Chương 603: Sự kiện bạo động
Dương Tử Hiên
05/09/2013
Thời điểm Thường Mai và Dương Tử Hiên trốn ở trong chăn, Trương Ôn đã
gọi điện thoại tới, không đợi nàng mở miệng, liền mắng nàng một trận,
bảo nàng trở về văn phòng viết bản kiểm điểm, làm tốt thái độ nhận sai
lầm.
Sáng sớm, tâm tình Thường Mai vốn đang rất oải, tối hôm qua chiến trường liên tục thay đổi, từ chiến đấu ở thùng xe đến chiến trường khách sạn, lúc đang nằm trong ngực Dương Tử Hiên, lại bị hắn dựng dậy bắt làm tiếp.
Thường Mai lắc lắc bờ eo thon bé bỏng, thoải mái vặn eo bẻ cổ, vừa bị Trương Ôn rống một tiếng như vậy, oán hận chất chứa từ bao giờ đến giờ đều bạo phát ra, lập tức nổi giận, quát: "Muốn viết thì chính anh viết đi, tôikhông làm, tôi từ chức! Tôi không phải là bảo mẫu của anh!"
Rống xong, liền ném điện thoại sang bên cạnh.
Dương Tử Hiên ho khan hai tiếng, mới phát hiện điện thoại chưa tắt, liền tranh thủ vươn tay ra tắt.
Trương Ôn nghe được bên kia điện thoại có khác tiếng ho khan, trong nội tâm lập tức xuất hiện tâm tư nghi hoặc, đố kỵ.
Những cảm giác này lập tức giống như độc xà gặm nhấm đáy lòng của hắn, trên đường chạy tới đường Trung Nam, hắn không thể yên lòng rồi, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nhổ ra một câu —— con đĩ này, dám vụng trộm với người.
Thường Mai trong mắt hắn, sớm đã là vật bị độc chiếm, nhưng không ngờ vật mình độc chiếm, vậy mà lại ngủ ở trên giường người khác, trong nội tâm càng nghĩ càng tức, nếu như không phải chạy tới hiện trường xử lý vấn đề, hắn ta sẽ đi tìm Thường Mai ngay bây giờ, cho cô nàng hai bạt tai.
Sau khi tách ra khỏi Thường Mai, Dương Tử Hiên trực tiếp đi đến phòng làm việc của mình.
Cả ngày hôm qua, Dương Tử Hiên không có chuyện gì để làm, cho tới bây giờ, buổi biểu diễn công nhân này, vẫn là do văn phòng ủy ban tỉnh làm diễn viên chính, vẫn chưa lộ ra chuyện quần thể cán bộ công ty Xuân Huy mục nát tham ô.
Dương Tử Hiên hiểu, trải qua một ngày một đêm, khẳng định Hoàng Văn Thanh đã biết phong trào mục nát trong nội bộ cán bộ công ty Xuân Huy, khẳng định cũng nắm giữ được một ít nhân chứng cùng chứng cớ.
Nhưng hắn một mực không yêu cầu Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tham gia, thái độ đã rất rõ ràng, chính là không muốn Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh nhúng tay vào chuyện này.
Đối với việc không thể triệt để đẩy Dương Tử Hiên ra khỏi Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, Hoàng Văn Thanh luôn tỏ vẻ tiếc nuối thật lớn, dù cho Dương Tử Hiên chỉ đảm nhiệm một chức thường ủy trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, thì thực quyền trong tay vẫn tương đối lớn.
Có Trương Luân tín nhiệm, một mực phân công quản lý hai phòng mạnh nhất trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Ở trong mắt Hoàng Văn Thanh, hiện tại Dương Tử Hiên vẫn là một con độc xà nhỏ, chỉ cần có một cơ hội, khẳng định sẽ phản công, cho nên Hoàng Văn Thanh mới không muốn để cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tham gia, một mực kéo dài không ý kiến.
Hoàng Văn Thanh đương nhiên không biết, từ đầu tới đuôi sự kiện lần này, đều là Dương Tử Hiên đạo diễn.
"Lãnh đạo công ty Xuân Huy đã có dị động..." Sài Quá Long đi theo Dương Tử Hiên, vừa cười nói.
Dương Tử Hiên không chút hoang mang, bố cục lâu như vậy, đúng là để đợi ngày này, nhưng hắn vẫn muốn từ từ hưởng thụ thành quả thắng lợi lần này, nói: "Bọn Khô Lộc Văn đã bắt đầu hoạt động là chuyện bình thường, Hoàng Văn Thanh và ủy ban tỉnh bây giờ vẫn chưa có thời gian bận tâm đến bọn hắn, phải xử lý sự tình công nhân viên chức, đợi cho đám công nhân viên chức tản đi, chỉ sợ kẻ thứ nhất bị cầm ra khai đao sẽ là bọn hắn rồi, bọn hắn chưa động, chính là người ngu."
"Chúng ta có nên sớm thu lưới không?" Sài Quá Long hỏi.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Vì cái gì mà phải sớm thu lưới đây? Hiện tại tất cả cao tầng Xuân Huy đều ở dưới sự giám sát và điều khiển mật thiết của Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta, chúng ta sớm thu lưới, nhất định có thể một mẻ hốt gọn bọn hắn, nhưng khẳng định sẽ có rất nhiều quản lý cao tầng phủ nhận mình đamg có kế hoạch lẩn trốn.”
“Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta sẽ bị cắn ngược một cái, nói chúng ta làm việc không dựa theo chương trình, nói chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng không thông báo cho Tỉnh ủy."
Sài Quá Long gật gật đầu, hỏi: "Chúng ta cứ đợi đến lúc con thỏ ra khỏi tổ, rồi một mẻ hốt gọn bọn hắn?"
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Còn có thể lớn mật hơn một chút, để một hai con cá lọt lưới, đào thoát thành công, lại thông qua ngoại giao quay vần, dẫn độ về nước."
Sài Quá Long hít một hơi khí lạnh, nếu làm như vậy, vậy thì mặt mũi ủy ban tỉnh sẽ mất hết.
Kiếp sống chính trị của Hoàng Văn Thanh bị trùng kích cực lớn là chuyện có thể đoán được, quan viên một hệ Hoàng Văn Thanh kia về sau đều phải cúi đầu đi đường rồi.
Dương Tử Hiên uống một hớp trà rồi nói: "Nhất định phải tạo thành sự thật lẩn trốn, phải làm cho từng quản lý cao cấp lẩn trốn đều không thể chối cãi, phải để cho Tỉnh ủy cảm thấy tình thế rất nghiêm trọng, tự tay tiếp quản, phải làm cho ủy ban tỉnh không có biện pháp nhúng tay vào."
Sài Quá Long gật gật đầu, nói: "Tôi nhất định sẽ ghi nhớ chỉ thị của lãnh đạo!"
...
Trương Ôn đi vào đường Trung Nam, hai bên đường vẫn là vài trăm người, mấy trăm công nhân viên chức đều ngủ ở chỗ này một đêm.
Ủy ban tỉnh không thể không sai người văn phòng ủy ban tỉnh phái đưa cơm và đồ ăn cho những người này, nếu thật sự có vài người chết đói, chỉ sợ sự tình sẽ huyên náo càng lớn hơn.
Vừa tiến vào trong đám người, Trương Ôn lập tức liền phát hiện bốn phía đều là phóng viên mang cameras, có một vài người là đài phát thanh tỉnh, một vài người là đài phát thanh bên ngoài đến đây đưa tin.
Sắc mặt Trương Ôn tối sầm lại, trong lòng lập tức hiểu, đây nhất định là do Chu Trì Khôn chứng kiến tin tức trên CCTV, liền hạ lệnh đài phát thanh tỉnh buông lỏng lệnh cấm đưa tin.
Thật sự là kẻ dối trá, trong nội tâm Trương Ôn thầm mắng một câu, tư thế của Chu Trì Khôn nói rõ, chuyện này không quan hệ đến hắn, muốn ủy ban tỉnh tự mình giải quyết.
…..
Tiễn bước Sài Quá Long ra ngoài, về sau, Dương Tử Hiên cũng chầm chậm lái xe đến đây.
Chiếc xe màu đen đứng tại cách đó không xa, đi bộ qua cầu Hoàng Giang Lớn, liền nhìn thấy Trương Ôn đang cực lực hòa giải tâm tình kích động của công nhân viên chức, không dám hứa hẹn gì với những công nhân viên chức nghỉ việc này, bởi vì bây giờ nói cái gì cũng chỉ là buôn nước bọt, phải làm ra hành động thực tế.
"...Trong tỉnh sẽ hỗ trợ giải quyết vấn đề cuộc sống cơ bản cho gia đình các vị, bảo đảm giải quyết một bộ phận khó khăn..." Sắc mặt Trương Ôn hiện lên vẻ u sầu nói.
Công nhân viên chức nghỉ việc ở đường Trung Nam bên này, so với tại trước cửa ủy ban tỉnh thì còn nhiều hơn, thật sự muốn phụ cấp cho từng gia đình một vạn mà nói, cũng không phải 500 vạn là có thể xong việc, có thể Trương Ôn còn phải tốn thêm chút tiền trà nước, mới có thể đuổi bọn công nhân viên chức này đi, vậy nên hắn mới hạ giá trước.
"Dựa vào cái gì? Ngày hôm qua, công nhân viên chức đứng tại ủy ban tỉnh trước mặt, từng người đều có thể lập tức cầm được một vạn, dựa vào cái gì mà chúng tôi không có, anh cũng nên cho tôi một câu trả lời thuyết phục..."
Tuy thời điểm Hoàng Văn Thanh bảo hắn tới nơi này đối thoại, đã từng nói qua, có thể đáp ứng yêu cầu đền bù tổn thất một vạn cho những công nhân viên chức này.
Nhưng Trương Ôn không dám lập tức mở miệng đáp ứng, dù sao thì hiện tại tài chính tỉnh cũng rất thiếu thốn, 500 vạn ngày hôm qua đều là gom góp đông một ít gom góp tây một ít, một ít lãnh đạo sở tài chính và ủy ban tỉnh cũng đã đưa ra ý kiến phản đối rất mạnh mẽ.
Tựa như Trần Chí Ôn và một đám cán bộ xuất thân sở tài chính, đều phê bình vài câu không mặn không nhạt, nói sở tài chính làm việc không có quy củ, vậy mà điều tài khoản cứu tế lúc khẩn trương đi đền bù tổn thất cho những công nhân viên chức nghỉ việc này, dẹp loạn tình thế.
Bởi vậy, Trương Ôn không thể không phòng bị, sợ lúc bọn người Trần Chí Ôn một lần nữa cầm quyền, sẽ cầm chuyện này công kích thư ký trưởng là hắn.
Hoàng Văn Thanh không sợ Trần Chí Ôn, nhưng Trương Ôn vẫn rất sợ Trần Chí Ôn.
"Yên lặng một chút, yên lặng một chút..."
Trương Ôn cầm loa, đang muốn nói chuyện, không biết từ đâu đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai, cùng với vài tiếng hô to: "Cảnh sát đánh người rồi, cảnh sát đánh người..."
Hai ba câu nói, lập tức liền làm cho hiện trường sôi trào lên.
Hiện trường ngoại trừ hơn bốn trăm công nhân viên chức ra, còn có gần trăm cảnh sát và công an, còn có hơn một ngàn quần chúng vây xem xung quanh.
Hai câu hò hét này đã trở thành ngòi nổ cho toàn hiện trường, vốn đã cực kỳ chen chúc, đột nhiên xuất hiện sự hỗn loạn quy mô, không ngừng có người bắt đầu trùng kích phòng tuyến của cảnh sát và công an.
Thập niên 90, rất nhiều cảnh sát và công an không có bao nhiêu kinh nghiệm xử lý đối với loại sự kiện quần thể đột phát này, bị một ít dân chúng đánh mấy cái, một ít cảnh sát tính khí nóng cũng bắt đầu đánh nhau với những dân chúng này.
Đã có mở đầu, sau đó liền cực kỳ khủng khiếp, hiện trường lâm vào hoàn cảnh càng thêm hỗn loạn, Dương Tử Hiên đứng bên ngoài đám người sớm đã trốn thoát, một ít dân chúng bắt đầu vây quanh cảnh sát, hơn nữa còn ném, đập nát xe côn an.
Trương Ôn vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị mấy dân chúng vây xem đấm hai cái, cảnh sát bốn phía vội chạy lên, liên tục không ngừng đưa hắn vào trong xe công vụ màu đen.
Hoàng Văn Thanh thu được tin tức trước tiên, đầu choáng váng, rống giận: "Không phải đã bảo cậu từ từ đối thoại cùng bọn họ rồi sao? Tại sao lại nổi lên xung đột? Những phóng viên kia đã quay chụp hết tình thế này rồi hả..."
"Tôi cũng không biết là ai ồn ào, nói xạo mấy câu, liền làm cho những người này xúc động, bắt đầu chạy lên đánh đấm, tôi không thể ép xuống được, còn có một vài cảnh sát và công an, xác thực đã đánh người...”
“Hiện tại tình thế toàn một mảnh hỗn loạn, chủ tịch tỉnh, ngài nên tranh thủ thời gian tăng cường phái người tới, bằng không thì sẽ tạo thành sự cố tàn tật, thậm chí là sự cố tử vong, càng không dễ bàn giao đâu..." Kính mắt của Trương Ôn đã bị đánh nát rồi, khóe mắt đang đổ máu, nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, biết rõ lúc này không phải tìm lúc căn nguyên của sự việc.
Hoàng Văn Thanh ngẫm lại một chút, cảm thấy cũng đúng, vội vàng cúp điện thoại, nói chuyện cùng Chu Trì Khôn.
Chu Trì Khôn lập tức đồng ý để cho trung đoàn cảnh sát tỉnh tăng thêm người đi hiện trường, hơn nữa lại phái thêm hai phó thư ký trưởng Tỉnh ủy đi đến hiện trường xử lý trước.
Dương Tử Hiên nhìn thấy rất rõ ràng, vừa rồi rõ ràng là có người làm rối.
Mục tiêu chính là muốn làm cho sự tình càng trở nên khó giải quyết.
Nhưng Dương Tử Hiên không nghĩ ra, trong tỉnh này, trừ hắn ra và Đại Danh hệ ra, còn có ai có thù hận sâu như vậy với Hoàng Văn Thanh, giống như là muốn Hoàng Văn Thanh đẩy vào chỗ chết, cố ý tạo thành cục diện hỗn loạn và xung đột ác liệt như thế ở trước màn ảnh truyền hình.
Chẳng lẽ là bình thường Hoàng Văn Thanh làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên có người cố ý làm hỗn loạn tình thế, khiến cho Hoàng Văn Thanh không xuống đài được?
Dương Tử Hiên lắc đầu, gọi điện thoại cho Trần Chí Ôn, miêu tả một chút về tình huống hiện trường.
"Chuyện này, cậu tạm thời không cần lo nữa, thân phận hiện tại của cậu cũng không tiện để nhúng tay vào."
Trần Chí Ôn chậm rãi nói: "Chỉ là, cậu nói có người cố ý làm rối hiện trường, cố ý tăng thêm phiền toái cho Hoàng Văn Thanh, điểm ấy thì cũng tôi kỳ quái... Chẳng lẽ trong tỉnh chúng ta còn ẩn núp một cỗ thế lực khác?"
"Nói không chừng là một ít địch nhân của Hoàng chủ tịch tỉnh hoặc là Trương thư ký trưởng, không cần phải nghiên cứu kỹ..." Dương Tử Hiên không có ý định tiếp tục chờ đợi tại hiện trường, trực tiếp lái xe đi, gọi điện cho Trần Linh.
Sau khi Trần Linh đón đứa con về nhà, Tôn Xán vẫn luôn yêu cầu nàng ở trong nhà thu thập hành lý, buổi tối đêm nay chuẩn bị ngồi phi cơ đi đến khu Cảng Châu tỉnh Lĩnh Nam trước, sau đó là xuất cảnh từ Cảng Châu.
Trần Linh cũng phải lấy cớ xuống lầu mua một vài thứ cần thiết mới có thể ra ngoài, gọi điện số Dương Tử Hiên rồi nói: "Hiện tại, cao tầng cả công ty Xuân Huy đều đang mưu đồ rời đi, đã có ba phó tổng ngồi phi cơ đến Cảng Châu rồi, chờ một lát nữa Khô Lộc Văn cũng sẽ đi."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Yên tâm đi, những tình huống này, tôi đã nắm giữ, cô không cần lo lắng...”
“Chỉ là, có một nguyên tắc, cô ngàn vạn lần không thể lẩn trốn theo Tôn Xán, chờ một lát nữa, cô bắt lấy một cơ hội, đi về nhà mẹ đẻ bên kia trước, tình huống bây giờ rất hỗn loạn, tốt nhất là mẹ con hai người tránh đi mấy hôm.".
……..
Khách sạn Phương Đông là khách sạn mới mở gần đây, Dương Tử Hiên vào cửa lớn là có thể chứng kiến gạch làm bằng đá cẩm thạch bóng loáng, chiếu cả bóng người.
Trên trần có nhiều ánh đèn hoa lệ, đại sảnh trên mặt có hơn mười cái bàn tròn làm bằng gỗ đàn, thoạt nhìn cấp bậc không thấp.
Đi vào cửa không bao xa, có thể chứng kiến Thạch Phong Tín ngồi ở bên cửa sổ.
Dương Tử Hiên và Trần Linh thương lượng xong đối sách, về sau, liền nhận được điện thoại của Thạch Phong Tín, vốn không muốn tới đây, nhưng không thể chối từ thịnh tình của Thạch Phong Tín, cũng chỉ có thể đi tới.
Thạch Phong Tín chọn lấy một vị trí gần cửa sổ, cười nói: "Đây là khách sạn bốn sao, nhưng nhìn qua thì còn náo nhiệt và hoàng tráng hơn cả khách sạn Hợp Thành Phúc cấp năm sao."
"Hợp Thành Phúc là khác sạn thuộc về phía chính phủ, tiệc rượu bán chính thức đều mở tại đó, chỗ đó có quá nhiều người quen, có thể thường xuyên đám người Tỉnh ủy ủy ban tỉnh bên kia, Phương Đông bên này chắc là ít cán bộ quan viên hơn!" Trên trán Dương Tử Hiên đã không còn vẻ bi thương khi bị Hoàng Văn Thanh tước hết quyền lực.
Thạch Phong Tín cười nói một tiếng đúng, buổi chiều Tỉnh ủy tổ chức hội nghị liên tịch khẩn cấp, đề cập đến vấn đề an trí xử lý công nhân viên chức nghỉ việc, Hoàng Văn Thanh muốn xen vào mấy lời trên hội nghị, nhưng bị bọn người Nhậm Đoàn, Chu Trì Khôn lần lượt cắt ngang.
Quyền xử lý mọi chuyện sau này, có thể nói là Tỉnh ủy đã đứng ra tiếp nhận toàn bộ.
Ủy ban tỉnh đã bị chắn ở bên ngoài.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Lần này có thể nói là Hoàng Văn Thanh ăn phải một cái bồ hòn thật bự rồi, áp lực giai đoạn trước, hắn một mình gánh, công lao xử lý về sau, hắn không có một phần, ở trong mắt lãnh đạo trung ương, cái này đã trở thành việc ủy ban tỉnh đi ị, Tỉnh ủy giúp hắn chùi đít..."
"Đúng là thế!"
Thạch Phong Tín cạn một chén cùng Dương Tử Hiên, hỏi: "Tử Hiên, nói thật nhé, những phóng viên CCTV kia, có phải là cậu tìm đến không? Nghe nói Hoàng Văn Thanh chứng kiến CCTV truyền ra hình ảnh công nhân viên chức nghỉ việc tỉnh ta vây cầu Hoàng Giang Lớn, về sau, ngay cả TV trong văn phòng cũng bị ăn đá..."
"Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?"
Dương Tử Hiên đặt chén rượu xuống, nói: "Điều đó không quan trọng, quan trọng là...Chí Ôn chủ tịch tỉnh và chúng ta có thể buông lỏng một hơi, trải qua lần này, Hoàng chủ tịch tỉnh không dám gây sự quá mức, quan hệ lợi ích ăn ý giữa Chu Hoàng cũng vỡ tan. Sự kiện công nhân viên chức nghỉ việc náo loạn, Chu Trì Khôn bí thư một mực không ra mặt, chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh quan hệ bọn họ đã vỡ tan."
Thạch Phong Tín cũng không tiếp tục hỏi nữa, Dương Tử Hiên đã không muốn nói tiếp, hắn truy vấn cũng vô dụng.
Lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ nữ mặc đồng phục màu hồng đưa menu lên, Dương Tử Hiên tùy tiện chọn mấy món đồ ăn, cười nói: "Lần này anh tính tiền, không phải ăn uống khoản chi tiêu công đấy chứ?"
"Đây là tôi mời khách, tự móc tiền túi ra!" Thạch Phong Tín cười nói: "Gọi ít thôi, không nên ăn chết tôi, à, hiện tại tất cả chi phí trong ủy ban tỉnh đều bị cắt giảm, tài chính căng thẳng, lần này khẩn cấp rút ra hơn một nghìn vạn cho những công nhân viên chức nghỉ việc kia, phải lấy lại từ trên đầu chúng ta, hiện tại trong ủy ban tỉnh, Hoàng Văn Thanh rất không được hoan nghênh..."
"Đám thằng nhóc cơ quan kia đều là dạng ngả theo chiều gió! Lần này Hoàng chủ tịch tỉnh muốn bọn hắn bớt ăn, uống gió để sống, khẳng định là bọn hắn không làm!" Dương Tử Hiên cười nói: "Trước kia Chí Ôn chủ tịch tỉnh bị lấy mất công tác tài chính và thuế vụ, quả nhiên là vô cùng chính xác, bằng không thì hiện tại chắc sẽ đến lượt Chí Ôn chủ tịch tỉnh đau đầu rồi."
Sáng sớm, tâm tình Thường Mai vốn đang rất oải, tối hôm qua chiến trường liên tục thay đổi, từ chiến đấu ở thùng xe đến chiến trường khách sạn, lúc đang nằm trong ngực Dương Tử Hiên, lại bị hắn dựng dậy bắt làm tiếp.
Thường Mai lắc lắc bờ eo thon bé bỏng, thoải mái vặn eo bẻ cổ, vừa bị Trương Ôn rống một tiếng như vậy, oán hận chất chứa từ bao giờ đến giờ đều bạo phát ra, lập tức nổi giận, quát: "Muốn viết thì chính anh viết đi, tôikhông làm, tôi từ chức! Tôi không phải là bảo mẫu của anh!"
Rống xong, liền ném điện thoại sang bên cạnh.
Dương Tử Hiên ho khan hai tiếng, mới phát hiện điện thoại chưa tắt, liền tranh thủ vươn tay ra tắt.
Trương Ôn nghe được bên kia điện thoại có khác tiếng ho khan, trong nội tâm lập tức xuất hiện tâm tư nghi hoặc, đố kỵ.
Những cảm giác này lập tức giống như độc xà gặm nhấm đáy lòng của hắn, trên đường chạy tới đường Trung Nam, hắn không thể yên lòng rồi, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nhổ ra một câu —— con đĩ này, dám vụng trộm với người.
Thường Mai trong mắt hắn, sớm đã là vật bị độc chiếm, nhưng không ngờ vật mình độc chiếm, vậy mà lại ngủ ở trên giường người khác, trong nội tâm càng nghĩ càng tức, nếu như không phải chạy tới hiện trường xử lý vấn đề, hắn ta sẽ đi tìm Thường Mai ngay bây giờ, cho cô nàng hai bạt tai.
Sau khi tách ra khỏi Thường Mai, Dương Tử Hiên trực tiếp đi đến phòng làm việc của mình.
Cả ngày hôm qua, Dương Tử Hiên không có chuyện gì để làm, cho tới bây giờ, buổi biểu diễn công nhân này, vẫn là do văn phòng ủy ban tỉnh làm diễn viên chính, vẫn chưa lộ ra chuyện quần thể cán bộ công ty Xuân Huy mục nát tham ô.
Dương Tử Hiên hiểu, trải qua một ngày một đêm, khẳng định Hoàng Văn Thanh đã biết phong trào mục nát trong nội bộ cán bộ công ty Xuân Huy, khẳng định cũng nắm giữ được một ít nhân chứng cùng chứng cớ.
Nhưng hắn một mực không yêu cầu Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tham gia, thái độ đã rất rõ ràng, chính là không muốn Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh nhúng tay vào chuyện này.
Đối với việc không thể triệt để đẩy Dương Tử Hiên ra khỏi Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, Hoàng Văn Thanh luôn tỏ vẻ tiếc nuối thật lớn, dù cho Dương Tử Hiên chỉ đảm nhiệm một chức thường ủy trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, thì thực quyền trong tay vẫn tương đối lớn.
Có Trương Luân tín nhiệm, một mực phân công quản lý hai phòng mạnh nhất trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Ở trong mắt Hoàng Văn Thanh, hiện tại Dương Tử Hiên vẫn là một con độc xà nhỏ, chỉ cần có một cơ hội, khẳng định sẽ phản công, cho nên Hoàng Văn Thanh mới không muốn để cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tham gia, một mực kéo dài không ý kiến.
Hoàng Văn Thanh đương nhiên không biết, từ đầu tới đuôi sự kiện lần này, đều là Dương Tử Hiên đạo diễn.
"Lãnh đạo công ty Xuân Huy đã có dị động..." Sài Quá Long đi theo Dương Tử Hiên, vừa cười nói.
Dương Tử Hiên không chút hoang mang, bố cục lâu như vậy, đúng là để đợi ngày này, nhưng hắn vẫn muốn từ từ hưởng thụ thành quả thắng lợi lần này, nói: "Bọn Khô Lộc Văn đã bắt đầu hoạt động là chuyện bình thường, Hoàng Văn Thanh và ủy ban tỉnh bây giờ vẫn chưa có thời gian bận tâm đến bọn hắn, phải xử lý sự tình công nhân viên chức, đợi cho đám công nhân viên chức tản đi, chỉ sợ kẻ thứ nhất bị cầm ra khai đao sẽ là bọn hắn rồi, bọn hắn chưa động, chính là người ngu."
"Chúng ta có nên sớm thu lưới không?" Sài Quá Long hỏi.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Vì cái gì mà phải sớm thu lưới đây? Hiện tại tất cả cao tầng Xuân Huy đều ở dưới sự giám sát và điều khiển mật thiết của Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta, chúng ta sớm thu lưới, nhất định có thể một mẻ hốt gọn bọn hắn, nhưng khẳng định sẽ có rất nhiều quản lý cao tầng phủ nhận mình đamg có kế hoạch lẩn trốn.”
“Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta sẽ bị cắn ngược một cái, nói chúng ta làm việc không dựa theo chương trình, nói chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng không thông báo cho Tỉnh ủy."
Sài Quá Long gật gật đầu, hỏi: "Chúng ta cứ đợi đến lúc con thỏ ra khỏi tổ, rồi một mẻ hốt gọn bọn hắn?"
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Còn có thể lớn mật hơn một chút, để một hai con cá lọt lưới, đào thoát thành công, lại thông qua ngoại giao quay vần, dẫn độ về nước."
Sài Quá Long hít một hơi khí lạnh, nếu làm như vậy, vậy thì mặt mũi ủy ban tỉnh sẽ mất hết.
Kiếp sống chính trị của Hoàng Văn Thanh bị trùng kích cực lớn là chuyện có thể đoán được, quan viên một hệ Hoàng Văn Thanh kia về sau đều phải cúi đầu đi đường rồi.
Dương Tử Hiên uống một hớp trà rồi nói: "Nhất định phải tạo thành sự thật lẩn trốn, phải làm cho từng quản lý cao cấp lẩn trốn đều không thể chối cãi, phải để cho Tỉnh ủy cảm thấy tình thế rất nghiêm trọng, tự tay tiếp quản, phải làm cho ủy ban tỉnh không có biện pháp nhúng tay vào."
Sài Quá Long gật gật đầu, nói: "Tôi nhất định sẽ ghi nhớ chỉ thị của lãnh đạo!"
...
Trương Ôn đi vào đường Trung Nam, hai bên đường vẫn là vài trăm người, mấy trăm công nhân viên chức đều ngủ ở chỗ này một đêm.
Ủy ban tỉnh không thể không sai người văn phòng ủy ban tỉnh phái đưa cơm và đồ ăn cho những người này, nếu thật sự có vài người chết đói, chỉ sợ sự tình sẽ huyên náo càng lớn hơn.
Vừa tiến vào trong đám người, Trương Ôn lập tức liền phát hiện bốn phía đều là phóng viên mang cameras, có một vài người là đài phát thanh tỉnh, một vài người là đài phát thanh bên ngoài đến đây đưa tin.
Sắc mặt Trương Ôn tối sầm lại, trong lòng lập tức hiểu, đây nhất định là do Chu Trì Khôn chứng kiến tin tức trên CCTV, liền hạ lệnh đài phát thanh tỉnh buông lỏng lệnh cấm đưa tin.
Thật sự là kẻ dối trá, trong nội tâm Trương Ôn thầm mắng một câu, tư thế của Chu Trì Khôn nói rõ, chuyện này không quan hệ đến hắn, muốn ủy ban tỉnh tự mình giải quyết.
…..
Tiễn bước Sài Quá Long ra ngoài, về sau, Dương Tử Hiên cũng chầm chậm lái xe đến đây.
Chiếc xe màu đen đứng tại cách đó không xa, đi bộ qua cầu Hoàng Giang Lớn, liền nhìn thấy Trương Ôn đang cực lực hòa giải tâm tình kích động của công nhân viên chức, không dám hứa hẹn gì với những công nhân viên chức nghỉ việc này, bởi vì bây giờ nói cái gì cũng chỉ là buôn nước bọt, phải làm ra hành động thực tế.
"...Trong tỉnh sẽ hỗ trợ giải quyết vấn đề cuộc sống cơ bản cho gia đình các vị, bảo đảm giải quyết một bộ phận khó khăn..." Sắc mặt Trương Ôn hiện lên vẻ u sầu nói.
Công nhân viên chức nghỉ việc ở đường Trung Nam bên này, so với tại trước cửa ủy ban tỉnh thì còn nhiều hơn, thật sự muốn phụ cấp cho từng gia đình một vạn mà nói, cũng không phải 500 vạn là có thể xong việc, có thể Trương Ôn còn phải tốn thêm chút tiền trà nước, mới có thể đuổi bọn công nhân viên chức này đi, vậy nên hắn mới hạ giá trước.
"Dựa vào cái gì? Ngày hôm qua, công nhân viên chức đứng tại ủy ban tỉnh trước mặt, từng người đều có thể lập tức cầm được một vạn, dựa vào cái gì mà chúng tôi không có, anh cũng nên cho tôi một câu trả lời thuyết phục..."
Tuy thời điểm Hoàng Văn Thanh bảo hắn tới nơi này đối thoại, đã từng nói qua, có thể đáp ứng yêu cầu đền bù tổn thất một vạn cho những công nhân viên chức này.
Nhưng Trương Ôn không dám lập tức mở miệng đáp ứng, dù sao thì hiện tại tài chính tỉnh cũng rất thiếu thốn, 500 vạn ngày hôm qua đều là gom góp đông một ít gom góp tây một ít, một ít lãnh đạo sở tài chính và ủy ban tỉnh cũng đã đưa ra ý kiến phản đối rất mạnh mẽ.
Tựa như Trần Chí Ôn và một đám cán bộ xuất thân sở tài chính, đều phê bình vài câu không mặn không nhạt, nói sở tài chính làm việc không có quy củ, vậy mà điều tài khoản cứu tế lúc khẩn trương đi đền bù tổn thất cho những công nhân viên chức nghỉ việc này, dẹp loạn tình thế.
Bởi vậy, Trương Ôn không thể không phòng bị, sợ lúc bọn người Trần Chí Ôn một lần nữa cầm quyền, sẽ cầm chuyện này công kích thư ký trưởng là hắn.
Hoàng Văn Thanh không sợ Trần Chí Ôn, nhưng Trương Ôn vẫn rất sợ Trần Chí Ôn.
"Yên lặng một chút, yên lặng một chút..."
Trương Ôn cầm loa, đang muốn nói chuyện, không biết từ đâu đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai, cùng với vài tiếng hô to: "Cảnh sát đánh người rồi, cảnh sát đánh người..."
Hai ba câu nói, lập tức liền làm cho hiện trường sôi trào lên.
Hiện trường ngoại trừ hơn bốn trăm công nhân viên chức ra, còn có gần trăm cảnh sát và công an, còn có hơn một ngàn quần chúng vây xem xung quanh.
Hai câu hò hét này đã trở thành ngòi nổ cho toàn hiện trường, vốn đã cực kỳ chen chúc, đột nhiên xuất hiện sự hỗn loạn quy mô, không ngừng có người bắt đầu trùng kích phòng tuyến của cảnh sát và công an.
Thập niên 90, rất nhiều cảnh sát và công an không có bao nhiêu kinh nghiệm xử lý đối với loại sự kiện quần thể đột phát này, bị một ít dân chúng đánh mấy cái, một ít cảnh sát tính khí nóng cũng bắt đầu đánh nhau với những dân chúng này.
Đã có mở đầu, sau đó liền cực kỳ khủng khiếp, hiện trường lâm vào hoàn cảnh càng thêm hỗn loạn, Dương Tử Hiên đứng bên ngoài đám người sớm đã trốn thoát, một ít dân chúng bắt đầu vây quanh cảnh sát, hơn nữa còn ném, đập nát xe côn an.
Trương Ôn vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị mấy dân chúng vây xem đấm hai cái, cảnh sát bốn phía vội chạy lên, liên tục không ngừng đưa hắn vào trong xe công vụ màu đen.
Hoàng Văn Thanh thu được tin tức trước tiên, đầu choáng váng, rống giận: "Không phải đã bảo cậu từ từ đối thoại cùng bọn họ rồi sao? Tại sao lại nổi lên xung đột? Những phóng viên kia đã quay chụp hết tình thế này rồi hả..."
"Tôi cũng không biết là ai ồn ào, nói xạo mấy câu, liền làm cho những người này xúc động, bắt đầu chạy lên đánh đấm, tôi không thể ép xuống được, còn có một vài cảnh sát và công an, xác thực đã đánh người...”
“Hiện tại tình thế toàn một mảnh hỗn loạn, chủ tịch tỉnh, ngài nên tranh thủ thời gian tăng cường phái người tới, bằng không thì sẽ tạo thành sự cố tàn tật, thậm chí là sự cố tử vong, càng không dễ bàn giao đâu..." Kính mắt của Trương Ôn đã bị đánh nát rồi, khóe mắt đang đổ máu, nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, biết rõ lúc này không phải tìm lúc căn nguyên của sự việc.
Hoàng Văn Thanh ngẫm lại một chút, cảm thấy cũng đúng, vội vàng cúp điện thoại, nói chuyện cùng Chu Trì Khôn.
Chu Trì Khôn lập tức đồng ý để cho trung đoàn cảnh sát tỉnh tăng thêm người đi hiện trường, hơn nữa lại phái thêm hai phó thư ký trưởng Tỉnh ủy đi đến hiện trường xử lý trước.
Dương Tử Hiên nhìn thấy rất rõ ràng, vừa rồi rõ ràng là có người làm rối.
Mục tiêu chính là muốn làm cho sự tình càng trở nên khó giải quyết.
Nhưng Dương Tử Hiên không nghĩ ra, trong tỉnh này, trừ hắn ra và Đại Danh hệ ra, còn có ai có thù hận sâu như vậy với Hoàng Văn Thanh, giống như là muốn Hoàng Văn Thanh đẩy vào chỗ chết, cố ý tạo thành cục diện hỗn loạn và xung đột ác liệt như thế ở trước màn ảnh truyền hình.
Chẳng lẽ là bình thường Hoàng Văn Thanh làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên có người cố ý làm hỗn loạn tình thế, khiến cho Hoàng Văn Thanh không xuống đài được?
Dương Tử Hiên lắc đầu, gọi điện thoại cho Trần Chí Ôn, miêu tả một chút về tình huống hiện trường.
"Chuyện này, cậu tạm thời không cần lo nữa, thân phận hiện tại của cậu cũng không tiện để nhúng tay vào."
Trần Chí Ôn chậm rãi nói: "Chỉ là, cậu nói có người cố ý làm rối hiện trường, cố ý tăng thêm phiền toái cho Hoàng Văn Thanh, điểm ấy thì cũng tôi kỳ quái... Chẳng lẽ trong tỉnh chúng ta còn ẩn núp một cỗ thế lực khác?"
"Nói không chừng là một ít địch nhân của Hoàng chủ tịch tỉnh hoặc là Trương thư ký trưởng, không cần phải nghiên cứu kỹ..." Dương Tử Hiên không có ý định tiếp tục chờ đợi tại hiện trường, trực tiếp lái xe đi, gọi điện cho Trần Linh.
Sau khi Trần Linh đón đứa con về nhà, Tôn Xán vẫn luôn yêu cầu nàng ở trong nhà thu thập hành lý, buổi tối đêm nay chuẩn bị ngồi phi cơ đi đến khu Cảng Châu tỉnh Lĩnh Nam trước, sau đó là xuất cảnh từ Cảng Châu.
Trần Linh cũng phải lấy cớ xuống lầu mua một vài thứ cần thiết mới có thể ra ngoài, gọi điện số Dương Tử Hiên rồi nói: "Hiện tại, cao tầng cả công ty Xuân Huy đều đang mưu đồ rời đi, đã có ba phó tổng ngồi phi cơ đến Cảng Châu rồi, chờ một lát nữa Khô Lộc Văn cũng sẽ đi."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Yên tâm đi, những tình huống này, tôi đã nắm giữ, cô không cần lo lắng...”
“Chỉ là, có một nguyên tắc, cô ngàn vạn lần không thể lẩn trốn theo Tôn Xán, chờ một lát nữa, cô bắt lấy một cơ hội, đi về nhà mẹ đẻ bên kia trước, tình huống bây giờ rất hỗn loạn, tốt nhất là mẹ con hai người tránh đi mấy hôm.".
……..
Khách sạn Phương Đông là khách sạn mới mở gần đây, Dương Tử Hiên vào cửa lớn là có thể chứng kiến gạch làm bằng đá cẩm thạch bóng loáng, chiếu cả bóng người.
Trên trần có nhiều ánh đèn hoa lệ, đại sảnh trên mặt có hơn mười cái bàn tròn làm bằng gỗ đàn, thoạt nhìn cấp bậc không thấp.
Đi vào cửa không bao xa, có thể chứng kiến Thạch Phong Tín ngồi ở bên cửa sổ.
Dương Tử Hiên và Trần Linh thương lượng xong đối sách, về sau, liền nhận được điện thoại của Thạch Phong Tín, vốn không muốn tới đây, nhưng không thể chối từ thịnh tình của Thạch Phong Tín, cũng chỉ có thể đi tới.
Thạch Phong Tín chọn lấy một vị trí gần cửa sổ, cười nói: "Đây là khách sạn bốn sao, nhưng nhìn qua thì còn náo nhiệt và hoàng tráng hơn cả khách sạn Hợp Thành Phúc cấp năm sao."
"Hợp Thành Phúc là khác sạn thuộc về phía chính phủ, tiệc rượu bán chính thức đều mở tại đó, chỗ đó có quá nhiều người quen, có thể thường xuyên đám người Tỉnh ủy ủy ban tỉnh bên kia, Phương Đông bên này chắc là ít cán bộ quan viên hơn!" Trên trán Dương Tử Hiên đã không còn vẻ bi thương khi bị Hoàng Văn Thanh tước hết quyền lực.
Thạch Phong Tín cười nói một tiếng đúng, buổi chiều Tỉnh ủy tổ chức hội nghị liên tịch khẩn cấp, đề cập đến vấn đề an trí xử lý công nhân viên chức nghỉ việc, Hoàng Văn Thanh muốn xen vào mấy lời trên hội nghị, nhưng bị bọn người Nhậm Đoàn, Chu Trì Khôn lần lượt cắt ngang.
Quyền xử lý mọi chuyện sau này, có thể nói là Tỉnh ủy đã đứng ra tiếp nhận toàn bộ.
Ủy ban tỉnh đã bị chắn ở bên ngoài.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Lần này có thể nói là Hoàng Văn Thanh ăn phải một cái bồ hòn thật bự rồi, áp lực giai đoạn trước, hắn một mình gánh, công lao xử lý về sau, hắn không có một phần, ở trong mắt lãnh đạo trung ương, cái này đã trở thành việc ủy ban tỉnh đi ị, Tỉnh ủy giúp hắn chùi đít..."
"Đúng là thế!"
Thạch Phong Tín cạn một chén cùng Dương Tử Hiên, hỏi: "Tử Hiên, nói thật nhé, những phóng viên CCTV kia, có phải là cậu tìm đến không? Nghe nói Hoàng Văn Thanh chứng kiến CCTV truyền ra hình ảnh công nhân viên chức nghỉ việc tỉnh ta vây cầu Hoàng Giang Lớn, về sau, ngay cả TV trong văn phòng cũng bị ăn đá..."
"Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?"
Dương Tử Hiên đặt chén rượu xuống, nói: "Điều đó không quan trọng, quan trọng là...Chí Ôn chủ tịch tỉnh và chúng ta có thể buông lỏng một hơi, trải qua lần này, Hoàng chủ tịch tỉnh không dám gây sự quá mức, quan hệ lợi ích ăn ý giữa Chu Hoàng cũng vỡ tan. Sự kiện công nhân viên chức nghỉ việc náo loạn, Chu Trì Khôn bí thư một mực không ra mặt, chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh quan hệ bọn họ đã vỡ tan."
Thạch Phong Tín cũng không tiếp tục hỏi nữa, Dương Tử Hiên đã không muốn nói tiếp, hắn truy vấn cũng vô dụng.
Lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ nữ mặc đồng phục màu hồng đưa menu lên, Dương Tử Hiên tùy tiện chọn mấy món đồ ăn, cười nói: "Lần này anh tính tiền, không phải ăn uống khoản chi tiêu công đấy chứ?"
"Đây là tôi mời khách, tự móc tiền túi ra!" Thạch Phong Tín cười nói: "Gọi ít thôi, không nên ăn chết tôi, à, hiện tại tất cả chi phí trong ủy ban tỉnh đều bị cắt giảm, tài chính căng thẳng, lần này khẩn cấp rút ra hơn một nghìn vạn cho những công nhân viên chức nghỉ việc kia, phải lấy lại từ trên đầu chúng ta, hiện tại trong ủy ban tỉnh, Hoàng Văn Thanh rất không được hoan nghênh..."
"Đám thằng nhóc cơ quan kia đều là dạng ngả theo chiều gió! Lần này Hoàng chủ tịch tỉnh muốn bọn hắn bớt ăn, uống gió để sống, khẳng định là bọn hắn không làm!" Dương Tử Hiên cười nói: "Trước kia Chí Ôn chủ tịch tỉnh bị lấy mất công tác tài chính và thuế vụ, quả nhiên là vô cùng chính xác, bằng không thì hiện tại chắc sẽ đến lượt Chí Ôn chủ tịch tỉnh đau đầu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.