Giả Diện Hoàng Kim (Mặt Nạ Vàng)
Chương 1
Trường Lê
04/03/2022
" Rào....Rào....Rào.."
" Ùng.....Uỳnh....Oàng..."
Bên ngoài lúc này trời đang đổ mưa tầm tã, xen lẫn tiếng mưa là những tiếng đập cửa liên hồi.
" Rầm....Rầm.....Rầm "
- - Cứu....cứu....tôi....với...
" Cộc....Cộc....Cộc..."
Tiếng đập cửa dần trở nên yếu ớt, bên trong nhà, Hùng giật mình tỉnh giấc, anh ngồi bật dậy, những giọt mồ hôi trên trán khẽ chảy xuống. Vợ Hùng là Giang đang nằm bên cạnh, thấy chồng đột nhiên choàng tỉnh giữa đêm, khẽ khàng cô hỏi:
- - Anh sao vậy...? Trời mưa, sấm động lớn quá khiến anh không ngủ được à...?
Khẽ đưa tay ngăn vợ, Hùng nhắm mắt lắng nghe, ngoài tiếng mưa, còn có âm thanh gì đó đang khẽ vang lên, Hùng nói:
- - Bên ngoài có người đang gõ vào cửa cổng.
Trời mưa rào, chưa kể đến sấm chớp vang động, Giang đáp:
- - Không phải chứ, đã nửa đêm rồi, hơn nữa đang mưa to, ai lại gõ cửa, gõ cổng giờ này.
Không nói năng gì, Hùng bước xuống giường, mặc vội cái áo, Hùng lao ra bên ngoài cơn mưa tầm tã. Mở tung cánh cổng chính, đang nằm trên bậc thềm trước cổng là một người đàn ông mặc đồ đen, cánh tay anh ta vẫn đưa lên gõ vào cổng một cách vô thức, miệng thều thào:
- - Cứu....cứu....với...
Hùng vội đỡ anh ta nằm ngửa lại, lúc này Hùng mới nhận ra, người này đang bị thương rất nặng, anh ta bị đâm ngay vùng bụng, máu vẫn chưa ngừng chảy.
Hùng lay người anh ta rồi hỏi lớn:
- - Này.....tỉnh lại đi.....Cậu là ai...?
" Bộp "
Bất chợt, người lạ mặt kia đưa tay chụp lấy bàn tay của Hùng, mắt anh ta không nhìn Hùng mà nhìn về góc bậc thềm cánh cổng, nơi có chút mái che tránh mưa. Đưa bàn tay còn lại lên rồi chỉ một ngón về phía ấy, anh ta run run những câu nói cuối cùng:
- - Con.....của...anh Phong.....hãy....hãy.....cứu....lấy....đứa...bé..
Nhìn theo hướng chỉ tay của người này, Hùng thấy trong góc bậc thềm là một bọc vải được phủ một lớp áo mưa. Trời tối lại thêm mưa lớn nên nãy giờ Hùng không chú ý, ánh chớp lóe lên sáng bừng cả một góc trời.
Hùng sững sờ khi nhìn xuống thì người đàn ông kia đãtrút hơi thở cuối cùng. Giang bây giờ mới đem theo ô chạy ra, chứng kiến cảnh tượng ngay trước cổng nhà mình, nhìn thấy người lạ cơ thể đầy máu nằm trên tay chồng mình, Giang sợ hãi đến rơi cả chiếc ô cô định mang ra che mưa cho chồng xuống đất.
Khẽ đặt người đàn ông kia xuống, Hùng vội lao tới góc bậc thềm, nhẹ nhàng mở lớp áo mưa phủ bên ngoài bọc vải. Bên trong bọc vải ấy là một đứa trẻ sơ sinh chỉ độ 1 tháng tuổi. Mặc cho ông trời gầm thét, mặc cho sấm chớp đùng đùng, mặc cho cơn mưa tầm tã chưa có hồi kết, đứa trẻ ấy nằm trong bọc vải vẫn không hề khóc lấy một tiếng.
" Ùng...Oàng "
Tiếng sấm rung chuyển cả đất trời, Giang đứng đó vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh, Giang hỏi chồng:
- - Chuyện.....chuyện....này là sao....?
Hùng im lặng không đáp, ẵm đứa bé trong tay, Hùng cúi xuống nhặt chiếc ô che cho nó khỏi ướt, lúc này Hùng mới trả lời vợ:
- - Đi vào đi, chuyện này anh sẽ kể cho em nghe sau.....Trước tiên cần phải giải quyết rắc rối trước mắt đã.
Giang vội chạy theo chồng, vừa đi cô vừa hỏi:
- - Nhưng....đứa...đứa bé này....là ai...?
Hùng nghiến răng, bàn tay Hùng nắm chặt lại, có lẽ do trời mưa nên Giang không biết, chồng cô đang khóc, Hùng trả lời:
- - Từ hôm nay, nó sẽ là con của chúng ta......
[.......]
14 năm sau......
Tại trường trung học cơ sở Vạn Mỹ nơi Vũ ( nhân vật chính của chúng ta) đang theo học, giờ tan học.....
- - Ê thằng kia, đứng lại đã, mày định bỏ về như thế à...? Chẳng phải đầu giờ vào lớp mày mạnh miệng kể tội bọn tao cho cô giáo chủ nhiệm lắm mà nhỉ...?
Cậu thanh niên mắt đeo kính, gương mặt hiền lành, có phần nhút nhát cố gắng né sang một bên để tìm đường thoát nhưng đám học sinh ngổ ngáo kia vẫn cố tình chặn đường, một thằng đầu đinh, mặt mũi bặm trợn đứng trước mặt cậu lầm lừ:
- - Mày không thoát được đâu, khôn hồn thì đi theo bọn tao ra góc đằng kia.
Không để cho cậu nhóc kịp đồng ý hay từ chối, đám học sinh kéo xềnh xệch cậu đi trong tiếng cười đầy khoái trí. Tới góc khuất, cậu nhóc bị quây kín, kèm theo đó là những lời chửi bới, miệt thị:
- - Thằng bốn mắt, mày biết tội của mày chưa...? Sao mày dám hớt lẻo với cô giáo hả..?
Cậu nhóc khúm núm, run rẩy đáp:
- - Tôi....tôi xin lỗi, nhưng....nhưng.....lỗi các...cậu gây...ra.....Tôi không...thể giấu được..
Thằng đầu đinh túm cổ áo cậu nhóc rồi nghiến răng nói:
- - Mày không nói không ai bảo mày câm, hiểu chưa...? Chà chà, học sinh giỏi nhất lớp, à không, nhất khối, nhất toàn trường, mày cậy có giáo viên đứng sau bảo vệ nên khinh thường bọn tao phải không...? Đằng nào các bố đây cũng bị kiểm điểm rồi, hôm nay, phải cho mày một trận. Chúng mày đâu, đánh nó cho tao...
Cậu nhóc sợ hãi dùng cặp sách che lấy phần đầu, nhưng trước khi đám học sinh côn đồ ra tay thì một giọng nói vang lên:
- - Mấy thằng chó, thả anh tao ra.
Thằng đầu đinh trợn mắt, quay lại nhìn xem ai lớn tiếng, nhìn xong nó cười khẩy:
- - Ê, ranh con lớp 8, thích ăn đòn hả...? Tao đếm đến 3, không biến là tao đánh cả mày, nghe chưa...?
Một thằng trong nhóm bắt nạt chỉ tay về phía cậu nhóc mới xuất hiện rồi nói:
- - Hình như 2 thằng này là anh em đấy, tao thấy thi thoảng chúng nó đi với nhau. Lại thích làm người hùng hả cu em lớp 8.
Thằng đầu đinh bắt đầu đếm:
- - 1....2....
Cậu nhóc đeo kính hét lên:
- - Vũ.....kệ anh, chạy đi em.....Chạy đi...
" Bộp "
Còn chưa kịp nói hết câu thì Vũ đáp mạnh cái cặp về phía đám học sinh côn đồ, lực ném khá mạnh, Vũ nhắm thẳng vào thằng đầu đinh.
" Pạch "
Thằng đầu đinh đưa tay hất tung chiếc cặp sang một bên, nó cười:
- - Muỗi đốt inox, chỉ có.....
" Bốp....Bốp "
Ngay khi cái cặp bị đẩy sang ngang, Vũ nhanh như cắt đã áp sát thằng đầu đinh từ lúc nào. Tung liên tiếp 2 cú đấm vào chính giữa mặt thằng nhóc đầu đinh, khiến cho thằng này ngã ngửa ra đằng sau mặc dù cơ thể nó khá là cao lớn. Chưa dừng lại ở đó, Vũ tiếp tục hạ thấp trọng tâm rồi vung chân quét trụ, đòn đánh vừa nhanh, lại mang tính bất ngờ nên sau pha quét trụ, Vũ khiến cho 3 thằng khác phải quỵ chân xuống đất.
Chỉ chờ có thế, Vũ nắm đầu một thằng, lên gối, tiện chân Vũ đá vòng, đòn tấn công khiến cả 3 thằng ôm đầu giãy dụa một cách đau đớn.
" Hây.....Ya "
Vũ thủ thế sau khi tấn công, mắt lừ lừ nhìn thằng còn lại đang hoang mang, Vũ dứ dứ nắm đấm khiến nó ôm cặp bỏ chạy.
Nhặt cặp sách của mình lên, Vũ đưa tay kéo cậu nhóc đeo kính, cũng là anh trai của mình dậy, Vũ cười khì khì:
- - Anh Vượng, mình về thôi.
Vượng vẫn còn lúng túng khi nhìn xung quanh, bọn bắt nạt mình vẫn nằm đất, bản tính hiền lành, nhút nhát nên Vượng cắp cặp rồi cùng Vũ rời khỏi hiện trường đánh nhau. Vừa đi Vượng vừa lắp bắp:
- - Sao...em...em lại...đánh chúng nó.....Anh sợ...tụi nó...sẽ.....
Vũ cười:
- - Anh cứ đùa, chúng nó đánh anh, em là em của anh chẳng lẽ lại đứng nhìn. Anh cũng thấy rồi còn gì, nếu chúng nó còn bắt nạt anh, em sẽ đánh tiếp.....Khì khì khì.
Vương đáp:
- - Không phải như thế, chẳng phải bố đã nói em không được dùng võ đánh người rồi hay sao...?
Vũ đưa tay làm dấu suỵt:
- - Anh không kể thì làm gì có ai biết.....Ha ha ha, mà này, anh có thấy chúng ta khác nhau không, là anh em mà đến cả thầy cô giáo cũng bảo, chúng ta chẳng giống nhau gì cả.....Em thì chỉ thích học võ, đánh đấm, còn anh thì ngược lại. Có khi nào, em là do bố mẹ nhặt ở đâu về nuôi không nhỉ...? Ha ha ha....Ha ha ha.
Vượng nói:
- - Em lại ăn nói linh tinh rồi, chẳng phải bố nói em giống bố, còn anh giống mẹ sao. Đừng quan tâm người ngoài nói gì, chúng ta mãi mãi là anh em ruột.
Vũ cười:
- - Em biết mà, em chỉ đùa thôi...
Hai anh em khoác vai nhau trên con đường về nhà, Vượng hơn Vũ 1 tuổi, cả 2 là con của ông bà Hùng - Giang. Mọi người ai cũng tưởng Vũ và Vượng là 2 anh em ruột, nhưng sự thật thì không phải vậy......Cơn mưa trong cái đêm 14 năm về trước đã mở ra cho cậu nhóc đỏ hỏn ấy một cuộc sống mới, nhưng guồng quay của số phận chưa bao giờ dừng lại. Quá khứ có thể ngủ yên, nhưng không khi nào yên bình cả.
[........]
Ở một nơi khác, gã giang hồ cộm cán, kẻ tàn bạo đã gây ra vụ thảm sát 14 năm về trước cho gia đình Phong, một người cạnh tranh trực tiếp cho vị trí đứng đầu khu vực toàn tỉnh vừa giật mình sau giấc ngủ trưa.
Gã ngồi bật dậy, đôi bàn tay khẽ run lên, có lẽ gã vừa gặp phải một ác mộng, hoặc một hình ảnh gã muốn quên trong quá khứ.
Cô gái trẻ xinh đẹp năm nay chỉ độ 20 tuổi đang nằm cạnh gã với thân hình nóng bỏng, không mảnh vải che thân, cô ta khẽ mân mê những ngón tay mềm mại lên cơ thể gã giang hồ trung niên với những hình xăm chi chít, chằng chịt, hắn cởi trần nhưng với những hình xăm đó, nhìn hắn như đang mặc một chiếc áo đủ màu sắc.
Cô gái hỏi:
- - Anh Hưởng, anh sao vậy....? Nãy anh ngủ mà cứ nghiến răng làm em sợ quá.
Hưởng, hay còn được giới giang hồ gọi với cái tên Hưởng " Chì ", gã không nói không rằng, bước xuống giường, gã đi thẳng vào nhà tắm, dưới làn nước chảy từ vòi sen, Hưởng " Chì " siết hai bàn tay lại, gã nghĩ trong đầu:
" Một thằng đã chết cách đây mười mấy năm tại sao lại khiến mình phải run sợ thế này..? "
" Ùng.....Uỳnh....Oàng..."
Bên ngoài lúc này trời đang đổ mưa tầm tã, xen lẫn tiếng mưa là những tiếng đập cửa liên hồi.
" Rầm....Rầm.....Rầm "
- - Cứu....cứu....tôi....với...
" Cộc....Cộc....Cộc..."
Tiếng đập cửa dần trở nên yếu ớt, bên trong nhà, Hùng giật mình tỉnh giấc, anh ngồi bật dậy, những giọt mồ hôi trên trán khẽ chảy xuống. Vợ Hùng là Giang đang nằm bên cạnh, thấy chồng đột nhiên choàng tỉnh giữa đêm, khẽ khàng cô hỏi:
- - Anh sao vậy...? Trời mưa, sấm động lớn quá khiến anh không ngủ được à...?
Khẽ đưa tay ngăn vợ, Hùng nhắm mắt lắng nghe, ngoài tiếng mưa, còn có âm thanh gì đó đang khẽ vang lên, Hùng nói:
- - Bên ngoài có người đang gõ vào cửa cổng.
Trời mưa rào, chưa kể đến sấm chớp vang động, Giang đáp:
- - Không phải chứ, đã nửa đêm rồi, hơn nữa đang mưa to, ai lại gõ cửa, gõ cổng giờ này.
Không nói năng gì, Hùng bước xuống giường, mặc vội cái áo, Hùng lao ra bên ngoài cơn mưa tầm tã. Mở tung cánh cổng chính, đang nằm trên bậc thềm trước cổng là một người đàn ông mặc đồ đen, cánh tay anh ta vẫn đưa lên gõ vào cổng một cách vô thức, miệng thều thào:
- - Cứu....cứu....với...
Hùng vội đỡ anh ta nằm ngửa lại, lúc này Hùng mới nhận ra, người này đang bị thương rất nặng, anh ta bị đâm ngay vùng bụng, máu vẫn chưa ngừng chảy.
Hùng lay người anh ta rồi hỏi lớn:
- - Này.....tỉnh lại đi.....Cậu là ai...?
" Bộp "
Bất chợt, người lạ mặt kia đưa tay chụp lấy bàn tay của Hùng, mắt anh ta không nhìn Hùng mà nhìn về góc bậc thềm cánh cổng, nơi có chút mái che tránh mưa. Đưa bàn tay còn lại lên rồi chỉ một ngón về phía ấy, anh ta run run những câu nói cuối cùng:
- - Con.....của...anh Phong.....hãy....hãy.....cứu....lấy....đứa...bé..
Nhìn theo hướng chỉ tay của người này, Hùng thấy trong góc bậc thềm là một bọc vải được phủ một lớp áo mưa. Trời tối lại thêm mưa lớn nên nãy giờ Hùng không chú ý, ánh chớp lóe lên sáng bừng cả một góc trời.
Hùng sững sờ khi nhìn xuống thì người đàn ông kia đãtrút hơi thở cuối cùng. Giang bây giờ mới đem theo ô chạy ra, chứng kiến cảnh tượng ngay trước cổng nhà mình, nhìn thấy người lạ cơ thể đầy máu nằm trên tay chồng mình, Giang sợ hãi đến rơi cả chiếc ô cô định mang ra che mưa cho chồng xuống đất.
Khẽ đặt người đàn ông kia xuống, Hùng vội lao tới góc bậc thềm, nhẹ nhàng mở lớp áo mưa phủ bên ngoài bọc vải. Bên trong bọc vải ấy là một đứa trẻ sơ sinh chỉ độ 1 tháng tuổi. Mặc cho ông trời gầm thét, mặc cho sấm chớp đùng đùng, mặc cho cơn mưa tầm tã chưa có hồi kết, đứa trẻ ấy nằm trong bọc vải vẫn không hề khóc lấy một tiếng.
" Ùng...Oàng "
Tiếng sấm rung chuyển cả đất trời, Giang đứng đó vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh, Giang hỏi chồng:
- - Chuyện.....chuyện....này là sao....?
Hùng im lặng không đáp, ẵm đứa bé trong tay, Hùng cúi xuống nhặt chiếc ô che cho nó khỏi ướt, lúc này Hùng mới trả lời vợ:
- - Đi vào đi, chuyện này anh sẽ kể cho em nghe sau.....Trước tiên cần phải giải quyết rắc rối trước mắt đã.
Giang vội chạy theo chồng, vừa đi cô vừa hỏi:
- - Nhưng....đứa...đứa bé này....là ai...?
Hùng nghiến răng, bàn tay Hùng nắm chặt lại, có lẽ do trời mưa nên Giang không biết, chồng cô đang khóc, Hùng trả lời:
- - Từ hôm nay, nó sẽ là con của chúng ta......
[.......]
14 năm sau......
Tại trường trung học cơ sở Vạn Mỹ nơi Vũ ( nhân vật chính của chúng ta) đang theo học, giờ tan học.....
- - Ê thằng kia, đứng lại đã, mày định bỏ về như thế à...? Chẳng phải đầu giờ vào lớp mày mạnh miệng kể tội bọn tao cho cô giáo chủ nhiệm lắm mà nhỉ...?
Cậu thanh niên mắt đeo kính, gương mặt hiền lành, có phần nhút nhát cố gắng né sang một bên để tìm đường thoát nhưng đám học sinh ngổ ngáo kia vẫn cố tình chặn đường, một thằng đầu đinh, mặt mũi bặm trợn đứng trước mặt cậu lầm lừ:
- - Mày không thoát được đâu, khôn hồn thì đi theo bọn tao ra góc đằng kia.
Không để cho cậu nhóc kịp đồng ý hay từ chối, đám học sinh kéo xềnh xệch cậu đi trong tiếng cười đầy khoái trí. Tới góc khuất, cậu nhóc bị quây kín, kèm theo đó là những lời chửi bới, miệt thị:
- - Thằng bốn mắt, mày biết tội của mày chưa...? Sao mày dám hớt lẻo với cô giáo hả..?
Cậu nhóc khúm núm, run rẩy đáp:
- - Tôi....tôi xin lỗi, nhưng....nhưng.....lỗi các...cậu gây...ra.....Tôi không...thể giấu được..
Thằng đầu đinh túm cổ áo cậu nhóc rồi nghiến răng nói:
- - Mày không nói không ai bảo mày câm, hiểu chưa...? Chà chà, học sinh giỏi nhất lớp, à không, nhất khối, nhất toàn trường, mày cậy có giáo viên đứng sau bảo vệ nên khinh thường bọn tao phải không...? Đằng nào các bố đây cũng bị kiểm điểm rồi, hôm nay, phải cho mày một trận. Chúng mày đâu, đánh nó cho tao...
Cậu nhóc sợ hãi dùng cặp sách che lấy phần đầu, nhưng trước khi đám học sinh côn đồ ra tay thì một giọng nói vang lên:
- - Mấy thằng chó, thả anh tao ra.
Thằng đầu đinh trợn mắt, quay lại nhìn xem ai lớn tiếng, nhìn xong nó cười khẩy:
- - Ê, ranh con lớp 8, thích ăn đòn hả...? Tao đếm đến 3, không biến là tao đánh cả mày, nghe chưa...?
Một thằng trong nhóm bắt nạt chỉ tay về phía cậu nhóc mới xuất hiện rồi nói:
- - Hình như 2 thằng này là anh em đấy, tao thấy thi thoảng chúng nó đi với nhau. Lại thích làm người hùng hả cu em lớp 8.
Thằng đầu đinh bắt đầu đếm:
- - 1....2....
Cậu nhóc đeo kính hét lên:
- - Vũ.....kệ anh, chạy đi em.....Chạy đi...
" Bộp "
Còn chưa kịp nói hết câu thì Vũ đáp mạnh cái cặp về phía đám học sinh côn đồ, lực ném khá mạnh, Vũ nhắm thẳng vào thằng đầu đinh.
" Pạch "
Thằng đầu đinh đưa tay hất tung chiếc cặp sang một bên, nó cười:
- - Muỗi đốt inox, chỉ có.....
" Bốp....Bốp "
Ngay khi cái cặp bị đẩy sang ngang, Vũ nhanh như cắt đã áp sát thằng đầu đinh từ lúc nào. Tung liên tiếp 2 cú đấm vào chính giữa mặt thằng nhóc đầu đinh, khiến cho thằng này ngã ngửa ra đằng sau mặc dù cơ thể nó khá là cao lớn. Chưa dừng lại ở đó, Vũ tiếp tục hạ thấp trọng tâm rồi vung chân quét trụ, đòn đánh vừa nhanh, lại mang tính bất ngờ nên sau pha quét trụ, Vũ khiến cho 3 thằng khác phải quỵ chân xuống đất.
Chỉ chờ có thế, Vũ nắm đầu một thằng, lên gối, tiện chân Vũ đá vòng, đòn tấn công khiến cả 3 thằng ôm đầu giãy dụa một cách đau đớn.
" Hây.....Ya "
Vũ thủ thế sau khi tấn công, mắt lừ lừ nhìn thằng còn lại đang hoang mang, Vũ dứ dứ nắm đấm khiến nó ôm cặp bỏ chạy.
Nhặt cặp sách của mình lên, Vũ đưa tay kéo cậu nhóc đeo kính, cũng là anh trai của mình dậy, Vũ cười khì khì:
- - Anh Vượng, mình về thôi.
Vượng vẫn còn lúng túng khi nhìn xung quanh, bọn bắt nạt mình vẫn nằm đất, bản tính hiền lành, nhút nhát nên Vượng cắp cặp rồi cùng Vũ rời khỏi hiện trường đánh nhau. Vừa đi Vượng vừa lắp bắp:
- - Sao...em...em lại...đánh chúng nó.....Anh sợ...tụi nó...sẽ.....
Vũ cười:
- - Anh cứ đùa, chúng nó đánh anh, em là em của anh chẳng lẽ lại đứng nhìn. Anh cũng thấy rồi còn gì, nếu chúng nó còn bắt nạt anh, em sẽ đánh tiếp.....Khì khì khì.
Vương đáp:
- - Không phải như thế, chẳng phải bố đã nói em không được dùng võ đánh người rồi hay sao...?
Vũ đưa tay làm dấu suỵt:
- - Anh không kể thì làm gì có ai biết.....Ha ha ha, mà này, anh có thấy chúng ta khác nhau không, là anh em mà đến cả thầy cô giáo cũng bảo, chúng ta chẳng giống nhau gì cả.....Em thì chỉ thích học võ, đánh đấm, còn anh thì ngược lại. Có khi nào, em là do bố mẹ nhặt ở đâu về nuôi không nhỉ...? Ha ha ha....Ha ha ha.
Vượng nói:
- - Em lại ăn nói linh tinh rồi, chẳng phải bố nói em giống bố, còn anh giống mẹ sao. Đừng quan tâm người ngoài nói gì, chúng ta mãi mãi là anh em ruột.
Vũ cười:
- - Em biết mà, em chỉ đùa thôi...
Hai anh em khoác vai nhau trên con đường về nhà, Vượng hơn Vũ 1 tuổi, cả 2 là con của ông bà Hùng - Giang. Mọi người ai cũng tưởng Vũ và Vượng là 2 anh em ruột, nhưng sự thật thì không phải vậy......Cơn mưa trong cái đêm 14 năm về trước đã mở ra cho cậu nhóc đỏ hỏn ấy một cuộc sống mới, nhưng guồng quay của số phận chưa bao giờ dừng lại. Quá khứ có thể ngủ yên, nhưng không khi nào yên bình cả.
[........]
Ở một nơi khác, gã giang hồ cộm cán, kẻ tàn bạo đã gây ra vụ thảm sát 14 năm về trước cho gia đình Phong, một người cạnh tranh trực tiếp cho vị trí đứng đầu khu vực toàn tỉnh vừa giật mình sau giấc ngủ trưa.
Gã ngồi bật dậy, đôi bàn tay khẽ run lên, có lẽ gã vừa gặp phải một ác mộng, hoặc một hình ảnh gã muốn quên trong quá khứ.
Cô gái trẻ xinh đẹp năm nay chỉ độ 20 tuổi đang nằm cạnh gã với thân hình nóng bỏng, không mảnh vải che thân, cô ta khẽ mân mê những ngón tay mềm mại lên cơ thể gã giang hồ trung niên với những hình xăm chi chít, chằng chịt, hắn cởi trần nhưng với những hình xăm đó, nhìn hắn như đang mặc một chiếc áo đủ màu sắc.
Cô gái hỏi:
- - Anh Hưởng, anh sao vậy....? Nãy anh ngủ mà cứ nghiến răng làm em sợ quá.
Hưởng, hay còn được giới giang hồ gọi với cái tên Hưởng " Chì ", gã không nói không rằng, bước xuống giường, gã đi thẳng vào nhà tắm, dưới làn nước chảy từ vòi sen, Hưởng " Chì " siết hai bàn tay lại, gã nghĩ trong đầu:
" Một thằng đã chết cách đây mười mấy năm tại sao lại khiến mình phải run sợ thế này..? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.