Chương 362: Mê tiền
Dương Tử Hiên
28/08/2013
Dương Tử Hiên đồng ý với phân tích của Trương Tuyết Bách, nói: "Trịnh Bình biểu hiện khác thường, điểm này đã rất rõ ràng sáng tỏ rồi, mặc dù Trịnh Bình có nhược điểm nằm trong tay Đường Đại Minh, nhưng con gái của nàng, Đường Ung Dung không nhất định sợ hãi Đường Đại Minh."
"Tôi cảm thấy cửa khẩu đột phá có thể xuất hiện từ trên người Đường Ung Dung!" Dương Tử Hiên híp hai mắt lại nói.
"Hơn nữa, Tử Hiên, cậu có chú ý tới một người không? Một nhân vật rất quan trọng, nhưng một mực không xuất hiện." Bản thân Trương Tuyết Bách chính là một cô gái cực kì thông minh, mặc dù không tham chính, nhưng đối với cong cong thẳng thẳng bên trong thể chế, đúng là rất rõ ràng.
Dương Tử Hiên trải qua Trương Tuyết Bách nhắc nhở như vậy, liền lập tức rõ ràng: "Tuyết Bách, chị nói về —— cục trưởng cục công an thành phố An Thuyền kia?"
Trong mắt Trương Tuyết Bách hiện lên một tia tán thưởng, nói: "Đúng vậy, chính là hắn, tôi cảm giác Trịnh Mộc Đa vẫn luôn phát sinh gút mắc quay chung quanh cục công an thành phố An Thuyền, cho nên, cục trưởng cục công an thành phố An Thuyền là này chính là nhân vật quan trọng, hắn nhất định là một trong những người chủ mưu, từ một ý tứ khác để nói, hắn cũng là cửa khẩu đột phá của cậu."
Dương Tử Hiên trầm ngâm một hồi, mới chậm rãi gật đầu nói: "Đúng vậy, người này rất quan trọng, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không lộ diện ở trước mặt tôi và tổ điều tra, hoặc là người này tâm cơ thâm trầm, che dấu rất sâu, nếu hắn ngang ngược càn rỡ thì cũng không cần sợ hãi."
"Đúng rồi, Tuyết Bách, Nhật Hóa công ty của chị gần đây như thế nào? Đã từ lấy được kỹ thuật sản xuất tỉnh Lĩnh Nam đến chưa?" Dương Tử Hiên hỏi ngược lại.
"Muốn làm cho chút ít xí nghiệp đồ gia dụng vùng duyên hải kia chuyển nhượng kỹ thuật, hiện tại xem ra là không thực tế, mở miệng đều ra giá rất cao, nhưng lại có rất nhiều điều kiện khác kèm theo, những điều kiện kèm theo này, cơ hồ đều là muốn chúng ta xây dựng thành công ty con của bọn hắn." Trương Tuyết Bách có chút buồn rầu lắc lắc đầu.
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Tuyết Bách, chị không cần phải xin chuyển nhượng kỹ thuật từ trong tay bọn họ, cứ trực tiếp đục khoét nền tảng (thọc gậy bánh xe), từ trong chút ít xí nghiệp đồ gia dụng lớn này, kiếm mấy nhân tài kỹ thuật hạch tâm tới công ty nhà mình là được!”
“Chỉ cần chị nói ra đủ giá tiền, tôi không tin những nhân viên kỹ thuật này không động tâm, tại Lập Bạch, Cao Phú Lực, Sóng Kỳ không thiếu một hai nhân tài kỹ thuật, cho nên vị trí của bọn hắn trong chút ít xí nghiệp lớn cũng không quá quan trọng, chỉ cần chị tuyết Bạch khai ra đủ bảng giá, nhất định sẽ có người thà làm đầu gà chứ không làm đuôi trâu."
Trương Tuyết Bách rất đồng ý, gật gật đầu, nói: "Đục khoét nền tảng (thọc gậy bánh xe), chuyện này cũng có thể xem là một biện pháp tốt."
Thời điểm xe lái vào lối thu phí đường cao tốc thành phố Tử Kim, một cỗ Passat treo biển số xe cảnh sát kinh thành chắn ở phía trước xe Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên hơi nao nao, Lưu Bất Khắc quay đầu nói: "Chiếc xe này tôi biết, là xe tư nhân Trang Lộ Lộ dùng."
Phú Khang và Passat đi nghiêng qua nhau, Dương Tử Hiên quay đầu nhìn nhìn người đàn ông thanh niên ngồi sau đuôi, người đàn ông thanh niên cũng nhìn thấy Dương Tử Hiên, nhưng Dương Tử Hiên cố ý chặn mặt Trương Tuyết Bách, Trang Lộ Lộ không nhìn ra cô gái đằng sau Dương Tử Hiên là ai.
"Trùng hợp vậy!"
Phú Khang chậm rãi chạy nhanh về hướng một con đường khác, Passat cũng rẽ sang, mỗi người đi một ngả.
Trang Lộ Lộ có chút ngoài ý muốn nhìn người đàn ông chào hỏi hắn, Dương Tử Hiên rất ít lộ diện trên tin tức, Trang Lộ Lộ thật sự không biết bộ dáng Dương Tử Hiên thế nào, nhưng hắn chú ý tới bảng số xe Phú Khang, dần dần sẽ hiểu.
"Cậu và hắn có quen biết sao?" Trước kia Trương Tuyết Bách không rõ ràng lắm về chuyện mâu thuẫn giữa Dương Tử Hiên và phái bản địa, rốt cuộc đã trở nên gay gắt đến trình độ nào, nhưng nhìn thấy Dương Tử Hiên chào hỏi cùng Trang Lộ Lộ, liền biết quan hệ hai người đã tương đối xấu rồi.
"Ha ha, có ít người tất nhiên là phải đắc tội, sớm hay muộn đều giống nhau!" Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
"Vậy cậu phải cực kỳ chú ý, cậu có biết Trang Lộ Lộ đúng là cực kỳ được Trang lão gia tử thưởng thức hay không, hắn được coi là hạch tâm đời thứ ba phái bản địa để bồi dưỡng, một việc không cẩn thận, khả năng là cậu sẽ phải thừa nhận toàn bộ lửa giận của cả phái bản địa." Trương Tuyết Bách có chút lo lắng rồi, trên trán hiện lên vẻ sầu lo nhàn nhạt.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Tôi hiểu, tôi sẽ cẩn thận."
Sau khi đưa Trương Tuyết Bách về nhà, Dương Tử Hiên và Lưu Bất Khắc dựa theo địa chỉ Trương Tuyết Bách cho, đã tìm được chỗ ở của phóng viên lúc ban đầu đưa tin về Trịnh Mộc Đa trên báo tỉnh.
Đây là một phòng cho thuê bình thường, bên ngoài là một chiếc xe máy, chắc là cư ngụ ở lầu một, Dương Tử Hiên cùng Lưu Bất Khắc lặng yên không một tiếng động mò tới bên ngoài căn phòng cho thuê.
"Dương sở, để tôi đi giáo huấn con chó săn này là được rồi, tốt nhất là ngài không nên lộ diện." Lưu Bất Khắc cẩn thận nói.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Kỳ thật cũng không sao, dạng chó săn như vậy, không có người nào coi hắn là một nhân vật, chỉ là, anh nói cũng đúng, tôi nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Tới gần phòng cho thuê một chút, có thể nghe thấy giọng nói một cặp nam nữ ở bên trong.
"Lão Thành, mấy ngày nay buôn bán lời không ít tiền à?" Giọng nói cô gái hơi bén nhọn.
"Ha ha, đúng là kiếm được không ít, người kia ra tay thật sự là cực kỳ xa xỉ."
"Ghi một bài một ngàn?"
"Tiểu Phương, nói như em thì quá làm thấp văn vẻ của tôi rồi, sao có thể ít vậy được? Đằng sau một ngàn này còn phải gia tăng một số 0."
Cô gái hét lên một tiếng, trong giọng nói xen lẫn đầy sự hưng phấn: "Một bài viết một vạn, vậy hôm trước anh viết ba bài, không phải là ba vạn sao, ôi trời ơi má ơi, nói những ký giả các anh là ông vua không ngai, thật đúng là không sai, một bài văn vẻ liền lấy một vạn đồng tiền của người ta, đây chính là một năm tiền lương của em đấy."
Đầu năm nay, mặc dù là nhân viên công tác cơ quan trực thuộc tỉnh, tiền lương cơ bản đều là bốn trăm đồng, tiền lương trên một ngàn, xem như thu nhập cao rồi, tiền lương quá hai ngàn, cũng đã có thể đi khoe khoang khắp nơi.
Người đàn ông cười một tiếng, nói: "Văn của tôi chính là tiền nào đồ nấy, cũng không phải tôi muốn bôi đen người ta, nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh kia xác thực là rất mục nát, chút ít văn vẻ tôi ghi kia đều là những bài thực sự cầu thị, không phụ lòng trời đất chứng giám."
"Thôi đi, lão Thành, anh là mặt hàng gì, tôi vẫn chưa rõ ràng lắm, anh khỏi phải muốn tuyên dương tâm chính nghĩa của anh làm gì, anh có thể không hại người cũng đã rất tốt rồi, nhưng em tôi rất thích bộ dáng xấu xa của anh.”
“Lão Thành, có ba vạn đồng tiền này, chúng ta lại tích góp thêm một chút, vậy là có thể mua một căn phòng trong tỉnh thành rồi, tòa soạn báo các anh không phân phối cho anh một căn phòng nhỏ, khiến cho chúng ta hiện tại phải chạy đi tìm chỗ ở, tất cả sinh hoạt đều không tiện."
"Tiểu Phương, sự tình phòng ở, em không cần lo lắng, tôi sẽ nghĩ biện pháp, người kia đêm nay lại tìm tới tôi, khả năng còn muốn tôi ghi vài bài văn vẻ làm xấu thanh danh đám người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh kia, khả năng sẽ có một vụ phát tài..."
"Ôi, em thật sự là yêu anh chết mất, lão Thành, em đúng là không nhìn lầm người, anh cuối cùng cũng sáng lên..."
Dương Tử Hiên ngồi ở bên ngoài, tất cả những lời đó, hắn đều nghe được rõ ràng rành mạch, Lưu Bất Khắc sớm đã lặng yên mở cửa ra, hai nam nữ bên trong đang trần truồng, đậm đặc tình ý ôm nhau nằm trên giường, không hề chú ý bên trong phòng cho thuê đã xuất hiện thêm một người.
Lưu Bất Khắc cầm lấy một vật cứng, nhắm ngay đầu nam nữ, mạnh mẽ đánh một hái, hai người không kịp hô lên một tiếng, đã bị đánh choáng luôn, Lưu Bất Khắc tiện tay cầm lấy một cái bao tải, nhét người đàn ông vào, ném lên trên xe.
"Tôi cảm thấy cửa khẩu đột phá có thể xuất hiện từ trên người Đường Ung Dung!" Dương Tử Hiên híp hai mắt lại nói.
"Hơn nữa, Tử Hiên, cậu có chú ý tới một người không? Một nhân vật rất quan trọng, nhưng một mực không xuất hiện." Bản thân Trương Tuyết Bách chính là một cô gái cực kì thông minh, mặc dù không tham chính, nhưng đối với cong cong thẳng thẳng bên trong thể chế, đúng là rất rõ ràng.
Dương Tử Hiên trải qua Trương Tuyết Bách nhắc nhở như vậy, liền lập tức rõ ràng: "Tuyết Bách, chị nói về —— cục trưởng cục công an thành phố An Thuyền kia?"
Trong mắt Trương Tuyết Bách hiện lên một tia tán thưởng, nói: "Đúng vậy, chính là hắn, tôi cảm giác Trịnh Mộc Đa vẫn luôn phát sinh gút mắc quay chung quanh cục công an thành phố An Thuyền, cho nên, cục trưởng cục công an thành phố An Thuyền là này chính là nhân vật quan trọng, hắn nhất định là một trong những người chủ mưu, từ một ý tứ khác để nói, hắn cũng là cửa khẩu đột phá của cậu."
Dương Tử Hiên trầm ngâm một hồi, mới chậm rãi gật đầu nói: "Đúng vậy, người này rất quan trọng, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không lộ diện ở trước mặt tôi và tổ điều tra, hoặc là người này tâm cơ thâm trầm, che dấu rất sâu, nếu hắn ngang ngược càn rỡ thì cũng không cần sợ hãi."
"Đúng rồi, Tuyết Bách, Nhật Hóa công ty của chị gần đây như thế nào? Đã từ lấy được kỹ thuật sản xuất tỉnh Lĩnh Nam đến chưa?" Dương Tử Hiên hỏi ngược lại.
"Muốn làm cho chút ít xí nghiệp đồ gia dụng vùng duyên hải kia chuyển nhượng kỹ thuật, hiện tại xem ra là không thực tế, mở miệng đều ra giá rất cao, nhưng lại có rất nhiều điều kiện khác kèm theo, những điều kiện kèm theo này, cơ hồ đều là muốn chúng ta xây dựng thành công ty con của bọn hắn." Trương Tuyết Bách có chút buồn rầu lắc lắc đầu.
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Tuyết Bách, chị không cần phải xin chuyển nhượng kỹ thuật từ trong tay bọn họ, cứ trực tiếp đục khoét nền tảng (thọc gậy bánh xe), từ trong chút ít xí nghiệp đồ gia dụng lớn này, kiếm mấy nhân tài kỹ thuật hạch tâm tới công ty nhà mình là được!”
“Chỉ cần chị nói ra đủ giá tiền, tôi không tin những nhân viên kỹ thuật này không động tâm, tại Lập Bạch, Cao Phú Lực, Sóng Kỳ không thiếu một hai nhân tài kỹ thuật, cho nên vị trí của bọn hắn trong chút ít xí nghiệp lớn cũng không quá quan trọng, chỉ cần chị tuyết Bạch khai ra đủ bảng giá, nhất định sẽ có người thà làm đầu gà chứ không làm đuôi trâu."
Trương Tuyết Bách rất đồng ý, gật gật đầu, nói: "Đục khoét nền tảng (thọc gậy bánh xe), chuyện này cũng có thể xem là một biện pháp tốt."
Thời điểm xe lái vào lối thu phí đường cao tốc thành phố Tử Kim, một cỗ Passat treo biển số xe cảnh sát kinh thành chắn ở phía trước xe Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên hơi nao nao, Lưu Bất Khắc quay đầu nói: "Chiếc xe này tôi biết, là xe tư nhân Trang Lộ Lộ dùng."
Phú Khang và Passat đi nghiêng qua nhau, Dương Tử Hiên quay đầu nhìn nhìn người đàn ông thanh niên ngồi sau đuôi, người đàn ông thanh niên cũng nhìn thấy Dương Tử Hiên, nhưng Dương Tử Hiên cố ý chặn mặt Trương Tuyết Bách, Trang Lộ Lộ không nhìn ra cô gái đằng sau Dương Tử Hiên là ai.
"Trùng hợp vậy!"
Phú Khang chậm rãi chạy nhanh về hướng một con đường khác, Passat cũng rẽ sang, mỗi người đi một ngả.
Trang Lộ Lộ có chút ngoài ý muốn nhìn người đàn ông chào hỏi hắn, Dương Tử Hiên rất ít lộ diện trên tin tức, Trang Lộ Lộ thật sự không biết bộ dáng Dương Tử Hiên thế nào, nhưng hắn chú ý tới bảng số xe Phú Khang, dần dần sẽ hiểu.
"Cậu và hắn có quen biết sao?" Trước kia Trương Tuyết Bách không rõ ràng lắm về chuyện mâu thuẫn giữa Dương Tử Hiên và phái bản địa, rốt cuộc đã trở nên gay gắt đến trình độ nào, nhưng nhìn thấy Dương Tử Hiên chào hỏi cùng Trang Lộ Lộ, liền biết quan hệ hai người đã tương đối xấu rồi.
"Ha ha, có ít người tất nhiên là phải đắc tội, sớm hay muộn đều giống nhau!" Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
"Vậy cậu phải cực kỳ chú ý, cậu có biết Trang Lộ Lộ đúng là cực kỳ được Trang lão gia tử thưởng thức hay không, hắn được coi là hạch tâm đời thứ ba phái bản địa để bồi dưỡng, một việc không cẩn thận, khả năng là cậu sẽ phải thừa nhận toàn bộ lửa giận của cả phái bản địa." Trương Tuyết Bách có chút lo lắng rồi, trên trán hiện lên vẻ sầu lo nhàn nhạt.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Tôi hiểu, tôi sẽ cẩn thận."
Sau khi đưa Trương Tuyết Bách về nhà, Dương Tử Hiên và Lưu Bất Khắc dựa theo địa chỉ Trương Tuyết Bách cho, đã tìm được chỗ ở của phóng viên lúc ban đầu đưa tin về Trịnh Mộc Đa trên báo tỉnh.
Đây là một phòng cho thuê bình thường, bên ngoài là một chiếc xe máy, chắc là cư ngụ ở lầu một, Dương Tử Hiên cùng Lưu Bất Khắc lặng yên không một tiếng động mò tới bên ngoài căn phòng cho thuê.
"Dương sở, để tôi đi giáo huấn con chó săn này là được rồi, tốt nhất là ngài không nên lộ diện." Lưu Bất Khắc cẩn thận nói.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Kỳ thật cũng không sao, dạng chó săn như vậy, không có người nào coi hắn là một nhân vật, chỉ là, anh nói cũng đúng, tôi nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Tới gần phòng cho thuê một chút, có thể nghe thấy giọng nói một cặp nam nữ ở bên trong.
"Lão Thành, mấy ngày nay buôn bán lời không ít tiền à?" Giọng nói cô gái hơi bén nhọn.
"Ha ha, đúng là kiếm được không ít, người kia ra tay thật sự là cực kỳ xa xỉ."
"Ghi một bài một ngàn?"
"Tiểu Phương, nói như em thì quá làm thấp văn vẻ của tôi rồi, sao có thể ít vậy được? Đằng sau một ngàn này còn phải gia tăng một số 0."
Cô gái hét lên một tiếng, trong giọng nói xen lẫn đầy sự hưng phấn: "Một bài viết một vạn, vậy hôm trước anh viết ba bài, không phải là ba vạn sao, ôi trời ơi má ơi, nói những ký giả các anh là ông vua không ngai, thật đúng là không sai, một bài văn vẻ liền lấy một vạn đồng tiền của người ta, đây chính là một năm tiền lương của em đấy."
Đầu năm nay, mặc dù là nhân viên công tác cơ quan trực thuộc tỉnh, tiền lương cơ bản đều là bốn trăm đồng, tiền lương trên một ngàn, xem như thu nhập cao rồi, tiền lương quá hai ngàn, cũng đã có thể đi khoe khoang khắp nơi.
Người đàn ông cười một tiếng, nói: "Văn của tôi chính là tiền nào đồ nấy, cũng không phải tôi muốn bôi đen người ta, nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh kia xác thực là rất mục nát, chút ít văn vẻ tôi ghi kia đều là những bài thực sự cầu thị, không phụ lòng trời đất chứng giám."
"Thôi đi, lão Thành, anh là mặt hàng gì, tôi vẫn chưa rõ ràng lắm, anh khỏi phải muốn tuyên dương tâm chính nghĩa của anh làm gì, anh có thể không hại người cũng đã rất tốt rồi, nhưng em tôi rất thích bộ dáng xấu xa của anh.”
“Lão Thành, có ba vạn đồng tiền này, chúng ta lại tích góp thêm một chút, vậy là có thể mua một căn phòng trong tỉnh thành rồi, tòa soạn báo các anh không phân phối cho anh một căn phòng nhỏ, khiến cho chúng ta hiện tại phải chạy đi tìm chỗ ở, tất cả sinh hoạt đều không tiện."
"Tiểu Phương, sự tình phòng ở, em không cần lo lắng, tôi sẽ nghĩ biện pháp, người kia đêm nay lại tìm tới tôi, khả năng còn muốn tôi ghi vài bài văn vẻ làm xấu thanh danh đám người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh kia, khả năng sẽ có một vụ phát tài..."
"Ôi, em thật sự là yêu anh chết mất, lão Thành, em đúng là không nhìn lầm người, anh cuối cùng cũng sáng lên..."
Dương Tử Hiên ngồi ở bên ngoài, tất cả những lời đó, hắn đều nghe được rõ ràng rành mạch, Lưu Bất Khắc sớm đã lặng yên mở cửa ra, hai nam nữ bên trong đang trần truồng, đậm đặc tình ý ôm nhau nằm trên giường, không hề chú ý bên trong phòng cho thuê đã xuất hiện thêm một người.
Lưu Bất Khắc cầm lấy một vật cứng, nhắm ngay đầu nam nữ, mạnh mẽ đánh một hái, hai người không kịp hô lên một tiếng, đã bị đánh choáng luôn, Lưu Bất Khắc tiện tay cầm lấy một cái bao tải, nhét người đàn ông vào, ném lên trên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.