Chương 3: Một ngày bị phá đám(1)
Hoài Lộc Tu Tâm
29/12/2021
Kỷ Tang nhất thời ngây ngẩn cả người. Loại trường hợp này, cô thực sự chưa từng trải qua. May mà đúng lúc này có một giọng nói tự nhiên vang lên: "Anh, sao anh lại ở đây. Làm em đi tìm nãy giờ."
Thẩm Tâm không biết từ lúc nào đã bước ra khỏi phòng tiệc đi tới chỗ hai người. Trong lúc đó, vẻ mặt cô nghi hoặc vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người. Thấy sắc mặt Kỷ Tang có vẻ không tốt, cô quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy Tang Tang?"
Mặt Kỷ Tang tái nhợt, giả bộ mạnh mẽ như vẫn ổn: "Không có gì..."
Song Thẩm Tâm khi nhìn thoáng qua điện thoại trên tay Thời Cảnh, bừng tỉnh đại ngộ, chớp chớp mắt: "Anh, anh muốn xin Wechat của Tang Tang sao? Em còn chưa kịp giới thiệu với anh đâu. Cô ấy tên Kỷ Tang, em gặp được trên máy bay khi về nước. Gia đình là văn phòng thiết kế nội thất chuyên nghiệp nổi tiếng, cô ấy còn là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi nữa."
Nói đến thì cũng cảm thấy xấu hổ, Kỷ Tang tự nhận mình chẳng phải người nhiệt tình giúp đỡ gì cả. Chuyện giúp đỡ Thẩm Tâm ở trên máy bay, chẳng qua là việc nhỏ không tốn chút công sức gì. Quan trọng nhất là cô nhìn thấy đôi bông tai phiên bản giới hạn của Chanel liền nghĩ kết giao thêm một người bạn cũng không phải chuyện gì xấu nhỉ.
Chỉ là xuất thân của Thẩm Tâm so với cô tưởng tượng còn giàu có hơn, con gái duy nhất của tập đoàn Thẩm thị ở Bắc Kinh. Hơn nữa còn ngây thơ hồn nhiên đến mức làm Kỷ Tang cảm thấy ngượng ngùng.
Mạch suy nghĩ quay về, Kỷ Tang trơ mắt thấy Thẩm Tâm vô cùng nhiệt tình lấy điện thoại của cô thêm Wechat của Thời Cảnh.
Làm xong còn lén lút quay lại nháy mắt với Kỷ Tang.
Kỷ Tang: "..."
Thẩm Tâm hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí đầy xấu hổ mà giới thiệu tiếp: "Đây là anh họ mình, Thời Cảnh. Năm nay anh ấy cũng mới từ nước ngoài về."
Kỷ Tang nắm chặt điện thoại, lúc này như một củ khoai lang nóng phỏng tay, mỉm cười ngượng nghịu.
Thời Cảnh mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ, lúc đi ngang qua bên cạnh Thẩm Tâm, anh dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói: "Về sau đừng có kết bạn tùy tiện, em biết chưa."
Nói xong cũng không quay lại nhìn Kỷ Tang một cái mà nhanh chóng bỏ đi.
Nụ cười của Kỷ Tang vốn đã không tự nhiên bây giờ cứng đờ lại.
Thẩm Tâm mê mang chớp chớp mắt, đợi người đi rồi liền vỗ vỗ ngực nói: "Làm mình sợ muốn chết. Tang Tang, tâm trạng anh họ mình có vẻ không tốt. Nhưng mà cậu không cần sợ anh ấy đâu, anh ấy vẫn luôn luôn như thế này đấy chứ không phải chĩa mũi nhọn về phía chúng ta đâu."
Anh ta chính là chĩa mũi nhọn về phía mình!
Kỷ Tang khóc không ra nước mắt. Nhìn bạn tốt mới thêm ở Wechat, rốt cuộc thế này là có thắng cược hay không đây?
Chờ tới lúc tiệc tối kết thúc, Kỷ Tang bộ dạng ủ rũ, không có chút phấn chấn nào.
Vivian đóng cửa xe, báo cho tài xế địa chỉ khách sạn rồi mới hưng phấn quay đầu lại hỏi Kỷ Tang: "Tang Tang, mau nói cho tôi biết làm thế nào cô thêm được Wechat của anh ta?"
Trong bữa tiệc tối, cô đã nghe được các danh viện và công tử các loại tin đồn bát quái về Thời Cảnh. Tuy thật giả trộn lẫn nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là anh ta là người thừa kế trẻ tuổi ưu tú duy nhất của tập đoàn Thời thị, thủ đoạn cực kỳ lợi hại, người trong vòng nghe thấy tên đều sợ vỡ mật.
12 giờ đêm ở Bắc Kinh, cơn mưa tầm tã đã dừng lại. Kỷ Tang mở cửa sổ xe, làn gió ẩm thổi bay vài sợi tóc lòa xòa giữa trán về phía sau.
Cô khẽ nói thầm: "Có gì đặc biệt hơn người."
Vivian: "Cái gì cơ?"
Kỷ Tang hít sâu một hơi, như là muốn đem phẫn uất trong lòng biểu đạt ra hết: "Tôi nói, nhà tư bản đều là quỷ hút máu! Có gì mà đặc biệt hơn người!"
Đại khái vì tiếng cô chứa đầy khuất nhục và cả sự căm phẫn, đến cả tài xế cũng quay lại nhìn Kỷ Tang vài lần, hoài nghi cô có phải một con ma men không rõ thần trí không.
Vivian sờ trán cô: "Không phát sốt nha. Rốt cuộc cô cùng anh ta nói cái gì vậy? Không phải là anh ta muốn dùng quy tắc ngầm với cô chứ?"
Kỷ Tang hất tay Vivian ra, dựa tay mình vào cửa sổ xe, chống cằm nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, vừa bực mình vừa phiền muộn.
Vivian che miệng cười trộm: "Được rồi được rồi, nói đùa thôi. Nhưng mà nói thật cho dù dùng quy tắc ngầm thì thế nào, cặp với đại gia ai mà không nghĩ tới chứ. Huống chi, đại gia này bộ dáng lại còn không tệ."
Kỷ Tang nhíu mày, không nói chuyện, trong lòng cảm thấy bực bội. Cô thực sự muốn gả cho người có tiền nhưng không có suy bại đến mức phải cặp kè với đại gia đi.
Kỷ Tang không rõ ý vị nói: "Nếu cô muốn, tôi cho cô Wechat của anh ta."
Nói tới đây, cô nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng lướt đầu ngón tay tới ảnh đại diện của Thời Cảnh, đem ẩn bạn tốt.
Thẩm Tâm không biết từ lúc nào đã bước ra khỏi phòng tiệc đi tới chỗ hai người. Trong lúc đó, vẻ mặt cô nghi hoặc vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người. Thấy sắc mặt Kỷ Tang có vẻ không tốt, cô quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy Tang Tang?"
Mặt Kỷ Tang tái nhợt, giả bộ mạnh mẽ như vẫn ổn: "Không có gì..."
Song Thẩm Tâm khi nhìn thoáng qua điện thoại trên tay Thời Cảnh, bừng tỉnh đại ngộ, chớp chớp mắt: "Anh, anh muốn xin Wechat của Tang Tang sao? Em còn chưa kịp giới thiệu với anh đâu. Cô ấy tên Kỷ Tang, em gặp được trên máy bay khi về nước. Gia đình là văn phòng thiết kế nội thất chuyên nghiệp nổi tiếng, cô ấy còn là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi nữa."
Nói đến thì cũng cảm thấy xấu hổ, Kỷ Tang tự nhận mình chẳng phải người nhiệt tình giúp đỡ gì cả. Chuyện giúp đỡ Thẩm Tâm ở trên máy bay, chẳng qua là việc nhỏ không tốn chút công sức gì. Quan trọng nhất là cô nhìn thấy đôi bông tai phiên bản giới hạn của Chanel liền nghĩ kết giao thêm một người bạn cũng không phải chuyện gì xấu nhỉ.
Chỉ là xuất thân của Thẩm Tâm so với cô tưởng tượng còn giàu có hơn, con gái duy nhất của tập đoàn Thẩm thị ở Bắc Kinh. Hơn nữa còn ngây thơ hồn nhiên đến mức làm Kỷ Tang cảm thấy ngượng ngùng.
Mạch suy nghĩ quay về, Kỷ Tang trơ mắt thấy Thẩm Tâm vô cùng nhiệt tình lấy điện thoại của cô thêm Wechat của Thời Cảnh.
Làm xong còn lén lút quay lại nháy mắt với Kỷ Tang.
Kỷ Tang: "..."
Thẩm Tâm hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí đầy xấu hổ mà giới thiệu tiếp: "Đây là anh họ mình, Thời Cảnh. Năm nay anh ấy cũng mới từ nước ngoài về."
Kỷ Tang nắm chặt điện thoại, lúc này như một củ khoai lang nóng phỏng tay, mỉm cười ngượng nghịu.
Thời Cảnh mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ, lúc đi ngang qua bên cạnh Thẩm Tâm, anh dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói: "Về sau đừng có kết bạn tùy tiện, em biết chưa."
Nói xong cũng không quay lại nhìn Kỷ Tang một cái mà nhanh chóng bỏ đi.
Nụ cười của Kỷ Tang vốn đã không tự nhiên bây giờ cứng đờ lại.
Thẩm Tâm mê mang chớp chớp mắt, đợi người đi rồi liền vỗ vỗ ngực nói: "Làm mình sợ muốn chết. Tang Tang, tâm trạng anh họ mình có vẻ không tốt. Nhưng mà cậu không cần sợ anh ấy đâu, anh ấy vẫn luôn luôn như thế này đấy chứ không phải chĩa mũi nhọn về phía chúng ta đâu."
Anh ta chính là chĩa mũi nhọn về phía mình!
Kỷ Tang khóc không ra nước mắt. Nhìn bạn tốt mới thêm ở Wechat, rốt cuộc thế này là có thắng cược hay không đây?
Chờ tới lúc tiệc tối kết thúc, Kỷ Tang bộ dạng ủ rũ, không có chút phấn chấn nào.
Vivian đóng cửa xe, báo cho tài xế địa chỉ khách sạn rồi mới hưng phấn quay đầu lại hỏi Kỷ Tang: "Tang Tang, mau nói cho tôi biết làm thế nào cô thêm được Wechat của anh ta?"
Trong bữa tiệc tối, cô đã nghe được các danh viện và công tử các loại tin đồn bát quái về Thời Cảnh. Tuy thật giả trộn lẫn nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là anh ta là người thừa kế trẻ tuổi ưu tú duy nhất của tập đoàn Thời thị, thủ đoạn cực kỳ lợi hại, người trong vòng nghe thấy tên đều sợ vỡ mật.
12 giờ đêm ở Bắc Kinh, cơn mưa tầm tã đã dừng lại. Kỷ Tang mở cửa sổ xe, làn gió ẩm thổi bay vài sợi tóc lòa xòa giữa trán về phía sau.
Cô khẽ nói thầm: "Có gì đặc biệt hơn người."
Vivian: "Cái gì cơ?"
Kỷ Tang hít sâu một hơi, như là muốn đem phẫn uất trong lòng biểu đạt ra hết: "Tôi nói, nhà tư bản đều là quỷ hút máu! Có gì mà đặc biệt hơn người!"
Đại khái vì tiếng cô chứa đầy khuất nhục và cả sự căm phẫn, đến cả tài xế cũng quay lại nhìn Kỷ Tang vài lần, hoài nghi cô có phải một con ma men không rõ thần trí không.
Vivian sờ trán cô: "Không phát sốt nha. Rốt cuộc cô cùng anh ta nói cái gì vậy? Không phải là anh ta muốn dùng quy tắc ngầm với cô chứ?"
Kỷ Tang hất tay Vivian ra, dựa tay mình vào cửa sổ xe, chống cằm nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, vừa bực mình vừa phiền muộn.
Vivian che miệng cười trộm: "Được rồi được rồi, nói đùa thôi. Nhưng mà nói thật cho dù dùng quy tắc ngầm thì thế nào, cặp với đại gia ai mà không nghĩ tới chứ. Huống chi, đại gia này bộ dáng lại còn không tệ."
Kỷ Tang nhíu mày, không nói chuyện, trong lòng cảm thấy bực bội. Cô thực sự muốn gả cho người có tiền nhưng không có suy bại đến mức phải cặp kè với đại gia đi.
Kỷ Tang không rõ ý vị nói: "Nếu cô muốn, tôi cho cô Wechat của anh ta."
Nói tới đây, cô nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng lướt đầu ngón tay tới ảnh đại diện của Thời Cảnh, đem ẩn bạn tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.