Chương 24
Dao Ninh
20/09/2022
… Nghĩ là làm, cái Thảo cắp xô đi thẳng hướng cánh đồng sang làng bên tìm anh trai nó. Đường đi khá xa lại khá khó đi, xong nó vẫn quyết tâm đi bằng được. Sắp sửa trưa ,trời lại nắng, cá chết càng bốc mùi hôi tanh. Tầm này cá mú chỉ là cái cớ, còn thực chất là có mục đích khác.
Đi đến cánh cổng nhà ông Phóng, Thảo thở như trâu. Nhìn một lượt ,nó đưa tay vào cái nắm cổng để gọi cổng. Suốt mười mấy năm, nhà ông phóng vẫn vậy, vẫn là ngôi nhà cũ không mấy gì làm tay đổi
– Anh Hiếu ơi! Ăn hiếu…
Thảo gọi lớn tên anh trai, gọi mãi không thấy ai ra mở cửa. Không bỏ cuộc , nó vẫn kiên trì gọi chừng nào gặp được anh nó thì thôi.
Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân người chậm rãi đi ra, Thảo thôi không gọi nữa. Cánh cửa gỗ cao lớn nặng nề từ từ khẽ mở, bên trong bước ra, một người đàn bà mặc chiếc váy rộng ,tóc uốn quăn nhìn Thảo rồi lạnh lùng hỏi:
– Gọi cái gì? Mày tìm ai?
Thảo nhìn người đàn bà từ trên xuống dưới, nó đoán chắc đây là Khuê chị dâu nó. Tuy không gặp gỡ nhiều, xong Khuê vẫn có nét của thờii trẻ mà nó vẫn còn nhớ được.
Khẽ đặt xô cá xuống đất, nó cười làm thân thiện rồi nói:
– Chị Khuê!Chị không không nhận ra em à? Em đây!Thảo đây mà…
Khuê qua lời giới thiệu mặt vẫn vậy, vô cảm như thể ả biết nó là Thảo. Vết sẹo lớn trên mặt đặc biệt này khó để mà quên được. Chỉ là chị ta không muốn nhận .
Khoanh tay trước mặt, Khuê hất hàm dửng dưng:
– Thảo nào? nhà tao không quen đứa nào tên Thảo sất. Định thấy người sang bắt quàng làm họ à? Bán cá chứ gì? Nhà tao không mua!
Nói xong, Khuê định đóng cửa lại, thì Thảo nhanh tay đỡ lấy, nó cứ ngỡ chị dâu nó quên mặt mình thật . Vội vàng tháo cái khăn ra khỏi cổ, bỏ cả cái nón rách ra khỏi đầu , nó nói với chị dâu mong chị suy nghĩ lại:
– Kìa chị Khuê! Chị không nhận ra em thật hả chị?em là Khuê, là con ông Đỏ ,em gái ruột của anh Hiếu mà. Chị nhớ lại xem ,chị nhớ ra chưa ạ?
Nó vẫn mong chờ hồi đáp của chị nó. Trong thâm tâm, nó mường tượng ra chị dâu nó sẽ ồ lên khi nó giới thiệu kĩ càng. Không những thế, chị dâu nó sẽ đon đả mời cô em chồng đã từ rất lâu mới đến chơi, rồi niềm nở giữ lại ăn bữa cơm trưa thân mật.
Thế nhưng đấy chỉ là cái suy nghĩ của một con dở người như Thảo thôi . Ngay sau khi màn giới thiệu chi tiết vừa dứt, thì Khuê không những không cho em chồng vào. Ngược lại, ả giương đôi mắt to mở trừng trừng, nắm chặt bàn tay ngăn chặn sự tức giận lên tới tận đỉnh đầu.
Nhắc đến ông Đỏ, người thầy sinh ra chồng mình, Khuê không nhớ gì ngoài cái đêm định mệnh, đêm hôm ấy ông ấy đuổi đánh hai vợ chồng. Cũng chính cái đêm ấy, Khuê trượt chân ngã xảy thai, và từ đó mất đi đứa con. Cái lí do mất con là do chạy nhanh vì bị ông Đỏ đuổi, nó khác xa với những yếu tố khách quan khác như vấn đề về sức khỏe hay tự bản thân Khuê không cẩn thận .
Khuê bị khơi gợi lại chuyện năm ấy, nét mặt lạnh băng khiến Cái Thảo sợ run người. Khuê không nói không rằng,ả lầm lũi đi về phía Thảo. Bất ngờ, túm lấy tóc của đứa em chồng, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết chết Thảo trong gang tấc. Rít lên những tiếng thù hằn, Khuê giật tóc em gái khiến nó chơi với tí nữa thì ngã ngửa:
– Sao !thầy mày sai mày đến đây phải không ? Lại xin tiền chứ gì? Nhà tao đếch phải cái chùa mà cưu mang những đứa không làm mà đòi có ăn như nhà mày.
Thảo bị nắm tóc, nó vừa đau vừa sợ rồi cứ thế khóc lên từng hồi. Nó rối rít xin:
– Không !em có sang đây xin tiền đâu , anh Hiếu bảo nếu có cá thì cứ mang sang anh mua. Chứ em xin gì đâu ? Chị thả em ra em đau lắm
Nó khóc tu tu xin nhưng Khuê không thả, ngược lại còn nắm chặt hơn. Thò tay xuống xô lấy con cá chết ươn, Khuê ném thẳng vào mặt nó rồi chửi tiếp;
– Thằng anh mày nó bảo thế ư? Đúng là cả nhà thương nhau nhỉ? Tao nói cho mày nghe!tốt nhất mày và cả nhà mày tránh xa nhà tao ra. Thằng anh mày lớ ngớ tao còn trả về nơi sản xuất được nữa là. Nhà tao tha không truy cứu, là còn nể nang Thằng anh mày. Chứ không nhà mày đi tù cả lũ từ lâu rồi. Cút ngay cho khuất mắt bà mày!à còn nữa!mang cả mấy con cá chết ươn này đi , định lấy mấy cái con cá thối này làm thân á. Xin lỗi, không có cửa đâu.
Nói xong, Khuê thả ra ,ả cũng đi vào đóng cửa. Mặc cho cái Thảo bù lu bù loa ăn vạ. Chuyện cũ đã chôn vùi lại khiến Khuê lên cơn điên một lần nữa. Nếu không phải vì thầy ả làm quan, vì cái sĩi diện của gia đình , ả đã tống Hiếu ra đường từ lâu rồi.
– Đấy cô! Cô uống thuốc đi ạ. Hôm nay hết thuốc rồi cô nhé, mai phải đi bốc không là không có sắc đâu cô.
Người ở bưng bên bát thuốc bắc đặc sánh như mực tàu trên bàn bốc khói nghi ngút. Vừa mới gặp con em chồmg hãm ngoài cổng khiến Khuê tức ngồi không yên thân. Thấy vậy ,bà giúp việc lại giục:
– Kìa cô!cô uống đi không thuốc nó nguội.
– Thôi, tôi chả uống nữa, uốt suốt mấy chục năm nay rồi, có thấy gì đâu. Bà bưng xuống dưới kia.
Bà Xoan người ở nhìn Khuê, không nói năng gì ,bà vội bưng bát thuốc xuống bếp. Nhưng không đổ đi,vẫn lấy lồng bàn đậy cẩn thận, để chốc lát Khuê có suy nghĩ lại thì bà sẽ hâm cho nóng.
Khuê chán không buồn uống là chuyện bình thường, bởi đúng như ả nói ,hai vợ chồng đã uống biết bao nhiêu loại thuốc,đi biết bao nhiêu ông thầy chữa hiếm muộn. Mỗi lần lấy là cả bao tải thuốc chứ không ít , nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng.
Vêg chuyện lấy Hiếu, bởi ông Phóng giờ không làm trên xã nữa mà là ở Huyện. Xã trông lên tỉnh trông vào, cho nên ômg rất để ý đến tiếng tăm. Dù rất muốn bỏ Hiếu vì cái thói ngang ngược xong, lười biếng, lại không có chí cầu tiến. Nhưng giờ thầy giữ chức vụ cao, ông không cho phép con gái bỏ chồng, người đờii sẽ cười ông chết mất.
Hiếu sau khi giải quyết chuyện với gia đình mình không êm thấm, ,vợ lại xảy thai, hắn bị cả nhà vợ ghét . Đúng thật tất cả đều xuất phát từ hắn mà ra, bà Phóng tức sặc tiết đến nỗi đổ bệnh mà chết. Nhưng vớt vát được cái, ông Phóng lại lên chức. Thế cho nên, ông nhét Hiếu vào làm văn thư bên xã, với học thức qua lớp đánh vần, và cộng thạo số hàng đơn vị, Hiếu bị người trong ấy chửi cho suốt ngày. Nếu không gán mác con rể ông phóng, thì chắc chúng nó chẳng tống hiếu đi từ lâu. Thế nhưng được ông phóng che chở, chờ khi nào có thời cơ sẽ cho Hiếu lên chức thêm nữa.Truyện Việt
Thảo bị chị dâu quăng con cá chết vào mặt, lại còn bị giật tóc ra đằng sau đau đớn vô cùng. Nó khóc lóc quệt ngang nước mắt rồi nhìn lại căn nhà một lượt mới đi.
Giữa trưa thế này, cá thì chết lại chẳng bán được con nào. Nó biết chắc chắn ông Đỏ sẽ lại chửi nó hay như hát, rồi nghĩ đến đứa em gái mình ghét ,nó lại không cam lòmg. Sao trời bất công với nó thế?
Nhưng nó không thể về nhà, dù gì,nó cũng là con gái, lấy đâu ra cái bản lĩmh của thằng anh nó thời xưa đi ăn cắp để có tiền.
Trông cái đống cá ươn bực một thì nghĩ đến gạo nó tức mười. Rồi thế nào, hôm nay lại phải ăn cá nữa cho mà xem.
Giữa trưa chỉ có mình nó thất thểu đi về. Khi đi qua một cửa tiện ,suy nghĩ thế nào nó lại quay vào mua đồ rồi nó quay ra. Đã muộn thì cho muộn luôn một thể
Đặt chân đến nhà đã là đầu giờ chiều, thấy ông đỏ không có nhà em thì đi học, bà Đỏ ốm bệnh không ra được đến ngoài sân. Nó xuống bếp ăn được ít cơm nguội với ít tép kho mặn ,ăn xong Thảo lên nhà ngủ thẳng cẳng đến tận chiều tối mới dậy, rồi lại phóng đi mất hút.
Gạo đi học xong tramh thủ về nhà nấu cơm tối, rồi đi câu cá nhà cô Bảy . Đến tầm sáu giờ sang nhà Quý kèm hắn học hai tiếng, đến tám giờ chạy về ôn bài của mình là vừa. Công việc dày đặc như vậy, thế nhưng không ai thấy Gạo than thở câu nào, cô gái nhỏ luôn biết cách sắp xếp công việc, và hoàn thành tốt tất cả mọi thứ. Chứ không lười biếng như cô chị.
Về đến nhà , thấy ông Đỏ đã đi cuốc ruộng về trước. Vừa gặp Gạo, ông đã nói:
– Về rồi đấy hở con! Nay có đi câu nhà cô Bảy không thầy cho tiền. Chỗ cá lúc sáng cái Thảo không bán được con nào, vậy mà nó cũng không biết đường mổ ra mà ướp muối. Thầy mới mổ cho nước vào đặt lên bếp kia kìa. Con xem có nấu được không?
Gạo vâng dạ gật đầu,chạy ra vườn hái mấy quả khế chua mang vào, tầm này có cá nấu canh chua là đúng bài. Một bên nấu canh chua, một bên tranh thủ nấu cơm, tay Gạo nhanh thoăn thoắt cho rơm vào bếp nấu cho nhanh.
Xong xuôi, cô tắm sớm để lỡ may có tối muộn chưa về không phải tắm thêm lần nữa. Trời hè nóng bức oi ả,dội được gáo nước mát vào đúng là tỉnh người.
Tắm xong ,vừa thò mặt ra khỏi nhà tắm thì mấy bộ quần áo bẩn đã vứt ngay dưới chân Gạo, cái Thảo đi đến sẵng giọng sai em:
– Giặt cho tao mấy bộ quần áo đi. Hôm nay tao đi bán cá tanh dính cả vào quần áo rồi đấy…
– Ừ thì sao? Chẳng phải có người nói ghét tôi cơ mà. Sao tôi phải giặt quần áo cho chị? Hôm trước nói thế nào? Từ nay quần áo đứa nào đứa ấy tự giặt . Hôm nay cứ thế mà làm.
Hai chị em đang đôi co nhau thì tiếng ông Đỏ từ nhà trên sẵng giọng gào lên gọi:
– Con Thảo kia!Mày đi lên đây!
Thảo thấy thầy gọi thì viện cớ lảng đi, để Gạo cùng thau quần áo vứt trỏng trơ đợi giặt.
Nghĩ mình cũng sắp giặt quần áo, mà nó lên nhà cũng bị thầy chửi. Một lần nữa ,Gạo thương hại chị gái ,quyết định ngồi xuống giặt cho cả hai.
Khi đang múc nước, cô còn lầm bầm:
– Hôm nay trở giời hay gì thế? Bình thường có thấy nó tắm giặt bao giờ đâu , Hôm nay lại sạch sẽ thế. Hay được thằng trẻ ranh nào để ý rồi.
Vừa nghĩ, Gạo vừa tủm tỉm cười, nếu có đứa nào để ý cái Thảo thật, thì chắc có lẽ thằng đấy không sứt môi lồi rối thì cũng là dạng ớ ẩn mới chọn phải cái Thảo….
– Nó kia rồi! Chúng mày đâu! Gô cổ nó lại!
Khi còn đang múc nước thì tiếng người ra lệnh khiến Gạo giật mình nhìn ra hướng cổng. Giọng ấy là của cô Bảy, ngoài ra còn có cả một đám thanh niên đi sau bước tới. Mặt cô Bảy trông sợ lắm ,nhìn Gạo như muốn ăn tươi nuốt sống. Khi chưa ai kịp hiểu chuyện gì, thì đám thanh niên xông vào khóa tay của Gạo rồi kéo đi.
Chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ, không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ông Đỏ đang ở trong nhà, thấy người ta vào chẳng nói năng bắt con gái ông đi thì ông nói:
– Kìa!cô Bảy, có chuyện gì? Sao lại giữ tay cháu nó thế kia? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bà Bảy nhếch mép đi đến chỗ của ông Đỏ, tháo cặp kính xuống ,cô Bảy nói:
– Còn sao nữa? Tôi đã nghĩ thương hại mà cho nó vào câu cá, nhưng ông hỏi con gái ông xem, nó đã làm gì ao cá nhà tôi. Bé người, Trông mặt xinh hế này, còn học hàng giỏi giang vậy mà lại làm chuyện thất Đức thế là cùng.
– Cháu làm cái gì mà cô nói thế. Có chuyện gì, cô nói thẳng ra xem nào.
Gạo nghe cách nói chuyện úp mở của Cô Bảy thì khó chịu nói lại . Ngờ đâu lại bị cô ấy thẳng tay tát một cái vào mặt. Hàng xóm xung quanh kéo đến xem rất đông,phần vì không biết chuyện gì, bởi từ trước đến nay nhà ông đỏ không mất lòng ai. Mà hơn nữa , Gạo học giỏi, ngoan hiền ai cũng biết, nay cô bị bà Bảy đánh, ai cũng phẫn nộ nói chêm vào:
– Làm gì mà đánh con Gạo? Có gì phải nói rõ ra chứ.
– phải đấy ! Đừng tưởng người có tiền muốn làm gì thì làm
Cô bảy bị người ta xúm lại nói, bực mình, cô nói toạc hẳn ra :
– Con ranh con này đánh bả ao cá nhà tôi, giờ cá nhà tôi chết trắng cả ao ra rồi kia kìa , ông bà nghe vậy đã rõ cả chưa.
Đi đến cánh cổng nhà ông Phóng, Thảo thở như trâu. Nhìn một lượt ,nó đưa tay vào cái nắm cổng để gọi cổng. Suốt mười mấy năm, nhà ông phóng vẫn vậy, vẫn là ngôi nhà cũ không mấy gì làm tay đổi
– Anh Hiếu ơi! Ăn hiếu…
Thảo gọi lớn tên anh trai, gọi mãi không thấy ai ra mở cửa. Không bỏ cuộc , nó vẫn kiên trì gọi chừng nào gặp được anh nó thì thôi.
Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân người chậm rãi đi ra, Thảo thôi không gọi nữa. Cánh cửa gỗ cao lớn nặng nề từ từ khẽ mở, bên trong bước ra, một người đàn bà mặc chiếc váy rộng ,tóc uốn quăn nhìn Thảo rồi lạnh lùng hỏi:
– Gọi cái gì? Mày tìm ai?
Thảo nhìn người đàn bà từ trên xuống dưới, nó đoán chắc đây là Khuê chị dâu nó. Tuy không gặp gỡ nhiều, xong Khuê vẫn có nét của thờii trẻ mà nó vẫn còn nhớ được.
Khẽ đặt xô cá xuống đất, nó cười làm thân thiện rồi nói:
– Chị Khuê!Chị không không nhận ra em à? Em đây!Thảo đây mà…
Khuê qua lời giới thiệu mặt vẫn vậy, vô cảm như thể ả biết nó là Thảo. Vết sẹo lớn trên mặt đặc biệt này khó để mà quên được. Chỉ là chị ta không muốn nhận .
Khoanh tay trước mặt, Khuê hất hàm dửng dưng:
– Thảo nào? nhà tao không quen đứa nào tên Thảo sất. Định thấy người sang bắt quàng làm họ à? Bán cá chứ gì? Nhà tao không mua!
Nói xong, Khuê định đóng cửa lại, thì Thảo nhanh tay đỡ lấy, nó cứ ngỡ chị dâu nó quên mặt mình thật . Vội vàng tháo cái khăn ra khỏi cổ, bỏ cả cái nón rách ra khỏi đầu , nó nói với chị dâu mong chị suy nghĩ lại:
– Kìa chị Khuê! Chị không nhận ra em thật hả chị?em là Khuê, là con ông Đỏ ,em gái ruột của anh Hiếu mà. Chị nhớ lại xem ,chị nhớ ra chưa ạ?
Nó vẫn mong chờ hồi đáp của chị nó. Trong thâm tâm, nó mường tượng ra chị dâu nó sẽ ồ lên khi nó giới thiệu kĩ càng. Không những thế, chị dâu nó sẽ đon đả mời cô em chồng đã từ rất lâu mới đến chơi, rồi niềm nở giữ lại ăn bữa cơm trưa thân mật.
Thế nhưng đấy chỉ là cái suy nghĩ của một con dở người như Thảo thôi . Ngay sau khi màn giới thiệu chi tiết vừa dứt, thì Khuê không những không cho em chồng vào. Ngược lại, ả giương đôi mắt to mở trừng trừng, nắm chặt bàn tay ngăn chặn sự tức giận lên tới tận đỉnh đầu.
Nhắc đến ông Đỏ, người thầy sinh ra chồng mình, Khuê không nhớ gì ngoài cái đêm định mệnh, đêm hôm ấy ông ấy đuổi đánh hai vợ chồng. Cũng chính cái đêm ấy, Khuê trượt chân ngã xảy thai, và từ đó mất đi đứa con. Cái lí do mất con là do chạy nhanh vì bị ông Đỏ đuổi, nó khác xa với những yếu tố khách quan khác như vấn đề về sức khỏe hay tự bản thân Khuê không cẩn thận .
Khuê bị khơi gợi lại chuyện năm ấy, nét mặt lạnh băng khiến Cái Thảo sợ run người. Khuê không nói không rằng,ả lầm lũi đi về phía Thảo. Bất ngờ, túm lấy tóc của đứa em chồng, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết chết Thảo trong gang tấc. Rít lên những tiếng thù hằn, Khuê giật tóc em gái khiến nó chơi với tí nữa thì ngã ngửa:
– Sao !thầy mày sai mày đến đây phải không ? Lại xin tiền chứ gì? Nhà tao đếch phải cái chùa mà cưu mang những đứa không làm mà đòi có ăn như nhà mày.
Thảo bị nắm tóc, nó vừa đau vừa sợ rồi cứ thế khóc lên từng hồi. Nó rối rít xin:
– Không !em có sang đây xin tiền đâu , anh Hiếu bảo nếu có cá thì cứ mang sang anh mua. Chứ em xin gì đâu ? Chị thả em ra em đau lắm
Nó khóc tu tu xin nhưng Khuê không thả, ngược lại còn nắm chặt hơn. Thò tay xuống xô lấy con cá chết ươn, Khuê ném thẳng vào mặt nó rồi chửi tiếp;
– Thằng anh mày nó bảo thế ư? Đúng là cả nhà thương nhau nhỉ? Tao nói cho mày nghe!tốt nhất mày và cả nhà mày tránh xa nhà tao ra. Thằng anh mày lớ ngớ tao còn trả về nơi sản xuất được nữa là. Nhà tao tha không truy cứu, là còn nể nang Thằng anh mày. Chứ không nhà mày đi tù cả lũ từ lâu rồi. Cút ngay cho khuất mắt bà mày!à còn nữa!mang cả mấy con cá chết ươn này đi , định lấy mấy cái con cá thối này làm thân á. Xin lỗi, không có cửa đâu.
Nói xong, Khuê thả ra ,ả cũng đi vào đóng cửa. Mặc cho cái Thảo bù lu bù loa ăn vạ. Chuyện cũ đã chôn vùi lại khiến Khuê lên cơn điên một lần nữa. Nếu không phải vì thầy ả làm quan, vì cái sĩi diện của gia đình , ả đã tống Hiếu ra đường từ lâu rồi.
– Đấy cô! Cô uống thuốc đi ạ. Hôm nay hết thuốc rồi cô nhé, mai phải đi bốc không là không có sắc đâu cô.
Người ở bưng bên bát thuốc bắc đặc sánh như mực tàu trên bàn bốc khói nghi ngút. Vừa mới gặp con em chồmg hãm ngoài cổng khiến Khuê tức ngồi không yên thân. Thấy vậy ,bà giúp việc lại giục:
– Kìa cô!cô uống đi không thuốc nó nguội.
– Thôi, tôi chả uống nữa, uốt suốt mấy chục năm nay rồi, có thấy gì đâu. Bà bưng xuống dưới kia.
Bà Xoan người ở nhìn Khuê, không nói năng gì ,bà vội bưng bát thuốc xuống bếp. Nhưng không đổ đi,vẫn lấy lồng bàn đậy cẩn thận, để chốc lát Khuê có suy nghĩ lại thì bà sẽ hâm cho nóng.
Khuê chán không buồn uống là chuyện bình thường, bởi đúng như ả nói ,hai vợ chồng đã uống biết bao nhiêu loại thuốc,đi biết bao nhiêu ông thầy chữa hiếm muộn. Mỗi lần lấy là cả bao tải thuốc chứ không ít , nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng.
Vêg chuyện lấy Hiếu, bởi ông Phóng giờ không làm trên xã nữa mà là ở Huyện. Xã trông lên tỉnh trông vào, cho nên ômg rất để ý đến tiếng tăm. Dù rất muốn bỏ Hiếu vì cái thói ngang ngược xong, lười biếng, lại không có chí cầu tiến. Nhưng giờ thầy giữ chức vụ cao, ông không cho phép con gái bỏ chồng, người đờii sẽ cười ông chết mất.
Hiếu sau khi giải quyết chuyện với gia đình mình không êm thấm, ,vợ lại xảy thai, hắn bị cả nhà vợ ghét . Đúng thật tất cả đều xuất phát từ hắn mà ra, bà Phóng tức sặc tiết đến nỗi đổ bệnh mà chết. Nhưng vớt vát được cái, ông Phóng lại lên chức. Thế cho nên, ông nhét Hiếu vào làm văn thư bên xã, với học thức qua lớp đánh vần, và cộng thạo số hàng đơn vị, Hiếu bị người trong ấy chửi cho suốt ngày. Nếu không gán mác con rể ông phóng, thì chắc chúng nó chẳng tống hiếu đi từ lâu. Thế nhưng được ông phóng che chở, chờ khi nào có thời cơ sẽ cho Hiếu lên chức thêm nữa.Truyện Việt
Thảo bị chị dâu quăng con cá chết vào mặt, lại còn bị giật tóc ra đằng sau đau đớn vô cùng. Nó khóc lóc quệt ngang nước mắt rồi nhìn lại căn nhà một lượt mới đi.
Giữa trưa thế này, cá thì chết lại chẳng bán được con nào. Nó biết chắc chắn ông Đỏ sẽ lại chửi nó hay như hát, rồi nghĩ đến đứa em gái mình ghét ,nó lại không cam lòmg. Sao trời bất công với nó thế?
Nhưng nó không thể về nhà, dù gì,nó cũng là con gái, lấy đâu ra cái bản lĩmh của thằng anh nó thời xưa đi ăn cắp để có tiền.
Trông cái đống cá ươn bực một thì nghĩ đến gạo nó tức mười. Rồi thế nào, hôm nay lại phải ăn cá nữa cho mà xem.
Giữa trưa chỉ có mình nó thất thểu đi về. Khi đi qua một cửa tiện ,suy nghĩ thế nào nó lại quay vào mua đồ rồi nó quay ra. Đã muộn thì cho muộn luôn một thể
Đặt chân đến nhà đã là đầu giờ chiều, thấy ông đỏ không có nhà em thì đi học, bà Đỏ ốm bệnh không ra được đến ngoài sân. Nó xuống bếp ăn được ít cơm nguội với ít tép kho mặn ,ăn xong Thảo lên nhà ngủ thẳng cẳng đến tận chiều tối mới dậy, rồi lại phóng đi mất hút.
Gạo đi học xong tramh thủ về nhà nấu cơm tối, rồi đi câu cá nhà cô Bảy . Đến tầm sáu giờ sang nhà Quý kèm hắn học hai tiếng, đến tám giờ chạy về ôn bài của mình là vừa. Công việc dày đặc như vậy, thế nhưng không ai thấy Gạo than thở câu nào, cô gái nhỏ luôn biết cách sắp xếp công việc, và hoàn thành tốt tất cả mọi thứ. Chứ không lười biếng như cô chị.
Về đến nhà , thấy ông Đỏ đã đi cuốc ruộng về trước. Vừa gặp Gạo, ông đã nói:
– Về rồi đấy hở con! Nay có đi câu nhà cô Bảy không thầy cho tiền. Chỗ cá lúc sáng cái Thảo không bán được con nào, vậy mà nó cũng không biết đường mổ ra mà ướp muối. Thầy mới mổ cho nước vào đặt lên bếp kia kìa. Con xem có nấu được không?
Gạo vâng dạ gật đầu,chạy ra vườn hái mấy quả khế chua mang vào, tầm này có cá nấu canh chua là đúng bài. Một bên nấu canh chua, một bên tranh thủ nấu cơm, tay Gạo nhanh thoăn thoắt cho rơm vào bếp nấu cho nhanh.
Xong xuôi, cô tắm sớm để lỡ may có tối muộn chưa về không phải tắm thêm lần nữa. Trời hè nóng bức oi ả,dội được gáo nước mát vào đúng là tỉnh người.
Tắm xong ,vừa thò mặt ra khỏi nhà tắm thì mấy bộ quần áo bẩn đã vứt ngay dưới chân Gạo, cái Thảo đi đến sẵng giọng sai em:
– Giặt cho tao mấy bộ quần áo đi. Hôm nay tao đi bán cá tanh dính cả vào quần áo rồi đấy…
– Ừ thì sao? Chẳng phải có người nói ghét tôi cơ mà. Sao tôi phải giặt quần áo cho chị? Hôm trước nói thế nào? Từ nay quần áo đứa nào đứa ấy tự giặt . Hôm nay cứ thế mà làm.
Hai chị em đang đôi co nhau thì tiếng ông Đỏ từ nhà trên sẵng giọng gào lên gọi:
– Con Thảo kia!Mày đi lên đây!
Thảo thấy thầy gọi thì viện cớ lảng đi, để Gạo cùng thau quần áo vứt trỏng trơ đợi giặt.
Nghĩ mình cũng sắp giặt quần áo, mà nó lên nhà cũng bị thầy chửi. Một lần nữa ,Gạo thương hại chị gái ,quyết định ngồi xuống giặt cho cả hai.
Khi đang múc nước, cô còn lầm bầm:
– Hôm nay trở giời hay gì thế? Bình thường có thấy nó tắm giặt bao giờ đâu , Hôm nay lại sạch sẽ thế. Hay được thằng trẻ ranh nào để ý rồi.
Vừa nghĩ, Gạo vừa tủm tỉm cười, nếu có đứa nào để ý cái Thảo thật, thì chắc có lẽ thằng đấy không sứt môi lồi rối thì cũng là dạng ớ ẩn mới chọn phải cái Thảo….
– Nó kia rồi! Chúng mày đâu! Gô cổ nó lại!
Khi còn đang múc nước thì tiếng người ra lệnh khiến Gạo giật mình nhìn ra hướng cổng. Giọng ấy là của cô Bảy, ngoài ra còn có cả một đám thanh niên đi sau bước tới. Mặt cô Bảy trông sợ lắm ,nhìn Gạo như muốn ăn tươi nuốt sống. Khi chưa ai kịp hiểu chuyện gì, thì đám thanh niên xông vào khóa tay của Gạo rồi kéo đi.
Chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ, không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ông Đỏ đang ở trong nhà, thấy người ta vào chẳng nói năng bắt con gái ông đi thì ông nói:
– Kìa!cô Bảy, có chuyện gì? Sao lại giữ tay cháu nó thế kia? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bà Bảy nhếch mép đi đến chỗ của ông Đỏ, tháo cặp kính xuống ,cô Bảy nói:
– Còn sao nữa? Tôi đã nghĩ thương hại mà cho nó vào câu cá, nhưng ông hỏi con gái ông xem, nó đã làm gì ao cá nhà tôi. Bé người, Trông mặt xinh hế này, còn học hàng giỏi giang vậy mà lại làm chuyện thất Đức thế là cùng.
– Cháu làm cái gì mà cô nói thế. Có chuyện gì, cô nói thẳng ra xem nào.
Gạo nghe cách nói chuyện úp mở của Cô Bảy thì khó chịu nói lại . Ngờ đâu lại bị cô ấy thẳng tay tát một cái vào mặt. Hàng xóm xung quanh kéo đến xem rất đông,phần vì không biết chuyện gì, bởi từ trước đến nay nhà ông đỏ không mất lòng ai. Mà hơn nữa , Gạo học giỏi, ngoan hiền ai cũng biết, nay cô bị bà Bảy đánh, ai cũng phẫn nộ nói chêm vào:
– Làm gì mà đánh con Gạo? Có gì phải nói rõ ra chứ.
– phải đấy ! Đừng tưởng người có tiền muốn làm gì thì làm
Cô bảy bị người ta xúm lại nói, bực mình, cô nói toạc hẳn ra :
– Con ranh con này đánh bả ao cá nhà tôi, giờ cá nhà tôi chết trắng cả ao ra rồi kia kìa , ông bà nghe vậy đã rõ cả chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.