Chương 378: Có chứng cớ
Dương Tử Hiên
28/08/2013
Xác thực là hắn giống như Dương Tử Hiên nói, là đầu lĩnh nội ứng bên trong tổ điều tra.
Trước kia, mỗi một lần tổ điều tra đột kích điều tra, đều bị hắn tiết lộ cho Đường Đại Minh và thị ủy An Thuyền, thị ủy An Thuyền sớm chuẩn bị sẵn sàng, làm hại tổ điều tra mỗi lần đều là tay không mà về, điều tra Đường Lập tử vong rơi vào bình cảnh, không thể tiến triển thêm bước nào.
Một đại thương nhân Thành phố An Thuyền, dùng ba vạn đồng tiền và một căn phòng nhỏ trên tỉnh thành, liền triệt để mua chuộc được Lưu Minh Phong, về sau Lưu Minh Phong lại lục tục ngo ngoe lôi kéo năm người khác xuống nước, uốn éo thành một đoàn, đối kháng với sự lãnh đạo của Phan Bách Văn và các thành viên tổ điều tra khác.
Dương Tử Hiên chẳng muốn chuyện phiếm cùng hắn, nhân vật nhỏ như Lưu Minh Phong, vẫn không lên được mặt bàn để Dương Tử Hiên nói chuyện, hiện tại đối thủ của Dương Tử Hiên là Đường Đại Minh giảo hoạt ngoan độc.
"Mang đi thẩm tra!" Dương Tử Hiên phất phất tay áo, liền đi ra khỏi nhà khách, Lưu Bất Khắc theo sát Dương Tử Hiên.
"Có ai gọi điện thoại cho tôi không?" Dương Tử Hiên vừa tiến vào trong xe liền hỏi.
"Quan phó chủ tịch tỉnh nói đang ở tại chỗ cũ chờ cậu." Lưu Bất Khắc quay đầu nói.
Dương Tử Hiên trầm ngâm một chút, liền phân phó Lão Lưu chạy xe đến địa phương ước định.
Quan Quang Cốc đã chờ tại chỗ đó rồi, phía sau hắn là một thiếu nữ rực rỡ, hai chân thẳng tắp, eo nhỏ ngực cong đang đứng thẳng, xem xét cũng biết đó là Đường Ung Dung.
Dương Tử Hiên xuống xe, chú ý tới trên mặt Đường Ung Dung còn mang một tia tiều tụy mỏi mệt, hiển nhiên sau khi Đường Lập chết, giấc ngủ của nàng cũng cực kỳ kém.
Vỗ vỗ bả vai Đường Ung Dung, Quan Quang Cốc liền nói về tình huống dẫn Đường Ung Dung ra khỏi nhà tránh nguy hiểm, Đường Ung Dung một mực trốn ở trong nhà, bốn phía đều là cảnh sát mặc y phục thường giống như con ruồi,
May mắn là Quan Quang Cốc chủ động hướng những cảnh sát mặc y phục thường lộ ra thân phận của mình, những cảnh sát mặc y phục thường kia lập tức thông báo Mai cục trưởng và Đường Đại Minh, hai người đều lập tức làm ra chỉ thị.
Đường Đại Minh cho rằng Quan Quang Cốc là người của Trang Đạo Hiền, cho nên cũng không nghi ngờ gì.
Lương Quân Mi cao vút đứng thẳng ở phía trước, ánh mắt nhìn về phía Dương Tử Hiên, nữ cảnh sát đứng ở bên cạnh Lương Quân Mi cũng trơ mắt nhìn Dương Tử Hiên, lúc này Dương Tử Hiên sử dụng quần tây áo da, có vẻ rất chỉnh tề, khuôn mặt vốn đã góc cạnh đầy nam tính, lúc này lại càng quyến rũ hơn, có không ít lực mê hoặc đối với nữ cảnh sát này.
Nhất là lúc ăn cơm vừa rồi, trong lúc vô tình, Quan Quang Cốc nói về chuyện Dương Tử Hiên vẫn chưa lập gia đình, tiền đồ vô lượng, muốn tiến bộ lên chức, nhất định phải nhanh chóng giải quyết hôn nhân đại sự, nữ cảnh sát này nghe được, hai mắt đúng là sáng bừng lên.
Tuy nữ cảnh sát này vô pháp so sánh cùng với Lương Quân Mi, loại cô gái cấp bậc như hoa hậu này, nhưng cũng có nhan sắc thuộc hạng khá, vốn không khó cưới gả, nhưng tầm mắt cao, các cán bộ tại chính phủ tỉnh và cơ quan Tỉnh ủy theo đuổi rất nhiều, khẽ đếm tên liền kéo dài tới hai mươi có hơn rồi, nhưng hôn nhân vẫn chưa có tin tức manh mối.
Chứng kiến Dương Tử Hiên trẻ tuổi anh tuấn, quan trọng hơn là tuổi còn trẻ đã làm phó sở trưởng sở giám sát, lại làm cho nữ cảnh sát này lập tức có cảm giác gặp được chân mệnh thiên tử, ánh mắt nhìn Dương Tử Hiên rất si mê, lại làm cho Dương Tử Hiên thiếu chút nữa rùng mình sợ hãi.
Dương Tử Hiên hỏi một nam cảnh sát khác, biết nữ cảnh sát này gọi "Vương Tiểu Hoa", Dương Tử Hiên lại càng thiếu chút nữa phun hết rượu trong miệng ra.
Một cái cô gái khí phách lộ ra bên ngoài như vậy, lại lấy một cái danh tự yếu ớt như vậy, nghe thế nào cũng không được tự nhiên.
"Ung Dung, cô đã dấu mấy cái gì đó ba ba của cô lưu lại ở nơi nào? Hiện tại sắc trời đã tối, vừa vặn đi lấy ra đi đến." Dương Tử Hiên vỗ vỗ bả vai mảnh mai của Đường Ung Dung.
Đường Ung Dung cũng không chối từ, trực tiếp lên xe Dương Tử Hiên, sóng vai ngồi cùng Dương Tử Hiên, Quan Quang Cốc bởi vì tuổi tác đại khái đã cao, không muốn thức đêm, liền trực tiếp trở về nhà khách đi ngủ, bốn cảnh sát phòng công an tỉnh cũng lên xe Dương Tử Hiên, ba cái cô gái và Dương Tử Hiên lách vào nhau ngồi ở phía sau đuôi, lại làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy không cười khổ được.
Đường Lập chết rồi, về sau, Đường Ung Dung và Trịnh Bình sẽ dấu một ít văn bản tài liệu bản thảo Đường Lập lưu lại ở trong căn nhà vùng ngoại thành.
Xe đi ra khu khu nội thành, về sau, đều là đường bùn, ban đêm cũng không dễ đi, Lương Quân Mi lại cảnh giác rất cao, tùy thời chú ý đằng sau xe có theo đuôi người theo dõi hay không.
"Ung Dung, tính mạng em trai của cô có được bảo đảm an toàn không?" Dương Tử Hiên chợt nhớ ra liền hỏi.
Không hỏi khá tốt, hỏi tới điều này, con mắt Đường Ung Dung bắt đầu đỏ lên, nói: "Đang gởi nuôi tại nhà bà ngoại tôi, hiện tại bốn phía nhà bà ngoại tôi đều là người cục công an thành phố An Thuyền mặc y phục thường phái ra giám thị, ngay cả tự do cũng không có."
Vương Tiểu Hoa nghĩ tới sự tình sẽ nghiêm trọng như thế, liền hô to một tiếng, nói: "Nghiêm trọng như vậy sao, cục công an thành phố An Thuyền cũng quá lớn mật, công nhiên can thiệp sinh hoạt hàng ngày của cư dân!”
“Dương sở, có muốn mấy người chúng tôi đi đón em trai của nàng ra ngoài hay không, cánh tay của chúng tôi đối phó với mấy tên cục thành phố y phục thường vẫn là có thể."
Nghe giọng nói một cô gái khí phách ỏn ẻn gọi mình là "Dương sở", Dương Tử Hiên lập tức nổi lên một thân da gà.
"Không cần phải như vậy, cô mang em trai của nàng đi ra, sẽ đánh rắn động cỏ, lại để cái kia đám người trốn sau lưng ở thành phố An Thuyền nổi lên cảnh giác, lại bất lợi đến việc chúng ta triển khai điều tra công tác, em trai của nàng ở lại nơi đó không nguy hiểm, cảnh sát y phục thường vẫn chưa dám mang theo súng." Dương Tử Hiên lạnh nhạt nói.
Xe xóc nảy đến phòng cũ của Đường Ung Dung, phòng cũ là phòng gạch đất, nhưng đã sửa chữa rất tốt, Đường Ung Dung cùng đi với mấy người Lương Quân Mi, rất nhanh liền cầm vào tay một cái cặp công văn, đưa cho Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên hơi đọc qua một chút, bên trong cặp công văn có vài phần bản thảo, dưới ánh sáng đèn pin, trên bản thảo rõ ràng viết một ít ghi chép về tâm tình và tâm tính Đường Lập, còn có một vài căn cứ chính xác chứng minh Đường Đại Minh không tuân theo quy định.
Dương Tử Hiên cất kỹ cặp công văn, trở lại xe, phân phó một đoàn người Lương Quân Mi bảo vệ tốt Đường Ung Dung, đưa Đường Ung Dung về nhà khách trước, ngày mai lại để cho Quan Quang Cốc đưa Đường Ung Dung về nhà, không thể để lộ mấy người Lương Quân Mi ra ánh sáng.
Dương Tử Hiên trực tiếp chạy trở lại nhà khách tổ điều tra, Phan Bách Văn vừa thấy được Dương Tử Hiên, liền hưng phấn nói: "Dương sở, đã có hai người Văn phòng tỉnh ủy khai rồi, nói là Lưu Minh Phong đã mưu đồ cùng bọn họ, để lộ bí mật."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Rất tốt, một tội để lộ bí mật, có thể đánh chết đám người Lưu Minh Phong kia."
"Chắc chắn Lưu Minh Phong biết rất nhiều tin tức, các cậu lập tức công phá Lưu Minh Phong, cứ để cho Lưu Minh Phong lập công chuộc tội, khai ra rốt cuộc hắn để lộ bí mật cho ai?" Dương Tử Hiên híp lại hai mắt nói.
"Hiện tại Lưu Minh Phong đã ngủ rồi!" Phan Bách Văn nói.
Dương Tử Hiên cười cười nói: "Ngủ rất tốt, các cậu lập tức phái người đánh thức hắn, đừng cho hắn ngủ, hắn ngủ, các cậu liền làm cho tỉnh, tra tấn hắn, khiến cho hắn không ngủ được "
Phan Bách Văn gật gật đầu, nói: "Tôi sẽ lập tức đi an bài."
An bài xong một ít việc nhỏ không đáng kể, Dương Tử Hiên cũng có chút mệt nhọc, ngả đầu xuống giường liền ngủ thẳng cánh, chỉ là đêm nay, nhất định có vài người không ngủ được.
Trước kia, mỗi một lần tổ điều tra đột kích điều tra, đều bị hắn tiết lộ cho Đường Đại Minh và thị ủy An Thuyền, thị ủy An Thuyền sớm chuẩn bị sẵn sàng, làm hại tổ điều tra mỗi lần đều là tay không mà về, điều tra Đường Lập tử vong rơi vào bình cảnh, không thể tiến triển thêm bước nào.
Một đại thương nhân Thành phố An Thuyền, dùng ba vạn đồng tiền và một căn phòng nhỏ trên tỉnh thành, liền triệt để mua chuộc được Lưu Minh Phong, về sau Lưu Minh Phong lại lục tục ngo ngoe lôi kéo năm người khác xuống nước, uốn éo thành một đoàn, đối kháng với sự lãnh đạo của Phan Bách Văn và các thành viên tổ điều tra khác.
Dương Tử Hiên chẳng muốn chuyện phiếm cùng hắn, nhân vật nhỏ như Lưu Minh Phong, vẫn không lên được mặt bàn để Dương Tử Hiên nói chuyện, hiện tại đối thủ của Dương Tử Hiên là Đường Đại Minh giảo hoạt ngoan độc.
"Mang đi thẩm tra!" Dương Tử Hiên phất phất tay áo, liền đi ra khỏi nhà khách, Lưu Bất Khắc theo sát Dương Tử Hiên.
"Có ai gọi điện thoại cho tôi không?" Dương Tử Hiên vừa tiến vào trong xe liền hỏi.
"Quan phó chủ tịch tỉnh nói đang ở tại chỗ cũ chờ cậu." Lưu Bất Khắc quay đầu nói.
Dương Tử Hiên trầm ngâm một chút, liền phân phó Lão Lưu chạy xe đến địa phương ước định.
Quan Quang Cốc đã chờ tại chỗ đó rồi, phía sau hắn là một thiếu nữ rực rỡ, hai chân thẳng tắp, eo nhỏ ngực cong đang đứng thẳng, xem xét cũng biết đó là Đường Ung Dung.
Dương Tử Hiên xuống xe, chú ý tới trên mặt Đường Ung Dung còn mang một tia tiều tụy mỏi mệt, hiển nhiên sau khi Đường Lập chết, giấc ngủ của nàng cũng cực kỳ kém.
Vỗ vỗ bả vai Đường Ung Dung, Quan Quang Cốc liền nói về tình huống dẫn Đường Ung Dung ra khỏi nhà tránh nguy hiểm, Đường Ung Dung một mực trốn ở trong nhà, bốn phía đều là cảnh sát mặc y phục thường giống như con ruồi,
May mắn là Quan Quang Cốc chủ động hướng những cảnh sát mặc y phục thường lộ ra thân phận của mình, những cảnh sát mặc y phục thường kia lập tức thông báo Mai cục trưởng và Đường Đại Minh, hai người đều lập tức làm ra chỉ thị.
Đường Đại Minh cho rằng Quan Quang Cốc là người của Trang Đạo Hiền, cho nên cũng không nghi ngờ gì.
Lương Quân Mi cao vút đứng thẳng ở phía trước, ánh mắt nhìn về phía Dương Tử Hiên, nữ cảnh sát đứng ở bên cạnh Lương Quân Mi cũng trơ mắt nhìn Dương Tử Hiên, lúc này Dương Tử Hiên sử dụng quần tây áo da, có vẻ rất chỉnh tề, khuôn mặt vốn đã góc cạnh đầy nam tính, lúc này lại càng quyến rũ hơn, có không ít lực mê hoặc đối với nữ cảnh sát này.
Nhất là lúc ăn cơm vừa rồi, trong lúc vô tình, Quan Quang Cốc nói về chuyện Dương Tử Hiên vẫn chưa lập gia đình, tiền đồ vô lượng, muốn tiến bộ lên chức, nhất định phải nhanh chóng giải quyết hôn nhân đại sự, nữ cảnh sát này nghe được, hai mắt đúng là sáng bừng lên.
Tuy nữ cảnh sát này vô pháp so sánh cùng với Lương Quân Mi, loại cô gái cấp bậc như hoa hậu này, nhưng cũng có nhan sắc thuộc hạng khá, vốn không khó cưới gả, nhưng tầm mắt cao, các cán bộ tại chính phủ tỉnh và cơ quan Tỉnh ủy theo đuổi rất nhiều, khẽ đếm tên liền kéo dài tới hai mươi có hơn rồi, nhưng hôn nhân vẫn chưa có tin tức manh mối.
Chứng kiến Dương Tử Hiên trẻ tuổi anh tuấn, quan trọng hơn là tuổi còn trẻ đã làm phó sở trưởng sở giám sát, lại làm cho nữ cảnh sát này lập tức có cảm giác gặp được chân mệnh thiên tử, ánh mắt nhìn Dương Tử Hiên rất si mê, lại làm cho Dương Tử Hiên thiếu chút nữa rùng mình sợ hãi.
Dương Tử Hiên hỏi một nam cảnh sát khác, biết nữ cảnh sát này gọi "Vương Tiểu Hoa", Dương Tử Hiên lại càng thiếu chút nữa phun hết rượu trong miệng ra.
Một cái cô gái khí phách lộ ra bên ngoài như vậy, lại lấy một cái danh tự yếu ớt như vậy, nghe thế nào cũng không được tự nhiên.
"Ung Dung, cô đã dấu mấy cái gì đó ba ba của cô lưu lại ở nơi nào? Hiện tại sắc trời đã tối, vừa vặn đi lấy ra đi đến." Dương Tử Hiên vỗ vỗ bả vai mảnh mai của Đường Ung Dung.
Đường Ung Dung cũng không chối từ, trực tiếp lên xe Dương Tử Hiên, sóng vai ngồi cùng Dương Tử Hiên, Quan Quang Cốc bởi vì tuổi tác đại khái đã cao, không muốn thức đêm, liền trực tiếp trở về nhà khách đi ngủ, bốn cảnh sát phòng công an tỉnh cũng lên xe Dương Tử Hiên, ba cái cô gái và Dương Tử Hiên lách vào nhau ngồi ở phía sau đuôi, lại làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy không cười khổ được.
Đường Lập chết rồi, về sau, Đường Ung Dung và Trịnh Bình sẽ dấu một ít văn bản tài liệu bản thảo Đường Lập lưu lại ở trong căn nhà vùng ngoại thành.
Xe đi ra khu khu nội thành, về sau, đều là đường bùn, ban đêm cũng không dễ đi, Lương Quân Mi lại cảnh giác rất cao, tùy thời chú ý đằng sau xe có theo đuôi người theo dõi hay không.
"Ung Dung, tính mạng em trai của cô có được bảo đảm an toàn không?" Dương Tử Hiên chợt nhớ ra liền hỏi.
Không hỏi khá tốt, hỏi tới điều này, con mắt Đường Ung Dung bắt đầu đỏ lên, nói: "Đang gởi nuôi tại nhà bà ngoại tôi, hiện tại bốn phía nhà bà ngoại tôi đều là người cục công an thành phố An Thuyền mặc y phục thường phái ra giám thị, ngay cả tự do cũng không có."
Vương Tiểu Hoa nghĩ tới sự tình sẽ nghiêm trọng như thế, liền hô to một tiếng, nói: "Nghiêm trọng như vậy sao, cục công an thành phố An Thuyền cũng quá lớn mật, công nhiên can thiệp sinh hoạt hàng ngày của cư dân!”
“Dương sở, có muốn mấy người chúng tôi đi đón em trai của nàng ra ngoài hay không, cánh tay của chúng tôi đối phó với mấy tên cục thành phố y phục thường vẫn là có thể."
Nghe giọng nói một cô gái khí phách ỏn ẻn gọi mình là "Dương sở", Dương Tử Hiên lập tức nổi lên một thân da gà.
"Không cần phải như vậy, cô mang em trai của nàng đi ra, sẽ đánh rắn động cỏ, lại để cái kia đám người trốn sau lưng ở thành phố An Thuyền nổi lên cảnh giác, lại bất lợi đến việc chúng ta triển khai điều tra công tác, em trai của nàng ở lại nơi đó không nguy hiểm, cảnh sát y phục thường vẫn chưa dám mang theo súng." Dương Tử Hiên lạnh nhạt nói.
Xe xóc nảy đến phòng cũ của Đường Ung Dung, phòng cũ là phòng gạch đất, nhưng đã sửa chữa rất tốt, Đường Ung Dung cùng đi với mấy người Lương Quân Mi, rất nhanh liền cầm vào tay một cái cặp công văn, đưa cho Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên hơi đọc qua một chút, bên trong cặp công văn có vài phần bản thảo, dưới ánh sáng đèn pin, trên bản thảo rõ ràng viết một ít ghi chép về tâm tình và tâm tính Đường Lập, còn có một vài căn cứ chính xác chứng minh Đường Đại Minh không tuân theo quy định.
Dương Tử Hiên cất kỹ cặp công văn, trở lại xe, phân phó một đoàn người Lương Quân Mi bảo vệ tốt Đường Ung Dung, đưa Đường Ung Dung về nhà khách trước, ngày mai lại để cho Quan Quang Cốc đưa Đường Ung Dung về nhà, không thể để lộ mấy người Lương Quân Mi ra ánh sáng.
Dương Tử Hiên trực tiếp chạy trở lại nhà khách tổ điều tra, Phan Bách Văn vừa thấy được Dương Tử Hiên, liền hưng phấn nói: "Dương sở, đã có hai người Văn phòng tỉnh ủy khai rồi, nói là Lưu Minh Phong đã mưu đồ cùng bọn họ, để lộ bí mật."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Rất tốt, một tội để lộ bí mật, có thể đánh chết đám người Lưu Minh Phong kia."
"Chắc chắn Lưu Minh Phong biết rất nhiều tin tức, các cậu lập tức công phá Lưu Minh Phong, cứ để cho Lưu Minh Phong lập công chuộc tội, khai ra rốt cuộc hắn để lộ bí mật cho ai?" Dương Tử Hiên híp lại hai mắt nói.
"Hiện tại Lưu Minh Phong đã ngủ rồi!" Phan Bách Văn nói.
Dương Tử Hiên cười cười nói: "Ngủ rất tốt, các cậu lập tức phái người đánh thức hắn, đừng cho hắn ngủ, hắn ngủ, các cậu liền làm cho tỉnh, tra tấn hắn, khiến cho hắn không ngủ được "
Phan Bách Văn gật gật đầu, nói: "Tôi sẽ lập tức đi an bài."
An bài xong một ít việc nhỏ không đáng kể, Dương Tử Hiên cũng có chút mệt nhọc, ngả đầu xuống giường liền ngủ thẳng cánh, chỉ là đêm nay, nhất định có vài người không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.