Giả Bộ Làm A Còn Đi Đánh Lộn Là Sẽ Mang Thai Đó
Chương 82
Hồng Khẩu Bạch Nha
02/04/2021
Tế Tu sửng sốt, khẽ nhéo má Vũ Trụ, đôi mắt đong đầy ý cười: “Cảm ơn Vũ Trụ.”
Tới lúc này, Tế Tiểu Tuyển mới nhìn thấy Tế Tu.
“Anh!” Cậu ta vui mừng gọi, bước nhanh về phía Tế Tu. Song vừa đi được vài bước, trong đầu cậu ta bỗng lóe lên những lời anh nói lúc trước.
…Anh ghét mình, chính miệng anh nói vậy.
Tế Tiểu Tuyển khựng lại, bước chầm chậm đến chỗ Tế Tu, cẩn thận gọi: “Anh về rồi.”
Cậu ta đã trưởng thành hơn một chút, không còn nét ngây thơ thời niên thiếu, vì bệnh yếu mà thịt trên má cũng bớt đi, càng nổi bật đôi mắt to tròn. Khi nhìn Tế Tu, đôi ngươi xinh đẹp kia cũng ngân ngấn nước.
— Đó là dáng vẻ mà dường như ai gặp cũng sẽ đau lòng tiếc thương, như thể chỉ cần cậu ta nhíu mày một cái, người ta sẽ hận không thể hái sao trên trời nâng đến cho cậu ta.
Vậy nhưng, khuôn mặt Tế Tu lại hoàn toàn vô cảm, ánh mắt lướt đến Tế Tiểu Tuyển cũng chỉ chứa lạnh lùng. Dường như, mỗi lần đứng cạnh Tế Tiểu Tuyển, Tế Tu nom lại càng có vẻ lạnh lùng cay nghiệt.
Nếu Tế Tiểu Tuyển giống một hoàng tử nhỏ ai ai cũng yêu quý và ủng hộ trong truyện cổ tích, vậy thì Tế Tu lại giống một nhân vật phản diện ích kỷ lạnh lùng, xuất hiện để làm nổi bật sự lương thiện, đáng yêu của nhân vật chính trong câu chuyện đó.
Hoàng tử nhỏ chớp mắt, nói tiếp: “Em rất nhớ anh, anh về rồi, em vui lắm.”
Giọng nói cậu ta nhẹ nhàng ngoan ngoãn, mang theo chút lấy lòng, như thể ai nỡ nặng lời với cậu ta một câu thôi cũng biến thành kẻ xấu.
Tế Tu nhíu mày, sắp không nhịn nổi nữa.
Y nhận ra mình mệt mỏi tới độ không muốn đáp lời Tế Tiểu Tuyển, đang định tùy tiện nói gì cho qua thì bỗng có người cắt ngang.
“Ha!” Lý Phá Tinh cười hì hì chào: “Tế Tiểu Tuyển đúng không, cậu còn nhớ tôi chứ?”
Tế Tiểu Tuyển yên lặng rụt về sau, mím môi, bất đắc dĩ gật đầu.
Thấy hai nữ giúp việc đi đến, cậu ta mới khẽ thở phào.
Một nữ giúp việc tới báo đã đến giờ dùng bữa, phu nhân đã chờ họ trong phòng ăn, gọi bọn họ mau tới.
Tế Tiểu Tuyển như muốn khẩn cấp tránh khỏi Lý Phá Tinh, cậu ta nhìn Tế Tu một chút rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sắp tới bữa tối rồi, em đi trước.”
“Đừng mà! Đi chung đi!” Lý Phá Tinh khoác lên vai Tế Tiểu Tuyển.
Tế Tiểu Tuyển chưa từng gần gũi với người xa lạ như vậy. Cậu ta cứng đờ, hất Lý Phá Tinh ra như sợ dính vi khuẩn.
Đáng tiếc, cánh tay trái của Lý Phá Tinh ghìm chặt cậu ta lại. Hắn hơi cúi xuống, nói thầm gì đó vào tai Tế Tiểu Tuyển.
Có lẽ hai nữ giúp việc đằng sau có quan hệ khá tốt với Tế Tiểu Tuyển, cũng không quá quy củ như những người giúp việc mà Lý Phá Tinh vừa gặp, thấy cảnh tượng này, họ còn dịu dàng khen: “Cậu út, cậu và mợ cả có quan hệ tốt thật đấy, tốt quá.”
Cùng lúc đó, Tế Tiểu Tuyển nghe thấy người đàn ông Omega to cao âm trầm kia uy hiếp: “Tế Tiểu Tuyển, trước tám giờ tối nay dọn đồ của cậu ra khỏi phòng Tế Tu, mẹ nó đừng làm tôi khó chịu.”
Tế Tiểu Tuyển run lên theo bản năng, sau đó mới kịp phản ứng, cắn răng thấp giọng đáp: “Đây là nhà tôi, anh định uy hiếp tôi ở đây sao?”
“Đúng.” Lý Phá Tinh bật cười, ngang nhiên thừa nhận.
“Này Tế Tiểu Tuyển, tôi mong cậu hiểu rằng, bây giờ tôi rất rảnh.” Lý Phá Tinh cười vô lại, nói tiếp: “Rảnh tới mức có thể gây phiền phức cho cậu 24 tiếng một ngày.”
“Mẹ tôi sẽ —“
“Chậc, Tế Tiểu Tuyển ơi là Tế Tiểu Tuyển, mẹ nó đã 22 tuổi rồi còn là cục cưng của mẹ, bị truyền đi sẽ mất mặt lắm đấy.”
Mặt Tế Tiểu Tuyển tức khắc đỏ bừng. Chờ tới khi cậu ta tỉnh táo lại, Lý Phá Tinh đã thả cậu ta ra, huýt sáo bỏ đi.
“Anh vừa nói gì với cậu ta vậy?” Tế Tu hỏi.
“Không có gì.” Lý Phá Tinh bế Lý Vũ Trụ, tung nhóc lên cao, chọc cho Lý Vũ Trụ bật cười khanh khách.
Lý Phá Tinh ôm Lý Vũ Trụ vào lòng, nhìn Tế Tu, tay phải giơ hai ngón so một đoạn bé xíu, cười hì hì: “Chỉ bắt nạt cậu ta chút xíu thôi.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Từ tốn đi đến phòng ăn, Lý Phá Tinh cảm giác hai nữ giúp việc khi nãy còn thoải mái đã lặng lẽ ưỡn thẳng lưng, cả người đều căng thẳng, nụ cười trên mặt cũng thành đúng chuẩn.
Lý Phá Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy Tế Tuyên Thao đang ngồi ở ghế chủ nhà, Lý Phá Tinh không xem thời sự cũng biết mặt ông ta.
Bên cạnh thân vương là một quý bà xinh đẹp. Bà ta trông còn khá trẻ, mặc một bộ váy màu tím và đeo trang sức đơn giản, vừa tao nhã vừa cao quý.
Lý Phá Tinh quan sát một lúc, chậm rãi nhận định: Tiểu Tu giống mẹ hơn bố.
“Về rồi à.” Bà Tế liếc Tế Tu, lãnh đạm nói.
Tế Tu mím môi, sững người vài giây mới gật đầu.
Tế Tu nắm tay Lý Phá Tinh: “Đây là bạn đời của con.”
Giọng nói phu nhân Tế bình thản như mặt hồ không một gợn sóng: “Tôi biết rồi, phòng tôi bảo người sắp xếp cho cậu thế nào? Nếu không thích có thể bảo quản gia đổi lại.”
Đây chỉ là lời khách sáo làm theo thủ tục, nếu Lý Phá Tinh trả lời tất cả đều ổn, bọn họ có thể lập tức kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán và vô nghĩa này. Nào ngờ, Lý Phá Tinh lại đặt Lý Vũ Trụ xuống, vừa chỉnh cổ áo cho nhóc vừa thuận miệng đáp: “Cũng không thích lắm, nhưng không sao, vấn đề đã được giải quyết rồi.”
Phu nhân Tế hơi kinh ngạc, từ tốn đặt ly trà xuống, hỏi: “Không thích chỗ nào?”
Lý Phá Tinh đáp: “Phòng rất tốt, không có vấn đề gì, chỉ có điều chúng tôi muốn ở căn phòng ban đầu của Tiểu Tu, đáng tiếc bị cậu út chiếm mất, cho nên không hài lòng.”
Căn nhà lập tức im phăng phắc.
Một nữ giúp việc len lén ngẩng đầu, trộm nhìn sắc mặt phu nhân và thân vương, rồi lại sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống.
— Dám thẳng thừng than phiền về cậu út trước mặt hai người như vậy, không biết người này khờ thật hay giả ngu.
Đúng lúc này, Lý Phá Tinh lại nói: “Nhưng Tiểu Tuyển đã biết lỗi lầm của mình rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong cậu sẽ trả phòng lại, đúng không?” Hắn kéo Tế Tiểu Tuyển đang đứng ngoài cửa vào.
Tế Tiểu Tuyển cứng đờ người, trong giây lát, cậu ta không biết phải trả lời thế nào.
Bản thân cậu ta không cảm thấy mình làm sai, từ nhỏ tới lớn cậu ta đều muốn gì được nấy, cậu ta thích phòng của anh thì chuyển vào phòng anh ở, sao lại bị xem là chiếm đoạt được?
Chẳng biết tại sao, một chuyện hiển nhiên vào miệng Lý Phá Tinh lại thành sai lầm to lớn khó mà tha thứ như thế.
Lý Phá Tinh tiếp tục: “Tiểu Tuyển, mau xin lỗi anh cậu đi, cũng không phải chuyện gì lớn, xin lỗi xong còn ăn cơm, sắp đói chết rồi.”
Xin lỗi? Sao có thể. Cả đời này Tế Tiểu Tuyển chưa xin lỗi ai bao giờ.
Mà không hiểu tại sao, Tế Tiểu Tuyển lại cảm giác khuôn mặt mình lúc này đang nóng rực lên.
Đây quả thực là thời khắc tồi tệ nhất trong đời cậu ta.
Cậu ta như đứng trên bục, ngực đeo bảng viết tội lỗi của mình, bố mẹ, quản gia và những người giúp việc sớm chiều chung đụng với cậu ta đều đứng dưới khán đài nhìn cậu ta, biết cậu ta đã làm chuyện sai lầm. Điều này làm da đầu Tế Tiểu Tuyển tê dại, cả người căng thẳng cứng còng, hai má nóng bừng, chỉ muốn nhanh chóng nhảy xuống cái bục này, nhưng Lý Phá Tinh lại ngông nghênh giang hai tay ngăn cản cậu ta, cười không thèm đếm xỉa: Xin lỗi đi, xin lỗi rồi tôi sẽ cho cậu xuống.
Đầu óc Tế Tiểu Tuyển như bị thiêu cháy, mặt càng ngày càng đỏ, cậu ta không chịu nổi nữa, ngón tay run run, môi cũng run run, cuối cùng bật thốt: “…Anh, xin lỗi vì đã chiếm đồ của anh.”
Tế Tiểu Tuyển nói xong, cảm giác một sợi dây nào đó trong đầu đứt phựt, sự nhục nhã trào lên, mũi cậu ta cay cay, thấp giọng nói: “Con không đói, không muốn ăn cơm.” Dứt lời, cậu ta bỏ đi như chạy trốn.
Mới đi được vài bước, cậu ta lại nghe thấy người đàn ông phía sau lười biếng kêu: “Không ăn cơm sao được, chí ít cũng phải ăn vài miếng chứ?”
Đúng là dối trá.
Tế Tiểu Tuyển bước nhanh hơn, nước mắt trào ra.
…Sao lại có người… xấu xa như thế, đáng ghét như thế chứ.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lời xin lỗi của Tế Tiểu Tuyển làm Tế Tu ngẩn ra.
Vô số đoạn phim trong ký ức lướt nhanh trước mắt y.
Y nhớ tới con chim máy màu vàng kim bị ném vào lò sưởi.
Y nhớ tới người giáo viên ngồi xổm xuống xoa đầu y trước khi bị sa thải.
Y nhớ tới cảm giác cô độc mỗi khi đứng một góc trong những bữa tiệc sinh nhật linh đình của Tế Tiểu Tuyển.
Y nhớ tới bức thư mình bắt chước chữ viết của Tế Tiểu Tuyển, cùng với bức tranh bị chính mình vò nát.
Y nhớ tới bác sĩ nói với bố mình rằng, nếu ngừng lấy thuốc, có thể cả đời này con trai cả của anh sẽ không bị phát bệnh.
…Từ nhỏ tới lớn, y đã bị Tế Tiểu Tuyển chiếm mất quá nhiều thứ.
Song, đây là lần đầu tiên y nghe được Tế Tiểu Tuyển nói rằng, xin lỗi vì đã chiếm đồ của anh.
Bỗng, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay y.
Vẻ mặt anh Tinh của y như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, anh nở nụ cười nói với y: “Mau ăn cơm thôi, anh sắp đói chết rồi.”
Tới lúc này, Tế Tiểu Tuyển mới nhìn thấy Tế Tu.
“Anh!” Cậu ta vui mừng gọi, bước nhanh về phía Tế Tu. Song vừa đi được vài bước, trong đầu cậu ta bỗng lóe lên những lời anh nói lúc trước.
…Anh ghét mình, chính miệng anh nói vậy.
Tế Tiểu Tuyển khựng lại, bước chầm chậm đến chỗ Tế Tu, cẩn thận gọi: “Anh về rồi.”
Cậu ta đã trưởng thành hơn một chút, không còn nét ngây thơ thời niên thiếu, vì bệnh yếu mà thịt trên má cũng bớt đi, càng nổi bật đôi mắt to tròn. Khi nhìn Tế Tu, đôi ngươi xinh đẹp kia cũng ngân ngấn nước.
— Đó là dáng vẻ mà dường như ai gặp cũng sẽ đau lòng tiếc thương, như thể chỉ cần cậu ta nhíu mày một cái, người ta sẽ hận không thể hái sao trên trời nâng đến cho cậu ta.
Vậy nhưng, khuôn mặt Tế Tu lại hoàn toàn vô cảm, ánh mắt lướt đến Tế Tiểu Tuyển cũng chỉ chứa lạnh lùng. Dường như, mỗi lần đứng cạnh Tế Tiểu Tuyển, Tế Tu nom lại càng có vẻ lạnh lùng cay nghiệt.
Nếu Tế Tiểu Tuyển giống một hoàng tử nhỏ ai ai cũng yêu quý và ủng hộ trong truyện cổ tích, vậy thì Tế Tu lại giống một nhân vật phản diện ích kỷ lạnh lùng, xuất hiện để làm nổi bật sự lương thiện, đáng yêu của nhân vật chính trong câu chuyện đó.
Hoàng tử nhỏ chớp mắt, nói tiếp: “Em rất nhớ anh, anh về rồi, em vui lắm.”
Giọng nói cậu ta nhẹ nhàng ngoan ngoãn, mang theo chút lấy lòng, như thể ai nỡ nặng lời với cậu ta một câu thôi cũng biến thành kẻ xấu.
Tế Tu nhíu mày, sắp không nhịn nổi nữa.
Y nhận ra mình mệt mỏi tới độ không muốn đáp lời Tế Tiểu Tuyển, đang định tùy tiện nói gì cho qua thì bỗng có người cắt ngang.
“Ha!” Lý Phá Tinh cười hì hì chào: “Tế Tiểu Tuyển đúng không, cậu còn nhớ tôi chứ?”
Tế Tiểu Tuyển yên lặng rụt về sau, mím môi, bất đắc dĩ gật đầu.
Thấy hai nữ giúp việc đi đến, cậu ta mới khẽ thở phào.
Một nữ giúp việc tới báo đã đến giờ dùng bữa, phu nhân đã chờ họ trong phòng ăn, gọi bọn họ mau tới.
Tế Tiểu Tuyển như muốn khẩn cấp tránh khỏi Lý Phá Tinh, cậu ta nhìn Tế Tu một chút rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sắp tới bữa tối rồi, em đi trước.”
“Đừng mà! Đi chung đi!” Lý Phá Tinh khoác lên vai Tế Tiểu Tuyển.
Tế Tiểu Tuyển chưa từng gần gũi với người xa lạ như vậy. Cậu ta cứng đờ, hất Lý Phá Tinh ra như sợ dính vi khuẩn.
Đáng tiếc, cánh tay trái của Lý Phá Tinh ghìm chặt cậu ta lại. Hắn hơi cúi xuống, nói thầm gì đó vào tai Tế Tiểu Tuyển.
Có lẽ hai nữ giúp việc đằng sau có quan hệ khá tốt với Tế Tiểu Tuyển, cũng không quá quy củ như những người giúp việc mà Lý Phá Tinh vừa gặp, thấy cảnh tượng này, họ còn dịu dàng khen: “Cậu út, cậu và mợ cả có quan hệ tốt thật đấy, tốt quá.”
Cùng lúc đó, Tế Tiểu Tuyển nghe thấy người đàn ông Omega to cao âm trầm kia uy hiếp: “Tế Tiểu Tuyển, trước tám giờ tối nay dọn đồ của cậu ra khỏi phòng Tế Tu, mẹ nó đừng làm tôi khó chịu.”
Tế Tiểu Tuyển run lên theo bản năng, sau đó mới kịp phản ứng, cắn răng thấp giọng đáp: “Đây là nhà tôi, anh định uy hiếp tôi ở đây sao?”
“Đúng.” Lý Phá Tinh bật cười, ngang nhiên thừa nhận.
“Này Tế Tiểu Tuyển, tôi mong cậu hiểu rằng, bây giờ tôi rất rảnh.” Lý Phá Tinh cười vô lại, nói tiếp: “Rảnh tới mức có thể gây phiền phức cho cậu 24 tiếng một ngày.”
“Mẹ tôi sẽ —“
“Chậc, Tế Tiểu Tuyển ơi là Tế Tiểu Tuyển, mẹ nó đã 22 tuổi rồi còn là cục cưng của mẹ, bị truyền đi sẽ mất mặt lắm đấy.”
Mặt Tế Tiểu Tuyển tức khắc đỏ bừng. Chờ tới khi cậu ta tỉnh táo lại, Lý Phá Tinh đã thả cậu ta ra, huýt sáo bỏ đi.
“Anh vừa nói gì với cậu ta vậy?” Tế Tu hỏi.
“Không có gì.” Lý Phá Tinh bế Lý Vũ Trụ, tung nhóc lên cao, chọc cho Lý Vũ Trụ bật cười khanh khách.
Lý Phá Tinh ôm Lý Vũ Trụ vào lòng, nhìn Tế Tu, tay phải giơ hai ngón so một đoạn bé xíu, cười hì hì: “Chỉ bắt nạt cậu ta chút xíu thôi.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Từ tốn đi đến phòng ăn, Lý Phá Tinh cảm giác hai nữ giúp việc khi nãy còn thoải mái đã lặng lẽ ưỡn thẳng lưng, cả người đều căng thẳng, nụ cười trên mặt cũng thành đúng chuẩn.
Lý Phá Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy Tế Tuyên Thao đang ngồi ở ghế chủ nhà, Lý Phá Tinh không xem thời sự cũng biết mặt ông ta.
Bên cạnh thân vương là một quý bà xinh đẹp. Bà ta trông còn khá trẻ, mặc một bộ váy màu tím và đeo trang sức đơn giản, vừa tao nhã vừa cao quý.
Lý Phá Tinh quan sát một lúc, chậm rãi nhận định: Tiểu Tu giống mẹ hơn bố.
“Về rồi à.” Bà Tế liếc Tế Tu, lãnh đạm nói.
Tế Tu mím môi, sững người vài giây mới gật đầu.
Tế Tu nắm tay Lý Phá Tinh: “Đây là bạn đời của con.”
Giọng nói phu nhân Tế bình thản như mặt hồ không một gợn sóng: “Tôi biết rồi, phòng tôi bảo người sắp xếp cho cậu thế nào? Nếu không thích có thể bảo quản gia đổi lại.”
Đây chỉ là lời khách sáo làm theo thủ tục, nếu Lý Phá Tinh trả lời tất cả đều ổn, bọn họ có thể lập tức kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán và vô nghĩa này. Nào ngờ, Lý Phá Tinh lại đặt Lý Vũ Trụ xuống, vừa chỉnh cổ áo cho nhóc vừa thuận miệng đáp: “Cũng không thích lắm, nhưng không sao, vấn đề đã được giải quyết rồi.”
Phu nhân Tế hơi kinh ngạc, từ tốn đặt ly trà xuống, hỏi: “Không thích chỗ nào?”
Lý Phá Tinh đáp: “Phòng rất tốt, không có vấn đề gì, chỉ có điều chúng tôi muốn ở căn phòng ban đầu của Tiểu Tu, đáng tiếc bị cậu út chiếm mất, cho nên không hài lòng.”
Căn nhà lập tức im phăng phắc.
Một nữ giúp việc len lén ngẩng đầu, trộm nhìn sắc mặt phu nhân và thân vương, rồi lại sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống.
— Dám thẳng thừng than phiền về cậu út trước mặt hai người như vậy, không biết người này khờ thật hay giả ngu.
Đúng lúc này, Lý Phá Tinh lại nói: “Nhưng Tiểu Tuyển đã biết lỗi lầm của mình rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong cậu sẽ trả phòng lại, đúng không?” Hắn kéo Tế Tiểu Tuyển đang đứng ngoài cửa vào.
Tế Tiểu Tuyển cứng đờ người, trong giây lát, cậu ta không biết phải trả lời thế nào.
Bản thân cậu ta không cảm thấy mình làm sai, từ nhỏ tới lớn cậu ta đều muốn gì được nấy, cậu ta thích phòng của anh thì chuyển vào phòng anh ở, sao lại bị xem là chiếm đoạt được?
Chẳng biết tại sao, một chuyện hiển nhiên vào miệng Lý Phá Tinh lại thành sai lầm to lớn khó mà tha thứ như thế.
Lý Phá Tinh tiếp tục: “Tiểu Tuyển, mau xin lỗi anh cậu đi, cũng không phải chuyện gì lớn, xin lỗi xong còn ăn cơm, sắp đói chết rồi.”
Xin lỗi? Sao có thể. Cả đời này Tế Tiểu Tuyển chưa xin lỗi ai bao giờ.
Mà không hiểu tại sao, Tế Tiểu Tuyển lại cảm giác khuôn mặt mình lúc này đang nóng rực lên.
Đây quả thực là thời khắc tồi tệ nhất trong đời cậu ta.
Cậu ta như đứng trên bục, ngực đeo bảng viết tội lỗi của mình, bố mẹ, quản gia và những người giúp việc sớm chiều chung đụng với cậu ta đều đứng dưới khán đài nhìn cậu ta, biết cậu ta đã làm chuyện sai lầm. Điều này làm da đầu Tế Tiểu Tuyển tê dại, cả người căng thẳng cứng còng, hai má nóng bừng, chỉ muốn nhanh chóng nhảy xuống cái bục này, nhưng Lý Phá Tinh lại ngông nghênh giang hai tay ngăn cản cậu ta, cười không thèm đếm xỉa: Xin lỗi đi, xin lỗi rồi tôi sẽ cho cậu xuống.
Đầu óc Tế Tiểu Tuyển như bị thiêu cháy, mặt càng ngày càng đỏ, cậu ta không chịu nổi nữa, ngón tay run run, môi cũng run run, cuối cùng bật thốt: “…Anh, xin lỗi vì đã chiếm đồ của anh.”
Tế Tiểu Tuyển nói xong, cảm giác một sợi dây nào đó trong đầu đứt phựt, sự nhục nhã trào lên, mũi cậu ta cay cay, thấp giọng nói: “Con không đói, không muốn ăn cơm.” Dứt lời, cậu ta bỏ đi như chạy trốn.
Mới đi được vài bước, cậu ta lại nghe thấy người đàn ông phía sau lười biếng kêu: “Không ăn cơm sao được, chí ít cũng phải ăn vài miếng chứ?”
Đúng là dối trá.
Tế Tiểu Tuyển bước nhanh hơn, nước mắt trào ra.
…Sao lại có người… xấu xa như thế, đáng ghét như thế chứ.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lời xin lỗi của Tế Tiểu Tuyển làm Tế Tu ngẩn ra.
Vô số đoạn phim trong ký ức lướt nhanh trước mắt y.
Y nhớ tới con chim máy màu vàng kim bị ném vào lò sưởi.
Y nhớ tới người giáo viên ngồi xổm xuống xoa đầu y trước khi bị sa thải.
Y nhớ tới cảm giác cô độc mỗi khi đứng một góc trong những bữa tiệc sinh nhật linh đình của Tế Tiểu Tuyển.
Y nhớ tới bức thư mình bắt chước chữ viết của Tế Tiểu Tuyển, cùng với bức tranh bị chính mình vò nát.
Y nhớ tới bác sĩ nói với bố mình rằng, nếu ngừng lấy thuốc, có thể cả đời này con trai cả của anh sẽ không bị phát bệnh.
…Từ nhỏ tới lớn, y đã bị Tế Tiểu Tuyển chiếm mất quá nhiều thứ.
Song, đây là lần đầu tiên y nghe được Tế Tiểu Tuyển nói rằng, xin lỗi vì đã chiếm đồ của anh.
Bỗng, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay y.
Vẻ mặt anh Tinh của y như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, anh nở nụ cười nói với y: “Mau ăn cơm thôi, anh sắp đói chết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.