Chương 32
Dao Ninh
20/09/2022
… Cả nhà im lặng trong giây lát, ông Nhị thờ dài nói, phá tan sự im ắng:
– Thôi, biết vậy là được rồi, tôi nghĩ chuyện cũng nên chỉ dừng lại ở đây thôi. Càng làm um lên thì người ngoài càng cười cho. Thảo này! Cháu phải suy nghĩ đến việc cháu làm hôm nay, ghen ăn tức ở với ai bác không biết, nhưng cháu ghen ăn tức ở với em gái cháu, thì không đẹp tí nào, ngược lại còn rất bẩn. Cái Gạo bị vu oan ,nó đã biết là cháu, nhưng cháu thấy đấy ,nó có nói gì với ai đâu. Nó giỏi giang, khéo ăn khéo nói , người ta chẳng công nhận thì sao. Thay vì ghét em, cháu hãy cố gắng giỏi giang hơn nó.
Ông Nhị lựa lời nói khéo, xong với cái tính ấu trĩ của mình, không dễ dàng gì Thảo thay tính đổi nết ngay được.
Ngồi một lúc thì nhà ông Lang Nhị cũmg về, Gạo vì giữ lời hứa sang nhà Quý kèm hắn học. Sợ cô lại nuốt lời, thế cho nên Quý lại lấy xe máy của nhà chạy sang chở. Mới trông thấy em mình được người khác chở đi, mắt Thảo lại long lên sòng sọc .
Đợi cho ông Lang về, ông Đỏ nói cái Thảo:
– Không phải là thầy không thương mày, mà mày đúng thật là đứa chỉ sống cho một mình mày thôi ,mày không nghĩ đến cái gạo, thì mày cũng phải thầy mày ,u mày chứ. Chị em ruột tất nhiên không tránh khỏi sự giận dỗi ,nhưng thà mày đánh nó dăm ba cái, dỗi nhau một hai hôm còn đỡ hơn là làm cái trò mèo này. Đổ oan cho em thì mày sướng lắm hay sao, hay là tiền cũng mất, người làng người ta chửi cho mà nghe. Thôi, tao cũng không nói nữa, Mày quỳ ở đây mà sám hối với những gì mình đã làm đi.
Nói xong, ông Đỏ cũng đóng cửa tắt điện. Bà Đỏ trông thấy con bị thầy bắt quỳ ở ngoài thì xót xa , thế nhưng ông Đỏ nói đúng, Thảo cần có thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ lại.
Cái Thảo bị thầy phạt thì xị mặt ra, thầy vừa đóng cửa bước vào, thì nó cũng ngồi bệt xuống đất chẳng thèm quỳ nữa. Trong lúc ấy, nó lại nhớ đến anh trai, đến người giàu có hôm trước đã cho nó rất nhiều tiền, vậy mà chỉ vì mua hơn chục trai thuốc sâu ,nó đã tiêu hết sạch, vậy mà mọi sự vẫn bại lộ.
Đang nghĩ đến đây, thì bỗng trời đổ cơn mưa rào, mặc cho ban nãy trăng sao còn vằng vặc. Những hạt mưa to bằng ngón chân cái rơi lộp độp vào đầu Thảo, khiến nó cuống cuồng chạy vào trong hè trú. Nghĩ mưa lớn thế này, thì thầy u nó sẽ động lòng thương mà mở cửa. Ấy vậy mà không một ai cho nó vào, giống như thể tuy họ không nói, xomg họ đã quá bất lực với đứa con gái đã xấu người còn xấu cả nết này.
Liệu những hạt mưa này có rửa trôi được những tính xấu xa của cái Thảo hay là chưa? Liệu sau hôm nay, nó có hối hận về những việc mình đã làm và thương em gái nó hay chưa?
Gạo sang bên ấy kèm Quý học từ tám giờ cho đến chín rưỡi. Đi kèm nhà giàu học nó cũng khác với nhà người thường lắm, cứ tầm hai chục phút bà Thanh lại mang trái cây, lúc thì nước, lúc thì bánh mì lót dạ. Gạo ăn đến no mòng rồi mà bà vẫn tiếp tục bưng lên. Cô ái ngại nói với bà Thanh:
-Cô ơi!cháu ăn no lắm rồi, cô không phải mang gì nữa đâu ạ.
– cứ ăn đi cháu, chú đã bảo cô gói cho cháu một bọc mang về cho thầy cho u rồi, cháu không phải ngại. Có ăn no thì mới học được chứ.
Gạo gãi đầu ngại ngùng, sự thiết đã của nhà Quý nhiệt tình làm cô cũbg khó nghĩ. Khẽ đặt hai cốc nước cam lên bàn, bà Thanh nhìn vào sách vở của Gạo, bà nói:
– Chà, vở sạch chữ đẹp quá. Cháu thấy thằng Quý nhà cô có tiếp thu được tí nào không? Liệu có đỗ được không hả cháu.
– Dạ, có cô. Quý chẳng qua là ham chơi thôi cô ạ, chứ rất thông minh hiểu bài lại rất nhanh. Có chỗ cháu quên cậu ấy lại phải nhắc đấy.
Bà Thanh gật đầu, ra chiều ưbg bụng. Quý liếc nhìn Gạo cánh mũi phập phồng, rõ ràng qua cách nói chuyện, người ta nghe được cách nói khôn ngoan, không những vậy còn rất khiêm tốn,lễ phép.
Ông Long cười, nửa đùa nửa thật ông nói:
– Ôi dào, có gì đâu mà lo xa. Không học được thì cho nó lấy vợ, cũng ngoài hai mươi rồi chứ Chả bé nữa. Không ấy… lấy cái Gạo đây này, vừa hiền thục lại lễ phép. Kiểu này, chú phải sang đề cập chuyện cưói với thầy cháu mới được.
Câu nói của ông Long nghe thì có vẻ không có chủ đích, xong nếu là người nhà đã bàn nhau từ trước thì họ biết ông không phải đang đùa. Nghĩ Gạo sẽ im lặng ngầm đồng ý, bởi không phải ai dễ gì vào làm dâu nhà giàu được . Nhưng với Gạo thì khác, cô nói:
– Cháu còn phải học chú ơi, mười tám tuổi có biết gì đâu mà lấy chồng. Chú nói với thầy cháu cũng vậy thôi . Mà Quý thông minh vậy, nhà mình cứ để cho cậu ấy học cao lên.người giỏi giang mà không học tới nơi tới chốn nó phí lắm chú.
Gạo nói khiến ông Long có chút sượng mặt vì cô thẳng thừng chối. Bà Thanh láo liên mắt nhìn rồi nói:
– Thật đấy, cứ học đi đã, cưới xin tính sau Gạo nhỉ. Mà chuyện thả bả nhà cô Bảy thế nào rồi, ổn cả rồi chứ.
Ông Long nghe vợ nói thì khẽ chau mày, ômg định ngăn vợ nói đến vấn đề này nhưbg khômg kịp. Bởi trong thâm tâm, ai cũng nghĩ ,việc đấy ai làm thì quá rõ ràng rồi, nói ra gạo chỉ thêm ngại mà thôi.
– Dạ, lúc tối bắt được người thả bả rồi cô chú ạ. Người đó lại định thả bả nhà ômg Thành nhưng bị anh Kiên bắt tại trận rồi.
– Thật sao!ai mà ăn ở ác vậy? Vậy mà mấy ngày nay cháu bị mang tiếng oan , khổ thân cháu.
Bà Thamh nghe thì sốt sắng hỏi, Gạo cười nhạt lấp liếm:
– Dạ, cũng người quen nhà cháu cả cô ạ. Cũng chỉ tại ghét cháu nên mới định đổ cho cháu thôi. Cháu cũng không muốn nói tên ra đây, dù gì cháu cũng bị mang tiếng rồi ,nên có nói thì họ cũng không tin. Còn chuyện chú Long trả hộ cháu , cháu sẽ trả lại chú sớm nhất có thể ạ.
Ômg Long gật đầu, đoạn ông đi xuống dưới nhà đi vệ sinh, bà Thanh đuổi theo ,bà nói:
-Ông nghe thấy gì chưa? Vụ đánh cá ấy là nó bị oan. Tôi nghĩ nó nói thật, bởi nó còn chỉ đích danh thằng Kiên nhà ông Lang bắt thì chắc không sai đâu.
– Tôi biết rồi, bà cũng nghe nó nói rồi đấy, chắc chắn nó biết đứa nào làm, nhưng vì ó sợ xấu mặt kẻ đó nên không tố giác, nó cũng chỉ úp mở chuyện bắt được kẻ gian, nhằm khẳng định nó bị oan mà thôi . Nếu quả thực như vậy thì càng phải tóm được con bé ấy về làm dâu nhà mình. Người trong lúc bị đổ lỗi vẫn im lặng bình tĩnh, thì sau này nhất định sẽ làm được việc lớn. Chứ chửa gì cứ sồn sồn như bà dễ hỏng việc lắm.
Bà Thanh bị chồng chê thì bĩu môi dài như con đỉa trâu. Thế nhưbg bà không dỗi, bởi vì bà biết, hai ông bà đang có một mục đích đấy chính là chọn gạo làm con dâu.
Sau khi học xong, gần mười giờ, Quý chở Gạo về, trên tay cầm rất nhiều trái cây và bánh kẹo mà bà Thanh chuẩn bị cho. Lúc nãy trời còn mưa, vậy mà đến khi về thì đã tạnh. Đi đến trước sân, Gạo trông thấy bóng đen ngồi lù lù ở đầu hè, run như cầy xấy vì mưa tạt ướt hết cả người. Trông cũng tội, Gạo đưa cho nó bọc bánh rồi nói với Thảo:
– Bánh này, có nho chị thích đấy.
Thảo lầm lũi cầm bọc bánh , Gạo đẩy cửa kéo chị gái vào trong. Hóa ra, cửa không hề chốt trong, chỉ là khép lại mà thôi .
Từ khi bị em gái bóc phốt, nó im lặng không nói lời nào. Mà từ lúc đó đến giờ, Gạo cũmg không trách nó thêm một câu. Nhưng đúng thật , chẳng ai lại hại em gái thâm nho như nó. Từ thông cảm thương hại, Gạo cũbg bắt đầu đề phòng với con chị dở hơi này dần.
Sáng hôm sau, cái Thảo đi ra ngoài từ sớm, không ai biết nó đi đâu, nhưng chắc chắn là nó sẽ không dại mà thả bả nhà người ta lần nữa.
Lầm lũi đi ra hướng cuối làng, băng qua cánh đồng để đi sang làng bên. Thảo sang ấy là để gặp anh trai mình.
Sáu giờ sáng khi người ở nhà ông Phóng ra quét cổng, đã thấy người đội cái nón rách ,mặc cái áo nâu vá hai miếng trên lưng to như cái màn hình ti vi. Nghĩ ăn xin, người ở khẽ lấy chổi đập đập vào mông nó nói:
– Nhà không có gì cho đâu, đi chỗ khác mà xin. Ô kìa!lại là mày à?
Người kia đang nói thì Thảo quay lại, vén cái nón lên, người ta nhận ra ngay đó là cái đứa hôm trước vào đây xưng là em gái Hiếu. Nghĩ nó tội vì hôm trước nó bị Khuê đámh, nên nó khuyên:
-Mày sang đây tính muốn ăn đòn tiếp à ? Đi về đi, cô Khuê dậy thì mày lại ốm đòn
– Không!tôi phải chờ anh trai tôi . Tôi không đi đâu sất.
Cái Thảo gào lên khi người ở nhà ông Phóng toan túm cổ đuổi đi. Khi nó còn níu kéo muốn ở lại, thì Hiếu đi ra, thấy em gái, Hiếu nói;
– Nó là em gái tôi ,cậu cứ để cho nó vào.
Trông thấy anh trai mình ,Thảo ngoạc mồm lên khóc, nó chạy tới bấu lấy chân của anh trai. Hiếu vỗ lưng nó động viên, hắn nói:
– Sao lại sang bên này ?thầy lại chửi cho rồi phải không? Đi vào trong này.
Nó gật đầu thút thít,theo chân anh vào sân. Tưởng Hiếu bảo vào trong nhà ngồi anh em nói chuyện, nào ngờ, hắn chỉ tay vào chiếc chiếu trải ở nhà ngang rồi nói:
. -Trên nhà chị Khuê đang ngủ, anh em mình xuống dưới này nói chuyện cho tự nhiên.
Tuy hơi bất ngờ, xong nó vẫn gật đầu. Nó rất muốn vào gian nhà chính của nhà ông phóng một lần nữa. Nhưng anh nó đã nói vậy, thì nó cũng chỉ biết đường đi theo cùng xuống nhà ngang.
Khẽ ngồi xuống chiếu, Hiếu hỏi em:
– sao thế? Hôm nay lại mò đến đây?thầy có biết không? Với lại chỗ này không phải chỗ vào được đâu.
Thảo bặm môi nhìn xuống đất, nước mắt ngắn dài, nó nói:
– Anh xem có việc gì làm không cho em theo với. Chứ ở nhà em khổ lắm anh ơi.
Vừa khóc, nó vừa kể lại chuyện thả bả nhằm đổ oan cho cái Gạo Nhưng bất thành, còn bị bóc mẽ ,ông Đỏ còn đấm nó một cái xịt cả máu miệng. Hiếu chau mày, nó xoa đầu em:
-Ôi ,thầy làm thế là không phải rồi. Dù gì em cũng đã hai mấy rồi ai lại đánh con gái trước nhiều người như thế.
Cái Thảo càng khóc to hơn, chả biết thằng anh dỗ nó kiểu gì lạ vậy không biết. Sau một lúc cái Thảo nín. Hiếu hỏi em:
– Vậy cái Gạo thế nào? Nó sắp thi cuối cấp rồi phải không? Nó mà đi học xa thì em chẳng phải sẽ được thầy u cưng chiều sao. Mà con ấy đã có đám nào ngó tới chưa.
– Không có đâu anh ơi! Nó bảo nếu đỗ nó học cái gì gần nhà đấy. Anh nghĩ mà xem, bình thường đến tiền ăn không có, nó đi học thì chi tiêu càng thêm eo hẹp thêm mà thôi . Với lại, nó mà đi, bao nhiêu việc nhà lại đổ lên đầu em còn mệt nữa. Nó có con ông Long Lợn gì đấy với cháu ông Lang là hay lui tới chơi. Nhưng em nghĩ họ cũng ưng nó nên mới vào để lấy vì mà thôi. Nhưng con Gạo kiểu làm giá nói còn phải đi học, chứ em biết thừa nó chẳng đang sướng chết mẹ ra ấy chứ ,chẳng qua làm màu.
Thảo kể hết với anh trai, nhìn hai con mắt long lên sòng sọc , Hiếu biế t nó đang ghen. Tỏ vẻ cảm thông, hắn lại đổ thêm dầu vào lửa.
Thảo gật đầu , nhớ đến mục đích sang đây, nó lại nhắc:
– Anh xem kiếm việc cho em làm với , chứ ở thế này em cũng không yên với thầy với con Gạo.
– Hiện giờ công việc của anh rất khó khăn. Anh chưa thể tìm cho em việc ngay được. Nhưng anh hứa ,chỉ cần em nghe lời anh, chắc chắn đời em sẽ sướng…
Hiếu hứa hẹn với em , hắn nhìn trước ngó sau không có ai, liền thì thào vào tai em gái. Không biết Hiếu nói gì, chỉ biết sau khi nghe xong nó lắp bắp không thành lời, mặt tái xanh lại . Thảo ấp úng nói
– Không thế được đâu anh ơi! Thầy u mà biết thì giết em đấy.
Cái Thảo lắc đầu không dám, Hiếu đặt tay lên vai em rồi Kiên quyết nói:
– Em muốn cuộc đời em sướng,muốn thoát nghèo đói,muốn trả thù cho con Gạo sáng mắt, thì tốt nhất là phải nghe anh.
– Thôi, biết vậy là được rồi, tôi nghĩ chuyện cũng nên chỉ dừng lại ở đây thôi. Càng làm um lên thì người ngoài càng cười cho. Thảo này! Cháu phải suy nghĩ đến việc cháu làm hôm nay, ghen ăn tức ở với ai bác không biết, nhưng cháu ghen ăn tức ở với em gái cháu, thì không đẹp tí nào, ngược lại còn rất bẩn. Cái Gạo bị vu oan ,nó đã biết là cháu, nhưng cháu thấy đấy ,nó có nói gì với ai đâu. Nó giỏi giang, khéo ăn khéo nói , người ta chẳng công nhận thì sao. Thay vì ghét em, cháu hãy cố gắng giỏi giang hơn nó.
Ông Nhị lựa lời nói khéo, xong với cái tính ấu trĩ của mình, không dễ dàng gì Thảo thay tính đổi nết ngay được.
Ngồi một lúc thì nhà ông Lang Nhị cũmg về, Gạo vì giữ lời hứa sang nhà Quý kèm hắn học. Sợ cô lại nuốt lời, thế cho nên Quý lại lấy xe máy của nhà chạy sang chở. Mới trông thấy em mình được người khác chở đi, mắt Thảo lại long lên sòng sọc .
Đợi cho ông Lang về, ông Đỏ nói cái Thảo:
– Không phải là thầy không thương mày, mà mày đúng thật là đứa chỉ sống cho một mình mày thôi ,mày không nghĩ đến cái gạo, thì mày cũng phải thầy mày ,u mày chứ. Chị em ruột tất nhiên không tránh khỏi sự giận dỗi ,nhưng thà mày đánh nó dăm ba cái, dỗi nhau một hai hôm còn đỡ hơn là làm cái trò mèo này. Đổ oan cho em thì mày sướng lắm hay sao, hay là tiền cũng mất, người làng người ta chửi cho mà nghe. Thôi, tao cũng không nói nữa, Mày quỳ ở đây mà sám hối với những gì mình đã làm đi.
Nói xong, ông Đỏ cũng đóng cửa tắt điện. Bà Đỏ trông thấy con bị thầy bắt quỳ ở ngoài thì xót xa , thế nhưng ông Đỏ nói đúng, Thảo cần có thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ lại.
Cái Thảo bị thầy phạt thì xị mặt ra, thầy vừa đóng cửa bước vào, thì nó cũng ngồi bệt xuống đất chẳng thèm quỳ nữa. Trong lúc ấy, nó lại nhớ đến anh trai, đến người giàu có hôm trước đã cho nó rất nhiều tiền, vậy mà chỉ vì mua hơn chục trai thuốc sâu ,nó đã tiêu hết sạch, vậy mà mọi sự vẫn bại lộ.
Đang nghĩ đến đây, thì bỗng trời đổ cơn mưa rào, mặc cho ban nãy trăng sao còn vằng vặc. Những hạt mưa to bằng ngón chân cái rơi lộp độp vào đầu Thảo, khiến nó cuống cuồng chạy vào trong hè trú. Nghĩ mưa lớn thế này, thì thầy u nó sẽ động lòng thương mà mở cửa. Ấy vậy mà không một ai cho nó vào, giống như thể tuy họ không nói, xomg họ đã quá bất lực với đứa con gái đã xấu người còn xấu cả nết này.
Liệu những hạt mưa này có rửa trôi được những tính xấu xa của cái Thảo hay là chưa? Liệu sau hôm nay, nó có hối hận về những việc mình đã làm và thương em gái nó hay chưa?
Gạo sang bên ấy kèm Quý học từ tám giờ cho đến chín rưỡi. Đi kèm nhà giàu học nó cũng khác với nhà người thường lắm, cứ tầm hai chục phút bà Thanh lại mang trái cây, lúc thì nước, lúc thì bánh mì lót dạ. Gạo ăn đến no mòng rồi mà bà vẫn tiếp tục bưng lên. Cô ái ngại nói với bà Thanh:
-Cô ơi!cháu ăn no lắm rồi, cô không phải mang gì nữa đâu ạ.
– cứ ăn đi cháu, chú đã bảo cô gói cho cháu một bọc mang về cho thầy cho u rồi, cháu không phải ngại. Có ăn no thì mới học được chứ.
Gạo gãi đầu ngại ngùng, sự thiết đã của nhà Quý nhiệt tình làm cô cũbg khó nghĩ. Khẽ đặt hai cốc nước cam lên bàn, bà Thanh nhìn vào sách vở của Gạo, bà nói:
– Chà, vở sạch chữ đẹp quá. Cháu thấy thằng Quý nhà cô có tiếp thu được tí nào không? Liệu có đỗ được không hả cháu.
– Dạ, có cô. Quý chẳng qua là ham chơi thôi cô ạ, chứ rất thông minh hiểu bài lại rất nhanh. Có chỗ cháu quên cậu ấy lại phải nhắc đấy.
Bà Thanh gật đầu, ra chiều ưbg bụng. Quý liếc nhìn Gạo cánh mũi phập phồng, rõ ràng qua cách nói chuyện, người ta nghe được cách nói khôn ngoan, không những vậy còn rất khiêm tốn,lễ phép.
Ông Long cười, nửa đùa nửa thật ông nói:
– Ôi dào, có gì đâu mà lo xa. Không học được thì cho nó lấy vợ, cũng ngoài hai mươi rồi chứ Chả bé nữa. Không ấy… lấy cái Gạo đây này, vừa hiền thục lại lễ phép. Kiểu này, chú phải sang đề cập chuyện cưói với thầy cháu mới được.
Câu nói của ông Long nghe thì có vẻ không có chủ đích, xong nếu là người nhà đã bàn nhau từ trước thì họ biết ông không phải đang đùa. Nghĩ Gạo sẽ im lặng ngầm đồng ý, bởi không phải ai dễ gì vào làm dâu nhà giàu được . Nhưng với Gạo thì khác, cô nói:
– Cháu còn phải học chú ơi, mười tám tuổi có biết gì đâu mà lấy chồng. Chú nói với thầy cháu cũng vậy thôi . Mà Quý thông minh vậy, nhà mình cứ để cho cậu ấy học cao lên.người giỏi giang mà không học tới nơi tới chốn nó phí lắm chú.
Gạo nói khiến ông Long có chút sượng mặt vì cô thẳng thừng chối. Bà Thanh láo liên mắt nhìn rồi nói:
– Thật đấy, cứ học đi đã, cưới xin tính sau Gạo nhỉ. Mà chuyện thả bả nhà cô Bảy thế nào rồi, ổn cả rồi chứ.
Ông Long nghe vợ nói thì khẽ chau mày, ômg định ngăn vợ nói đến vấn đề này nhưbg khômg kịp. Bởi trong thâm tâm, ai cũng nghĩ ,việc đấy ai làm thì quá rõ ràng rồi, nói ra gạo chỉ thêm ngại mà thôi.
– Dạ, lúc tối bắt được người thả bả rồi cô chú ạ. Người đó lại định thả bả nhà ômg Thành nhưng bị anh Kiên bắt tại trận rồi.
– Thật sao!ai mà ăn ở ác vậy? Vậy mà mấy ngày nay cháu bị mang tiếng oan , khổ thân cháu.
Bà Thamh nghe thì sốt sắng hỏi, Gạo cười nhạt lấp liếm:
– Dạ, cũng người quen nhà cháu cả cô ạ. Cũng chỉ tại ghét cháu nên mới định đổ cho cháu thôi. Cháu cũng không muốn nói tên ra đây, dù gì cháu cũng bị mang tiếng rồi ,nên có nói thì họ cũng không tin. Còn chuyện chú Long trả hộ cháu , cháu sẽ trả lại chú sớm nhất có thể ạ.
Ômg Long gật đầu, đoạn ông đi xuống dưới nhà đi vệ sinh, bà Thanh đuổi theo ,bà nói:
-Ông nghe thấy gì chưa? Vụ đánh cá ấy là nó bị oan. Tôi nghĩ nó nói thật, bởi nó còn chỉ đích danh thằng Kiên nhà ông Lang bắt thì chắc không sai đâu.
– Tôi biết rồi, bà cũng nghe nó nói rồi đấy, chắc chắn nó biết đứa nào làm, nhưng vì ó sợ xấu mặt kẻ đó nên không tố giác, nó cũng chỉ úp mở chuyện bắt được kẻ gian, nhằm khẳng định nó bị oan mà thôi . Nếu quả thực như vậy thì càng phải tóm được con bé ấy về làm dâu nhà mình. Người trong lúc bị đổ lỗi vẫn im lặng bình tĩnh, thì sau này nhất định sẽ làm được việc lớn. Chứ chửa gì cứ sồn sồn như bà dễ hỏng việc lắm.
Bà Thanh bị chồng chê thì bĩu môi dài như con đỉa trâu. Thế nhưbg bà không dỗi, bởi vì bà biết, hai ông bà đang có một mục đích đấy chính là chọn gạo làm con dâu.
Sau khi học xong, gần mười giờ, Quý chở Gạo về, trên tay cầm rất nhiều trái cây và bánh kẹo mà bà Thanh chuẩn bị cho. Lúc nãy trời còn mưa, vậy mà đến khi về thì đã tạnh. Đi đến trước sân, Gạo trông thấy bóng đen ngồi lù lù ở đầu hè, run như cầy xấy vì mưa tạt ướt hết cả người. Trông cũng tội, Gạo đưa cho nó bọc bánh rồi nói với Thảo:
– Bánh này, có nho chị thích đấy.
Thảo lầm lũi cầm bọc bánh , Gạo đẩy cửa kéo chị gái vào trong. Hóa ra, cửa không hề chốt trong, chỉ là khép lại mà thôi .
Từ khi bị em gái bóc phốt, nó im lặng không nói lời nào. Mà từ lúc đó đến giờ, Gạo cũmg không trách nó thêm một câu. Nhưng đúng thật , chẳng ai lại hại em gái thâm nho như nó. Từ thông cảm thương hại, Gạo cũbg bắt đầu đề phòng với con chị dở hơi này dần.
Sáng hôm sau, cái Thảo đi ra ngoài từ sớm, không ai biết nó đi đâu, nhưng chắc chắn là nó sẽ không dại mà thả bả nhà người ta lần nữa.
Lầm lũi đi ra hướng cuối làng, băng qua cánh đồng để đi sang làng bên. Thảo sang ấy là để gặp anh trai mình.
Sáu giờ sáng khi người ở nhà ông Phóng ra quét cổng, đã thấy người đội cái nón rách ,mặc cái áo nâu vá hai miếng trên lưng to như cái màn hình ti vi. Nghĩ ăn xin, người ở khẽ lấy chổi đập đập vào mông nó nói:
– Nhà không có gì cho đâu, đi chỗ khác mà xin. Ô kìa!lại là mày à?
Người kia đang nói thì Thảo quay lại, vén cái nón lên, người ta nhận ra ngay đó là cái đứa hôm trước vào đây xưng là em gái Hiếu. Nghĩ nó tội vì hôm trước nó bị Khuê đámh, nên nó khuyên:
-Mày sang đây tính muốn ăn đòn tiếp à ? Đi về đi, cô Khuê dậy thì mày lại ốm đòn
– Không!tôi phải chờ anh trai tôi . Tôi không đi đâu sất.
Cái Thảo gào lên khi người ở nhà ông Phóng toan túm cổ đuổi đi. Khi nó còn níu kéo muốn ở lại, thì Hiếu đi ra, thấy em gái, Hiếu nói;
– Nó là em gái tôi ,cậu cứ để cho nó vào.
Trông thấy anh trai mình ,Thảo ngoạc mồm lên khóc, nó chạy tới bấu lấy chân của anh trai. Hiếu vỗ lưng nó động viên, hắn nói:
– Sao lại sang bên này ?thầy lại chửi cho rồi phải không? Đi vào trong này.
Nó gật đầu thút thít,theo chân anh vào sân. Tưởng Hiếu bảo vào trong nhà ngồi anh em nói chuyện, nào ngờ, hắn chỉ tay vào chiếc chiếu trải ở nhà ngang rồi nói:
. -Trên nhà chị Khuê đang ngủ, anh em mình xuống dưới này nói chuyện cho tự nhiên.
Tuy hơi bất ngờ, xong nó vẫn gật đầu. Nó rất muốn vào gian nhà chính của nhà ông phóng một lần nữa. Nhưng anh nó đã nói vậy, thì nó cũng chỉ biết đường đi theo cùng xuống nhà ngang.
Khẽ ngồi xuống chiếu, Hiếu hỏi em:
– sao thế? Hôm nay lại mò đến đây?thầy có biết không? Với lại chỗ này không phải chỗ vào được đâu.
Thảo bặm môi nhìn xuống đất, nước mắt ngắn dài, nó nói:
– Anh xem có việc gì làm không cho em theo với. Chứ ở nhà em khổ lắm anh ơi.
Vừa khóc, nó vừa kể lại chuyện thả bả nhằm đổ oan cho cái Gạo Nhưng bất thành, còn bị bóc mẽ ,ông Đỏ còn đấm nó một cái xịt cả máu miệng. Hiếu chau mày, nó xoa đầu em:
-Ôi ,thầy làm thế là không phải rồi. Dù gì em cũng đã hai mấy rồi ai lại đánh con gái trước nhiều người như thế.
Cái Thảo càng khóc to hơn, chả biết thằng anh dỗ nó kiểu gì lạ vậy không biết. Sau một lúc cái Thảo nín. Hiếu hỏi em:
– Vậy cái Gạo thế nào? Nó sắp thi cuối cấp rồi phải không? Nó mà đi học xa thì em chẳng phải sẽ được thầy u cưng chiều sao. Mà con ấy đã có đám nào ngó tới chưa.
– Không có đâu anh ơi! Nó bảo nếu đỗ nó học cái gì gần nhà đấy. Anh nghĩ mà xem, bình thường đến tiền ăn không có, nó đi học thì chi tiêu càng thêm eo hẹp thêm mà thôi . Với lại, nó mà đi, bao nhiêu việc nhà lại đổ lên đầu em còn mệt nữa. Nó có con ông Long Lợn gì đấy với cháu ông Lang là hay lui tới chơi. Nhưng em nghĩ họ cũng ưng nó nên mới vào để lấy vì mà thôi. Nhưng con Gạo kiểu làm giá nói còn phải đi học, chứ em biết thừa nó chẳng đang sướng chết mẹ ra ấy chứ ,chẳng qua làm màu.
Thảo kể hết với anh trai, nhìn hai con mắt long lên sòng sọc , Hiếu biế t nó đang ghen. Tỏ vẻ cảm thông, hắn lại đổ thêm dầu vào lửa.
Thảo gật đầu , nhớ đến mục đích sang đây, nó lại nhắc:
– Anh xem kiếm việc cho em làm với , chứ ở thế này em cũng không yên với thầy với con Gạo.
– Hiện giờ công việc của anh rất khó khăn. Anh chưa thể tìm cho em việc ngay được. Nhưng anh hứa ,chỉ cần em nghe lời anh, chắc chắn đời em sẽ sướng…
Hiếu hứa hẹn với em , hắn nhìn trước ngó sau không có ai, liền thì thào vào tai em gái. Không biết Hiếu nói gì, chỉ biết sau khi nghe xong nó lắp bắp không thành lời, mặt tái xanh lại . Thảo ấp úng nói
– Không thế được đâu anh ơi! Thầy u mà biết thì giết em đấy.
Cái Thảo lắc đầu không dám, Hiếu đặt tay lên vai em rồi Kiên quyết nói:
– Em muốn cuộc đời em sướng,muốn thoát nghèo đói,muốn trả thù cho con Gạo sáng mắt, thì tốt nhất là phải nghe anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.