[Gia Đấu] Xuyên Thành Thứ Nữ Báo Thù
Chương 17:
Thái Uông Uông
05/08/2024
Nhìn lại, nam nhân mặc áo gấm đã thoắt cái chạy sang bên cạnh. Lộ ra nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt đó góc cạnh rõ ràng, đường nét hàm dưới cực kỳ đẹp. Sống mũi cao thẳng, có thể thấy đây là một nam nhân vô cùng tuấn tú.
Còn nam nhân có râu kia thì đang ôm chặt cổ ngã sấp xuống đất, máu đỏ tươi trào ra khắp nơi.
Hồng Lộ bên này không nhìn thấy gì, thấy sắc mặt Thẩm Diệc thay đổi, nàng ta định hỏi. Thẩm Diệc liền ngăn nàng ta lại. Hồng Lộ cũng hiểu chuyện, vội vàng ngậm miệng gật đầu.
Bên kia, nam nhân mặc áo gấm nói: "Ném xa một chút, đạo tràng của thần tiên, tốt nhất là đừng nên vấy bẩn".
"Vâng". Hai người thị vệ kéo lấy mắt cá chân của nam nhân kia lôi đi, máu trên cổ vẫn chảy, phun ra khắp nơi. Nam nhân kia rõ ràng vẫn còn sống, nhưng bị thương ở dây thanh quản, không thể kêu được.
Một tay ôm cổ, một tay quơ quào muốn cố định mình trên mặt đất, nhưng rốt cuộc cũng vô dụng, vẫn bị kéo đi như một con thú vừa bị săn.
Thẩm Diệc cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này.
Nói thật, tận mắt nhìn thấy cảnh giết người, không thể không sợ, nhưng nàng cũng không vội vàng bỏ chạy.
Đợi đến khi nam nhân có râu bị kéo đi xa, Thẩm Diệc nghe thấy giọng nói dễ nghe kia nói: "Ra đây đi, lấp ló nơi đó làm gì?"
Hồng Lộ giật mình.
Thẩm Diệc định thần lại, nắm chặt tay Hồng Lộ, ra hiệu cho nàng ta rằng nàng sẽ ra ngoài. Hồng Lộ kinh hãi muốn kéo nàng, bị Thẩm Diệc trừng mắt nhìn một cái liền không dám động đậy.
Thẩm Diệc hít một hơi thật sâu mới bước ra ngoài. Mặc dù thế giới này khác với thế giới mà nàng từng biết, giết người dường như cũng không phải là chuyện gì đặc biệt đáng ngạc nhiên. Nhưng tam quan mấy chục năm của nàng khiến nàng đến nay vẫn khó có thể chấp nhận hoàn toàn.
Chuyện như vậy, không hoảng sợ là không thể. Nhưng nàng cũng có thể bình tĩnh lại.
"Là một tiểu thư sao, sợ hết hồn rồi chứ?" Nam nhân mặc áo gấm cười nhìn lại: "Nhìn xem, mặt đã trắng bệch cả rồi".
Thẩm Diệc khom người: "Công tử chê cười rồi, con gái khuê các, lần đầu tiên gặp cảnh tượng như vậy. Thật sự có chút sợ hãi".
Nam nhân mặc áo gấm cười lên, dường như cảm thấy thật buồn cười: "Còn có thể đối đáp trôi chảy, cũng không khóc, điều này thật hiếm thấy".
"Chuyện của công tử, tiểu nữ không có ý muốn hỏi nhiều. Cũng không biết công tử họ tên là gì. Công tử có thể không để ý đến tiểu nữ". Thẩm Diệc nói.
Còn nam nhân có râu kia thì đang ôm chặt cổ ngã sấp xuống đất, máu đỏ tươi trào ra khắp nơi.
Hồng Lộ bên này không nhìn thấy gì, thấy sắc mặt Thẩm Diệc thay đổi, nàng ta định hỏi. Thẩm Diệc liền ngăn nàng ta lại. Hồng Lộ cũng hiểu chuyện, vội vàng ngậm miệng gật đầu.
Bên kia, nam nhân mặc áo gấm nói: "Ném xa một chút, đạo tràng của thần tiên, tốt nhất là đừng nên vấy bẩn".
"Vâng". Hai người thị vệ kéo lấy mắt cá chân của nam nhân kia lôi đi, máu trên cổ vẫn chảy, phun ra khắp nơi. Nam nhân kia rõ ràng vẫn còn sống, nhưng bị thương ở dây thanh quản, không thể kêu được.
Một tay ôm cổ, một tay quơ quào muốn cố định mình trên mặt đất, nhưng rốt cuộc cũng vô dụng, vẫn bị kéo đi như một con thú vừa bị săn.
Thẩm Diệc cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này.
Nói thật, tận mắt nhìn thấy cảnh giết người, không thể không sợ, nhưng nàng cũng không vội vàng bỏ chạy.
Đợi đến khi nam nhân có râu bị kéo đi xa, Thẩm Diệc nghe thấy giọng nói dễ nghe kia nói: "Ra đây đi, lấp ló nơi đó làm gì?"
Hồng Lộ giật mình.
Thẩm Diệc định thần lại, nắm chặt tay Hồng Lộ, ra hiệu cho nàng ta rằng nàng sẽ ra ngoài. Hồng Lộ kinh hãi muốn kéo nàng, bị Thẩm Diệc trừng mắt nhìn một cái liền không dám động đậy.
Thẩm Diệc hít một hơi thật sâu mới bước ra ngoài. Mặc dù thế giới này khác với thế giới mà nàng từng biết, giết người dường như cũng không phải là chuyện gì đặc biệt đáng ngạc nhiên. Nhưng tam quan mấy chục năm của nàng khiến nàng đến nay vẫn khó có thể chấp nhận hoàn toàn.
Chuyện như vậy, không hoảng sợ là không thể. Nhưng nàng cũng có thể bình tĩnh lại.
"Là một tiểu thư sao, sợ hết hồn rồi chứ?" Nam nhân mặc áo gấm cười nhìn lại: "Nhìn xem, mặt đã trắng bệch cả rồi".
Thẩm Diệc khom người: "Công tử chê cười rồi, con gái khuê các, lần đầu tiên gặp cảnh tượng như vậy. Thật sự có chút sợ hãi".
Nam nhân mặc áo gấm cười lên, dường như cảm thấy thật buồn cười: "Còn có thể đối đáp trôi chảy, cũng không khóc, điều này thật hiếm thấy".
"Chuyện của công tử, tiểu nữ không có ý muốn hỏi nhiều. Cũng không biết công tử họ tên là gì. Công tử có thể không để ý đến tiểu nữ". Thẩm Diệc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.