Chương 75: Chương 75
Dao Ninh
14/11/2022
Không khí lúc này căng thẳng vô cùng, anh Kiên thấy vậy thì nói khéo:
– Thôi cũng toàn người quen biết mà, hôm nay lại là ngày trăm ngày cô Đỏ, tốt nhất mấy chuyện không vui ta cứ để sang một bên.
Tất cả gật đầu, lại tiếp tục ăn, ông Đỏ rót cho ông Phóng li rượu, ông uống sạch trơ đáy. Khuê ngồi cạnh Gạo , với Kiên, ba người nói chuyện với nhau, còn phía đối diện ông bà Chín với ông Tuất già cũng tụm vào làm một hội. Còn chừa mỗi cặp Hiếu Vui này chẳng ai có chuyện gì để nói. Từ cách ăn mặc, cho đến tóc tai, có thể trên huyện đấy được coi là mốt, còn ở đây người ta lại hay gọi với cái tên rất trìu mến”những con khỉ đỏ đít” . Và cũng như Gạo đã nói, trong giấy tờ Khuê vẫn còn là chính thất, thì người ta vẫn coi chị ta là vợ duy nhất, cô Vui kia dẫu có mamg thai con của Hiếu cũng chẳng ai thừa nhận.
Ngồi nửa bữa,thì ông Phóng về trước, để cho Khuê ở đấy chơi với Gạo, tiễn ông thông gia ra tận ngoài ngõ, ông Đỏ đưa cho ông phóng một bọc phần mang về, nghĩ có lẽ ông Phóng sẽ ngại mà không lấy, xong là cái lệ, ông Đỏ vẫn đưa:
– Ông ạ, thôi thì ông cũng chẳng ở lại lâu, tôi có bảo cái Gạo gói cho ông ít xôi chè, với thịt gà. Mong ông nhận cho tôi vui. Chuyện của hai đứa nó có ở được với nhau hay không thì tôi cũng không biết , nhưng thôi ông ạ, duyên số cả rồi…
Ông Phóng nhìn ômg Đỏ ánh mắt buồn gật đầu, nhận lấy bọc phần bằng hai tay, ông Phóng nói:
– Ông có đứa con gái út đáo để lắm ấy. Khi nào cháu nó học xong bảo sang nhà tôi ,tôi dẫn đi xin việc.
Ông Đỏ cười mừng đồng ý ngay, một câu nói của người ta bằng nghìn câu của người thấp cổ bé họng. Hai nhà hàn gắn tìmh cảm là điều mừng, chỉ tiếc là đôi vợ chồng khó mà tồn tại.
Chỉ còn Khuê ở đây vẫn đang nói chuyện với Gạo, so từ vóc dáng thần thái Khuê hơn hẳn cô vui kia. Thấy vợ cũ ngồi cùng, Hiếu lại khó chịu nói:
– Thầy mày về rồi mà mày không đi về đi à? Ngồi đây làm cái gì nữa?
– Tao ngồi đây nói chuyện với con Gạo, chị em tao đang kể chuyện có thằng làm nghề ăn cắp làm con gái nhà người ta có bầu, xong định vào nhà ăn trộm thì rơi lọt từ trên mái xuống, lấy được con vợ ấy xomg thì thầy vợ nó cho cả tiền để mua lễ, cho tiền đi chữa bệnh, xong lại xin việc nhàn nhã cho làm. Rồi có miếng bánh ngon định ăn của người ta, nhưng người ta không đồng ý thì căn trả. Sống tử tế ghê đấy, bây giờ bỏ vợ đi lấy đĩ chắc gì đã phải con mình mà nâng niu.
– Mày….
Hiếu nghe thì biết vợ đang nói đểu mình vung tay định tát, nhưng Khuê cũng không vừa vênh mặt lên thách thức;
– Tao thách mày đánh tao cái nữa đấy. Trước khi chê trách người khác ăn ở tệ với mình thì ngẫm xem bản thân mình có ra cái cứt gì đâu. Nếu muốn chứng minh bản thân có năng lực thì xin nghỉ việc ở xã đi rồi làm lại từ bàn tay trắng. Chứ cứ ngồi trên cơ ngơi người khác tạo dựng mà vỗ ngực nhận mình cố gắng thì nó buồn cười lắm. Mày yên tâm, nếu muốn li hôn thì thảo sẵn bản li hôn rồi cầm sang nhà tao kí, như cái cách mày đã nhảy sang nhà tao ăn cắp lần đầu tiên ấy. Tao không gì cũng ở với mày mấy chục năm, nên nhớ thầy mày không biết thóp của mày nhiều bằng tao đâu. Nhớ lấy, định giở trò gì với cha con tao, thì tao sợ cái chức văn thư mà mày chê ỏng chê ôi cũng chẳng giữ nổi mà ăn đâu.
Khuê híp con mắt cảnh cáo chồmg trước tất cả gia đình ông Đỏ. Đúng thật từ hôm về bên ấy tâm tímh của Khuê khác hẳn, khômg còn là con Khuê chịu đòn roi để níu kéo chồng mình nữa. Khuê nói đúng, nhà ả đưa Hiếu lên thì cũng đạp hắn xuống được, cho nên động vào nhà nó đến cái chân văn thư quèn cũng không giữ được.
Hiếu tức không nói được gì, vội lôi thốc lôi thác Cô Vui đang còn gặp cái đầu gà . Bữa cơm toàn bới móc nhau cũng vì thế mà chẳng ngon nghẻ gì.
Đêm ấy, trời đổ mưa như trút, sấm sét, gió bão cứ thế muốn tốc cả mái nhà Gạo đi. Ngồi bên hiên với bài thơ Cô Hường viết mà ngẩn ngơ, rốt cuộc Gạo vẫn không biết gì.
Bất chợt mưa hắt vào mặt khiến Gạo giật mình vội khép cánh cửa sổ lại cho mưa khỏi hất vào. Mưa to thật đấy, từ hè đến cửa sổ còn cả khoảng rộng vậy mà mưa vẫn bắn qua.
Toan thu dọn đồ lại cho gọn gàng thì Gạo khựng lại trước tờ giấy chép bài thơ của cô Hường. Gió cũng hắt vào khiến nó bị nhòe đi ba chỗ, nhưng khiến Gạo giật mình, Cô run rẩy lẩm nhẩm đọc ba chỗ nhòe ấy, rồi đọc cả dòng số dưới cùng của bài thơ. Gạo ngã ngồi xuống ghế bở cô đã luận ra được ý nghĩa bài thơ này nói về ai.
“Đoàng!”
Tiếng sấm khan một lần nữa nổ lớn kéo Gạo về thực tại, cùng lúc ấy cánh cửa sổ bung chốt mở ra khiến cô giật mình , hơi gió lạnh kèm theo sấm chớp cứ thế làm sáng rực căn buồng nhỏ chật hẹp. Vội kéo cửa vào thêm lần nữa, khi hai cánh cách nhau chỉ còn một gang tay, Gạo lại thấy bóng dáng cô Hường đứng trước sân nhà mình với cái bụng bầu , mảnh áo bị rách từ hôm còn sống bị bà Thanh vô tình xé bay lất phất trong gió bão khiến Gạo tái mặt vì sợ. Cửa đómg lại,cô tin đây không phải là ảo giác.
Đêm ấy Gạo không ngủ được, nằm suy nghĩ đủ điều, và quan trọng là do sợ. Ngoài kia trời đã ngớt dần mưa, nhưng gió vẫn mạnh ,khiến tất cả cửa buồng cứ như muốn bung cả chốt ra, không những vậy, gió lùa vào khe hở tạo nên những âm thanh như ai đang gào rít. Gạo chỉ mong trời sáng thật nhanh rồi phóng sang nhà ông Long để đối chứng sự thật.
Sáu giờ sáng, Gạo dậy nấu cơm cho ông Đỏ rồi đội nón đi ngay, không quên mang tờ giấy chép bài thơ của cô Hường.
Sang đến nơi ,thì ông bà Chín cũng đã dậy ,hai người cầm nắm xôi ông Đỏ gói phần mới vài miếng giò ăn lót dạ. Thấy Gạo sang , ông Chín nói;
– Hôm trước bác dặn không phải sang cơ mà, hôm nay còn sang sớm hơn mọi khi, có chuyện gì thế?
– Cháu sang có chút chuyện, bác ơi, nhà trên này bác có cầm chìa khóa không , cho cháu và một lát….
Bà Chín nghe Gạo muốn vào nhà trên liền hỏi lại:
– Có việc gì mà vào trong ấy. Bác có cầm chìa khóa đây, cơ mà phải có gì chính đáng bác mới mở được. Ông bà Thanh tin tưởng bác là vậy, cho nên bác không thể để tùy tiện người ngoài vào…
– Cháu muốn vào đấy kiểm tra một chút, bởi cháu nghĩ cháu đã biết cô Hường mang bầu con ai rồi
Nhắc đến chuyện này, bà Chín bỏ dở miếng xôi vội vàng đi lên mở cửa cho Gạo vào. Vừa nhai miếng xôi,bà vừa nói:
-Chắc chắn là của lão lomg rồi chứ gì, tao biết ngay ,nhưng mày cứ vào xem cái gì thì xem, có chứng cứ thì càng tốt, bởi nói mồm không thì ai tin.
Gạo không trả lời, sau khi mở cửa ra, Gạo đi vào trước, chợt cô dừng lại nói với bà Chín:
– Bác cứ ra ăn cho xong đi, tìm được cái gì, cháu báo.
Bà Chín muốn vào lắm ,xong bị Gạo can nên đành ra ngoài ăn, chỉ còn một mình Gạo đi vào. Không do dự, cô trèo lên phòng trên tầng rồi vào phòng ngay cạnh cổng xuống trại lợn. May mắn cho Gạo, cửa phòng không khóa, nên vào trong thuận lợi. Đập vào mắt Gạo khi bước chân vào đây là cái gạt tàn bên cạnh giường có một vài mẩu thuốc lá hiệu Panco Nga . .
Mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài , từ trên đây gạo có thể thấy toàn cảmh trại lợn, lẫn sân trước , và xa xa kia là bãi nghĩa địa chôn người. Dưới cửa sổ là mái tôn che hiên dưới sân, trên mái có một cái ống nước gắn chảy cạnh cửa sổ, cũng có thể vì lâu nên nó đã bị bục đường ống, cho nên bị rỉ xuống mái tôn, ẩm ướt sinh ra rêu cáu.
Trên hè, bà Chín nói với chồng:
– Chả biết có phát hiện ra được cái gì không? Thấy cái Gạo nó nhiệt tình tôi cũng mừng, nhưng nghĩ lại nếu không biết gì thì cũng không sao, cái Hường trên trời nó nhìn thấu tâm người sống là được
Nói xong thì bà hướng mắt về phía nhà trên, nhưng lia trúng Gạo đamg đứng ở cửa sổ nhìn ra vườn. Bà Chín hỏi chồng:
– Ơ kìa con bé kia nó đi lộn phòng à?sao lại đứng đấy?
Theo hướng tay ông Chín cũng nhìn lên, nhưng ông cũng như bà, không hiểu sao ra đấy làm cái gì.
Chỉ khi Gạo đi xuống vườn, gương mặt không giấu nổi nét buồn, cô im lặng, bà Chín nhìn cô rồi nói chắc chắn trước khi tống miếng xôi to cuối cùng vào mồm;
– Sao, biết chắc lão Long là tác giả rồi chứ gì .thôi cháu ạ, nếu mai trăm ngày cái Hường, bác nói chuyện với bà Thanh xem có làm lễ ở nhà được hay không, mụ ấy không đồng ý thì cũng thôi cháu ạ. Chứ người ta giàu có, suy nghĩ không tìmh cảm như người nghèo mình đâu. Rõ ràng chồng người ta có bậy bạ thật,xong người ta vẫn giữ bí mật, che giấu chồng đến cùng. Chuyện cũng qua lâu rồi, chẳng ai bới móc gây mâu thuẫn vì một người đã khuất cả. Các cụ nói rồi, môi hở răng lạnh….
– Ômg Lomg không phải là người ăn nằm với cô Hường!
Gạo nhìn bà Chín nói, bà vẫn cuộn tròn tờ giấy gói xôi vừa khẳng định:
– Không lão ấy thì ai?chẳng lẽ ômg Chín…
-Cái bà này,bà điên à mà nói tôi. Chuyện này đùa thì hay ho lắm à…
Ông Chín cáu trước cách nói so sánh về độ nghi ngờ, Gạo lắc đầu ,cô chua chát đáp;
– Không phải ông Chín, không phải ông Long. Mà thằng Quý mới là người khiến cô Hường có bầu.
Hai ông bà đang võ mồm mới nhau, nhưmg tuyệt nhiên phải dừng trước câu nói cùng khuôn mặt bần thần của Gạo. Không tin bà Chín liền gạt ngay:
– nói đùa cho đỡ cămg thẳng thôi chứ đùa nhiều không vui đâu. Bác vẫn nghĩ chỉ có ông long là có khả nămg lớn, chứ thằng Quý nó thiếu gì gái theo mà phải thích cái Hường, con Hường nó hơn cả tuổi thằng Quý thì yêu đương nỗi gì.
Bấy nhiêu đấy lí do cũng đủ khiến bà Chín không tin tưởng Gạo, ngược lại trong đầu bà còn nghĩ Gạo suy nghĩ nhiều đâm ra ớ ẩn. Gạo khẳng định lần nữa;
– Hai bác nghe không nhầm đâu, cháu sẽ chỉ cho hai bác thấy.
Nói xong, Gạo mở cửa buồng cô Hường , cầm trong đấy đôi giày vải còn mới, và chiếc áo dài tay treo trên tường đi thẳng lên trên nhà. Ông bà Chín vì khuôn mặt kiên đị h làm cho lung lay. Khômg nói không rằng, hai người bỏ dở nắm xôi ở hè chạy theo Gạo tìm sự thật.
– Thôi cũng toàn người quen biết mà, hôm nay lại là ngày trăm ngày cô Đỏ, tốt nhất mấy chuyện không vui ta cứ để sang một bên.
Tất cả gật đầu, lại tiếp tục ăn, ông Đỏ rót cho ông Phóng li rượu, ông uống sạch trơ đáy. Khuê ngồi cạnh Gạo , với Kiên, ba người nói chuyện với nhau, còn phía đối diện ông bà Chín với ông Tuất già cũng tụm vào làm một hội. Còn chừa mỗi cặp Hiếu Vui này chẳng ai có chuyện gì để nói. Từ cách ăn mặc, cho đến tóc tai, có thể trên huyện đấy được coi là mốt, còn ở đây người ta lại hay gọi với cái tên rất trìu mến”những con khỉ đỏ đít” . Và cũng như Gạo đã nói, trong giấy tờ Khuê vẫn còn là chính thất, thì người ta vẫn coi chị ta là vợ duy nhất, cô Vui kia dẫu có mamg thai con của Hiếu cũng chẳng ai thừa nhận.
Ngồi nửa bữa,thì ông Phóng về trước, để cho Khuê ở đấy chơi với Gạo, tiễn ông thông gia ra tận ngoài ngõ, ông Đỏ đưa cho ông phóng một bọc phần mang về, nghĩ có lẽ ông Phóng sẽ ngại mà không lấy, xong là cái lệ, ông Đỏ vẫn đưa:
– Ông ạ, thôi thì ông cũng chẳng ở lại lâu, tôi có bảo cái Gạo gói cho ông ít xôi chè, với thịt gà. Mong ông nhận cho tôi vui. Chuyện của hai đứa nó có ở được với nhau hay không thì tôi cũng không biết , nhưng thôi ông ạ, duyên số cả rồi…
Ông Phóng nhìn ômg Đỏ ánh mắt buồn gật đầu, nhận lấy bọc phần bằng hai tay, ông Phóng nói:
– Ông có đứa con gái út đáo để lắm ấy. Khi nào cháu nó học xong bảo sang nhà tôi ,tôi dẫn đi xin việc.
Ông Đỏ cười mừng đồng ý ngay, một câu nói của người ta bằng nghìn câu của người thấp cổ bé họng. Hai nhà hàn gắn tìmh cảm là điều mừng, chỉ tiếc là đôi vợ chồng khó mà tồn tại.
Chỉ còn Khuê ở đây vẫn đang nói chuyện với Gạo, so từ vóc dáng thần thái Khuê hơn hẳn cô vui kia. Thấy vợ cũ ngồi cùng, Hiếu lại khó chịu nói:
– Thầy mày về rồi mà mày không đi về đi à? Ngồi đây làm cái gì nữa?
– Tao ngồi đây nói chuyện với con Gạo, chị em tao đang kể chuyện có thằng làm nghề ăn cắp làm con gái nhà người ta có bầu, xong định vào nhà ăn trộm thì rơi lọt từ trên mái xuống, lấy được con vợ ấy xomg thì thầy vợ nó cho cả tiền để mua lễ, cho tiền đi chữa bệnh, xong lại xin việc nhàn nhã cho làm. Rồi có miếng bánh ngon định ăn của người ta, nhưng người ta không đồng ý thì căn trả. Sống tử tế ghê đấy, bây giờ bỏ vợ đi lấy đĩ chắc gì đã phải con mình mà nâng niu.
– Mày….
Hiếu nghe thì biết vợ đang nói đểu mình vung tay định tát, nhưng Khuê cũng không vừa vênh mặt lên thách thức;
– Tao thách mày đánh tao cái nữa đấy. Trước khi chê trách người khác ăn ở tệ với mình thì ngẫm xem bản thân mình có ra cái cứt gì đâu. Nếu muốn chứng minh bản thân có năng lực thì xin nghỉ việc ở xã đi rồi làm lại từ bàn tay trắng. Chứ cứ ngồi trên cơ ngơi người khác tạo dựng mà vỗ ngực nhận mình cố gắng thì nó buồn cười lắm. Mày yên tâm, nếu muốn li hôn thì thảo sẵn bản li hôn rồi cầm sang nhà tao kí, như cái cách mày đã nhảy sang nhà tao ăn cắp lần đầu tiên ấy. Tao không gì cũng ở với mày mấy chục năm, nên nhớ thầy mày không biết thóp của mày nhiều bằng tao đâu. Nhớ lấy, định giở trò gì với cha con tao, thì tao sợ cái chức văn thư mà mày chê ỏng chê ôi cũng chẳng giữ nổi mà ăn đâu.
Khuê híp con mắt cảnh cáo chồmg trước tất cả gia đình ông Đỏ. Đúng thật từ hôm về bên ấy tâm tímh của Khuê khác hẳn, khômg còn là con Khuê chịu đòn roi để níu kéo chồng mình nữa. Khuê nói đúng, nhà ả đưa Hiếu lên thì cũng đạp hắn xuống được, cho nên động vào nhà nó đến cái chân văn thư quèn cũng không giữ được.
Hiếu tức không nói được gì, vội lôi thốc lôi thác Cô Vui đang còn gặp cái đầu gà . Bữa cơm toàn bới móc nhau cũng vì thế mà chẳng ngon nghẻ gì.
Đêm ấy, trời đổ mưa như trút, sấm sét, gió bão cứ thế muốn tốc cả mái nhà Gạo đi. Ngồi bên hiên với bài thơ Cô Hường viết mà ngẩn ngơ, rốt cuộc Gạo vẫn không biết gì.
Bất chợt mưa hắt vào mặt khiến Gạo giật mình vội khép cánh cửa sổ lại cho mưa khỏi hất vào. Mưa to thật đấy, từ hè đến cửa sổ còn cả khoảng rộng vậy mà mưa vẫn bắn qua.
Toan thu dọn đồ lại cho gọn gàng thì Gạo khựng lại trước tờ giấy chép bài thơ của cô Hường. Gió cũng hắt vào khiến nó bị nhòe đi ba chỗ, nhưng khiến Gạo giật mình, Cô run rẩy lẩm nhẩm đọc ba chỗ nhòe ấy, rồi đọc cả dòng số dưới cùng của bài thơ. Gạo ngã ngồi xuống ghế bở cô đã luận ra được ý nghĩa bài thơ này nói về ai.
“Đoàng!”
Tiếng sấm khan một lần nữa nổ lớn kéo Gạo về thực tại, cùng lúc ấy cánh cửa sổ bung chốt mở ra khiến cô giật mình , hơi gió lạnh kèm theo sấm chớp cứ thế làm sáng rực căn buồng nhỏ chật hẹp. Vội kéo cửa vào thêm lần nữa, khi hai cánh cách nhau chỉ còn một gang tay, Gạo lại thấy bóng dáng cô Hường đứng trước sân nhà mình với cái bụng bầu , mảnh áo bị rách từ hôm còn sống bị bà Thanh vô tình xé bay lất phất trong gió bão khiến Gạo tái mặt vì sợ. Cửa đómg lại,cô tin đây không phải là ảo giác.
Đêm ấy Gạo không ngủ được, nằm suy nghĩ đủ điều, và quan trọng là do sợ. Ngoài kia trời đã ngớt dần mưa, nhưng gió vẫn mạnh ,khiến tất cả cửa buồng cứ như muốn bung cả chốt ra, không những vậy, gió lùa vào khe hở tạo nên những âm thanh như ai đang gào rít. Gạo chỉ mong trời sáng thật nhanh rồi phóng sang nhà ông Long để đối chứng sự thật.
Sáu giờ sáng, Gạo dậy nấu cơm cho ông Đỏ rồi đội nón đi ngay, không quên mang tờ giấy chép bài thơ của cô Hường.
Sang đến nơi ,thì ông bà Chín cũng đã dậy ,hai người cầm nắm xôi ông Đỏ gói phần mới vài miếng giò ăn lót dạ. Thấy Gạo sang , ông Chín nói;
– Hôm trước bác dặn không phải sang cơ mà, hôm nay còn sang sớm hơn mọi khi, có chuyện gì thế?
– Cháu sang có chút chuyện, bác ơi, nhà trên này bác có cầm chìa khóa không , cho cháu và một lát….
Bà Chín nghe Gạo muốn vào nhà trên liền hỏi lại:
– Có việc gì mà vào trong ấy. Bác có cầm chìa khóa đây, cơ mà phải có gì chính đáng bác mới mở được. Ông bà Thanh tin tưởng bác là vậy, cho nên bác không thể để tùy tiện người ngoài vào…
– Cháu muốn vào đấy kiểm tra một chút, bởi cháu nghĩ cháu đã biết cô Hường mang bầu con ai rồi
Nhắc đến chuyện này, bà Chín bỏ dở miếng xôi vội vàng đi lên mở cửa cho Gạo vào. Vừa nhai miếng xôi,bà vừa nói:
-Chắc chắn là của lão lomg rồi chứ gì, tao biết ngay ,nhưng mày cứ vào xem cái gì thì xem, có chứng cứ thì càng tốt, bởi nói mồm không thì ai tin.
Gạo không trả lời, sau khi mở cửa ra, Gạo đi vào trước, chợt cô dừng lại nói với bà Chín:
– Bác cứ ra ăn cho xong đi, tìm được cái gì, cháu báo.
Bà Chín muốn vào lắm ,xong bị Gạo can nên đành ra ngoài ăn, chỉ còn một mình Gạo đi vào. Không do dự, cô trèo lên phòng trên tầng rồi vào phòng ngay cạnh cổng xuống trại lợn. May mắn cho Gạo, cửa phòng không khóa, nên vào trong thuận lợi. Đập vào mắt Gạo khi bước chân vào đây là cái gạt tàn bên cạnh giường có một vài mẩu thuốc lá hiệu Panco Nga . .
Mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài , từ trên đây gạo có thể thấy toàn cảmh trại lợn, lẫn sân trước , và xa xa kia là bãi nghĩa địa chôn người. Dưới cửa sổ là mái tôn che hiên dưới sân, trên mái có một cái ống nước gắn chảy cạnh cửa sổ, cũng có thể vì lâu nên nó đã bị bục đường ống, cho nên bị rỉ xuống mái tôn, ẩm ướt sinh ra rêu cáu.
Trên hè, bà Chín nói với chồng:
– Chả biết có phát hiện ra được cái gì không? Thấy cái Gạo nó nhiệt tình tôi cũng mừng, nhưng nghĩ lại nếu không biết gì thì cũng không sao, cái Hường trên trời nó nhìn thấu tâm người sống là được
Nói xong thì bà hướng mắt về phía nhà trên, nhưng lia trúng Gạo đamg đứng ở cửa sổ nhìn ra vườn. Bà Chín hỏi chồng:
– Ơ kìa con bé kia nó đi lộn phòng à?sao lại đứng đấy?
Theo hướng tay ông Chín cũng nhìn lên, nhưng ông cũng như bà, không hiểu sao ra đấy làm cái gì.
Chỉ khi Gạo đi xuống vườn, gương mặt không giấu nổi nét buồn, cô im lặng, bà Chín nhìn cô rồi nói chắc chắn trước khi tống miếng xôi to cuối cùng vào mồm;
– Sao, biết chắc lão Long là tác giả rồi chứ gì .thôi cháu ạ, nếu mai trăm ngày cái Hường, bác nói chuyện với bà Thanh xem có làm lễ ở nhà được hay không, mụ ấy không đồng ý thì cũng thôi cháu ạ. Chứ người ta giàu có, suy nghĩ không tìmh cảm như người nghèo mình đâu. Rõ ràng chồng người ta có bậy bạ thật,xong người ta vẫn giữ bí mật, che giấu chồng đến cùng. Chuyện cũng qua lâu rồi, chẳng ai bới móc gây mâu thuẫn vì một người đã khuất cả. Các cụ nói rồi, môi hở răng lạnh….
– Ômg Lomg không phải là người ăn nằm với cô Hường!
Gạo nhìn bà Chín nói, bà vẫn cuộn tròn tờ giấy gói xôi vừa khẳng định:
– Không lão ấy thì ai?chẳng lẽ ômg Chín…
-Cái bà này,bà điên à mà nói tôi. Chuyện này đùa thì hay ho lắm à…
Ông Chín cáu trước cách nói so sánh về độ nghi ngờ, Gạo lắc đầu ,cô chua chát đáp;
– Không phải ông Chín, không phải ông Long. Mà thằng Quý mới là người khiến cô Hường có bầu.
Hai ông bà đang võ mồm mới nhau, nhưmg tuyệt nhiên phải dừng trước câu nói cùng khuôn mặt bần thần của Gạo. Không tin bà Chín liền gạt ngay:
– nói đùa cho đỡ cămg thẳng thôi chứ đùa nhiều không vui đâu. Bác vẫn nghĩ chỉ có ông long là có khả nămg lớn, chứ thằng Quý nó thiếu gì gái theo mà phải thích cái Hường, con Hường nó hơn cả tuổi thằng Quý thì yêu đương nỗi gì.
Bấy nhiêu đấy lí do cũng đủ khiến bà Chín không tin tưởng Gạo, ngược lại trong đầu bà còn nghĩ Gạo suy nghĩ nhiều đâm ra ớ ẩn. Gạo khẳng định lần nữa;
– Hai bác nghe không nhầm đâu, cháu sẽ chỉ cho hai bác thấy.
Nói xong, Gạo mở cửa buồng cô Hường , cầm trong đấy đôi giày vải còn mới, và chiếc áo dài tay treo trên tường đi thẳng lên trên nhà. Ông bà Chín vì khuôn mặt kiên đị h làm cho lung lay. Khômg nói không rằng, hai người bỏ dở nắm xôi ở hè chạy theo Gạo tìm sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.