Chương 25
Linda Nguyễn
21/07/2016
25: TÔI KHÔNG PHẢI ĐỒ VẬT...!!! Đã bước sang 1 ngày mới, bây giờ là
7h sáng. Những tia nắng dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa màu trắng chiếu lên
giường, nơi mà 1 người con gái xinh đẹp với khuôn mặt băng giá tựa như
nữ thần đang yên giấc. Ngay cả lúc ngủ... nụ cười của nó vẫn không xuất
hiện ư? Phải chăng nỗi đau đó là quá lớn? Nó nhíu mày, dần dần đôi mắt
màu tím mở ra, việc đầu tiên là nó bước xuống giường, VSCN. Vừa từ phòng tắm, nó đã lấy vội chiếc áo khoác nhẹ màu đen từ trong tủ, khoác vào và đi xuống nhà. Lúc này nó mặc trên mình quần bò tối màu, áo croptop màu
trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác nhẹ màu đen, đội chiếc mũ lưỡi trai
màu đen và đeo chiếc ba lô rút màu đen nốt. Hôm qua anh 2 đã bảo sáng
nay anh ấy có việc bận nên không chuẩn bị đồ ăn cho nó được, nếu là
thường ngày thì nó sẽ nhịn luôn nhưng tự dưng hôm nay lại muốn thưởng
thức 1 ít bánh ngọt kèm capuchino. Sau 10' xuống đến cửa nhanh nhất có
thể, nó lựa nhanh đôi giày thể thao màu trắng cổ cao trên kệ giày dép.
Nó đi bộ một lúc là tới trung tâm thành phố ( mặc dù gần nhưng khu biệt
thự nó ở tách biệt hoàn toàn với những nơi công cộng, trường học, trung
tâm...) Đi thêm 1 lúc nữa thì nó tới 1 quán cafe nổi tiếng ở đây, nhưng
lại trang trí rất bình dị.Có lần anh 2 đưa nó tới đây, nó rất thích
hương vị capuchino của quán, vừa thơm mùi cà phê lại hòa quyện với vị
béo ngậy của sữa tươi. Tuyệt!
Bước vào quán, mùi cà phê thoang thoảng trong căn phòng chợt xông vào cánh mũi nó.Thật thích. Khựng lại 1 chút kiếm chỗ ngồi, nó quyết định ngồi cái bàn cuối góc, bên cạnh cửa sổ. Vừa định bước về phía đó thì từ đâu có 2 người chạy tới, 1 người bên trái, 1 người bên phải, cả 2 đồng thanh:
- Cậu tới rồi!
Nó lấy lại vẻ bình thản trên khuôn mặt sau vài giây ngạc nhiên khi nhìn ra 2 người nó cho là "vô duyên" đó ko ai khác là Tuấn Phong và hắn. Về phía 2 anh thì, sau khi nghe thấy đối phương cùng nói 1 câu y hệt mình liền trao nhau ánh mắt ngạc nhiên và rất "tình cảm".
-Cậu hẹn với Ngọc Yến?- Tuấn Phong lên tiếng trước.
-Đúng! Cậu cũng...? - Hắn nhíu mày, hỏi một cách đầy nghi hoặc.
- Tôi hẹn cậu ấy trước. - Tuấn Phong nói một cách đầy chắc chắn.
-Cậu lấy chứng cứ gì mà nói vậy? - Hắn cũng không nhịn mà đáp lại.
- Cậu hẹn cậu ấy bằng cách nào? Lúc mấy giờ?
- Phải nói cùng lúc như vậy mới ko có người gian lận. - Hắn nhếch mép, giọng nói có phần khinh bỉ.
-Cậu.... - Tuấn Phong mặt hơi đỏ vì tức giận.
-Sao? Không dám? - Hắn tiếp tục châm chọc.
-Có gì mà không dám. Tôi đếm đến 3 phải cùng nói đó.
-1....2....3!
-Nhắn tin. 7h15' - cả 2 cùng đồng thanh.
Nãy giờ nó đứng nghe một lúc cũng hiểu. Cả 2 nhắn tin cho nó lúc 7h15' nhưng tiếc là nó đi tới đây lúc 7h10.
-Kệ cậu, Ngọc Yến đi với tôi! - Tuấn Phong ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng rồi anh cũng cười cười rồi kéo tay phải của nó về bên mình.
-Cậu đừng ngang ngược. Ngọc Yến phải đi với tôi! - Hắn cũng chẳng vừa, nhếch mép rồi kéo tay trái của nó qua bên mình.
-Đi với tôi!
-Với tôi!
-Tôi
-Tôi
...
Cả hai cứ cãi nhau không ngừng nghỉ và kèm theo là cứ kéo nó về phía mình. Thành ra nó bị tra tấn lỗ tai và người nó như muốn xé thành 2 mảnh. Cả quán bây giờ đang dán mắt vào 3 người bọn nó, ai cũng có suy nghĩ riêng nhưng hầu hết đều thắc mắc cái con nhỏ xấu xấu bẩn bẩn kia bỏ bùa gì mà 2 người con trai đẹp trai, phong độ kia lại phải tranh nhau?
Nó lúc này căn bản là không giữ được bình tĩnh nữa. Cái quái gì đang diễn ra vậy chứ? Cuộc sống của nó sao lại biến thành như vậy?
-Này! - mặc dù nó lúc này như núi lửa chực phun trào nhưng ý thức được đây là quán cà phê, không phải nhà mình nên nó kiềm chế bản thân, hạ giọng nói, nghe là biết người nói rất tức giận.
2 người kia vẫn tiếp tục.
-Này! - nó kiên nhẫn.
Vẫn cãi nhau và không hề có câu đáp lại nó
-Này!
....
-NÀY!-Nó chịu hết nổi nên đành vứt bỏ cái sĩ diện mà hét lên một cách đầy tức giận. 2 người kia nghe thấy giật mình nhìn nó, theo phản xạ cũng buông tay nó ra.
-2 người đang làm gì vậy? - Nó nhếch môi tạo thành nụ cười bán nguyệt.
-...- im lặng
-2 người nghĩ tôi là gì? TÔI- LÀ - NGƯỜI. TÔI CÀNG KHÔNG PHẢI ĐỒ VẬT. Vậy...các người lấy quyền gì đem tôi ra tranh giành? - Nó nói, giọng khá lớn, suốt 10 năm qua chưa lúc nào nó nói nhiều như vậy. 2 người kia dường như biết lỗi cũng không nói gì, chỉ đứng yên nhìn nó. Nó bước lên trên chỗ 2 người, cúi đầu trước những người khách trong quán:
-XIn lỗi đã làm phiền mọi người!
Xong nó quay qua đối diện với Tuấn Phong và hắn:
-Tôi... sẽ.... - Nó vừa nói, miệng hơi cười nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh, ánh mắt nó như phủ 1 lớp sương.
2 người kia nhìn nó như muốn thu nó vào tầm mắt, họ chờ đợi câu trả lời của nó. Nó... sẽ đi cùng ai? Hắn hay Tuấn Phong?
Cùng lúc đó, ở ngoài biển, Hoàng Ân cùng Quỳnh Anh đi song song với nhau trên bờ. Nhìn 2 người thật đẹp đôi. Lí do của buổi đi chơi hôm nay đơn giản là Hoàng Ân bảo có chuyện muốn nói, hẹn Quỳnh Anh, còn cô nàng thì đang muốn ngắm biển nên đề nghị là 6h30 tới rước nàng ra biển ngắm bình minh.
Sau 30 phút 2 người tới nơi, 2 người đi dạo trên biển mà không biết nói gì. Chợt Quỳnh Anh cảm nhận được hơi ấm ở tay, cô nàng thoáng ngạc nhiên nhưng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
-Ừm... anh có chuyện muốn nói!
-Em nghe! - Quỳnh Anh cười thật rạng rỡ.
-Anh thích em! - Hoàng Ân nói , ánh mắt kiên định nhưng trìu mến.
"Anh thích mình?" - Quỳnh Anh nghĩ mà cả người như ở trên mây vậy. Rốt cuộc thì ngày này cũng đến, cô chờ câu nói này của anh 5 năm rồi. Mặc dù biết anh có tình cảm với mình nhưng cô không dám khẳng định đó là tình yêu.
-Làm bạn gái anh nhé? - Giọng nói ấm áp, nam tình vang lên, kèm theo đó là nụ cười dịu dàng.
-Em đồng ý! - Quỳnh Anh lại cười, nhưng nụ cười này rạng rỡ hơn tất cả, lúc này thì ngay cả những bông hoa đẹp nhất trên thế giới cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết điểm chút tinh nghịch của cô.
-Nhưng.... - Nụ cười của Hoàng Ân chợt trở nên méo mó, khuôn mặt anh thể hiện sự thống khổ hơn bao giờ hết. Quỳnh Anh cũng theo đó mà tắt đi nụ cười, cô linh cảm có điều gì đó không hay, tim cô như muốn nhảy ra ngoài vì cái "nhưng" của anh. Rốt cuộc, có chuyện gì lại khiến anh trở nên buồn như vậy?
***
Lời tác giả: Xin lỗi đã để các bạn đợi lâu, nhưng tác giả chắc chắn 1 điều sẽ ko bỏ truyện đâu ^^! Cảm ơn vì đã theo dõi và ủng hộ truyện của mình, mình sẽ cố gắng ra chap nhanh nhất có thể.
À, mình vừa viết thêm truyện Xã Hội Thượng Lưu, đây là link truyện http://santruyen.com/xa-hoi-thuong-luu.html, mọi người vào đọc rồi cho mình xin ý kiến nha ^^!
Bước vào quán, mùi cà phê thoang thoảng trong căn phòng chợt xông vào cánh mũi nó.Thật thích. Khựng lại 1 chút kiếm chỗ ngồi, nó quyết định ngồi cái bàn cuối góc, bên cạnh cửa sổ. Vừa định bước về phía đó thì từ đâu có 2 người chạy tới, 1 người bên trái, 1 người bên phải, cả 2 đồng thanh:
- Cậu tới rồi!
Nó lấy lại vẻ bình thản trên khuôn mặt sau vài giây ngạc nhiên khi nhìn ra 2 người nó cho là "vô duyên" đó ko ai khác là Tuấn Phong và hắn. Về phía 2 anh thì, sau khi nghe thấy đối phương cùng nói 1 câu y hệt mình liền trao nhau ánh mắt ngạc nhiên và rất "tình cảm".
-Cậu hẹn với Ngọc Yến?- Tuấn Phong lên tiếng trước.
-Đúng! Cậu cũng...? - Hắn nhíu mày, hỏi một cách đầy nghi hoặc.
- Tôi hẹn cậu ấy trước. - Tuấn Phong nói một cách đầy chắc chắn.
-Cậu lấy chứng cứ gì mà nói vậy? - Hắn cũng không nhịn mà đáp lại.
- Cậu hẹn cậu ấy bằng cách nào? Lúc mấy giờ?
- Phải nói cùng lúc như vậy mới ko có người gian lận. - Hắn nhếch mép, giọng nói có phần khinh bỉ.
-Cậu.... - Tuấn Phong mặt hơi đỏ vì tức giận.
-Sao? Không dám? - Hắn tiếp tục châm chọc.
-Có gì mà không dám. Tôi đếm đến 3 phải cùng nói đó.
-1....2....3!
-Nhắn tin. 7h15' - cả 2 cùng đồng thanh.
Nãy giờ nó đứng nghe một lúc cũng hiểu. Cả 2 nhắn tin cho nó lúc 7h15' nhưng tiếc là nó đi tới đây lúc 7h10.
-Kệ cậu, Ngọc Yến đi với tôi! - Tuấn Phong ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng rồi anh cũng cười cười rồi kéo tay phải của nó về bên mình.
-Cậu đừng ngang ngược. Ngọc Yến phải đi với tôi! - Hắn cũng chẳng vừa, nhếch mép rồi kéo tay trái của nó qua bên mình.
-Đi với tôi!
-Với tôi!
-Tôi
-Tôi
...
Cả hai cứ cãi nhau không ngừng nghỉ và kèm theo là cứ kéo nó về phía mình. Thành ra nó bị tra tấn lỗ tai và người nó như muốn xé thành 2 mảnh. Cả quán bây giờ đang dán mắt vào 3 người bọn nó, ai cũng có suy nghĩ riêng nhưng hầu hết đều thắc mắc cái con nhỏ xấu xấu bẩn bẩn kia bỏ bùa gì mà 2 người con trai đẹp trai, phong độ kia lại phải tranh nhau?
Nó lúc này căn bản là không giữ được bình tĩnh nữa. Cái quái gì đang diễn ra vậy chứ? Cuộc sống của nó sao lại biến thành như vậy?
-Này! - mặc dù nó lúc này như núi lửa chực phun trào nhưng ý thức được đây là quán cà phê, không phải nhà mình nên nó kiềm chế bản thân, hạ giọng nói, nghe là biết người nói rất tức giận.
2 người kia vẫn tiếp tục.
-Này! - nó kiên nhẫn.
Vẫn cãi nhau và không hề có câu đáp lại nó
-Này!
....
-NÀY!-Nó chịu hết nổi nên đành vứt bỏ cái sĩ diện mà hét lên một cách đầy tức giận. 2 người kia nghe thấy giật mình nhìn nó, theo phản xạ cũng buông tay nó ra.
-2 người đang làm gì vậy? - Nó nhếch môi tạo thành nụ cười bán nguyệt.
-...- im lặng
-2 người nghĩ tôi là gì? TÔI- LÀ - NGƯỜI. TÔI CÀNG KHÔNG PHẢI ĐỒ VẬT. Vậy...các người lấy quyền gì đem tôi ra tranh giành? - Nó nói, giọng khá lớn, suốt 10 năm qua chưa lúc nào nó nói nhiều như vậy. 2 người kia dường như biết lỗi cũng không nói gì, chỉ đứng yên nhìn nó. Nó bước lên trên chỗ 2 người, cúi đầu trước những người khách trong quán:
-XIn lỗi đã làm phiền mọi người!
Xong nó quay qua đối diện với Tuấn Phong và hắn:
-Tôi... sẽ.... - Nó vừa nói, miệng hơi cười nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh, ánh mắt nó như phủ 1 lớp sương.
2 người kia nhìn nó như muốn thu nó vào tầm mắt, họ chờ đợi câu trả lời của nó. Nó... sẽ đi cùng ai? Hắn hay Tuấn Phong?
Cùng lúc đó, ở ngoài biển, Hoàng Ân cùng Quỳnh Anh đi song song với nhau trên bờ. Nhìn 2 người thật đẹp đôi. Lí do của buổi đi chơi hôm nay đơn giản là Hoàng Ân bảo có chuyện muốn nói, hẹn Quỳnh Anh, còn cô nàng thì đang muốn ngắm biển nên đề nghị là 6h30 tới rước nàng ra biển ngắm bình minh.
Sau 30 phút 2 người tới nơi, 2 người đi dạo trên biển mà không biết nói gì. Chợt Quỳnh Anh cảm nhận được hơi ấm ở tay, cô nàng thoáng ngạc nhiên nhưng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
-Ừm... anh có chuyện muốn nói!
-Em nghe! - Quỳnh Anh cười thật rạng rỡ.
-Anh thích em! - Hoàng Ân nói , ánh mắt kiên định nhưng trìu mến.
"Anh thích mình?" - Quỳnh Anh nghĩ mà cả người như ở trên mây vậy. Rốt cuộc thì ngày này cũng đến, cô chờ câu nói này của anh 5 năm rồi. Mặc dù biết anh có tình cảm với mình nhưng cô không dám khẳng định đó là tình yêu.
-Làm bạn gái anh nhé? - Giọng nói ấm áp, nam tình vang lên, kèm theo đó là nụ cười dịu dàng.
-Em đồng ý! - Quỳnh Anh lại cười, nhưng nụ cười này rạng rỡ hơn tất cả, lúc này thì ngay cả những bông hoa đẹp nhất trên thế giới cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết điểm chút tinh nghịch của cô.
-Nhưng.... - Nụ cười của Hoàng Ân chợt trở nên méo mó, khuôn mặt anh thể hiện sự thống khổ hơn bao giờ hết. Quỳnh Anh cũng theo đó mà tắt đi nụ cười, cô linh cảm có điều gì đó không hay, tim cô như muốn nhảy ra ngoài vì cái "nhưng" của anh. Rốt cuộc, có chuyện gì lại khiến anh trở nên buồn như vậy?
***
Lời tác giả: Xin lỗi đã để các bạn đợi lâu, nhưng tác giả chắc chắn 1 điều sẽ ko bỏ truyện đâu ^^! Cảm ơn vì đã theo dõi và ủng hộ truyện của mình, mình sẽ cố gắng ra chap nhanh nhất có thể.
À, mình vừa viết thêm truyện Xã Hội Thượng Lưu, đây là link truyện http://santruyen.com/xa-hoi-thuong-luu.html, mọi người vào đọc rồi cho mình xin ý kiến nha ^^!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.