Chương 113: Chương 113
Dao Ninh
25/12/2022
Nghĩ đến cái xưởng này Hiếu lại nhớ đến ông Phóng,không phủ nhận chuyện ông ấy đã cho hắn quá nhiều cơ hội, cho đến hai cái xưởng lớn này, cũng nhờ hắn cướp tay trên của ông mà có.
Nghĩ đến Khuê có người đàn ông khác hơn mình, hắn cũng vẫn ghen đấy, xong vẫn phải tự nhủ mình là Khuê vô dụng nên bỏ không được tiếc.
Đặt ảnh thờ em gái xong,hắn định quay ra thì nhìn trúng ánh mắt của ông Đỏ. Rồi hắn sực nhớ ra có chuyện phải cho ông làm.
Nói gì thì nói, giờ ông cũng biết bộ mặt thật của nó rồi. Người ta nói, tham lam thì giấu thế nào được ,sớm muộn gì cũng tòi ra, nhưng không phủ nhận Hiếu là một kẻ trắng mắt thật sự . Nhớ hôm nào hắn lừa ông Tuất, hắn còn khẳng định chắc nịch với thầy là ăn của người ngoài có gì đâu mà thầy sợ. Ấy vậy mà từ hồi ấy đến nay, chỉ thấy nó gặm nhấm của người nhà chứ không thấy kiếm tiền ở bên ngoài . Nhà đã nghèo, con thì vơ Vét thì mãn kiếp ông Đỏ cũng chẳng khấm khá nổi.
Đi ra xe lấy cái cặp đen của mình vào , Hiếu kéo ghế ngồi gần cạnh giường ông đỏ nằm. Tuy không nói, xong ánh mắt ông chứa nhiều sự hận thù đối với thằng nghịch tử này.
Lôi trong cặp ra một tờ giấy, Hiếu nhìn ông Đỏ cười nhạt nhẽo. Hắn lễ phép trình bày với thầy:
– Thầy ạ!hết mai thì con cũng dừng việc tìm kiếm cái Gạo, nói gì thì nói nó cũng là em con. Là cùng một thầy một u đẻ ra ,con cũng xót lắm. Nhưng giờ này không tìm thấy thì em nó chắc không muốn về nhà mình đâu thầy ạ. Cái Thảo thì cũng đi lấy chồng rồi, hôm qua nó về hăm hăm đòi bán đất , nhưng con gàn. Cái Thảo là đứa chẳng biết gì, nhưng cái tính lại ngu dại , người khôn dạy thì chẳng biết nghe , hôm qua nó hỗn, con có đánh nó, nó đùng đùng bỏ về bảo từ mặt con. Thầy xem, sau này chẳng ai nhờ vả được thứ gì.
Hiếu ngồi cạnh thầy thao thao bất tuyệt. Mà lạ lắm nhé, ngày hôm qua ông Đỏ nghe rõ mồn một sự tình , ấy vậy mà nay qua cái mồm thằng Hiếu thì cứ như thể nó là một người anh hiền làmh, đàmg hoàng tử tế lắm vậy. Nhưng tầm này ông sáng mắt rồi, tuy muộn còn hơn không. Đứa nào ngoan đứa nào sở khanh rõ như ban ngày.
Giơ lên trước mặt thầy một tờ giấy chi chít chữ khiến ông Đỏ tái cả mặt mũi. Tầm này cứ thấy giấy thấy tờ là ông hãi lắm,bởi ông Tuất cũng dính vụ giấy tờ, con Thảo cũng vậy. Nó biết người như ông trình độ thấp nên chẳng biết gì về luật về giấy tờ, cho nên chỉ cần ông kí nhầm, khả năng ông mất tất ,hay bỗng nhiên mang một đống nợ thì không phải chuyện nói quá.
Nhìn thầy, Hiếu trầm giọng tâm sự:
– Thầy,con biết thầy vẫn rất minh mẫn và đang nghe thấy những gì con nói. Thầy sinh được ba anh em con , nhưng cái Gạo thì chết, cái Thảo thì chỉ biết gia đình chồng nhà nó thôi, không những thế, nó còn đòi bán đất của thầy. Con đã cấm cửa không cho nó bén bảng đến đây nữa. Vì thế cho nên, giờ thầy chỉ còn mỗi mình con, con là con trai, là người hương hỏa gia tiên . không ấy…. thầy sang cho con cả thổ, thầy còn mỗi mình con chứ mấy. Không cho con thì cho ai vào đây nữa. Giờ thầy thế này, chỉ cần điểm chỉ vào tờ giấy di chúc này , rồi cả ủy quyền cho con, sau thầy đỡ phải đau đầu suy nghĩ. Thầy nhé! Con hứa với thầy sẽ chăm sóc thầy thật chu đáo…
Hiếu lại văn vở hứa suông, nhưng ai còn tin vào cái thối mồm của nó nữa. Bây giờ ôbg còn sống mà nó đối xử thế này, không biết khi tất cả đã là của nó,liệu Hiếu có bóp cổ cho ông chết đi không nữa.
Ông nước mắt chảy vòng quanh chau mày tỏ vẻ không đồng tì nh, xong nó không quan tâm. Lục trong túi ra khay mực đỏ chuyên điểm chỉ, Hiếu cầm lấy bàn tay teo tomg đen trũi, bởi vì liệt,lâu rồi lại không có ai nắn tay nắn chân cho thành thử ra bàn tay ông co quắp nắm chặt hẳn vào bên trong khiến Hiếu cũng hơi bất ngờ, hắn không nghĩ được liệt thì lại cứng tay. Cho nên, vừa nắn vừa bóp, hắn nhe răng ra cười với thầy nói khéo:
– Để con nắn tay cho thầy, cả đời thầy vất vả vì gia đình rồi. Để con thay thầy gánh vác….
Gọi là nắn chứ hắn đang nghiến răng nghiến lợi bẻ tay ông cụ. Bởi vì cứng, hắn dùng hai tay bẻ các khớp cho mềm ra xong không thành, xương cứ kêu răng rắc như thể gãy vụn thành từng đốt . Người ông Đỏ thì có thể không thấy đau, xong ông đau ở tâm can lòmg dạ. Sau chữ kí này ,ai biết nó vứt ông ở xó nào, nó có cho ông ăn bữa nào nữa hay nó sẽ chôn sốmg ông.
Cổ họng ông phát ra những tiếng ú ớ không rõ lời, nhưng mắt bây giờ đã ầng ậc nước ướt đẫm, nó cứ theo những vết nhăn trên mặt ông chảy ra tứ phía. Nếu ông còn một chút sức lực ,ông sẽ đổ lên người nửa lít dầu hỏa mà ông hay để thắp đèn trên ban thờ. Rồi dùng cái bao diêm quẹt một đường đánh lửa để tự kết liễu đời mình. Hóa ra, giá của cái nghèo nó ghê gớm đến thế, nó bóp chết tìmh người, tình cảm anh em, tình cảm gia đình. Nó khiến những còn người vứt bỏ nhau trong khó khăn hoạn nạn, dồn nhau vào mức đường cùng không chạy đường nào thoát. Cái Nghèo nó chẳng khác gì một con virus ,gặm nhấm hết sự thiện lương, sự cảm thông giữa người với người, mà thay vào đó chỉ là cám dỗ, phù du, những tham lam, ích kỉ . con người sẵn sàng đạp đổ tất cả để chạy theo đồng tiền.
– Ấn vào đây !ấn đi cho nó xong!
Hiếu rít lên rồi bẻ từng khớp tay của cha để nhấn vào khay mực, ông kêu gào bất lực vô cùng. Lúc này ông chỉ muốn chết thôi, sống mà đẻ ra thằng nghiệt chủng này thì sống làm cái gì .
– chú Đỏ ơi !chú ơi!
Khi ngón tay ông cách tờ giấy chỉ còn một gang ,thì tiếng Nhân chạy huỳnh hụych vào. Hiếu trong này bực trước sự có mặt vô duyên của Nhân, xong cũng không muốn cho anh biết chuyện mình đang làm nên đàmg cất giấy tờ đi, bởi hắn cũng nghĩ không bây giờ thì khi khác, đằng nào tất cả cũng là của hắn kia mà.
Nhân chạy vào đến cửa, đập vào mắt anh là ban thờ để di ảnh Gạo. Anh chết sững , trái tim quặn thắt không nói thành lời.
Hiếu đứng dậy đi đến vỗ vai anh thở dài thông cảm, Nhân đi đến cầm lấy tấm hì nh Gạo mà ôm trọn vào lòmg, anh khóc:
– em nói em chờ anh kia mà, em bảo anh phải học hành, làm việc thật thành đạt em ở nhà chờ kia mà. Sao em lại đi như thế? Sao không chờ anh em ơi!
Nhân gào lên bấu chặt lấy tấm hình người yêu. Tính ra anh cũng chẳng sung sướng gì, hồi bé thì thầy u chết hết, lên đây được ông Lang Nhị cưu mang rồi quen biết ,yêu cái Gạo . Tính lấy Gạo từ khi học xong thì Gạo từ chối, nói phải học xong ra trường kiếm nghề mới cưói, dặn dò Nhân phải làm việc thật chăm sau này còn có tiền cưói vợ vậy mà chưa làm xong ước nguyện gạo cũng chết nốt.
Gào thét một hồi day dứt cũng thôi, Nhân lau nước mắt bởi trên giường thấy ông Đỏ cũng khóc nên anh đi tới . Nghĩ ông thương con, nên khóc, nên anh an ủi, nhưng thấy ông cứng ngắc người, chỉ có cái mắt đảo qua đảo lại khiến Nhân sờ nắn người ông. Lúc anh ở nhà, cũng biết ông ốm, nhưng bây giờ anh mới biết giờ ông đã bị liệt.
– Chú ra ngoài này uống nước cho thoáng, trong ấy ông cụ ốm liệt giường chiếu nên khai lắm chú ạ.
Hiếu thấy Nhân ngồi đấy thì vào bê ấm nước chè ra ngoài hè trước. Nhân nói với ông đỏ:
– đợt bày cháu sẽ mang bác đi viện khám xem thế nào..
Câu nói ấy hiếu ở ngoài nghe được, hắn chau mày tỏ vẻ không vừa lòng ,xong chỉ vài giây sau lại dãn ra nhanh chóng. Đưa cho Nhân cái ghế ngồi, hắn nói:
– ôi dào!bệnh ông cụ bệnh người già ấy mà. Anh cũng mua cho cụ uống đủ loại thuốc thang nhưng không ăn thua. Hôm vừa rồi anh có ông bạn đi ra Hà Nội , nhờ mua hộ hộp sâm nước cả triệu, nhưng cũng không thấy ông khỏe lên tí nào. Già một phần ,nhưng phần nhiều là thương con…
Hiếu nói xong thì đánh mắt vào trong ngó thầy, cũng may ông không nói được đấy, chứ hắn cứ thao thao bất tuyệt nói phét thế này mà ông chửi cho thì đúmg thật là khốn nạn.
Nhân gật đầu đồng ý với Hiếu, anh đi lâu, không tiếp xúc nhiều với hắn, cho nên không biết được sự tình. Chỉ vào bàn thờ, nhân hỏi:
– Vậy là không tìm kiếm Gạo nữa phải không anh?
– Ừ,anh tìm nốt hôm nay thôi ngày kia cũng được một tháng rồi ,chẳng có thông tin gì nên dừg lại thôi chú ạ. Biết là đau lòng, xong sự nó thế rồi, phải phát tang thôi. Ngày kia chú sang đây sớm phụ anh dựng rạp làm lễ cho em nó nhé
Nhân gật đầu, uống hớp nước chè Hiếu pha đặc quánh chát xít ở đầu lưỡi, lòng anh nặng nề như đá tảng, rối bời, xen lẫn hoang mang. Xong anh là đàn ông, anh biết phải nên chấp nhận sự thật.
– À anh này! Cái xét nghiệm em làm….
-Xét nghiệm nào? Xét nghiệm sinh sản ấy à?thôi, anh chẳng cần xét nghiệm nữa. Anh chẳng có con rồi còn gì, được mấy tháng rồi, bác sĩ chẩn đoán con trai chú ạ, chim nó to lắm. Anh không cần lấy kết quả nữa đâu.
Hiếu nãy còn thương tiếc em ,nay có người nhắc đến chuyện con cái khiến hắn tươi tỉnh mà khoe ngay. Nhân hơi sững người, anh im lặng trong giây lát , anh thực sự không muốn dập tắt sự vui sướng này của Hiếu. Có lẽ Gạo vẫn chưa có hiếu biết, giờ anh mà không nói ra sự thật, nghĩ là anh chẳng khác gì khám sai, e dè, Nhân ngập ngừng nói;
– Anh Hiếu… anh phải hết sức bình tĩnh nhé. Amh… anh bị vô sinh nên…. nên không thể có con được…
Hiếu nghĩ Nhân đùa, nên hắn gạt đi cười lớn, hắn nói:
– thôi đi chú, đùa thế chẳng vui tẹo nào. Chị nhà chẳng bầu sắp đẻ đến nơi kia, không con anh thì con ai?
– Thật! Em là bác sĩ , em lại đem chuyện bệnh tật ra trêu hay sao. Chuyện này cũng không hay hớn gì để mà trêu. Em không biết chị nhà bầu con ai nhưng em khẳng định bằng cả tính mạng của em chắc chắn không phải con anh. Hai lần xét nghiệm đều ra kết quả như vậy, em sợ nhầm em còn phải làm thêm lần nữa. Kết quả em đưa cho Gạo cầm về, bảo đưa đến tay giúp em mà. Chắc cô ấy quên mất.
Hiếu tắt hẳn nụ cười trước khuôn mặt căng thẳng của Nhân. Gạo cầm kết quả ,mà nó lại không đưa cho hắn. Nó là người thông minh, không có thể một chuyện quan trọng như vậy mà Gạo lại quên..chỉ có thể là Gạo biết, xong Cố tìmh không nói, để cho Hiếu cứ nghĩ đây là con mình nâng niu chăm bẵm, nhưng thực tế là hắn đang đi nuôi con người.
Bầu trời trước mắt Hiếu rối sầm lại, hắn lảo đảo ngồi không vững tay phải chống vào cánh cửa, hắn hận vì trước khi chết, Gạo còn cho hắn một vố đau tận xương thế này.
– Anh Hiếu ơi!Anh ra mà xem chị Vui vợ anh đi cặp với chồmg người ta bị vợ người kia đánh ở ngoài đường cái kia kìa. Nhanh chứ không người ta đánh lại sảy thai con annh thì chết dở.
Tiếng người đàn ômg cùng làng nói vọng vào trong rồi đi mất hút. Hiếu vẫn ngồi đơ ra ấy ,mặt trắng bệch như tụt huyết áp .sau vài phút định thần, hắn loạng choạng đứng dậy quay xe đi, bỏ mặc Nhân vẫn ngồi một mình ở bàn.
Hiếu phi xe như điên đến đoạn đường cái mà người đàn ômg kia chỉ. Đi tới đầu này đã thấy đám người xào xáo đằng trước xúm lại đông nghịt. Trong đầu Hiếu điên vì bị cắm sừng thì chớ, còn tí nữa thì nuôi con người khiến hắn không cam tâm.
Đi đến nơi len qua đám người hiếu kì đứng chặt cứng , Hiếu nhìn vào thì đúng thật Vui đabg bị người đàn bà ghê gớm kia cầm tóc cắt lởm chởm., bên cạnh, thằbg đàn ông lùn tỉn cũng bị vợ cắt hết quần áo không cho mặc gì. Thường thì chuyện ngoại tình ,ông ăn chả ,bà ăn nem trong xã hội thì không hiếm, xong quả mang bầu vượt mặt vẫn đi cặp thì đúng là chỉ có Vui, hơn nữa Vui mào có đẹp đẽ gì cho cam. Hiếu lấy về cốt để đẻ thôi, ấy vậy mà Vui cũng đánh đĩ được ,mà còn vác bầu đi đĩ thì cũng là đĩ này có tâm nhất vịnh bắc bộ rồi.
Nghĩ đến Khuê có người đàn ông khác hơn mình, hắn cũng vẫn ghen đấy, xong vẫn phải tự nhủ mình là Khuê vô dụng nên bỏ không được tiếc.
Đặt ảnh thờ em gái xong,hắn định quay ra thì nhìn trúng ánh mắt của ông Đỏ. Rồi hắn sực nhớ ra có chuyện phải cho ông làm.
Nói gì thì nói, giờ ông cũng biết bộ mặt thật của nó rồi. Người ta nói, tham lam thì giấu thế nào được ,sớm muộn gì cũng tòi ra, nhưng không phủ nhận Hiếu là một kẻ trắng mắt thật sự . Nhớ hôm nào hắn lừa ông Tuất, hắn còn khẳng định chắc nịch với thầy là ăn của người ngoài có gì đâu mà thầy sợ. Ấy vậy mà từ hồi ấy đến nay, chỉ thấy nó gặm nhấm của người nhà chứ không thấy kiếm tiền ở bên ngoài . Nhà đã nghèo, con thì vơ Vét thì mãn kiếp ông Đỏ cũng chẳng khấm khá nổi.
Đi ra xe lấy cái cặp đen của mình vào , Hiếu kéo ghế ngồi gần cạnh giường ông đỏ nằm. Tuy không nói, xong ánh mắt ông chứa nhiều sự hận thù đối với thằng nghịch tử này.
Lôi trong cặp ra một tờ giấy, Hiếu nhìn ông Đỏ cười nhạt nhẽo. Hắn lễ phép trình bày với thầy:
– Thầy ạ!hết mai thì con cũng dừng việc tìm kiếm cái Gạo, nói gì thì nói nó cũng là em con. Là cùng một thầy một u đẻ ra ,con cũng xót lắm. Nhưng giờ này không tìm thấy thì em nó chắc không muốn về nhà mình đâu thầy ạ. Cái Thảo thì cũng đi lấy chồng rồi, hôm qua nó về hăm hăm đòi bán đất , nhưng con gàn. Cái Thảo là đứa chẳng biết gì, nhưng cái tính lại ngu dại , người khôn dạy thì chẳng biết nghe , hôm qua nó hỗn, con có đánh nó, nó đùng đùng bỏ về bảo từ mặt con. Thầy xem, sau này chẳng ai nhờ vả được thứ gì.
Hiếu ngồi cạnh thầy thao thao bất tuyệt. Mà lạ lắm nhé, ngày hôm qua ông Đỏ nghe rõ mồn một sự tình , ấy vậy mà nay qua cái mồm thằng Hiếu thì cứ như thể nó là một người anh hiền làmh, đàmg hoàng tử tế lắm vậy. Nhưng tầm này ông sáng mắt rồi, tuy muộn còn hơn không. Đứa nào ngoan đứa nào sở khanh rõ như ban ngày.
Giơ lên trước mặt thầy một tờ giấy chi chít chữ khiến ông Đỏ tái cả mặt mũi. Tầm này cứ thấy giấy thấy tờ là ông hãi lắm,bởi ông Tuất cũng dính vụ giấy tờ, con Thảo cũng vậy. Nó biết người như ông trình độ thấp nên chẳng biết gì về luật về giấy tờ, cho nên chỉ cần ông kí nhầm, khả năng ông mất tất ,hay bỗng nhiên mang một đống nợ thì không phải chuyện nói quá.
Nhìn thầy, Hiếu trầm giọng tâm sự:
– Thầy,con biết thầy vẫn rất minh mẫn và đang nghe thấy những gì con nói. Thầy sinh được ba anh em con , nhưng cái Gạo thì chết, cái Thảo thì chỉ biết gia đình chồng nhà nó thôi, không những thế, nó còn đòi bán đất của thầy. Con đã cấm cửa không cho nó bén bảng đến đây nữa. Vì thế cho nên, giờ thầy chỉ còn mỗi mình con, con là con trai, là người hương hỏa gia tiên . không ấy…. thầy sang cho con cả thổ, thầy còn mỗi mình con chứ mấy. Không cho con thì cho ai vào đây nữa. Giờ thầy thế này, chỉ cần điểm chỉ vào tờ giấy di chúc này , rồi cả ủy quyền cho con, sau thầy đỡ phải đau đầu suy nghĩ. Thầy nhé! Con hứa với thầy sẽ chăm sóc thầy thật chu đáo…
Hiếu lại văn vở hứa suông, nhưng ai còn tin vào cái thối mồm của nó nữa. Bây giờ ôbg còn sống mà nó đối xử thế này, không biết khi tất cả đã là của nó,liệu Hiếu có bóp cổ cho ông chết đi không nữa.
Ông nước mắt chảy vòng quanh chau mày tỏ vẻ không đồng tì nh, xong nó không quan tâm. Lục trong túi ra khay mực đỏ chuyên điểm chỉ, Hiếu cầm lấy bàn tay teo tomg đen trũi, bởi vì liệt,lâu rồi lại không có ai nắn tay nắn chân cho thành thử ra bàn tay ông co quắp nắm chặt hẳn vào bên trong khiến Hiếu cũng hơi bất ngờ, hắn không nghĩ được liệt thì lại cứng tay. Cho nên, vừa nắn vừa bóp, hắn nhe răng ra cười với thầy nói khéo:
– Để con nắn tay cho thầy, cả đời thầy vất vả vì gia đình rồi. Để con thay thầy gánh vác….
Gọi là nắn chứ hắn đang nghiến răng nghiến lợi bẻ tay ông cụ. Bởi vì cứng, hắn dùng hai tay bẻ các khớp cho mềm ra xong không thành, xương cứ kêu răng rắc như thể gãy vụn thành từng đốt . Người ông Đỏ thì có thể không thấy đau, xong ông đau ở tâm can lòmg dạ. Sau chữ kí này ,ai biết nó vứt ông ở xó nào, nó có cho ông ăn bữa nào nữa hay nó sẽ chôn sốmg ông.
Cổ họng ông phát ra những tiếng ú ớ không rõ lời, nhưng mắt bây giờ đã ầng ậc nước ướt đẫm, nó cứ theo những vết nhăn trên mặt ông chảy ra tứ phía. Nếu ông còn một chút sức lực ,ông sẽ đổ lên người nửa lít dầu hỏa mà ông hay để thắp đèn trên ban thờ. Rồi dùng cái bao diêm quẹt một đường đánh lửa để tự kết liễu đời mình. Hóa ra, giá của cái nghèo nó ghê gớm đến thế, nó bóp chết tìmh người, tình cảm anh em, tình cảm gia đình. Nó khiến những còn người vứt bỏ nhau trong khó khăn hoạn nạn, dồn nhau vào mức đường cùng không chạy đường nào thoát. Cái Nghèo nó chẳng khác gì một con virus ,gặm nhấm hết sự thiện lương, sự cảm thông giữa người với người, mà thay vào đó chỉ là cám dỗ, phù du, những tham lam, ích kỉ . con người sẵn sàng đạp đổ tất cả để chạy theo đồng tiền.
– Ấn vào đây !ấn đi cho nó xong!
Hiếu rít lên rồi bẻ từng khớp tay của cha để nhấn vào khay mực, ông kêu gào bất lực vô cùng. Lúc này ông chỉ muốn chết thôi, sống mà đẻ ra thằng nghiệt chủng này thì sống làm cái gì .
– chú Đỏ ơi !chú ơi!
Khi ngón tay ông cách tờ giấy chỉ còn một gang ,thì tiếng Nhân chạy huỳnh hụych vào. Hiếu trong này bực trước sự có mặt vô duyên của Nhân, xong cũng không muốn cho anh biết chuyện mình đang làm nên đàmg cất giấy tờ đi, bởi hắn cũng nghĩ không bây giờ thì khi khác, đằng nào tất cả cũng là của hắn kia mà.
Nhân chạy vào đến cửa, đập vào mắt anh là ban thờ để di ảnh Gạo. Anh chết sững , trái tim quặn thắt không nói thành lời.
Hiếu đứng dậy đi đến vỗ vai anh thở dài thông cảm, Nhân đi đến cầm lấy tấm hì nh Gạo mà ôm trọn vào lòmg, anh khóc:
– em nói em chờ anh kia mà, em bảo anh phải học hành, làm việc thật thành đạt em ở nhà chờ kia mà. Sao em lại đi như thế? Sao không chờ anh em ơi!
Nhân gào lên bấu chặt lấy tấm hình người yêu. Tính ra anh cũng chẳng sung sướng gì, hồi bé thì thầy u chết hết, lên đây được ông Lang Nhị cưu mang rồi quen biết ,yêu cái Gạo . Tính lấy Gạo từ khi học xong thì Gạo từ chối, nói phải học xong ra trường kiếm nghề mới cưói, dặn dò Nhân phải làm việc thật chăm sau này còn có tiền cưói vợ vậy mà chưa làm xong ước nguyện gạo cũng chết nốt.
Gào thét một hồi day dứt cũng thôi, Nhân lau nước mắt bởi trên giường thấy ông Đỏ cũng khóc nên anh đi tới . Nghĩ ông thương con, nên khóc, nên anh an ủi, nhưng thấy ông cứng ngắc người, chỉ có cái mắt đảo qua đảo lại khiến Nhân sờ nắn người ông. Lúc anh ở nhà, cũng biết ông ốm, nhưng bây giờ anh mới biết giờ ông đã bị liệt.
– Chú ra ngoài này uống nước cho thoáng, trong ấy ông cụ ốm liệt giường chiếu nên khai lắm chú ạ.
Hiếu thấy Nhân ngồi đấy thì vào bê ấm nước chè ra ngoài hè trước. Nhân nói với ông đỏ:
– đợt bày cháu sẽ mang bác đi viện khám xem thế nào..
Câu nói ấy hiếu ở ngoài nghe được, hắn chau mày tỏ vẻ không vừa lòng ,xong chỉ vài giây sau lại dãn ra nhanh chóng. Đưa cho Nhân cái ghế ngồi, hắn nói:
– ôi dào!bệnh ông cụ bệnh người già ấy mà. Anh cũng mua cho cụ uống đủ loại thuốc thang nhưng không ăn thua. Hôm vừa rồi anh có ông bạn đi ra Hà Nội , nhờ mua hộ hộp sâm nước cả triệu, nhưng cũng không thấy ông khỏe lên tí nào. Già một phần ,nhưng phần nhiều là thương con…
Hiếu nói xong thì đánh mắt vào trong ngó thầy, cũng may ông không nói được đấy, chứ hắn cứ thao thao bất tuyệt nói phét thế này mà ông chửi cho thì đúmg thật là khốn nạn.
Nhân gật đầu đồng ý với Hiếu, anh đi lâu, không tiếp xúc nhiều với hắn, cho nên không biết được sự tình. Chỉ vào bàn thờ, nhân hỏi:
– Vậy là không tìm kiếm Gạo nữa phải không anh?
– Ừ,anh tìm nốt hôm nay thôi ngày kia cũng được một tháng rồi ,chẳng có thông tin gì nên dừg lại thôi chú ạ. Biết là đau lòng, xong sự nó thế rồi, phải phát tang thôi. Ngày kia chú sang đây sớm phụ anh dựng rạp làm lễ cho em nó nhé
Nhân gật đầu, uống hớp nước chè Hiếu pha đặc quánh chát xít ở đầu lưỡi, lòng anh nặng nề như đá tảng, rối bời, xen lẫn hoang mang. Xong anh là đàn ông, anh biết phải nên chấp nhận sự thật.
– À anh này! Cái xét nghiệm em làm….
-Xét nghiệm nào? Xét nghiệm sinh sản ấy à?thôi, anh chẳng cần xét nghiệm nữa. Anh chẳng có con rồi còn gì, được mấy tháng rồi, bác sĩ chẩn đoán con trai chú ạ, chim nó to lắm. Anh không cần lấy kết quả nữa đâu.
Hiếu nãy còn thương tiếc em ,nay có người nhắc đến chuyện con cái khiến hắn tươi tỉnh mà khoe ngay. Nhân hơi sững người, anh im lặng trong giây lát , anh thực sự không muốn dập tắt sự vui sướng này của Hiếu. Có lẽ Gạo vẫn chưa có hiếu biết, giờ anh mà không nói ra sự thật, nghĩ là anh chẳng khác gì khám sai, e dè, Nhân ngập ngừng nói;
– Anh Hiếu… anh phải hết sức bình tĩnh nhé. Amh… anh bị vô sinh nên…. nên không thể có con được…
Hiếu nghĩ Nhân đùa, nên hắn gạt đi cười lớn, hắn nói:
– thôi đi chú, đùa thế chẳng vui tẹo nào. Chị nhà chẳng bầu sắp đẻ đến nơi kia, không con anh thì con ai?
– Thật! Em là bác sĩ , em lại đem chuyện bệnh tật ra trêu hay sao. Chuyện này cũng không hay hớn gì để mà trêu. Em không biết chị nhà bầu con ai nhưng em khẳng định bằng cả tính mạng của em chắc chắn không phải con anh. Hai lần xét nghiệm đều ra kết quả như vậy, em sợ nhầm em còn phải làm thêm lần nữa. Kết quả em đưa cho Gạo cầm về, bảo đưa đến tay giúp em mà. Chắc cô ấy quên mất.
Hiếu tắt hẳn nụ cười trước khuôn mặt căng thẳng của Nhân. Gạo cầm kết quả ,mà nó lại không đưa cho hắn. Nó là người thông minh, không có thể một chuyện quan trọng như vậy mà Gạo lại quên..chỉ có thể là Gạo biết, xong Cố tìmh không nói, để cho Hiếu cứ nghĩ đây là con mình nâng niu chăm bẵm, nhưng thực tế là hắn đang đi nuôi con người.
Bầu trời trước mắt Hiếu rối sầm lại, hắn lảo đảo ngồi không vững tay phải chống vào cánh cửa, hắn hận vì trước khi chết, Gạo còn cho hắn một vố đau tận xương thế này.
– Anh Hiếu ơi!Anh ra mà xem chị Vui vợ anh đi cặp với chồmg người ta bị vợ người kia đánh ở ngoài đường cái kia kìa. Nhanh chứ không người ta đánh lại sảy thai con annh thì chết dở.
Tiếng người đàn ômg cùng làng nói vọng vào trong rồi đi mất hút. Hiếu vẫn ngồi đơ ra ấy ,mặt trắng bệch như tụt huyết áp .sau vài phút định thần, hắn loạng choạng đứng dậy quay xe đi, bỏ mặc Nhân vẫn ngồi một mình ở bàn.
Hiếu phi xe như điên đến đoạn đường cái mà người đàn ômg kia chỉ. Đi tới đầu này đã thấy đám người xào xáo đằng trước xúm lại đông nghịt. Trong đầu Hiếu điên vì bị cắm sừng thì chớ, còn tí nữa thì nuôi con người khiến hắn không cam tâm.
Đi đến nơi len qua đám người hiếu kì đứng chặt cứng , Hiếu nhìn vào thì đúng thật Vui đabg bị người đàn bà ghê gớm kia cầm tóc cắt lởm chởm., bên cạnh, thằbg đàn ông lùn tỉn cũng bị vợ cắt hết quần áo không cho mặc gì. Thường thì chuyện ngoại tình ,ông ăn chả ,bà ăn nem trong xã hội thì không hiếm, xong quả mang bầu vượt mặt vẫn đi cặp thì đúng là chỉ có Vui, hơn nữa Vui mào có đẹp đẽ gì cho cam. Hiếu lấy về cốt để đẻ thôi, ấy vậy mà Vui cũng đánh đĩ được ,mà còn vác bầu đi đĩ thì cũng là đĩ này có tâm nhất vịnh bắc bộ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.