Chương 19
Bán Tiệt Bạch Thái
15/01/2024
Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Trong dịp Tết Nguyên Đán hai người có liên lạc với nhau, nhà Phó Diên ở Phúc Châu cậu có cùng bố mẹ tới Hải Thành thăm họ hàng, còn Ôn Nam Tịch không đi đâu cả ngày ở nhà làm đề, đêm giao thừa cậu gọi cho cô và chúc mừng năm mới.
Đúng lúc Ôn Nam Tịch đang định trả lời cậu thì Ôn Hữu Đào tới gõ cửa phòng, cô vội vàng nói chúc mừng năm mới rồi cúp máy.
–
Phó Diên cởi mũ ra, hỏi: “Định đi đâu?”
Ôn Nam Tịch đang giấu hai tay vào ống áo, lúc này duỗi ra, chỉ về hướng quán Internet.
Phó Diên gật đầu, nhìn về phía cửa hàng tiện lợi: “Mua chút gì đã.”
Ôn Nam Tịch ồ một tiếng đi theo cậu, cô không cần mua gì nên đứng ở cửa hàng tiện lợi đợi, một lúc sau Phó Diên đi ra trong tay cầm một chai sữa bò ấm đưa đến tay cô.
Mi mắt Ôn Nam Tịch cong cong nhận lấy, đầu ngón tay lạnh cóng của cô đã thấy ấm hơn. Hai người bước xuống bậc thang hướng về quán Internet, Ôn Nam Tịch ngước mắt hỏi: “Cậu vừa từ quán Internet ra à?”
Phó Diên rũ mắt nhìn cô: “Không, tôi đến nhà giáo viên chúc Tết.”
“Ồ.” Ôn Nam Tịch gật gật đầu, chiếc khăn quàng cổ theo động tác của cô mà trượt xuống một vòng. Phó Diên thấy thế cầm lấy chiếc khăn quàng sau đó cúi đầu quấn quanh cổ cho cô. Trong ngõ nhỏ có người đi ngang qua Phó Diên liền giữ lấy cô nép vào bên trong, Ôn Nam Tịch thấy ánh mắt của những người đi ngang qua đó cứ hướng về phía này. Cô đỏ mặt quay đầu về phía sườn mặt của Phó Diên.
Sau khi sửa lại khăn quàng cổ hai người vào ngõ đi vào quán Internet, Ôn Nam Tịch cắm ống hút vào chai sữa uống vẫn còn ấm, Phó Diên đi nhận thẻ lấy máy số 5 và số 6.
Anh quản lý quán không nghỉ lễ đứng sau quầy thu ngân cười như không cười mà nhìn hai người bọn họ.
Phó Diên nhận lấy thẻ quàng tay qua vai cô, ngăn ánh mắt anh quản lý nhìn cô rồi đi về phía máy. Cậu cúi xuống bật máy cho cô, Ôn Nam Tịch kéo ghế ngồi xuống. Phó Diên cũng ngồi xuống chiếc máy số 5 bên cạnh, đôi tay thon dài ấn vào bàn phím khởi động máy.
Ôn Nam Tịch đặt chai sữa xuống mở màn hình lên đeo tai nghe, hỏi: “Cậu định viết code à?”
Giọng Phó Diên lười nhác, điệu bộ tùy ý: “Cậu muốn làm gì? Tôi chơi với cậu một lát.”
Đôi mắt Ôn Nam Tịch sáng lên đến gần cậu và nói: “Chơi CrossFire đi.”
CrossFire là trò chơi mà trước đây Phó Diên thường chơi, sau đó Ôn Nam Tịch cũng học cách chơi từ cậu, hai người trước giờ chưa bao giờ lập thành một đội. Phó Diên nhìn vào mắt cô, mỉm cười: “Được.”
Ôn Nam Tịch đã trở thành đồng đội của cậu trong game.
Phó Diên đeo tai nghe vào di chuyển chuột mời cô vào tổ đội, trong đội chỉ có hai người, tai nghe được bật to hết cỡ, có thể được nghe thấy rõ lời đối phương nói.
Ôn Nam Tịch cảm thấy rất tuyệt khi chơi trò chơi này, có thể trút hết mọi khó chịu của mình lên từng viên đạn ảo. Cô thấy tài khoản của Phó Diên có chiến tích rất ấn tượng, dường như cậu có thể làm bất cứ điều gì một cách dễ dàng, cứ nhẹ nhàng mà đi đến vị trí cao nhất. Phó Diên phát hiện ra cô cũng rất mạnh, có thể nhắm bắn mục tiêu một cách chuẩn xác.
Ôn Nam Tịch xử lý đối thủ đang dùng toàn lực chửi bới.
Không ngờ lại chọc phải một tổ đội, họ mắng Ôn Nam Tịch rồi định ngắm bắn cô, đối phương vừa nói xong đã bị Phó Diên bắn một phát đạn vào đầu.
Ôn Nam Tịch không khỏi học theo Nguyên Thư, tấm tắc mấy cái trên lông mày hiện lên vài phần thích thú.
Bây giờ tổ đội kia coi hai người là kẻ thù, Phó Diên bảo Ôn Nam Tịch lên chỗ cao, cô thao tác điều khiển nhân vật không ngừng chạy lên, tiếng súng vang khắp bốn phương.
Bốn phía đều dọa đánh Ôn Nam Tịch đã kịp trốn thoát, chốc chốc nghe thấy tiếng súng lại chạy ra.
Phó Diên xử lý từng người một dựa theo tiếng súng của đối thủ.
Sau khi lên đến chỗ cao Phó Diên đứng ở đó, xông lên chiến đấu với từng người một, thậm chí còn giết chết lính bắn tỉa ở tầng đối diện quả là một kẻ tàn nhẫn không thích nói nhiều.
“Còn hai người nữa, phía dưới bên phải.” Giọng nói của Phó Diên vang lên trong tai nghe, Ôn Nam Tịch đã nhìn thấy hai người đó đang âm thầm trườn tới, thậm chí còn nghe thấy giọng nói của Phó Diên, đối phương nhanh chóng lùi xuống, Ôn Nam Tịch điều khiển nhân vật giương súng nhắm vào hai người đang nhấp nhô đó bắn từng phát một.
Nhìn thấy bọn họ bị hạ gục Ôn Nam Tịch mở to hai mắt rất kích động, nghiêng đầu cười với cậu.
Khóe mắt Phó Diên nhìn thấy nụ cười của cô trong mắt cũng hiện lên ý cười: “Còn muốn đánh tiếp không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu: “Đánh, đánh.”
Lúc này cô giống như một con bạc đỏ mắt muốn chơi vui vẻ thêm vài lần nữa để quên đi mọi lo lắng.
Thế là hai người lại bắt đầu, cậu dẫn đầu, cô cũng rất thông minh điểm nhân vật không ngừng tăng lên, Ôn Nam Tịch hạ được đối thủ thì rất vui vẻ, mọi phiền phức trong năm mới tựa hồ đều được giải tỏa. Trở về hiện thực, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhìn đồng hồ thì thấy đã gần năm giờ rưỡi rồi, nói: “Phó Diên, tôi phải về nhà ăn tối.”
Phó Diên nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi.”
Sau đó Ôn Nam Tịch rút thẻ ra đưa cho cậu, Phó Diên đi tới quầy giao thẻ, anh quản lý vừa làm việc vừa nói chuyện với cậu. Ôn Nam Tịch đứng đó đợi một lúc, thấy bọn họ vẫn còn ở đó trò chuyện cô ra khỏi quán Internet trước, vừa bước ra đã thấy một nam sinh đi tới, cậu nam sinh nhìn thấy Ôn Nam Tịch ánh mắt sáng lên vẻ mặt dè dặt đứng trước mặt cô.
Ôn Nam Tịch cảm thấy nam sinh này nhìn rất quen mắt, nhưng theo bản năng lùi lại, dựa vào tường: “Xin lỗi, có chuyện gì sao?”
“Ôn Nam Tịch, xin chào, tôi tên là Trần Hào, trước đây tôi đã đưa cho cậu một bức thư tình.”
Ôn Nam Tịch hơi sửng sốt, khó trách cảm thấy có chút quen quen ra là bạn học cấp 2, cô có chút xấu hổ không biết bức thư tình nào là cậu đưa, nhìn Trần Hạo nói: “Xin lỗi, tôi bận học quá, chưa đọc những bức thư đó.”
Cô nói thẳng.
Trần Hào dừng một chút có hơi xấu hổ, bởi vì cái tên Ôn Nam Tịch luôn xuất hiện ở hai vị trí đầu bảng xếp hạng của trường đương nhiên là đặt việc học lên hàng đầu, Trần Hào gật đầu, “Không sao, sau khi tốt nghiệp có thời gian cậu có thể đọc nó.”
Nói xong cậu bước nhanh vào cửa lại gặp một thiếu niên hai tay đút túi quần, dáng người cao lớn, che khuất rất nhiều ánh sáng, cậu thờ ơ nhìn qua. Ánh mắt của Phó Diên nhìn về phía cậu ta mấy giây, không nhường đường, Trần Hào sửng sốt chỉ có thể chen qua một chỗ nhỏ bên cạnh cậu.
Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn xem Phó Diên có tới không liếc mắt thấy cậu chặn đường lúc Trần Hào bước vào, cậu ngoảnh mặt đi hai tay đút vào túi quần đi về phía cô.
Ôn Nam Tịch cảm thấy trong đôi mắt lãnh đạm kia có thêm vài phần lạnh lẽo. Cô cho hai tay vào túi áo khoác cùng cậu đi về phía con hẻm, Phó Diên trầm giọng nói: “Tốt nghiệp rồi cũng không cần đọc thư tình.”
Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch ngước lên nhìn cậu. Phó Diên rũ mắt xuống nhìn cô, họ nhìn nhau vài giây.
Ôn Nam Tịch quay mặt đi, qua loa lấy lệ nói: “Tôi chỉ nói cho có lệ với cậu ấy chút thôi.”
Phó Diên hừ nhẹ một tiếng.
Đi đến dưới nhà Phó Diên nhìn cô đi lên lầu, Ôn Nam Tịch vẫy tay với cậu lông mày cong cong xinh đẹp vô cùng. Sau khi Phó Diên nhìn cô đi lên mới lấy điện thoại di động ra gọi xe.
Trời đang tối dần.
Sau khi Phó Diên lên xe, Đàm Vũ Trình gửi cho cậu một bức ảnh.
Phó Diên lưu ảnh và trả lời.
Diên: Cảm ơn.
Đàm Vũ Trình đã có thể hoàn toàn chắc chắn rằng cô gái này chính là người cậu để ý.
–
–
Sau khi trở lại Đa Thành Ôn Hữu Đào bận rộn đến mức chân không chạm đất, gần như phải ở lại công ty đến mười một, mười hai giờ đêm. Ở nhà chỉ có hai mẹ con, thật sự rất thoải mái, Ôn Nam Tịch làm bài tập, học lớp phụ đạo với cô Tề, Ôn Du thì nấu ăn, chăm sóc con gái, ngày nghỉ còn lại rất ít.
Chẳng bao lâu nữa, học kỳ thứ hai của cấp ba sẽ bắt đầu.
Beta: Bảo Trân
—
Trong dịp Tết Nguyên Đán hai người có liên lạc với nhau, nhà Phó Diên ở Phúc Châu cậu có cùng bố mẹ tới Hải Thành thăm họ hàng, còn Ôn Nam Tịch không đi đâu cả ngày ở nhà làm đề, đêm giao thừa cậu gọi cho cô và chúc mừng năm mới.
Đúng lúc Ôn Nam Tịch đang định trả lời cậu thì Ôn Hữu Đào tới gõ cửa phòng, cô vội vàng nói chúc mừng năm mới rồi cúp máy.
–
Phó Diên cởi mũ ra, hỏi: “Định đi đâu?”
Ôn Nam Tịch đang giấu hai tay vào ống áo, lúc này duỗi ra, chỉ về hướng quán Internet.
Phó Diên gật đầu, nhìn về phía cửa hàng tiện lợi: “Mua chút gì đã.”
Ôn Nam Tịch ồ một tiếng đi theo cậu, cô không cần mua gì nên đứng ở cửa hàng tiện lợi đợi, một lúc sau Phó Diên đi ra trong tay cầm một chai sữa bò ấm đưa đến tay cô.
Mi mắt Ôn Nam Tịch cong cong nhận lấy, đầu ngón tay lạnh cóng của cô đã thấy ấm hơn. Hai người bước xuống bậc thang hướng về quán Internet, Ôn Nam Tịch ngước mắt hỏi: “Cậu vừa từ quán Internet ra à?”
Phó Diên rũ mắt nhìn cô: “Không, tôi đến nhà giáo viên chúc Tết.”
“Ồ.” Ôn Nam Tịch gật gật đầu, chiếc khăn quàng cổ theo động tác của cô mà trượt xuống một vòng. Phó Diên thấy thế cầm lấy chiếc khăn quàng sau đó cúi đầu quấn quanh cổ cho cô. Trong ngõ nhỏ có người đi ngang qua Phó Diên liền giữ lấy cô nép vào bên trong, Ôn Nam Tịch thấy ánh mắt của những người đi ngang qua đó cứ hướng về phía này. Cô đỏ mặt quay đầu về phía sườn mặt của Phó Diên.
Sau khi sửa lại khăn quàng cổ hai người vào ngõ đi vào quán Internet, Ôn Nam Tịch cắm ống hút vào chai sữa uống vẫn còn ấm, Phó Diên đi nhận thẻ lấy máy số 5 và số 6.
Anh quản lý quán không nghỉ lễ đứng sau quầy thu ngân cười như không cười mà nhìn hai người bọn họ.
Phó Diên nhận lấy thẻ quàng tay qua vai cô, ngăn ánh mắt anh quản lý nhìn cô rồi đi về phía máy. Cậu cúi xuống bật máy cho cô, Ôn Nam Tịch kéo ghế ngồi xuống. Phó Diên cũng ngồi xuống chiếc máy số 5 bên cạnh, đôi tay thon dài ấn vào bàn phím khởi động máy.
Ôn Nam Tịch đặt chai sữa xuống mở màn hình lên đeo tai nghe, hỏi: “Cậu định viết code à?”
Giọng Phó Diên lười nhác, điệu bộ tùy ý: “Cậu muốn làm gì? Tôi chơi với cậu một lát.”
Đôi mắt Ôn Nam Tịch sáng lên đến gần cậu và nói: “Chơi CrossFire đi.”
CrossFire là trò chơi mà trước đây Phó Diên thường chơi, sau đó Ôn Nam Tịch cũng học cách chơi từ cậu, hai người trước giờ chưa bao giờ lập thành một đội. Phó Diên nhìn vào mắt cô, mỉm cười: “Được.”
Ôn Nam Tịch đã trở thành đồng đội của cậu trong game.
Phó Diên đeo tai nghe vào di chuyển chuột mời cô vào tổ đội, trong đội chỉ có hai người, tai nghe được bật to hết cỡ, có thể được nghe thấy rõ lời đối phương nói.
Ôn Nam Tịch cảm thấy rất tuyệt khi chơi trò chơi này, có thể trút hết mọi khó chịu của mình lên từng viên đạn ảo. Cô thấy tài khoản của Phó Diên có chiến tích rất ấn tượng, dường như cậu có thể làm bất cứ điều gì một cách dễ dàng, cứ nhẹ nhàng mà đi đến vị trí cao nhất. Phó Diên phát hiện ra cô cũng rất mạnh, có thể nhắm bắn mục tiêu một cách chuẩn xác.
Ôn Nam Tịch xử lý đối thủ đang dùng toàn lực chửi bới.
Không ngờ lại chọc phải một tổ đội, họ mắng Ôn Nam Tịch rồi định ngắm bắn cô, đối phương vừa nói xong đã bị Phó Diên bắn một phát đạn vào đầu.
Ôn Nam Tịch không khỏi học theo Nguyên Thư, tấm tắc mấy cái trên lông mày hiện lên vài phần thích thú.
Bây giờ tổ đội kia coi hai người là kẻ thù, Phó Diên bảo Ôn Nam Tịch lên chỗ cao, cô thao tác điều khiển nhân vật không ngừng chạy lên, tiếng súng vang khắp bốn phương.
Bốn phía đều dọa đánh Ôn Nam Tịch đã kịp trốn thoát, chốc chốc nghe thấy tiếng súng lại chạy ra.
Phó Diên xử lý từng người một dựa theo tiếng súng của đối thủ.
Sau khi lên đến chỗ cao Phó Diên đứng ở đó, xông lên chiến đấu với từng người một, thậm chí còn giết chết lính bắn tỉa ở tầng đối diện quả là một kẻ tàn nhẫn không thích nói nhiều.
“Còn hai người nữa, phía dưới bên phải.” Giọng nói của Phó Diên vang lên trong tai nghe, Ôn Nam Tịch đã nhìn thấy hai người đó đang âm thầm trườn tới, thậm chí còn nghe thấy giọng nói của Phó Diên, đối phương nhanh chóng lùi xuống, Ôn Nam Tịch điều khiển nhân vật giương súng nhắm vào hai người đang nhấp nhô đó bắn từng phát một.
Nhìn thấy bọn họ bị hạ gục Ôn Nam Tịch mở to hai mắt rất kích động, nghiêng đầu cười với cậu.
Khóe mắt Phó Diên nhìn thấy nụ cười của cô trong mắt cũng hiện lên ý cười: “Còn muốn đánh tiếp không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu: “Đánh, đánh.”
Lúc này cô giống như một con bạc đỏ mắt muốn chơi vui vẻ thêm vài lần nữa để quên đi mọi lo lắng.
Thế là hai người lại bắt đầu, cậu dẫn đầu, cô cũng rất thông minh điểm nhân vật không ngừng tăng lên, Ôn Nam Tịch hạ được đối thủ thì rất vui vẻ, mọi phiền phức trong năm mới tựa hồ đều được giải tỏa. Trở về hiện thực, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhìn đồng hồ thì thấy đã gần năm giờ rưỡi rồi, nói: “Phó Diên, tôi phải về nhà ăn tối.”
Phó Diên nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi.”
Sau đó Ôn Nam Tịch rút thẻ ra đưa cho cậu, Phó Diên đi tới quầy giao thẻ, anh quản lý vừa làm việc vừa nói chuyện với cậu. Ôn Nam Tịch đứng đó đợi một lúc, thấy bọn họ vẫn còn ở đó trò chuyện cô ra khỏi quán Internet trước, vừa bước ra đã thấy một nam sinh đi tới, cậu nam sinh nhìn thấy Ôn Nam Tịch ánh mắt sáng lên vẻ mặt dè dặt đứng trước mặt cô.
Ôn Nam Tịch cảm thấy nam sinh này nhìn rất quen mắt, nhưng theo bản năng lùi lại, dựa vào tường: “Xin lỗi, có chuyện gì sao?”
“Ôn Nam Tịch, xin chào, tôi tên là Trần Hào, trước đây tôi đã đưa cho cậu một bức thư tình.”
Ôn Nam Tịch hơi sửng sốt, khó trách cảm thấy có chút quen quen ra là bạn học cấp 2, cô có chút xấu hổ không biết bức thư tình nào là cậu đưa, nhìn Trần Hạo nói: “Xin lỗi, tôi bận học quá, chưa đọc những bức thư đó.”
Cô nói thẳng.
Trần Hào dừng một chút có hơi xấu hổ, bởi vì cái tên Ôn Nam Tịch luôn xuất hiện ở hai vị trí đầu bảng xếp hạng của trường đương nhiên là đặt việc học lên hàng đầu, Trần Hào gật đầu, “Không sao, sau khi tốt nghiệp có thời gian cậu có thể đọc nó.”
Nói xong cậu bước nhanh vào cửa lại gặp một thiếu niên hai tay đút túi quần, dáng người cao lớn, che khuất rất nhiều ánh sáng, cậu thờ ơ nhìn qua. Ánh mắt của Phó Diên nhìn về phía cậu ta mấy giây, không nhường đường, Trần Hào sửng sốt chỉ có thể chen qua một chỗ nhỏ bên cạnh cậu.
Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn xem Phó Diên có tới không liếc mắt thấy cậu chặn đường lúc Trần Hào bước vào, cậu ngoảnh mặt đi hai tay đút vào túi quần đi về phía cô.
Ôn Nam Tịch cảm thấy trong đôi mắt lãnh đạm kia có thêm vài phần lạnh lẽo. Cô cho hai tay vào túi áo khoác cùng cậu đi về phía con hẻm, Phó Diên trầm giọng nói: “Tốt nghiệp rồi cũng không cần đọc thư tình.”
Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch ngước lên nhìn cậu. Phó Diên rũ mắt xuống nhìn cô, họ nhìn nhau vài giây.
Ôn Nam Tịch quay mặt đi, qua loa lấy lệ nói: “Tôi chỉ nói cho có lệ với cậu ấy chút thôi.”
Phó Diên hừ nhẹ một tiếng.
Đi đến dưới nhà Phó Diên nhìn cô đi lên lầu, Ôn Nam Tịch vẫy tay với cậu lông mày cong cong xinh đẹp vô cùng. Sau khi Phó Diên nhìn cô đi lên mới lấy điện thoại di động ra gọi xe.
Trời đang tối dần.
Sau khi Phó Diên lên xe, Đàm Vũ Trình gửi cho cậu một bức ảnh.
Phó Diên lưu ảnh và trả lời.
Diên: Cảm ơn.
Đàm Vũ Trình đã có thể hoàn toàn chắc chắn rằng cô gái này chính là người cậu để ý.
–
–
Sau khi trở lại Đa Thành Ôn Hữu Đào bận rộn đến mức chân không chạm đất, gần như phải ở lại công ty đến mười một, mười hai giờ đêm. Ở nhà chỉ có hai mẹ con, thật sự rất thoải mái, Ôn Nam Tịch làm bài tập, học lớp phụ đạo với cô Tề, Ôn Du thì nấu ăn, chăm sóc con gái, ngày nghỉ còn lại rất ít.
Chẳng bao lâu nữa, học kỳ thứ hai của cấp ba sẽ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.