Chương 70: Tín nhiệm
Chu Ngọc
05/05/2014
Điệp Y nhíu mày đứng đó, không ngừng suy nghĩ về khoảng cách nàng đã nắm chắc lúc trước, nàng miên man ngẫm nghĩ một lúc lâu bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, khi đã thông suốt trong lòng nàng thầm nghĩ không biết nên bội phục nên sợ hãi.
Lúc đó, sự di chuyển của những hình nhân đã được dày công tính toán, cho dù người đối diện tấn công, rút lui, hay kể cả có nhảy ra thật xa để né tránh, hoặc bị hình nhân đánh về hướng nào, đều nằm cả trong trù liệu. Điệp Y lần đầu tiên cảm thấy trí thông minh của mình cũng không bằng những người đã sáng tạo ra cái bẫy này, để có thể có sự linh hoạt như vậy không biết tốn bao nhiêu thời gian và bao nhiêu người thí nghiệm.
Thảo nào lúc này bên cạnh nàng không có hình nhân nào, là vì sự di chuyển của nàng không theo bất cứ tính toán phương hướng nào của họ, nằm ngoài phạm vi công kích của bọn chúng, cho nên chúng không thể tấn công nàng. Thoát ra khỏi sự tính toán của bọn họ có thể không sợ những cái bẫy hiểm nguy xung quanh, nhưng nếu cứ đứng mãi ở đây an an ổn ổn tức là nàng chịu thua bọn chúng.
Cũng không khó hiểu vì sao Cổ Hạo Nhiên lại bị công kích từ bốn phương tám hướng. Sự di chuyển của Cổ Hạo Nhiên trùng khớp với tính toán về phạm vi và khoảng cách của bọn chúng, nhưng cũng may nhờ Cổ Hạo Nhiên liên tục bị tấn công, nàng mới nhìn ra quy luật của bọn rối. Sau khi hiểu quy tắc di chuyển, nàng thong thả đi hướng khác tiến đến gần Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên trong lòng vẫn nghĩ tới Điệp Y, không quan tâm đến lũ hình nhân đang truy đuổi sau lưng lao về phía vừa phát ra tiếng động ầm ầm, chưa đi được hai bước thì đột nhiên có ánh sáng chói mắt hiện lên trước mặt, một thân hình quen thuộc từ từ hiện ra, Cổ Hạo Nhiên theo phản xạ giơ nguyễn kiếm định đâm vào đối phương, khi ánh sáng từ từ tắt đi hắn liền cảm thấy người trước mặt chính là Điệp Y thật nên không khỏi do dự một chút, lực tới đang rất mạnh mẽ chợt dừng lại khiến bả vai của hắn bị phản lực đau nhói, Cổ Hạo Nhiên chợt rùng mình, người phía trước mặt cũng lao tới đập một cú, sau lưng hắn hình nhân cũng tới một đòn, hắn thổ huyết, ánh sáng vụt tắt đi, bóng người trước mặt đã không thấy đâu.
Cổ Hạo Nhiên nắm chặt kiếm trong tay, khí huyết nhộn nhạo, không ngừng nhủ thầm trong lòng phải bình tĩnh, nhìn thấy giống Điệp Y chưa chắc đã là nàng, nhưng cứ nghĩ đến nếu là Điệp Y thật mà mình lại chém xuống một kiếm thì hắn lại thấy toàn thân run rẩy, không thể tha thứ cho bản thân.
Khi ánh sáng lóe lên, Điệp Y từ phía xa cũng lờ mờ thấy được bóng dáng của Cổ Hạo Nhiên đang rất chật vật, trong mắt hắn hiện lên sự do dự rõ ràng, nàng liền tìm một chỗ trên mặt đất không vết gờ lên, đứng vững ở đó rồi nói: “Bình tĩnh, cứ yên tâm đánh lại chúng, ta sẽ tránh hướng tấn công của ngươi, kiếm của ngươi sẽ không chạm đến ta, có nghe thấy không, không cần trả lời ta, ta chỉ muốn ngươi tự tin xử lý bọn chúng, nếu ngươi do dự không hạ thủ được ta không ngại tiễn ngươi về Tây Thiên, tránh cho khỏi bị mấy thứ này đánh cho tan xương nát thịt.”
Mệnh lệnh lạnh băng vang lên bên tai Cổ Hạo Nhiên. Nghe thấy giọng nói của nàng, hắn dần dần yên tâm, cảm giác được nàng so với lúc bình thường còn bình tĩnh hơn nhiều, giọng nói thong dong làm cho người ta thấy vững vàng hơn. Nghe nàng uy hiếp, hắn không khỏi nhếch miệng cười, cô nàng này chính là như vậy, bình tĩnh quá mức, cũng độc ác quá thế nhưng không hiểu sao lại khiến hắn vô cùng tin tưởng.
Điệp Y nghe tiếng kiếm khí vang lên không chút do dự liền hiểu Cổ Hạo Nhiên đã nghe thấy nàng nói, hiện tại hắn đã bỏ đi mọi mối lo lắng, chỉ cần bình tĩnh đối phó thì với công phu của hắn mấy tên hình nhân này không thể làm khó hắn được, nàng liền cười lạnh một tiếng, vòng đường khác tiến đến gần hắn.
Những tiếng ầm ầm vang lên từ xa, Cổ Hạo Nhiên cảm thấy trong lòng không yên, không hiểu nguyên nhân của tiếng động này là gì, hắn lại càng nắm chặt kiếm, không ngừng lao lên chém giết, quả nhiên hắn chỉ gặp toàn hình nhân, không phải là Điệp Y thật. Cổ Hạo Nhiên lại càng thêm tin tưởng vào lời nói của Điệp Y, dốc sức tiến lên phía trước.
Lúc này Điệp Y dựa sát vào vách tường, đưa tay ra sờ nhẹ, chỉ cần sờ phải một gờ lên lập tức một bóng hình nhân nhanh như chớp lao đến, hiển nhiên đã có người đang âm thầm đứng sau khống chế, những kẻ này có lẽ đã phát hiện ra động tác của Điệp Y có thể uy hiếp bọn họ, cố gắng muốn diệt trừ nàng, mà nàng thì rất thông minh, ra tay không khoan nhượng, cho dù ở nơi tối đen, những hình nhân đều có bóng dáng quen thuộc nhưng nàng chỉ cần vung kiếm chặt đứt đốt ngón tay bọn chúng liền biến thành những đống sắt vụn.
“Nữ nhân này rốt cuộc từ đâu đến vậy? Sao có thể bình tĩnh đến thế giữa lúc này? Chẳng lẽ bọn họ không phải vợ chồng? Không phải người yêu của nhau?” Thượng Quan đảo chủ liếc mắt đã nắm được cục diện, y nhìn theo Điệp Y đang chậm rãi di chuyển, thì thào hỏi thuộc hạ. Nếu Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên chỉ nhìn thấy xung quanh mờ mịt tăm tối, thì Thượng Quan đảo chủ và các thuộc hạ lại nhìn qua một tầng màu lam nhạt, sắc điệu rất lạ lùng, nhưng soi thấy rõ tình hình bên trong. (đoán là giống cái kính xanh xanh nhìn ban đêm =)))
Thanh Trúc ghé mắt qua những lỗ nhỏ trên tường để theo dõi, nói nhỏ: “Không, ta khẳng định bọn họ là tình nhân, tình cảm của Cổ huynh đối với thê tử tuyệt đối là thật, nhưng với nữ nhân này thì ta không hiểu được tình cảm của nàng. Nàng quá bình tĩnh, tự nhiên có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy, chẳng lẽ trong lòng nàng không coi Cổ huynh ra gì? Nhưng nếu thế sao hai người có khả năng thoát khỏi cửa ải thứ hai?”
Lời nói của Thanh Trúc ngập tràn nỗi hoài nghi. Thượng Quan đảo chủ bình tĩnh nhìn Điệp Y, lại nhìn khóe miệng đang hơi mỉm cười của Cổ Hạo Nhiên, mãi một lúc sau mới lắc đầu nói: “Bọn họ là tình nhân, bọn họ hoàn toàn tin tưởng đối phương, hay ít nhất ta thấy tên này toàn tâm toàn ý tin tưởng vào cô nương kia. Lẽ nào hắn không có chủ quan về lòng tin ư? Vì sao lại tin tưởng nàng đến vậy? Mà vì sao cô nương kia lại cho rằng hắn hoàn toàn tin tưởng mình? Không có nghi kị lẫn nhau, chẳng lẽ thế gian này thực sự tồn tại niềm tin như vậy sao?”
Thanh Tuyết vẫn đứng phía sau Thanh Trúc từ đầu đến giờ, lẳng lặng quan sát gương mặt Điệp Y trong phòng, thấp giọng nói: “Nàng là người có thể tin tưởng được, các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy nàng đã dùng hành động khiến cho nam nhân kia tin tưởng nàng, tuy tất cả những gì nàng làm đều vì an nguy của chính bản thân nàng, nhưng có lẽ các ngươi không hiểu rằng vì nàng tự bảo vệ an toàn của nàng cho nên hắn mới có thể thoái mái chiến đấu. Nếu không vì thế ta tin chắc rằng hắn sẽ thất bại ngay từ phút đầu tiên.”
Thượng Quan đảo chủ nghe Thanh Tuyết nói vậy, không khỏi nhíu mày lẩm bẩm nói:“Ý của ngươi là muốn yêu người khác trước hết phải yêu chính mình.”
Thanh Trúc hơi hơi ngẩn người:“Nghe lạ tai thật.”
Bên ngoài phòng, Thượng Quan đảo chủ đang quan sát với vẻ khó hiểu thì trong phòng Điệp Y vẫn lần theo dấu vết trên mặt sàn, vừa lắng nghe tiếng động từ phía Cổ Hạo Nhiên, cố gắng tránh lại gần khu vực của Cổ Hạo Nhiên, đồng thời nàng cũng không nói gì với hắn về cách xử lý mấy hình nhân bằng đồng này, vì những nguyên lí ấy không dễ gì nắm bắt được trong thời gian ngắn, nếu nói ra sợ làm hắn phân tâm.
Cổ Hạo Nhiên vẫn dũng mãnh vung kiếm xử lý bất cứ tên địch nào tiếp xúc, hắn cảm giác hình nhân tấn công mình ngày càng ít đi, có đôi khi dưới chân vấp phải một đống hỗn độn, nhìn kĩ lại mới phát hiện chính là hình nhân, hắn không khỏi giật mình hỏi: “Điệp Y, ngươi dùng cách gì để giải quyết bọn chúng vậy?”. Tiếng nói còn chưa dứt thì vài đạo kình phong đã lại lao đến.
Trường kiếm của Cổ Hạo Nhiên bổ về phía tên hình nhân có bộ dạng giống y như hắn, thân thể hắn nhảy vọt lên không cách xa chỗ hình nhân vừa tấn công, trong lòng thầm nghĩ từng tên đến thì ổn thôi, mà cùng nhau lao đến thì thật sự không chịu nổi, thân hình hắn còn chưa rơi xuống rất thì một bóng người hiện ra ngay gần bên cạnh. Cổ Hạo Nhiên không suy nghĩ vung kiếm lên nhằm thẳng tên hình nhân trông rất giống Điệp Y đâm một cái.
Tên kia vừa lúc đó cũng ngẩng đầu lên, đoản kiếm trong tay giơ lên cản lại trường kiếm của hắn, âm thanh va chạm chói tai của kim loại vang lên, người trước mặt rất nhanh đỡ được một chiêu của hắn sau đó cũng không lùi lại mà trực tiếp lao đến trước mặt hắn, Cổ Hạo Nhiên cảm thấy rùng mình, động tác không màng sống chết này hắn biết chỉ có một người mới có can đảm thực hiện, toàn thân hắn như đông cứng, run giọng hỏi: “Điệp Y, là ngươi sao?”. Người vừa lao đến cũng không trả lời, chỉ nắm tay hắn kéo sang một bên, mà mấy tên hình nhân kia sau khi tấn công một chiêu liền rút lui ngay lập tức.
Điệp Y kéo Cổ Hạo Nhiên ra chỗ an toàn rồi mới trả lời:“Là ta.”
Cổ Hạo Nhiên lo lắng nói:“Ngươi không phải nói sẽ tránh chỗ ta đang giao chiến sao? Ngươi không phải nói ta sẽ không làm ngươi bị thương sao? Này……”
“Hoảng cái gì, cũng chỉ là một chiêu, có cái gì đâu, còn mới mẻ gì nữa.”
Cổ Hạo Nhiên nghe nàng thản nhiên nói như không có gì, lời nói lại làm mình an tâm không ít. Hai người đều là dốc toàn lực tấn công thế mà không ai bị thương, hắn nắm chặt tay Điệp Y nói: “Ta đã không nhận ra ngươi, Điệp Y…”
Điệp Y lạnh lùng liếc Cổ Hạo Nhiên nói:“Không nhận ra thì là không nhận ra, thế thì sao, ở đây có nhiều hình nhân như vậy mà muốn nhìn một cái nhận ra thì chờ ngươi đến hỏi Diêm Vương xem làm cách nào để làm được như thế đi, thật chẳng hiểu ngươi nghĩ gì nữa.”
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy không khỏi nhướn mày, thấy ánh mắt nàng trong trẻo mà lạnh lùng nhìn mình, giống như những gì mình vừa nói chỉ là chuyện nhỏ, không khỏi lẩm bẩm:“Nhưng mà, như vậy sẽ làm ngươi bị thương, ta sợ sẽ xúc phạm đến ngươi vì ta nghĩ ngươi rất tin tưởng ta.”
Điệp Y nhìn hắn đầy vẻ áy náy, nàng nhíu mày nói:“Ta chẳng lẽ còn không tin tưởng ngươi? Như vậy còn nói không tin tưởng thì thế nào mới là tin ngươi?”
Cổ Hạo Nhiên nhất thời ngẩn cả người, thấy nàng không có vẻ gì là bị tổn thương, không hoài nghi, không nghi kị, chỉ đơn thuần là bình thản, bình thản như lúc nãy nàng hạ gục hình nhân, thật sự coi như đây chỉ là trò chơi thôi sao? Cổ Hạo Nhiên liền nghĩ tới trò chơi đấu trí giữa hai bên, trong đầu chợt thông suốt hiểu rõ ý tứ của nàng, cảm giác lúc này của hắn không thể nói nên lời, hắn cảm thấy vui mừng như điên quay sang ôm chặt lấy nàng.
Đúng vậy, hắn đã hiểu, hai người cùng lúc có thể dốc toàn lực ra tay cũng chỉ vì vô cùng tin tưởng đối phương sẽ không làm mình bị thương đồng thời cũng tin rằng mình sẽ không bao giờ làm người kia bị thương, đây chỉ có tình cảm sâu sắc hiểu nhau từ tận tâm can mới có thể có hành động như vậy.
Cổ Hạo Nhiên tự hiểu chính hắn vẫn hy vọng rằng hắn có thể nhận ra nàng mà không làm nàng bị thương nhưng hắn đã quên rằng Điệp Y đâu phải là kiểu người dễ dàng bị tấn công. Nếu giao đấu một đối một, tấn công chính là cách tốt nhất để phân biệt thật giả, hai người cùng lao đến tấn công cũng có nghĩa là cả hai cùng không xuống tay, đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối.
Lúc này mọi bất an lo lắng trong lòng Cổ Hạo Nhiên đều lắng xuống, thay vì lo lắng không đâu chi bằng toàn tâm tin tưởng đối phương và tin tưởng chính mình. Điệp Y đã tin tưởng mình cho nên nàng hoàn toàn không lo lắng vì đã biết chắc rằng hắn có thể tự đối phó được, nàng tin rằng những con rối giống y như nàng sẽ không làm hắn bận tâm cho nên nàng bình tĩnh đi tìm nhược điểm của lũ hình nhân thay vì sát cánh cùng hắn chiến đấu, nhưng như thế cũng chính là nàng đang chiến đấu bên hắn rồi.
Điệp Y cảm nhận được sự kích động của Cổ Hạo Nhiên, cảm nhận được những khúc mắc, phân vân trong lòng hắn đã được cởi bỏ, chỉ còn lại tâm ý ấm áp, quang đãng như trời xanh. Trong nháy mắt hai người như chạm đến những cảm xúc nơi đáy lòng đối phương. Có lẽ thời khắc này chính là đại diện cho tâm ý tương thông đích thực. Tình yêu rồi một ngày có thể phai nhạt, nhưng lòng tin son sắt sẽ theo tháng năm mà bền chặt hơn, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
“Được rồi, ta không muốn đứng đây nữa”. Một lúc sau, Điệp Y đẩy Cổ Hạo Nhiên ra. Từ khóe môi đến đáy mắt Cổ Hạo Nhiên tràn ngập ý cười, nói: “Tuân lệnh phu nhân, ta cũng không thích đám hình nhân giả dạng này, để lại trướng mắt lắm, chi bằng phá hết đi.”
Lúc đó, sự di chuyển của những hình nhân đã được dày công tính toán, cho dù người đối diện tấn công, rút lui, hay kể cả có nhảy ra thật xa để né tránh, hoặc bị hình nhân đánh về hướng nào, đều nằm cả trong trù liệu. Điệp Y lần đầu tiên cảm thấy trí thông minh của mình cũng không bằng những người đã sáng tạo ra cái bẫy này, để có thể có sự linh hoạt như vậy không biết tốn bao nhiêu thời gian và bao nhiêu người thí nghiệm.
Thảo nào lúc này bên cạnh nàng không có hình nhân nào, là vì sự di chuyển của nàng không theo bất cứ tính toán phương hướng nào của họ, nằm ngoài phạm vi công kích của bọn chúng, cho nên chúng không thể tấn công nàng. Thoát ra khỏi sự tính toán của bọn họ có thể không sợ những cái bẫy hiểm nguy xung quanh, nhưng nếu cứ đứng mãi ở đây an an ổn ổn tức là nàng chịu thua bọn chúng.
Cũng không khó hiểu vì sao Cổ Hạo Nhiên lại bị công kích từ bốn phương tám hướng. Sự di chuyển của Cổ Hạo Nhiên trùng khớp với tính toán về phạm vi và khoảng cách của bọn chúng, nhưng cũng may nhờ Cổ Hạo Nhiên liên tục bị tấn công, nàng mới nhìn ra quy luật của bọn rối. Sau khi hiểu quy tắc di chuyển, nàng thong thả đi hướng khác tiến đến gần Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên trong lòng vẫn nghĩ tới Điệp Y, không quan tâm đến lũ hình nhân đang truy đuổi sau lưng lao về phía vừa phát ra tiếng động ầm ầm, chưa đi được hai bước thì đột nhiên có ánh sáng chói mắt hiện lên trước mặt, một thân hình quen thuộc từ từ hiện ra, Cổ Hạo Nhiên theo phản xạ giơ nguyễn kiếm định đâm vào đối phương, khi ánh sáng từ từ tắt đi hắn liền cảm thấy người trước mặt chính là Điệp Y thật nên không khỏi do dự một chút, lực tới đang rất mạnh mẽ chợt dừng lại khiến bả vai của hắn bị phản lực đau nhói, Cổ Hạo Nhiên chợt rùng mình, người phía trước mặt cũng lao tới đập một cú, sau lưng hắn hình nhân cũng tới một đòn, hắn thổ huyết, ánh sáng vụt tắt đi, bóng người trước mặt đã không thấy đâu.
Cổ Hạo Nhiên nắm chặt kiếm trong tay, khí huyết nhộn nhạo, không ngừng nhủ thầm trong lòng phải bình tĩnh, nhìn thấy giống Điệp Y chưa chắc đã là nàng, nhưng cứ nghĩ đến nếu là Điệp Y thật mà mình lại chém xuống một kiếm thì hắn lại thấy toàn thân run rẩy, không thể tha thứ cho bản thân.
Khi ánh sáng lóe lên, Điệp Y từ phía xa cũng lờ mờ thấy được bóng dáng của Cổ Hạo Nhiên đang rất chật vật, trong mắt hắn hiện lên sự do dự rõ ràng, nàng liền tìm một chỗ trên mặt đất không vết gờ lên, đứng vững ở đó rồi nói: “Bình tĩnh, cứ yên tâm đánh lại chúng, ta sẽ tránh hướng tấn công của ngươi, kiếm của ngươi sẽ không chạm đến ta, có nghe thấy không, không cần trả lời ta, ta chỉ muốn ngươi tự tin xử lý bọn chúng, nếu ngươi do dự không hạ thủ được ta không ngại tiễn ngươi về Tây Thiên, tránh cho khỏi bị mấy thứ này đánh cho tan xương nát thịt.”
Mệnh lệnh lạnh băng vang lên bên tai Cổ Hạo Nhiên. Nghe thấy giọng nói của nàng, hắn dần dần yên tâm, cảm giác được nàng so với lúc bình thường còn bình tĩnh hơn nhiều, giọng nói thong dong làm cho người ta thấy vững vàng hơn. Nghe nàng uy hiếp, hắn không khỏi nhếch miệng cười, cô nàng này chính là như vậy, bình tĩnh quá mức, cũng độc ác quá thế nhưng không hiểu sao lại khiến hắn vô cùng tin tưởng.
Điệp Y nghe tiếng kiếm khí vang lên không chút do dự liền hiểu Cổ Hạo Nhiên đã nghe thấy nàng nói, hiện tại hắn đã bỏ đi mọi mối lo lắng, chỉ cần bình tĩnh đối phó thì với công phu của hắn mấy tên hình nhân này không thể làm khó hắn được, nàng liền cười lạnh một tiếng, vòng đường khác tiến đến gần hắn.
Những tiếng ầm ầm vang lên từ xa, Cổ Hạo Nhiên cảm thấy trong lòng không yên, không hiểu nguyên nhân của tiếng động này là gì, hắn lại càng nắm chặt kiếm, không ngừng lao lên chém giết, quả nhiên hắn chỉ gặp toàn hình nhân, không phải là Điệp Y thật. Cổ Hạo Nhiên lại càng thêm tin tưởng vào lời nói của Điệp Y, dốc sức tiến lên phía trước.
Lúc này Điệp Y dựa sát vào vách tường, đưa tay ra sờ nhẹ, chỉ cần sờ phải một gờ lên lập tức một bóng hình nhân nhanh như chớp lao đến, hiển nhiên đã có người đang âm thầm đứng sau khống chế, những kẻ này có lẽ đã phát hiện ra động tác của Điệp Y có thể uy hiếp bọn họ, cố gắng muốn diệt trừ nàng, mà nàng thì rất thông minh, ra tay không khoan nhượng, cho dù ở nơi tối đen, những hình nhân đều có bóng dáng quen thuộc nhưng nàng chỉ cần vung kiếm chặt đứt đốt ngón tay bọn chúng liền biến thành những đống sắt vụn.
“Nữ nhân này rốt cuộc từ đâu đến vậy? Sao có thể bình tĩnh đến thế giữa lúc này? Chẳng lẽ bọn họ không phải vợ chồng? Không phải người yêu của nhau?” Thượng Quan đảo chủ liếc mắt đã nắm được cục diện, y nhìn theo Điệp Y đang chậm rãi di chuyển, thì thào hỏi thuộc hạ. Nếu Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên chỉ nhìn thấy xung quanh mờ mịt tăm tối, thì Thượng Quan đảo chủ và các thuộc hạ lại nhìn qua một tầng màu lam nhạt, sắc điệu rất lạ lùng, nhưng soi thấy rõ tình hình bên trong. (đoán là giống cái kính xanh xanh nhìn ban đêm =)))
Thanh Trúc ghé mắt qua những lỗ nhỏ trên tường để theo dõi, nói nhỏ: “Không, ta khẳng định bọn họ là tình nhân, tình cảm của Cổ huynh đối với thê tử tuyệt đối là thật, nhưng với nữ nhân này thì ta không hiểu được tình cảm của nàng. Nàng quá bình tĩnh, tự nhiên có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy, chẳng lẽ trong lòng nàng không coi Cổ huynh ra gì? Nhưng nếu thế sao hai người có khả năng thoát khỏi cửa ải thứ hai?”
Lời nói của Thanh Trúc ngập tràn nỗi hoài nghi. Thượng Quan đảo chủ bình tĩnh nhìn Điệp Y, lại nhìn khóe miệng đang hơi mỉm cười của Cổ Hạo Nhiên, mãi một lúc sau mới lắc đầu nói: “Bọn họ là tình nhân, bọn họ hoàn toàn tin tưởng đối phương, hay ít nhất ta thấy tên này toàn tâm toàn ý tin tưởng vào cô nương kia. Lẽ nào hắn không có chủ quan về lòng tin ư? Vì sao lại tin tưởng nàng đến vậy? Mà vì sao cô nương kia lại cho rằng hắn hoàn toàn tin tưởng mình? Không có nghi kị lẫn nhau, chẳng lẽ thế gian này thực sự tồn tại niềm tin như vậy sao?”
Thanh Tuyết vẫn đứng phía sau Thanh Trúc từ đầu đến giờ, lẳng lặng quan sát gương mặt Điệp Y trong phòng, thấp giọng nói: “Nàng là người có thể tin tưởng được, các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy nàng đã dùng hành động khiến cho nam nhân kia tin tưởng nàng, tuy tất cả những gì nàng làm đều vì an nguy của chính bản thân nàng, nhưng có lẽ các ngươi không hiểu rằng vì nàng tự bảo vệ an toàn của nàng cho nên hắn mới có thể thoái mái chiến đấu. Nếu không vì thế ta tin chắc rằng hắn sẽ thất bại ngay từ phút đầu tiên.”
Thượng Quan đảo chủ nghe Thanh Tuyết nói vậy, không khỏi nhíu mày lẩm bẩm nói:“Ý của ngươi là muốn yêu người khác trước hết phải yêu chính mình.”
Thanh Trúc hơi hơi ngẩn người:“Nghe lạ tai thật.”
Bên ngoài phòng, Thượng Quan đảo chủ đang quan sát với vẻ khó hiểu thì trong phòng Điệp Y vẫn lần theo dấu vết trên mặt sàn, vừa lắng nghe tiếng động từ phía Cổ Hạo Nhiên, cố gắng tránh lại gần khu vực của Cổ Hạo Nhiên, đồng thời nàng cũng không nói gì với hắn về cách xử lý mấy hình nhân bằng đồng này, vì những nguyên lí ấy không dễ gì nắm bắt được trong thời gian ngắn, nếu nói ra sợ làm hắn phân tâm.
Cổ Hạo Nhiên vẫn dũng mãnh vung kiếm xử lý bất cứ tên địch nào tiếp xúc, hắn cảm giác hình nhân tấn công mình ngày càng ít đi, có đôi khi dưới chân vấp phải một đống hỗn độn, nhìn kĩ lại mới phát hiện chính là hình nhân, hắn không khỏi giật mình hỏi: “Điệp Y, ngươi dùng cách gì để giải quyết bọn chúng vậy?”. Tiếng nói còn chưa dứt thì vài đạo kình phong đã lại lao đến.
Trường kiếm của Cổ Hạo Nhiên bổ về phía tên hình nhân có bộ dạng giống y như hắn, thân thể hắn nhảy vọt lên không cách xa chỗ hình nhân vừa tấn công, trong lòng thầm nghĩ từng tên đến thì ổn thôi, mà cùng nhau lao đến thì thật sự không chịu nổi, thân hình hắn còn chưa rơi xuống rất thì một bóng người hiện ra ngay gần bên cạnh. Cổ Hạo Nhiên không suy nghĩ vung kiếm lên nhằm thẳng tên hình nhân trông rất giống Điệp Y đâm một cái.
Tên kia vừa lúc đó cũng ngẩng đầu lên, đoản kiếm trong tay giơ lên cản lại trường kiếm của hắn, âm thanh va chạm chói tai của kim loại vang lên, người trước mặt rất nhanh đỡ được một chiêu của hắn sau đó cũng không lùi lại mà trực tiếp lao đến trước mặt hắn, Cổ Hạo Nhiên cảm thấy rùng mình, động tác không màng sống chết này hắn biết chỉ có một người mới có can đảm thực hiện, toàn thân hắn như đông cứng, run giọng hỏi: “Điệp Y, là ngươi sao?”. Người vừa lao đến cũng không trả lời, chỉ nắm tay hắn kéo sang một bên, mà mấy tên hình nhân kia sau khi tấn công một chiêu liền rút lui ngay lập tức.
Điệp Y kéo Cổ Hạo Nhiên ra chỗ an toàn rồi mới trả lời:“Là ta.”
Cổ Hạo Nhiên lo lắng nói:“Ngươi không phải nói sẽ tránh chỗ ta đang giao chiến sao? Ngươi không phải nói ta sẽ không làm ngươi bị thương sao? Này……”
“Hoảng cái gì, cũng chỉ là một chiêu, có cái gì đâu, còn mới mẻ gì nữa.”
Cổ Hạo Nhiên nghe nàng thản nhiên nói như không có gì, lời nói lại làm mình an tâm không ít. Hai người đều là dốc toàn lực tấn công thế mà không ai bị thương, hắn nắm chặt tay Điệp Y nói: “Ta đã không nhận ra ngươi, Điệp Y…”
Điệp Y lạnh lùng liếc Cổ Hạo Nhiên nói:“Không nhận ra thì là không nhận ra, thế thì sao, ở đây có nhiều hình nhân như vậy mà muốn nhìn một cái nhận ra thì chờ ngươi đến hỏi Diêm Vương xem làm cách nào để làm được như thế đi, thật chẳng hiểu ngươi nghĩ gì nữa.”
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy không khỏi nhướn mày, thấy ánh mắt nàng trong trẻo mà lạnh lùng nhìn mình, giống như những gì mình vừa nói chỉ là chuyện nhỏ, không khỏi lẩm bẩm:“Nhưng mà, như vậy sẽ làm ngươi bị thương, ta sợ sẽ xúc phạm đến ngươi vì ta nghĩ ngươi rất tin tưởng ta.”
Điệp Y nhìn hắn đầy vẻ áy náy, nàng nhíu mày nói:“Ta chẳng lẽ còn không tin tưởng ngươi? Như vậy còn nói không tin tưởng thì thế nào mới là tin ngươi?”
Cổ Hạo Nhiên nhất thời ngẩn cả người, thấy nàng không có vẻ gì là bị tổn thương, không hoài nghi, không nghi kị, chỉ đơn thuần là bình thản, bình thản như lúc nãy nàng hạ gục hình nhân, thật sự coi như đây chỉ là trò chơi thôi sao? Cổ Hạo Nhiên liền nghĩ tới trò chơi đấu trí giữa hai bên, trong đầu chợt thông suốt hiểu rõ ý tứ của nàng, cảm giác lúc này của hắn không thể nói nên lời, hắn cảm thấy vui mừng như điên quay sang ôm chặt lấy nàng.
Đúng vậy, hắn đã hiểu, hai người cùng lúc có thể dốc toàn lực ra tay cũng chỉ vì vô cùng tin tưởng đối phương sẽ không làm mình bị thương đồng thời cũng tin rằng mình sẽ không bao giờ làm người kia bị thương, đây chỉ có tình cảm sâu sắc hiểu nhau từ tận tâm can mới có thể có hành động như vậy.
Cổ Hạo Nhiên tự hiểu chính hắn vẫn hy vọng rằng hắn có thể nhận ra nàng mà không làm nàng bị thương nhưng hắn đã quên rằng Điệp Y đâu phải là kiểu người dễ dàng bị tấn công. Nếu giao đấu một đối một, tấn công chính là cách tốt nhất để phân biệt thật giả, hai người cùng lao đến tấn công cũng có nghĩa là cả hai cùng không xuống tay, đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối.
Lúc này mọi bất an lo lắng trong lòng Cổ Hạo Nhiên đều lắng xuống, thay vì lo lắng không đâu chi bằng toàn tâm tin tưởng đối phương và tin tưởng chính mình. Điệp Y đã tin tưởng mình cho nên nàng hoàn toàn không lo lắng vì đã biết chắc rằng hắn có thể tự đối phó được, nàng tin rằng những con rối giống y như nàng sẽ không làm hắn bận tâm cho nên nàng bình tĩnh đi tìm nhược điểm của lũ hình nhân thay vì sát cánh cùng hắn chiến đấu, nhưng như thế cũng chính là nàng đang chiến đấu bên hắn rồi.
Điệp Y cảm nhận được sự kích động của Cổ Hạo Nhiên, cảm nhận được những khúc mắc, phân vân trong lòng hắn đã được cởi bỏ, chỉ còn lại tâm ý ấm áp, quang đãng như trời xanh. Trong nháy mắt hai người như chạm đến những cảm xúc nơi đáy lòng đối phương. Có lẽ thời khắc này chính là đại diện cho tâm ý tương thông đích thực. Tình yêu rồi một ngày có thể phai nhạt, nhưng lòng tin son sắt sẽ theo tháng năm mà bền chặt hơn, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
“Được rồi, ta không muốn đứng đây nữa”. Một lúc sau, Điệp Y đẩy Cổ Hạo Nhiên ra. Từ khóe môi đến đáy mắt Cổ Hạo Nhiên tràn ngập ý cười, nói: “Tuân lệnh phu nhân, ta cũng không thích đám hình nhân giả dạng này, để lại trướng mắt lắm, chi bằng phá hết đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.