Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 265: Bắt cóc Mặc lão
Khốc Lạp Đóa Đóa
19/08/2015
Edit: Lavender - Blue
“Mặc Thiếu Thiên, anh không phải vẫn luôn cho rằng bản thân đa tài sao? Như thế nào hiện tại không được?” Lâm Tử Lam vui vẻ nói.
“Ngoại trừ nấu cơm!” Mặc Thiếu Thiên rất bình tĩnh nói!
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Đây cũng có thể được xem là đa tài sao?
Lâm Tử Lam cũng không nói thêm, cô ngồi xuống, chuẩn bị ăn.
Tiếp đó, một nhà ba người, bữa ăn tối được bày đầy trước mặt một bàn thức ăn thật phong phú .
Ba người đồng loạt ăn không có chút hình tượng nào.
Mặc Thiếu Thiên nói “Sớm biết đính hôn có thể để cho bảo bối hiện tại cao hứng như thế, anh đã sớm quyết định!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt hung hăng khinh bỉ liếc nhìn Mặc Thiếu Thiên .
Chỉ vì bữa ăn tối liền khom lưng rồi hả ?
“Mặc tổng, thực sự anh rất có tiền đồ!” Lâm Tử Lam sâu kín nói, sau đó ăn Long Hà.
Long Hà cùng Trái Thanh Long, là những loại trái cây mà gia đình cô đều thích ăn nhất!
Lúc này, Mặc Thiếu ngày trực tiếp bình tĩnh ném cho cô bốn chữ, “Cám ơn đã khen!”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Nhìn bọn họ mỗi người một câu , Hi Hi ngồi ở đối diện, ăn vô cùng vui vẻ.
Suy nghĩ một chút, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi “Cha, hai người định ngày nào đính hôn?”
Nói tới chỗ này, Mặc Thiếu Thiên ngẩn người một chút, “Bước đầu tính toán cuối tháng!”
Lâm Tử Lam cau mày “Có thể hay không quá nhanh?”
“Có không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Thật ra, anh rất muốn tóm tắt những bước này, sau đó trực tiếp kết hôn!
Đây mới dúng là suy nghĩ thật sự của anh!
Nhưng điều này có thể làm cho Lâm Tử Lam cảm thấy cao hứng, anh cũng không ngại chút nào!
Anh muốn Lâm Tử Lam hưởng trọn những điều tốt đẹp nhất, hạnh phúc khi ở bên anh !
Lâm Tử Lam gật đầu “Hiện tại đang giữa tháng, cuối tháng không phải quá nhanh sao !” Lâm Tử Lam nói.
“Vậy thì đầu tháng!” Đây là cực hạn của Mặc Thiếu Thiên rồi.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Cái này thì có cái gì khác nhau sao?
Ba mươi chính là cuối tháng, ngày 1 liền đầu tháng.
Khác nhau ở chỗ nào sao? ? ?
Lúc này, Hi Hi ở một bên nhìn “Được, con đồng ý!” Hi hi nói.
Hiện tại bé rất hy vọng cha và mẹ không chỉ đơn giản dừng lại ở việc đính hôn với nhau, tốt nhất nhanh chóng kết hôn, co thể tránh đêm dài lắm mộng.
Nghe được lời Hi hi nói , Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn Hi Hi, nhếch miệng lên mở một nụ cười hài lòng “Con trai ngoan!”
Bọn họ nhất trí đồng ý đầu tháng.
Hiện tại Lâm Tử Lam phản bác còn có cái gì ý tứ sao?
Định cũng đã định rồi còn cần phải nói gì sao, dù sao, cũng không cần cô làm chuyện gì.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên xử lý là được!.
“Em đồng ý!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng.
Nhìn Lâm Tử Lam đồng ý, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên “Như vậy mới đúng!”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Ba người mới vừa cơm nước xong, Mặc Thiếu Thiên giúp đỡ Hi Hi thu dọn đồ đạc, Mặc Thiếu Thiên còn nghĩ, đợi sau khi ăn cơm xong sẽ có thể ôm lão bà của mình tình chàng ý thiếp một lát, không ngờ mới vừa ăn cơm xong, điện thoại di động của anh lại vang lên.
Không cần phải nói, trừ ông cụ Mặc gia, không ai dám lên giọng ra lệnh cho Mặc Thiếu Thiên.
Nội dung đương nhiên đều Mặc Thiếu Thiên tự tiện ban bố việc anh sẽ cùng Lâm Tử Lam đính hôn, cho nên Mặc lão lệnh cho Mặc Thiếu Thiên nhất định phải trở về, thông báo một chút chuyện.
Lâm Tử Lam tự nhiên biết chuyện này, Mặc lão nhất định sẽ không thể nào bỏ qua.
Không còn cách nào khác, Mặc Thiếu Thiên phải trở về nhà một chuyến .
Lúc đi, còn dây dưa mãi muốn Lâm Tử Lam hôn một cái, sau đó mới lưu luyến không rời bỏ đi.
Mặc Thiếu Thiên vừa đi, lúc này Hi Hi từ phòng bếp chạy ra.
“ Mặc lão, quả thật không có mắt nhìn” Hi hi nói rất châm chọc.
Tử Lam ngồi trên ghế sô pha nghe Hi Hi nói những lời này, nhịn không được phải bật cười “ Tại sao con lại nói như vậy?”
“Mẹ, người muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn vóc dáng có vóc dáng, ông ta còn không đồng ý mẹ cùng cha kết hôn , không phải không có mắt nhìn thì là cái gì?” Hi hi cười nói.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam khẽ cười.
“ Vì trong mắt con, đương nhiên con cảm thấy mẹ tốt, nhưng đối với bọn họ mà nói, người có tiền có thế, có bối cảnh mới có thể, mới môn đăng hộ đối!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Trước có Trọng Nhược Tình, thiên kim Thị trưởng thành phố, xử lý tình, xử lý công việc cũng dễ dàng.
Cho nên hiện tại đến phiên Lâm Tử Lam , Mặc lão không đồng ý cũng hợp tình hợp lý.
Nghe thấy lời mẹ nói, Hi Hi đi tới ngồi bên cạnh Lâm Tử Lam khẽ nhíu mày “Vậy Mặc lão càng không có mắt!” Hi hi nói.
Nghe thế, Tử Lam nhíu mày nhìn bé .
“Mẹ, ngươi có bảo bối, phải nói bao nhiêu tiền có bao nhiêu còn ít tiền sao, về phần bối cảnh cả liên minh Hợp Tung đều là người có bối cảnh, xem ai dám khi dễ ngươi, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ cường đại sao?” Hi hi nói.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Cả hắc đạo cũng có thể đen ra nói sao?
Nếu để cho Mặc lão biết, không biết sẽ thành cái vẻ mặt gì!
“Mẹ, chẳng lẽ, mẹ cảm thấy mình không xứng với cha sao?” Hi hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Cô không xứng với Mặc Thiếu Thiên?
Quả thật Lâm Tử Lam không biết hai chữ không xứng viết như thế nào.
“Đừng quên, chính cha con theo đuổi mẹ đấy!” Lâm Tử Lam nói.
Không nói tới việc Hi Hi có đúng là con trai của Mặc Thiếu Thiên hay không, coi như không phải, trong tình yêu Lâm Tử Lam tuyệt đối không phải chỉ vì phương diện kia mà cảm thấy tự ti mặc cảm.
Mặc dù có Hi Hi, cô cảm thấy đó chính là niềm kiêu ngạo cả đời mình.
Không phải gánh nặng.
Cho nên, trong tình yêu, đương nhiên sẽ không cảm thấy tự ti, cũng nhất định không có cảm giác bản thân không xứng với bất cứ người nào, không xứng với Mặc Thiếu Thiên càng không thể !
Huống chi, Hi Hi còn là con trai của Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam càng sẽ không có cảm giác mình không xứng với Mặc Thiếu Thiên.
Mặc dù bối cảnh sau lưng của cô không được tốt, nhưng đó đều do trời sanh, cô cũng không có biện pháp.
Nếu như bối cảnh chính là ranh giới cuối cùng tình yêu, Lâm Tử Lam tình nguyện không cần.
“Cho nên, con nói ông ta rất không có mắt nhìn!” Hi hi châm chọc.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Lúc này, Hi Hi ngồi bên cạnh, sau đó trưng ra bộ mặt phớt tỉnh, bé nhìn Lâm Tử Lam “Mẹ yên tâm, nếu như Mặc lão không đồng ý, con sẽ tìm người bắt cóc ông ta, chờ cha và mẹ đính hôn xong rồi, con lại thả ông ta ra!” Hi hi tức giận nói.
Mặc lão này, đối với Hi Hi mà nói, xác thực co một chút phiền toái.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi “. . . . . .”
“Con không nên làm loạn!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi cười một tiếng “Nếu ông ta không xằng bậy, con bảo đảm sẽ không xằng bậy!”
Nếu không, Hi hi quả thật không dám bảo đảm, bé sẽ không làm thật!
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi suy nghĩ một chút, “Con phải tin tưởng, cha con có năng lực giải quyết chuyện này!” Lâm Tử Lam nói.
Thế nào hiện tại có loại dắt lừa thuê, Lâm Tử Lam rất muốn nhanh lên một chút cùng Mặc Thiếu Thiên sau vài ngày nữa đính hôn, cảm thấy có chút hồi hợp chờ mong?
Cô cũng không có biện pháp nào?
” Điểm mấu chốt ở đây, cha cùng Mặc lão quan hệ cứng ngắc như vậy, có thể không?” Hi hi ôm lấy một sự hoài nghi thật sâu.
Lâm Tử Lam cảm thấy, đây cũng là một vấn đề nan giải.
Mặc Thiếu Thiên không phải không để ý đến tình thân, cô có thể nhìn ra, cho dù Mặc Thiếu Thiên có cố gắng giả vờ không quan tâm, thực tế, trong lòng anh rất khao khát tình thân hơn ai hết, khát vọng sẽ có được sự chú ý của Mặc Ân Thiên, thế nhưng sau nhiều năm, Mặc Ân Thiên trừ tổn thương, thì đã cho Mặc Thiếu Thiên được những gì.
Cho nên đến bây giờ, mới xảy ra tình huống như thế.
Nhiều khi Lâm Tử Lam cảm thấy đau lòng thay Mặc Thiếu Thiên, có người cha nào lại có thể đối xử với con của mình như vậy, ngoại trừ Mặc Ân Thiên ra thì còn ai vào đây.
Lâm Tử Lam thật lòng không biết nên nói thế nào cho đúng!
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi một bước tính một bước .
“Mặc kệ như thế nào, chờ cha con điện thoại về rồi tính tiếp!” Lâm Tử Lam nói.
Hi hi gật đầu một cái, bé có cảm giác mình phải cần thiết cùng lão đầu kia gặp mặt, nói chuyện một chút về tình huống này!
Suy nghĩ một chút, Hi Hi âm thầm hạ quyết tâm!
“Con nhớ lấy, chớ làm loạn!” Lâm Tử Lam nói.
Con mình như vậy, mặc dù bé rất muốn giúp cô giải quyết chuyện này một cách êm xuôi, nhưng Lâm Tử Lam lại có cảm giác Hi hi còn quá nhỏ, bất đắc dĩ không thể giải quyết được thì tính tiếp thôi .
“Mẹ, cứ yên tâm , con tự có chừng mực!” Hì hì nói.
“Còn nữa, ông ấy nói như thế nào cũng là cha của cha con, gọi Mặc lão đầu như vậy. . . . . . Không tốt lắm!” Lâm Tử Lam nói.
Hi hi hiểu ý gật đầu, “ Còn cần phải nhìn vào biểu hiện ông ta, con mới có thể đổi lại cách xưng hô. . . . . .”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Được rồi!
Nói tới đây, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi một cái “ Ân, khuya lắm rồi, con mau đi ngủ đi!” Lâm Tử Lam nói.
Hi hi ngồi trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, sau đó cả rúc người rúc vào trong ngực Lâm Tử Lam “Hôm nay con cảm thấy thật cao hứng, kích động, cho nên con không ngủ được!”
Lâm Tử Lam “. . . . . . Không ngủ được cũng phải ngủ, ngày mai con còn phải đi học !” Lâm Tử Lam nói.
“Dạ, con biết rồi” Hi hi lúc này mới đáp một tiếng, từ trong ngực Lâm Tử Lam đứng lên, hạ xuống mặt của cô hôn một cái, “Mẹ, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Nói xong, Hi Hi đi vào trong phòng.
Lâm Tử Lam vẫn ngồi trên ghế sô pha, cô vừa mới chuẩn bị đi ngủ, lúc này, điện thoại để trên bàn vang lên.
Lâm Tử Lam cau mày, không biết trễ thế này ai còn gọi điện thoại !
Lâm Tử Lam nhíu nhíu mày, cầm điện thoại di động lên, ngay khi vừa chú ý màn hình trước mặt là một số lạ!
Chẳng biết tại sao, khi thấy dãi số này, lòng của Lâm Tử Lam bỗng nhiên cảm thấy nặng nề.
Số điện thoại kia, dường như đã từng quen biết.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam đưa tay nhấn nút nhận cuộc gọi, áp điện thoại sát lổ tai.
“Alo. . . . . .” Giọng Lâm Tử Lam giống như đang mong chờ điều gì.
Điện thoại bên kia, sau khi Lâm Tử Lam lên tiếng mấy giây, mới lên tiếng “Tử Lam. . . . . .”
Nghe âm thanh này lòng của Lâm Tử Lam không khỏi kích động “Tiêu Dật. . . . . . ?”
Từ sau chuyện lần trước, anh không nói tiếng nào liền biến mất, nhiều lần Lâm Tử Lam gọi cho anh nhưng điện thoại vẫn không kết nối, Tiêu Dật rất ít khi không nhận điện thoại của cô, cho nên cô rất lo lắng.
Lâm Tử Lam cũng từng hỏi qua Hi Hi, Hi Hi nói không có chuyện gì.
Lúc ấy, Tử Lam mới yên tâm một chút, cô đoán công việc của Tiêu Dật rất bận, nhưng không ngờ, hiện giờ anh lại gọi điện thoại cho cô.
“Uh, là anh!” Giọng Tiêu Dật nhiều hơn một phần nặng nề thiếu một phần nhẹ nhàng.
“Anh đang ở đâu? Em gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần , vẫn không gọi được, em rất lo lắng cho anh có biết hay không?” Lâm Tử Lam hướng về phía điện thoại, nóng nảy nói.
Đối với Tiêu Dật lo lắng, không phải giả, nói thế nào, Tiêu Dật cũng chăm sóc bọn họ nhiều năm như vậy, mặc dù không là tình yêu, nhưng đối với Lâm Tử Lam mà nói, chính là một phần tình cảm quý báu lâu nay.
Cô không muốn mất đi.
Nghe được Lâm Tử Lam nói lo lắng, Tiêu Dật sững sờ một chút, ngưởng cổ không ngừng kích động trong lòng, mở miệng, “Hiện tại anh đang dưới lầu nhà em!”
Nghe thấy thế, Lâm Tử Lam ngẩn người một chút.
Dưới lầu?
Cô chợt nghĩ đến, cô đã sớm dọn nhà.
Tiêu Dật không biết!
Trước thời điểm bọn họ dời nhà, anh biết, nhưng lại không biết hiện tại cô ở nơi nào!
“Anh đang ở dưới lầu nhà em?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Đang ở dưới lầu, em bây giờ xuống đây đi!” Tiêu Dật nặng nề nói.
Nghe thấy lời nói như thế của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam liền nhìn xuống, quả nhiên, thấy dưới lầu có một bóng dáng quen thuộc. . . . . .
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, lòng Lâm Tử Lam cảm giác nói không ra lời.
“Em xuống đi, anh chờ em!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam cầm điện thoại di động, trả lời một tiếng, sau đó cúp điện thoại, đi xuống dưới lầu.
“Mặc Thiếu Thiên, anh không phải vẫn luôn cho rằng bản thân đa tài sao? Như thế nào hiện tại không được?” Lâm Tử Lam vui vẻ nói.
“Ngoại trừ nấu cơm!” Mặc Thiếu Thiên rất bình tĩnh nói!
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Đây cũng có thể được xem là đa tài sao?
Lâm Tử Lam cũng không nói thêm, cô ngồi xuống, chuẩn bị ăn.
Tiếp đó, một nhà ba người, bữa ăn tối được bày đầy trước mặt một bàn thức ăn thật phong phú .
Ba người đồng loạt ăn không có chút hình tượng nào.
Mặc Thiếu Thiên nói “Sớm biết đính hôn có thể để cho bảo bối hiện tại cao hứng như thế, anh đã sớm quyết định!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt hung hăng khinh bỉ liếc nhìn Mặc Thiếu Thiên .
Chỉ vì bữa ăn tối liền khom lưng rồi hả ?
“Mặc tổng, thực sự anh rất có tiền đồ!” Lâm Tử Lam sâu kín nói, sau đó ăn Long Hà.
Long Hà cùng Trái Thanh Long, là những loại trái cây mà gia đình cô đều thích ăn nhất!
Lúc này, Mặc Thiếu ngày trực tiếp bình tĩnh ném cho cô bốn chữ, “Cám ơn đã khen!”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Nhìn bọn họ mỗi người một câu , Hi Hi ngồi ở đối diện, ăn vô cùng vui vẻ.
Suy nghĩ một chút, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi “Cha, hai người định ngày nào đính hôn?”
Nói tới chỗ này, Mặc Thiếu Thiên ngẩn người một chút, “Bước đầu tính toán cuối tháng!”
Lâm Tử Lam cau mày “Có thể hay không quá nhanh?”
“Có không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Thật ra, anh rất muốn tóm tắt những bước này, sau đó trực tiếp kết hôn!
Đây mới dúng là suy nghĩ thật sự của anh!
Nhưng điều này có thể làm cho Lâm Tử Lam cảm thấy cao hứng, anh cũng không ngại chút nào!
Anh muốn Lâm Tử Lam hưởng trọn những điều tốt đẹp nhất, hạnh phúc khi ở bên anh !
Lâm Tử Lam gật đầu “Hiện tại đang giữa tháng, cuối tháng không phải quá nhanh sao !” Lâm Tử Lam nói.
“Vậy thì đầu tháng!” Đây là cực hạn của Mặc Thiếu Thiên rồi.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Cái này thì có cái gì khác nhau sao?
Ba mươi chính là cuối tháng, ngày 1 liền đầu tháng.
Khác nhau ở chỗ nào sao? ? ?
Lúc này, Hi Hi ở một bên nhìn “Được, con đồng ý!” Hi hi nói.
Hiện tại bé rất hy vọng cha và mẹ không chỉ đơn giản dừng lại ở việc đính hôn với nhau, tốt nhất nhanh chóng kết hôn, co thể tránh đêm dài lắm mộng.
Nghe được lời Hi hi nói , Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn Hi Hi, nhếch miệng lên mở một nụ cười hài lòng “Con trai ngoan!”
Bọn họ nhất trí đồng ý đầu tháng.
Hiện tại Lâm Tử Lam phản bác còn có cái gì ý tứ sao?
Định cũng đã định rồi còn cần phải nói gì sao, dù sao, cũng không cần cô làm chuyện gì.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên xử lý là được!.
“Em đồng ý!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng.
Nhìn Lâm Tử Lam đồng ý, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên “Như vậy mới đúng!”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Ba người mới vừa cơm nước xong, Mặc Thiếu Thiên giúp đỡ Hi Hi thu dọn đồ đạc, Mặc Thiếu Thiên còn nghĩ, đợi sau khi ăn cơm xong sẽ có thể ôm lão bà của mình tình chàng ý thiếp một lát, không ngờ mới vừa ăn cơm xong, điện thoại di động của anh lại vang lên.
Không cần phải nói, trừ ông cụ Mặc gia, không ai dám lên giọng ra lệnh cho Mặc Thiếu Thiên.
Nội dung đương nhiên đều Mặc Thiếu Thiên tự tiện ban bố việc anh sẽ cùng Lâm Tử Lam đính hôn, cho nên Mặc lão lệnh cho Mặc Thiếu Thiên nhất định phải trở về, thông báo một chút chuyện.
Lâm Tử Lam tự nhiên biết chuyện này, Mặc lão nhất định sẽ không thể nào bỏ qua.
Không còn cách nào khác, Mặc Thiếu Thiên phải trở về nhà một chuyến .
Lúc đi, còn dây dưa mãi muốn Lâm Tử Lam hôn một cái, sau đó mới lưu luyến không rời bỏ đi.
Mặc Thiếu Thiên vừa đi, lúc này Hi Hi từ phòng bếp chạy ra.
“ Mặc lão, quả thật không có mắt nhìn” Hi hi nói rất châm chọc.
Tử Lam ngồi trên ghế sô pha nghe Hi Hi nói những lời này, nhịn không được phải bật cười “ Tại sao con lại nói như vậy?”
“Mẹ, người muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn vóc dáng có vóc dáng, ông ta còn không đồng ý mẹ cùng cha kết hôn , không phải không có mắt nhìn thì là cái gì?” Hi hi cười nói.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam khẽ cười.
“ Vì trong mắt con, đương nhiên con cảm thấy mẹ tốt, nhưng đối với bọn họ mà nói, người có tiền có thế, có bối cảnh mới có thể, mới môn đăng hộ đối!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Trước có Trọng Nhược Tình, thiên kim Thị trưởng thành phố, xử lý tình, xử lý công việc cũng dễ dàng.
Cho nên hiện tại đến phiên Lâm Tử Lam , Mặc lão không đồng ý cũng hợp tình hợp lý.
Nghe thấy lời mẹ nói, Hi Hi đi tới ngồi bên cạnh Lâm Tử Lam khẽ nhíu mày “Vậy Mặc lão càng không có mắt!” Hi hi nói.
Nghe thế, Tử Lam nhíu mày nhìn bé .
“Mẹ, ngươi có bảo bối, phải nói bao nhiêu tiền có bao nhiêu còn ít tiền sao, về phần bối cảnh cả liên minh Hợp Tung đều là người có bối cảnh, xem ai dám khi dễ ngươi, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ cường đại sao?” Hi hi nói.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Cả hắc đạo cũng có thể đen ra nói sao?
Nếu để cho Mặc lão biết, không biết sẽ thành cái vẻ mặt gì!
“Mẹ, chẳng lẽ, mẹ cảm thấy mình không xứng với cha sao?” Hi hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Cô không xứng với Mặc Thiếu Thiên?
Quả thật Lâm Tử Lam không biết hai chữ không xứng viết như thế nào.
“Đừng quên, chính cha con theo đuổi mẹ đấy!” Lâm Tử Lam nói.
Không nói tới việc Hi Hi có đúng là con trai của Mặc Thiếu Thiên hay không, coi như không phải, trong tình yêu Lâm Tử Lam tuyệt đối không phải chỉ vì phương diện kia mà cảm thấy tự ti mặc cảm.
Mặc dù có Hi Hi, cô cảm thấy đó chính là niềm kiêu ngạo cả đời mình.
Không phải gánh nặng.
Cho nên, trong tình yêu, đương nhiên sẽ không cảm thấy tự ti, cũng nhất định không có cảm giác bản thân không xứng với bất cứ người nào, không xứng với Mặc Thiếu Thiên càng không thể !
Huống chi, Hi Hi còn là con trai của Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam càng sẽ không có cảm giác mình không xứng với Mặc Thiếu Thiên.
Mặc dù bối cảnh sau lưng của cô không được tốt, nhưng đó đều do trời sanh, cô cũng không có biện pháp.
Nếu như bối cảnh chính là ranh giới cuối cùng tình yêu, Lâm Tử Lam tình nguyện không cần.
“Cho nên, con nói ông ta rất không có mắt nhìn!” Hi hi châm chọc.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Lúc này, Hi Hi ngồi bên cạnh, sau đó trưng ra bộ mặt phớt tỉnh, bé nhìn Lâm Tử Lam “Mẹ yên tâm, nếu như Mặc lão không đồng ý, con sẽ tìm người bắt cóc ông ta, chờ cha và mẹ đính hôn xong rồi, con lại thả ông ta ra!” Hi hi tức giận nói.
Mặc lão này, đối với Hi Hi mà nói, xác thực co một chút phiền toái.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi “. . . . . .”
“Con không nên làm loạn!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi cười một tiếng “Nếu ông ta không xằng bậy, con bảo đảm sẽ không xằng bậy!”
Nếu không, Hi hi quả thật không dám bảo đảm, bé sẽ không làm thật!
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi suy nghĩ một chút, “Con phải tin tưởng, cha con có năng lực giải quyết chuyện này!” Lâm Tử Lam nói.
Thế nào hiện tại có loại dắt lừa thuê, Lâm Tử Lam rất muốn nhanh lên một chút cùng Mặc Thiếu Thiên sau vài ngày nữa đính hôn, cảm thấy có chút hồi hợp chờ mong?
Cô cũng không có biện pháp nào?
” Điểm mấu chốt ở đây, cha cùng Mặc lão quan hệ cứng ngắc như vậy, có thể không?” Hi hi ôm lấy một sự hoài nghi thật sâu.
Lâm Tử Lam cảm thấy, đây cũng là một vấn đề nan giải.
Mặc Thiếu Thiên không phải không để ý đến tình thân, cô có thể nhìn ra, cho dù Mặc Thiếu Thiên có cố gắng giả vờ không quan tâm, thực tế, trong lòng anh rất khao khát tình thân hơn ai hết, khát vọng sẽ có được sự chú ý của Mặc Ân Thiên, thế nhưng sau nhiều năm, Mặc Ân Thiên trừ tổn thương, thì đã cho Mặc Thiếu Thiên được những gì.
Cho nên đến bây giờ, mới xảy ra tình huống như thế.
Nhiều khi Lâm Tử Lam cảm thấy đau lòng thay Mặc Thiếu Thiên, có người cha nào lại có thể đối xử với con của mình như vậy, ngoại trừ Mặc Ân Thiên ra thì còn ai vào đây.
Lâm Tử Lam thật lòng không biết nên nói thế nào cho đúng!
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi một bước tính một bước .
“Mặc kệ như thế nào, chờ cha con điện thoại về rồi tính tiếp!” Lâm Tử Lam nói.
Hi hi gật đầu một cái, bé có cảm giác mình phải cần thiết cùng lão đầu kia gặp mặt, nói chuyện một chút về tình huống này!
Suy nghĩ một chút, Hi Hi âm thầm hạ quyết tâm!
“Con nhớ lấy, chớ làm loạn!” Lâm Tử Lam nói.
Con mình như vậy, mặc dù bé rất muốn giúp cô giải quyết chuyện này một cách êm xuôi, nhưng Lâm Tử Lam lại có cảm giác Hi hi còn quá nhỏ, bất đắc dĩ không thể giải quyết được thì tính tiếp thôi .
“Mẹ, cứ yên tâm , con tự có chừng mực!” Hì hì nói.
“Còn nữa, ông ấy nói như thế nào cũng là cha của cha con, gọi Mặc lão đầu như vậy. . . . . . Không tốt lắm!” Lâm Tử Lam nói.
Hi hi hiểu ý gật đầu, “ Còn cần phải nhìn vào biểu hiện ông ta, con mới có thể đổi lại cách xưng hô. . . . . .”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Được rồi!
Nói tới đây, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi một cái “ Ân, khuya lắm rồi, con mau đi ngủ đi!” Lâm Tử Lam nói.
Hi hi ngồi trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, sau đó cả rúc người rúc vào trong ngực Lâm Tử Lam “Hôm nay con cảm thấy thật cao hứng, kích động, cho nên con không ngủ được!”
Lâm Tử Lam “. . . . . . Không ngủ được cũng phải ngủ, ngày mai con còn phải đi học !” Lâm Tử Lam nói.
“Dạ, con biết rồi” Hi hi lúc này mới đáp một tiếng, từ trong ngực Lâm Tử Lam đứng lên, hạ xuống mặt của cô hôn một cái, “Mẹ, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Nói xong, Hi Hi đi vào trong phòng.
Lâm Tử Lam vẫn ngồi trên ghế sô pha, cô vừa mới chuẩn bị đi ngủ, lúc này, điện thoại để trên bàn vang lên.
Lâm Tử Lam cau mày, không biết trễ thế này ai còn gọi điện thoại !
Lâm Tử Lam nhíu nhíu mày, cầm điện thoại di động lên, ngay khi vừa chú ý màn hình trước mặt là một số lạ!
Chẳng biết tại sao, khi thấy dãi số này, lòng của Lâm Tử Lam bỗng nhiên cảm thấy nặng nề.
Số điện thoại kia, dường như đã từng quen biết.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam đưa tay nhấn nút nhận cuộc gọi, áp điện thoại sát lổ tai.
“Alo. . . . . .” Giọng Lâm Tử Lam giống như đang mong chờ điều gì.
Điện thoại bên kia, sau khi Lâm Tử Lam lên tiếng mấy giây, mới lên tiếng “Tử Lam. . . . . .”
Nghe âm thanh này lòng của Lâm Tử Lam không khỏi kích động “Tiêu Dật. . . . . . ?”
Từ sau chuyện lần trước, anh không nói tiếng nào liền biến mất, nhiều lần Lâm Tử Lam gọi cho anh nhưng điện thoại vẫn không kết nối, Tiêu Dật rất ít khi không nhận điện thoại của cô, cho nên cô rất lo lắng.
Lâm Tử Lam cũng từng hỏi qua Hi Hi, Hi Hi nói không có chuyện gì.
Lúc ấy, Tử Lam mới yên tâm một chút, cô đoán công việc của Tiêu Dật rất bận, nhưng không ngờ, hiện giờ anh lại gọi điện thoại cho cô.
“Uh, là anh!” Giọng Tiêu Dật nhiều hơn một phần nặng nề thiếu một phần nhẹ nhàng.
“Anh đang ở đâu? Em gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần , vẫn không gọi được, em rất lo lắng cho anh có biết hay không?” Lâm Tử Lam hướng về phía điện thoại, nóng nảy nói.
Đối với Tiêu Dật lo lắng, không phải giả, nói thế nào, Tiêu Dật cũng chăm sóc bọn họ nhiều năm như vậy, mặc dù không là tình yêu, nhưng đối với Lâm Tử Lam mà nói, chính là một phần tình cảm quý báu lâu nay.
Cô không muốn mất đi.
Nghe được Lâm Tử Lam nói lo lắng, Tiêu Dật sững sờ một chút, ngưởng cổ không ngừng kích động trong lòng, mở miệng, “Hiện tại anh đang dưới lầu nhà em!”
Nghe thấy thế, Lâm Tử Lam ngẩn người một chút.
Dưới lầu?
Cô chợt nghĩ đến, cô đã sớm dọn nhà.
Tiêu Dật không biết!
Trước thời điểm bọn họ dời nhà, anh biết, nhưng lại không biết hiện tại cô ở nơi nào!
“Anh đang ở dưới lầu nhà em?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Đang ở dưới lầu, em bây giờ xuống đây đi!” Tiêu Dật nặng nề nói.
Nghe thấy lời nói như thế của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam liền nhìn xuống, quả nhiên, thấy dưới lầu có một bóng dáng quen thuộc. . . . . .
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, lòng Lâm Tử Lam cảm giác nói không ra lời.
“Em xuống đi, anh chờ em!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam cầm điện thoại di động, trả lời một tiếng, sau đó cúp điện thoại, đi xuống dưới lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.