Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 340: Cha con khắc sâu nói chuyện
Khốc Lạp Đóa Đóa
23/09/2015
Mặc Ân Thiên nhìn, không ngờ Mặc gia khó đối phó nhất hai người, lại bị Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi hai người chế ngự.
Lại nói, cũng có chút châm chọc buồn cười.
Mặc Ân Thiên nhìn bọn họ, chợt la to “Các người xem như ta không tồn tại phải không?”
Trước đây ở trong nhà, Mặc Ân Thiên cái gì cũng đều không quản, đều là Cung Ái Lâm toàn quyền làm chủ, nhưng bây giờ, ông đột nhiên cáu kỉnh, vẫn đủ làm cho bọn họ kinh sợ.
Tiếng quát vừa vang lên, trong phòng yên tĩnh mấy giây, Mặc Ân Thiên đứng dậy đi thẳng đến bên Mặc Thiếu Thiên, trực tiếp lấy con dao trên cổ Cung Ái Lâm xuống “Anh nghĩ muốn động dao phải không? Được, có bản lãnh anh giết tôi đi!” Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói, hai người bốn mắt nhìn nhau, hận ý càng thêm rõ ràng.
Mặc Thiếu Thiên hung hăng nhìn Mặc lão.
Có lẽ lúc trước, anh còn ôm một chút ảo tưởng, nhưng bây giờ không có.
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng gợi lên nụ cười lạnh châm chọc.
Lúc này, Mặc lão nhìn bọn họ, “Ta gọi các người trở lại ăn cơm, không phải để cho người nổi điên!” Mặc lão la to.
Thời điểm dao từ trên người của mình được lấy xuống, Cung Ái Lâm cơ hồ vừa đi vừa chạy về phía điện thoại bên kia.
“Báo cảnh sát, báo cảnh sát, hắn bị điên rồi, nhất định phải báo cảnh sát!” Cung Ái Lâm run run rẩy rẩy nói, cầm điện thoại lên sẽ phải báo cảnh sát.
Hi Hi đứng ở đó, không có nhúc nhích, ánh mắt nhìn Cung Ái Lâm, đôi tay nắm chặt.
Bọn họ thật cảm thấy báo cảnh sát là có thể bắt hai người họ sao?
Cho dù biết rõ như thế, Hi Hi vẫn ngăn cản, bé ngăn cản không phải vì lo lắng, mà là tức giận.
Nếu cảnh sát nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, còn phải khúm núm, bưng trà đưa tuổi?
Cung Ái Lâm có phải hay không quá ngây thơ rồi? !
Mặc lão nghe được lời Cung Ái Lâm nói, đột nhiên nghiêng đầu sang, nhìn bà quát to “Để điện thoại xuống cho tôi!” Mặc lão la to.
Cung Ái Lâm lập tức ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Mặc Ân Thiên, “Hắn bị điên rồi, hắn muốn giết chết tôi, tôi muốn báo cảnh sát!” Cung Ái Lâm kêu nói, bây giờ suy nghĩ một chút, cũng có chút sợ.
Hơn nữa ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, làm cho bà bây giờ suy nghĩ một chút cũng rụt rè.
“Đem điện thoại để xuống!” Mặc lão lần nữa la lên.
Cung Ái Lâm không có nghe, cố ý phải báo cảnh sát, thời điểm nhấn mấy con số, Mặc lão mở miệng, “Nếu như bà không sợ sau khi bà báo cảnh sát bị nó giết, vậy bà liền báo cảnh sát!” Mặc lão nhìn Cung Ái Lâm nói, giọng nói bị ông cưỡng ép xuống.
Vì vậy, Cung Ái Lâm cầm điện thoại, ngón tay ở giữa không trung cứng ngắc, nghe được Mặc lão nói, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đem điện thoại để xuống, ngước mắt, nhìn ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, lại càng hận hơn.
Lúc này, bốn phía đều yên lặng.
Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ta không biết anh bởi vì chuyện gì kích động như thế, ta gọi các người trở về dùng cơm, không phải để cho anh trở về giết người, nếu như anh còn ở nơi này kêu đánh kêu giết, thì cút ra ngoài cho ta!” Mặc lão nói.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, cũng không nói gì, lời Mặc lão nói, dường như cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tốt!” Mặc Thiếu Thiên đồng ý, ngước mắt, nhìn hai người kia, “Cơ hội chỉ có một lần, nếu như để cho tôi nghe các người nói đến cái gì như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí với các người đâu!” Mặc Thiếu Thiên nói, nếu như nói là đe dọa, như vậy anh cũng liền thừa nhận.
Anh tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nói Lâm Tử Lam một câu như vậy!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi thẳng ra bên ngoài, trở lại nơi này, không phải chủ ý của anh.
Hi Hi nhìn bóng Mặc Thiếu Thiên, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cung Ái Lâm cùng Mặc Thiếu Quần, ánh mắt tràn đầy thù hận, bé nhớ kỹ, nghĩ tới đây, Hi Hi cũng đi theo ra ngoài.
Đúng lúc ấy thì, Mặc Vũ từ trên lầu chạy xuống.
Mới vừa rồi đối với mọi chuyện xảy ra, Mặc Vũ đều không biết.
Nhưng bé nhìn thấy Hi Hi ca ca.
“Hi Hi ca ca, ngươi đã trở lại?”
Mặc Vũ vui mừng gọi một tiếng.
Âm thanh vui vẻ trong sáng, vang lên cả phòng khách.
Hi Hi quay đầu lại, nhìn Mặc Vũ, sắc mặt Mặc Vũ cười, mới ngây thơ nhất, cười đơn thuần nhất.
Hi Hi hạ ánh mắt, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.
“Hi hi ca ca. . . . . .” Mặc Vũ lại gọi, nhưng Hi Hi không quay đầu lại, Mặc Vũ đứng ở đó, mất hứng bĩu môi, chẳng lẽ là chỗ của bé không tốt?
Cho nên Hi Hi ca ca không muốn cùng chơi với bé sao?
Mặc lão nhìn bóng lưng Hi Hi, nhíu nhíu mày.
Hi Hi ngay cả tiếng chào cũng không có, liền đi ra ngoài, không giống tác phong của bé!
Mà Phúc bá ở một bên nhìn, nhìn một màn này, bị sợ đến đứng ở một bên cái gì cũng không dám nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên rời đi, Phúc bá cũng vội vàng đi theo ra ngoài
Trong phòng, một bàn thức ăn, không có ai nhúc nhích.
Mặc lão đứng ở đó, sắc mặt căng thẳng, tưởng tượng thấy phản ứng của Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên, hình như không đúng lắm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chân mày Mặc lão nhíu lại thật chặt.
Vừa rồi, Cung Ái Lâm cùng Mặc Thiếu Quần cũng không có mở miệng nữa, sắc mặt đều không phải là rất tốt!
Chỉ cần Mặc Thiếu Thiên trở lại, đối với bọn họ mà nói , cái nhà này chính là náo loạn .
^^^^^^^^^^^^^^^
Bên ngoài, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi mới vừa đi tới bên kia, sau đó, Phúc bá theo tới.
“Đại Thiếu Gia, tôi đưa các ngươi trở về!” Phúc bá nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng không từ chối, trực tiếp lên xe, Hi Hi cũng đi theo lên xe.
Dọc theo đường đi, Phúc bá cũng không có dám mở miệng.
Ông làm trong nhà này hơn hai mươi năm, có thể nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Thiếu Quần lớn lên, xác thực Cung Ái Lâm đối với Mặc Thiếu Thiên không tốt chút nào, nhưng kể từ khi Mặc Thiếu Thiên trông coi MK tới nay, tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên rất lợi hại, cũng đối đãi với Cung Ái Lâm cùng Mặc Thiếu Quần, đối đãi với hạ nhân bọn họ rất ôn hòa .
Cho nên, Phúc bá mặc dù nói không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là cũng có thể thấy, Mặc Thiếu Thiên không giống ngày bình thường.
Sau đó, xe đến chung cư thì ngừng lại.
Mặc Thiếu Thiên lập tức tiếp đẩy cửa, sau đó sập cửa đi.
Hi Hi xuống xe phía sau, nhìn Phúc bá, “Thật xin lỗi, cha tôi tâm tình không tốt lắm, ngài đi đường cẩn thận!” Hi Hi dùng từ rất lễ phép,
Phúc bá nghe liền thoải mái, Phúc bá gật đầu liên tục, “Tôi biết rồi!”
Vì thế, Phúc bá quay đầu xe, đi trở về.
Hi Hi quay đầu lại, cha đã đi vào bên trong rồi.
Đứng ở dưới lầu, Hi Hi nhìn nơi này, cái phòng này, là quà sinh nhật bé tặng cho mẹ, nhưng là bây giờ. . . . . .
Nghĩ tới đây, mũi Hi Hi cảm thấy chua xót, cúi đầu, đi vào bên trong.
Lên trên lầu, Mặc Thiếu Thiên đứng ở trước cửa, nhìn nơi này, Mặc Thiếu Thiên hình như đang nhớ cái gì.
Hi Hi biết, bọn họ đều ở đây nhớ nhung mẹ!
Hi Hi đi tới, trực tiếp nhấn xuống chuông cửa, cũng không biết Hoa Hồng đã về chưa!
Sau khi chuông cửa vang lên hai lần, cửa trực tiếp từ bên trong mở ra.
Hoa Hồng xuất hiện bên trong, nhìn bọn họ, “Hai người đã trở lại?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hoa Hồng, sửng sốt một chút.
Suy nghĩ nhiều, thời điểm cửa mở Lâm Tử Lam sẽ xuất hiện.
Mặc Thiếu Thiên mím môi, không nói gì, đi thẳng vào.
Hi Hi nhìn một chút, đi thẳng vào.
Hoa Hồng nhìn sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên, so lúc mới trở về, còn tệ hơn.
“Tôi nghỉ ngơi, không có chuyện gì, không nên quấy rầy tôi!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau khi nói xong trực tiếp vào phòng của Lâm Tử Lam.
Phịch một tiếng, cửa bị khóa lại!
Hi hi đứng ở bên trong phòng khách, nhìn cánh cửa kia, trong lòng cảm giác nói không ra lời.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không ?”
Hi Hi gật đầu, sau đó hướng ghế sa lon bên kia đi tới.
Nhìn Hi Hi, Hoa Hồng cau mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Gia đình tranh chấp!” Hi Hi nhàn nhạt nói, sau đó sơ lược lại.
Về đề tài nói về mẹ, Hi Hi không thế nào nghĩ nhắc tới, bởi vì không muốn nhắc lại lần nữa, trong lòng của bé sẽ đau cự hạn!
Nhìn Hi Hi không muốn nói, Hoa Hồng cũng không có tiếp tục hỏi, sau đó, cô đứng dậy, đi tới nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra hai túi đồ, sau đó để trước mặt Hi Hi.
Hi Hi ngạc nhiên.
Hoa Hồng lên tiếng “Vấn đề trực giác, biết các người ở bên kia không ăn cơm, cho nên mua về cho hai người!”
Nói tới chỗ này, Hoa Hồng quay đầu lại, nhìn cánh cửa kia, “Tôi đoán chừng, cha cậu không ăn!”
Hi Hi nhìn những thứ đó, cũng không có cái gì khẩu vị.
“Tôi cũng vậy. . . . . .”
“Cậu đừng nói với tôi, cậu không ăn, tôi mãi mới mua được, không ăn cũng phải ăn!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi, nói từng chữ từng chữ.
Mặc dù là giọng điệu mạnh mẽ, nhưng Hi Hi biết, Hoa Hồng là vì muốn tốt cho bé.
“Nhưng tôi. . . . . .”
“Ăn hết!” Hoa Hồng một chữ ra lệnh.
“Tám tiếng ở trên máy bay cậu không có ăn cái gì cả, bây giờ còn không ăn, cậu còn muốn nhịn dài dài hả ?” Hoa Hồng nói.
Hi Hi “. . . . . .”
Nhìn Hi Hi còn không có cử động, lúc này, Hoa Hồng ngồi dậy, trực tiếp cầm túi lên, mở ra, sau đó móc ra một cái hộp cơm, sau đó đưa cho Hi Hi.
“Ăn!” Nhìn bộ dạng của Hoa Hồng, Hi Hi thật sự không tiện cự tuyệt.
Vì vậy, tiếp nhận bát đũa.
Mở hộp cơm ra, là Hoa Hồng tùy ý chọn đại vài món ăn, Hi Hi nhìn, sau đó từ từ ăn hai miếng.
Hoa Hồng nhìn.
Hi Hi đã vài ngày không có ăn.
Chịu ăn một chút cũng được.
Lúc này, Hi Hi ăn mới hai miếng, nhìn một hộp cơm khác, cầm lên, đứng dậy đi vào trong phòng.
Bên trong phòng.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt không di động.
Nhưng trong đầu, đều là hình bóng của Lâm Tử Lam.
Cô cười, cô náo, mỗi câu cô nói. . . . . .
Trong căn phòng này, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của Lâm Tử Lam.
Ngay vào lúc này, Hi Hi gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn Hi Hi.
Trong tay của Hi Hi cầm hộp cơm, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, ăn một chút gì đi!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, gật đầu, “Để bên kia đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Vì vậy, Hi Hi đem hộp cơm để lên bàn.
Vốn là muốn đi ra, nhưng quay đầu lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi suy nghĩ một chút, đi tới.
“Cha!” Hi Hi gọi một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bé “Làm sao vậy?”
Mặc dù, trong lòng không thoải mái, nhưng đối mặt Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên Ngay vẫn như cũ.
Thương yêu bé, thương bé.
Không chỉ như vậy, bởi vì anh hiểu rõ, đứa con này Lâm Tử Lam yêu như sinh mạng, cho nên anh sẽ đem tình yêu của Lâm Tử Lam đều dành hết cho bé.
“Buổi tối con muốn cùng ngủ với cha có được không?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nhìn Hi Hi, phúc chốc Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười, nhìn bé, sau đó gật đầu “Uh, dĩ nhiên có thể!”
Hi Hi cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên mỉm cười.
Mặc dù là cười, nhưng hai người hiểu rõ, nỗi đau trong lòng, không có từ ngữ nào nói được.
Hoa Hồng ở trong phòng khách, nhìn Hi Hi đi vào nhưng không ra ngoài, cũng liền nghĩ đến cái gì.
Trong khoảng thời gi¬an này, trong khoảng thời gi¬an ngắn, xảy ra quá nhiều chuyện, Hoa Hồng cũng không có nghỉ ngơi tốt, nhìn Hi Hi không ra, Hoa Hồng cũng liền đi về phòng nghỉ ngơi.
^^^^^^^^^^^^^^
Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên nằm trên giường, hai người không thấy buồn ngủ.
“Cha, cha có mệt không?” Hi Hi đột nhiên hỏi.
“Không mệt, thế nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Muốn nói chuyện với cha!” Hi Hi nói.
“Nói đi!”
Hi Hi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mở miệng, “Con có linh cảm, mẹ không có chuyện gì, mẹ đang sống rất tốt tại nơi nào đó!” Hi Hi nói.
Nhắc tới Lâm Tử Lam, thân thể Mặc Thiếu Thiên đột nhiên cứng đờ.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút.
“Không có chúng ta, cuộc sống của mẹ con sẽ không tốt!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Cho nên, mẹ đang đợi chúng ta đi tìm mẹ!” Hi Hi nói, sau đó ngóc đầu lên nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt kiên định.
Mặc dù đêm rất tối, nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng có thể nhìn thấy cặp mắt trong suốt sáng ngời của Hi Hi, đó là sự kiên định cùng tự tin.
Mặc Thiếu Thiên ngẩn người, sau đó cũng nhẹ nhẹ gật đầu .
Anh cũng tin tưởng như vậy.
Nói tới điều này, khóe miệng Hi Hi ngoắc ngoắc, cười.
Dường như mọi chuyện trở thành sự thật, Lâm Tử Lam đang sống ở một nơi nào đó, chờ bọn họ đi tìm cô!
Chợt nghĩ đến Tiếu Ly. . . . . .
Ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên vài phần u ám.
Tình cảnh của Tiếu Ly cùng anh cũng không khác biệt lắm.
Người phụ nữ kia cũng biến mất như vậy, Tiếu Ly tìm kiếm, nhưng đến bây giờ, một chút tin tức cũng không có tìm được.
Tiếu Ly không hề từ bỏ.
Chẳng lẽ, anh cũng giống như Tiếu Ly, tìm kiếm ba năm sao?
Nếu như ba năm sau, không tìm thấy thì sao?
Mặc Thiếu Thiên không dám tưởng tượng, cuộc sống không có Lâm Tử Lamg, làm sao anh có thể sống nữa?
Chẳng lẽ lại phải quay về cuộc sống bảy năm trước sao?
Nghĩ tới đây, con ngươi Mặc Thiếu Thiên khẽ nheo lại.
Hi Hi nằm bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, hình như cảm thấy được tâm tình của Mặc Thiếu Thiên.
“Cha, mặc kệ như thế nào, đều có con giúp cha, con tin tưởng, Hợp Tung cộng thêm Cửa Ngục, còn có Hách Tôn thúc thúc bọn họ, thực lực của mấy bang chúng ta, sẽ tìm được mẹ!” Hi Hi nói.
Chỉ là tạm thời bây giờ tìm chưa được.
Bởi vì mẹ bị thương.
Nếu như mẹ ổn, mẹ xuất hiện, nhất định rất nhanh sẽ có thể tìm được!
Nghe lời Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, đáp một tiếng, “Uh. . . . . .”
Lại nói, cũng có chút châm chọc buồn cười.
Mặc Ân Thiên nhìn bọn họ, chợt la to “Các người xem như ta không tồn tại phải không?”
Trước đây ở trong nhà, Mặc Ân Thiên cái gì cũng đều không quản, đều là Cung Ái Lâm toàn quyền làm chủ, nhưng bây giờ, ông đột nhiên cáu kỉnh, vẫn đủ làm cho bọn họ kinh sợ.
Tiếng quát vừa vang lên, trong phòng yên tĩnh mấy giây, Mặc Ân Thiên đứng dậy đi thẳng đến bên Mặc Thiếu Thiên, trực tiếp lấy con dao trên cổ Cung Ái Lâm xuống “Anh nghĩ muốn động dao phải không? Được, có bản lãnh anh giết tôi đi!” Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói, hai người bốn mắt nhìn nhau, hận ý càng thêm rõ ràng.
Mặc Thiếu Thiên hung hăng nhìn Mặc lão.
Có lẽ lúc trước, anh còn ôm một chút ảo tưởng, nhưng bây giờ không có.
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng gợi lên nụ cười lạnh châm chọc.
Lúc này, Mặc lão nhìn bọn họ, “Ta gọi các người trở lại ăn cơm, không phải để cho người nổi điên!” Mặc lão la to.
Thời điểm dao từ trên người của mình được lấy xuống, Cung Ái Lâm cơ hồ vừa đi vừa chạy về phía điện thoại bên kia.
“Báo cảnh sát, báo cảnh sát, hắn bị điên rồi, nhất định phải báo cảnh sát!” Cung Ái Lâm run run rẩy rẩy nói, cầm điện thoại lên sẽ phải báo cảnh sát.
Hi Hi đứng ở đó, không có nhúc nhích, ánh mắt nhìn Cung Ái Lâm, đôi tay nắm chặt.
Bọn họ thật cảm thấy báo cảnh sát là có thể bắt hai người họ sao?
Cho dù biết rõ như thế, Hi Hi vẫn ngăn cản, bé ngăn cản không phải vì lo lắng, mà là tức giận.
Nếu cảnh sát nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, còn phải khúm núm, bưng trà đưa tuổi?
Cung Ái Lâm có phải hay không quá ngây thơ rồi? !
Mặc lão nghe được lời Cung Ái Lâm nói, đột nhiên nghiêng đầu sang, nhìn bà quát to “Để điện thoại xuống cho tôi!” Mặc lão la to.
Cung Ái Lâm lập tức ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Mặc Ân Thiên, “Hắn bị điên rồi, hắn muốn giết chết tôi, tôi muốn báo cảnh sát!” Cung Ái Lâm kêu nói, bây giờ suy nghĩ một chút, cũng có chút sợ.
Hơn nữa ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, làm cho bà bây giờ suy nghĩ một chút cũng rụt rè.
“Đem điện thoại để xuống!” Mặc lão lần nữa la lên.
Cung Ái Lâm không có nghe, cố ý phải báo cảnh sát, thời điểm nhấn mấy con số, Mặc lão mở miệng, “Nếu như bà không sợ sau khi bà báo cảnh sát bị nó giết, vậy bà liền báo cảnh sát!” Mặc lão nhìn Cung Ái Lâm nói, giọng nói bị ông cưỡng ép xuống.
Vì vậy, Cung Ái Lâm cầm điện thoại, ngón tay ở giữa không trung cứng ngắc, nghe được Mặc lão nói, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đem điện thoại để xuống, ngước mắt, nhìn ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, lại càng hận hơn.
Lúc này, bốn phía đều yên lặng.
Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ta không biết anh bởi vì chuyện gì kích động như thế, ta gọi các người trở về dùng cơm, không phải để cho anh trở về giết người, nếu như anh còn ở nơi này kêu đánh kêu giết, thì cút ra ngoài cho ta!” Mặc lão nói.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, cũng không nói gì, lời Mặc lão nói, dường như cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tốt!” Mặc Thiếu Thiên đồng ý, ngước mắt, nhìn hai người kia, “Cơ hội chỉ có một lần, nếu như để cho tôi nghe các người nói đến cái gì như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí với các người đâu!” Mặc Thiếu Thiên nói, nếu như nói là đe dọa, như vậy anh cũng liền thừa nhận.
Anh tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nói Lâm Tử Lam một câu như vậy!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi thẳng ra bên ngoài, trở lại nơi này, không phải chủ ý của anh.
Hi Hi nhìn bóng Mặc Thiếu Thiên, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cung Ái Lâm cùng Mặc Thiếu Quần, ánh mắt tràn đầy thù hận, bé nhớ kỹ, nghĩ tới đây, Hi Hi cũng đi theo ra ngoài.
Đúng lúc ấy thì, Mặc Vũ từ trên lầu chạy xuống.
Mới vừa rồi đối với mọi chuyện xảy ra, Mặc Vũ đều không biết.
Nhưng bé nhìn thấy Hi Hi ca ca.
“Hi Hi ca ca, ngươi đã trở lại?”
Mặc Vũ vui mừng gọi một tiếng.
Âm thanh vui vẻ trong sáng, vang lên cả phòng khách.
Hi Hi quay đầu lại, nhìn Mặc Vũ, sắc mặt Mặc Vũ cười, mới ngây thơ nhất, cười đơn thuần nhất.
Hi Hi hạ ánh mắt, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.
“Hi hi ca ca. . . . . .” Mặc Vũ lại gọi, nhưng Hi Hi không quay đầu lại, Mặc Vũ đứng ở đó, mất hứng bĩu môi, chẳng lẽ là chỗ của bé không tốt?
Cho nên Hi Hi ca ca không muốn cùng chơi với bé sao?
Mặc lão nhìn bóng lưng Hi Hi, nhíu nhíu mày.
Hi Hi ngay cả tiếng chào cũng không có, liền đi ra ngoài, không giống tác phong của bé!
Mà Phúc bá ở một bên nhìn, nhìn một màn này, bị sợ đến đứng ở một bên cái gì cũng không dám nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên rời đi, Phúc bá cũng vội vàng đi theo ra ngoài
Trong phòng, một bàn thức ăn, không có ai nhúc nhích.
Mặc lão đứng ở đó, sắc mặt căng thẳng, tưởng tượng thấy phản ứng của Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên, hình như không đúng lắm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chân mày Mặc lão nhíu lại thật chặt.
Vừa rồi, Cung Ái Lâm cùng Mặc Thiếu Quần cũng không có mở miệng nữa, sắc mặt đều không phải là rất tốt!
Chỉ cần Mặc Thiếu Thiên trở lại, đối với bọn họ mà nói , cái nhà này chính là náo loạn .
^^^^^^^^^^^^^^^
Bên ngoài, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi mới vừa đi tới bên kia, sau đó, Phúc bá theo tới.
“Đại Thiếu Gia, tôi đưa các ngươi trở về!” Phúc bá nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng không từ chối, trực tiếp lên xe, Hi Hi cũng đi theo lên xe.
Dọc theo đường đi, Phúc bá cũng không có dám mở miệng.
Ông làm trong nhà này hơn hai mươi năm, có thể nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Thiếu Quần lớn lên, xác thực Cung Ái Lâm đối với Mặc Thiếu Thiên không tốt chút nào, nhưng kể từ khi Mặc Thiếu Thiên trông coi MK tới nay, tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên rất lợi hại, cũng đối đãi với Cung Ái Lâm cùng Mặc Thiếu Quần, đối đãi với hạ nhân bọn họ rất ôn hòa .
Cho nên, Phúc bá mặc dù nói không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là cũng có thể thấy, Mặc Thiếu Thiên không giống ngày bình thường.
Sau đó, xe đến chung cư thì ngừng lại.
Mặc Thiếu Thiên lập tức tiếp đẩy cửa, sau đó sập cửa đi.
Hi Hi xuống xe phía sau, nhìn Phúc bá, “Thật xin lỗi, cha tôi tâm tình không tốt lắm, ngài đi đường cẩn thận!” Hi Hi dùng từ rất lễ phép,
Phúc bá nghe liền thoải mái, Phúc bá gật đầu liên tục, “Tôi biết rồi!”
Vì thế, Phúc bá quay đầu xe, đi trở về.
Hi Hi quay đầu lại, cha đã đi vào bên trong rồi.
Đứng ở dưới lầu, Hi Hi nhìn nơi này, cái phòng này, là quà sinh nhật bé tặng cho mẹ, nhưng là bây giờ. . . . . .
Nghĩ tới đây, mũi Hi Hi cảm thấy chua xót, cúi đầu, đi vào bên trong.
Lên trên lầu, Mặc Thiếu Thiên đứng ở trước cửa, nhìn nơi này, Mặc Thiếu Thiên hình như đang nhớ cái gì.
Hi Hi biết, bọn họ đều ở đây nhớ nhung mẹ!
Hi Hi đi tới, trực tiếp nhấn xuống chuông cửa, cũng không biết Hoa Hồng đã về chưa!
Sau khi chuông cửa vang lên hai lần, cửa trực tiếp từ bên trong mở ra.
Hoa Hồng xuất hiện bên trong, nhìn bọn họ, “Hai người đã trở lại?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hoa Hồng, sửng sốt một chút.
Suy nghĩ nhiều, thời điểm cửa mở Lâm Tử Lam sẽ xuất hiện.
Mặc Thiếu Thiên mím môi, không nói gì, đi thẳng vào.
Hi Hi nhìn một chút, đi thẳng vào.
Hoa Hồng nhìn sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên, so lúc mới trở về, còn tệ hơn.
“Tôi nghỉ ngơi, không có chuyện gì, không nên quấy rầy tôi!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau khi nói xong trực tiếp vào phòng của Lâm Tử Lam.
Phịch một tiếng, cửa bị khóa lại!
Hi hi đứng ở bên trong phòng khách, nhìn cánh cửa kia, trong lòng cảm giác nói không ra lời.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không ?”
Hi Hi gật đầu, sau đó hướng ghế sa lon bên kia đi tới.
Nhìn Hi Hi, Hoa Hồng cau mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Gia đình tranh chấp!” Hi Hi nhàn nhạt nói, sau đó sơ lược lại.
Về đề tài nói về mẹ, Hi Hi không thế nào nghĩ nhắc tới, bởi vì không muốn nhắc lại lần nữa, trong lòng của bé sẽ đau cự hạn!
Nhìn Hi Hi không muốn nói, Hoa Hồng cũng không có tiếp tục hỏi, sau đó, cô đứng dậy, đi tới nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra hai túi đồ, sau đó để trước mặt Hi Hi.
Hi Hi ngạc nhiên.
Hoa Hồng lên tiếng “Vấn đề trực giác, biết các người ở bên kia không ăn cơm, cho nên mua về cho hai người!”
Nói tới chỗ này, Hoa Hồng quay đầu lại, nhìn cánh cửa kia, “Tôi đoán chừng, cha cậu không ăn!”
Hi Hi nhìn những thứ đó, cũng không có cái gì khẩu vị.
“Tôi cũng vậy. . . . . .”
“Cậu đừng nói với tôi, cậu không ăn, tôi mãi mới mua được, không ăn cũng phải ăn!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi, nói từng chữ từng chữ.
Mặc dù là giọng điệu mạnh mẽ, nhưng Hi Hi biết, Hoa Hồng là vì muốn tốt cho bé.
“Nhưng tôi. . . . . .”
“Ăn hết!” Hoa Hồng một chữ ra lệnh.
“Tám tiếng ở trên máy bay cậu không có ăn cái gì cả, bây giờ còn không ăn, cậu còn muốn nhịn dài dài hả ?” Hoa Hồng nói.
Hi Hi “. . . . . .”
Nhìn Hi Hi còn không có cử động, lúc này, Hoa Hồng ngồi dậy, trực tiếp cầm túi lên, mở ra, sau đó móc ra một cái hộp cơm, sau đó đưa cho Hi Hi.
“Ăn!” Nhìn bộ dạng của Hoa Hồng, Hi Hi thật sự không tiện cự tuyệt.
Vì vậy, tiếp nhận bát đũa.
Mở hộp cơm ra, là Hoa Hồng tùy ý chọn đại vài món ăn, Hi Hi nhìn, sau đó từ từ ăn hai miếng.
Hoa Hồng nhìn.
Hi Hi đã vài ngày không có ăn.
Chịu ăn một chút cũng được.
Lúc này, Hi Hi ăn mới hai miếng, nhìn một hộp cơm khác, cầm lên, đứng dậy đi vào trong phòng.
Bên trong phòng.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt không di động.
Nhưng trong đầu, đều là hình bóng của Lâm Tử Lam.
Cô cười, cô náo, mỗi câu cô nói. . . . . .
Trong căn phòng này, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của Lâm Tử Lam.
Ngay vào lúc này, Hi Hi gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn Hi Hi.
Trong tay của Hi Hi cầm hộp cơm, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, ăn một chút gì đi!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, gật đầu, “Để bên kia đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Vì vậy, Hi Hi đem hộp cơm để lên bàn.
Vốn là muốn đi ra, nhưng quay đầu lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi suy nghĩ một chút, đi tới.
“Cha!” Hi Hi gọi một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bé “Làm sao vậy?”
Mặc dù, trong lòng không thoải mái, nhưng đối mặt Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên Ngay vẫn như cũ.
Thương yêu bé, thương bé.
Không chỉ như vậy, bởi vì anh hiểu rõ, đứa con này Lâm Tử Lam yêu như sinh mạng, cho nên anh sẽ đem tình yêu của Lâm Tử Lam đều dành hết cho bé.
“Buổi tối con muốn cùng ngủ với cha có được không?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nhìn Hi Hi, phúc chốc Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười, nhìn bé, sau đó gật đầu “Uh, dĩ nhiên có thể!”
Hi Hi cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên mỉm cười.
Mặc dù là cười, nhưng hai người hiểu rõ, nỗi đau trong lòng, không có từ ngữ nào nói được.
Hoa Hồng ở trong phòng khách, nhìn Hi Hi đi vào nhưng không ra ngoài, cũng liền nghĩ đến cái gì.
Trong khoảng thời gi¬an này, trong khoảng thời gi¬an ngắn, xảy ra quá nhiều chuyện, Hoa Hồng cũng không có nghỉ ngơi tốt, nhìn Hi Hi không ra, Hoa Hồng cũng liền đi về phòng nghỉ ngơi.
^^^^^^^^^^^^^^
Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên nằm trên giường, hai người không thấy buồn ngủ.
“Cha, cha có mệt không?” Hi Hi đột nhiên hỏi.
“Không mệt, thế nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Muốn nói chuyện với cha!” Hi Hi nói.
“Nói đi!”
Hi Hi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mở miệng, “Con có linh cảm, mẹ không có chuyện gì, mẹ đang sống rất tốt tại nơi nào đó!” Hi Hi nói.
Nhắc tới Lâm Tử Lam, thân thể Mặc Thiếu Thiên đột nhiên cứng đờ.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút.
“Không có chúng ta, cuộc sống của mẹ con sẽ không tốt!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Cho nên, mẹ đang đợi chúng ta đi tìm mẹ!” Hi Hi nói, sau đó ngóc đầu lên nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt kiên định.
Mặc dù đêm rất tối, nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng có thể nhìn thấy cặp mắt trong suốt sáng ngời của Hi Hi, đó là sự kiên định cùng tự tin.
Mặc Thiếu Thiên ngẩn người, sau đó cũng nhẹ nhẹ gật đầu .
Anh cũng tin tưởng như vậy.
Nói tới điều này, khóe miệng Hi Hi ngoắc ngoắc, cười.
Dường như mọi chuyện trở thành sự thật, Lâm Tử Lam đang sống ở một nơi nào đó, chờ bọn họ đi tìm cô!
Chợt nghĩ đến Tiếu Ly. . . . . .
Ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên vài phần u ám.
Tình cảnh của Tiếu Ly cùng anh cũng không khác biệt lắm.
Người phụ nữ kia cũng biến mất như vậy, Tiếu Ly tìm kiếm, nhưng đến bây giờ, một chút tin tức cũng không có tìm được.
Tiếu Ly không hề từ bỏ.
Chẳng lẽ, anh cũng giống như Tiếu Ly, tìm kiếm ba năm sao?
Nếu như ba năm sau, không tìm thấy thì sao?
Mặc Thiếu Thiên không dám tưởng tượng, cuộc sống không có Lâm Tử Lamg, làm sao anh có thể sống nữa?
Chẳng lẽ lại phải quay về cuộc sống bảy năm trước sao?
Nghĩ tới đây, con ngươi Mặc Thiếu Thiên khẽ nheo lại.
Hi Hi nằm bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, hình như cảm thấy được tâm tình của Mặc Thiếu Thiên.
“Cha, mặc kệ như thế nào, đều có con giúp cha, con tin tưởng, Hợp Tung cộng thêm Cửa Ngục, còn có Hách Tôn thúc thúc bọn họ, thực lực của mấy bang chúng ta, sẽ tìm được mẹ!” Hi Hi nói.
Chỉ là tạm thời bây giờ tìm chưa được.
Bởi vì mẹ bị thương.
Nếu như mẹ ổn, mẹ xuất hiện, nhất định rất nhanh sẽ có thể tìm được!
Nghe lời Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, đáp một tiếng, “Uh. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.