Chương 7: Bí mật hé lộ!
Linda Nguyễn
08/04/2015
Sau 3
ngày nghỉ ngơi, chân nó đã gần phục hồi.
Ba nó đã về hôm qua mặc dù chưa hoàn thành dự án vì hnay đã đến ngày nó giới
thiệu sản phẩm với mọi người. Hnay, nó theo ba tới công ti. Trên đường đi, ba
cầm tay nó, nói bằng giọng trầm ấm:
-Con đã chuẩn bị kĩ chưa?
Rút tay khỏi bàn tay kia, nó gật nhẹ đầu rồi quay ra cửa sổ. Hành động của nó làm ông Nguyễn Phàm đau đớn. Vì điều đó c/m nó chưa tha thứ cho ông… nó vẫn chưa chấp nhận người ba này.
… Phòng họp:
Nó cùng ba bước vào. Sau khi đã ổn định, nó cất cái giọng băng lãnh:
-Sau đây là các sản phẩm tôi đã thiết kế trong 5 ngày qua. Vì thời gian quá gấp rút nên nó chưa được hoàn hảo cho lắm. Mong mọi người thông cảm !
Dứt lời, hình ảnh bộ nữ trang màu tím của đá saphia hiện lên
- Đây là sản phẩm thứ nhất của tôi. Tôi thiết kế nó dựa trên tiêu chí…
Nó thuyết trình ngắn gọn về sản phẩm của mình. Thời gian nhanh chóng trôi qua, nó đã thuyết trình xong cả 5 mẫu sản phẩm.
-Đẹp quá!
-Quá tuyệt!
-Thật không thể tin nổi!
-Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
…
Mọi người trầm trồ khen. Mỉm cười hài lòng, chủ tịch – ông Nguyễn Phàm lên tiếng:
-Mọi người thấy thế nào? vậy quyết định trong tháng này chỉ sản xuất 5 mẫu sản phẩm này nhé? Nếu lợi nhuận không cao hơn các tháng khác thì chức Tổng Giám Đốc sẽ còn trống. Còn nếu ngược lại thì con gái tôi sẽ trở thành Tổng Giám Đốc, được chứ?
-Được, tôi đồng ý!
- Tôi cũng đồng ý!
-Tôi cũng vậy!
…
Kết thúc cuộc họp, tất cả những người có trong hội đồng quản trị đếu tiến lại, bắt tay với nó, mỉm cười thân thiện:
-Sau này mong Ngọc Yến tiểu thư chiếu cố!
- Mong Ngọc Yến tiểu thư giúp đỡ chúng tôi!
- Có gì mong tiểu thư chỉ bảo!
Cười nhẹ, nó nói:
-Tôi tài hèn sức mọn… sao sánh bằng phó chủ tịch (Hoàng Ân) và chủ tịch? Có gì cứ gặp họ trao đổi.
-Tiểu thư khiêm tốn rồi!
- Tiểu thư thật đúng là tài sắc vẹn toàn!
-Cảm ơn các vị! Tôi đi trước nhé! – Nó nói rồi bỏ đi
-Tiểu thư đi thong thả ạ!
Sau 10’ đi xe buýt, nó đã bước vào trường. Chán nản, không muốn vào lớp, nó đi lên sân thượng, nằm trên chiếc ghế đã ngắm nhìn bầu trời xinh đẹp và nghĩ mông lung. Hnay, trời thật đẹp! Những cơn gió nhè nhẹ thổi đưa nó vào giấc ngủ. Trong khi đó, một góc của sân thượng:
-Cái gì? – Tuấn Phong hét lên.
-Nhỏ xấu xí đó mà là em gái của Hoàng Ân sao?
-Vâng, thưa cậu chủ! Nhưng…
-Nhưng sao? – Tuấn Phong nhíu mày
-Cô bé đó xinh đẹp tuyệt trần như vậy… sao cậu lại bảo là xấu xí?- Đầu dây bên kia cũng ko kém phần ngạc nhiên.
-Xinh đẹp? Con nhóc đó? Gửi ảnh cho tôi! – Nói rồi Tuấn Phong cúp máy. Chưa đầy 1’ sau, điện thoại reo lên: “Ting, ting”. Ảnh đã đk gửi tới. Mở ảnh ra… anh chợt giật mình làm rơi điện thoại… Lần đầu tiên, anh thấy 1 cô gái sở hữu vẻ đẹp hoàn mĩ đến vậy. Từng đường nét trên khuôn mặt cô đẹp đến không ngờ. mái tóc tím kì lạ thu hút là sự kết hợp tuyệt vời với đôi mắt màu tím huyền ảo. Nhìn nó chả khác gì tiên nữa… một tiên nữ có vẻ đẹp không ai sánh bằng. Sau 1 lúc trấn tĩnh, anh nhếch mép:
- Đợi đi, tôi sẽ làm em thuộc về tôi! Nàng tiên giáng trần!
Đag định đi về lớp thì Tuấn Phong vô tình thấy nó nằm thiếp đi trên ghế đá. Chợt anh cười thầm:
“Là ông trời giúp ta sao? Vậy thì ta không thể từ chối lòng tốt này rồi!”
Tiến lại, anh cởi áo khoác lên người nó. Cảm nhận được, nó mở mắt/ Bây h nó và Tuấn Phong chỉ cách nhau 5cm. Khá ngỡ ngàng, nó ngồi bật dậy rồi bỏ đi. Đứng dậy, anh mỉm cười nhìn nó đầy tà mị. Mặc dù vậy nhưng nụ cười đó có thể thiêu cháy bao trái tim của các cô gái.
-Con đã chuẩn bị kĩ chưa?
Rút tay khỏi bàn tay kia, nó gật nhẹ đầu rồi quay ra cửa sổ. Hành động của nó làm ông Nguyễn Phàm đau đớn. Vì điều đó c/m nó chưa tha thứ cho ông… nó vẫn chưa chấp nhận người ba này.
… Phòng họp:
Nó cùng ba bước vào. Sau khi đã ổn định, nó cất cái giọng băng lãnh:
-Sau đây là các sản phẩm tôi đã thiết kế trong 5 ngày qua. Vì thời gian quá gấp rút nên nó chưa được hoàn hảo cho lắm. Mong mọi người thông cảm !
Dứt lời, hình ảnh bộ nữ trang màu tím của đá saphia hiện lên
- Đây là sản phẩm thứ nhất của tôi. Tôi thiết kế nó dựa trên tiêu chí…
Nó thuyết trình ngắn gọn về sản phẩm của mình. Thời gian nhanh chóng trôi qua, nó đã thuyết trình xong cả 5 mẫu sản phẩm.
-Đẹp quá!
-Quá tuyệt!
-Thật không thể tin nổi!
-Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
…
Mọi người trầm trồ khen. Mỉm cười hài lòng, chủ tịch – ông Nguyễn Phàm lên tiếng:
-Mọi người thấy thế nào? vậy quyết định trong tháng này chỉ sản xuất 5 mẫu sản phẩm này nhé? Nếu lợi nhuận không cao hơn các tháng khác thì chức Tổng Giám Đốc sẽ còn trống. Còn nếu ngược lại thì con gái tôi sẽ trở thành Tổng Giám Đốc, được chứ?
-Được, tôi đồng ý!
- Tôi cũng đồng ý!
-Tôi cũng vậy!
…
Kết thúc cuộc họp, tất cả những người có trong hội đồng quản trị đếu tiến lại, bắt tay với nó, mỉm cười thân thiện:
-Sau này mong Ngọc Yến tiểu thư chiếu cố!
- Mong Ngọc Yến tiểu thư giúp đỡ chúng tôi!
- Có gì mong tiểu thư chỉ bảo!
Cười nhẹ, nó nói:
-Tôi tài hèn sức mọn… sao sánh bằng phó chủ tịch (Hoàng Ân) và chủ tịch? Có gì cứ gặp họ trao đổi.
-Tiểu thư khiêm tốn rồi!
- Tiểu thư thật đúng là tài sắc vẹn toàn!
-Cảm ơn các vị! Tôi đi trước nhé! – Nó nói rồi bỏ đi
-Tiểu thư đi thong thả ạ!
Sau 10’ đi xe buýt, nó đã bước vào trường. Chán nản, không muốn vào lớp, nó đi lên sân thượng, nằm trên chiếc ghế đã ngắm nhìn bầu trời xinh đẹp và nghĩ mông lung. Hnay, trời thật đẹp! Những cơn gió nhè nhẹ thổi đưa nó vào giấc ngủ. Trong khi đó, một góc của sân thượng:
-Cái gì? – Tuấn Phong hét lên.
-Nhỏ xấu xí đó mà là em gái của Hoàng Ân sao?
-Vâng, thưa cậu chủ! Nhưng…
-Nhưng sao? – Tuấn Phong nhíu mày
-Cô bé đó xinh đẹp tuyệt trần như vậy… sao cậu lại bảo là xấu xí?- Đầu dây bên kia cũng ko kém phần ngạc nhiên.
-Xinh đẹp? Con nhóc đó? Gửi ảnh cho tôi! – Nói rồi Tuấn Phong cúp máy. Chưa đầy 1’ sau, điện thoại reo lên: “Ting, ting”. Ảnh đã đk gửi tới. Mở ảnh ra… anh chợt giật mình làm rơi điện thoại… Lần đầu tiên, anh thấy 1 cô gái sở hữu vẻ đẹp hoàn mĩ đến vậy. Từng đường nét trên khuôn mặt cô đẹp đến không ngờ. mái tóc tím kì lạ thu hút là sự kết hợp tuyệt vời với đôi mắt màu tím huyền ảo. Nhìn nó chả khác gì tiên nữa… một tiên nữ có vẻ đẹp không ai sánh bằng. Sau 1 lúc trấn tĩnh, anh nhếch mép:
- Đợi đi, tôi sẽ làm em thuộc về tôi! Nàng tiên giáng trần!
Đag định đi về lớp thì Tuấn Phong vô tình thấy nó nằm thiếp đi trên ghế đá. Chợt anh cười thầm:
“Là ông trời giúp ta sao? Vậy thì ta không thể từ chối lòng tốt này rồi!”
Tiến lại, anh cởi áo khoác lên người nó. Cảm nhận được, nó mở mắt/ Bây h nó và Tuấn Phong chỉ cách nhau 5cm. Khá ngỡ ngàng, nó ngồi bật dậy rồi bỏ đi. Đứng dậy, anh mỉm cười nhìn nó đầy tà mị. Mặc dù vậy nhưng nụ cười đó có thể thiêu cháy bao trái tim của các cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.