Chương 64
Dao Ninh
31/10/2022
Đang bực sẵn trong người vì vụ việc bà Chín đòi cũng lễ cô Hường trong nhà, giờ gặp đứa con dâu vừa dốt vừa nát này khiến bà Thanh tức không chịu được mà cầm quyển sổ ghi chép táng thẳng vào đầu khiến cái Thảo lọt xuống đất. Bà mỉa mai nó:
– Về mà bảo con em nó dạy cho. Gớm chửa!nhà nghèo , ngoại hình không có mà còn dốt nữa thì thôi tao cũng chịu.
Nói xong bà Thanh đi ra ngoài khiến cái Thảo trông theo tức tối. Vội vàng đứng phắt dậy ,nó đi thẳng sang nhà ông Đỏ ,hòng kiếm cái Gạo giúp mình.
Gạo vẫn đang loay hoay quét cái sân với một bên tay bị què, giờ Hiếu xây nhà lên , khiến cái sân chỉ còn lại một mảnh, chốc chốc Gạo lại nhìn sang bên ngôi nhà xây dở xem Khuê ở chỗ nào, hình như lúc nãy chị ta lại bị chồng đánh một trận nữa
– Gạo, mày có làm gì không? Tao nhờ tí!
Cái Thảo vừa nói vừa xồng xộc chạy vào, trên tay nó cầm quyển sổ đang tính dở cùng một cái máy tính. Tuy lấy chồng không xa, toàn người làng với nhau cả, xon cái Thảo đùng đùng về nhà khiến Gạo thắc mắc:
-Chị về lại mặt thăm thầy đấy hả? Sao lại đi tay không thế kia? Thế chồmg chị đâu? Mà nghe bảo ba ngày mới lại mặt cơ mà, hôm nay mới ngày hai mà đã về đây rồi.
– Khiếp sao mày lắm mồm thế? Lại mặt cái đếch gì,lấy chồng gần chứ xa xôi gì đâu mà lại với chẳng mặt. Tao sang đây là có việc, mày biết tính lãi suất cầm đồ không? Tính cho tao với.
Thảo chau mày cắt ngang, rồi đưa cho em gái quyển sổ ghi . Lật mấy trang xem thử Gạo nói:
– Bà Thanh bắt chị tímh lãi suất hay sao? Tôi thì tôi biết tính, nhưng tôi tính xong cho Chị ,chị cho tôi cái gì nào?
Thảo liếc mắt lầm bầm ,nó hứa;
. – Mày cứ tính cho tao đi, tính xong tao đưa hai trăm là được chứ gì. Mẹ kiếp, chửa được vàng đã lo túi đựng.
Gạo gật đầu, mang vào tính cho cái thảo . Trong khi chờ đợi nó đi lên nhà Hiếu đang xây xem xét, đi đến sân, tiếng hiếu trì triết vợ bên trong khiến nó lắng tai nghe:
– Tiên sư con đĩ nhà mày! Ông đi đâu là quyền của ông, ông đi để còn mượn người sinh con nối dõi chứ. Mày sống ích kỉ vừa thôi , bản thân vô dụmg thì đừng trách người khác vô tình.
– Nhưng mình cũng phải chọn người tử tế mà nhờ vả chứ, mấy con bán hoa như thế thì đời nào ra gì ,. Mình khômg nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chứ.
Khuê khóc lóc phân trần, nói như vậy là Khuê chịu đồng ý cho Hiếu có con riêng ở ngoài, với điều kiện phải tìm người tử tế.
Hiếu cười nhếch mép, hắn túm tóc vợ giật ngửa ra sau rồi chửi;
– Chuyện đấy không phải của mày , nếu mày cảm thấy không ở được thì có thể viết đơn li hôn, tao sẵn sàng sẽ kí.
Mặc cho chồng đánh tứa máu, Khuê vẫn lắc đầu, nhìn căn nhà khang trang đang xây, ả khômg đàmh lòmg để cho con khác đến sau hưởng thụ. Sự cố Chấp của ả khiến Hiếu càng như lên cơn điên đánh đập vợ suốt ngày.
– Ôi dào, miễn người ta sinh con thay chị là được, sao phải để ý thân phận làm gì. Giàu có như chị cũng có làm được gì đâu. Anh tôi còn cho chị ở là may đấy, chứ là phải tôi á, tôi đuổi chị đi lâu rồi.
Thảo vừa bước vào vừa hùa theo Hiếu mà chửi Khuê. Nó mặc kệ bản thân Khuê cũng là đàn bà, bị chồng đánh thừa sống thiếu chết. Nó vẫn ghét chị ta ngày xưa khi nó mang cá sang nhà ông phóng gặp anh trai mua hộ, chính Khuê đã đánh đuổi nó đi . Bây giờ, nó là dâu nhà ông Long giàu có nhất làng, nó chẳng ngán bố con nhà nào sất. Hơn nữa, Hiếu là anh ruột nó ,nó không bênh chẳng lẽ lại đi bênh người ngoài.
Hiếu trông thấy em gái về thì đi ra, bỏ mặc vợ đang nằm trên sàn nhà như con chó phải bả. Tươi cười nhìn em gái ,Hiếu nói:
– Chà phu nhân Quý đại gia về thăm nhà đấy à? Xinh quá nhỉ ? Trông như người thành phố ấy.
Được Hiếu khen khiến cái Thảo phổng mũi nó vênh mặt lên nói:
– Em có việc sang chơi tí thôi,lát em phải về bây giờ. Nhà xây chắc còn lâu mới xong nhỉ.
Hiếu gật đầu , hắn quay mồm vào trong nói to như thể muốn vợ nghe thấy:
– Đấy, việc làm ổn định, nhà cửa xong anh lấy thêm vợ nữa là đẹp. Nhà rộng khang trang thế này mà không có con cái gì chỉ có vứt đi.
Thảo gật đầu, toan quay đi thì Hiếu gọi lại hỏi:
– À này, ông Long có nhà không, tối anh sang nói chuyện.
– Chắc tối ông ấy có nhà đấy, chứ ban ngày toàn bận đi tỉnh đi huyện gì ấy chẳng có nhà bao giờ. Có việc gì thế anh?
Thảo hỏi anh trai, Hiếu gãi đầu, chỉ lên căn nhà đabg xây rồi nói:
– À, anh xây nhà bị thiếu ít tiền ấy mà, sang định bảo ông Long cho vay ít.
Thảo gật đầu, tiền nong chắc khi nào nhà chẳng có. Nó nói chuyện đôi ba câu xong cũng xuống dưới xem em gái làm đến đâu ,thì trông thấy Gạo vẫn đang quét sân . Khẽ chau mày ,Thảo mắng:
– Mày làm đã xong chưa mà ra đây?chưa xong tao không đưa tiền cho đâu nhé.
– xong rồi , đưa tiền đây rồi cầm về.
Gạo hướng mặt vào trong buồng ý chỉ cuốn sổ lãi trong ấy. Cái Thảo lừ lừ nhìn em gái rồi cũbg đi vào trong. Một lúc sau nó đi ra, rồi hướng thẳng phía cổng mở đi về. Đi đến đầu ngõ, nó quay lại hỏi em gái:
– Sao mày không gọi tao lại đòi tiền, mày không thấy tao đi ra cổng rồi hay sao?
– tôi có mù đâu, tôi thấy ấy chứ. Nhưng tôi biết thừa cái tính chuyên lật lọng của chị , ai làm xong đều phủi tay . Nhưng không sao, tôi nghĩ không riêng gì một lần này chị nhờ vả. Nhà bà Thanh làm cầm đồ không phải tính lãi có mỗi hôm nay. Không trả tiền thì lần sau tôi khỏi làm cho chị.
Thảo nhìn em gái nó không ưa được tí nào , móc trong túi ra đưa tờ hai trăm, Gạo toan cần thì nó giật lại nói:
– Không được!thế lỡ may mày hại tao tính sai thì thế nào?
– không có chuyện ấy đâu, tôi còn ở nhà, sai đâu tôi chịu.
Gạo đảm bảo vậy cái thảo mới yên tâm mà đưa tiền. Cứ nói là lấy nhà giàu ,xong tính ganh ghét em gái, ki bo với em từng đồng cái Thảo vẫn không bỏ được. Khi nó toan đi, thì Gạo lại gọi:
– À này chj Thảo, chị về đấy có thấy người ta nói về cô Hường không? Có phải ngày xưa cô ấy có thời gian làm trại lợn cho nhà chồng chị phải không?
– Tao không biết, mà mày hỏi con Hường già ấy làm cái gì?
Thảo nghe thấy em nhắc đến cô Hường thì đứng tim, xong vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, nó hỏi dò xem ý Gạo là gì, thì Gạo đáp:
– Không có gì, tại tôi mấy nay mơ thấy cô Hường hay đứng trước cổng nhà bà Thanh tôi thấy lạ thôi . Hơn nữa…
– ôi dào ôi con điên này! Mày mơ mơ thì kệ cha mày chứ , tự dưng hỏi như đúng rồi làm tao hết hồn. Học ít thôi cho đỡ bị hoang tưởng.
Thảo lèm bèm chửi em rồi cũng cắp đít đi thẳng, Gạo đứng nhìn nó mãi không hiểu chuyện gì ,đã tới chỗ nào khiến nó hết hồn hay chưa. Cô định hỏi đến chuyện con dao có khi nào là Thảo để quên ở mộ, nhưng cái nét thế này thì cũng chẳng hỏi han được câu nào. Thái độ của nó thì cũng thái quá đấy, chỉ là bấy nhiêu thôi chưa đủ để một cô gái thông minh như Gạo có cơ sở dựa vào .
Rời nhà ông đỏ, Thảo chạy thẳng về nhà chồng, nó tìm bà Thanh khoe:
– U xem con tính thế này đã chuẩn chưa? Nãy là con nhầm tí thôi,chứ không phải con không biết…
Thảo nhanh nhảu chữa cháy, bà Thanh vào lấy cái kính đeo gật gù:
– Ừ, đúng rồi đấy. Chỉ có điều đây là chữ con Gạo, không phải chữ mày. Mày sang nhờ nó tính hộ đúng không? Cũng láu cá ghê đấy.
– Sao… sao u biết?
Thảo tái xanh mặt lắp bắp, bà Thanh trông mặt nó đần thối ra thì cười nói:
– Mày quên là thằng Quý học cùng cái Gạo ư, nó còn kèm cả thằng Quý ôn thi đương nhiên tao nhận ra , chữ nắn nót thế này không thể viết bởi một đứa vụng như mày được. Hơn nữa, đến cái máy tính mày không biết bấm, phải cho chân lên tận bàn để đếm thì sao ra được kết quả đúng thế này? Thảo!tao đã chấp nhận việc Mày về làm dâu nhà này , thì chí ít ,mày cũng nên cố gắng mà phấn đấu , người ta không chê người dốt, nhưng giấu dốt thì người ta chửi cho vào mặt đấy. Thế nên tốt nhất việc của mày là chú ý tiếp thu, kể cả mày nói hay tới cỡ nào thì cũng chẳng giỏi bằng cái Gạo đâu . Cho nên… bớt hót lại.
Bà Thanh không giữ nhẽ gì mà nói thẳng vào mặt cái Thảo khiến nó tối sầm lại. Chửi nó ,nó không nhục bằng việc nó bị bà Thanh so sánh với cái Gạo. Ngỡ tưởng lấy chồng giàu là em gái mình đã thua mình về mọi mặt, nào ngờ chẳng phải. Cuối cùng người giỏi thì mãi mãi đứng hơn.
Vì mấy câu nói xỏ xiên của mẹ chồng mà cái Thảo tức cả ngày hôm đó, nó căm Gạo mãi. Suốt trưa nó nằm trằn trọc nghĩ về chuyện tính lãi và việc bà Thanh có ý nói Gạo bày cho nó làm sổ làm sách. Cuối cùng, nó cũng nghĩ ra cách để làm hài lòng tất cả , việc bà thanh giao cho nó, nó sẽ bảo Gạo sang đây làm rồi trả lương. Đương nhiên bản thân vừa nhàn hạ không phải làm gì mà vẫn mang tiếng tiếp thu , giúp đỡ em gái có thêm thu nhập,mà chính bản thân bà thanh lại rất ưng cái gạo . Đúng thật một mũi tên trúng nhiều đích.
Đến tối, Thảo dẫn Quý sang nhà gọi là lại mặt, xong mục đích chính là nói chuyện với ông Đỏ cho Gạo sang nhà làm công. Nghĩ thương con gái tay còn chưa tháo bột, ông Đỏ không đồng ý, thế nhưng Thảo đã nói lấy lòng:
– Gọi là samg làm cho có lệ thôi, chứ tay chân nó thế này làm gì được hả thầy? Phần vì con thấy nó ở không, cho nó sang đấy có chị có em cho con đỡ nhớ nhà. Phần vì đỡ đần con sổ sách,việc ấy thì một tay cũbg làm được kia mà. Việc nhẹ lương cao, được ăn ngon mà lại có tiền mang về.
Gạo lia mắt nhìn chị gái bất giác bĩu bĩu môi, ngày thường nó đi chơi thâu đêm suốt sáng có khi nào nó nhớ đến nhà đâu ,giờ làm dâu được hai hôm bày đặt nhớ nhà. Nhưng Gạo lại rất muốn đi, không phải vì được ăn ngon, mà vì kiếm được tiền. Từ hôm bị gãy tay bó bột ông Đỏ gần như không cho con làm bất kể một việc gì khiến Gạo cũng chán. Nay sang đấy làm công có tiền cho năm sau học lại thì còn gì bằng. Không đợi thầy cho, gạo gật đầu đồng ý.
Trong suốt buổi nói chuyện, Gạo để ý thấy Quý ngồi lặng thinh không nói gì ? Mọi kh hắn rất lắm mồm ,tay chân khua khoắng suốt ngày đánh nhau,mà khi vào đây hắn ngồi im thin thít như kiểu là con cái Thảo khiến Gạo quá đỗi bất ngờ. Điển hình là khi con chó nhà ông Tuất hàng xóm cắn bên cạnh bờ rào, theo quán tính Quý liếc mắt ra ngoài sân , Gạo ngay lập tức thấy mắt hắn ánh lên màu vàng , nhưng rất nhanh sau đó biến mất như thể chưa có gì xảy ra.
Cùng lúc đó phía bên nhà ông long , Hiếu vừa được ông Long cho mượn tiền mà không cần thế chấp. Thấy chồng làm việc không quy củ, bà Thanh không hài lòng, lúc chỉ còn hai ômg bà, bà Thanh nói chồng:
-Ông làm sao thế?thằng Hiếu nó có gì thế chấp mà ông cho vay ngần ấy tiền? Lỡ dở nó không trả nổi thì thịt nó à?
Bà Thanh nhảy ngược lên khó chịu, ông Long cười, uống nước chè, ông nói với vợ:
-Bà thấy tôi có khi nào làm việc khômg chắc chắn bảo giờ chưa? Cứ cho nó mượn, không mất được đâu. Tuy thằ g này sống với thầy u, anh em nó không ra gì, xong đối với chuyện làm ăn chắc chắn mình có lợi. Bà không biết, mảnh đất hôm vừa rồi nhà mình mua là do nó chỉ. Nó đường đường làm cán bộ xã , mình không hại nó thì thôi, chứ nó làm gì có cửa hại mình. Hơn nữa , trong chuyện tình cảm , nó là amh trai con thảo, là thông gia với nhà mình,cho nó mượn cũng không đi đâu mà thiệt.
Sáng hôm sau , đúng như hứa hẹn, Gạo đội nón đến trước cổng nhà bà Thanh để xin vào làm, nhìn ngôi nhà khang trang trước mắt vừa lạ mà vừa quen. Đặt tay lên song cửa ,hơi lạnh từ cánh đồng ngoài nghĩa địa thốc vào sống lưng khiến Gạo rợn tóc gáy. Khung cảnh này, không gian này, cảm giác này cô đã đã thấy ở đâu rồi mà rất quen thuộc. Không có thời gian cho cô gái trẻ suy nghĩ, cánh cổng mở ra, Gạo lững thững bước đi, chào đón cô gái trẻ vào mê cung giải mã.
– Về mà bảo con em nó dạy cho. Gớm chửa!nhà nghèo , ngoại hình không có mà còn dốt nữa thì thôi tao cũng chịu.
Nói xong bà Thanh đi ra ngoài khiến cái Thảo trông theo tức tối. Vội vàng đứng phắt dậy ,nó đi thẳng sang nhà ông Đỏ ,hòng kiếm cái Gạo giúp mình.
Gạo vẫn đang loay hoay quét cái sân với một bên tay bị què, giờ Hiếu xây nhà lên , khiến cái sân chỉ còn lại một mảnh, chốc chốc Gạo lại nhìn sang bên ngôi nhà xây dở xem Khuê ở chỗ nào, hình như lúc nãy chị ta lại bị chồng đánh một trận nữa
– Gạo, mày có làm gì không? Tao nhờ tí!
Cái Thảo vừa nói vừa xồng xộc chạy vào, trên tay nó cầm quyển sổ đang tính dở cùng một cái máy tính. Tuy lấy chồng không xa, toàn người làng với nhau cả, xon cái Thảo đùng đùng về nhà khiến Gạo thắc mắc:
-Chị về lại mặt thăm thầy đấy hả? Sao lại đi tay không thế kia? Thế chồmg chị đâu? Mà nghe bảo ba ngày mới lại mặt cơ mà, hôm nay mới ngày hai mà đã về đây rồi.
– Khiếp sao mày lắm mồm thế? Lại mặt cái đếch gì,lấy chồng gần chứ xa xôi gì đâu mà lại với chẳng mặt. Tao sang đây là có việc, mày biết tính lãi suất cầm đồ không? Tính cho tao với.
Thảo chau mày cắt ngang, rồi đưa cho em gái quyển sổ ghi . Lật mấy trang xem thử Gạo nói:
– Bà Thanh bắt chị tímh lãi suất hay sao? Tôi thì tôi biết tính, nhưng tôi tính xong cho Chị ,chị cho tôi cái gì nào?
Thảo liếc mắt lầm bầm ,nó hứa;
. – Mày cứ tính cho tao đi, tính xong tao đưa hai trăm là được chứ gì. Mẹ kiếp, chửa được vàng đã lo túi đựng.
Gạo gật đầu, mang vào tính cho cái thảo . Trong khi chờ đợi nó đi lên nhà Hiếu đang xây xem xét, đi đến sân, tiếng hiếu trì triết vợ bên trong khiến nó lắng tai nghe:
– Tiên sư con đĩ nhà mày! Ông đi đâu là quyền của ông, ông đi để còn mượn người sinh con nối dõi chứ. Mày sống ích kỉ vừa thôi , bản thân vô dụmg thì đừng trách người khác vô tình.
– Nhưng mình cũng phải chọn người tử tế mà nhờ vả chứ, mấy con bán hoa như thế thì đời nào ra gì ,. Mình khômg nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chứ.
Khuê khóc lóc phân trần, nói như vậy là Khuê chịu đồng ý cho Hiếu có con riêng ở ngoài, với điều kiện phải tìm người tử tế.
Hiếu cười nhếch mép, hắn túm tóc vợ giật ngửa ra sau rồi chửi;
– Chuyện đấy không phải của mày , nếu mày cảm thấy không ở được thì có thể viết đơn li hôn, tao sẵn sàng sẽ kí.
Mặc cho chồng đánh tứa máu, Khuê vẫn lắc đầu, nhìn căn nhà khang trang đang xây, ả khômg đàmh lòmg để cho con khác đến sau hưởng thụ. Sự cố Chấp của ả khiến Hiếu càng như lên cơn điên đánh đập vợ suốt ngày.
– Ôi dào, miễn người ta sinh con thay chị là được, sao phải để ý thân phận làm gì. Giàu có như chị cũng có làm được gì đâu. Anh tôi còn cho chị ở là may đấy, chứ là phải tôi á, tôi đuổi chị đi lâu rồi.
Thảo vừa bước vào vừa hùa theo Hiếu mà chửi Khuê. Nó mặc kệ bản thân Khuê cũng là đàn bà, bị chồng đánh thừa sống thiếu chết. Nó vẫn ghét chị ta ngày xưa khi nó mang cá sang nhà ông phóng gặp anh trai mua hộ, chính Khuê đã đánh đuổi nó đi . Bây giờ, nó là dâu nhà ông Long giàu có nhất làng, nó chẳng ngán bố con nhà nào sất. Hơn nữa, Hiếu là anh ruột nó ,nó không bênh chẳng lẽ lại đi bênh người ngoài.
Hiếu trông thấy em gái về thì đi ra, bỏ mặc vợ đang nằm trên sàn nhà như con chó phải bả. Tươi cười nhìn em gái ,Hiếu nói:
– Chà phu nhân Quý đại gia về thăm nhà đấy à? Xinh quá nhỉ ? Trông như người thành phố ấy.
Được Hiếu khen khiến cái Thảo phổng mũi nó vênh mặt lên nói:
– Em có việc sang chơi tí thôi,lát em phải về bây giờ. Nhà xây chắc còn lâu mới xong nhỉ.
Hiếu gật đầu , hắn quay mồm vào trong nói to như thể muốn vợ nghe thấy:
– Đấy, việc làm ổn định, nhà cửa xong anh lấy thêm vợ nữa là đẹp. Nhà rộng khang trang thế này mà không có con cái gì chỉ có vứt đi.
Thảo gật đầu, toan quay đi thì Hiếu gọi lại hỏi:
– À này, ông Long có nhà không, tối anh sang nói chuyện.
– Chắc tối ông ấy có nhà đấy, chứ ban ngày toàn bận đi tỉnh đi huyện gì ấy chẳng có nhà bao giờ. Có việc gì thế anh?
Thảo hỏi anh trai, Hiếu gãi đầu, chỉ lên căn nhà đabg xây rồi nói:
– À, anh xây nhà bị thiếu ít tiền ấy mà, sang định bảo ông Long cho vay ít.
Thảo gật đầu, tiền nong chắc khi nào nhà chẳng có. Nó nói chuyện đôi ba câu xong cũng xuống dưới xem em gái làm đến đâu ,thì trông thấy Gạo vẫn đang quét sân . Khẽ chau mày ,Thảo mắng:
– Mày làm đã xong chưa mà ra đây?chưa xong tao không đưa tiền cho đâu nhé.
– xong rồi , đưa tiền đây rồi cầm về.
Gạo hướng mặt vào trong buồng ý chỉ cuốn sổ lãi trong ấy. Cái Thảo lừ lừ nhìn em gái rồi cũbg đi vào trong. Một lúc sau nó đi ra, rồi hướng thẳng phía cổng mở đi về. Đi đến đầu ngõ, nó quay lại hỏi em gái:
– Sao mày không gọi tao lại đòi tiền, mày không thấy tao đi ra cổng rồi hay sao?
– tôi có mù đâu, tôi thấy ấy chứ. Nhưng tôi biết thừa cái tính chuyên lật lọng của chị , ai làm xong đều phủi tay . Nhưng không sao, tôi nghĩ không riêng gì một lần này chị nhờ vả. Nhà bà Thanh làm cầm đồ không phải tính lãi có mỗi hôm nay. Không trả tiền thì lần sau tôi khỏi làm cho chị.
Thảo nhìn em gái nó không ưa được tí nào , móc trong túi ra đưa tờ hai trăm, Gạo toan cần thì nó giật lại nói:
– Không được!thế lỡ may mày hại tao tính sai thì thế nào?
– không có chuyện ấy đâu, tôi còn ở nhà, sai đâu tôi chịu.
Gạo đảm bảo vậy cái thảo mới yên tâm mà đưa tiền. Cứ nói là lấy nhà giàu ,xong tính ganh ghét em gái, ki bo với em từng đồng cái Thảo vẫn không bỏ được. Khi nó toan đi, thì Gạo lại gọi:
– À này chj Thảo, chị về đấy có thấy người ta nói về cô Hường không? Có phải ngày xưa cô ấy có thời gian làm trại lợn cho nhà chồng chị phải không?
– Tao không biết, mà mày hỏi con Hường già ấy làm cái gì?
Thảo nghe thấy em nhắc đến cô Hường thì đứng tim, xong vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, nó hỏi dò xem ý Gạo là gì, thì Gạo đáp:
– Không có gì, tại tôi mấy nay mơ thấy cô Hường hay đứng trước cổng nhà bà Thanh tôi thấy lạ thôi . Hơn nữa…
– ôi dào ôi con điên này! Mày mơ mơ thì kệ cha mày chứ , tự dưng hỏi như đúng rồi làm tao hết hồn. Học ít thôi cho đỡ bị hoang tưởng.
Thảo lèm bèm chửi em rồi cũng cắp đít đi thẳng, Gạo đứng nhìn nó mãi không hiểu chuyện gì ,đã tới chỗ nào khiến nó hết hồn hay chưa. Cô định hỏi đến chuyện con dao có khi nào là Thảo để quên ở mộ, nhưng cái nét thế này thì cũng chẳng hỏi han được câu nào. Thái độ của nó thì cũng thái quá đấy, chỉ là bấy nhiêu thôi chưa đủ để một cô gái thông minh như Gạo có cơ sở dựa vào .
Rời nhà ông đỏ, Thảo chạy thẳng về nhà chồng, nó tìm bà Thanh khoe:
– U xem con tính thế này đã chuẩn chưa? Nãy là con nhầm tí thôi,chứ không phải con không biết…
Thảo nhanh nhảu chữa cháy, bà Thanh vào lấy cái kính đeo gật gù:
– Ừ, đúng rồi đấy. Chỉ có điều đây là chữ con Gạo, không phải chữ mày. Mày sang nhờ nó tính hộ đúng không? Cũng láu cá ghê đấy.
– Sao… sao u biết?
Thảo tái xanh mặt lắp bắp, bà Thanh trông mặt nó đần thối ra thì cười nói:
– Mày quên là thằng Quý học cùng cái Gạo ư, nó còn kèm cả thằng Quý ôn thi đương nhiên tao nhận ra , chữ nắn nót thế này không thể viết bởi một đứa vụng như mày được. Hơn nữa, đến cái máy tính mày không biết bấm, phải cho chân lên tận bàn để đếm thì sao ra được kết quả đúng thế này? Thảo!tao đã chấp nhận việc Mày về làm dâu nhà này , thì chí ít ,mày cũng nên cố gắng mà phấn đấu , người ta không chê người dốt, nhưng giấu dốt thì người ta chửi cho vào mặt đấy. Thế nên tốt nhất việc của mày là chú ý tiếp thu, kể cả mày nói hay tới cỡ nào thì cũng chẳng giỏi bằng cái Gạo đâu . Cho nên… bớt hót lại.
Bà Thanh không giữ nhẽ gì mà nói thẳng vào mặt cái Thảo khiến nó tối sầm lại. Chửi nó ,nó không nhục bằng việc nó bị bà Thanh so sánh với cái Gạo. Ngỡ tưởng lấy chồng giàu là em gái mình đã thua mình về mọi mặt, nào ngờ chẳng phải. Cuối cùng người giỏi thì mãi mãi đứng hơn.
Vì mấy câu nói xỏ xiên của mẹ chồng mà cái Thảo tức cả ngày hôm đó, nó căm Gạo mãi. Suốt trưa nó nằm trằn trọc nghĩ về chuyện tính lãi và việc bà Thanh có ý nói Gạo bày cho nó làm sổ làm sách. Cuối cùng, nó cũng nghĩ ra cách để làm hài lòng tất cả , việc bà thanh giao cho nó, nó sẽ bảo Gạo sang đây làm rồi trả lương. Đương nhiên bản thân vừa nhàn hạ không phải làm gì mà vẫn mang tiếng tiếp thu , giúp đỡ em gái có thêm thu nhập,mà chính bản thân bà thanh lại rất ưng cái gạo . Đúng thật một mũi tên trúng nhiều đích.
Đến tối, Thảo dẫn Quý sang nhà gọi là lại mặt, xong mục đích chính là nói chuyện với ông Đỏ cho Gạo sang nhà làm công. Nghĩ thương con gái tay còn chưa tháo bột, ông Đỏ không đồng ý, thế nhưng Thảo đã nói lấy lòng:
– Gọi là samg làm cho có lệ thôi, chứ tay chân nó thế này làm gì được hả thầy? Phần vì con thấy nó ở không, cho nó sang đấy có chị có em cho con đỡ nhớ nhà. Phần vì đỡ đần con sổ sách,việc ấy thì một tay cũbg làm được kia mà. Việc nhẹ lương cao, được ăn ngon mà lại có tiền mang về.
Gạo lia mắt nhìn chị gái bất giác bĩu bĩu môi, ngày thường nó đi chơi thâu đêm suốt sáng có khi nào nó nhớ đến nhà đâu ,giờ làm dâu được hai hôm bày đặt nhớ nhà. Nhưng Gạo lại rất muốn đi, không phải vì được ăn ngon, mà vì kiếm được tiền. Từ hôm bị gãy tay bó bột ông Đỏ gần như không cho con làm bất kể một việc gì khiến Gạo cũng chán. Nay sang đấy làm công có tiền cho năm sau học lại thì còn gì bằng. Không đợi thầy cho, gạo gật đầu đồng ý.
Trong suốt buổi nói chuyện, Gạo để ý thấy Quý ngồi lặng thinh không nói gì ? Mọi kh hắn rất lắm mồm ,tay chân khua khoắng suốt ngày đánh nhau,mà khi vào đây hắn ngồi im thin thít như kiểu là con cái Thảo khiến Gạo quá đỗi bất ngờ. Điển hình là khi con chó nhà ông Tuất hàng xóm cắn bên cạnh bờ rào, theo quán tính Quý liếc mắt ra ngoài sân , Gạo ngay lập tức thấy mắt hắn ánh lên màu vàng , nhưng rất nhanh sau đó biến mất như thể chưa có gì xảy ra.
Cùng lúc đó phía bên nhà ông long , Hiếu vừa được ông Long cho mượn tiền mà không cần thế chấp. Thấy chồng làm việc không quy củ, bà Thanh không hài lòng, lúc chỉ còn hai ômg bà, bà Thanh nói chồng:
-Ông làm sao thế?thằng Hiếu nó có gì thế chấp mà ông cho vay ngần ấy tiền? Lỡ dở nó không trả nổi thì thịt nó à?
Bà Thanh nhảy ngược lên khó chịu, ông Long cười, uống nước chè, ông nói với vợ:
-Bà thấy tôi có khi nào làm việc khômg chắc chắn bảo giờ chưa? Cứ cho nó mượn, không mất được đâu. Tuy thằ g này sống với thầy u, anh em nó không ra gì, xong đối với chuyện làm ăn chắc chắn mình có lợi. Bà không biết, mảnh đất hôm vừa rồi nhà mình mua là do nó chỉ. Nó đường đường làm cán bộ xã , mình không hại nó thì thôi, chứ nó làm gì có cửa hại mình. Hơn nữa , trong chuyện tình cảm , nó là amh trai con thảo, là thông gia với nhà mình,cho nó mượn cũng không đi đâu mà thiệt.
Sáng hôm sau , đúng như hứa hẹn, Gạo đội nón đến trước cổng nhà bà Thanh để xin vào làm, nhìn ngôi nhà khang trang trước mắt vừa lạ mà vừa quen. Đặt tay lên song cửa ,hơi lạnh từ cánh đồng ngoài nghĩa địa thốc vào sống lưng khiến Gạo rợn tóc gáy. Khung cảnh này, không gian này, cảm giác này cô đã đã thấy ở đâu rồi mà rất quen thuộc. Không có thời gian cho cô gái trẻ suy nghĩ, cánh cổng mở ra, Gạo lững thững bước đi, chào đón cô gái trẻ vào mê cung giải mã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.