiên bị chạm trúng vảy ngược nên dám cãi lại cả Phó Cẩn Chi.
Bỏ qua nửa câu sau, Phó Cẩn Chi trầm ngâm.
Cưới trước yêu sau... Anh và Ôn Dao đã tính là yêu đương chưa nhỉ?
Có nên cân nhắc chuyển đến sống cùng Ôn Dao không? Có cần làm một lễ cưới lớn không? Nên có con không? Có bao nhiêu đứa?
Thôi, lỡ Ôn Dao không thích sinh con thì sao? Không thể để những thứ không rõ ràng này trở thành gánh nặng cho tình yêu...
Thấy Phó Cẩn Chi im lặng không đáp lời, lý trí của Phó Nghiên dần trở lại, thiếu điều muốn tự tát mình một cái: Trời ơi, cái miệng thối tha này!
“Xin lỗi anh, anh đừng chấp em mà.”
“Em đảm bảo sáng mai sẽ dọn đi luôn, khi anh về chắc chắn sẽ không thấy một cọng tóc nào, sẽ không khiến anh chướng mắt nữa!”
Phó Cẩn Chi đang tưởng tượng xa vời cũng hoàn hồn, cất giọng cười: “Không cần phiền phức vậy đâu.”
Phó Nghiên cảm động đến suýt rơi lệ, hóa ra anh hai vẫn yêu thương cô ta, không đuổi cô ta đi!
Phó Cẩn Chi tiếp lời: “Em bắt đầu dọn đồ ngay, anh đã gọi tài xế, lát nữa sẽ đưa em về nhà.”
“Em có một giờ để thu xếp.”
Phó Nghiên: !!!
Chết tiệt, Phó Cẩn Chi, anh đúng là cái loại không có nhân tính.
Sao lại có người vì nổi máu ghen tuông mà đuổi em gái mình đi lúc 11 giờ đêm chứ?
Phó Cẩn Chi lạnh lùng cúp máy, bắt đầu suy nghĩ cách làm lành với Ôn Dao.
Nghe vệ sĩ báo cáo cô rất thích đeo nhẫn cưới khi ra ngoài, là thích nhẫn hay thích đá quý nhỉ…?
Thực ra chỉ đơn giản là Ôn Dao thích đồ đắt tiền thôi.
Rầm một tiếng cô cúp điện thoại, cầm một chiếc gối đầu giường ném về phía Phó Nghiên.
Phó Nghiên chạy nhanh đến mức chân trái đá chân phải, lảo đảo ngã ra khỏi phòng Ôn Dao.
Xong rồi xong rồi, chẳng phải cô ta sắp chết rồi sao?
Nhưng cô ta làm sao biết được anh hai và chị dâu lại chơi qua video chứ!
Quan trọng là Ôn Dao lại không đóng cửa, chẳng lẽ thế này sẽ càng kích thích hơn?
Hơn nửa tháng trước, cô ta đã biết hai vợ chồng này chơi rất lớn nhưng không ngờ cô ta đã đánh giá thấp hai người họ.
Mặt Phó Nghiên lúc xanh lúc đỏ, cô ta chạy về phòng mình co rúm lại thành một đống, chờ đợi phán quyết của số phận.
Từ nhỏ cô ta đã sợ anh hai, thứ nhất là lúc nhỏ anh hai sống với ông nội, thời gian bọn họ ở chung không nhiều; thứ hai là anh hai không giống cha mẹ và anh cả, họ đều chiều chuộng cô ta mà anh hai dạy dỗ cô rất nghiêm khắc.
Hồi cô ta còn nhỏ từng có thời gian rất nghịch ngợm, con mèo nhỏ ở nhà ông nội luôn không cho cô ta động vào, luôn muốn chạy trốn, cô ta quấn chặt con mèo vào chăn giữ bên mình, suýt chút nữa làm mèo ngạt thở đến chết.
Anh hai biết chuyện này, đã mang cô vào phòng, cuộn chặt cô ta vào chăn từ trưa đến tối, ai đến xin cũng không thả ra, mặc kệ cô ta khóc lóc ầm ĩ.
"Ai yai yai, I'm your little butterfly. Green black and blue make..."
Tiếng chuông điện thoại như tiếng kèn đòi mạng vang lên, Phó Nghiên rùng mình.
Cứu mạng, là anh hai!
Nghe máy hay không là cả một vấn đề.
Nghe thì có thể bị mắng tơi tả nhưng không nghe thì bị giết như chơi.
Suy đi tính lại, Phó Nghiên nghe điện thoại, giọng rụt rè: “Anh hai...”
Vừa mở miệng thì Phó Cẩn Chi đã cười lạnh rồi cắt ngang ngay lập tức: “Mở cửa đi chị dâu, em là anh trai đây?”
“Đùa chút thôi mà, em là em gái chứ có phải em trai anh đâu!” Phó Nghiên cãi lý.
Giọng Phó Cẩn Chi trầm ấm nhưng lời nói lại làm Phó Nghiên tối sầm mặt mũi: “Sau khi chia tay, từ năm ba đại học đến giờ em không yêu ai, khả năng bị đàn ông tổn thương nên thay đổi xu hướng tính dục cũng không phải là không thể.”
“Vậy anh 26 tuổi đầu mới đi chơi trò cưới trước yêu sau, chẳng lẽ do trước đó anh thích đàn ông?!” Phó Nghiên bị chạm trúng vảy ngược nên dám cãi lại cả Phó Cẩn Chi.
Bỏ qua nửa câu sau, Phó Cẩn Chi trầm ngâm.
Cưới trước yêu sau... Anh và Ôn Dao đã tính là yêu đương chưa nhỉ?
Có nên cân nhắc chuyển đến sống cùng Ôn Dao không? Có cần làm một lễ cưới lớn không? Nên có con không? Có bao nhiêu đứa?
Thôi, lỡ Ôn Dao không thích sinh con thì sao? Không thể để những thứ không rõ ràng này trở thành gánh nặng cho tình yêu...
Thấy Phó Cẩn Chi im lặng không đáp lời, lý trí của Phó Nghiên dần trở lại, thiếu điều muốn tự tát mình một cái: Trời ơi, cái miệng thối tha này!
“Xin lỗi anh, anh đừng chấp em mà.”
“Em đảm bảo sáng mai sẽ dọn đi luôn, khi anh về chắc chắn sẽ không thấy một cọng tóc nào, sẽ không khiến anh chướng mắt nữa!”
Phó Cẩn Chi đang tưởng tượng xa vời cũng hoàn hồn, cất giọng cười: “Không cần phiền phức vậy đâu.”
Phó Nghiên cảm động đến suýt rơi lệ, hóa ra anh hai vẫn yêu thương cô ta, không đuổi cô ta đi!
Phó Cẩn Chi tiếp lời: “Em bắt đầu dọn đồ ngay, anh đã gọi tài xế, lát nữa sẽ đưa em về nhà.”
“Em có một giờ để thu xếp.”
Phó Nghiên: !!!
Chết tiệt, Phó Cẩn Chi, anh đúng là cái loại không có nhân tính.
Sao lại có người vì nổi máu ghen tuông mà đuổi em gái mình đi lúc 11 giờ đêm chứ?
Phó Cẩn Chi lạnh lùng cúp máy, bắt đầu suy nghĩ cách làm lành với Ôn Dao.
Nghe vệ sĩ báo cáo cô rất thích đeo nhẫn cưới khi ra ngoài, là thích nhẫn hay thích đá quý nhỉ…?
Thực ra chỉ đơn giản là Ôn Dao thích đồ đắt tiền thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.