Chương 17: Trong chốc lát… vịt con xấu xí biến thành thiên nga.
Linda Nguyễn
21/07/2016
Nằm trở qua trở lại. Nó không ngủ được. Trằn trọc mãi, nó nghĩ về Tuấn Phong… rồi lại tự mỉm cười như con tự kỉ. Nhưng chẳng lâu sau đó, thay vì hình ánh Tuấn Phong thì hình ảnh về Nguyên Khang lại hiện lên. Nó chợt giật mình… tự hỏi từ bao giờ hắn lại xuất hiện trong tâm trí nó? Khép đôi mắt, nó chìm sâu vào giấc ngủ. Giấc mơ đó lại hiện lên.
Hôm đó… trời mưa tầm tã… Hôm đó – cái hôm mà nó mất đi gđình của mình… Bảo nó quên à? Nó không làm được. Đâu phải nó không muốn quên… nhưng sao càng cố quên thì kí ức đó lại hiện lên càng rõ nét.
Nó ngồi co ro một góc dưới mái hiên. Một phần là để trú mưa… phần khác là vì nó không biết đi về đâu. Cậu ta rất đẹp… nhưng vẻ đẹp đó không đến nỗi có thể khiến nó ngẩn ngơ. Nó chỉ biết cậu ta đẹp hơn rất nhiều… những người nó từng gặp. vì lúc đó nó cũng chẳng có tâm trí để ý. Cậu hỏi nó vì sao lại khóc… Chính nó cũng không biết vì sao lại ôm chầm lấy cậu khóc khi nó mới gặp cậu lần đầu… Có lẽ vì nó tìm thấy được chút ấm áp khi bên cậu.
Nó bừng tỉnh. Sao nó lại có cảm giác hắn chính là cậu bé năm đó nhỉ? Lạ thật. Tại sao chỉ mới gặp hắn 2 lần mà nó có cảm giác thân quen đến vậy? Có lẽ nào…
Chap 17:Trong chốc lát, vịt conn xấu xí biến thành thiên nga!
Sáng, 7h, nó xêp slaij bộ váy trắng tinh khiết do mẹ để lại và bỏ vào ba lô. Hôm nay nó buộc tóc hờ. Nhếch môi khi nhìn mình trong gương… nó thầm thán phục tài trang điểm của mình…. Đúng là nó xấu thật. Thế mà Tuấn Phong vẫn ở bên cạnh nó … thật tốt! Chắc là anh đã cảm hóa đk nó rồi. Nhờ có anh, nó đã biết đến những cảm xúc từ trước nay ko hiện hữu trong con người lạnh lùng của nó.
…
Toàn thể học sinh cùng 500 thí sinh còn lại và các giám khảo Cũng như lần trước, vì số lượng thí sinh quá đông nên 1 giám khảo sẽ chấm 2 thí sinh. Lần này nó ko thi cùng QUỳnh Anh mà là cũng nhỏ hoa khôi khối 10. Mà kể ra số nó cũng “tốt” thật, toàn được thi với các hotgirl ko à. Tuy là bậc dưới nhưng nhỏ đó cứ nhìn nó bằng con mắt khinh thường. Không quan tâm mấy, nó đưa mắt liếc qua những người tới xem. Không đông như lần trước nhưng cũng có thể coi là hơn hẳn các phòng thi khác. Trong số đó có Hoàng ÂN và Tuấn Phong, chẳng hiểu sao nó lại thấy bứt rứt, khó chịu trong lòng vì tìm mãi ko thấy hình bóng quen thuộc. Nó đang tìm ai chứ? Là tên Nguyên Khang sao? Ko thể nào. Nó điên thật mà. Nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc… là thoáng chốc mà thôi. Nó lắc nhẹ đầu rồi nhìn về phía anh 2 và Tuấn Phong. Nó thấy 2 người nháy mắt với mình. Chả phản ứng gì, nó quay mặt đi theo đúng tính cách của mình.
Qua phòng Quỳnh Anh, phòng này cũng đông ko kém, hắn ngồi dưới mỉm cười đưa tay ra hiệu 5ting. Quỳnh Anh cười giả lả rồi tiếp tucj đưa mắt tìm người con trai ấy. Anh ko có ở đây! Biết chắc anh ở bên phòng nhỏ đó, Quỳnh Anh giận run người, cô tự hứa, sẽ ko lâu nữa đâu. Cứ để nhỏ lọt vào vòng cuối cùng… để rồi xem nhỏ sẽ bẽ mặt như thế nào.
…
Sau khi nhỏ hotgirl khối 10 thi xong thì cũng là lúc nó đã chuẩn bị xong. Nó mặc trên mình chiếc váy trắn tinh khiết, phần trên là ren lụa, ở giữa có thắt lưng màu trắng, kết hợp cùng đôi giày búp bê. Tóc giả được nó thả tự do. Từ trước đến nay nó cực ghét mặc váy, nhìn thấy mấy cái váy lòe loẹt là nó rất ngứa mắt, chỉ muốn sẽ đi. Phong cách quen thuộc của nó là quần jean và áo phông đi kèm giày thể thao và mũ phớt cùng mấy cái vòng tay cực cá tính, phá cách và vô cùng bá đạo mà chỉ mình nó có (tự làm mà) với màu chủ đạo là đen trắng…. lâu lâu thì có màu xám nữa. Tất cả mọi đồ đạc của nó là 1 tay nó làm. Chỉ trừ bộ đồ nó đang mặc lúc này là do mẹ để lại. vậy nên nó nâng niu và xem đây như 1 báu vật vô giá.
Bước ra, nó ngồi vào chiếc ghế cạnh cây đàn piano đã đk chuẩn bị từ trước. Nó bắt đầu dạo những nốt nhạc đầu tiên. Cả căn phòng như chìm sâu vào im lặng… đến nỗi mỗi người có thể nghe thấy hơi thở của chính mình. Rồi nó cất cao giọng hát.
….
Tuyết trắng xoá lấp kín đường về
Còn mình tôi đi trên con đường
Chợt nhìn về vương quốc kia
Như bị chia cách bởi màn đêm
Từng đợt gió tuyết xuyên vào con tim giá băng của tôi
Thế giới như đổi thay, bao khó khăn nhọc nhằn
Thận trọng tôi ơi, đừng để ai thấy
Hãy thật xinh tươi hồn nhiên như hôm nao
Đừng kể ai nghe, đừng để ai biết
Giờ đây đã
Giờ ra đi, một mình ta
Không còn gì để mà thương đau
Về tương lai, rồi bước đi
Và nơi đây ngăn cách thế gian
Xoá tan đi, muộn phiền đã qua rồi
Gió tuyết hay tràn về
Dù sao cơn lạnh kia đã thân quen ta rồi
Và nơi đây chứa bao diệu kỳ, nhỏ bé trong không gian
Và chẳng điều gì thay đổi tôi
Vì chẳng có ai nơi đây
Dù thời gian qua một mình đơn côi
Giờ đây là lúc vượt qua chính mình
Còn gì trong ta giờ đây phải biết
Tự do
Giờ ra đi, một mình ta
Mây trời cùng hoà vào trong tôi
Về tương lai, rồi bước đi
Giọt nước mắt đã khô rồi
Nắng nơi đây, ngày mới dâng tràn
Gió tuyết hay tràn về
Nơi này không gian cho ta khám phá biết bao điều hay
Tâm hồn tôi đang vụt bay đem đến những cơn lạnh giá quanh đây
Bay vào không gian như ngàn băng giá kết tinh ở đây
Tuyết sẽ không quay trở lại
Bỏ quên tuổi thơ năm tháng
Hãy bước đi, một mình ta
Những ngày dài chờ bình minh lên
Về tương lai, và bước đi
Cuộc sống đã xoá tan rồi
Nắng nơi đây, một ngày mới trào dâng
Hãy đến đây băng giá
Dù sao cơn lạnh kia đã thân quen ta rồi
(Let it go – Vietnamese version).
Giọng hát nó ko trong trẻo nhưng lại khàn khàn, mạnh mẽ…. có chút gì đó rất băng lãnh. Tất cả như bị giọng hát của nó thôi miên. Kể cả anh 2 nó cũng sững sờ nhìn nó. Trong chốc lát, tất cả tưởng như nó là 1 thiên thần…. thiên thần gãy cánh lạc nơi chốn trần gian. Ai cũng nhìn nó ko chớp mắt. Họ ko còn nhớ đến rằng… nó là cái con bé bẩn thỉu, xấu xí ai ai cũng khinh thường. mặc dù đã kết thúc phần thi nhưng sau 5’ tất cả mới hoàn hồn, dường như giọng hát của nó vẫn đọng lại trong tiềm thức của những người có mặt nơi đây. Mọi người ko hẹn mà cùng đứng lên vỗ tay tán thưởng nó. Riêng vị giám khảo thì rời chỗ tiến lại cười đôn hậu:
-Giọng ca của em thật tuyệt! Em đạt điểm tuyệt đối – 100 điểm! tôi ko có gì để chê cả.
Tiếng vỗ tay không những ko ngớt mà càng lớn…. ngay cả cô bạn cùng thi với nó cũng mỉm cười vỗ tay chúc mừng nó.
-Em cảm ơn thầy!
Nó nói, giọng có giảm đôi phần lạnh lùng, môi hơi cười. Kết thúc, mọi người ra về, nó cũng chẳng còn là thiên thần nữa…. dù sao nó vẫn chỉ là 1 con vịt xấu xí mà thôi, ko hơn ko kém.
Hôm đó… trời mưa tầm tã… Hôm đó – cái hôm mà nó mất đi gđình của mình… Bảo nó quên à? Nó không làm được. Đâu phải nó không muốn quên… nhưng sao càng cố quên thì kí ức đó lại hiện lên càng rõ nét.
Nó ngồi co ro một góc dưới mái hiên. Một phần là để trú mưa… phần khác là vì nó không biết đi về đâu. Cậu ta rất đẹp… nhưng vẻ đẹp đó không đến nỗi có thể khiến nó ngẩn ngơ. Nó chỉ biết cậu ta đẹp hơn rất nhiều… những người nó từng gặp. vì lúc đó nó cũng chẳng có tâm trí để ý. Cậu hỏi nó vì sao lại khóc… Chính nó cũng không biết vì sao lại ôm chầm lấy cậu khóc khi nó mới gặp cậu lần đầu… Có lẽ vì nó tìm thấy được chút ấm áp khi bên cậu.
Nó bừng tỉnh. Sao nó lại có cảm giác hắn chính là cậu bé năm đó nhỉ? Lạ thật. Tại sao chỉ mới gặp hắn 2 lần mà nó có cảm giác thân quen đến vậy? Có lẽ nào…
Chap 17:Trong chốc lát, vịt conn xấu xí biến thành thiên nga!
Sáng, 7h, nó xêp slaij bộ váy trắng tinh khiết do mẹ để lại và bỏ vào ba lô. Hôm nay nó buộc tóc hờ. Nhếch môi khi nhìn mình trong gương… nó thầm thán phục tài trang điểm của mình…. Đúng là nó xấu thật. Thế mà Tuấn Phong vẫn ở bên cạnh nó … thật tốt! Chắc là anh đã cảm hóa đk nó rồi. Nhờ có anh, nó đã biết đến những cảm xúc từ trước nay ko hiện hữu trong con người lạnh lùng của nó.
…
Toàn thể học sinh cùng 500 thí sinh còn lại và các giám khảo Cũng như lần trước, vì số lượng thí sinh quá đông nên 1 giám khảo sẽ chấm 2 thí sinh. Lần này nó ko thi cùng QUỳnh Anh mà là cũng nhỏ hoa khôi khối 10. Mà kể ra số nó cũng “tốt” thật, toàn được thi với các hotgirl ko à. Tuy là bậc dưới nhưng nhỏ đó cứ nhìn nó bằng con mắt khinh thường. Không quan tâm mấy, nó đưa mắt liếc qua những người tới xem. Không đông như lần trước nhưng cũng có thể coi là hơn hẳn các phòng thi khác. Trong số đó có Hoàng ÂN và Tuấn Phong, chẳng hiểu sao nó lại thấy bứt rứt, khó chịu trong lòng vì tìm mãi ko thấy hình bóng quen thuộc. Nó đang tìm ai chứ? Là tên Nguyên Khang sao? Ko thể nào. Nó điên thật mà. Nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc… là thoáng chốc mà thôi. Nó lắc nhẹ đầu rồi nhìn về phía anh 2 và Tuấn Phong. Nó thấy 2 người nháy mắt với mình. Chả phản ứng gì, nó quay mặt đi theo đúng tính cách của mình.
Qua phòng Quỳnh Anh, phòng này cũng đông ko kém, hắn ngồi dưới mỉm cười đưa tay ra hiệu 5ting. Quỳnh Anh cười giả lả rồi tiếp tucj đưa mắt tìm người con trai ấy. Anh ko có ở đây! Biết chắc anh ở bên phòng nhỏ đó, Quỳnh Anh giận run người, cô tự hứa, sẽ ko lâu nữa đâu. Cứ để nhỏ lọt vào vòng cuối cùng… để rồi xem nhỏ sẽ bẽ mặt như thế nào.
…
Sau khi nhỏ hotgirl khối 10 thi xong thì cũng là lúc nó đã chuẩn bị xong. Nó mặc trên mình chiếc váy trắn tinh khiết, phần trên là ren lụa, ở giữa có thắt lưng màu trắng, kết hợp cùng đôi giày búp bê. Tóc giả được nó thả tự do. Từ trước đến nay nó cực ghét mặc váy, nhìn thấy mấy cái váy lòe loẹt là nó rất ngứa mắt, chỉ muốn sẽ đi. Phong cách quen thuộc của nó là quần jean và áo phông đi kèm giày thể thao và mũ phớt cùng mấy cái vòng tay cực cá tính, phá cách và vô cùng bá đạo mà chỉ mình nó có (tự làm mà) với màu chủ đạo là đen trắng…. lâu lâu thì có màu xám nữa. Tất cả mọi đồ đạc của nó là 1 tay nó làm. Chỉ trừ bộ đồ nó đang mặc lúc này là do mẹ để lại. vậy nên nó nâng niu và xem đây như 1 báu vật vô giá.
Bước ra, nó ngồi vào chiếc ghế cạnh cây đàn piano đã đk chuẩn bị từ trước. Nó bắt đầu dạo những nốt nhạc đầu tiên. Cả căn phòng như chìm sâu vào im lặng… đến nỗi mỗi người có thể nghe thấy hơi thở của chính mình. Rồi nó cất cao giọng hát.
….
Tuyết trắng xoá lấp kín đường về
Còn mình tôi đi trên con đường
Chợt nhìn về vương quốc kia
Như bị chia cách bởi màn đêm
Từng đợt gió tuyết xuyên vào con tim giá băng của tôi
Thế giới như đổi thay, bao khó khăn nhọc nhằn
Thận trọng tôi ơi, đừng để ai thấy
Hãy thật xinh tươi hồn nhiên như hôm nao
Đừng kể ai nghe, đừng để ai biết
Giờ đây đã
Giờ ra đi, một mình ta
Không còn gì để mà thương đau
Về tương lai, rồi bước đi
Và nơi đây ngăn cách thế gian
Xoá tan đi, muộn phiền đã qua rồi
Gió tuyết hay tràn về
Dù sao cơn lạnh kia đã thân quen ta rồi
Và nơi đây chứa bao diệu kỳ, nhỏ bé trong không gian
Và chẳng điều gì thay đổi tôi
Vì chẳng có ai nơi đây
Dù thời gian qua một mình đơn côi
Giờ đây là lúc vượt qua chính mình
Còn gì trong ta giờ đây phải biết
Tự do
Giờ ra đi, một mình ta
Mây trời cùng hoà vào trong tôi
Về tương lai, rồi bước đi
Giọt nước mắt đã khô rồi
Nắng nơi đây, ngày mới dâng tràn
Gió tuyết hay tràn về
Nơi này không gian cho ta khám phá biết bao điều hay
Tâm hồn tôi đang vụt bay đem đến những cơn lạnh giá quanh đây
Bay vào không gian như ngàn băng giá kết tinh ở đây
Tuyết sẽ không quay trở lại
Bỏ quên tuổi thơ năm tháng
Hãy bước đi, một mình ta
Những ngày dài chờ bình minh lên
Về tương lai, và bước đi
Cuộc sống đã xoá tan rồi
Nắng nơi đây, một ngày mới trào dâng
Hãy đến đây băng giá
Dù sao cơn lạnh kia đã thân quen ta rồi
(Let it go – Vietnamese version).
Giọng hát nó ko trong trẻo nhưng lại khàn khàn, mạnh mẽ…. có chút gì đó rất băng lãnh. Tất cả như bị giọng hát của nó thôi miên. Kể cả anh 2 nó cũng sững sờ nhìn nó. Trong chốc lát, tất cả tưởng như nó là 1 thiên thần…. thiên thần gãy cánh lạc nơi chốn trần gian. Ai cũng nhìn nó ko chớp mắt. Họ ko còn nhớ đến rằng… nó là cái con bé bẩn thỉu, xấu xí ai ai cũng khinh thường. mặc dù đã kết thúc phần thi nhưng sau 5’ tất cả mới hoàn hồn, dường như giọng hát của nó vẫn đọng lại trong tiềm thức của những người có mặt nơi đây. Mọi người ko hẹn mà cùng đứng lên vỗ tay tán thưởng nó. Riêng vị giám khảo thì rời chỗ tiến lại cười đôn hậu:
-Giọng ca của em thật tuyệt! Em đạt điểm tuyệt đối – 100 điểm! tôi ko có gì để chê cả.
Tiếng vỗ tay không những ko ngớt mà càng lớn…. ngay cả cô bạn cùng thi với nó cũng mỉm cười vỗ tay chúc mừng nó.
-Em cảm ơn thầy!
Nó nói, giọng có giảm đôi phần lạnh lùng, môi hơi cười. Kết thúc, mọi người ra về, nó cũng chẳng còn là thiên thần nữa…. dù sao nó vẫn chỉ là 1 con vịt xấu xí mà thôi, ko hơn ko kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.