Gia Chính Là Loài Chim Như Vậy
Chương 1: Cây Ngư Diễn (1)
Edit: Antutư
04/06/2021
Đường đêm không dễ đi.
Sương mù thảm đạm dày đặc chậm rãi che khuất mặt trăng tròn, mới vừa rồi còn nguyệt mãn tây lầu(*), vậy mà trong chốc lát sương mù đã bao bọc ánh trăng đến kín mít hoàn toàn, chỉ để lại tia sáng ảm đạm chiếu xuống nhân gian một mảng lạnh lẽo.
((*) Nguyệt mãn tây lầu: trăng đầy lầu tây, tên một bài hát, ý nói trăng rất sáng, chiếu xuống khắp nơi)
Quý Ngọc Sơn bước một chân vào đám cỏ hoang cao hơn nửa người liền hối hận rồi. Nghe người ta nói cái đường tắt kia giấu ở rìa Xa Tùng Lĩnh(*), quanh co lòng vòng, một đầu đi ra từ nơi những cây thông trải dài xa xôi, một đầu khác nối với con đường chính, từ địa điểm hắn hỏi thăm tin tức đi xuyên qua Xa Tùng Lĩnh phải mất tới hai ngày, nhưng nếu có thể tìm được con đường nhỏ bên sườn núi đó, đi dọc theo nó, chưa tới một ngày là có thể băng qua khu rừng núi hoang dã rùng rợn này.
((*) Xa Tùng Lĩnh: Yuansongling, dãy núi thông)
Quý Ngọc Sơn biết có đường tắt có thể đi, nhưng hiển nhiên là hắn không biết hầu như chưa từng có người ngoài nào có thể tìm thấy con đường nhỏ đó, lại càng không biết nếu đi nhầm hướng, sẽ vô tình mà lạc vào sâu trong Xa Tùng Lĩnh. Xa Tùng Lĩnh là một cánh rừng già núi sâu, không nổi tiếng bởi phong cảnh tươi đẹp, cũng chẳng vang danh bởi vách đá vực sâu, nhưng lại có bản lĩnh khiến cho người qua đường nghe tiếng phải sợ mất mật, đó là vì Xa Tùng Lĩnh ăn thịt người. Cho nên cũng có người gọi nơi này là núi ăn thịt người.
Chuyện Xa Tùng Lĩnh ăn thịt người không hề là truyền thuyết, chỉ riêng đầu năm nay, đã có hai thi thể được thợ săn liều chết mang ra ngoài, trên thi thể rải khắp dấu răng, bụng bị xé toang, tim gan phèo phổi đều bị đào ra hết, và mỗi khi đêm đến, Xa Tùng Lĩnh lại vang lên tiếng khóc nức nở thê lương, giống như oan hồn đòi mạng, nghe vào tai quả thực khủng bố, quả thực dọa người.
Quý Ngọc Sơn là một gã xúi quẩy, mà những loại chuyện xui xẻo như thế thường thường sẽ rơi trúng đầu hắn. Hắn đã tự đoán trước được kết cục của mình, không thể làm gì khác hơn là ôm bọc quần áo trong ngực thật chặt, run run lẩy bẩy tiến lên, đường dưới chân càng lúc càng bị cỏ khô rậm rạp cản lại, một chân dẫm xuống, hầu như không còn nhìn thấy đường đi ở hướng nào. Một tiếng gào thét thê lương từ nơi không xa cất lên, dọa đến Quý Ngọc Sơn ngã bịch xuống, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất. Hắn run run rẩy rẩy sờ tay xuống dưới mông, lấy ra thứ đang cồm cộm bên dưới, nhờ ánh trăng mà nhìn, bất giác toát ra một thân mồ hôi lạnh. Đó là một đoạn xương đùi còn chưa bị gặm sạch, trên xương trắng lạnh lẽo còn mang theo vài vết máu đỏ tươi, làm hắn sợ đến hồn bay phách lạc, mà trên khúc xương đùi kia thậm chí còn có thể nhận thấy vài vết dấu răng.
Nếu hắn đoán không lầm, đây hẳn là ——
Lùm cỏ hoang sâu trong rừng không gió mà đong đưa, tiếng lộc cộc từ nơi xa dần dần vây tới, mây đen đã che phủ hoàn toàn ánh trăng, trong đêm tối lờ nhờ, một bầy sói đói với con mắt phát ra tia sáng màu xanh lục rốt cuộc bị mùi thịt người tươi sống hấp dẫn đi đến. Bầy sói cũng không trực tiếp nhào lên, mà giống như còn đang đánh giá thưởng thức con mồi, vây quanh hắn, dùng cái mũi ngửi mùi vị hắn, có vẻ xem xét xem hắn có uy hiếp tới chúng không, sau đó há cái miệng tanh ngòm, chảy nước dãi, lộ ra răng nanh sắc bén. Đúng lúc con sói ngoác cái miệng đỏ tươi ra, đột nhiên, một tiếng bay nhảy yếu ớt vang lên. Quý Ngọc Sơn ngẩng đầu, cách đó không xa có một thứ gì đó bay lảo đảo giữa không trung. Thứ đồ chơi kia bay cực kỳ mạo hiểm, bừa bãi, từ trên xuống dưới, chỉ lát nữa thôi là sẽ bay qua cái hiện trường ăn thịt người kinh dị này, nhưng đôi cánh của nó lại banh thẳng cực kỳ không có lực ở trên không, sau đó, như một cục đá, cứ thế cứng rắn rớt bịch xuống, vừa vặn rơi trúng giữa bầy sói, ngay bên chân Quý Ngọc Sơn. Quý Ngọc Sơn vốn là kẻ xui xẻo, lại gặp một thứ còn xui xẻo hơn, vì thế ngay tại thời khắc mệnh nó chỉ còn trong giây lát, duỗi tay chụp lấy, vớt thứ kia vào lòng bàn tay, cúi đầu nhìn, hóa ra là một con tiểu hoàng điểu. Hắn than thở trong lòng: "Chim nhỏ ơi chim nhỏ, ngươi rơi xuống là muốn thay ta bị cắn sao, nhưng ngươi lớn như vậy, cũng chỉ có thể dắt răng sói thôi." Đôi mắt xanh tối của bầy sói nhìn chằm chằm Quý Ngọc Sơn, cong đuôi, phát ra âm thanh nuốt nước miếng thiếu kiên nhẫn, một con cào cào móng vuốt trên mặt đất, vung cái cổ hướng lên mặt trăng gào một tiếng, vọt tới.Quý Ngọc Sơn lăn một vòng vào trong đống cỏ, hắn tự cho là đã lăn rất xa rồi, kỳ thật chỉ là vụng về trở mình, đùi bị vuốt sói đè lại, cái miệng đỏ lòm há ra, con sói đói phun một luồng hơi nóng tanh ngòm, đớp lên đùi hắn. Quý Ngọc Sơn hoảng sợ nhắm chặt mắt, ném chim nhỏ trong tay về phía sau, nếu hắn đã nhét đầy bụng sói, vậy cũng không cần để vật nhỏ bị nhét kẽ răng —— răng nanh sắc nhọn xuyên qua quần cắm vào trong bắp đùi hắn, vào lúc nó sắp đâm vào máu thịt, sức nặng đè trên người hắn lại đột nhiên nhẹ đi. Con sói nặng nề bay ra ngoài, quăng ngã sang một bên phát ra tiếng rên rỉ tê tâm liệt phổi. Quý Ngọc Sơn co rụt đùi lại, cuộn mình thành con chim cút, ôm đầu gối mở mắt ra. Không biết từ khi nào đã có một thiếu niên xuất hiện bên cạnh hắn, đó là một người thật sự tuấn mỹ, dáng vẻ khoẻ mạnh, khí chất vô cùng lạnh lùng, tóc mai như dao cắt, mắt sáng như sao, mày kiếm hơi nhếch nhìn về phía Quý Ngọc Sơn quét qua, toát ra mấy phần hờ hững đạm bạc. Thiếu niên xách trên tay một đôi búa Mai Hoa tám cạnh to bằng hai đầu trâu lớn, dùng mũi chân đụng vào Quý Ngọc Sơn trên đất, giọng nói hơi khàn khàn: "Có thể đi không?"
Quý Ngọc Sơn trở mình một cái bò lên, nắm lấy bọc quần áo trong tay, nói: "Thiếu hiệp, có sói!"
"Ta không mù." Thiếu niên xoay thân một cái, búa đập về phía con sói xông tới, con sói đó vốn rất khỏe mạnh, móng vuốt sắc bén, khi đứng lên ước chừng cũng phải cao bằng một người, nhưng bị một búa này của y đánh bay thẳng tắp ra ngoài, đầu sói lõm xuống, bắn ra một bãi óc đỏ tanh nồng nóng bỏng.
Quý Ngọc Sơn theo bản năng muốn hét lên một tiếng, bị thiếu niên liếc mắt nhìn, tiếng thét chói tai lập tức cắt đứt trong cổ họng, nửa tiếng cũng không dám thốt ra. Con sói đã chết, những con sói khác nhìn chằm chằm hai người, phát ra tiếng gầm nhẹ nóng lòng muốn thử, một con nhào tới đầu tiên, ngay sau đó, cả đàn sói lập tức phát động tấn công. Thiếu niên đại khái không nghĩ tới bầy sói vẫn không chịu buông tha, chân mày nhíu lại ba phần không kiên nhẫn, mặc dù vậy, y vẫn bình tĩnh nói với Quý Ngọc Sơn ở đằng sau: "Tránh sang một bên."
Sau đó không đợi Quý Ngọc Sơn tránh ra, bầy sói đã nhào lên cắn. Thiếu niên đứng yên không nhúc nhích, chợt ra tay, búa Mai Hoa đập thẳng vào cổ một con sói, chỉ nghe "Cách" một tiếng xương gãy, con sói kia chết tươi ngay trên không, đến lúc rơi xuống, xương đầu còn méo xệch lệch về một phía. Sói là động vật bầy đàn, cực kỳ giỏi việc vây bắt săn mồi, con sói trước mặt không chiếm được chỗ tốt, con sói phía sau lập tức tấn công. Quý Ngọc Sơn vừa định lên tiếng nhắc nhở, thiếu niên lại giống như mọc con mắt sau đầu, giơ tay ném búa Mai Hoa một cái, chiếc búa tám cạnh màu đen va chuẩn xác vào hai con sói đánh lén, nặng trình trịch nện xuống mặt đất, đè lên hai con sói. Cũng không biết thiếu niên dùng nội lực, hay là do cái búa Mai Hoa kia quá nặng, hai con sói vừa bị chặn lại, trong nháy mắt bụng bị đè ép, phụt một tiếng vỡ tan, nội tạng bung chảy ra ngoài. Cỏ khô xung quanh bị văng đầy máu, máu theo nhánh cỏ chậm rãi chảy xuống, những con sói trốn trong bụi cỏ liên tục vồ giết thất bại, rốt cuộc nhớ đời, kẹp chặt cái đuôi, nức nở không cam lòng, rồi chậm rãi lùi lại, lui vài bước, quay người, chìm vào trong màn đêm đen tối. Thân hình như ngọc của thiếu niên đứng giữa bầy xác sói, hơi ngửa đầu, đánh giá bốn phía xung quanh núi rừng hoang dã. Quý Ngọc Sơn gắng hết sức kìm nén cơn buồn nôn từ mớ hỗn độn của óc cùng nội tạng thú vật xuống dạ dày nói: "Đa tạ, đa tạ."
Hắn nhìn thấy cây búa Mai Hoa tám cạnh ở bên người, bèn tính toán hỗ trợ cầm lên trả lại cho thiếu niên. Ai biết khi hắn nắm chặt cán búa nhấc một chút, không thể nào nhấc lên nổi, chỉ cảm thấy cây búa đen này đích xác là món binh khí nặng tựa ngàn cân, vì thế hắn hạ thấp hông, vung bao quần áo lên trên người một cái, hai tay nắm chặt cán búa, nín thở, dồn hết khí lực nâng cây búa Mai Hoa của thiếu niên lên hai tấc, nâng thêm nữa, liền không lên thêm nổi.
Mặc dù Quý Ngọc Sơn chẳng phải người luyện võ, nhưng cũng không đến nỗi trói gà không chặt, vậy mà ngay cả nhấc một cây búa đã cảm thấy vất vả.
Hắn bỏ qua cánh tay nhức mỏi, đỏ mặt nhìn thiếu niên: "Nặng quá, nó bao nhiêu cân vậy?"
Nghe thấy âm thanh, thiếu niên thu hồi ánh mắt từ khu rừng hoang dã tối tăm về, đi tới. Y nhúc nhích, Quý Ngọc Sơn liền phát hiện ra chuyện khác thường, hoá ra vừa rồi khi lũ sói lao tới thiếu niên cư nhiên không di chuyển nửa bước, đứng tại chỗ giết lui bầy sói. Quý Ngọc Sơn chưa kịp thán phục từ đáy lòng về võ công trác tuyệt của thiếu niên, liền thấy trên cổ chân trái thiếu niên quấn một dải lụa trắng, mà lúc này vệt máu dưới băng gạc lại mơ hồ thấm ra ngoài, hắn lập tức sững sờ: "Thiếu hiệp, ngươi bị thương."
Thiếu niên vững vàng đi tới bên cạnh hắn, thoải mái xách cây búa Mai Hoa tám cạnh như xách một cái chổi lông gà, cúi đầu liếc nhìn băng gạc dưới cổ chân, nhíu mày. Vẻ mặt của y giống như bị con kiến cắn một cái, căn bản không đáng để Quý Ngọc Sơn hô to gọi nhỏ, y dùng một tay xách hai chiếc búa Mai Hoa, cởi túi rượu bên hông, cắn mở miệng bình, dốc xuống vết thương nơi cổ chân. Máu gặp được rượu chảy càng nhanh hơn, không lâu sau, miếng băng gạc trên cổ chân đã bị máu thấm đẫm hoàn toàn. Quý Ngọc Sơn ở bên cạnh chỉ nhìn cũng thấy đau đến run rẩy tâm can. Thiếu niên lại tìm một gốc đại thụ, dựa vào cây ngồi xuống, nhấc mí mắt, mặt trăng ló ra từ giữa những tầng mây, ánh trăng sáng tỏ ánh vào trong mắt hắn, con ngươi đen nhánh dường như được ánh sáng tráng men, một đôi mắt thực xinh đẹp vô cùng.
Y vừa nhanh chóng mở băng gạc dưới cổ chân ra băng bó lại, vừa hỏi: "Dưới Vạn Hải phong từ khi nào thì có sói?"
Y chỉ mới rời đi mười hai mười ba ngày, thế nào đã có sói chiếm núi làm vua.
Thiếu niên này tên gọi Linh Giang, là một con chim đưa tin trên Vạn Hải phong của Ngự Phượng các. Quý Ngọc Sơn ngồi xổm trước mặt y, nhìn y cởi bỏ băng gạc, lộ ra vết thương be bét máu thịt, mà trên chân y không biết có thứ gì, dường như là một cái vòng bằng sắt rỉ siết chặt vào, vòng sắt do đi lại ma sát mà khảm vào trong thịt, làm cho cổ chân bị cắt thêm một vòng gần với một vòng vết sẹo cũ. Quý Ngọc Sơn nhìn mà nhe răng trợn mắt, kinh ngạc nói: "Nơi này là Xa Tùng Lĩnh, Vạn Hải phong phải đi về phía Bắc, đây là phía Nam."
Hắn vừa dứt lời, liền thấy rõ ràng vị thiếu niên vừa rồi còn "Ổ lang ổ sói ta cũng thành thạo" lập tức cứng đờ, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú trồi lên một vệt phức tạp.
Quý Ngọc Sơn bị biểu tình này của y làm cho căng thẳng trong lòng, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Linh Giang băng bó lại cổ chân một cách cẩn thận, thần sắc nghiêm túc, chậm rãi nói: "Ta lạc đường."
Quả thực trống đánh xuôi, kèn thổi ngược quá đi. Quý Ngọc Sơn nói: "Đi lạc là bình thường, con người cũng chẳng phải là chim, chuyện nhìn không rõ sai phương hướng lúc nào chẳng có, ta vừa lúc cũng phải đến Vạn Hải phong, không bằng thiếu hiệp cùng ta đồng hành, làm bạn trên đường..."
Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy Linh Giang ném chiếc búa Mai Hoa tám cạnh về phía sau một cái, binh khí nặng chình chịch kia không biết đã bị y vứt bay đi nơi nào, chớp mắt biến mất không thấy. Quý Ngọc Sơn mở to mắt, muốn nói cái gì, lại thấy một màn làm cho hắn còn khiếp sợ hơn nữa.
Linh Giang đứng lên, cau mày nhìn thoáng qua chân mình, thấp giọng thì thầm một câu, cứ thế quang minh chính đại không chút nào che giấu ở trước mặt Quý Ngọc Sơn biến hóa thân hình thành một cục nhỏ tròn trịa, lông màu vàng nhạt, với túm lông ngốc ngốc trên đỉnh đầu, rõ ràng là một con tiểu hoàng điểu. Tiểu hoàng điểu nhấc cái móng vuốt nhỏ bị thương lên, đứng thẳng bằng một chân, ngẩng đầu, xòe cánh nhỏ, nhàn nhạt ra hiệu cho hắn đưa tay ra. Quý Ngọc Sơn nửa đêm trước bị sói đói săn đuổi suýt chút nữa thì mất mạng, nửa đêm sau lại nhìn thấy một người biến thành chim ngay trước mặt, xung kích giáp công một trước một sau này, làm cho hắn muốn sống muốn chết, hắn từ mớ hỗn loạn trong đầu miễn cưỡng duy trì chút thanh tỉnh, gian nan làm so sánh trong lòng, không thể không thừa nhận trình độ kinh tủng khi tận mắt nhìn thấy một vị công tử tuấn mỹ nháy mắt biến thành một con chim vàng nhỏ còn tốt hơn là biến thành một đống phân vàng. Linh Giang cũng không vội, tùy ý hắn khiếp sợ, rũ đầu mổ mổ ống trúc nhỏ đựng tin cột trên móng vuốt, mở nắp, từ bên trong đổ ra mấy hạt gạo nhỏ do tự mình tư tàng, mất hứng mổ lên.
Quý Ngọc Sơn run lập cập hoàn hồn từ trong suy tưởng vạn mã lao nhanh, đặt tiểu hoàng điểu vào lòng bàn tay, lẩm bẩm: "Thiếu hiệp là chim đưa tin của Ngự Phượng các?"
Linh Giang lười biếng ngồi ở trên tay hắn, rút ra một chiếc móng vuốt mỏng manh dưới bộ lông xù, trên cổ chân lộ ra một cái vòng sắt cọ vào làm y tràn đầy vết trầy xước cùng sẹo. Vòng sắt là vật tượng trưng cho thân phận chim đưa tin của Ngự Phương các, chiếc vòng cũng được khắc số của con chim, chỉ là không biết chiếc vòng sắt này không hợp với bộ vuốt, hay là thế nào, mà mài chân Linh Giang nghiêm trọng đến như vậy.
Quý Ngọc Sơn nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận dò dẫm con đường núi, lại nói: "Tất cả Ngự Phượng các đều là người chim à... Trách sao có thể làm cho giang hồ phải kiêng kị..."
Linh Giang cũng lười để ý, một câu vô nghĩa cũng không thèm nói, mặc kệ hắn nâng mình, ra khỏi nơi rừng già hoang vu vắng vẻ, đi về hướng Vạn Hải phong.
Sương mù thảm đạm dày đặc chậm rãi che khuất mặt trăng tròn, mới vừa rồi còn nguyệt mãn tây lầu(*), vậy mà trong chốc lát sương mù đã bao bọc ánh trăng đến kín mít hoàn toàn, chỉ để lại tia sáng ảm đạm chiếu xuống nhân gian một mảng lạnh lẽo.
((*) Nguyệt mãn tây lầu: trăng đầy lầu tây, tên một bài hát, ý nói trăng rất sáng, chiếu xuống khắp nơi)
Quý Ngọc Sơn bước một chân vào đám cỏ hoang cao hơn nửa người liền hối hận rồi. Nghe người ta nói cái đường tắt kia giấu ở rìa Xa Tùng Lĩnh(*), quanh co lòng vòng, một đầu đi ra từ nơi những cây thông trải dài xa xôi, một đầu khác nối với con đường chính, từ địa điểm hắn hỏi thăm tin tức đi xuyên qua Xa Tùng Lĩnh phải mất tới hai ngày, nhưng nếu có thể tìm được con đường nhỏ bên sườn núi đó, đi dọc theo nó, chưa tới một ngày là có thể băng qua khu rừng núi hoang dã rùng rợn này.
((*) Xa Tùng Lĩnh: Yuansongling, dãy núi thông)
Quý Ngọc Sơn biết có đường tắt có thể đi, nhưng hiển nhiên là hắn không biết hầu như chưa từng có người ngoài nào có thể tìm thấy con đường nhỏ đó, lại càng không biết nếu đi nhầm hướng, sẽ vô tình mà lạc vào sâu trong Xa Tùng Lĩnh. Xa Tùng Lĩnh là một cánh rừng già núi sâu, không nổi tiếng bởi phong cảnh tươi đẹp, cũng chẳng vang danh bởi vách đá vực sâu, nhưng lại có bản lĩnh khiến cho người qua đường nghe tiếng phải sợ mất mật, đó là vì Xa Tùng Lĩnh ăn thịt người. Cho nên cũng có người gọi nơi này là núi ăn thịt người.
Chuyện Xa Tùng Lĩnh ăn thịt người không hề là truyền thuyết, chỉ riêng đầu năm nay, đã có hai thi thể được thợ săn liều chết mang ra ngoài, trên thi thể rải khắp dấu răng, bụng bị xé toang, tim gan phèo phổi đều bị đào ra hết, và mỗi khi đêm đến, Xa Tùng Lĩnh lại vang lên tiếng khóc nức nở thê lương, giống như oan hồn đòi mạng, nghe vào tai quả thực khủng bố, quả thực dọa người.
Quý Ngọc Sơn là một gã xúi quẩy, mà những loại chuyện xui xẻo như thế thường thường sẽ rơi trúng đầu hắn. Hắn đã tự đoán trước được kết cục của mình, không thể làm gì khác hơn là ôm bọc quần áo trong ngực thật chặt, run run lẩy bẩy tiến lên, đường dưới chân càng lúc càng bị cỏ khô rậm rạp cản lại, một chân dẫm xuống, hầu như không còn nhìn thấy đường đi ở hướng nào. Một tiếng gào thét thê lương từ nơi không xa cất lên, dọa đến Quý Ngọc Sơn ngã bịch xuống, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất. Hắn run run rẩy rẩy sờ tay xuống dưới mông, lấy ra thứ đang cồm cộm bên dưới, nhờ ánh trăng mà nhìn, bất giác toát ra một thân mồ hôi lạnh. Đó là một đoạn xương đùi còn chưa bị gặm sạch, trên xương trắng lạnh lẽo còn mang theo vài vết máu đỏ tươi, làm hắn sợ đến hồn bay phách lạc, mà trên khúc xương đùi kia thậm chí còn có thể nhận thấy vài vết dấu răng.
Nếu hắn đoán không lầm, đây hẳn là ——
Lùm cỏ hoang sâu trong rừng không gió mà đong đưa, tiếng lộc cộc từ nơi xa dần dần vây tới, mây đen đã che phủ hoàn toàn ánh trăng, trong đêm tối lờ nhờ, một bầy sói đói với con mắt phát ra tia sáng màu xanh lục rốt cuộc bị mùi thịt người tươi sống hấp dẫn đi đến. Bầy sói cũng không trực tiếp nhào lên, mà giống như còn đang đánh giá thưởng thức con mồi, vây quanh hắn, dùng cái mũi ngửi mùi vị hắn, có vẻ xem xét xem hắn có uy hiếp tới chúng không, sau đó há cái miệng tanh ngòm, chảy nước dãi, lộ ra răng nanh sắc bén. Đúng lúc con sói ngoác cái miệng đỏ tươi ra, đột nhiên, một tiếng bay nhảy yếu ớt vang lên. Quý Ngọc Sơn ngẩng đầu, cách đó không xa có một thứ gì đó bay lảo đảo giữa không trung. Thứ đồ chơi kia bay cực kỳ mạo hiểm, bừa bãi, từ trên xuống dưới, chỉ lát nữa thôi là sẽ bay qua cái hiện trường ăn thịt người kinh dị này, nhưng đôi cánh của nó lại banh thẳng cực kỳ không có lực ở trên không, sau đó, như một cục đá, cứ thế cứng rắn rớt bịch xuống, vừa vặn rơi trúng giữa bầy sói, ngay bên chân Quý Ngọc Sơn. Quý Ngọc Sơn vốn là kẻ xui xẻo, lại gặp một thứ còn xui xẻo hơn, vì thế ngay tại thời khắc mệnh nó chỉ còn trong giây lát, duỗi tay chụp lấy, vớt thứ kia vào lòng bàn tay, cúi đầu nhìn, hóa ra là một con tiểu hoàng điểu. Hắn than thở trong lòng: "Chim nhỏ ơi chim nhỏ, ngươi rơi xuống là muốn thay ta bị cắn sao, nhưng ngươi lớn như vậy, cũng chỉ có thể dắt răng sói thôi." Đôi mắt xanh tối của bầy sói nhìn chằm chằm Quý Ngọc Sơn, cong đuôi, phát ra âm thanh nuốt nước miếng thiếu kiên nhẫn, một con cào cào móng vuốt trên mặt đất, vung cái cổ hướng lên mặt trăng gào một tiếng, vọt tới.Quý Ngọc Sơn lăn một vòng vào trong đống cỏ, hắn tự cho là đã lăn rất xa rồi, kỳ thật chỉ là vụng về trở mình, đùi bị vuốt sói đè lại, cái miệng đỏ lòm há ra, con sói đói phun một luồng hơi nóng tanh ngòm, đớp lên đùi hắn. Quý Ngọc Sơn hoảng sợ nhắm chặt mắt, ném chim nhỏ trong tay về phía sau, nếu hắn đã nhét đầy bụng sói, vậy cũng không cần để vật nhỏ bị nhét kẽ răng —— răng nanh sắc nhọn xuyên qua quần cắm vào trong bắp đùi hắn, vào lúc nó sắp đâm vào máu thịt, sức nặng đè trên người hắn lại đột nhiên nhẹ đi. Con sói nặng nề bay ra ngoài, quăng ngã sang một bên phát ra tiếng rên rỉ tê tâm liệt phổi. Quý Ngọc Sơn co rụt đùi lại, cuộn mình thành con chim cút, ôm đầu gối mở mắt ra. Không biết từ khi nào đã có một thiếu niên xuất hiện bên cạnh hắn, đó là một người thật sự tuấn mỹ, dáng vẻ khoẻ mạnh, khí chất vô cùng lạnh lùng, tóc mai như dao cắt, mắt sáng như sao, mày kiếm hơi nhếch nhìn về phía Quý Ngọc Sơn quét qua, toát ra mấy phần hờ hững đạm bạc. Thiếu niên xách trên tay một đôi búa Mai Hoa tám cạnh to bằng hai đầu trâu lớn, dùng mũi chân đụng vào Quý Ngọc Sơn trên đất, giọng nói hơi khàn khàn: "Có thể đi không?"
Quý Ngọc Sơn trở mình một cái bò lên, nắm lấy bọc quần áo trong tay, nói: "Thiếu hiệp, có sói!"
"Ta không mù." Thiếu niên xoay thân một cái, búa đập về phía con sói xông tới, con sói đó vốn rất khỏe mạnh, móng vuốt sắc bén, khi đứng lên ước chừng cũng phải cao bằng một người, nhưng bị một búa này của y đánh bay thẳng tắp ra ngoài, đầu sói lõm xuống, bắn ra một bãi óc đỏ tanh nồng nóng bỏng.
Quý Ngọc Sơn theo bản năng muốn hét lên một tiếng, bị thiếu niên liếc mắt nhìn, tiếng thét chói tai lập tức cắt đứt trong cổ họng, nửa tiếng cũng không dám thốt ra. Con sói đã chết, những con sói khác nhìn chằm chằm hai người, phát ra tiếng gầm nhẹ nóng lòng muốn thử, một con nhào tới đầu tiên, ngay sau đó, cả đàn sói lập tức phát động tấn công. Thiếu niên đại khái không nghĩ tới bầy sói vẫn không chịu buông tha, chân mày nhíu lại ba phần không kiên nhẫn, mặc dù vậy, y vẫn bình tĩnh nói với Quý Ngọc Sơn ở đằng sau: "Tránh sang một bên."
Sau đó không đợi Quý Ngọc Sơn tránh ra, bầy sói đã nhào lên cắn. Thiếu niên đứng yên không nhúc nhích, chợt ra tay, búa Mai Hoa đập thẳng vào cổ một con sói, chỉ nghe "Cách" một tiếng xương gãy, con sói kia chết tươi ngay trên không, đến lúc rơi xuống, xương đầu còn méo xệch lệch về một phía. Sói là động vật bầy đàn, cực kỳ giỏi việc vây bắt săn mồi, con sói trước mặt không chiếm được chỗ tốt, con sói phía sau lập tức tấn công. Quý Ngọc Sơn vừa định lên tiếng nhắc nhở, thiếu niên lại giống như mọc con mắt sau đầu, giơ tay ném búa Mai Hoa một cái, chiếc búa tám cạnh màu đen va chuẩn xác vào hai con sói đánh lén, nặng trình trịch nện xuống mặt đất, đè lên hai con sói. Cũng không biết thiếu niên dùng nội lực, hay là do cái búa Mai Hoa kia quá nặng, hai con sói vừa bị chặn lại, trong nháy mắt bụng bị đè ép, phụt một tiếng vỡ tan, nội tạng bung chảy ra ngoài. Cỏ khô xung quanh bị văng đầy máu, máu theo nhánh cỏ chậm rãi chảy xuống, những con sói trốn trong bụi cỏ liên tục vồ giết thất bại, rốt cuộc nhớ đời, kẹp chặt cái đuôi, nức nở không cam lòng, rồi chậm rãi lùi lại, lui vài bước, quay người, chìm vào trong màn đêm đen tối. Thân hình như ngọc của thiếu niên đứng giữa bầy xác sói, hơi ngửa đầu, đánh giá bốn phía xung quanh núi rừng hoang dã. Quý Ngọc Sơn gắng hết sức kìm nén cơn buồn nôn từ mớ hỗn độn của óc cùng nội tạng thú vật xuống dạ dày nói: "Đa tạ, đa tạ."
Hắn nhìn thấy cây búa Mai Hoa tám cạnh ở bên người, bèn tính toán hỗ trợ cầm lên trả lại cho thiếu niên. Ai biết khi hắn nắm chặt cán búa nhấc một chút, không thể nào nhấc lên nổi, chỉ cảm thấy cây búa đen này đích xác là món binh khí nặng tựa ngàn cân, vì thế hắn hạ thấp hông, vung bao quần áo lên trên người một cái, hai tay nắm chặt cán búa, nín thở, dồn hết khí lực nâng cây búa Mai Hoa của thiếu niên lên hai tấc, nâng thêm nữa, liền không lên thêm nổi.
Mặc dù Quý Ngọc Sơn chẳng phải người luyện võ, nhưng cũng không đến nỗi trói gà không chặt, vậy mà ngay cả nhấc một cây búa đã cảm thấy vất vả.
Hắn bỏ qua cánh tay nhức mỏi, đỏ mặt nhìn thiếu niên: "Nặng quá, nó bao nhiêu cân vậy?"
Nghe thấy âm thanh, thiếu niên thu hồi ánh mắt từ khu rừng hoang dã tối tăm về, đi tới. Y nhúc nhích, Quý Ngọc Sơn liền phát hiện ra chuyện khác thường, hoá ra vừa rồi khi lũ sói lao tới thiếu niên cư nhiên không di chuyển nửa bước, đứng tại chỗ giết lui bầy sói. Quý Ngọc Sơn chưa kịp thán phục từ đáy lòng về võ công trác tuyệt của thiếu niên, liền thấy trên cổ chân trái thiếu niên quấn một dải lụa trắng, mà lúc này vệt máu dưới băng gạc lại mơ hồ thấm ra ngoài, hắn lập tức sững sờ: "Thiếu hiệp, ngươi bị thương."
Thiếu niên vững vàng đi tới bên cạnh hắn, thoải mái xách cây búa Mai Hoa tám cạnh như xách một cái chổi lông gà, cúi đầu liếc nhìn băng gạc dưới cổ chân, nhíu mày. Vẻ mặt của y giống như bị con kiến cắn một cái, căn bản không đáng để Quý Ngọc Sơn hô to gọi nhỏ, y dùng một tay xách hai chiếc búa Mai Hoa, cởi túi rượu bên hông, cắn mở miệng bình, dốc xuống vết thương nơi cổ chân. Máu gặp được rượu chảy càng nhanh hơn, không lâu sau, miếng băng gạc trên cổ chân đã bị máu thấm đẫm hoàn toàn. Quý Ngọc Sơn ở bên cạnh chỉ nhìn cũng thấy đau đến run rẩy tâm can. Thiếu niên lại tìm một gốc đại thụ, dựa vào cây ngồi xuống, nhấc mí mắt, mặt trăng ló ra từ giữa những tầng mây, ánh trăng sáng tỏ ánh vào trong mắt hắn, con ngươi đen nhánh dường như được ánh sáng tráng men, một đôi mắt thực xinh đẹp vô cùng.
Y vừa nhanh chóng mở băng gạc dưới cổ chân ra băng bó lại, vừa hỏi: "Dưới Vạn Hải phong từ khi nào thì có sói?"
Y chỉ mới rời đi mười hai mười ba ngày, thế nào đã có sói chiếm núi làm vua.
Thiếu niên này tên gọi Linh Giang, là một con chim đưa tin trên Vạn Hải phong của Ngự Phượng các. Quý Ngọc Sơn ngồi xổm trước mặt y, nhìn y cởi bỏ băng gạc, lộ ra vết thương be bét máu thịt, mà trên chân y không biết có thứ gì, dường như là một cái vòng bằng sắt rỉ siết chặt vào, vòng sắt do đi lại ma sát mà khảm vào trong thịt, làm cho cổ chân bị cắt thêm một vòng gần với một vòng vết sẹo cũ. Quý Ngọc Sơn nhìn mà nhe răng trợn mắt, kinh ngạc nói: "Nơi này là Xa Tùng Lĩnh, Vạn Hải phong phải đi về phía Bắc, đây là phía Nam."
Hắn vừa dứt lời, liền thấy rõ ràng vị thiếu niên vừa rồi còn "Ổ lang ổ sói ta cũng thành thạo" lập tức cứng đờ, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú trồi lên một vệt phức tạp.
Quý Ngọc Sơn bị biểu tình này của y làm cho căng thẳng trong lòng, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Linh Giang băng bó lại cổ chân một cách cẩn thận, thần sắc nghiêm túc, chậm rãi nói: "Ta lạc đường."
Quả thực trống đánh xuôi, kèn thổi ngược quá đi. Quý Ngọc Sơn nói: "Đi lạc là bình thường, con người cũng chẳng phải là chim, chuyện nhìn không rõ sai phương hướng lúc nào chẳng có, ta vừa lúc cũng phải đến Vạn Hải phong, không bằng thiếu hiệp cùng ta đồng hành, làm bạn trên đường..."
Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy Linh Giang ném chiếc búa Mai Hoa tám cạnh về phía sau một cái, binh khí nặng chình chịch kia không biết đã bị y vứt bay đi nơi nào, chớp mắt biến mất không thấy. Quý Ngọc Sơn mở to mắt, muốn nói cái gì, lại thấy một màn làm cho hắn còn khiếp sợ hơn nữa.
Linh Giang đứng lên, cau mày nhìn thoáng qua chân mình, thấp giọng thì thầm một câu, cứ thế quang minh chính đại không chút nào che giấu ở trước mặt Quý Ngọc Sơn biến hóa thân hình thành một cục nhỏ tròn trịa, lông màu vàng nhạt, với túm lông ngốc ngốc trên đỉnh đầu, rõ ràng là một con tiểu hoàng điểu. Tiểu hoàng điểu nhấc cái móng vuốt nhỏ bị thương lên, đứng thẳng bằng một chân, ngẩng đầu, xòe cánh nhỏ, nhàn nhạt ra hiệu cho hắn đưa tay ra. Quý Ngọc Sơn nửa đêm trước bị sói đói săn đuổi suýt chút nữa thì mất mạng, nửa đêm sau lại nhìn thấy một người biến thành chim ngay trước mặt, xung kích giáp công một trước một sau này, làm cho hắn muốn sống muốn chết, hắn từ mớ hỗn loạn trong đầu miễn cưỡng duy trì chút thanh tỉnh, gian nan làm so sánh trong lòng, không thể không thừa nhận trình độ kinh tủng khi tận mắt nhìn thấy một vị công tử tuấn mỹ nháy mắt biến thành một con chim vàng nhỏ còn tốt hơn là biến thành một đống phân vàng. Linh Giang cũng không vội, tùy ý hắn khiếp sợ, rũ đầu mổ mổ ống trúc nhỏ đựng tin cột trên móng vuốt, mở nắp, từ bên trong đổ ra mấy hạt gạo nhỏ do tự mình tư tàng, mất hứng mổ lên.
Quý Ngọc Sơn run lập cập hoàn hồn từ trong suy tưởng vạn mã lao nhanh, đặt tiểu hoàng điểu vào lòng bàn tay, lẩm bẩm: "Thiếu hiệp là chim đưa tin của Ngự Phượng các?"
Linh Giang lười biếng ngồi ở trên tay hắn, rút ra một chiếc móng vuốt mỏng manh dưới bộ lông xù, trên cổ chân lộ ra một cái vòng sắt cọ vào làm y tràn đầy vết trầy xước cùng sẹo. Vòng sắt là vật tượng trưng cho thân phận chim đưa tin của Ngự Phương các, chiếc vòng cũng được khắc số của con chim, chỉ là không biết chiếc vòng sắt này không hợp với bộ vuốt, hay là thế nào, mà mài chân Linh Giang nghiêm trọng đến như vậy.
Quý Ngọc Sơn nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận dò dẫm con đường núi, lại nói: "Tất cả Ngự Phượng các đều là người chim à... Trách sao có thể làm cho giang hồ phải kiêng kị..."
Linh Giang cũng lười để ý, một câu vô nghĩa cũng không thèm nói, mặc kệ hắn nâng mình, ra khỏi nơi rừng già hoang vu vắng vẻ, đi về hướng Vạn Hải phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.