Chương 177: Đái bãi
Dương Tử Hiên
12/04/2013
Dương Tử Hiên không muốn dây dưa tại đề tài này nữa, quay đầu vừa cười vừa nói với Hứa Linh: “ Chị dâu bây giờ đang dạy học ở một trường trung à, nghe nói một trường ở bên trong Nam Hồ năm nay, lại có trạng nguyên! “
“ Ha ha, là trạng nguyên văn, chính là lớp chị dâu cậu dạy, nàng là chủ nhiệm lớp đó đấy! “ Lê Khải Minh ở một bên bổ sung, trong lời nói có chút đắc ý, hiển nhiên là có chút tự hào đối với thành tích dạy học của thê tử.
Sắc mặt Dương Tử Hiên ngẩn ngơ, lập tức cười nói: “ Không nghĩ tới, chị dâu lại còn rất giỏi dạy học, hôm nào tôi sẽ tự mình đến thăm, chúc mừng chị dâu. “
Hứa Linh có chút ngượng ngùng, thở dài nói: “ Dạy cái gì đâu, là học trò của mình cố gắng, chúng ta làm thầy cô giáo, chỉ đi theo bên cạnh chỉ đạo mà thôi. Đoạn thời gian trước, người đến thăm chúc mừng thật sự là một đám lại một đám, làm tôi tiếp đãi đến choáng luôn, một lần đã sợ rồi. “
Dương Tử Hiên cười cười, thầm nghĩ, đâu phải người ta đến thăm là chúc mừng cho chị, chắc chắn là muốn nhân cơ hội tặng lễ, lôi kéo làm quen cùng Lê Khải Minh, thư ký ủy ban thành phố này.
“ Trung học Nam Hồ thì giáo dục không tệ, nhưng trường cao đẳng giáo dục lại ngày càng sa sút! “ Lê Khải Minh thở dài, hắn là thư ký trưởng ủy ban thành phố, có thể nói là rất tinh tường đối với rất nhiều vấn đề ở Nam Hồ.
Dương Tử Hiên nghi hoặc hỏi: “ Vì cái gì mà nói như vậy? “
“ Trường cao đẳng tốt nhất Nam Hồ chúng ta, chính đại học là La Phù Lý Công, nhưng hiện ở trường, nhiều lãnh đạo chủ yếu dính phải thư tố cáo mang tên thực, đều bị tỉnh Ban Kỷ Luật Thanh tra mang đi điều tra, dạy học cũng là một mảnh hỗn loạn! “ Lê Khải Minh thở dài nói.
Dương Tử Hiên trầm ngâm một chút, trong này đại hữu văn chương (có nhiều câu hỏi), xem ra, phải tốn thời gian tìm hiểu rồi.
“ Tổ đôn đốc kiểm tra đã đi chưa? “ Dương Tử Hiên kính Lê Khải Minh một ly Ngũ Lương Dịch rồi hỏi.
Lê Khải Minh gật gật đầu: “ Đưa tổ đôn đốc kiểm tra đi, về sau, tôi xem sắc mặt Thạch bí thư rất khó coi! “
Dương Tử Hiên buông ly, nói: “ Cái này rất bình thường, con rể bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh Trương Luân bí thư chết ở Nam Hồ chúng ta, đây chính là một cái bóng mờ bao phủ cả thị ủy ủy ban thành phố Nam Hồ! “
Lê Khải Minh thở dài một hơi, nói: “ Qua bốn năm ngày nữa sẽ tổ chức hội nghị thường ủy thị ủy rồi, hiện tại đã có tiếng gió, nói huyện ủy bí thư Đương Quy huyện Vương Cả Quốc có khả năng mất mũ trên đầu nhất! “
Dương Tử Hiên lắp bắp kinh hãi, hỏi: “ Thật hay giả? “
“ Tôi cũng nghe được chút tin tức nho nhỏ ở trong chính phủ thành phố, không biết thật hay giả, dù sao thì loại hội nghị thường ủy thị ủy này, tôi vẫn chưa với tới, nhưng nghe nói, người được đề cử làm ủy bí thư Đương Quy huyện, cũng đã được liệt vào đề tài thảo luận trên hội thường ủy! “
Dương Tử Hiên không nghĩ tới, Thạch Phong Tín và La Trạch Minh lại ra tay quyết đoán như vậy, vậy mà triệt để làm rơi Vương Cả Quốc, để cho Trương Luân bớt tức giận.
Dương Tử Hiên thoáng trầm mặc một tý, mới cùng một nhà Lê Khải Minh tiếp tục nói chuyện trời đất, thằng bé một mực dựa vào bên người Hứa Linh, vẫn luôn hiếu kỳ đánh giá Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên cúi người, nói: “ Tiểu bằng hữu, cháu tên là gì, có muốn chú ôm một cái hay không? “
Thằng bé thỏa thích mút ngón tay, không nói câu nào, liền nhào tới Dương Tử Hiên trong ngực.
Hứa Linh cười nói với Dương Tử Hiên: “ Đứa nhỏ này rất gan dạ, bình thường, khách nhân vào trong nhà, luôn muốn khách nhân ôm đi khắp nơi! “
Dương Tử Hiên liền ôm thằng bé, cười nói: “ Vậy thì chú ôm cháu đi ra ngoài đi một chút! “
Nói xong liền khép ghế lại, ôm thằng bé đi lang thang trên hành lang một chút.
“ Chú, cháu muốn đi thang trượt! “ Thằng bé chỉ chỉ thang lan can, hô.
“ Không được, chỗ đó nguy hiểm! “ Dương Tử Hiên nhìn nhìn phía dưới thang trượt còn có mấy cái bàn ăn, nhiều nam tử khôi ngô mặc quần áo tây đang ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén.
“ Cháu muốn, muốn trượt! “ Thằng bé giãy dụa trong ngực Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên có chút bất đắc dĩ, nói: “ Được rồi, chỉ là, cháu phải nắm chặt tay chú! “
Nói xong, hắn đi xuống cầu thang, bỏ thằng bé lên trên mặt thang cuốn, đi lên trên.
Mới trượt chưa đến một nửa, mấy bàn ăn nam tử khôi ngô phía dưới liền nổi giận đùng đùng, đứng hết cả lên.
“ Con mẹ nó, bọn mày ở phía trên làm gì vậy? “
Dương Tử Hiên nhíu mày, cúi đầu xuống xem xét, liền gặp được mấy nam tử khôi ngô, mặt mũi tràn đầy tức giận, nắm chặt nắm tay thành quả đấm.
“ Con mẹ nó, thằng cho nào vừa làm cái này, lập tức lăn xuống đây cho bố mày! “
“ Nha Nha, cũng dám đi tiểu trên đầu bố mày hả? “
“ Chảy đến bát canh của chúng ta đều là nước đái! “
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cả kinh, không tà môn như vậy chứ, thằng bé vừa ngồi trên thang cuốn, liền đi tiểu rồi?
Cúi đầu xem xét, quả nhiên thấy dưới háng thằng bé đều là vết ẩm ướt, Dương Tử Hiên có chút cười khổ.
“ Cho mày ba phút đồng hồ, lập tức lăn xuống cho bố mày, đợi bố mày lên rồi, chỉ có mày khóc thôi! “ Cầm đầu là một người nam tử cao lớn, bộ mặt rất đen, lúc nói chuyện, thịt trên mặt đều run run lên, xem xét liền biết không phải là người dân lương thiện gì.
Dương Tử Hiên tự biết mình đuối lý, liền ôm thằng bé ra khỏi thang cuốn, bên cạnh, không ít thực khách quen biết đám nam tử khôi ngô này, đều có chút ít thương cảm nhìn Dương Tử Hiên.
“ Chọc phải đám hung thần ác sát này, xem ra người cha kia xui xẻo rồi! “
“ Thật là tai bay vạ gió, lần sau chứng kiến đám người này ăn cơm, tốt nhất là hãy tránh xa một ít! “
Thực khách bốn phía đều lắc đầu, thở dài.
Dương Tử Hiên không nghe được thanh âm xì xào bàn tán cảm khái bốn phía, ôm thằng bé, chậm rãi đi xuống.
“ Tao nói mày, có phải mày muốn chết hay không, đi nhanh một chút, mày sẽ chết à? “ Nam tử cao lớn cầm đầu lạnh lùng nhìn Dương Tử Hiên quát.
Dương Tử Hiên đi xuống lầu dưới, đến bên cạnh bàn ăn, buông thằng bé ra, nhất thời, mấy nam tử khôi ngô đi đến, vây chặt Dương Tử Hiên lại.
Dương Tử Hiên móc ví tiền từ trong túi quần ra, nhìn nhìn bàn thức ăn, đánh giá khoảng chừng là ba trăm đồng tiền gì đó, liền từ trong ví tiền lấy ra sáu trăm đồng tiền, bình tĩnh đặt ở trên bàn cơm, nhàn nhạt nói: “ Đây là bồi thường cho các cậu, phàn nhiều ra, xem như tôi xin lỗi các cậu. “
Mặt nam tử mặt đen cầm đầu bỗng nhiên đỏ bừng, cười phá lên: “ Cái này có thể tính toán là chuyện buồn cười nhất chúng ta gặp được hay không? “
Mấy nam tử cao khác lớn nở nụ cười, nói: “ Đúng vậy! “
“ Thằng nhóc này còn tưởng rằng chỉ cần tiền là có thể giải quyết tất cả vấn đề nữa! “
“ Chúng ta thiếu chút tiền nhỏ này sao? “
Mấy nam tử khôi ngô cười ha ha, thanh âm rất chói tai.
Bốn phía, các thực khách có chút nhát gan sợ phiền phức đã bắt đầu vụng trộm chuồn đi rồi, sợ tai bay vạ gió.
Phục vụ viên mang thức ăn lên cũng theo đường vòng mà đi, vội vàng mà qua, căn bản không muốn quản việc nhỏ nhặt này, quản lý đại sảnh cũng đứng xa xa trông xem tình thế thế nào, trong đầu lại không có ý niệm gọi bảo vệ.
Thực khách quen biết mấy nam tử khôi ngô này, đều là nhìn Dương Tử Hiên rồi âm thầm lắc đầu, vẻ mặt thương cảm, bộ dáng không đành lòng.
Dương Tử Hiên trường kỳ trà trộn trong thể chế, đối với công phu nhìn mặt mà nói chuyện, đương nhiên là đến đẳng cấp lô hỏa thuần thanh rồi, thần thái biểu lộ của các loại nhân vật ở bốn phía, đều bị hắn khắc vào trong óc.
Dương Tử Hiên kéo thằng bé đến bên người, thầm nghĩ, xem ra đám người này đều không phải là dạng người lương thiện, chỉ sợ chuyện này có chút phiền toái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.