Chương 115
Dao Ninh
30/12/2022
Sáng nay Hiếu đi lên xã làm việc, nhưng đi đến cổng thì bảo vệ không cho vào. Thường khi người ta thấy cán bộ đến làm việc, bảo vệ sẽ chạy nhanh ra mở cổng, mở rào chắn để cho qua. Xong hôm nay, Hiếu cứ ngồi trên xe tuýt còi, xong tuyệt nhiên bảo vệ vẫn giả điếc mà không chịu kéo cổng.
Quá bực tức, Hiếu xuống xe rồi xông vào bốt trực túm lấy cổ áo bảo vệ đánh người ta, sáng nay đủ thứ đen đủi khiến hắn bực tức không chịu được, hắn xếch cổ áo anh bảo vệ lên rồi nghiến răng quát:
– Mày ăn nhiều nên bít lỗ tai rồi phải không? Mày biết ông ngồi bấm còi nãy giờ sao mày không ra mở. Mày hết muốn làm ở đây rồi đúng không?
Nói xong, Hiếu lại đánh con nhà người ta, anh bảo vệ bị đánh thì gân cổ lên cãi:
– Phó xã bảo thế, tôi cũng chỉ có biết thế thôi.
Hiếu nghe xong thì liếc mắt nghìn ngang, không đôi co với bảo vệ, hắn hùng hục chạy lên tìm phó xã.
Tên phó xã này tuy chức to chỉ đứng sau trưởng xã, xong vì nhận tiền đút lót của Hiếu nhiều nên làm thân với hắn lắm, ngoài tên Vinh bảo vệ cũ ra, thì tên phó xã này cũng thân Hiếu không kém, bữa cháo lòmg nào chẳng có mặt, bữa tiết canh, thịt chó nào chẳng có vết răng. Thân nhau đến thế, Nên khi nghe thấy bảo vệ nói chính phó xã không cho Hiếu vào thì hắn có chút bực mình, tromg đầu linh cảm đến chuyện dữ nhưng vẫn không nghĩ ra đó là chuyện gì.
Vào phòng, thấy phó xã vẫn ngồi bên đống giấy tờ, ngước mắt lên thấy Hiếu, phó xã sẵng giọng chỉnh:
– Lần sau vào phải gõ cửa đấy. Chứ cứ xồng xộc vào thế này vô học lắm…
– Ông hôm nay ăn phải cái giống gì thế? Ông bảo thằbg nhân viên không cho tôi vào, này còn làm ra vẻ có học có ý thức. Có cái gì thì nói mẹ ra, thằng Hiếu này không ưa lòng vòng.
Phó xã nhìn Hiếu, hắn cười nhạt, cũng không mời Hiếu ngồi , hắn nói thẳng:
– đấy là chú nói nhé, anh cũng rất thích cái tímh thẳng của chú. Chú bị đuổi việc bắt đầu từ sáng nay, kể từ nay trở đi chú không còn là cán bộ văn thư nữa. Chú nghe có rõ không, hay để anh đánh văn bản quyết định nghỉ cho chú về đọc xong treo lên tường g làm kỉ niệm nhé.
Hiếu tái mặt lắp nắp, một bên tai ù đi như thể phó xã vừa đấm vào đấy khiến Hiếu thủng màng nhĩ. Hiếu hỏi lại:
-S ao lại thế? Anh đang đùa đấy phải không? Mới mấy ngày trước anh ăn lòng lợn với tôi, anh còn hứa sẽ cất nhắc cho tôi là kế toán, vậy mà giờ anh lại bảo tôi nghỉ, anh bị ngáo à? Hay là…. anh nhận đứa nào hối lộ ngập mồm hơn tôi, giàu có hơn tôi nên anh đá tôi chứ gì. Này nhé! Anh đừng quên tôi với anh đã ăn trót lọt bao nhiêu vụ kí khống, vụ ăn chặn nên anh đừng có phủi đít, lúc đấy đừng trách tôi quay lại cắn càn.
Phó xã nhìn Hiếu, hắn biết Hiếu nắm trong tay rất nhiều chứng cứ liên quan đến hắn. Trầm giọng, Phó xã giải thích:
– chú đừng nóng, chú để anh giải thích cho chú nghe. Việc chú bị buộc thôi việc ở xã này, là do…. ông Phóng, bố vợ cũ chú ấy. Chứ anh ngồi cùng thuyền với chú, anh muốn chú đứt sao được. Nhưng ông Phóng to hơn anh, anh không xin được cho chú ở lại. Và cũng không phải là do chú làm sai chuyện gì. Cũng chỉ tại chuyện chú với con Khuê năm xưa mà thôi.
Hiếu sững người, hắn im lặng không nói gì, phó xã vẫn giọng đều đều kể tiếp:
– Nghe nói, có thằbg ranh con nào ở đâu đấy làm con khuê có bầu, lập tức ông Phóng cho thằng đó đi học cấp tốc để xin việc cho nó làm trên huyện. Bây giờ cả xã mình đồn chú bị vô sinh, chuyện ông Phóng đuổi chú cũng vì đó mà ra.
Hiếu nghe xong không nói không rằng rời đi ngay ,phó xã ngồi lại xuống ghế, gương mặt tỏ rõ sự hả hê:
– đáng đời thằng chó chết!
Hiếu chạy ra ngoài sân thì đã thấy giấy tờ, đồ đạc của mình đã bị dọn vệ sinh tống ra khỏi sảnh, nhưng Hiếu không có thời gian để chửi nhau với người ta. Hắn lên xe chạy rất nhanh, hắn chạy sang nhà ông Phóng hỏi rõ sự tình.
Bên nhà, ông Phóng đang ngồi cho chim ăn. Từ khi biết tin mình có cháu , ông Phóng thoải mái vô cùng. Dù chưa biết khi nào thì sinh, con hĩn hay thằng cu, xong ông đã ra tiệm kim hoàn, đánh một cái còng cua bằng vàng ta để tặng cháu .
– Bà Xoan này! Trưa nay ăn cái gì thế? Mà tôi có để tiền đi chợ trên bàn bà chưa cầm à? Cầm đi không quên đấy.
– Trưa nay ăn tôm nấu canh bầu, cà muối với thịt rang, cá rán. Vẫn như mọi khi thôi. Tiền hôm qua ông đưa tôi đi chợ hãn còn thừa nhiều ông quên hả.
Bà Xoan thật thà đáp, ông Phóng cười nói:
– Không!tôi quên gì đâu. Trần đời tôi cho tám chục thằng vay lãi không cần sổ sách tôi vẫn nhớ như in, vẫn biết nhẩm lãi ra bao nhiêu tiền. Dạo này cái khuê có bầu, tôi cũng muốn nó ăn uống đủ chất thì cháu tôi mới khỏe được chứ. Bà cứ cầm tiền rồi nghĩ xem món nào bổ bổ cho bầu thì mua cho nó. Muối bớt cà lại mình tôi ăn thôi, chứ bầu tôi nghe bảo ăn cà muối là không có tốt.
Bà Xoan hiểu ra thì Vâng dạ cười, hóa ra ông Phóng lo cho cháu ngoại ông. Bà để ý thấy, từ ngày có Quyết về đây ông Phóng tính mềm mỏng hẳn, chẳng giống thời xưa hở một tí ông chửi, đụng tí là ông mắng . Nhiều kh i bà Xoan ấm ức đến phát khóc, xong vẫn phải nhịn vì người ta là chủ.
– ông yên tâm ! Tôm này là u cậu Quyết bắt được ở dưới sông lên lột vỏ, đem phơi sạch sẽ gửi lên để nấu canh dần, rau cũng là bà ấy trồng nên không có thuốc sâu gì đâu. Hôm nay cứ ăn thế này, mai tôi đi chợ đổi món khác.
Ông Phóng lại cười gật gù, có cháu vào ông dễ chịu hẳn đi.
Khi đang ngồi trên sân cho chim ăn thì Hiếu một lần nữa chạy xe xộc vào. Ông Phóng bình thản vẫn cho chim ăn, có lẽ ông đã biết trước được chuyện Hiếu sẽ qua đây tìm.
Bước xuống xe, Hiếu sẵng giọng tra khảo:
-Thầy! Thầy làm thế này là cớ làm sao?
– Ai thầy bà gì với nhà mày?Mày sang đến Chào mày còn không Chào được một câu mà con sẵng giọng. Ông lại hô người đập chết bây giờ chứ láo.
Ông Phóng vẫn vuốt ve lông con Chào mào mà không thèm nhìn lấy Hiếu một lần. Hắn thở hắt ra rồi nói:
– Ông nói gì với bọn ở xã mà để chúng nó đuổi tôi, không cho tôi làm ở đấy nữa. Ông sống thế mà ông sống được à? Chơi như thế là không đẹp!
Hắn rít lên như thằ g trẻ ranh khiến ông Phóng bật cười, híp con mắt một bên to một bên bé nhìn Hiếu. Ông nói:
– Thế theo như mày thì sống thế nào mới gọi là đẹp? Đẹp với ai thì đẹp, chứ cần đếch gì phải đẹp với thằng sống chó như mày. Mày vô sinh, nên con gái tao không có con, mày đổ lỗi cho nó, mày đánh đập nó, xong rước một con ca ve về thay thế nó. Mày nghĩ xem, ai ở bên mày lúc bần hàn ,nghèo túng? Ai xin cho mày vào xã làm. Đáng lí ra tao cho mày nghỉ từ lâu rồi,xong vì con khuê nó nể tình xưa nghĩa cũ, nói tao nhắm mắt làm lơ coi như mày chết rồi cho xong. Nhưng nay tao mới biết người không đẻ được là mày chứ không phải con gái tao, thanh xuân nó có bao nhiêu thì nó ăn ở với cái thằng không ra gì như mày tao thấy không đáng tí nào. Tao phải bắt mày trả giá vì những gì mày làm với con Khuê.
Ông Phóng gào lên đầy uất ức khiến Hiếu không biết nói gì . Đúng, cái chức này là ông Phóng xin cho nó, giờ nó sống tệ người ta lấy đấy là quyền. Nó có gì mà trách móc, chỉ là trong vài phút tự mãn, cho mình là giỏi bằng thực lực, Hiếu đã quên mất là nhờ ai mà hắn làm được trong xã.
Bất giác , Hiếu cười hềnh hệch, nụ cười chán đời bất cần của một thằ g vô dụng nhưng nhiều mưu hèn kế bẩn. Hiếu nói với ông phóng:
– Thực ra ông đuổi tôi cũng chẳng tiếc. Bởi ngay từ đầu tôi đã khôn ngoan hơn ông ,cho nên ông mới ganh ghét tôi. Vụ tôi lẫng tay trên của ông chắc ông cũng tức lắm chứ gì. Là do ông kém hơn tôi, cho nên người ta mới trọng dụng tôi đấy. Tôi đếch thèm cái chức văn thư ấy nữa . Để rồi xem,ai sẽ là người có tiền, lúc ấy tôi sẽ bắt ông quỳ xuống dưói chân tôi , rồi liếm sạch đất ở đế giày cho tôi.
Hiếu gằn lên từng chữ hận thù , ánh mắt đỏ ngầu trực rơi nước mắt. Hắn nói xong thì quay xe đi. Ông Phóng trông theo cái dáng tất tả vội vàng của hắn thì cười. Đối với ông Phóng, Hiếu không khác gì thằng cu con khóc lóc chạy về mách mẹ vì người ta lấy mất cái bánh đa. Vuốt ve con chim nhỏ ,ômg Phóng cưng nựng nó nói :
– ta quên mất phải cảm ơn nó vì đã cướp cái dự án đấy. Chứ nếu không ,ta cũng điên đầu chứ chẳng thảnh thơi chơi với mày thế này…
Hiếu đi thẳng về nhà, nói với ông Phóng oai như thế thôi, chứ hắn đang phát điên đây. Không làm ở x,ã ,sau này ai người ta nể hắn nữa. Liên tiếp nhữbg việc đen đủi đổ dồn lên đầu hắn, Hiếu bây giờ chẳng khác gì thằng si đa sắp chết . Hắn chạy hùng hục về phía giường cha mình rồi trút giận lên ông đỏ:
– Tại sao!?tại sao tôi lại vô simh? Ông nói đi, ông không bệnh hoạn gì mà đến đời tôi lại thế này? Hôm nay cho đến ngày mai ông đừng có ăn cơm nữa. …
Ông Đỏ liếc xéo con tỏ vẻ đắc ý. Trong thâm tâm chắc ông đang hả hê mà chửi rủa hắn không ngớt. Hắn đáng bị đày ải như vậy. Nhưng bấy nhiêu đây cũng chỉ mới là bắt đầu.
Mất chức trong xã, Hiếu bắt đầu đi vay mượn để trang trải nhưng đúng thật, tin hắn vô sinh, lại bị đuổi ra khỏi xã là Hiếu mấy uy tín thật, cho nên đi đến đâu, người ta cũng thẳng thừng từ chối, chứ không nói khéo như ngày xưa. Giờ Hiếu cũng là dân thường chứ có là ai đâu mà sợ. Không những thế, có người còn khinh hắn ra mặt, trực đánh nhau với hắn. Xong biết mình thân cô thế cô, Hiếu chịu nhịn mà bỏ đi.
Đi tới đâu cũng bị xua đuổi, hắn đi lang thamg khắp làng. Khi đi qua nhà ông Lang, nghĩ thế nào hắn vào. Thấy ông vẫn ghi chép thuốc thang trong khi sức khỏe cũng yếu dần. Đi vào, Hiếu đánh tiếng
– bác Lang vẫn chăm chỉ bốc thuốc thế ạ? Anh Nhân anh Kiên đâu cả rồi?
Khẽ trông con mắt ra sân thấy Hiếu, ông Lanng cười,đi ra kéo ghế cho Hiếu ngồi ông đáp:
– Anh Hiếu cán bộ đấy à? Thằng Nhân đi lên viện,còn thằng Kiên thì chả biết đi đâu mấy ngày hôm nay không về anh ạ. Hỏi thì nó bảo đi điều tra ở tỉnh bên, con dâu thì dắt cháu sang bên ngoại chơi rồi, thành thử ra còn mỗi mình tôi. Ôi dào,chết cũng vẫn phải làm anh ạ, không làm lấy cái gì mà ăn? Tôi thì không có nhiều đất như ômg Đỏ rồi…
Câu nói lấp lửng úp mở xong lại khét lẹt mùi khịa đểu khiến Hiếu tắt hẳn nụ cười . Hắn biết, ông lang Nhị chẳng phải người khù khờ thật thà như ông Đỏ, ông lang là người giỏi, nhưng lúc nào cũng ra vẻ không biết gì.hiếu cũng chẳng đủ tuổi mà qua mặt được ông.
Khi hắn còn đang đoán già đoán non ông Lang đang nghĩ cái gì, thì ông Lang nói:
– Sao thế anh Hiếu ? Hôm nay anh sang nhà tôi chơi là có chuyện gì anh cứ nói thẳng. Chứ từ hồi nào đến giờ anh có ngó gì sang tôi chơi bao giờ đâu?
Bị ông Lang nắm thóp, Hiếu gãi đầu ,hắn nói thật:
– Đúng là không gì qua mặt được bác. Đúng thật là cháu sang có việc, cháu muốn vay ít tiền….
Ông Lang nghe Hiếu hỏi vay thì lại cười, cái điệu khoan thai của ông Hiếu ghét lắm, chẳng biết ý ông thế nào ,cứ hở ra tí là cười . Nhưng vì chuyện lớn, hắn phải nhịn. Ông Lang hỏi:
– Thế anh mượn để làm gì?Định xây nhà cho ông Đỏ ở hay sao? Tôi có tiền đấy, nhưng tôi phải hỏi cho chắc.
. – Dạ không , cháu mượn để cháu xây xưởng cho xã mình bác ạ ,với lại hoàn tất cắn nhà đang xây dở….
Nghe ông Lang có tiền cho mượn Hiếu sáng mắt kể, ông lang nghe xong làm ra vẻ ngơ ngác ,ông bảo:
– Anh không định xây lại cho thầy anh một cái nhà tử tế ư?nếu là xây nhà ông Đỏ thì tôi cho mượn, còn mượn để vào mục đích khác thì thôi. Tôi không có đủ tiền.
Ông Lang nói rất rõ ràng nhưng Hiếu vẫn không hiểu ý ông làm sao. Nhà hắn hắn còn chửa xây xong, làm gì có thừa hơi xây cho ông Đỏ.
Quá bực tức, Hiếu xuống xe rồi xông vào bốt trực túm lấy cổ áo bảo vệ đánh người ta, sáng nay đủ thứ đen đủi khiến hắn bực tức không chịu được, hắn xếch cổ áo anh bảo vệ lên rồi nghiến răng quát:
– Mày ăn nhiều nên bít lỗ tai rồi phải không? Mày biết ông ngồi bấm còi nãy giờ sao mày không ra mở. Mày hết muốn làm ở đây rồi đúng không?
Nói xong, Hiếu lại đánh con nhà người ta, anh bảo vệ bị đánh thì gân cổ lên cãi:
– Phó xã bảo thế, tôi cũng chỉ có biết thế thôi.
Hiếu nghe xong thì liếc mắt nghìn ngang, không đôi co với bảo vệ, hắn hùng hục chạy lên tìm phó xã.
Tên phó xã này tuy chức to chỉ đứng sau trưởng xã, xong vì nhận tiền đút lót của Hiếu nhiều nên làm thân với hắn lắm, ngoài tên Vinh bảo vệ cũ ra, thì tên phó xã này cũng thân Hiếu không kém, bữa cháo lòmg nào chẳng có mặt, bữa tiết canh, thịt chó nào chẳng có vết răng. Thân nhau đến thế, Nên khi nghe thấy bảo vệ nói chính phó xã không cho Hiếu vào thì hắn có chút bực mình, tromg đầu linh cảm đến chuyện dữ nhưng vẫn không nghĩ ra đó là chuyện gì.
Vào phòng, thấy phó xã vẫn ngồi bên đống giấy tờ, ngước mắt lên thấy Hiếu, phó xã sẵng giọng chỉnh:
– Lần sau vào phải gõ cửa đấy. Chứ cứ xồng xộc vào thế này vô học lắm…
– Ông hôm nay ăn phải cái giống gì thế? Ông bảo thằbg nhân viên không cho tôi vào, này còn làm ra vẻ có học có ý thức. Có cái gì thì nói mẹ ra, thằng Hiếu này không ưa lòng vòng.
Phó xã nhìn Hiếu, hắn cười nhạt, cũng không mời Hiếu ngồi , hắn nói thẳng:
– đấy là chú nói nhé, anh cũng rất thích cái tímh thẳng của chú. Chú bị đuổi việc bắt đầu từ sáng nay, kể từ nay trở đi chú không còn là cán bộ văn thư nữa. Chú nghe có rõ không, hay để anh đánh văn bản quyết định nghỉ cho chú về đọc xong treo lên tường g làm kỉ niệm nhé.
Hiếu tái mặt lắp nắp, một bên tai ù đi như thể phó xã vừa đấm vào đấy khiến Hiếu thủng màng nhĩ. Hiếu hỏi lại:
-S ao lại thế? Anh đang đùa đấy phải không? Mới mấy ngày trước anh ăn lòng lợn với tôi, anh còn hứa sẽ cất nhắc cho tôi là kế toán, vậy mà giờ anh lại bảo tôi nghỉ, anh bị ngáo à? Hay là…. anh nhận đứa nào hối lộ ngập mồm hơn tôi, giàu có hơn tôi nên anh đá tôi chứ gì. Này nhé! Anh đừng quên tôi với anh đã ăn trót lọt bao nhiêu vụ kí khống, vụ ăn chặn nên anh đừng có phủi đít, lúc đấy đừng trách tôi quay lại cắn càn.
Phó xã nhìn Hiếu, hắn biết Hiếu nắm trong tay rất nhiều chứng cứ liên quan đến hắn. Trầm giọng, Phó xã giải thích:
– chú đừng nóng, chú để anh giải thích cho chú nghe. Việc chú bị buộc thôi việc ở xã này, là do…. ông Phóng, bố vợ cũ chú ấy. Chứ anh ngồi cùng thuyền với chú, anh muốn chú đứt sao được. Nhưng ông Phóng to hơn anh, anh không xin được cho chú ở lại. Và cũng không phải là do chú làm sai chuyện gì. Cũng chỉ tại chuyện chú với con Khuê năm xưa mà thôi.
Hiếu sững người, hắn im lặng không nói gì, phó xã vẫn giọng đều đều kể tiếp:
– Nghe nói, có thằbg ranh con nào ở đâu đấy làm con khuê có bầu, lập tức ông Phóng cho thằng đó đi học cấp tốc để xin việc cho nó làm trên huyện. Bây giờ cả xã mình đồn chú bị vô sinh, chuyện ông Phóng đuổi chú cũng vì đó mà ra.
Hiếu nghe xong không nói không rằng rời đi ngay ,phó xã ngồi lại xuống ghế, gương mặt tỏ rõ sự hả hê:
– đáng đời thằng chó chết!
Hiếu chạy ra ngoài sân thì đã thấy giấy tờ, đồ đạc của mình đã bị dọn vệ sinh tống ra khỏi sảnh, nhưng Hiếu không có thời gian để chửi nhau với người ta. Hắn lên xe chạy rất nhanh, hắn chạy sang nhà ông Phóng hỏi rõ sự tình.
Bên nhà, ông Phóng đang ngồi cho chim ăn. Từ khi biết tin mình có cháu , ông Phóng thoải mái vô cùng. Dù chưa biết khi nào thì sinh, con hĩn hay thằng cu, xong ông đã ra tiệm kim hoàn, đánh một cái còng cua bằng vàng ta để tặng cháu .
– Bà Xoan này! Trưa nay ăn cái gì thế? Mà tôi có để tiền đi chợ trên bàn bà chưa cầm à? Cầm đi không quên đấy.
– Trưa nay ăn tôm nấu canh bầu, cà muối với thịt rang, cá rán. Vẫn như mọi khi thôi. Tiền hôm qua ông đưa tôi đi chợ hãn còn thừa nhiều ông quên hả.
Bà Xoan thật thà đáp, ông Phóng cười nói:
– Không!tôi quên gì đâu. Trần đời tôi cho tám chục thằng vay lãi không cần sổ sách tôi vẫn nhớ như in, vẫn biết nhẩm lãi ra bao nhiêu tiền. Dạo này cái khuê có bầu, tôi cũng muốn nó ăn uống đủ chất thì cháu tôi mới khỏe được chứ. Bà cứ cầm tiền rồi nghĩ xem món nào bổ bổ cho bầu thì mua cho nó. Muối bớt cà lại mình tôi ăn thôi, chứ bầu tôi nghe bảo ăn cà muối là không có tốt.
Bà Xoan hiểu ra thì Vâng dạ cười, hóa ra ông Phóng lo cho cháu ngoại ông. Bà để ý thấy, từ ngày có Quyết về đây ông Phóng tính mềm mỏng hẳn, chẳng giống thời xưa hở một tí ông chửi, đụng tí là ông mắng . Nhiều kh i bà Xoan ấm ức đến phát khóc, xong vẫn phải nhịn vì người ta là chủ.
– ông yên tâm ! Tôm này là u cậu Quyết bắt được ở dưới sông lên lột vỏ, đem phơi sạch sẽ gửi lên để nấu canh dần, rau cũng là bà ấy trồng nên không có thuốc sâu gì đâu. Hôm nay cứ ăn thế này, mai tôi đi chợ đổi món khác.
Ông Phóng lại cười gật gù, có cháu vào ông dễ chịu hẳn đi.
Khi đang ngồi trên sân cho chim ăn thì Hiếu một lần nữa chạy xe xộc vào. Ông Phóng bình thản vẫn cho chim ăn, có lẽ ông đã biết trước được chuyện Hiếu sẽ qua đây tìm.
Bước xuống xe, Hiếu sẵng giọng tra khảo:
-Thầy! Thầy làm thế này là cớ làm sao?
– Ai thầy bà gì với nhà mày?Mày sang đến Chào mày còn không Chào được một câu mà con sẵng giọng. Ông lại hô người đập chết bây giờ chứ láo.
Ông Phóng vẫn vuốt ve lông con Chào mào mà không thèm nhìn lấy Hiếu một lần. Hắn thở hắt ra rồi nói:
– Ông nói gì với bọn ở xã mà để chúng nó đuổi tôi, không cho tôi làm ở đấy nữa. Ông sống thế mà ông sống được à? Chơi như thế là không đẹp!
Hắn rít lên như thằ g trẻ ranh khiến ông Phóng bật cười, híp con mắt một bên to một bên bé nhìn Hiếu. Ông nói:
– Thế theo như mày thì sống thế nào mới gọi là đẹp? Đẹp với ai thì đẹp, chứ cần đếch gì phải đẹp với thằng sống chó như mày. Mày vô sinh, nên con gái tao không có con, mày đổ lỗi cho nó, mày đánh đập nó, xong rước một con ca ve về thay thế nó. Mày nghĩ xem, ai ở bên mày lúc bần hàn ,nghèo túng? Ai xin cho mày vào xã làm. Đáng lí ra tao cho mày nghỉ từ lâu rồi,xong vì con khuê nó nể tình xưa nghĩa cũ, nói tao nhắm mắt làm lơ coi như mày chết rồi cho xong. Nhưng nay tao mới biết người không đẻ được là mày chứ không phải con gái tao, thanh xuân nó có bao nhiêu thì nó ăn ở với cái thằng không ra gì như mày tao thấy không đáng tí nào. Tao phải bắt mày trả giá vì những gì mày làm với con Khuê.
Ông Phóng gào lên đầy uất ức khiến Hiếu không biết nói gì . Đúng, cái chức này là ông Phóng xin cho nó, giờ nó sống tệ người ta lấy đấy là quyền. Nó có gì mà trách móc, chỉ là trong vài phút tự mãn, cho mình là giỏi bằng thực lực, Hiếu đã quên mất là nhờ ai mà hắn làm được trong xã.
Bất giác , Hiếu cười hềnh hệch, nụ cười chán đời bất cần của một thằ g vô dụng nhưng nhiều mưu hèn kế bẩn. Hiếu nói với ông phóng:
– Thực ra ông đuổi tôi cũng chẳng tiếc. Bởi ngay từ đầu tôi đã khôn ngoan hơn ông ,cho nên ông mới ganh ghét tôi. Vụ tôi lẫng tay trên của ông chắc ông cũng tức lắm chứ gì. Là do ông kém hơn tôi, cho nên người ta mới trọng dụng tôi đấy. Tôi đếch thèm cái chức văn thư ấy nữa . Để rồi xem,ai sẽ là người có tiền, lúc ấy tôi sẽ bắt ông quỳ xuống dưói chân tôi , rồi liếm sạch đất ở đế giày cho tôi.
Hiếu gằn lên từng chữ hận thù , ánh mắt đỏ ngầu trực rơi nước mắt. Hắn nói xong thì quay xe đi. Ông Phóng trông theo cái dáng tất tả vội vàng của hắn thì cười. Đối với ông Phóng, Hiếu không khác gì thằng cu con khóc lóc chạy về mách mẹ vì người ta lấy mất cái bánh đa. Vuốt ve con chim nhỏ ,ômg Phóng cưng nựng nó nói :
– ta quên mất phải cảm ơn nó vì đã cướp cái dự án đấy. Chứ nếu không ,ta cũng điên đầu chứ chẳng thảnh thơi chơi với mày thế này…
Hiếu đi thẳng về nhà, nói với ông Phóng oai như thế thôi, chứ hắn đang phát điên đây. Không làm ở x,ã ,sau này ai người ta nể hắn nữa. Liên tiếp nhữbg việc đen đủi đổ dồn lên đầu hắn, Hiếu bây giờ chẳng khác gì thằng si đa sắp chết . Hắn chạy hùng hục về phía giường cha mình rồi trút giận lên ông đỏ:
– Tại sao!?tại sao tôi lại vô simh? Ông nói đi, ông không bệnh hoạn gì mà đến đời tôi lại thế này? Hôm nay cho đến ngày mai ông đừng có ăn cơm nữa. …
Ông Đỏ liếc xéo con tỏ vẻ đắc ý. Trong thâm tâm chắc ông đang hả hê mà chửi rủa hắn không ngớt. Hắn đáng bị đày ải như vậy. Nhưng bấy nhiêu đây cũng chỉ mới là bắt đầu.
Mất chức trong xã, Hiếu bắt đầu đi vay mượn để trang trải nhưng đúng thật, tin hắn vô sinh, lại bị đuổi ra khỏi xã là Hiếu mấy uy tín thật, cho nên đi đến đâu, người ta cũng thẳng thừng từ chối, chứ không nói khéo như ngày xưa. Giờ Hiếu cũng là dân thường chứ có là ai đâu mà sợ. Không những thế, có người còn khinh hắn ra mặt, trực đánh nhau với hắn. Xong biết mình thân cô thế cô, Hiếu chịu nhịn mà bỏ đi.
Đi tới đâu cũng bị xua đuổi, hắn đi lang thamg khắp làng. Khi đi qua nhà ông Lang, nghĩ thế nào hắn vào. Thấy ông vẫn ghi chép thuốc thang trong khi sức khỏe cũng yếu dần. Đi vào, Hiếu đánh tiếng
– bác Lang vẫn chăm chỉ bốc thuốc thế ạ? Anh Nhân anh Kiên đâu cả rồi?
Khẽ trông con mắt ra sân thấy Hiếu, ông Lanng cười,đi ra kéo ghế cho Hiếu ngồi ông đáp:
– Anh Hiếu cán bộ đấy à? Thằng Nhân đi lên viện,còn thằng Kiên thì chả biết đi đâu mấy ngày hôm nay không về anh ạ. Hỏi thì nó bảo đi điều tra ở tỉnh bên, con dâu thì dắt cháu sang bên ngoại chơi rồi, thành thử ra còn mỗi mình tôi. Ôi dào,chết cũng vẫn phải làm anh ạ, không làm lấy cái gì mà ăn? Tôi thì không có nhiều đất như ômg Đỏ rồi…
Câu nói lấp lửng úp mở xong lại khét lẹt mùi khịa đểu khiến Hiếu tắt hẳn nụ cười . Hắn biết, ông lang Nhị chẳng phải người khù khờ thật thà như ông Đỏ, ông lang là người giỏi, nhưng lúc nào cũng ra vẻ không biết gì.hiếu cũng chẳng đủ tuổi mà qua mặt được ông.
Khi hắn còn đang đoán già đoán non ông Lang đang nghĩ cái gì, thì ông Lang nói:
– Sao thế anh Hiếu ? Hôm nay anh sang nhà tôi chơi là có chuyện gì anh cứ nói thẳng. Chứ từ hồi nào đến giờ anh có ngó gì sang tôi chơi bao giờ đâu?
Bị ông Lang nắm thóp, Hiếu gãi đầu ,hắn nói thật:
– Đúng là không gì qua mặt được bác. Đúng thật là cháu sang có việc, cháu muốn vay ít tiền….
Ông Lang nghe Hiếu hỏi vay thì lại cười, cái điệu khoan thai của ông Hiếu ghét lắm, chẳng biết ý ông thế nào ,cứ hở ra tí là cười . Nhưng vì chuyện lớn, hắn phải nhịn. Ông Lang hỏi:
– Thế anh mượn để làm gì?Định xây nhà cho ông Đỏ ở hay sao? Tôi có tiền đấy, nhưng tôi phải hỏi cho chắc.
. – Dạ không , cháu mượn để cháu xây xưởng cho xã mình bác ạ ,với lại hoàn tất cắn nhà đang xây dở….
Nghe ông Lang có tiền cho mượn Hiếu sáng mắt kể, ông lang nghe xong làm ra vẻ ngơ ngác ,ông bảo:
– Anh không định xây lại cho thầy anh một cái nhà tử tế ư?nếu là xây nhà ông Đỏ thì tôi cho mượn, còn mượn để vào mục đích khác thì thôi. Tôi không có đủ tiền.
Ông Lang nói rất rõ ràng nhưng Hiếu vẫn không hiểu ý ông làm sao. Nhà hắn hắn còn chửa xây xong, làm gì có thừa hơi xây cho ông Đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.