Chương 72
Dao Ninh
09/11/2022
Gạo về nhà cũng là bảy giờ tối, đi một quãng đường khá xa bằng xe đạp kiến cô kiệt sức. Thế nhưng, khi vừa đi đến cổng, Gạo thấy bóng hai người khuất khuất cạnh bụi chuối trước cổng nhà cô.
– Này! Làm cái gì thế hả? Định phối giống thay lợn hay gì mà đứng ở đây . Này! Coi chừng gió độc lùa ” lỗ thoáng” là liệt toàn thân đấy nhé.
Gạo lên tiếng khiến hai con người đang mải làm tình trong bụi chuối giật mình, mặc vội lại quần áo, không ai khác chính là Hiếu anh trai Gạo cùng một đứa con gái nào đấy lạ mặt, mặc đúng một cái váy quây lại còn lỗ lỗ không khác gì cái lưới kéo cá bị rách .
Dắt nhau ra ngoài, Hiếu cười nhạt làm thân, lịch sự giới thiệu:
– Gạo về đấy à?giới thiệu với cô, đây là Trinh, chị dâu mới của cô đấy.
– là dâu mới sao không vào nhà? Có nhà có cửa mà phải đứng ngoài cổng? Địmh để hàng xóm láng giềng người ta cười vào mặt ông Đỏ đấy à? Hiếu này!tôi cũng chỉ là em gái tham gia, nếu anh không nghe thì tôi cũng chịu, một khi tờ giấy kết hôn vẫn có tên chị Khuê trong ấy, thì tốt nhất anh đừng nên tơ tưởng gì đến người ngoài. Không đẻ được bản thân chị ấy là đau khổ nhất chứ chẳng riêng gì một mình anh. Mà nếu đã có cắt đứt với nhau thật, thì chọn “rau sạch” mà ăn, đừng ăn ” cây cứt lợn” thế, có ngày ỉa chảy si đa lăn ra chết lại đổ cho số.
Nói xong, Gạo dắt xe vào trong, đómg cổng lại, đứa đàn bà ăn mặc có cũng như khômg nháo nhác hỏi Hiếu:
-Anh này, con bé ấy có phải nó chửi đểu em cái gì không, đang nói sao tự dưng nó lại bảo là rau sạch với rau cứt lợn gì ở đây?…
– à không, nó có chửi gì em đâu nó đang khen em đấy. Thôi để anh chở em về…
Hiếu dắt xe ra không quên liếc con mắt vào trong nhà hằn học. Hắn tức vì xấu hổ, tức vì đang sắp sửa cao trào lại bị Gạo phá. Bây giờ cứ ai nhắc đến Khuê là hắn lại hận đến tận xương. Mười năm về trước hắn còn cảm thấy may mắn khi lấy được con gái ông phóng, được vào làm cán bộ, được đứng với hàng ngũ quan chức. Nhưng mười năm sau, cụ thể là Bây giờ, hắn thấy chính cha con nhà ông Phóng ngáng đường thăng tiến của mình. Hắn muốn bỏ vợ thật nhanh để chứng mimh mình giỏi là do bằng thực lực chứ không phải bằng luồn cúi kẻ khác.
Gạo vào nhà không kịp ăn cơm thì nằm luôn vì mệt, một bên tay mỏi rời như sắp gãy ra từng khúc. Nhưng mệt thôi chưa thấm vào đâu khi bây giờ đầu cô rối còn hơn mớ giấy lộn. Cái cảm giác mới đầu nghi ngờ tò mò, nó không khốn nạn bằng cái cảm giác này, nửa biết nửa không mới gọi là tận cùng của suy nghĩ. Giờ không muốn dính vào chuyện này cũng không được,mà không làm gì thì cũng có lỗi với người chết. Nếu cái Thảo một mình nó lãnh hậu quả thì khômg sao, nhưng nếu ảnh hưởng đến người khác lại là cả một vấn đề. Thôi thì… hi sinh đời mình đi giải quyết còn đỡ hơn tất cả đều bị báo oán.
Sáng hôm sau, ông Tuất lại sang ý hỏi vay tiền ,ômg Đỏ thấy Vậy thì cũng ngại, ông nói:
– ông ạ, khômg phải là tôi không muốn cho ông vay, mà ông cũng thấy đấy Hiếu nó vẫn đang xây nhà tôi sợ còn thiếu. Hay là.. ômg sang nhà khác mượn tạm được không?
Ông Tuất thở dài gật đầu, ông tâm sự:
– Tôi hiểu mà tôi nào dám trách, Hiếu nó cho tôi mượn đáng lí tôi không nên sang đây, nhưng tôi cùng đường rồi ông ạ, tôi còn thiếu năm trăm thuốc của đứa lớn nữa, giờ tôi không biết vay ai ngoài thằng Hiếu…
Ông Đỏ không dám nói nữa, bởi Ông cũng không có tiền, bận đi giao thúng tre cho khách ở làng bên nên ông Đỏ dặn:
-Thế thì ông ngồi ở đây chờ cháu nó vậy, tôi còn phải đi giao hàng. Chốc nữa nó về bây giờ…
Ông Tuất gật đầu, cầm cái ghế đôn ra ngoài sân đất đợi, ánh mắt ướt nhoẹt thẫn thờ mong được sự giúp đỡ hằn hữu trên gương mặt khắc khổ của ông Tuất.
– Ông tuất vay bao nhiêu, năm trăm hay một triệu? Đi đến ngõ cháu gặp ông Đỏ, ông bảo bác sang vay tiền…
Hiếu một lần nữa xuất hiện như một vị thần khiến đôi mắt toét của ông Tuất sáng rực lên. Ông nhanh mồm đáp:
– à thì năm trăm cháu ạ… nhưng mà… càng nhiều càng ít…
Ông Tuất gãi đầu ngại, Hiếu chau mày suy nghĩ một lúc rồi rút trong tập hồ sơ ra một sấp tiền. Vừa nhấp nước bọt để đếm, Hiếu kể:
– Bác Tuất ạ, thực ra cháu cũng cạn tiền rồi, bác thấy đấy, xây cái nhà quá to này cháu cố lắm rồi. Dù gì cũng là hàng xóm, bác lại đi bộ đội với thầy cháu, ấy mà giờ không giúp bác, thì cháu lại áy náy, mà giúp thì cháu không có tiền . Số tiền này là của bên xã cháu thu hộ còn chưa nộp cho kế toán, thôi cháu liều vậy, bác cứ cầm một triệu tiền này lo việc đi,xong bác ghi cho cháu vài chữ vào tờ giấy này để cháu có cái mà ăn nói với người bên xã.
Ông Tuất gật đầu như bổ củi, không thế chấp gì mà kí xác nhận thì còn may chán. Hiếu lấy trong cặp ra một tờ giấy rồi chỉ cho ông tuất:
– Đây , bác kí vào đây , vào dòng này
– ờ ..ờ!
Ông Tuất mắt đã toét lại có tuổi, cho nên theo hướng tay, ông ghi tên tuổi vào giấy Hiếu chuẩn bị sẵn. Gọn gàng, nhanh chóng có được tiền chữa bệnh cho con. Ông Tuất khóc thành tiếng khi cầm được đồng tiền có mệnh giá lớn. Bất ngờ ông vứt gậy lạy sống Hiếu như tỏ lòng biết ơn khiến hắn rối rít can:.
– ấy bác Tuất ơi!bác đừng làm thế này, tổn thọ cháu chết bác ơi.
– Không! Cháu cứ để cho ta tạ lễ, ơn này của cháu chắc có chết ta cũng không đền được. Nói thật, đứng trước mặt cháu ta thấy xấu hổ, lúc mới đầu ta còn không tin cháu sẽ cho ta mượn lần nữa, xong ta bần cùng rồi vẫn phải đến vay. Trước kia cháu bé , cháu có sang ăn nhà ta, vậy mà ta keo kiệt không cho cháu ăn, vậy mà giờ khó khăn không ai giúp chỉ có mình cháu…
Ông Tuất mủi giải phân trần, Hiếu chỉ cười xua tay không dám nhận công hắn đáp;
-Ôi, cái ngày xưa thì tính làm gì bác ơi, ngày ấy ai mà chẳng đói, cháu lại ham ăn, đói quá sang ăn trực, ăn một hai lần còn được chứ ngày nào cũng qua thì bác chẳng ghét.đến cháu giờ nghĩ lại cũng thấy xấu hổ bác ơi. Bác cầm tiền về lo việc đi, cháu cò n mang giấy tờ lên xã bây giờ
Ông Tuất gật đầu, chậm chạp mò mẫm đi về, còn Hiếu gấp gọn gàng giấy nợ cho vào trong cặp đi mất.
… Gạo vừa đi đến nhà bà Thanh, đứng ngoài cổng chần chừ một lúc chưa vào, cô cứ thấy ngại ngại mà lười lười. Thôi thì vẫn phải vào, không vào biết điều tra từ đâu.
Hôm nay khômg có sổ sách gì để cộng nữa chỉ có việc trong trại lợn là ngổn ngang. Hôm nay bà Thanh dẫn con dâu đi đâu từ sáng, chỉ có mình thằng Quý còn ngủ trên tầng.
Xuống vườn, bà Chín nói với Gạo cái giọng khó chịu xỏ xiên:
– Nghe đâu u con nhà nó dắt nhau mua đồ biếu rồi, thấy bảo bên đằng nội thằ g Quý dưói mạn muốn gặp cháu dâu trưởng họ. Ông Long hôm nay dúi cho vợ ít tiền để mua sắm, lão ấy có nói một câu mà tao nghe đúng phết. Đấy là hôm ra tù lão khômg xấu hổ bằng hôm phải dẫn cái Thảo này về ra mắt họ hàng, đẹp thì không nói,chứ xấu tệ hại thế này chỉ có đeo mo.
Gạo không nói năng gì bởi cô đang chăm chăm vào cái buồng của cô Hường. Có lẽ phải điều tra ngay từ cái buồng này càng sớm càng tốt, nếu để qua một trăm ngày , e căn buồn của cô Hường sẽ bị dọn dẹp mang đi đốt hết. Và chuyện đầu tiên Gạo muốn biết là cô Hường tại sao lại đứng trước cổng nhà bà Thanh với cái bụng bầu, liệu cái bầu ấy có phải con ômg Lomg và cô ấy đế để đòi danh phận.
– À bác Chín, hôm nọ cháu để quên cái chìa khóa ở trong buồng cô Hường, cháu vào lấy nhé. Giờ mới nhớ ra, thầy cháu cứ nhắc suốt.
– Ờ, vào đấy mà lấy, lấy xong nhớ đóng cửa cẩn thận vào, không bà Thanh về trông thấy lại rách việc.
Gạo gật đầu, vào phòng cô Hường mà không ai để ý.
Cứ hễ mở cửa ra, mùi thơm của nước hoa xen lẫn với mùi ẩm mốc lại bốc lên, tất cả vẫn y nguyên như lần trước gạo vào. Lần này, cô muốn xem lại bài thơ được cô Hường ghi trên vách. Không phải bỗng tự nhiên cô lại có cảm giác bức tranh này có sự lạ , và cô Hường sẽ không bỗng tự nhiên viết ra bài thơ này lên tường cùng những con số bí ẩn mà theo như bà bói mù, nó có thể là dãy số luận lô đề. Vậy thì…. cô sẽ bắt đầu từ bài thơ và con số này.
Lấy tờ giấy với cái bút đã chuẩn bị trong túi quần ra Gạo chép lại nguyên si bài thơ cô Hường viết. Chẳng hiểu thế nào, chứ cảm giác viết lại bài thơ này nó lạ lắm, cứ bồi bồi, tim đập nhanh thổn thức, như chính gạo là cô hường yêu đời viết ra bài thơ tình yêu đầy ngọt ngào và ước mơ về một đám cưói trong mơ…
Gạo chép nguyên si khômg thiếu một chữ, viết xong, cất vào trong túi quần, tiếp tục lên giường lần sờ chăn màn, lục lọi cả gầm giường gầm chiếu không thu được gì ngoài màng nhện và một đầu thuốc lá đã hút đến đầu lọc
Nhặt đầu thuốc lá lên, Gạo nhìn vẫn còn dấu răng in trên ấy. Lạ thật, điếu thuốc này là của ai?chẳng lẽ cô Hường hút được thuốc? Hay là của ông long vô tình vứt lại?Không phải!Nếu cô ấy mà nghiện thuốc thì ắt không thể chỉ có một điếu mà phải nhiều điếu. Nhưng biết đâu cái mẩu thuốc này đơn giản chỉ là ai đó là đàn ông đã ở đây trước khi cô Hường đến ở thôi thì sao? Càng nghĩ, cô càng rối , bỏ đầu thuốc vào túi bóng cất đi Gạo tiếp tục tìm …
Trên giường không có gì, Gạo tìm xung quanh , có cái áo đi làm vẫn treo trên tường áo còn mới, vẫn còn nếp gấp, duy chỉ có hai tay áo là dính bẩn nguyên si ,đằng sau có một vết thủng như đinh han để lại. vết bẩn này lạ lắm, không phải đất ,cũng không phải màu cứt lợn dọn chuồng, nó lại xanh xanh như màu rau. Dưới đất ngày bên , có hai đôi giày vải loại dành cho công nhân, một đôi mới ,một đôi cũ. Đôi cũ đích thị có kiểu thum thủm do phân chuồng, còn đôi mới nguyên đấy, nhưng phần đế này lại cũng dính bẩn màu giống y hai cổ tay ,xanh xanh bẩn bẩn, Gạo khômg biết chính các có phải hai vết bẩn là một không, bởi đế bằng cao su không thể rõ bằng tay áo được.
– Lạ nhỉ! Đôi này mới thế này sao đã bẩn giống cái áo rồi….
– Gạo ơi!có thấy chìa khóa không để bác tìm hộ?
Đang đờ mặt ra nghĩ thì Gạo giật mình bởi câu nói của bà Chín. Lật đật để lại tất cả vào chỗ cũ, Gạo đi nhanh ra, trên tay cầm chùm chìa khóa mang theo nói:
– Đây rồi bác ạ, gớm khổ may là thấy đấy, chứ không thầy lại chửi chết cháu
Bà Chín gật đầu, bà bảo;
– Tìm được rồi thì nhanh đómg cửa lại đi, mất công bà thanh về thấy cái buồng ấy mở lại chết bác.
Gạo gật đầu, đóng lại cẩn thận rồi chạy theo sau, cô hỏi:
– bà Thanh ghét cô Hường ghê thế ạ?cháu không biết ông Long thích cô Hường ra mặt hay sao mà bà Thanh ghét cay ghét đắng thế?chắc phải bắt tận mặt hai người ăn nằm với nhau thì bà Thanh mới vậy phải không?
Bà Chín vừa làm vừa lắc đầu, bà bĩu môi nói:
– Gớm! Bắt tại trận thì mày nghĩ mụ Thanh để yên mà cái Hường yên thân mà rời khỏi, mụ ấy ghen thôi rồi,nghe đâu bảo lão Long này nhìn mông hay ngực cái Hường này thôi, hay đại loại là rìmh nó tắm nên bà Thanh sợ mất chồng nên đuổi sớm. Hôm nó mang bầu, thì bà Thanh càng tin nó ăn nằm với ômg Lomg, nên nhất quyết không cho vào.
Gạo lấn lá vừa làm phụ vừa hỏi, bởi ông bà Chín làm ở đây tiếp xúc với cô Hường nên ông bà là người rõ nhất. Chỉ tay về hướng buồng, Gạo lắc đầu ra vẻ ngán ngẩm than rồi bênh bà Thanh:
– Cháu nghĩ rồi, không tự dưng bà thamh lại ghen tuông vô cứ như vậy. Ai đời lại viết thơ tìmh lên tường,lại có cái số má gì bên cạnh,cháu e cô Hường không phải vừa đâu, chắc cô ấy đánh lô đề, hay đích thị cô Hường là gái làng chơi,nên mới biết lô đề, với cả biết hút chích thì sao….
– Này! Làm cái gì thế hả? Định phối giống thay lợn hay gì mà đứng ở đây . Này! Coi chừng gió độc lùa ” lỗ thoáng” là liệt toàn thân đấy nhé.
Gạo lên tiếng khiến hai con người đang mải làm tình trong bụi chuối giật mình, mặc vội lại quần áo, không ai khác chính là Hiếu anh trai Gạo cùng một đứa con gái nào đấy lạ mặt, mặc đúng một cái váy quây lại còn lỗ lỗ không khác gì cái lưới kéo cá bị rách .
Dắt nhau ra ngoài, Hiếu cười nhạt làm thân, lịch sự giới thiệu:
– Gạo về đấy à?giới thiệu với cô, đây là Trinh, chị dâu mới của cô đấy.
– là dâu mới sao không vào nhà? Có nhà có cửa mà phải đứng ngoài cổng? Địmh để hàng xóm láng giềng người ta cười vào mặt ông Đỏ đấy à? Hiếu này!tôi cũng chỉ là em gái tham gia, nếu anh không nghe thì tôi cũng chịu, một khi tờ giấy kết hôn vẫn có tên chị Khuê trong ấy, thì tốt nhất anh đừng nên tơ tưởng gì đến người ngoài. Không đẻ được bản thân chị ấy là đau khổ nhất chứ chẳng riêng gì một mình anh. Mà nếu đã có cắt đứt với nhau thật, thì chọn “rau sạch” mà ăn, đừng ăn ” cây cứt lợn” thế, có ngày ỉa chảy si đa lăn ra chết lại đổ cho số.
Nói xong, Gạo dắt xe vào trong, đómg cổng lại, đứa đàn bà ăn mặc có cũng như khômg nháo nhác hỏi Hiếu:
-Anh này, con bé ấy có phải nó chửi đểu em cái gì không, đang nói sao tự dưng nó lại bảo là rau sạch với rau cứt lợn gì ở đây?…
– à không, nó có chửi gì em đâu nó đang khen em đấy. Thôi để anh chở em về…
Hiếu dắt xe ra không quên liếc con mắt vào trong nhà hằn học. Hắn tức vì xấu hổ, tức vì đang sắp sửa cao trào lại bị Gạo phá. Bây giờ cứ ai nhắc đến Khuê là hắn lại hận đến tận xương. Mười năm về trước hắn còn cảm thấy may mắn khi lấy được con gái ông phóng, được vào làm cán bộ, được đứng với hàng ngũ quan chức. Nhưng mười năm sau, cụ thể là Bây giờ, hắn thấy chính cha con nhà ông Phóng ngáng đường thăng tiến của mình. Hắn muốn bỏ vợ thật nhanh để chứng mimh mình giỏi là do bằng thực lực chứ không phải bằng luồn cúi kẻ khác.
Gạo vào nhà không kịp ăn cơm thì nằm luôn vì mệt, một bên tay mỏi rời như sắp gãy ra từng khúc. Nhưng mệt thôi chưa thấm vào đâu khi bây giờ đầu cô rối còn hơn mớ giấy lộn. Cái cảm giác mới đầu nghi ngờ tò mò, nó không khốn nạn bằng cái cảm giác này, nửa biết nửa không mới gọi là tận cùng của suy nghĩ. Giờ không muốn dính vào chuyện này cũng không được,mà không làm gì thì cũng có lỗi với người chết. Nếu cái Thảo một mình nó lãnh hậu quả thì khômg sao, nhưng nếu ảnh hưởng đến người khác lại là cả một vấn đề. Thôi thì… hi sinh đời mình đi giải quyết còn đỡ hơn tất cả đều bị báo oán.
Sáng hôm sau, ông Tuất lại sang ý hỏi vay tiền ,ômg Đỏ thấy Vậy thì cũng ngại, ông nói:
– ông ạ, khômg phải là tôi không muốn cho ông vay, mà ông cũng thấy đấy Hiếu nó vẫn đang xây nhà tôi sợ còn thiếu. Hay là.. ômg sang nhà khác mượn tạm được không?
Ông Tuất thở dài gật đầu, ông tâm sự:
– Tôi hiểu mà tôi nào dám trách, Hiếu nó cho tôi mượn đáng lí tôi không nên sang đây, nhưng tôi cùng đường rồi ông ạ, tôi còn thiếu năm trăm thuốc của đứa lớn nữa, giờ tôi không biết vay ai ngoài thằng Hiếu…
Ông Đỏ không dám nói nữa, bởi Ông cũng không có tiền, bận đi giao thúng tre cho khách ở làng bên nên ông Đỏ dặn:
-Thế thì ông ngồi ở đây chờ cháu nó vậy, tôi còn phải đi giao hàng. Chốc nữa nó về bây giờ…
Ông Tuất gật đầu, cầm cái ghế đôn ra ngoài sân đất đợi, ánh mắt ướt nhoẹt thẫn thờ mong được sự giúp đỡ hằn hữu trên gương mặt khắc khổ của ông Tuất.
– Ông tuất vay bao nhiêu, năm trăm hay một triệu? Đi đến ngõ cháu gặp ông Đỏ, ông bảo bác sang vay tiền…
Hiếu một lần nữa xuất hiện như một vị thần khiến đôi mắt toét của ông Tuất sáng rực lên. Ông nhanh mồm đáp:
– à thì năm trăm cháu ạ… nhưng mà… càng nhiều càng ít…
Ông Tuất gãi đầu ngại, Hiếu chau mày suy nghĩ một lúc rồi rút trong tập hồ sơ ra một sấp tiền. Vừa nhấp nước bọt để đếm, Hiếu kể:
– Bác Tuất ạ, thực ra cháu cũng cạn tiền rồi, bác thấy đấy, xây cái nhà quá to này cháu cố lắm rồi. Dù gì cũng là hàng xóm, bác lại đi bộ đội với thầy cháu, ấy mà giờ không giúp bác, thì cháu lại áy náy, mà giúp thì cháu không có tiền . Số tiền này là của bên xã cháu thu hộ còn chưa nộp cho kế toán, thôi cháu liều vậy, bác cứ cầm một triệu tiền này lo việc đi,xong bác ghi cho cháu vài chữ vào tờ giấy này để cháu có cái mà ăn nói với người bên xã.
Ông Tuất gật đầu như bổ củi, không thế chấp gì mà kí xác nhận thì còn may chán. Hiếu lấy trong cặp ra một tờ giấy rồi chỉ cho ông tuất:
– Đây , bác kí vào đây , vào dòng này
– ờ ..ờ!
Ông Tuất mắt đã toét lại có tuổi, cho nên theo hướng tay, ông ghi tên tuổi vào giấy Hiếu chuẩn bị sẵn. Gọn gàng, nhanh chóng có được tiền chữa bệnh cho con. Ông Tuất khóc thành tiếng khi cầm được đồng tiền có mệnh giá lớn. Bất ngờ ông vứt gậy lạy sống Hiếu như tỏ lòng biết ơn khiến hắn rối rít can:.
– ấy bác Tuất ơi!bác đừng làm thế này, tổn thọ cháu chết bác ơi.
– Không! Cháu cứ để cho ta tạ lễ, ơn này của cháu chắc có chết ta cũng không đền được. Nói thật, đứng trước mặt cháu ta thấy xấu hổ, lúc mới đầu ta còn không tin cháu sẽ cho ta mượn lần nữa, xong ta bần cùng rồi vẫn phải đến vay. Trước kia cháu bé , cháu có sang ăn nhà ta, vậy mà ta keo kiệt không cho cháu ăn, vậy mà giờ khó khăn không ai giúp chỉ có mình cháu…
Ông Tuất mủi giải phân trần, Hiếu chỉ cười xua tay không dám nhận công hắn đáp;
-Ôi, cái ngày xưa thì tính làm gì bác ơi, ngày ấy ai mà chẳng đói, cháu lại ham ăn, đói quá sang ăn trực, ăn một hai lần còn được chứ ngày nào cũng qua thì bác chẳng ghét.đến cháu giờ nghĩ lại cũng thấy xấu hổ bác ơi. Bác cầm tiền về lo việc đi, cháu cò n mang giấy tờ lên xã bây giờ
Ông Tuất gật đầu, chậm chạp mò mẫm đi về, còn Hiếu gấp gọn gàng giấy nợ cho vào trong cặp đi mất.
… Gạo vừa đi đến nhà bà Thanh, đứng ngoài cổng chần chừ một lúc chưa vào, cô cứ thấy ngại ngại mà lười lười. Thôi thì vẫn phải vào, không vào biết điều tra từ đâu.
Hôm nay khômg có sổ sách gì để cộng nữa chỉ có việc trong trại lợn là ngổn ngang. Hôm nay bà Thanh dẫn con dâu đi đâu từ sáng, chỉ có mình thằng Quý còn ngủ trên tầng.
Xuống vườn, bà Chín nói với Gạo cái giọng khó chịu xỏ xiên:
– Nghe đâu u con nhà nó dắt nhau mua đồ biếu rồi, thấy bảo bên đằng nội thằ g Quý dưói mạn muốn gặp cháu dâu trưởng họ. Ông Long hôm nay dúi cho vợ ít tiền để mua sắm, lão ấy có nói một câu mà tao nghe đúng phết. Đấy là hôm ra tù lão khômg xấu hổ bằng hôm phải dẫn cái Thảo này về ra mắt họ hàng, đẹp thì không nói,chứ xấu tệ hại thế này chỉ có đeo mo.
Gạo không nói năng gì bởi cô đang chăm chăm vào cái buồng của cô Hường. Có lẽ phải điều tra ngay từ cái buồng này càng sớm càng tốt, nếu để qua một trăm ngày , e căn buồn của cô Hường sẽ bị dọn dẹp mang đi đốt hết. Và chuyện đầu tiên Gạo muốn biết là cô Hường tại sao lại đứng trước cổng nhà bà Thanh với cái bụng bầu, liệu cái bầu ấy có phải con ômg Lomg và cô ấy đế để đòi danh phận.
– À bác Chín, hôm nọ cháu để quên cái chìa khóa ở trong buồng cô Hường, cháu vào lấy nhé. Giờ mới nhớ ra, thầy cháu cứ nhắc suốt.
– Ờ, vào đấy mà lấy, lấy xong nhớ đóng cửa cẩn thận vào, không bà Thanh về trông thấy lại rách việc.
Gạo gật đầu, vào phòng cô Hường mà không ai để ý.
Cứ hễ mở cửa ra, mùi thơm của nước hoa xen lẫn với mùi ẩm mốc lại bốc lên, tất cả vẫn y nguyên như lần trước gạo vào. Lần này, cô muốn xem lại bài thơ được cô Hường ghi trên vách. Không phải bỗng tự nhiên cô lại có cảm giác bức tranh này có sự lạ , và cô Hường sẽ không bỗng tự nhiên viết ra bài thơ này lên tường cùng những con số bí ẩn mà theo như bà bói mù, nó có thể là dãy số luận lô đề. Vậy thì…. cô sẽ bắt đầu từ bài thơ và con số này.
Lấy tờ giấy với cái bút đã chuẩn bị trong túi quần ra Gạo chép lại nguyên si bài thơ cô Hường viết. Chẳng hiểu thế nào, chứ cảm giác viết lại bài thơ này nó lạ lắm, cứ bồi bồi, tim đập nhanh thổn thức, như chính gạo là cô hường yêu đời viết ra bài thơ tình yêu đầy ngọt ngào và ước mơ về một đám cưói trong mơ…
Gạo chép nguyên si khômg thiếu một chữ, viết xong, cất vào trong túi quần, tiếp tục lên giường lần sờ chăn màn, lục lọi cả gầm giường gầm chiếu không thu được gì ngoài màng nhện và một đầu thuốc lá đã hút đến đầu lọc
Nhặt đầu thuốc lá lên, Gạo nhìn vẫn còn dấu răng in trên ấy. Lạ thật, điếu thuốc này là của ai?chẳng lẽ cô Hường hút được thuốc? Hay là của ông long vô tình vứt lại?Không phải!Nếu cô ấy mà nghiện thuốc thì ắt không thể chỉ có một điếu mà phải nhiều điếu. Nhưng biết đâu cái mẩu thuốc này đơn giản chỉ là ai đó là đàn ông đã ở đây trước khi cô Hường đến ở thôi thì sao? Càng nghĩ, cô càng rối , bỏ đầu thuốc vào túi bóng cất đi Gạo tiếp tục tìm …
Trên giường không có gì, Gạo tìm xung quanh , có cái áo đi làm vẫn treo trên tường áo còn mới, vẫn còn nếp gấp, duy chỉ có hai tay áo là dính bẩn nguyên si ,đằng sau có một vết thủng như đinh han để lại. vết bẩn này lạ lắm, không phải đất ,cũng không phải màu cứt lợn dọn chuồng, nó lại xanh xanh như màu rau. Dưới đất ngày bên , có hai đôi giày vải loại dành cho công nhân, một đôi mới ,một đôi cũ. Đôi cũ đích thị có kiểu thum thủm do phân chuồng, còn đôi mới nguyên đấy, nhưng phần đế này lại cũng dính bẩn màu giống y hai cổ tay ,xanh xanh bẩn bẩn, Gạo khômg biết chính các có phải hai vết bẩn là một không, bởi đế bằng cao su không thể rõ bằng tay áo được.
– Lạ nhỉ! Đôi này mới thế này sao đã bẩn giống cái áo rồi….
– Gạo ơi!có thấy chìa khóa không để bác tìm hộ?
Đang đờ mặt ra nghĩ thì Gạo giật mình bởi câu nói của bà Chín. Lật đật để lại tất cả vào chỗ cũ, Gạo đi nhanh ra, trên tay cầm chùm chìa khóa mang theo nói:
– Đây rồi bác ạ, gớm khổ may là thấy đấy, chứ không thầy lại chửi chết cháu
Bà Chín gật đầu, bà bảo;
– Tìm được rồi thì nhanh đómg cửa lại đi, mất công bà thanh về thấy cái buồng ấy mở lại chết bác.
Gạo gật đầu, đóng lại cẩn thận rồi chạy theo sau, cô hỏi:
– bà Thanh ghét cô Hường ghê thế ạ?cháu không biết ông Long thích cô Hường ra mặt hay sao mà bà Thanh ghét cay ghét đắng thế?chắc phải bắt tận mặt hai người ăn nằm với nhau thì bà Thanh mới vậy phải không?
Bà Chín vừa làm vừa lắc đầu, bà bĩu môi nói:
– Gớm! Bắt tại trận thì mày nghĩ mụ Thanh để yên mà cái Hường yên thân mà rời khỏi, mụ ấy ghen thôi rồi,nghe đâu bảo lão Long này nhìn mông hay ngực cái Hường này thôi, hay đại loại là rìmh nó tắm nên bà Thanh sợ mất chồng nên đuổi sớm. Hôm nó mang bầu, thì bà Thanh càng tin nó ăn nằm với ômg Lomg, nên nhất quyết không cho vào.
Gạo lấn lá vừa làm phụ vừa hỏi, bởi ông bà Chín làm ở đây tiếp xúc với cô Hường nên ông bà là người rõ nhất. Chỉ tay về hướng buồng, Gạo lắc đầu ra vẻ ngán ngẩm than rồi bênh bà Thanh:
– Cháu nghĩ rồi, không tự dưng bà thamh lại ghen tuông vô cứ như vậy. Ai đời lại viết thơ tìmh lên tường,lại có cái số má gì bên cạnh,cháu e cô Hường không phải vừa đâu, chắc cô ấy đánh lô đề, hay đích thị cô Hường là gái làng chơi,nên mới biết lô đề, với cả biết hút chích thì sao….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.