Giá Băng

Chương 27

Linda Nguyễn

21/07/2016

***Một vài lời của tác giả trước khi vào truyện: Thành thật xin lỗi tất cả các bạn đã, đang theo dõi truyện của mình. Thời gian qua vì việc học, và máy tính hỏng … nhưng trên hết là cái bệnh lười của mình (mong mấy bạn thông cảm) nên truyện đang dang dở chẳng đâu vào đâu. Mình đã có ý định bỏ truyện. Nhưng vài ngày trước rảnh nên thử lướt trang xem truyện có thêm độc giả nào không thì thấy cmt của mọi người. Điều đó làm mình áy náy lắm. Thành thật xin lỗi mọi người. Mình sẽ cố gắng viết tiếp truyện. Thật sự xin lỗi mọi người nhiều lắm. Và gửi lời cảm ơn đến tất cả độc giả đã bỏ thời gian quý giá để đọc những dòng chữ vụng về của mình. Xin hết. Yêu mọi người <3.

Chap 27:

Hoàng Ân chạy như điên tới bệnh viện. Thấy bóng dáng 2 người quen thuộc đang ngồi trên dãy ghế hành lang phòng cấp cứu. Một cảm giác bất an. Quỳnh Anh phía sau Hoàng Ân tiến lên phía trước, lên tiếng hỏi bằng giọng đầy lo lắng.

-Sao 2 người lại ngồi đây? Người trong kia là ai? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

-Tuấn Phong. Tai nạn. – Ngắn gọn. Theo đúng như phong cách của nó thường ngày… chỉ khác là có chút run rẩy. Nó đang sợ. Sợ một nỗi sợ vô hình. Sợ người ta vì mình mà có chuyện? Hay là… sợ mất đi một cái gì đó?

-Sao… sao có thể?- Hoàng Ân nói một cách khó khăn. Sắc mặt cả anh và Quỳnh Anh đều dần chuyển sang trắng bệch. Họ làm sao có thể bình tĩnh khi một người bạn đang ở trong căn phòng phẫu thuật ấy, đấu tranh giữa sự sống và cái chết?

-Cậu ấy cứu Ngọc Yến. – Lúc này hắn mới cất giọng. Đầu ngả vào tường phía sau lưng, mắt khép lại. Từng hình ảnh lúc ấy cứ tua đi tua lại trước mắt hắn.

Nó lao ra kéo 2 cô bé đứng dậy, nhanh tay đẩy 2 bé ra xa. 2 bé cứ cố gắng chạy vào lề đường với sự hoảng hốt tràn ngập trong mắt. Vừa khi nó định thoát ra khỏi cái ô tô ấy thì… nó đã thấy ô tô trước mắt mình. 2 người con trai, hắn và Hoàng Ân ánh mắt lo sợ, hoảng loạn. Xung quanh mọi người cũng hoảng sợ nhìn nó, ai cũng xót xa nhưng chẳng ai đủ can đảm để nhảy ra cứu nó. 2 cô bé kia vừa khóc vừa hét lên:

“Chị chạy đi!!!”

Ngay khoảnh khắc ấy, nó nhắm mắt lại, như thể sẵn sàng đón nhận cái chết. Một nụ cười khẽ nở. Nó sẽ được gặp mẹ, phải không?

“Rầm!” – Một âm thanh rùng rợn vang lên. Nhưng nó chỉ cảm thấy có một bàn tay đẩy nó ra. Nó không cảm thấy đau dù nó ngã trên mặt đường. Nó hoảng sợ mở mắt ra. Là Tuấn Phong đang nằm giữa vũng máu. Là Tuấn Phong đã thế mình vào chỗ của nó. Là nó đã được cứu. Nhưng nó lại thấy sợ. Không lâu sau, cảnh sát tới dẫn kẻ gây tai nạn đi.

Cánh cửa phòng cấp cứu từ từ hé mở. 3 người, hắn, Hoàng Ân, Quỳnh Anh đứng bật dậy, vội vã hỏi bác sĩ đi ra từ đó đầy hoảng sợ:

-Cậu ấy có sao không?

Vị bác sĩ cúi chào 3 người, rồi nói:

-Thiếu gia đã qua tình trạng nguy kịch. Nhưng hiện giờ vẫn khó nói khi nào có thể tỉnh dậy. Chỉ có thể dựa vào ý chí của thiếu gia. Và khi tỉnh lại có thể sẽ mất trí nhớ tạm thời.



- Sao… có… thể? – Quỳnh Anh ngỡ ngàng, suýt ngã, cũng may có Hoàng Ân đỡ lấy. Hắn trộm nhìn nó. Chỉ thấy nó ngồi bất động, nhìn vào hư vô, vẫn là khuôn mặt lạnh băng ấy, chỉ khác là sâu trong đôi mắt màu tím đẹp đẽ tràn ngập nỗi sợ hãi.

Nó nợ Tuấn Phong quá nhiều rồi. Cho đến khoảnh khắc này. Nó chợt nhận ra nó đã có tình cảm với Tuấn Phong. Chỉ khi suýt mất anh, nó mới cảm thấy đau đớn ra sao. Cảm giác gần như y hệt với lúc mẹ rời xa nó. Anh và ba đuổi nó. Nó sẽ không cho phép anh bỏ rơi nó đâu. Không đời nào. Khi anh tỉnh dậy, nó chắc chắn sẽ nói ra tình cảm của mình. Chắc chắn mà. Nên là, làm ơn… hãy tỉnh dậy đi.

“Xin cậu, thức dậy đi!”



Sáng hôm sau, ba mẹ của Tuấn Phong bước vào phòng bệnh thì ngạc nhiên khi thấy một đứa con gái… xấu xí đang ngồi cạnh giường bệnh con trai. Bà mẹ xúc động chạy lại phía nó, nói như quát:

-Cô chính là người làm con trai yêu quý của tôi trở nên như vậy đúng không? Đồ hồ ly tinh. Rốt cuộc cô đã làm gì với nó hả?

-Xin lỗi cháu. Bà ấy không thể chịu được cú sốc này. Mong cháu bỏ qua. Tuấn Phong, nhờ cháu chăm sóc nhé. 2 bác chỉ có thể ở lại hôm nay, ngày mai phải qua Mỹ giải quyết công việc. – ba Tuấn Phong vội vã chạy lại nắm tay phu nhân. Ông tươi cười nói chuyện với nó. Rồi quay qua gắt phu nhân:

-Bà làm cái trò gì vậy?

-Ông… ông bây giờ con bênh cho con hồ ly này được nữa à? Con trai ông đang nằm đó đó. Ông không xót con ông mà còn bênh cho đứa con gái bẩn thỉu nhếch nhác đó à? – Phu nhân tức giận đến đỏ cả mặt, quát chồng.

-Cháu xin phép! – Nó nói rồi quay người bước ra khỏi phòng.

-Ngày mai nhờ cháu chăm sóc cho thằng con trai ta nhé.- Bác trai nói lớn giọng cho nó nghe.

-Ông điên rồi sao? – Phu nhân trừng mắt, quát.

-Bà có biết đó là ai không? Đó là…

Ba Tuấn Phong ghé sát tai nói cho phu nhân của mình. Sau khi nghe ông nói, bà ta trợn tròn mắt nhìn ông như thể đó là chuyện không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giá Băng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook