Giả Cán Bộ

Chương 664: Cứ theo dõi đã

Dương Tử Hiên

24/12/2013

Hà Lâm thả túi xách trong tay xuống, sau đó mới mở ra báo chí, phát hiện thị trưởng bên người đã giữ im lặng, con mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào ba chữ lớn trên tiêu đề, "Dương Tử Hiên", đôi lông mi cau lại.

"Dương Tử Hiên?" Trên mặt tràn ngập các loại kinh ngạc và hoang mang, Dương Tự Âm nhẹ nhàng che miệng lại, như là gặp được cái gì đó kỳ quái nhất trong cuộc sống.

Cho dù là người ngoài hành tinh hiện ra trước mặt nàng, nàng cũng không đến mức kinh ngạc như vậy.

Cái tên Dương Tự Âm này vô cùng quen thuộc, nhưng chứng kiến cái tên này trên báo chí, trong nội tâm nàng lại cảm thấy vô cùng quái dị.

"Thị trưởng quen biết người này à? Tại sao cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nghe nói?" Cho tới bây giờ, Hà Lâm vẫn chưa từng thấy Dương Tự Âm thất thố như vậy, Dương Tự Âm trong trí nhớ nàng, vô luận gặp phải vấn đề gì, đều giải quyết như mây trôi nước chảy, phảng phất như một tiên tử không dính khói lửa nhân gian, đã hiểu được nhân tâm muôn màu, không dính chút tục khí.

Trong số các cán bộ cấp tỉnh nổi tiếng ở trong nước, Hà Lâm cơ bản đều có ấn tượng đại khái, cho dù chưa thấy qua người cũng đã được nghe nói tên tuổi, nhưng không nhớ nổi có nhân vật Dương Tử Hiên này.

« Giang Ninh báo chiều » đưa tin cũng không có dán sơ yếu lý lịch Dương Tử Hiên lên, chỉ có ảnh chụp hăng hái của Dương Tử Hiên lúc nói chuyện.

Dương Tự Âm không nói gì, kinh ngạc nhìn hình ảnh một người thanh niên trên báo chí, cái khí chất kia rất khác, dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Nếu như không phải tên tuổi giống nhau, hình dáng tương tự kinh người, giống hệt đang nhào bột mì cho vào khuôn, Dương Tự Âm thật sự không thể nghĩ thanh niên khí khái hào hùng bừng bừng trên báo chí này, là "thằng ba ngốc" Dương gia ngày xưa kia.

"Thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tuổi tác chắc chỉ ngang em trai của tôi, vậy mà đã là thị trưởng, rất đẹp trai! Lão Chu cũng không bằng!" Hà Lâm cầm báo chí xoi mói một phen, tấm tắc vài tiếng, lộ ra một tia ngưỡng mộ với Dương Tử Hiên.

"Diễn thuyết nhậm chức vứt bỏ bốn điều, đây quả thực là khiêu chiến với quy tắc ngầm trong thể chế!" Hà Lâm không nhịn đượcrốt cuộc là chuyện gì xảy ra trên người hắn, nhưng lại không tìm thấy người để hỏi.

Nàng cầm lấy bộ điện thoại sắc hồng kia, muốn gọi điện thoại đến Tỉnh ủy, hỏi số điện thoại của Dương Tử Hiên tại Quảng Lăng, nhưng xúc động qua đi, tay cầm microphone lại chậm rãi rơi xuống một lần nữa.

Tìm được hắn thì làm sao đây? Không có người biết rõ bởi vì sao mà hắn xảy ra biến hóa lớn như vậy, hắn còn có thể nhớ mình, nhớ về Dương gia không?

Những việc này, Dương Tự Âm khẳng định là không thể có được đáp án.

Cũng không người nào có thể cho nàng đáp án.

Có phải là có âm mưu gì ở đây không?

Có thể hắn vẫn còn là một thằng ngốc, nhưng có cao nhân ở phía sau chỉ điểm, hắn đã trở thành con rối đứng trước sân khấu? Chẳng lẽ có người cố ý cầm hắn làm con rối?

Dương Tự Âm bỗng nhiên nghĩ tới "âm mưu", chẳng lẽ là có người muốn cầm hắn ra để nhục nhã Dương gia? Hay còn có mục đích càng sâu hơn?

Nghĩ đến đây, Dương Tự Âm một lần nữa cầm điện thoại lên, cấp tốc bấm số điện thoại một khu nhà bí mật phía tây thành kinh thành, nhưng chỉ nghe được giọng nói của một phụ nữ.

"Có phải là đã gặp phiền toái tại Cô Tô?" Người phụ nữ hỏi, từ trong giọng nói, không thể nghe ra chút tình cảm nào, giống như nói chuyện với người xa lạ.

"Tôi muốn trò chuyện với ông nội, nói chuyện tâm tình!"

"Lão gia tử gần đây không tiếp nhận điện thoại của bất kỳ kẻ nào, có chuyện gì, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt lại cho ông ấy..."

Dương Tự Âm cắn cắn hàm răng, trong nháy mắt đó, con ngươi bắn ra sự thất vọng và phẫn uất mãnh liệt, nội tâm run lên, thở thật sâu một hơi, trầm mặc nửa ngày mới bình tĩnh nói: "Đã như vậy, tôi không có gì muốn nói."

Bốp một tiếng, cúp điện thoại xuống, Dương Tự Âm mới bình phục tâm tình, lại bấm điện thoại phó trưởng phòng tổ chức Tỉnh ủy Lê Bình Nho, nói: "Lê trưởng phòng, tôi có thể đọc hồ sơ tài liệu về tân nhiệm thị trưởng Quảng Lăng Dương Tử Hiên không?"

Lê Bình Nho ngửi được cái gì đó, liền thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ cái này Dương tử mũi cũng là người nhà các cô?"

Lê Bình Nho tựa như được nhìn thấy ánh sáng, khó trách tuổi còn trẻ đã làm chính sảnh rồi, thì ra là người Dương gia.

"Tôi cũng không thể xác định, mới muốn tìm ngài giúp đỡ, đọc tài liệu hồ sơ về hắn." Dương Tự Âm ngăn cản, không để Lê Bình Nho tiếp tục liên tưởng: "Chỉ là, có một điều có thể khẳng định, hắn mấy năm này lên chức, không hề liên quan đến nhà tôi."



"Thật sự như vậy sao?" Lê Bình Nho nhẹ nhàng gõ ngón trỏ lên mặt bàn, lắc đầu nói: "Nói thật, tôi cũng chưa từng thấy qua hồ sơ vè hắn, bản thân tôi cũng không có quyền hạn đọc tài liệu này."

"Cái gì?" Sắc mặt Dương Tự Âm đại biến, đứng bật lên, trong giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc: "Tại sao có thể như vậy? Một cán bộ cấp sở, tại sao lại giữ bí mật hồ sơ đẳng cấp cao như vậy?"

Nàng nhớ rõ, lúc trước gia đình trao quyền cho Dương Tử Hiên đến tỉnh La Phù, đẳng cấp mã hóa hồ sơ của hắn không cao, mà ngay cả thời điểm Dương Tự Âm xuống Nam Tô rèn luyện, cũng không hề được tiến hành mã hóa cao độ đối với hồ sơ.

"Có lẽ là có người cố ý làm thế, về phần tại sao làm như vậy, tôi cũng không biết được!"

Lê Bình Nho cười khổ một tiếng, thấp giọng hơn một chút, nói: "Thị trưởng, tôi nói với cô điều này, kỳ thật đã là trái với kỷ luật tổ chức rồi, vốn, chuyện hồ sơ về Dương Tử Hiên mã hóa cao độ này, không thể tiết lộ ra bên ngoài, ngoại trừ bên trong phòng tổ chức, coi như là đảng uỷ chính phủ bên kia, cũng không có người biết rõ, cô không nên tiếp tục làm tôi khó xử."

Sự nghi ngờ nặng nề dâng lên trong lòng Dương Tự Âm.

Rốt cuộc trong này có cái bí mật gì không thể để cho ai biết đây? Tại sao phải tiến hành mã hóa cao độ đối với sơ yếu lý lịch Dương Tử Hiên, đến mức như là giữ bí mật quốc gia đây?

Đây là ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong lòng Dương Tự Âm sau khi cúp điện thoại, nàng rốt cục cũng hiểu vì cái gì nhiều năm như vậy, Dương Tử Hiên như là bốc hơi, biến mất khỏi tầm mắt tất cả người kinh thành, thì ra là có người, có người nào đó tiến hành loại bỏ ngăn cách tin tức của Dương Tử Hiên ở tỉnh La Phù, không có một tí tin tức nào truyền vào trong lỗ tai các nàng.

Như vậy, Dương Tử Hiên sẽ chặt đứt tất cả quan hệ bám váy đàn bà với Dương gia, có bối cảnh hoàn toàn "trong sạch", đi đến con đường làm quan.

Tuy cũng họ Dương, cũng tới từ kinh thành, nhưng không có người nào liên hệ hắn với gia tộc kinh thành hiển hách kia.

Dương Tự Âm hít sâu một hơi.

Trước kia Dương Tự Âm còn muốn nói chuyện cùng Dương Tự Ninh, người đang ở Thanh thành phố phía xa về Dương Tử Hiên, nhưng sau khi phát hiện cái "bí mật kinh người" này, Dương Tự Âm lại nghĩ, mình sẽ không đem bất cứ tin tức về gì Dương Tử Hiên truyền lại Dương gia, nàng muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là ai thiết lập bố cục ở sau lưng.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Dương Tự Âm hiện lên một nụ cười khổ, cho dù nàng cố ý công bố những tức này tin bên trong Dương gia, cũng chưa chắc có thể rơi vào trong lỗ tai ông nội.

Những năm này, trong Dương gia, cơ hồ không ai có thể nhìn thấy người già to lớn cao ngạo kia đi ra ngoài, ngoại trừ mấy người làm cho ông ấy bị hấp dẫn.

…..

Tại sau khi hội nghị hội đồng nhân dân thành phố chấm dứt, Chu Lập Xương nắm tay cùng Dương Tử Hiên, cười ha hả nói: "Hi vọng thị trưởng có thể chăm chú chứng thực “bốn vứt bỏ” trong cuộc nói chuyện vừa rồi tại ủy ban thành phố, mang đến cho thành phố ta một luồng gió mát."

Những lời này, ở trong tai ngoài nghe, là ủng hộ cuộc nói chuyện "khác người" vừa rồi của Dương Tử Hiên, nhưng Dương Tử Hiên nghe thế nào cũng không được tự nhiên.

Rất rõ ràng, Chu Lập Xương cũng có chút bất mãn đối với việc hắn ra bài không theo như lẽ thường.

Chỉ là, Chu Lập Xương bắt tay với Dương Tử Hiên, cũng phóng ra một cái tín hiệu chính trị cho rất nhiều người trong thị ủy chính phủ thành phố, đó chính là, cho dù Chu Lập Xương không chào đón Dương Tử Hiên, nhưng trong ngắn hạn, hắn sẽ bảo trì quan hệ tương đối hòa hoãn cùng Dương Tử Hiên, bằng không thì Chu Lập Xương cũng sẽ không bắt tay với Dương Tử Hiên.

Ngay sau hội nghị hội đồng nhân dân, Chu Lập Xương lập tức đề nghị mở một hội nghị thường ủy khẩn cấp, chủ yếu là để cho các vị thường ủy thị ủy quen biết nhiều hơn với Dương Tử Hiên, cái này nghe tựa như là một cái đề nghị rất chiếu cố Dương Tử Hiên, hơn nữa Chu Lập Xương cũng không tiền trảm hậu tấu, Chu Lập Xương là bí thư thị ủy, có thể trực tiếp tổ chức hội nghị, mà không cần hỏi ý kiến Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên nói mấy lời cảm kích Chu Lập Xương, trong lòng lập tức ngửi được một tia không đúng bên trong.

Buổi sáng vừa tổ chức đại hội toàn bộ cán bộ lãnh đạo thành phố, toàn thể thường ủy thị ủy, uỷ viên thị ủy đều có dự họp, các đầu lĩnh này ngồi dưới đài, đều tính toán là đã quen biết hắn, hiện tại lại tổ chức hội thường ủy "quen biết", không phải là nói láo, vẽ vời cho thêm chuyện ra sao?

Hơn nữa, một cái hội nghị thường ủy khẩn cấp, Dương Tử Hiên cũng khó có thể liên lạc cảm tình gì cùng những thường ủy kia, càng không có khả năng lập tức xâm nhập hiểu rõ.

Vậy thì, cái "đề nghị" này của Chu Lập Xương, thật sự là có điểm bụng dạ khó lường!

Nhìn thấy trưởng thư ký thị ủy Phí Thống sau lưng Chu Lập Xương cười tủm tỉm sải bước đi tới, sắc mặt Dương Tử Hiên trì trệ, trong lòng đã hiểu ra "dụng tâm khốn khổ" của Chu Lập Xương.

Hội thường ủy giành cho những người lãnh đạo, cơ bản là không thể biết sâu cạn và năng lực của Dương Tử Hiên hắn.

Một khi Dương Tử Hiên hắn dự họp cái hội thường ủy khẩn cấp này, phối hợp với mặt sắc, tuổi tác còn hơi nhỏ, chưa từng quen thuộc công tác chính phủ thành phố, chỉ sợ sẽ lưu lại cho những tên gian xảo trong hội thường ủy này ấn tượng "thời gian công tác, kinh nghiệm quá nông, năng lực có hạn".



Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, lưu lại loại ấn tượng này cho những thường ủy kia, về sau, muốn thay đổi loại ấn tượng đó, phải tốn rấtnhiều tâm tư.

Dương Tử Hiên quyết định thật nhanh, không đợi đến khi Phí Thống đi ra ngoài xác định sự tình này, liền chắp tay nói: “Cũng không cần gấp đâu, về sau có rất nhiều cơ hội và thời gian quen biết lẫn nhau, cũng không cần vội vã nhất thời như thế, hay là cứ đi nhét đầy bụng đã."

Cùng với hiện tại bị những thường ủy này xem thường, không bằng trực tiếp thoái thác, không tiếp xúc cùng bọn họ, bảo trì cảm giác thần bí.

Chu Lập Xương hơi sững sờ, con mắt liếc về phía Dương Tử Hiên, vừa thấy ánh mắt của Dương Tử Hiên, trong lòng hắn chắc chắn, trò xiếc nhỏ của mình đã bị khám phá.

Hắn cũng không kiên trì, Dương Tử Hiên đã có thể xem thấu, cũng chứng minh người thanh niên này không phải là người quá bình thường, liền gật gật đầu.

Sau đó lại để cho Phí Thống đi theo Dương Tử Hiên, an bài điểm dừng chân bắt đầu cuộc sống hàng ngày.

Đại viện chính phủ thành phố Quảng Lăng tại đường Vàng Vịnh khu Giang Lăng, cửa lớn nghiêm túc và trang trọng, ngoài cửa là động mạch chủ giao thông rộng lớn trong nội thành.

Cao ốc chủ thể đại viện chính phủ thành phố có sáu tầng, cây xanh thấp thoáng ở chính giữa, tường ngoài mới được sơn và trang trí cách đây không lâu.

Phí Thống giới thiệu cho Dương Tử Hiên về cơ cấu đại viện chính phủ thành phố, công việc này vốn là công tác của thư ký trưởng ủy ban thành phố, nhưng thư ký trưởng chính phủ thành phố trước đây đã theo Lôi Tụng vào trại tạm giam, cũng không thể để phó thư ký trưởng chính phủ thành phố dẫn Dương Tử Hiên làm quen, bởi vậy, cái công tác giới thiệu này, liền rơi xuống bả vai đại quản gia thị ủy Phí Thống.

"Trước kia văn phòng thị trưởng được an trí tại lầu ba!" Phí Thống vừa đi vừa giới thiệu: "Dương thị trưởng, ngài có thể bảo người ta an bài ở những tầng lầu khác."

Có một vài lãnh đạo tương đối cấm kỵ đối với mấy cái gì đó của người tiền nhiệm, đã thế lại còn ngồi tù, Phí Thống liền thiện ý nhắc nhở.

Phí Thống có thể phóng thích một cái tín hiệu thiện ý như vậy, đương nhiên là vì thấy được Chu Lập Xương không muốn quá căng thẳng với Dương Tử Hiên.

Dưới tình huống Dương Tử Hiên đồng ý, Phí Thống không ngại làm tốt quan hệ cùng em bé thị trưởng này, bí thư quản nhân sự, thị trưởng quản dự toán kinh tế, Phí Thống thân là trưởng thư ký thị ủy, cơ hội liên hệ với ủy ban thành phố bên này rất nhiều, tạo ra quan hệ hài lòng với thị trưởng, rất quan trọng đối với việc khai triển, mở rộng công tác của hắn.

"Tôi không mê tín, vẫn cứ an trí tại lầu ba đi, sửa sửa biển số nhà là được rồi..." Dương Tử Hiên chú ý tới, lúc Phí Thống giới thiệu cho hắn các địa phương trong ủy ban, luôn đi gần hắn, thoáng tụt lại một bước so với hắn, dùng để bày ra sự tôn trọng, lại không xa rời nhau quá xa, miễn để lại cho hắn một ấn tượng không tốt, trong lòng liền hiểu, thư ký trưởng này là người tinh.

Đối với chủng loại người tinh này, lợi dụng tốt, là một thanh đao giết người, lợi dụng không tốt, là một thanh đao tự sát.

Dẫn Dương Tử Hiên đi khắp các nơi, tạm quen thuộc kết cấu chính phủ thành phố, Phí Thống mới nói: "Hiện tại chính phủ thành phố bên này còn thiếu một đại quản gia."

Dương Tử Hiên nheo mắt, dậm chân, cân nhắc trong chốc lát, Phí Thống không biết vô duyên vô cớ nói với hắn loại vấn đề nhân lực này, hơn phân nửa là đang làm ống loa cho Chu Lập Xương.

Ý ở ngoài lời chính là, thư ký trưởng chính phủ thành phố bên này, Chu Lập Xương không có ý định nhúng tay, tùy ý để hắn tuyển chọn.

Chu Lập Xương này tuy cường thế, nhưng vẫn có cách làm đúng mực, Dương Tử Hiên sờ sờ cái mũi nghĩ.

"Ngày mai tôi sẽ lấy hồ sơ mấy thư ký từ Từ bí thư xử trưởng bên kia đến cho ngài!" Phí Thống dẫn Dương Tử Hiên nhà khách chính phủ thành phố, nhà khách Giang Tân ở lại, sau đó mới nói.

"Chỗ tài xế và bảo của tôi mẫu dừng chân, nhờ cậu an bài trước một chút."

Chỗ ở của thường ủy thị ủy có mấy gian để trống, nhưng vẫn đang quét dọn vệ sinh, bởi vậy Phí Thống mới dẫn Dương Tử Hiên tới trước nhà khách bên này nghỉ ngơi một đêm.

Nhà khách Giang Tân là nhà khách không tệ, tầng 2 tầng 3 có mười gian phòng, toàn bộ dùng cho lúc tiếp đãi khách quan trọng và lãnh đạo chính phủ thị ủy thành phố, sau nhà có khu vườn, quang cảnh rất yên bình.

Ban ngày cưỡi ngựa xem hoa, rồi lại là họp, sau đó lại quen thuộc công tác, thân thể có chút mỏi mệt, nhưng Dương Tử Hiên nằm ở trên giường mềm mại thoải mái lại không ngủ được.

Chủ trì công tác một thành phố kinh tế lớn nhân khẩu mấy trăm vạn, đối với Dương Tử Hiên mà nói, là một thể nghiệm mới lạ.

Người qua lưu danh, nhạn qua lưu tiếng.

Hắn hi vọng mình có thể lưu lại một màu mực đậm trong lịch sử phát triển của Quảng Lăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giả Cán Bộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook