Chương 592: Chó cùng dứt dậu
Dương Tử Hiên
28/08/2013
"Nói như vậy cũng đúng!"
Đầu óc Thuộc Bình xoay chuyển rất nhanh, nói: "Chuyện này có thể coi là một chiêu chó cùng rứt giậu, muốn đập nồi dìm thuyền của Dương Tử Hiên không?"
Trình Tư Vũ cười ha ha một tiếng rồi nói: "Tôi muốn nói, đúng là ý tứ này, hắn vậy mà lại hạ lệnh cho Phạm Hoàng Sơn đi bắt nhân chứng quan trọng, tâm tư muốn hủy diệt chứng cớ hết sức rõ ràng rồi, điều này nói rõ cái gì?
“Điều này nói rõ, Tô Thành xác thực là một nhân chứng cực kỳ quan trọng, nắm giữ trong tay căn cứ chính xác, hiện tại Dương Tử Hiên quyết tâm phế Tô Thành, muốn phong tỏa miệng Tô Thành, muốn chặn đứng các cậu tiếp tục điều tra!”
“Nói cách khác, phương hướng điều tra của tổ điều tra các cậu là đúng, đã bắt được điểm uy hiếp Dương Tử Hiên, bằng không thì hắn không có lý do gì chó cùng rứt giậu như vậy!"
Thuộc Bình rót một ly cho Trình Tư Vũ, cười nói: "Có đạo lý, nào, cạn một chén, chúc mừng thắng lợi của chúng ta!"
Trình Tư Vũ cười cười, nói: "Lần này hắn chó cùng rứt giậu, đã đủ để tạo thành tổn thương trí mạng rồi!"
Cạn một chén cùng Thuộc Bình, về sau Trình Tư Vũ nói tiếp: "Kế tiếp phải xem cổ tay và cách biểu diễn của ông anh rồi, Dương Tử Hiên coi như là địch nhân của cả tôi và cậu, lần này hắn rơi xuống đáy vực, chúng ta muốn vứt tảng đá xuống dưới, cũng không thể chỉ là những hòn đá nhỏ."
"Yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!" Thuộc Bình cười cười, nói: "Tôi sẽ đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống nện hắn!"
Sự kiện Đông Nhuộm bạo động, liên tiếp vài ngày đều là sự tình Tỉnh ủy ủy ban tỉnh chú ý trọng điểm, Hà Tân Nghi nhìn báo chí, Hà Khôn liền nói: "Nghe nói tối hôm qua bí thư đảng ủy nhà máy Đông Nhuộm suốt đêm tiến hành điều tra nhân chứng mấu chốt trong sự kiện bạo động?"
Hà Tân Nghi nâng đỡ kính mắt, buông báo chí ra, uống một ngụm rượu, nói: "Cha cũng không ngờ hắn lại làm như vậy, trước kia cha thật đúng là quá đề cao hắn, sớm biết tâm tính hắn không thể nhẫn nhịn như thế, dễ dàng đối phó như vậy, cha đã không cần hao phí tâm tư làm gì."
Lần trước Dương Tử Hiên để cho đài phát thanh tỉnh truyền hình đưa tin người trung đoàn cảnh sát giao thông tỉnh không tuân theo quy định, thiết lập trạm thu phí, kết quả cuối cùng là sự tình náo loạn, chọc cả trên bàn Tỉnh ủy.
Về sau liền bị Chu Trì Khôn lợi dụng, một phó trưởng trung đoàn trung đoàn cảnh sát giao thông phòng công an tỉnh bị dời cương vị, ngoài ra còn nhiều lãnh đạo quan trọng bị dời khỏi cương vị thực quyền.
Chu Trì Khôn nhanh chóng sắp xếp mấy thân tín vào trung đoàn cảnh sát giao thông tỉnh, làm cho Hà Tân Nghi cực kỳ phiền muộn.
Hà Tân Nghi luôn quy kết đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện là Dương Tử Hiên, không phải Dương Tử Hiên náo loạn chuyện đó, Chu Trì Khôn tuyệt đối không tìm thấy cớ và lý do thay đổi nhân sự phòng công an.
Phòng công an mặc dù là nghành cường lực, nhưng năng lực kiếm tiền mạnh nhất, vẫn là nghành cảnh sát giao thông.
Đội trưởng trung đoàn cảnh sát giao thông dựa theo lệ cũ đều là do cục trưởng phòng công an kiêm nhiệm, có thể thấy được địa vị trung đoàn cảnh sát giao thông tại phòng công an.
Bị Chu Trì Khôn đột nhiên sắp xếp vài người tiến vào trung đoàn cảnh sát giao thông, Hà Tân Nghi khó chịu giống như là ăn phải con ruồi, cho tới nay, cơ quan công an là vương quốc độc lập của hắn, lần này bị Chu Trì Khôn mở ra một lỗ thủng, Hà Tân Nghi cũng lo lắng về sau sẽ dần dần bị Chu Trì Khôn xơi tái vương quốc độc lập này.
Oán hận trong lòng Hà Tân Nghi đối với Dương Tử Hiên, không phải là một điểm hay một chút gì đó nho nhỏ.
Không nghĩ tới, không đợi đến hắn động thủ Hoàng Văn Thanh liền dẫn đầu làm khó dễ, một phát triệt hạ răng nanh của hậu trường lớn Dương Tử Hiên, Trần Chí Ôn, cướp lấy phân công công tác thẩm tra tài chính và thuế vụ.
Nếu như không phải Trần Chí Ôn và Tôn Thanh Vân, hai cự đầu lớn dùng lực mạnh bảo vệ, thái độ Chu Trì Khôn lại mập mờ, chỉ sợ hiện tại Dương Tử Hiên đã bị triệt hạ, mất tất cả chức vụ cấp phó sở, chuyển dời đến đoàn Tỉnh ủy làm phó bí thư, một chức vụ rất rảnh rỗi và quyền lực thấp không đáng để vào mắt.
"Chúng ta có nên chọc vào một cước không? Hiện tại đúng là thời cơ tốt để bỏ đá xuống giếng!" Hà Khôn có chút nóng lòng muốn đánh hạ Dương Tử Hiên.
Lâm Nhược Thủy bị Dương Tử Hiên cướp đi, đây là việc làm Hà Khôn vô cùng nhục nhã.
Hà Tân Nghi ngừng trong chớp mắt, sau đó là lắc đầu, nói: "Không thể! Chuyện này thoạt nhìn rất hấp dẫn người, nhưng bên trong dấu diếm rất nhiều hung hiểm, chúng ta lèm nhèm nhúng tay vào, chỉ sợ sẽ bị người ta lợi dụng!”
“Hoàng Văn Thanh, Chu Trì Khôn, Tôn Thanh Vân, Trần Chí Ôn, những người này, có người nào là kẻ kém cỏi đây? Tại thời điểm bọn hắn tranh phong, chúng ta có thể ở bên cạnh xem, không dẫn lửa thiêu thân đã rất tốt rồi!"
Hà Khôn thở dài, nói: "Đáng tiếc, còn còn muốn tự tay chà đạp hắn một tý, không ngờ lại không cơ hội."
Hà Tân Nghi cười cười, nói: "Đối thủ của con vốn không phải là hắn, ánh mắt của con nên nhìn ra xa một chút, trước đây không phải con và cô bé Lâm gia kia đã kết giao sao? Gần đây tại sao một mực không nghe con nhắc về nó..."
Nói về Lâm Nhược Thủy, Hà Khôn đầy một bụng tức giận, cũng không muốn ở trước mặt cha nhắc tới sự tình mình bị Dương Tử Hiên cướp mất Lâm Nhược Thủy, tìm cớ lảng sang chuyện khác.
…..
Phạm Hoàng Sơn rất nhanh cảm giác được áp lực đến từ tổ điều tra tỉnh ủy.
Thuộc Bình rất nhanh liền tự mình đến, hẹn Phạm Hoàng Sơn nói chuyện, Phạm Hoàng Sơn có chút tâm thần bất định ngồi ở đối diện Thuộc Bình, có chút không dám nhìn ông vua thứ hai trong Ban Kỷ Luật Thanh tra này.
"Lão Phạm, cậu đang chơi cái gì đấy, cậu đang làm trái với kỷ luật tổ chức!" Thuộc Bình cũng không vừa lên tiếng liền mắng to, mà là rất nhẹ nhàng răn dạy.
Phạm Hoàng Sơn cúi đầu, miệng giật giật, hai tay ấn xuống chân, không ngừng chà sát vào nhau, nói: "Thuộc bí thư, Tô Thành này quả thật có vấn đề tham ô không tuân theo quy định, chúng tôi cũng đã nắm giữ tài liệu, chẳng qua là hiện tại mới động thủ làm, cũng không phải chúng tôi cố ý trả thù!"
Thuộc Bình hơi híp hai mắt lại, gõ gõ khói bụi, hỏi: "Thật sự?"
Phạm Hoàng Sơn có chút lo lắng, nhưng chuyện diễn ra tới bây giờ, chỉ có thể kiên trì nói: "Thật!"
"Tài liệu đâu? Cho tôi xem một chút..." Thuộc Bình nói toạc ra.
Đầu óc Phạm Hoàng Sơn nhanh quay ngược trở lại, cười nói: "Thuộc bí thư, cái tài liệu này, chúng tôi đã đệ trình Dương sở trưởng, bây giờ đang ở trong tay Dương sở trưởng..."
Một câu nói Thái Cực, đã đem sự tình đổ hết lên trên người Dương Tử Hiên.
Thuộc Bình nhướng mày, Phạm Hoàng Sơn này cũng là kẻ dối trá, biết rõ hiện tại hắn không nhúc nhích được Dương Tử Hiên, liền đẩy sự tình lên trên người Dương Tử Hiên, vì vậy, Thuộc Bình vỗ mạnh bàn một cái, cắn hàm răng quát: "Chẳng lẽ cậu không biết Tô Thành bây giờ là nhân chứng mấu chốt trong sự kiện bạo động Đông Nhuộm? Cậu còn dám động đến hắn? Hiện tại tôi có thể tố cáo cậu, cố ý cản trở chúng tôi phá án..."
Phạm Hoàng Sơn cũng bất chấp tất cả rồi, cái eo ưỡn thẳng, nói: "Thuộc bí thư, chúng tôi thật sự không biết Tô Thành quả thật có vấn đề tương đối nghiêm trọng, hiện tại đã bị Ban Kỷ Luật Thanh tra nhà máy chúng tôi khống chế!"
"Tôi lệnh cho cậu lập tức thả người, bằng không thì tự bản thân cậu phải chịu hết tất cả hậu quả!"
Khói thuốc súng giữa hai người càng ngày càng đậm, Thuộc Bình cũng không thèm bày ra bộ dạng tính tình tốt, giọng nói càng ngày càng nghiêm khắc.
Phạm Hoàng Sơn lắc đầu, nói: "Thực xin lỗi, Thuộc bí thư, chúng tôi đang trong quá trình điều tra, không thể đơn giản thả người ra ngoài!"
Thuộc Bình vỗ bàn, ánh mắt lạnh như băng, hỏi: "Cậu có ý định đối nghịch Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh?"
Phạm Hoàng Sơn lắc đầu, nói: "Thuộc bí thư, cơm có thể ăn bậy, nhưng mũ không thể gán loạn, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nói đến chuyện đối kháng với Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tổ điều tra Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tiến vào chiếm giữ nhà máy chúng tôi, đảng uỷ nhà máy chúng tôi cực kỳ phối hợp..."
Chương 592: Chó cùng dứt dậu(2)
Thuộc Bình bị Phạm Hoàng Sơn ra vẻ giáo huấn làm cho thiếu chút nữa tức điên phổi.
Phạm Hoàng Sơn chỉ là một cán bộ cấp ban, cũng dám dùng ngữ khí như vậy giáo huấn hắn, cán bộ cấp chính sảnh, đơn giản chính là ỷ vào Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên hung hăng càn quấy thì cũng thôi, ngay cả thủ hạ Dương Tử Hiên, chỉ là một cẩu nô tài cũng kiêu ngạo như vậy, Thuộc Bình thật sự không nuốt trôi cơn tức này.
"Phạm Hoàng Sơn, tôi cảnh cáo cậu một lần nữa, bây giờ cậu đang giam giữ nhân chứng quan trọng, đây là cố ý cản trở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi phá án, nếu cậu không thả người, tôi có thể yêu cầu đảng uỷ thành phố Tử Kim tiến hành cách chức cậu!"
Sắc mặt Thuộc Bình dần dần chìm xuống, ngữ khí cũng trở nên nghiêm nghị, hỏi: "Tốt nhất là cậu lập tức bàn giao, các cậu dấu Tô Thành ở đâu?"
Phạm Hoàng Sơn biết mình không còn biện pháp quay đầu lại nữa, lần này phải cường ngạnh đến cùng, bằng không thì hắn không thể nịnh nọt cả hai bên Dương Tử Hiên và Thuộc Bình.
Nghĩ đến đây, khẩu khí trở nên cứng ngắc, nói: "Thuộc bí thư, thứ cho tôi khó tuân mệnh! Tô Thành bây giờ là đối tượng điều tra trọng điểm Ban Kỷ Luật Thanh tra nhà máy chúng tôi."
Mặt mũi Thuộc Bình tràn đầy vẻ giận dữ, từ vẻ giận dữ lại chậm rãi biến thành cười lạnh và lãnh khốc, nói: "Tốt! Tốt, tôi sẽ lập tức liên lạc với thị ủy Tử Kim và Tỉnh ủy, tiến hành xử phạt nghiêm khắc đối với cậu, lần này cậu đã làm nghiêm trọng trái kỷ luật tổ chức, tiến hành hành vi bí mật thẩm tra đối với Tô Thành, nhân chứng quan trọng trong vụ án bạo động!"
Phạm Hoàng Sơn mặt không biểu tình, nói: "Tùy tiện!"
Hai người giằng co một hồi, Phạm Hoàng Sơn đi trước, Thuộc Bình nhìn bóng lưng Phạm Hoàng Sơn, trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Thật sự là ngu ngốc, tưởng rằng Dương Tử Hiên có thể trở thành hậu trường lớn sao, tên khốn kia hiện tại cũng đang rơi vào hoàn cảnh bản thân khó bảo toàn rồi!”
"..."
Mã Thép từ bên cạnh đi lên, nói: "Lời thì nói như vậy, nhưng dù sao thì Dương Tử Hiên vẫn còn ngồi ở vị trí cũ, chúng ta cũng không nhúc nhích được hắn, hiện tại quan trọng nhân chứng Tô Thành cũng không còn rồi, án kiện Đông Nhuộm bạo động, thật sự là không xử lý nổi nữa."
Thuộc Bình lắc đầu, nói: "Chưa hẳn! Tạm thời bí mật thẩm tra Tô Thành, nhìn như một chiêu số cao minh, thực chất là một chiêu ngu ngốc, Dương Tử Hiên muốn thông qua chuyện điều tra Tô Thành để cắt đứt cuộc điều tra của chúng ta, nhưng một chiêu này, lại càng thêm khẳng định khẩu cung Tô Thành là chính xác!”
“Trước kia tôi còn bán tín bán nghi đối với những lời Tô Thành nói, nhưng Dương Tử Hiên làm như vậy, tôi lại có thể xác định được chắc chắn, điều đó là đúng!"
"Lão Mã, cậu lập tức thông báo chuyện này cho văn phòng tỉnh ủy, bảo văn phòng tỉnh ủy nhắc nhở thị ủy Tử Kim, tạo áp lực đối với Phạm Hoàng Sơn, tiến hành thả người!"
Thuộc Bình nhếch miệng cười cười, nói: "Nhất định phải náo loạn chuyện này, huyên náo để mọi người đều biết, để cho mọi người nhìn thấy Dương Tử Hiên chó cùng rứt giậu!"
Hiệu suất công tác của Mã Thép rất cao, đám người văn phòng tỉnh ủy kia lập tức biết rõ chuyện này, rất nhiều người nghe xong đều âm thầm lắc đầu, Dương Tử Hiên này thật sự quá hồ đồ rồi, trong lúc này, vậy mà lại chó cùng rứt giậu, bắt mấu chốt nhân chứng, đây không phải muốn chết càng thêm nhanh sao?
Người cho rằng Dương Tử Hiên là bị bức đến điên rồi, không chỉ có hai người Mã Thép và Thuộc Bình.
Mà ngay cả người cùng thuộc Đại Danh hệ, bao gồm Thạch Phong Tín cũng cho rằng Dương Tử Hiên lần này có chút quá mức rồi.
Hắn hẹn Dương Tử Hiên đi ra, mặt mũi tràn đầy thần sắc lo lắng, hỏi: "Tử Hiên, cậu đang chơi cái gì vậy? Hiện tại Thuộc Bình đã bẩm báo Tỉnh ủy rồi, nói cậu sai khiến Phạm Hoàng Sơn cố ý tiến hành bí mật thẩm tra đối với nhân chứng mấu chốt, muốn cản trở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh phá án, muốn che dấu tội trạng của bản thân cậu, nói cậu trái với kỷ luật tổ chức nghiêm trọng, không nói chính trị, không để ý đại cục."
Dương Tử Hiên giơ bàn tay lên, cắt đứt lời của hắn: "Ông anh, tôi không điên, tôi làm như vậy, tự nhiên là có đạo lý, ông anh cứ đợi xem kịch vui là được rồi!”
“Nghĩ buồn cười, tôi cần che dấu hành vi phạm tội? Tôi có thể có tội tình gì đây? Sau lưng sự kiện Đông Nhuộm bạo động, có quan hệ đến tôi sao? Tôi thu tiền boa của công ty trị ô nhiễm sao? Không có gì hết, bọn hắn có thể chỉ trích tôi tội gì đây?"
Thạch Phong Tín lắc đầu, nói: "Tôi cũng không thể để cho cậu làm ẩu, cậu đang có tiền đồ tốt, cậu còn trẻ, cho dù lần này bị ngăn cản, cũng không có gì, không phải là không có cơ hội hòa nhau, cậu hoàn toàn không cần phải liều mạng như vậy, cậu bí mật mang Tô Thành đi điều tra như thế, là đang đánh bạc với tiền đồ của cậu rồi!"
"Không!"
Dương Tử Hiên cắt đứt lời Thạch Phong Tín nói, không để cho hắn nói tiếp: "Tôi cũng không mang tiền đồ của mình ra đánh bạc, chuyện này, tôi nắm chắc mười phần, Tô Thành quả thật có vấn đề, tôi không làm oan uổng hắn."
"Vẫn câu nói kia, ông anh trở về chờ xem kịch vui là được rồi, thuận tiện nhắn cho Chí Ôn chủ tịch tỉnh, bảo ông ta không cần lo lắng cho tôi, tôi không làm cho ông ấy mất mặt, chuyện ông ấy làm cho tôi, đã đủ nhiều rồi."
Dương Tử Hiên thở dài, nói: "Tôi không phải loại người trẻ tuổi xúc động không hiểu chuyện, nhiệt huyết xông lên đầu."
Thạch Phong Tín bị Dương Tử Hiên làm cho bụng đầy hoài nghi, hết lần này tới lần khác, Dương Tử Hiên lại thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng), Thạch Phong Tín chỉ có thể bán tín bán nghi truyền đạt cho Trần Chí Ôn lời Dương Tử Hiên nói.
Trần Chí Ôn ngồi ở trên mặt ghế, mi mắt rũ xuống, trên mặt nhân vật có quyền thế nhất nhì La Phù tỉnh này, nhiều hơn vài nét nhăn mày, bị Hoàng Văn Thanh đột nhiên đánh lén, cướp lấy hai hạng mục phân công quan trọng, đả kích đối với hắn vẫn là cực kỳ nghiêm trọng.
Nghe Thạch Phong Tín báo cáo xong, Trần Chí Ôn thở dài nói: "Cứ để hắn làm đi, hắn đã có phần tự tin này...Hi vọng hắn đừng để cho tôi và cậu thất vọng."
Thạch Phong Tín hỏi: "Cứ để hắn như vậy hồ đồ sao?"
Trần Chí Ôn phân phó thư ký đưa nước trà lên cho Thạch Phong Tín, khóe miệng lộ ra một dáng tươi cười, nói: "Có phải là hồ đồ hay không, hiện tại không thể kết luận!"
Thạch Phong Tín cũng thở dài, nói: "Tỉnh ủy bên kia đang có rất nhiều người ào ào nghị luận đối với chuyện này, nói Tử Hiên đang làm trái với kỷ luật tổ chức, cố ý trả đũa Tô Thành, muốn chặt đứt manh mỗi, không cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh điều tra!”
“Hiện tại Hoàng Văn Thanh chủ tịch tỉnh cũng giơ chân rồi, vừa rồi tôi còn trông thấy Hoàng Văn Thanh chủ tịch tỉnh từ Tỉnh ủy bên kia đi tới, đoán chừng là thương lượng chuyện này cùng Chu bí thư? Kinh động hai đầu sỏ Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, tôi sợ hắn sẽ dữ nhiều lành ít!"
Trần Chí Ôn đột nhiên cảm thất một hồi vô lực, nói: "Chu bí thư là người cực kỳ khôn khéo, nhìn vấn đề rất rõ ràng, bây giờ hắn chưa lộ ra thái độ đối với phân chế độ thuế, mà là tùy ý để chúng ta, những người phía dưới này tranh đấu, đây chính là chỗ cao minh của hắn!”
“Hắn cũng sẽ không để ý đến một tiểu cán bộ như Tử Hiên, đồng chí Văn Thanh cũng sẽ không vì Tử Hiên, một cán bộ phó sở như vậy mà chạy tới Tỉnh ủy, tôi chỉ sợ không phải bọn họ thương lượng sự tình Tử Hiên, mà là sự tình phân chế độ thuế, cùng với điều chỉnh nhân sự."
Sắc mặt Thạch Phong Tín biến đổi, hỏi: "Ngài nói Văn Thanh chủ tịch tỉnh đã được Chu bí thư ủng hộ?"
Trần Chí Ôn lắc đầu, nói: "Không nhất định là hoàn toàn ủng hộ, khả năng là Chu bí thư sẽ có tính khuynh hướng!”
“Chu bí thư là cán bộ xuất thân từ tỉnh Lỗ Đông, tỉnh Lỗ Đông là tỉnh kinh tế lớn toàn quốc, Chu bí thư chủ trì một tỉnh kinh tế lớn như vậy thời gian năm năm, sau lưng của hắn là thế lực địa phương tỉnh Lỗ Đông cường đại và thế lực trung ương, kỳ thật đám thế lực này không cho là đúng đối với phân chế độ thuế!”
“Một khi phân chế độ thuế được chứng thực, ít nhất thì tỉnh Lỗ Đông cũng sẽ bị ít đi rất nhiều quyền tự phân phối tài chính!"
Đầu óc Thuộc Bình xoay chuyển rất nhanh, nói: "Chuyện này có thể coi là một chiêu chó cùng rứt giậu, muốn đập nồi dìm thuyền của Dương Tử Hiên không?"
Trình Tư Vũ cười ha ha một tiếng rồi nói: "Tôi muốn nói, đúng là ý tứ này, hắn vậy mà lại hạ lệnh cho Phạm Hoàng Sơn đi bắt nhân chứng quan trọng, tâm tư muốn hủy diệt chứng cớ hết sức rõ ràng rồi, điều này nói rõ cái gì?
“Điều này nói rõ, Tô Thành xác thực là một nhân chứng cực kỳ quan trọng, nắm giữ trong tay căn cứ chính xác, hiện tại Dương Tử Hiên quyết tâm phế Tô Thành, muốn phong tỏa miệng Tô Thành, muốn chặn đứng các cậu tiếp tục điều tra!”
“Nói cách khác, phương hướng điều tra của tổ điều tra các cậu là đúng, đã bắt được điểm uy hiếp Dương Tử Hiên, bằng không thì hắn không có lý do gì chó cùng rứt giậu như vậy!"
Thuộc Bình rót một ly cho Trình Tư Vũ, cười nói: "Có đạo lý, nào, cạn một chén, chúc mừng thắng lợi của chúng ta!"
Trình Tư Vũ cười cười, nói: "Lần này hắn chó cùng rứt giậu, đã đủ để tạo thành tổn thương trí mạng rồi!"
Cạn một chén cùng Thuộc Bình, về sau Trình Tư Vũ nói tiếp: "Kế tiếp phải xem cổ tay và cách biểu diễn của ông anh rồi, Dương Tử Hiên coi như là địch nhân của cả tôi và cậu, lần này hắn rơi xuống đáy vực, chúng ta muốn vứt tảng đá xuống dưới, cũng không thể chỉ là những hòn đá nhỏ."
"Yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!" Thuộc Bình cười cười, nói: "Tôi sẽ đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống nện hắn!"
Sự kiện Đông Nhuộm bạo động, liên tiếp vài ngày đều là sự tình Tỉnh ủy ủy ban tỉnh chú ý trọng điểm, Hà Tân Nghi nhìn báo chí, Hà Khôn liền nói: "Nghe nói tối hôm qua bí thư đảng ủy nhà máy Đông Nhuộm suốt đêm tiến hành điều tra nhân chứng mấu chốt trong sự kiện bạo động?"
Hà Tân Nghi nâng đỡ kính mắt, buông báo chí ra, uống một ngụm rượu, nói: "Cha cũng không ngờ hắn lại làm như vậy, trước kia cha thật đúng là quá đề cao hắn, sớm biết tâm tính hắn không thể nhẫn nhịn như thế, dễ dàng đối phó như vậy, cha đã không cần hao phí tâm tư làm gì."
Lần trước Dương Tử Hiên để cho đài phát thanh tỉnh truyền hình đưa tin người trung đoàn cảnh sát giao thông tỉnh không tuân theo quy định, thiết lập trạm thu phí, kết quả cuối cùng là sự tình náo loạn, chọc cả trên bàn Tỉnh ủy.
Về sau liền bị Chu Trì Khôn lợi dụng, một phó trưởng trung đoàn trung đoàn cảnh sát giao thông phòng công an tỉnh bị dời cương vị, ngoài ra còn nhiều lãnh đạo quan trọng bị dời khỏi cương vị thực quyền.
Chu Trì Khôn nhanh chóng sắp xếp mấy thân tín vào trung đoàn cảnh sát giao thông tỉnh, làm cho Hà Tân Nghi cực kỳ phiền muộn.
Hà Tân Nghi luôn quy kết đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện là Dương Tử Hiên, không phải Dương Tử Hiên náo loạn chuyện đó, Chu Trì Khôn tuyệt đối không tìm thấy cớ và lý do thay đổi nhân sự phòng công an.
Phòng công an mặc dù là nghành cường lực, nhưng năng lực kiếm tiền mạnh nhất, vẫn là nghành cảnh sát giao thông.
Đội trưởng trung đoàn cảnh sát giao thông dựa theo lệ cũ đều là do cục trưởng phòng công an kiêm nhiệm, có thể thấy được địa vị trung đoàn cảnh sát giao thông tại phòng công an.
Bị Chu Trì Khôn đột nhiên sắp xếp vài người tiến vào trung đoàn cảnh sát giao thông, Hà Tân Nghi khó chịu giống như là ăn phải con ruồi, cho tới nay, cơ quan công an là vương quốc độc lập của hắn, lần này bị Chu Trì Khôn mở ra một lỗ thủng, Hà Tân Nghi cũng lo lắng về sau sẽ dần dần bị Chu Trì Khôn xơi tái vương quốc độc lập này.
Oán hận trong lòng Hà Tân Nghi đối với Dương Tử Hiên, không phải là một điểm hay một chút gì đó nho nhỏ.
Không nghĩ tới, không đợi đến hắn động thủ Hoàng Văn Thanh liền dẫn đầu làm khó dễ, một phát triệt hạ răng nanh của hậu trường lớn Dương Tử Hiên, Trần Chí Ôn, cướp lấy phân công công tác thẩm tra tài chính và thuế vụ.
Nếu như không phải Trần Chí Ôn và Tôn Thanh Vân, hai cự đầu lớn dùng lực mạnh bảo vệ, thái độ Chu Trì Khôn lại mập mờ, chỉ sợ hiện tại Dương Tử Hiên đã bị triệt hạ, mất tất cả chức vụ cấp phó sở, chuyển dời đến đoàn Tỉnh ủy làm phó bí thư, một chức vụ rất rảnh rỗi và quyền lực thấp không đáng để vào mắt.
"Chúng ta có nên chọc vào một cước không? Hiện tại đúng là thời cơ tốt để bỏ đá xuống giếng!" Hà Khôn có chút nóng lòng muốn đánh hạ Dương Tử Hiên.
Lâm Nhược Thủy bị Dương Tử Hiên cướp đi, đây là việc làm Hà Khôn vô cùng nhục nhã.
Hà Tân Nghi ngừng trong chớp mắt, sau đó là lắc đầu, nói: "Không thể! Chuyện này thoạt nhìn rất hấp dẫn người, nhưng bên trong dấu diếm rất nhiều hung hiểm, chúng ta lèm nhèm nhúng tay vào, chỉ sợ sẽ bị người ta lợi dụng!”
“Hoàng Văn Thanh, Chu Trì Khôn, Tôn Thanh Vân, Trần Chí Ôn, những người này, có người nào là kẻ kém cỏi đây? Tại thời điểm bọn hắn tranh phong, chúng ta có thể ở bên cạnh xem, không dẫn lửa thiêu thân đã rất tốt rồi!"
Hà Khôn thở dài, nói: "Đáng tiếc, còn còn muốn tự tay chà đạp hắn một tý, không ngờ lại không cơ hội."
Hà Tân Nghi cười cười, nói: "Đối thủ của con vốn không phải là hắn, ánh mắt của con nên nhìn ra xa một chút, trước đây không phải con và cô bé Lâm gia kia đã kết giao sao? Gần đây tại sao một mực không nghe con nhắc về nó..."
Nói về Lâm Nhược Thủy, Hà Khôn đầy một bụng tức giận, cũng không muốn ở trước mặt cha nhắc tới sự tình mình bị Dương Tử Hiên cướp mất Lâm Nhược Thủy, tìm cớ lảng sang chuyện khác.
…..
Phạm Hoàng Sơn rất nhanh cảm giác được áp lực đến từ tổ điều tra tỉnh ủy.
Thuộc Bình rất nhanh liền tự mình đến, hẹn Phạm Hoàng Sơn nói chuyện, Phạm Hoàng Sơn có chút tâm thần bất định ngồi ở đối diện Thuộc Bình, có chút không dám nhìn ông vua thứ hai trong Ban Kỷ Luật Thanh tra này.
"Lão Phạm, cậu đang chơi cái gì đấy, cậu đang làm trái với kỷ luật tổ chức!" Thuộc Bình cũng không vừa lên tiếng liền mắng to, mà là rất nhẹ nhàng răn dạy.
Phạm Hoàng Sơn cúi đầu, miệng giật giật, hai tay ấn xuống chân, không ngừng chà sát vào nhau, nói: "Thuộc bí thư, Tô Thành này quả thật có vấn đề tham ô không tuân theo quy định, chúng tôi cũng đã nắm giữ tài liệu, chẳng qua là hiện tại mới động thủ làm, cũng không phải chúng tôi cố ý trả thù!"
Thuộc Bình hơi híp hai mắt lại, gõ gõ khói bụi, hỏi: "Thật sự?"
Phạm Hoàng Sơn có chút lo lắng, nhưng chuyện diễn ra tới bây giờ, chỉ có thể kiên trì nói: "Thật!"
"Tài liệu đâu? Cho tôi xem một chút..." Thuộc Bình nói toạc ra.
Đầu óc Phạm Hoàng Sơn nhanh quay ngược trở lại, cười nói: "Thuộc bí thư, cái tài liệu này, chúng tôi đã đệ trình Dương sở trưởng, bây giờ đang ở trong tay Dương sở trưởng..."
Một câu nói Thái Cực, đã đem sự tình đổ hết lên trên người Dương Tử Hiên.
Thuộc Bình nhướng mày, Phạm Hoàng Sơn này cũng là kẻ dối trá, biết rõ hiện tại hắn không nhúc nhích được Dương Tử Hiên, liền đẩy sự tình lên trên người Dương Tử Hiên, vì vậy, Thuộc Bình vỗ mạnh bàn một cái, cắn hàm răng quát: "Chẳng lẽ cậu không biết Tô Thành bây giờ là nhân chứng mấu chốt trong sự kiện bạo động Đông Nhuộm? Cậu còn dám động đến hắn? Hiện tại tôi có thể tố cáo cậu, cố ý cản trở chúng tôi phá án..."
Phạm Hoàng Sơn cũng bất chấp tất cả rồi, cái eo ưỡn thẳng, nói: "Thuộc bí thư, chúng tôi thật sự không biết Tô Thành quả thật có vấn đề tương đối nghiêm trọng, hiện tại đã bị Ban Kỷ Luật Thanh tra nhà máy chúng tôi khống chế!"
"Tôi lệnh cho cậu lập tức thả người, bằng không thì tự bản thân cậu phải chịu hết tất cả hậu quả!"
Khói thuốc súng giữa hai người càng ngày càng đậm, Thuộc Bình cũng không thèm bày ra bộ dạng tính tình tốt, giọng nói càng ngày càng nghiêm khắc.
Phạm Hoàng Sơn lắc đầu, nói: "Thực xin lỗi, Thuộc bí thư, chúng tôi đang trong quá trình điều tra, không thể đơn giản thả người ra ngoài!"
Thuộc Bình vỗ bàn, ánh mắt lạnh như băng, hỏi: "Cậu có ý định đối nghịch Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh?"
Phạm Hoàng Sơn lắc đầu, nói: "Thuộc bí thư, cơm có thể ăn bậy, nhưng mũ không thể gán loạn, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nói đến chuyện đối kháng với Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tổ điều tra Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tiến vào chiếm giữ nhà máy chúng tôi, đảng uỷ nhà máy chúng tôi cực kỳ phối hợp..."
Chương 592: Chó cùng dứt dậu(2)
Thuộc Bình bị Phạm Hoàng Sơn ra vẻ giáo huấn làm cho thiếu chút nữa tức điên phổi.
Phạm Hoàng Sơn chỉ là một cán bộ cấp ban, cũng dám dùng ngữ khí như vậy giáo huấn hắn, cán bộ cấp chính sảnh, đơn giản chính là ỷ vào Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên hung hăng càn quấy thì cũng thôi, ngay cả thủ hạ Dương Tử Hiên, chỉ là một cẩu nô tài cũng kiêu ngạo như vậy, Thuộc Bình thật sự không nuốt trôi cơn tức này.
"Phạm Hoàng Sơn, tôi cảnh cáo cậu một lần nữa, bây giờ cậu đang giam giữ nhân chứng quan trọng, đây là cố ý cản trở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi phá án, nếu cậu không thả người, tôi có thể yêu cầu đảng uỷ thành phố Tử Kim tiến hành cách chức cậu!"
Sắc mặt Thuộc Bình dần dần chìm xuống, ngữ khí cũng trở nên nghiêm nghị, hỏi: "Tốt nhất là cậu lập tức bàn giao, các cậu dấu Tô Thành ở đâu?"
Phạm Hoàng Sơn biết mình không còn biện pháp quay đầu lại nữa, lần này phải cường ngạnh đến cùng, bằng không thì hắn không thể nịnh nọt cả hai bên Dương Tử Hiên và Thuộc Bình.
Nghĩ đến đây, khẩu khí trở nên cứng ngắc, nói: "Thuộc bí thư, thứ cho tôi khó tuân mệnh! Tô Thành bây giờ là đối tượng điều tra trọng điểm Ban Kỷ Luật Thanh tra nhà máy chúng tôi."
Mặt mũi Thuộc Bình tràn đầy vẻ giận dữ, từ vẻ giận dữ lại chậm rãi biến thành cười lạnh và lãnh khốc, nói: "Tốt! Tốt, tôi sẽ lập tức liên lạc với thị ủy Tử Kim và Tỉnh ủy, tiến hành xử phạt nghiêm khắc đối với cậu, lần này cậu đã làm nghiêm trọng trái kỷ luật tổ chức, tiến hành hành vi bí mật thẩm tra đối với Tô Thành, nhân chứng quan trọng trong vụ án bạo động!"
Phạm Hoàng Sơn mặt không biểu tình, nói: "Tùy tiện!"
Hai người giằng co một hồi, Phạm Hoàng Sơn đi trước, Thuộc Bình nhìn bóng lưng Phạm Hoàng Sơn, trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Thật sự là ngu ngốc, tưởng rằng Dương Tử Hiên có thể trở thành hậu trường lớn sao, tên khốn kia hiện tại cũng đang rơi vào hoàn cảnh bản thân khó bảo toàn rồi!”
"..."
Mã Thép từ bên cạnh đi lên, nói: "Lời thì nói như vậy, nhưng dù sao thì Dương Tử Hiên vẫn còn ngồi ở vị trí cũ, chúng ta cũng không nhúc nhích được hắn, hiện tại quan trọng nhân chứng Tô Thành cũng không còn rồi, án kiện Đông Nhuộm bạo động, thật sự là không xử lý nổi nữa."
Thuộc Bình lắc đầu, nói: "Chưa hẳn! Tạm thời bí mật thẩm tra Tô Thành, nhìn như một chiêu số cao minh, thực chất là một chiêu ngu ngốc, Dương Tử Hiên muốn thông qua chuyện điều tra Tô Thành để cắt đứt cuộc điều tra của chúng ta, nhưng một chiêu này, lại càng thêm khẳng định khẩu cung Tô Thành là chính xác!”
“Trước kia tôi còn bán tín bán nghi đối với những lời Tô Thành nói, nhưng Dương Tử Hiên làm như vậy, tôi lại có thể xác định được chắc chắn, điều đó là đúng!"
"Lão Mã, cậu lập tức thông báo chuyện này cho văn phòng tỉnh ủy, bảo văn phòng tỉnh ủy nhắc nhở thị ủy Tử Kim, tạo áp lực đối với Phạm Hoàng Sơn, tiến hành thả người!"
Thuộc Bình nhếch miệng cười cười, nói: "Nhất định phải náo loạn chuyện này, huyên náo để mọi người đều biết, để cho mọi người nhìn thấy Dương Tử Hiên chó cùng rứt giậu!"
Hiệu suất công tác của Mã Thép rất cao, đám người văn phòng tỉnh ủy kia lập tức biết rõ chuyện này, rất nhiều người nghe xong đều âm thầm lắc đầu, Dương Tử Hiên này thật sự quá hồ đồ rồi, trong lúc này, vậy mà lại chó cùng rứt giậu, bắt mấu chốt nhân chứng, đây không phải muốn chết càng thêm nhanh sao?
Người cho rằng Dương Tử Hiên là bị bức đến điên rồi, không chỉ có hai người Mã Thép và Thuộc Bình.
Mà ngay cả người cùng thuộc Đại Danh hệ, bao gồm Thạch Phong Tín cũng cho rằng Dương Tử Hiên lần này có chút quá mức rồi.
Hắn hẹn Dương Tử Hiên đi ra, mặt mũi tràn đầy thần sắc lo lắng, hỏi: "Tử Hiên, cậu đang chơi cái gì vậy? Hiện tại Thuộc Bình đã bẩm báo Tỉnh ủy rồi, nói cậu sai khiến Phạm Hoàng Sơn cố ý tiến hành bí mật thẩm tra đối với nhân chứng mấu chốt, muốn cản trở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh phá án, muốn che dấu tội trạng của bản thân cậu, nói cậu trái với kỷ luật tổ chức nghiêm trọng, không nói chính trị, không để ý đại cục."
Dương Tử Hiên giơ bàn tay lên, cắt đứt lời của hắn: "Ông anh, tôi không điên, tôi làm như vậy, tự nhiên là có đạo lý, ông anh cứ đợi xem kịch vui là được rồi!”
“Nghĩ buồn cười, tôi cần che dấu hành vi phạm tội? Tôi có thể có tội tình gì đây? Sau lưng sự kiện Đông Nhuộm bạo động, có quan hệ đến tôi sao? Tôi thu tiền boa của công ty trị ô nhiễm sao? Không có gì hết, bọn hắn có thể chỉ trích tôi tội gì đây?"
Thạch Phong Tín lắc đầu, nói: "Tôi cũng không thể để cho cậu làm ẩu, cậu đang có tiền đồ tốt, cậu còn trẻ, cho dù lần này bị ngăn cản, cũng không có gì, không phải là không có cơ hội hòa nhau, cậu hoàn toàn không cần phải liều mạng như vậy, cậu bí mật mang Tô Thành đi điều tra như thế, là đang đánh bạc với tiền đồ của cậu rồi!"
"Không!"
Dương Tử Hiên cắt đứt lời Thạch Phong Tín nói, không để cho hắn nói tiếp: "Tôi cũng không mang tiền đồ của mình ra đánh bạc, chuyện này, tôi nắm chắc mười phần, Tô Thành quả thật có vấn đề, tôi không làm oan uổng hắn."
"Vẫn câu nói kia, ông anh trở về chờ xem kịch vui là được rồi, thuận tiện nhắn cho Chí Ôn chủ tịch tỉnh, bảo ông ta không cần lo lắng cho tôi, tôi không làm cho ông ấy mất mặt, chuyện ông ấy làm cho tôi, đã đủ nhiều rồi."
Dương Tử Hiên thở dài, nói: "Tôi không phải loại người trẻ tuổi xúc động không hiểu chuyện, nhiệt huyết xông lên đầu."
Thạch Phong Tín bị Dương Tử Hiên làm cho bụng đầy hoài nghi, hết lần này tới lần khác, Dương Tử Hiên lại thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng), Thạch Phong Tín chỉ có thể bán tín bán nghi truyền đạt cho Trần Chí Ôn lời Dương Tử Hiên nói.
Trần Chí Ôn ngồi ở trên mặt ghế, mi mắt rũ xuống, trên mặt nhân vật có quyền thế nhất nhì La Phù tỉnh này, nhiều hơn vài nét nhăn mày, bị Hoàng Văn Thanh đột nhiên đánh lén, cướp lấy hai hạng mục phân công quan trọng, đả kích đối với hắn vẫn là cực kỳ nghiêm trọng.
Nghe Thạch Phong Tín báo cáo xong, Trần Chí Ôn thở dài nói: "Cứ để hắn làm đi, hắn đã có phần tự tin này...Hi vọng hắn đừng để cho tôi và cậu thất vọng."
Thạch Phong Tín hỏi: "Cứ để hắn như vậy hồ đồ sao?"
Trần Chí Ôn phân phó thư ký đưa nước trà lên cho Thạch Phong Tín, khóe miệng lộ ra một dáng tươi cười, nói: "Có phải là hồ đồ hay không, hiện tại không thể kết luận!"
Thạch Phong Tín cũng thở dài, nói: "Tỉnh ủy bên kia đang có rất nhiều người ào ào nghị luận đối với chuyện này, nói Tử Hiên đang làm trái với kỷ luật tổ chức, cố ý trả đũa Tô Thành, muốn chặt đứt manh mỗi, không cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh điều tra!”
“Hiện tại Hoàng Văn Thanh chủ tịch tỉnh cũng giơ chân rồi, vừa rồi tôi còn trông thấy Hoàng Văn Thanh chủ tịch tỉnh từ Tỉnh ủy bên kia đi tới, đoán chừng là thương lượng chuyện này cùng Chu bí thư? Kinh động hai đầu sỏ Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, tôi sợ hắn sẽ dữ nhiều lành ít!"
Trần Chí Ôn đột nhiên cảm thất một hồi vô lực, nói: "Chu bí thư là người cực kỳ khôn khéo, nhìn vấn đề rất rõ ràng, bây giờ hắn chưa lộ ra thái độ đối với phân chế độ thuế, mà là tùy ý để chúng ta, những người phía dưới này tranh đấu, đây chính là chỗ cao minh của hắn!”
“Hắn cũng sẽ không để ý đến một tiểu cán bộ như Tử Hiên, đồng chí Văn Thanh cũng sẽ không vì Tử Hiên, một cán bộ phó sở như vậy mà chạy tới Tỉnh ủy, tôi chỉ sợ không phải bọn họ thương lượng sự tình Tử Hiên, mà là sự tình phân chế độ thuế, cùng với điều chỉnh nhân sự."
Sắc mặt Thạch Phong Tín biến đổi, hỏi: "Ngài nói Văn Thanh chủ tịch tỉnh đã được Chu bí thư ủng hộ?"
Trần Chí Ôn lắc đầu, nói: "Không nhất định là hoàn toàn ủng hộ, khả năng là Chu bí thư sẽ có tính khuynh hướng!”
“Chu bí thư là cán bộ xuất thân từ tỉnh Lỗ Đông, tỉnh Lỗ Đông là tỉnh kinh tế lớn toàn quốc, Chu bí thư chủ trì một tỉnh kinh tế lớn như vậy thời gian năm năm, sau lưng của hắn là thế lực địa phương tỉnh Lỗ Đông cường đại và thế lực trung ương, kỳ thật đám thế lực này không cho là đúng đối với phân chế độ thuế!”
“Một khi phân chế độ thuế được chứng thực, ít nhất thì tỉnh Lỗ Đông cũng sẽ bị ít đi rất nhiều quyền tự phân phối tài chính!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.